Thiếp mời của Thọ vương đã nói, nếu như Quốc Công Phủ bên này thuận tiện, sau nửa canh giờ hắn sẽ tới đây.
Đây chính là con rể Vương Gia tiêu chuẩn, Lâm thị cho dù gặp khó khăn cũng phải biến thành dễ dàng.
Tiễn tiểu thái giám chân chạy đi, Lâm thị gọi Thu Nguyệt đi dặn dò nữ nhi bên kia mau chuẩn bị, bà cầm thiếp mời đến Sướng Tâm Viện. Thái phu nhân nhận thiếp mời nhìn nhìn, thấy mặt trên chỉ ra "Không cần điều động binh lực", Thái phu nhân cười nói: "Vương Gia thích yên tĩnh, nếu như thế, cũng không cần bảo mấy đệ muội con tới, ta đi theo con nghênh đón là được rồi."
Lâm thị có chút lo lắng: "Nương, mặt An An còn chưa khỏe hết, có làm cho Vương Gia kinh sợ hay không?" Sợ Thọ vương ghét bỏ hình dáng xấu xí lúc này của nữ nhi. Tuy rằng nữ nhi lớn lên xinh đẹp, qua mấy ngày khẳng định cũng sẽ khôi phục xinh đẹp như cũ, nhưng thân là nữ nhân, vẫn là đừng để nam nhân nhìn thấy bất kì cái gì xấu xí của mình, miễn cho nam nhân ghi ở trong lòng, thỉnh thoảng nhớ tới, ảnh hưởng hứng thú.
Thái phu nhân hiểu con dâu băn khoăn, nói: "Vương Gia tới thăm, gọi An An đeo khăn che mặt, lộ ra đôi mắt nói chuyện là được, chỉ cần An An không lấy xuống, Vương Gia còn có thể bảo con bé lấy xuống?" Thọ vương cô tịch trong trẻo lạnh lùng trong ấn tượng của bà, cũng sẽ không làm ra loại chuyện đó, nói thật, từ trước đến giờ Thọ vương luôn ở trong nhà ít khi ra ngoài lại có thể nghĩ đến việc quan tâm vị hôn thê, Thái phu nhân thật bất ngờ.
Lâm thị nghe xong, cười tự giễu một cái, thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn mà.
Mẹ chồng nàng dâu cùng trở về Lâm Vân Đường, cùng nhau đi về phía hậu viện xem Tống Gia Ninh chuẩn bị như thế nào rồi.
Trải qua mười ngày tỉ mỉ chăm sóc, bệnh sởi trên mặt Tống Gia Ninh đã tốt hơn nhiều, chỉ còn mấy dấu đỏ nhạt, nếu như không soi gương, sờ sờ không ra bất kỳ khác thường, chỉ có hơi ngứa chút, hết lần này tới lần khác lại không thể gãi, thật sự khiến người khó chịu mà. Thái phu nhân đưa cho cháu gái một đôi chuỗi Phật châu đeo tay bằng gỗ đàn hương, Tống Gia Ninh không có việc gì liền vê Phật châu chơi.
Tới gần giữa trưa, kinh thành đã sớm nóng lên, bởi vì không cần ra khỏi cửa, Tống Gia Ninh chỉ mặc một bộ bối tử lụa Hàng Châu màu xanh nhạt, một mái tóc đen chải thành hai búi tóc, trên trán để mái rìa mỏng, phía sau lộ ra cần cổ trắng như tuyết, nhìn mát mẻ làm sao. Đang ở trên sập hóng mát đánh bài giấy với Song nhi, Lục nhi, Cửu Nhi, nghe nói Thọ vương muốn tới, chủ tớ bốn người lập tức bận rộn. Cửu Nhi thu bài, Song nhi đỡ Tống Gia Ninh đi giày xuống giường, Lục nhi luống cuống tay chân đi lấy mũ che mặt.
Tuy rằng bận rộn, nhưng lại lộ ra vẻ vui sướng nhiệt tình, ai bảo cô gia tương lai là Vương gia chứ?
