Tống Gia Ninh xuất cung mười ngày này, quả thật rất không thoải mái.
Đầu tiên là cả người không khỏe. Má trái chếch xuống dưới ngay cả cái cằm cũng nổi lên một mảng sởi, đúng là thời điểm vừa phát ra, không thể chạm vào sờ cũng không được. Ban ngày còn tốt, Tống Gia Ninh không để ý tới là được, đến buổi tối, ngủ lại trở thành vấn đề, chỉ sợ ngủ quên lật người sang bên trái, đè lên khuôn mặt.
Thái phu nhân suy nghĩ một biện pháp, gọi mấy nha hoàn Song nhi thay phiên gác đêm cho nàng, ở bên cạnh nhìn chằm chằm, không cho nàng xoay người lại. Mẫu thân sợ bọn nha hoàn ngủ gật làm lỡ chuyện, dứt khoát bảo nha hoàn dùng thắt lưng lụa trói chặt nàng, một đầu khác buộc ở ngoài giường,Tống Gia Ninh ngủ say như vậy có thể quay sang bên phải, chứ trở mình sang trái là không thể.
Biện pháp có chút tàn nhẫn quá, nhưng khuôn mặt của cô nương gia không cho phép có sơ xuất, vạn nhất lưu lại sẹo, khó chịu vẫn là Tống Gia Ninh.
Cũng may Tống Gia Ninh ngủ tương đối trung thực, cũng không có thói quen trở mình, trên người cột dây cũng có thể ngủ ngon như thường.
Nhưng trong lòng Tống Gia Ninh cũng rất khó chịu.
Ngày nàng bị đưa ra cung, vừa vặn là thời gian Nhị tỷ tỷ Lan Phương lại mặt, Nhị bá mẫu bên kia thật cao hứng, nàng lại rơi vào chật vật như thế. Tống Gia Ninh không có lòng ganh đua so sánh với Nhị tỷ tỷ, nhưng hai bên so sánh một cái, lộ ra nàng và mẫu thân quá thê lương, mẫu thân yêu thương nàng mà chảy nước mắt, làm Tống Gia Ninh nhìn mà cảm thấy chua xót.
Nàng đôi lúc suy nghĩ mong cho hôn sự mình được thuận lợi, để mẫu thân cũng được nở mày nở mặt.
Vốn đã khổ, Tam phu nhân còn tới đây chế giễu một phen, công khai là đến thăm bệnh tình của nàng, nhưng lại nói gần nói xa cười nhạo nàng mặc dù có được cơ hội tuyển tú, cũng không có mệnh làm Vương Phi. Tống Gia Ninh kiếp trước khổ, cho nên đời này bị người trào phúng vài câu, thì thật sự nàng đều không để ý, nhưng nàng chịu không được mẫu thân rõ ràng rất tức giận, lại phải dằn xuống cơn bực tức này, trước ôn nhu an ủi nàng.
Mười ngày này, Tống Gia Ninh cũng không biết mình làm sao vượt qua được, hôm nay cầm quyển thánh chỉ màu vàng Tuyên Đức Đế tứ hôn nàng cho Thọ vương làm Vương Phi, nghĩ đến dáng vẻ tuấn dật như thần tiên chín tầng mây của Thọ vương, nghĩ đến nam nhân này tương lai sẽ trở thành Tân Đế, trở thành người cao quý nhất trên đời này, mà nàng lại phụng chỉ gả cho hắn. . .
Tống Gia Ninh choáng váng, thật là nằm mơ cũng chưa từng mơ giấc mơ hoang đường như vậy, quả thật giống như một nạn dân nghèo sắp chết đói, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy trên trời rớt xuống một tòa núi vàng kim quang lóng lánh, đủ cho nàng cả đời vinh hoa phú quý hưởng thụ không bao giờ hết. Lúc này Tống Gia Ninh chính là nạn dân nhận được đại tiện nghi của trời, đối mặt với vận tốt từ trên trời giáng xuống thật không biết phải làm sao.
Lâm thị đồng dạng cũng không thể tin vào tai của mình, mắt thấy công công tuyên chỉ cười híp mắt đỡ nữ nhi dậy, cười đến rực rỡ như vậy, gần như nịnh nọt, Lâm thị lúc này mới thoáng hoàn hồn, liếc sang Thái phu nhân, bà vừa đỡ cánh tay nữ nhi, vừa nhẹ giọng hỏi thăm công công tuyên chỉ: "Vương Phi, không phải từ tú nữ trúng tuyển sao? Sao. . ."
