Queen Bee Trùng Sinh: Cái Kết Của Một Nhân Vật Phụ

Chương 3: Xuyên không rồi

/4


Chương 3: Xuyên không rồi

"Tỉnh rồi đấy à?"

Đứng trước giường bệnh là một người đàn ông quen mà lạ, anh ta cất giọng khó chịu như cố ý muốn đuổi người đi. Anh ta sở hữu về ngoài điển trai nhưng khí chất lạnh lùng, phong thái nghiêm túc của một bác sĩ. Tôi liền nhận ra đây là bác sĩ họ Bạch, một trong những nam chính của truyện.

Họ Bạch, tên đầy đủ là Bạch Âu Dương, anh trai của nữ chính. Tên này đã dám xem thường luân lí mà sa vào mối tình cận huyết thống.

Đúng là chó má!

Nhìn tôi một lúc, hắn lại nói tiếp.

"Cút về nhà đi. Nếu cô cố hãm hại Mẫn Mẫn một lần nữa, tôi sẽ giết cô!"

Nói xong hắn đi thẳng ra cửa, không cho tôi cơ hội lên tiếng.

Tôi cười khinh khỉnh, vuốt một bên tóc tự chế giễu chính mình, hắn nghĩ hắn là ai chứ?

Thay bộ đồ cũ, tôi ngắm lại mình trong gương. Nguyên chủ có khuôn mặt giống tôi nhưng mang nét hơi tây, nước da nhợt nhạt vì không thường xuyên phơi nắng, tóc hơi rối vì mới ngủ dậy, nó được uốn lọn và nhuộm màu vàng sáng, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấy tâm can. Một bad girl nhưng lại mang phong thái đĩnh đạc và khí chất của một nữ vương, hẳn sinh ra để làm kẻ thống trị!

Quá cool, chic và classy, tôi nghĩ thầm.

Mỉm cười với mình trong gương, perfect, tôi với lấy chiếc ví và tự tin bước ra khỏi phòng. Không để ý đến ngàn chục ánh mắt ngoái nhìn mình, khi bước khỏi cổng bệnh viện cũng là lúc tôi thở ra nhẹ nhõm, cảm giác như được sống lại lần nữa.

Sau khi xuyên qua thế giới này, tôi có được cốt truyện nguyên tác và cả trí nhớ của nguyên chủ, điều này có thể giúp tôi không ích trong tương lai.

Nơi tôi đang sống hiện nay là thành phố H, thành phố cực kỳ hưng thịnh. Nguyên chủ là người trùng tên trùng họ với tôi, năm nay mười chín tuổi, ít tuổi hơn tuổi thật của tôi. Là đại tiểu thư của Vương gia, đã hứa hôn với thiếu gia nhà họ Hàn là Hàn Mộ Viễn - một trong những nam chính. Mẹ mất sớm, ba cưới vợ mới và bà ta đã có một đứa con riêng hơn tôi hai tuổi.

Người xưa có câu: 'Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng?', nguyên chủ vốn bướng bỉnh nên không cam chịu bị bắt nạt, thường xuyên cãi nhau với bà dì này, luôn tức giận mà bỏ nhà đi mấy ngày. Mà đứa con trai riêng là Vương Thần Dực lại là nam chính, đã bày kế chiếm đoạt gia tài nhà họ Vương.

Trong truyện, tác giả miêu tả các nam chính đều có gia thế hiển hách, có quyền hô mưa gọi gió bá đạo. Sau đó theo mô típ cũ rích là nhất kiến chung tình với nữ chính, sau một hồi tranh giành lại quyết định cùng chia sẽ người yêu. Tuy nhiên đây phải chỉ có một hai người, mà là gần chục người ấy chứ, pháp luật nào cho phép đa thê đa phu vậy?

Nếu nói vậy, nữ chính khác nào một đứa mại dâm?

Vừa nghĩ, tôi vừa nhếch môi kinh bỉ.

'Ring ring'

Có điện thoại gọi tới, trên màn hình hiện lên hai chữ 'ông ngoại'.

"A lô."

"Nghi hả? Con về nhà ngay có được không?"

Giọng ông có phần gấp gáp.

"Sao thế ngoại?"

"Thằng Mộ Viễn, nó muốn huỷ hôn với cháu!"

Ông nói đứt quãng, giống như sợ làm tôi đau lòng. Nó đã phần nào chứng minh nguyên chủ yêu hắn thế nào, chỉ tiếc là bên cạnh hắn đã có người thương là nữ chính Mẫn Mẫn, nên nhân cơ hội mà huỷ hôn ước với nguyên chủ. Mà theo nguyên tác, nguyên chủ kiên quyết không đồng ý nên càng dẫn đến kết cục bi thảm.

Nguyên nhân mà nguyên chủ phải nhập viện đồng thời Hàn Mộ Viễn huỷ hôn tôi sẽ kể sau.