Đợi Thái phu nhân, Lâm thị chạy tới, Tống Gia Ninh đã trang điểm xong, thay sang áo bông nhiều lớp màu đỏ tươi, trên mặt mang khăn che mặt màu trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh đen nhánh lóng lánh, đôi mắt khẩn trương thấp thỏm, như con nai đi lạc trong rừng, quả thực khiến người thương yêu.
Thái phu nhân hài lòng gật đầu, che nửa mặt như vậy, ngược lại so với không mang khăn che mặt càng câu dẫn người hơn.
Lâm thị đi đến trước mặt nữ nhi, nhỏ giọng dặn dò một phen, sau đó bà dẫn nữ nhi, Thái phu nhân dắt Mậu Ca Nhi, tổ tôn ba đời đi đến chính viện Quốc Công Phủ ngồi chờ. Cách nửa canh giờ theo lời ghi trên thiếp mời của Thọ vương cũng còn khoảng một phút đồng hồ, chủ tớ liền sớm đi đến cổng chính bên kia, chờ Thọ vương đại giá.
Thọ vương đúng giờ tới, một bộ hạ bào mãng xà xanh ngọc thêu hoa văn tối màu, dưới ánh mặt trời chói mắt không nhanh không chậm đi qua, vẻ mặt thanh tịch. Thái phu nhân đã sớm nhận thức phong thái của Thọ vương, lúc này đối mặt cũng không kinh ngạc, cung kính hành lễ. Tống Gia Ninh ngắm bóng dáng Thọ vương liền khẩn trương cúi đầu xuống, chỉ có Lâm thị lần đầu thấy con rể và Mậu Ca Nhi bốn tuổi, một người giật mình nhìn qua Vương Gia giống như thần tiên này, còn một người thì hiếu kỳ ngây thơ mà nhìn quanh.
Sau kinh diễm ngắn ngủi, Lâm thị kịp thời rũ mắt hành lễ, che giấu vui sướng trong lòng.
"Bình thân." Triệu Hằng đã đi đến trước mặt bốn người, đơn giản nói, ánh mắt từ trên người Tống Gia Ninh đảo qua, rơi vào trên mặt Mậu Ca Nhi liên tục lớn mật nhìn hắn chằm chằm.
Thái phu nhân, Lâm thị, Tống Gia Ninh đồng loạt đứng thẳng người, về phần Mậu Ca Nhi, còn quá nhỏ, căn bản là không có hành lễ, thấy nam nhân xa lạ nhìn nó, Mậu Ca Nhi có hơi sợ, kéo tay tổ mẫu rồi sáp vào người tổ mẫu. Thái phu nhân cười sờ sờ đỉnh đầu tôn tử, thân thiện mời Thọ vương đi phòng khách ngồi.
Tôn ti có khác, Triệu Hằng ngồi chủ vị phía bắc, Thái phu nhân, Lâm thị ngồi ở dưới tay phải hắn, Mậu Ca Nhi được Thái phu nhân mang theo bên cạnh, Tống Gia Ninh rũ lông mi đứng ở một bên mẫu thân, quy củ, cũng không dám liếc mắt nhìn Triệu Hằng bên kia, tâm hoảng ý loạn nghe tổ mẫu, mẫu thân và Hoàng Thượng tương lai nói chuyện.
Thật ra cũng không nói gì, Thái phu nhân biết rõ Thọ vương có tật miệng, không dám hàn huyên như chiêu đãi các khách quý khác, chỉ cười biểu đạt Quốc Công Phủ đối với cửa hôn sự này rất cảm kích, sau đó lại uyển chuyển nêu ra những thiếu sót của Tống Gia Ninh, hi vọng Thọ vương khoan dung nhiều hơn. Triệu Hằng từ khi vào cửa đến bây giờ, vẻ mặt trước sau nhàn nhạt, Thái phu nhân dừng lại, cần hắn có phản ứng, hắn liền gật gật đầu.
Cháu rể như vậy, Thái phu nhân dần dần nhức đầu, thật sự là không tìm được lời nói.