Lúc nói chuyện, Lâm thị lộ ra một nụ cười vui mừng, miễn cho tuyên chỉ công công hiểu lầm bà mất hứng nữ nhi làm Vương Phi. Đương nhiên, nữ nhi làm Thọ vương phi, đây là thiên đại vinh quang, Lâm thị thật sự vui mừng, chỉ có điều tin tức tốt tới vô cùng ngoài ý muốn, bà hiện tại lơ ngơ, trước khi không biết rõ chuyện, thì không thể vui mừng nổi.
Công công tuyên chỉ cũng không hiểu cong cong quẹo quẹo trong đó, mắt nhìn Vương Phi đeo mũ che mặt, hắn cười nói: "Tứ cô nương xuất thân danh môn, tài đức vẹn toàn, chỉ vì thân thể không khỏe mới tạm thời xuất cung, cũng không phải là không trúng tuyển. Hoàng Thượng vất vả quốc sự nhưng vẫn nhớ rõ điều tốt của Tứ cô nương, nói rõ Tứ cô nương là mệnh định quý nhân a."
Xuất thân danh môn, tài đức vẹn toàn. . .
Lâm thị nghe xong tám chữ này, không khỏi muốn cười, nhưng nghe nói là Tuyên Đức Đế tự mình ban hôn, Lâm thị cuối cùng tin tưởng nữ nhi thật sự phải làm Vương Phi, dư quang liếc qua ánh mắt phức tạp của Tam phu nhân, Lâm thị lướt nhanh qua nửa tháng trước sầu muộn, thân thiện mời công công tuyên chỉ đi phòng khách dùng trà, sau đó âm thầm đút cho đối phương một phong bao lớn màu đỏ.
Công công tuyên chỉ hài lòng hồi cung phục mệnh.
Hắn vừa đi, bầu không khí Quốc Công Phủ lập tức dễ thở hơn, Thái phu nhân một tay ôm tiểu tôn nữ vào trong ngực, dùng sức mà ôm, cười đến đôi mắt nhanh híp lại thành một đường chỉ: "Đều nói An An chúng ta ngốc, thật tình không biết người ngốc có ngốc phúc, nhìn một cái, nháy mắt liền phong Vương Phi, còn ở gần như thế, tương lai xuất giá rồi, đi ra ngoài quẹo phải vài bước chính là nhà mẹ đẻ, nào nghĩ Đại tỷ tỷ Nhị tỷ tỷ các nàng, trở về một chuyến ngựa xe vất vả."
Nhị phu nhân cũng tới đây chúc mừng.
Chỉ có Tam phu nhân, cười đến cực kỳ miễn cưỡng, trong lòng nói cái gì cũng không nghĩ ra, vì sao Tống Gia Ninh đều mắc bệnh sởi xuất cung rồi, mà vẫn có thể kiếm được một chức Vương Phi. Thọ vương à Thọ vương, đừng nói cà lăm, ngay cả không nói gì cũng là Vương Gia, nếu Sở Vương được ngôi vị hoàng đế, Thọ vương thân đệ đệ này chính là dưới một người trên vạn người, bao nhiêu người phải nịnh bợ đấy.
Càng nghĩ càng chua, nhìn lại nữ nhi mím môi thật chặt đứng bên cạnh một chút, trong ngực Tam phu nhân tràn đầy hâm mộ ghen ghét, sinh ra một tia hận thù. Nếu như không phải Tống Gia Ninh và Lỗ Trấn nghị hôn liên lụy đến con gái bà ta, nữ nhi năm trước làm sao lại phải sớm đính hôn với công tử nhà họ Hoàng? Nếu như không có đính hôn, nữ nhi khẳng định cũng sẽ tham gia tuyển tú lần này, luận danh môn chi nữ, nữ nhi con vợ cả chẳng lẽ sẽ so ra kém Tống Gia Ninh ngoại tộc này sao? Luận tài đức, nữ nhi sao cũng mạnh mẽ hơn Tống Gia Ninh tham ăn nha?
Ông trời quá không công bằng, dựa vào cái gì vận khí tốt đều cho mẹ con Lâm thị? Một quả phụ trở thành Quốc Công phu nhân còn chưa đủ, lại có thể khiến nữ nhi của bà cũng làm Vương Phi!