"Được rồi, cháu về ngay."

Tôi cúp máy, dập tắt nụ cười khinh khỉnh, hồi phục phong thái cao ngạo thường ngày, gọi taxi và chạy thẳng về biệt thự Vương gia.

Vừa xuống xe, cổng đã mở sẵn để chào đón tôi. Biệt thự khá là rộng và được trang hoàng rất đẹp, những bông hoa trong vườn được chăm sóc kĩ lưỡng, nở khoe sắc khắp nơi.

Trước sân là một con siêu xe màu đen, tôi liền đoán ra đó là xe của Hàn Mộ Viễn.

Mới bước đến cửa, đã nghe tiếng cãi vã của những người trong cuộc.

"Đã nói là con có người yêu rồi. Với cả con không yê Huỳnh Nghi, chính cô ta đã hại Mẫn Mẫn suýt chết đấy!"

Mộ Viễn lớn tiếng quát, nhưng đáp lại anh ta chỉ là tiếng hớp trà của ông ngoại, sau đó là giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường.

"Nếu cậu muốn huỷ hôn, phải có ý kiến của Huỳnh Nghi, cứ đợi nó về rồi nói tiếp."

"Ai mà biết cô ta có nổi sùng hay không?"

Mộ Viễn giễu cợt nói.

"Cậu!"

"Không sao."

Tôi bước vào, cất tiếng nói, khoanh tay bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hai người. Cả hai trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, riêng Mộ Viễn lộ rõ thành kiến, nhìn tôi một cách khinh miệt. Phớt lờ hắn, tôi thản nhiên nói tiếp.

"Nếu Hàn thiếu đã kiên quyết như thế thì không cần phải bàn bạc hay thương lượng gì cả. Dù sao đây chỉ là hôn nhân chính trị nên đừng gượng ép nữa, dù sao cũng không mất mát gì, cứ huỷ hôn đi."

Chập nói câu này, tôi lén nhìn qua Mộ Viễn, thấy anh ta đang kinh ngạc. Phải rồi, chắc anh ta đã dự đoán tôi sẽ phản đối, cho nên đi ngược lại với suy đoán của anh ta chắc cũng vui.

"Nghi, cháu..."

Tôi liếc sang ông ngoại, ông thật sự lo lắng cho cô cháu gái này, bởi vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của ba mẹ, cuộc đời của cô gái này chẳng còn gì ngoài màu đen tăm tối, ngày cả tia sáng cuối cùng là tình yêu với Hàn Mộ Viễn cũng nhanh chóng vụt tắt. Sống trong ngục tù tăm tối ăn mòn ý chí con người như vậy, thà bảo chết đi còn sướng hơn.

Mặt tối của nguyên chủ được che phủ bởi thói kiêu căng và ương bướng, bởi vì cô không muốn cho ai thấy sự yếu đuối của mình, tính ra thì... cô gái này vẫn mạnh mẽ hơn ngàn người ấy chứ!

"Không sao, cháu quyết định rồi."

Tôi mỉm cười với ông, ông cũng không nói gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi lo lắng.

"Nếu đã hết chuyện, cháu phải về đây."

Tôi tưởng đã yên lành, ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng, Mộ Viễn chặn đường tôi. Anh ta nhìn tôi đầy kỳ thị, khó chịu hỏi tôi.

"Lại có mưu đồ gì nữa đây? Tính lạc mềm buộc chặt à?"

Tôi khinh khỉnh nở nụ cười, hất tóc nhìn anh ta, bộ dáng phong độ đã biến đi từ lúc nào, giờ chỉ còn sự tức giận.

"Anh nghĩ nhiều rồi."

Hình như cũng ngạc nhiên với câu trả lời của tôi, anh ta đe doạ nhằm giấu đi sự lúng túng của mình.

"Đừng bao giờ đến gần tôi và Mẫn Mẫn một lần nữa, nếu cô dám làm hại cô ấy, tôi sẽ không tha cho cô!"

Hôm nay là ngày gì mà Mẫn Mẫn với Mẫn Mẫn hoài vậy trời!

"Tôi vừa buông tay rồi đó, đến với cô ta đi. Nếu lần sau có gặp mặt, cứ phớt lờ nhau là được rồi. Vì chúng ta..."

Tôi cố ý kéo dài âm.

"...chẳng là gì của nhau nữa!"

Tôi nhếch miệng, sau đó đi ngang qua anh ta như không khí.

Đúng! Chả là gì của nhau nữa!

Hôm nay tôi thay mặt nguyên chủ chấm dứt mối tình đơn phương này, để tương lai đỡ phải đau khổ. Có ai đó từng nói với tôi rằng: "Có những mối quan hệ nếu không đủ dũng khí để buông tay thì nhất định quãng đời sau này sẽ đi vào ngõ cụt!"

Ừ thì đúng là như vậy mà!


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status