Phúc công công kịp thời giải vây cho bà, khom lưng cười nói: "Vương Gia biết được Tứ cô nương thân thể không khỏe, ngày hôm nay tới đây chủ yếu là muốn hỏi tình hình gần đây của Tứ cô nương một chút, Thái phu nhân, Quốc Công phu nhân đi làm việc của mình đi ạ, đừng chậm trễ chính sự trong phủ."
Thái phu nhân đã hiểu, đứng lên nói: "Đa tạ vương gia thương cảm, vậy thần phụ trước hết đi xử lý tục vụ trong phủ, Vương Gia nếu có dặn dò, cứ sai người gọi chúng ta là được."
Triệu Hằng khẽ gật đầu.
Thái phu nhân liền dắt Mậu Ca Nhi, cùng con dâu đi ra, trước khi đi, Lâm thị lặng lẽ đưa một ánh mắt cho nữ nhi.
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn hạ mí mắt, nên không phát hiện. . .
Mọi người đi rồi, Phúc công công cũng thối lui ra bên ngoài thính đường, cả người trốn ở sau cửa sổ, không có ở cửa ra vào gây trở ngại đến tầm mắt chủ tử.
Phòng yên tĩnh, Tống Gia Ninh khẩn trương mím môi, ánh mắt nghiêng qua, chỉ nhìn thấy vạt áo xanh ngọc của Thọ vương, vải trơn nhẵn, không thấy một nếp nhăn, dưới vạt áo lộ ra một đôi giày gấm đầu vuông màu đen. Đây là lần đầu tiên Tống Gia Ninh nhìn thấy chân Thọ vương, nàng nhịn không được nhìn lâu hơn một lát, sau đó phát hiện, chân Thọ vương, thật lớn, nếu làm cho hắn, khẳng định phải tốn nhiều công phu.
"Ngẩng đầu."
Phòng khách tĩnh mịch bỗng nhiên vang lên mệnh lệnh mát lạnh như nước của nam nhân, trái tim Tống Gia Ninh siết chặt, mờ mịt nhìn hắn. Hai mắt nhìn nhau, không chờ nàng nhìn rõ đôi mắt cách người ngàn dặm kia, chỉ thấy Thọ vương hơi hất càm tới vị trí đối diện chủ vị, nói: "Ngồi."
"Tạ vương gia ban thưởng ghế ngồi." Tống Gia Ninh hành lễ, nghe lời đi tới, vừa muốn ngồi, sau mới ý thức được nàng như vậy sẽ quay má trái về phíaThọ vương rồi, mép khăn che mặt lỏng lẻo, vô cùng có khả năng khiến Thọ vương nhìn thấy dấu đỏ trên mặt nàng, thân thể Tống Gia Ninh liền cứng ngắc, do dự một chút, xoay qua chỗ khác, thấp thỏm mặt hướng Thọ vương nói: "Vương Gia, ta, ta vẫn là đứng thôi?"
Triệu Hằng nhíu mi nhìn nàng: "Vì sao?"
Tống Gia Ninh hai má nóng lên, nhẹ nhàng sờ lên mạng che mặt bên trái.
Triệu Hằng theo động tác của nàng nhìn sang, liền hiểu, trầm mặc một lát, chỉ chỉ một cái ghế đầu tiên bên tay phải: "Ngồi."
Hoàng Thượng tương lai khéo hiểu lòng người như thế, Tống Gia Ninh trong lòng vui vẻ, qua bên kia ngồi, thân thể có hơi nghiêng so với hắn.
Triệu Hằng nghe thấy được mùi thuốc nhàn nhạt, nhìn khăn che mặt của nàng, loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy bờ môi hồng hồng của nàng, khuôn mặt nhìn không rõ lắm. Triệu Hằng muốn nhìn khuôn mặt nàng, nhưng nàng mang mạng che mặt cũng để ý cẩn thận như vậy, Triệu Hằng liền không muốn bắt buộc nàng, nhìn chằm chằm vào mắt hạnh nửa cụp xuống của nàng nói: "Gả ta, nàng có bằng lòng hay không?"