Tam phu nhân nghẹn muốn chết, giả vờ qua loa một phen, liền dẫn một đôi trai gái quay về tam phòng.
Đợi Thái phu nhân, Nhị phu nhân cũng lần lượt rời đi, Lâm thị bảo Thu Nguyệt mang Mậu Ca Nhi đi vào trong viện chơi, bà rốt cuộc mới có cơ hội nói chuyện riêng với nữ nhi, ngồi ở bên giường, kéo bàn tay nhỏ bé trắng trắng nộn nộn của nữ nhi, thân mật tra xét hỏi: "An An nói thật với nương, Vương Gia có phải hay không, đã sớm có tình ý với con?"
Sau khi hết khiếp sợ, Lâm thị vẫn suy nghĩ nữ nhi vì sao có thể được làm Vương Phi. Loại tâng bốc danh môn chi nữ tài đức vẹn toàn này, Lâm thị một chữ đều không tin, thân phận nữ nhi xấu hổ cầm kỳ thư họa không bản lĩnh, cũng bởi vì bị bệnh sởi dung mạo bị tổn hại mới bị đuổi về, nếu như không phải Thọ vương nhiệt tình, nữ nhi tuyệt đối không có khả năng được ban hôn.
Đã có suy đoán, lại nghĩ đến thuốc màu màu anh đào năm trước Thọ vương tặng nữ nhi, đĩa anh đào tặng nhi tử, Lâm thị thuận lý thành chương nghĩ tới nhi nữ tư tình. Cẩn thận từng li từng tí giúp nữ nhi tháo xuống mũ che mặt, lại nhìn bên má phải quyến rũ của nữ nhi một cái, cùng với đôi mắt hạnh thanh tịnh ngây thơ kia, Lâm thị càng thêm thừa nhận suy đoán của mình.
Đám nữ nhân nội trạch coi trọng dòng dõi xuất thân, nhưng nam nhân chọn nữ nhân, phần lớn vẫn là nhìn mặt thôi, dù là cưới danh môn khuê tú làm chính thê, phàm là trong nhà có chút quyền thế tiền bạc, cũng sẽ nạp mấy phòng tiểu thiếp mỹ mạo sung sướng chính mình. Quách Bá Ngôn vì sao lấy bà một quả phụ làm kế thất? Suy cho cùng vẫn là trước hết nhìn trúng gương mặt này của bà.
Nữ nhi đẹp như vậy, vị Thọ vương bà vẫn chưa từng gặp mặt kia, tám phần đã sớm động tâm.
Tống Gia Ninh nghe xong lời của mẫu thân, lại dở khóc dở cười, vô thức nghiêng đầu che má trái vẫn chưa khôi phục của mình, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ nói: "Nương nghĩ đi đâu đó, con và Vương Gia qua lại có mấy lần thôi, nhưng Vương Gia chưa từng lộ ra loại ý tứ này, tối đa xem con như biểu muội thôi."
Lâm thị nhẹ nhàng hứ nữ nhi một hơi: "Con mà tính biểu muội cái gì? Ba tỷ tỷ con cũng không dám gọi người ta là biểu ca đâu."
Tống Gia Ninh ủy khuất giải thích: "Con cũng không dám gọi đâu, là hắn gọi con biểu muội trước mà." bằng không dán thêm mấy tầng da mặt lên mặt nàng, nàng cũng không dám đi nhận Hoàng Thượng tương lai làm thân thích đâu.
Lâm thị trong lòng hơi động, xoa tay nữ nhi nói: "Vương Gia gọi con là biểu muội khi nào?"
Tống Gia Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền thuật lại chuyện nàng sau khi bị Lỗ Trấn ghét bỏ đi Sở vương phủ làm khách, vô tình gặp được Thọ vương, Thọ vương ở trong lương đình khích lệ nàng. Thọ vương mặc dù là hảo ý, nhưng từ đầu đến cuối lạnh tanh, thấy thế nào cũng không giống là thích nàng. Còn tứ hôn lần này, nghĩ đến ba năm trước đây Tuyên Đức Đế căn bản chưa cho Thọ vương cưới vợ, Tống Gia Ninh bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, mẫu thân vừa nói gì đó, nàng căn bản không nghe rõ.
Hoàng Thượng vì sao an bài nàng gả cho Thọ vương?
Khắp kinh thành đều biết Hoàng Thượng không thích nhất đứa con trai Thọ vương này, thanh danh của nàng lại kém hơn các quý nữ khác, cho dù khuôn mặt xinh đẹp, cũng là cô nương béo, chẳng lẽ Tuyên Đức Đế chỉ nàng cho Thọ vương, là một loại thủ đoạn ông ta vắng vẻ Thọ vương bất công các hoàng tử khác? Nếu thật như thế, nàng chẳng phải là liên lụy Thọ vương rồi sao? Dân chúng vừa nghe nói Thọ vương phi là một người tham ăn, hư hư thực thực bị công tử Lỗ gia ghét bỏ, lại còn mắc bệnh sởi khuôn mặt xấu xí, khẳng định sẽ cười nhạo Thọ vương đấy?
Nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh lập tức đứng ngồi không yên, thứ nhất đau lòng Thọ vương không được cha ruột thương yêu, thứ hai lo lắng Thọ vương cũng không muốn lấy nàng, sau khi kết hôn vắng vẻ nàng.
"Nương, thật sự là vậy, con nên làm cái gì bây giờ?" Tống Gia Ninh bất an hỏi mẹ mình.
Lâm thị từ lúc nữ nhi nói được một nửa, lông mày liền nhăn lại. Trước kia bà suy đoán có vài phần căn cứ, nhưng nữ nhi nói lời này, dường như cũng không phải không có lý. Nếu như Tuyên Đức Đế thật muốn lợi dụng nữ nhi khiến Thọ vương khó coi, vậy nữ nhi đến Thọ vương phủ, còn có thể sống tốt?
"An An đừng nóng vội, chờ phụ thân con trở về, ta kêu ông ấy hỏi thăm một chút." Lâm thị tạm thời an ủi nữ nhi nói.
Tống Gia Ninh gật gật đầu, một lần nữa mang mũ che mặt lên.
Chạng vạng tối Quách Bá Ngôn hồi phủ, Lâm thị có chút u oán nói: "Quốc Công gia không phải nói, An An nhất định sẽ không trúng tuyển sao?"
Quách Bá Ngôn cười cười, trên mặt cũng không lúng túng, chỉ kéo thê tử đến bên cạnh, khó hiểu nói: "An An trở thành Vương Phi, bà còn không muốn?" Ông tưởng là thê tử sẽ thật cao hứng, trong bốn cô nương Quốc Công Phủ, thân sinh nữ nhi của bà gả tốt nhất đó.
Lâm thị thở dài, thấp giọng nói ra sầu lo của bản thân.
Quách Bá Ngôn có lẽ đoán không ra lý do Tuyên Đức Đế chọn kế nữ làm Vương Phi , nhưng chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của Tuyên Đức Đế và mấy hoàng tử, buồn cười với thê tử ngốc của mình, ông nói: "Ngày khác bà thấy Thọ vương, liền sẽ biết, nhân vật như vậy, thần tử chúng ta cũng cảm thấy đáng tiếc, hoàng thượng là cha ruột hắn, muốn thiên vị cũng là thiên vị hắn, tuyệt đối không có khả năng chán ghét mà vứt bỏ."
Lâm thị không tin: "Nếu như thiên vị, Vương Phủ sao lại chọn ở ngoại thành? Năm đó cũng không có tứ hôn."
Quách Bá Ngôn trầm mặc, một lát mới nói: "Đế Vương chi tâm, ta và bà có thể đoán được sao, ta chỉ biết là, Hoàng Thượng đã từng dán bố cáo tất cả châu huyện, mời danh y khắp thiên hạ vào kinh khám và chữa tật miệng cho Thọ vương, nhưng mãi không khỏi, nên Thọ vương mới nổi giận không muốn trị, lúc đó những bảng bố cáo kia mới được lấy xuống."
Mấy năm nay giữa phụ tử nhìn như lãnh đạm, nhưng Tuyên Đức Đế chưa bao giờ thiếu Thọ vương cái gì, hoàng tử khác có, Thọ vương đều có.
"Đúng rồi, hôm qua Thọ vương tiến cung, có lẽ có quan hệ tới tứ hôn."
Lâm thị kinh hãi: "Thật sự?"
Quách Bá Ngôn gật đầu.
Lâm thị sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên lại cảm thấy, Thọ vương là đã sớm vừa ý nữ nhi nhà mình.
Ngày hôm sau, Lâm thị liền nhận được một tấm thiệp, Thọ vương phủ đưa tới, xưng Thọ vương muốn tới thăm Vương Phi của hắn.