Tống Gia Ninh hai ngày này cũng đang suy nghĩ tới hôn sự của hai người, nghe vậy vội đứng lên, cúi đầu nói: "Có thể gả cho Vương Gia, là phúc khí lớn nhất đời ta, ta, ta chỉ sợ mình thanh danh không tốt, liên lụy Vương Gia."
"Không tốt?" Triệu Hằng nhàn nhạt hỏi.
Tống Gia Ninh mím môi, giọng nói thấp xuống: "Tết Nguyên Tiêu năm đó ta đáp vế dưới câu đối, dân chúng kinh thành đều biết ta ham ăn, còn có lần này trên mặt giống như có chút tiếng gió, nói ta dung mạo bị hủy "
"Tháo xuống." Triệu Hằng bỗng nhiên cắt ngang nàng.
Tống Gia Ninh sửng sốt, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn sang.
Triệu Hằng hờ hững nhắc nhở: "Cái khăn che mặt."
Tống Gia Ninh luống cuống, vô thức nghiêng đầu sang bên trái, khổ sở nói: "Vương Gia, ta, trên mặt ta còn chưa hoàn toàn dưỡng tốt, người đừng nhìn, ta sợ hù dọa người."
Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hốt hoảng của nàng, cái gì cũng chưa nói, chỉ đứng lên, ngắn ngủn hai, ba bước, liền đi tới trước mặt nàng.
Hắn từng bước tới gần, Tống Gia Ninh khiếp sợ phát hiện, mới hơn nửa năm không gặp, Thọ vương so với khi thả hà đăng tết Trung Nguyên năm ngoái càng cao lớn hơn, lúc cách khá xa nhìn thần tiên không tranh quyền thế, hôm nay thân thể bao phủ tới đây, lại làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách phát ra từ đáy lòng. Tống Gia Ninh có chút sợ hãi, nhưng nàng không dám trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân giơ tay lên, đưa đến trước mặt nàng.
Tống Gia Ninh cam chịu số phận nhắm mắt lại, lông mi dày bất an rung rung.
Triệu Hằng chú ý tới, tay ở trên mặt nàng dừng lại một lát, cuối cùng vẫn là sửa lại phương hướng, chậm rãi tháo xuống mạng che mặt phía bên phải nàng. Ánh mắt của nàng nhắm càng chặt hơn, Triệu Hằng hạ thấp khăn che mặt từng chút từng chút, chỉ lộ ra đôi má bên phải của nàng, cùng một nửa bờ môi đỏ tươi ướt át như anh đào. Hắn lặng yên nhìn, gương mặt trong trí nhớ vẫn trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như cũ, vô cùng mịn màng, nhưng, dường như gầy gò đi chút ít.
Nhìn rồi, Triệu Hằng một lần nữa thay nàng treo khăn che mặt lên.
Tống Gia Ninh ngoài ý muốn mở to mắt, ngẩng đầu.
"Chưa huỷ." Triệu Hằng nhìn ánh mắt của nàng, bình tĩnh nói.
Tống Gia Ninh ngay từ đầu không nghe rõ, chờ nam nhân lui về chủ vị, nàng mới bỗng nhiên kịp phản ứng, lại hồi tưởng lại động tác nhu hòa vừa rồi nam nhân nhấc khăn che mặt của nàng lên, khuôn mặt Tống Gia Ninh thoắt cái đỏ cả lên, vừa ngượng ngùng vừa muốn cười. Đương nhiên không có hủy a, bởi vì vết thương của nàng chính là má trái, hắn lại nhìn má phải, có thể nhìn thấy bệnh sởi mới là lạ chứ.
Nhưng Tống Gia Ninh chắc là sẽ không nhắc nhở Thọ vương, ở trong lòng trộm vui cười, không có nghĩ tới cửu ngũ chí tôn tương lai, cũng sẽ phạm loại sai lầm này.
"Hôn kỳ, tháng mười một." Triệu Hằng uống một ngụm trà, mở miệng lần nữa.