Đầu tiên là cả người không khỏe. Má trái chếch xuống dưới ngay cả cái cằm cũng nổi lên một mảng sởi, đúng là thời điểm vừa phát ra, không thể chạm vào sờ cũng không được. Ban ngày còn tốt, Tống Gia Ninh không để ý tới là được, đến buổi tối, ngủ lại trở thành vấn đề, chỉ sợ ngủ quên lật người sang bên trái, đè lên khuôn mặt.
Thái phu nhân suy nghĩ một biện pháp, gọi mấy nha hoàn Song nhi thay phiên gác đêm cho nàng, ở bên cạnh nhìn chằm chằm, không cho nàng xoay người lại. Mẫu thân sợ bọn nha hoàn ngủ gật làm lỡ chuyện, dứt khoát bảo nha hoàn dùng thắt lưng lụa trói chặt nàng, một đầu khác buộc ở ngoài giường,Tống Gia Ninh ngủ say như vậy có thể quay sang bên phải, chứ trở mình sang trái là không thể.
Biện pháp có chút tàn nhẫn quá, nhưng khuôn mặt của cô nương gia không cho phép có sơ xuất, vạn nhất lưu lại sẹo, khó chịu vẫn là Tống Gia Ninh.
Cũng may Tống Gia Ninh ngủ tương đối trung thực, cũng không có thói quen trở mình, trên người cột dây cũng có thể ngủ ngon như thường.
Nhưng trong lòng Tống Gia Ninh cũng rất khó chịu.
Ngày nàng bị đưa ra cung, vừa vặn là thời gian Nhị tỷ tỷ Lan Phương lại mặt, Nhị bá mẫu bên kia thật cao hứng, nàng lại rơi vào chật vật như thế. Tống Gia Ninh không có lòng ganh đua so sánh với Nhị tỷ tỷ, nhưng hai bên so sánh một cái, lộ ra nàng và mẫu thân quá thê lương, mẫu thân yêu thương nàng mà chảy nước mắt, làm Tống Gia Ninh nhìn mà cảm thấy chua xót.
Nàng đôi lúc suy nghĩ mong cho hôn sự mình được thuận lợi, để mẫu thân cũng được nở mày nở mặt.
Vốn đã khổ, Tam phu nhân còn tới đây chế giễu một phen, công khai là đến thăm bệnh tình của nàng, nhưng lại nói gần nói xa cười nhạo nàng mặc dù có được cơ hội tuyển tú, cũng không có mệnh làm Vương Phi. Tống Gia Ninh kiếp trước khổ, cho nên đời này bị người trào phúng vài câu, thì thật sự nàng đều không để ý, nhưng nàng chịu không được mẫu thân rõ ràng rất tức giận, lại phải dằn xuống cơn bực tức này, trước ôn nhu an ủi nàng.
Mười ngày này, Tống Gia Ninh cũng không biết mình làm sao vượt qua được, hôm nay cầm quyển thánh chỉ màu vàng Tuyên Đức Đế tứ hôn nàng cho Thọ vương làm Vương Phi, nghĩ đến dáng vẻ tuấn dật như thần tiên chín tầng mây của Thọ vương, nghĩ đến nam nhân này tương lai sẽ trở thành Tân Đế, trở thành người cao quý nhất trên đời này, mà nàng lại phụng chỉ gả cho hắn. . .
Tống Gia Ninh choáng váng, thật là nằm mơ cũng chưa từng mơ giấc mơ hoang đường như vậy, quả thật giống như một nạn dân nghèo sắp chết đói, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy trên trời rớt xuống một tòa núi vàng kim quang lóng lánh, đủ cho nàng cả đời vinh hoa phú quý hưởng thụ không bao giờ hết. Lúc này Tống Gia Ninh chính là nạn dân nhận được đại tiện nghi của trời, đối mặt với vận tốt từ trên trời giáng xuống thật không biết phải làm sao.
Lâm thị đồng dạng cũng không thể tin vào tai của mình, mắt thấy công công tuyên chỉ cười híp mắt đỡ nữ nhi dậy, cười đến rực rỡ như vậy, gần như nịnh nọt, Lâm thị lúc này mới thoáng hoàn hồn, liếc sang Thái phu nhân, bà vừa đỡ cánh tay nữ nhi, vừa nhẹ giọng hỏi thăm công công tuyên chỉ: "Vương Phi, không phải từ tú nữ trúng tuyển sao? Sao. . ."
Lúc nói chuyện, Lâm thị lộ ra một nụ cười vui mừng, miễn cho tuyên chỉ công công hiểu lầm bà mất hứng nữ nhi làm Vương Phi. Đương nhiên, nữ nhi làm Thọ vương phi, đây là thiên đại vinh quang, Lâm thị thật sự vui mừng, chỉ có điều tin tức tốt tới vô cùng ngoài ý muốn, bà hiện tại lơ ngơ, trước khi không biết rõ chuyện, thì không thể vui mừng nổi.
Công công tuyên chỉ cũng không hiểu cong cong quẹo quẹo trong đó, mắt nhìn Vương Phi đeo mũ che mặt, hắn cười nói: "Tứ cô nương xuất thân danh môn, tài đức vẹn toàn, chỉ vì thân thể không khỏe mới tạm thời xuất cung, cũng không phải là không trúng tuyển. Hoàng Thượng vất vả quốc sự nhưng vẫn nhớ rõ điều tốt của Tứ cô nương, nói rõ Tứ cô nương là mệnh định quý nhân a."
Xuất thân danh môn, tài đức vẹn toàn. . .
Lâm thị nghe xong tám chữ này, không khỏi muốn cười, nhưng nghe nói là Tuyên Đức Đế tự mình ban hôn, Lâm thị cuối cùng tin tưởng nữ nhi thật sự phải làm Vương Phi, dư quang liếc qua ánh mắt phức tạp của Tam phu nhân, Lâm thị lướt nhanh qua nửa tháng trước sầu muộn, thân thiện mời công công tuyên chỉ đi phòng khách dùng trà, sau đó âm thầm đút cho đối phương một phong bao lớn màu đỏ.
Công công tuyên chỉ hài lòng hồi cung phục mệnh.
Hắn vừa đi, bầu không khí Quốc Công Phủ lập tức dễ thở hơn, Thái phu nhân một tay ôm tiểu tôn nữ vào trong ngực, dùng sức mà ôm, cười đến đôi mắt nhanh híp lại thành một đường chỉ: "Đều nói An An chúng ta ngốc, thật tình không biết người ngốc có ngốc phúc, nhìn một cái, nháy mắt liền phong Vương Phi, còn ở gần như thế, tương lai xuất giá rồi, đi ra ngoài quẹo phải vài bước chính là nhà mẹ đẻ, nào nghĩ Đại tỷ tỷ Nhị tỷ tỷ các nàng, trở về một chuyến ngựa xe vất vả."
Nhị phu nhân cũng tới đây chúc mừng.
Chỉ có Tam phu nhân, cười đến cực kỳ miễn cưỡng, trong lòng nói cái gì cũng không nghĩ ra, vì sao Tống Gia Ninh đều mắc bệnh sởi xuất cung rồi, mà vẫn có thể kiếm được một chức Vương Phi. Thọ vương à Thọ vương, đừng nói cà lăm, ngay cả không nói gì cũng là Vương Gia, nếu Sở Vương được ngôi vị hoàng đế, Thọ vương thân đệ đệ này chính là dưới một người trên vạn người, bao nhiêu người phải nịnh bợ đấy.
Càng nghĩ càng chua, nhìn lại nữ nhi mím môi thật chặt đứng bên cạnh một chút, trong ngực Tam phu nhân tràn đầy hâm mộ ghen ghét, sinh ra một tia hận thù. Nếu như không phải Tống Gia Ninh và Lỗ Trấn nghị hôn liên lụy đến con gái bà ta, nữ nhi năm trước làm sao lại phải sớm đính hôn với công tử nhà họ Hoàng? Nếu như không có đính hôn, nữ nhi khẳng định cũng sẽ tham gia tuyển tú lần này, luận danh môn chi nữ, nữ nhi con vợ cả chẳng lẽ sẽ so ra kém Tống Gia Ninh ngoại tộc này sao? Luận tài đức, nữ nhi sao cũng mạnh mẽ hơn Tống Gia Ninh tham ăn nha?
Ông trời quá không công bằng, dựa vào cái gì vận khí tốt đều cho mẹ con Lâm thị? Một quả phụ trở thành Quốc Công phu nhân còn chưa đủ, lại có thể khiến nữ nhi của bà cũng làm Vương Phi!
Tam phu nhân nghẹn muốn chết, giả vờ qua loa một phen, liền dẫn một đôi trai gái quay về tam phòng.