Tống Gia Ninh dạ một tiếng, hôn kỳ của hai người định vào tháng mười một năm nay, liền còn dư lại nửa năm thôi.
"Nàng, an tâm đợi gả." Nàng không nói lời nào, Triệu Hằng cũng không có gì muốn nói, đứng dậy, thấp giọng dặn dò.
"Vâng." Tống Gia Ninh cung kính nói.
Triệu Hằng ừ một tiếng, thẳng đi ra ngoài cửa, Tống Gia Ninh xoay người lại đuổi theo, thông báo tổ mẫu mẫu thân cùng tới đây tiễn, nhưng Thọ vương đi rất nhanh, nên chỉ có một mình nàng tiễn, mới đi vài bước, nam nhân bỗng nhiên dậm chân, Tống Gia Ninh cho là hắn có dặn dò gì, lập tức dừng bước. Nhưng Thọ vương cái gì cũng chưa nói, tiếp tục đi về phía trước, ngược lại là Phúc công công, quay đầu lại cười nói với nàng: "Vương Gia mời cô nương dừng bước."
Tống Gia Ninh kinh ngạc mà hé miệng, Thọ vương nói sao? Nàng sao không nghe thấy?
Đây chính là con rể Vương Gia tiêu chuẩn, Lâm thị cho dù gặp khó khăn cũng phải biến thành dễ dàng.
Tiễn tiểu thái giám chân chạy đi, Lâm thị gọi Thu Nguyệt đi dặn dò nữ nhi bên kia mau chuẩn bị, bà cầm thiếp mời đến Sướng Tâm Viện. Thái phu nhân nhận thiếp mời nhìn nhìn, thấy mặt trên chỉ ra "Không cần điều động binh lực", Thái phu nhân cười nói: "Vương Gia thích yên tĩnh, nếu như thế, cũng không cần bảo mấy đệ muội con tới, ta đi theo con nghênh đón là được rồi."
Lâm thị có chút lo lắng: "Nương, mặt An An còn chưa khỏe hết, có làm cho Vương Gia kinh sợ hay không?" Sợ Thọ vương ghét bỏ hình dáng xấu xí lúc này của nữ nhi. Tuy rằng nữ nhi lớn lên xinh đẹp, qua mấy ngày khẳng định cũng sẽ khôi phục xinh đẹp như cũ, nhưng thân là nữ nhân, vẫn là đừng để nam nhân nhìn thấy bất kì cái gì xấu xí của mình, miễn cho nam nhân ghi ở trong lòng, thỉnh thoảng nhớ tới, ảnh hưởng hứng thú.
Thái phu nhân hiểu con dâu băn khoăn, nói: "Vương Gia tới thăm, gọi An An đeo khăn che mặt, lộ ra đôi mắt nói chuyện là được, chỉ cần An An không lấy xuống, Vương Gia còn có thể bảo con bé lấy xuống?" Thọ vương cô tịch trong trẻo lạnh lùng trong ấn tượng của bà, cũng sẽ không làm ra loại chuyện đó, nói thật, từ trước đến giờ Thọ vương luôn ở trong nhà ít khi ra ngoài lại có thể nghĩ đến việc quan tâm vị hôn thê, Thái phu nhân thật bất ngờ.
Lâm thị nghe xong, cười tự giễu một cái, thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn mà.
Mẹ chồng nàng dâu cùng trở về Lâm Vân Đường, cùng nhau đi về phía hậu viện xem Tống Gia Ninh chuẩn bị như thế nào rồi.
Trải qua mười ngày tỉ mỉ chăm sóc, bệnh sởi trên mặt Tống Gia Ninh đã tốt hơn nhiều, chỉ còn mấy dấu đỏ nhạt, nếu như không soi gương, sờ sờ không ra bất kỳ khác thường, chỉ có hơi ngứa chút, hết lần này tới lần khác lại không thể gãi, thật sự khiến người khó chịu mà. Thái phu nhân đưa cho cháu gái một đôi chuỗi Phật châu đeo tay bằng gỗ đàn hương, Tống Gia Ninh không có việc gì liền vê Phật châu chơi.