Đợi Thái phu nhân, Nhị phu nhân cũng lần lượt rời đi, Lâm thị bảo Thu Nguyệt mang Mậu Ca Nhi đi vào trong viện chơi, bà rốt cuộc mới có cơ hội nói chuyện riêng với nữ nhi, ngồi ở bên giường, kéo bàn tay nhỏ bé trắng trắng nộn nộn của nữ nhi, thân mật tra xét hỏi: "An An nói thật với nương, Vương Gia có phải hay không, đã sớm có tình ý với con?"
Sau khi hết khiếp sợ, Lâm thị vẫn suy nghĩ nữ nhi vì sao có thể được làm Vương Phi. Loại tâng bốc danh môn chi nữ tài đức vẹn toàn này, Lâm thị một chữ đều không tin, thân phận nữ nhi xấu hổ cầm kỳ thư họa không bản lĩnh, cũng bởi vì bị bệnh sởi dung mạo bị tổn hại mới bị đuổi về, nếu như không phải Thọ vương nhiệt tình, nữ nhi tuyệt đối không có khả năng được ban hôn.
Đã có suy đoán, lại nghĩ đến thuốc màu màu anh đào năm trước Thọ vương tặng nữ nhi, đĩa anh đào tặng nhi tử, Lâm thị thuận lý thành chương nghĩ tới nhi nữ tư tình. Cẩn thận từng li từng tí giúp nữ nhi tháo xuống mũ che mặt, lại nhìn bên má phải quyến rũ của nữ nhi một cái, cùng với đôi mắt hạnh thanh tịnh ngây thơ kia, Lâm thị càng thêm thừa nhận suy đoán của mình.
Đám nữ nhân nội trạch coi trọng dòng dõi xuất thân, nhưng nam nhân chọn nữ nhân, phần lớn vẫn là nhìn mặt thôi, dù là cưới danh môn khuê tú làm chính thê, phàm là trong nhà có chút quyền thế tiền bạc, cũng sẽ nạp mấy phòng tiểu thiếp mỹ mạo sung sướng chính mình. Quách Bá Ngôn vì sao lấy bà một quả phụ làm kế thất? Suy cho cùng vẫn là trước hết nhìn trúng gương mặt này của bà.
Nữ nhi đẹp như vậy, vị Thọ vương bà vẫn chưa từng gặp mặt kia, tám phần đã sớm động tâm.
Tống Gia Ninh nghe xong lời của mẫu thân, lại dở khóc dở cười, vô thức nghiêng đầu che má trái vẫn chưa khôi phục của mình, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ nói: "Nương nghĩ đi đâu đó, con và Vương Gia qua lại có mấy lần thôi, nhưng Vương Gia chưa từng lộ ra loại ý tứ này, tối đa xem con như biểu muội thôi."
Lâm thị nhẹ nhàng hứ nữ nhi một hơi: "Con mà tính biểu muội cái gì? Ba tỷ tỷ con cũng không dám gọi người ta là biểu ca đâu."
Tống Gia Ninh ủy khuất giải thích: "Con cũng không dám gọi đâu, là hắn gọi con biểu muội trước mà." bằng không dán thêm mấy tầng da mặt lên mặt nàng, nàng cũng không dám đi nhận Hoàng Thượng tương lai làm thân thích đâu.
Lâm thị trong lòng hơi động, xoa tay nữ nhi nói: "Vương Gia gọi con là biểu muội khi nào?"
Tống Gia Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền thuật lại chuyện nàng sau khi bị Lỗ Trấn ghét bỏ đi Sở vương phủ làm khách, vô tình gặp được Thọ vương, Thọ vương ở trong lương đình khích lệ nàng. Thọ vương mặc dù là hảo ý, nhưng từ đầu đến cuối lạnh tanh, thấy thế nào cũng không giống là thích nàng. Còn tứ hôn lần này, nghĩ đến ba năm trước đây Tuyên Đức Đế căn bản chưa cho Thọ vương cưới vợ, Tống Gia Ninh bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, mẫu thân vừa nói gì đó, nàng căn bản không nghe rõ.
Hoàng Thượng vì sao an bài nàng gả cho Thọ vương?