Tới gần giữa trưa, kinh thành đã sớm nóng lên, bởi vì không cần ra khỏi cửa, Tống Gia Ninh chỉ mặc một bộ bối tử lụa Hàng Châu màu xanh nhạt, một mái tóc đen chải thành hai búi tóc, trên trán để mái rìa mỏng, phía sau lộ ra cần cổ trắng như tuyết, nhìn mát mẻ làm sao. Đang ở trên sập hóng mát đánh bài giấy với Song nhi, Lục nhi, Cửu Nhi, nghe nói Thọ vương muốn tới, chủ tớ bốn người lập tức bận rộn. Cửu Nhi thu bài, Song nhi đỡ Tống Gia Ninh đi giày xuống giường, Lục nhi luống cuống tay chân đi lấy mũ che mặt.
Tuy rằng bận rộn, nhưng lại lộ ra vẻ vui sướng nhiệt tình, ai bảo cô gia tương lai là Vương gia chứ?
Đợi Thái phu nhân, Lâm thị chạy tới, Tống Gia Ninh đã trang điểm xong, thay sang áo bông nhiều lớp màu đỏ tươi, trên mặt mang khăn che mặt màu trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh đen nhánh lóng lánh, đôi mắt khẩn trương thấp thỏm, như con nai đi lạc trong rừng, quả thực khiến người thương yêu.
Thái phu nhân hài lòng gật đầu, che nửa mặt như vậy, ngược lại so với không mang khăn che mặt càng câu dẫn người hơn.
Lâm thị đi đến trước mặt nữ nhi, nhỏ giọng dặn dò một phen, sau đó bà dẫn nữ nhi, Thái phu nhân dắt Mậu Ca Nhi, tổ tôn ba đời đi đến chính viện Quốc Công Phủ ngồi chờ. Cách nửa canh giờ theo lời ghi trên thiếp mời của Thọ vương cũng còn khoảng một phút đồng hồ, chủ tớ liền sớm đi đến cổng chính bên kia, chờ Thọ vương đại giá.
Thọ vương đúng giờ tới, một bộ hạ bào mãng xà xanh ngọc thêu hoa văn tối màu, dưới ánh mặt trời chói mắt không nhanh không chậm đi qua, vẻ mặt thanh tịch. Thái phu nhân đã sớm nhận thức phong thái của Thọ vương, lúc này đối mặt cũng không kinh ngạc, cung kính hành lễ. Tống Gia Ninh ngắm bóng dáng Thọ vương liền khẩn trương cúi đầu xuống, chỉ có Lâm thị lần đầu thấy con rể và Mậu Ca Nhi bốn tuổi, một người giật mình nhìn qua Vương Gia giống như thần tiên này, còn một người thì hiếu kỳ ngây thơ mà nhìn quanh.
Sau kinh diễm ngắn ngủi, Lâm thị kịp thời rũ mắt hành lễ, che giấu vui sướng trong lòng.
"Bình thân." Triệu Hằng đã đi đến trước mặt bốn người, đơn giản nói, ánh mắt từ trên người Tống Gia Ninh đảo qua, rơi vào trên mặt Mậu Ca Nhi liên tục lớn mật nhìn hắn chằm chằm.
Thái phu nhân, Lâm thị, Tống Gia Ninh đồng loạt đứng thẳng người, về phần Mậu Ca Nhi, còn quá nhỏ, căn bản là không có hành lễ, thấy nam nhân xa lạ nhìn nó, Mậu Ca Nhi có hơi sợ, kéo tay tổ mẫu rồi sáp vào người tổ mẫu. Thái phu nhân cười sờ sờ đỉnh đầu tôn tử, thân thiện mời Thọ vương đi phòng khách ngồi.
Tôn ti có khác, Triệu Hằng ngồi chủ vị phía bắc, Thái phu nhân, Lâm thị ngồi ở dưới tay phải hắn, Mậu Ca Nhi được Thái phu nhân mang theo bên cạnh, Tống Gia Ninh rũ lông mi đứng ở một bên mẫu thân, quy củ, cũng không dám liếc mắt nhìn Triệu Hằng bên kia, tâm hoảng ý loạn nghe tổ mẫu, mẫu thân và Hoàng Thượng tương lai nói chuyện.