Khắp kinh thành đều biết Hoàng Thượng không thích nhất đứa con trai Thọ vương này, thanh danh của nàng lại kém hơn các quý nữ khác, cho dù khuôn mặt xinh đẹp, cũng là cô nương béo, chẳng lẽ Tuyên Đức Đế chỉ nàng cho Thọ vương, là một loại thủ đoạn ông ta vắng vẻ Thọ vương bất công các hoàng tử khác? Nếu thật như thế, nàng chẳng phải là liên lụy Thọ vương rồi sao? Dân chúng vừa nghe nói Thọ vương phi là một người tham ăn, hư hư thực thực bị công tử Lỗ gia ghét bỏ, lại còn mắc bệnh sởi khuôn mặt xấu xí, khẳng định sẽ cười nhạo Thọ vương đấy?
Nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh lập tức đứng ngồi không yên, thứ nhất đau lòng Thọ vương không được cha ruột thương yêu, thứ hai lo lắng Thọ vương cũng không muốn lấy nàng, sau khi kết hôn vắng vẻ nàng.
"Nương, thật sự là vậy, con nên làm cái gì bây giờ?" Tống Gia Ninh bất an hỏi mẹ mình.
Lâm thị từ lúc nữ nhi nói được một nửa, lông mày liền nhăn lại. Trước kia bà suy đoán có vài phần căn cứ, nhưng nữ nhi nói lời này, dường như cũng không phải không có lý. Nếu như Tuyên Đức Đế thật muốn lợi dụng nữ nhi khiến Thọ vương khó coi, vậy nữ nhi đến Thọ vương phủ, còn có thể sống tốt?
"An An đừng nóng vội, chờ phụ thân con trở về, ta kêu ông ấy hỏi thăm một chút." Lâm thị tạm thời an ủi nữ nhi nói.
Tống Gia Ninh gật gật đầu, một lần nữa mang mũ che mặt lên.
Chạng vạng tối Quách Bá Ngôn hồi phủ, Lâm thị có chút u oán nói: "Quốc Công gia không phải nói, An An nhất định sẽ không trúng tuyển sao?"
Quách Bá Ngôn cười cười, trên mặt cũng không lúng túng, chỉ kéo thê tử đến bên cạnh, khó hiểu nói: "An An trở thành Vương Phi, bà còn không muốn?" Ông tưởng là thê tử sẽ thật cao hứng, trong bốn cô nương Quốc Công Phủ, thân sinh nữ nhi của bà gả tốt nhất đó.
Lâm thị thở dài, thấp giọng nói ra sầu lo của bản thân.
Quách Bá Ngôn có lẽ đoán không ra lý do Tuyên Đức Đế chọn kế nữ làm Vương Phi , nhưng chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của Tuyên Đức Đế và mấy hoàng tử, buồn cười với thê tử ngốc của mình, ông nói: "Ngày khác bà thấy Thọ vương, liền sẽ biết, nhân vật như vậy, thần tử chúng ta cũng cảm thấy đáng tiếc, hoàng thượng là cha ruột hắn, muốn thiên vị cũng là thiên vị hắn, tuyệt đối không có khả năng chán ghét mà vứt bỏ."
Lâm thị không tin: "Nếu như thiên vị, Vương Phủ sao lại chọn ở ngoại thành? Năm đó cũng không có tứ hôn."
Quách Bá Ngôn trầm mặc, một lát mới nói: "Đế Vương chi tâm, ta và bà có thể đoán được sao, ta chỉ biết là, Hoàng Thượng đã từng dán bố cáo tất cả châu huyện, mời danh y khắp thiên hạ vào kinh khám và chữa tật miệng cho Thọ vương, nhưng mãi không khỏi, nên Thọ vương mới nổi giận không muốn trị, lúc đó những bảng bố cáo kia mới được lấy xuống."
Mấy năm nay giữa phụ tử nhìn như lãnh đạm, nhưng Tuyên Đức Đế chưa bao giờ thiếu Thọ vương cái gì, hoàng tử khác có, Thọ vương đều có.
"Đúng rồi, hôm qua Thọ vương tiến cung, có lẽ có quan hệ tới tứ hôn."
Lâm thị kinh hãi: "Thật sự?"
Quách Bá Ngôn gật đầu.
Lâm thị sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên lại cảm thấy, Thọ vương là đã sớm vừa ý nữ nhi nhà mình.
Ngày hôm sau, Lâm thị liền nhận được một tấm thiệp, Thọ vương phủ đưa tới, xưng Thọ vương muốn tới thăm Vương Phi của hắn.
/152
|