Thật ra cũng không nói gì, Thái phu nhân biết rõ Thọ vương có tật miệng, không dám hàn huyên như chiêu đãi các khách quý khác, chỉ cười biểu đạt Quốc Công Phủ đối với cửa hôn sự này rất cảm kích, sau đó lại uyển chuyển nêu ra những thiếu sót của Tống Gia Ninh, hi vọng Thọ vương khoan dung nhiều hơn. Triệu Hằng từ khi vào cửa đến bây giờ, vẻ mặt trước sau nhàn nhạt, Thái phu nhân dừng lại, cần hắn có phản ứng, hắn liền gật gật đầu.
Cháu rể như vậy, Thái phu nhân dần dần nhức đầu, thật sự là không tìm được lời nói.
Phúc công công kịp thời giải vây cho bà, khom lưng cười nói: "Vương Gia biết được Tứ cô nương thân thể không khỏe, ngày hôm nay tới đây chủ yếu là muốn hỏi tình hình gần đây của Tứ cô nương một chút, Thái phu nhân, Quốc Công phu nhân đi làm việc của mình đi ạ, đừng chậm trễ chính sự trong phủ."
Thái phu nhân đã hiểu, đứng lên nói: "Đa tạ vương gia thương cảm, vậy thần phụ trước hết đi xử lý tục vụ trong phủ, Vương Gia nếu có dặn dò, cứ sai người gọi chúng ta là được."
Triệu Hằng khẽ gật đầu.
Thái phu nhân liền dắt Mậu Ca Nhi, cùng con dâu đi ra, trước khi đi, Lâm thị lặng lẽ đưa một ánh mắt cho nữ nhi.
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn hạ mí mắt, nên không phát hiện. . .
Mọi người đi rồi, Phúc công công cũng thối lui ra bên ngoài thính đường, cả người trốn ở sau cửa sổ, không có ở cửa ra vào gây trở ngại đến tầm mắt chủ tử.
Phòng yên tĩnh, Tống Gia Ninh khẩn trương mím môi, ánh mắt nghiêng qua, chỉ nhìn thấy vạt áo xanh ngọc của Thọ vương, vải trơn nhẵn, không thấy một nếp nhăn, dưới vạt áo lộ ra một đôi giày gấm đầu vuông màu đen. Đây là lần đầu tiên Tống Gia Ninh nhìn thấy chân Thọ vương, nàng nhịn không được nhìn lâu hơn một lát, sau đó phát hiện, chân Thọ vương, thật lớn, nếu làm cho hắn, khẳng định phải tốn nhiều công phu.
"Ngẩng đầu."
Phòng khách tĩnh mịch bỗng nhiên vang lên mệnh lệnh mát lạnh như nước của nam nhân, trái tim Tống Gia Ninh siết chặt, mờ mịt nhìn hắn. Hai mắt nhìn nhau, không chờ nàng nhìn rõ đôi mắt cách người ngàn dặm kia, chỉ thấy Thọ vương hơi hất càm tới vị trí đối diện chủ vị, nói: "Ngồi."
"Tạ vương gia ban thưởng ghế ngồi." Tống Gia Ninh hành lễ, nghe lời đi tới, vừa muốn ngồi, sau mới ý thức được nàng như vậy sẽ quay má trái về phíaThọ vương rồi, mép khăn che mặt lỏng lẻo, vô cùng có khả năng khiến Thọ vương nhìn thấy dấu đỏ trên mặt nàng, thân thể Tống Gia Ninh liền cứng ngắc, do dự một chút, xoay qua chỗ khác, thấp thỏm mặt hướng Thọ vương nói: "Vương Gia, ta, ta vẫn là đứng thôi?"
Triệu Hằng nhíu mi nhìn nàng: "Vì sao?"
Tống Gia Ninh hai má nóng lên, nhẹ nhàng sờ lên mạng che mặt bên trái.
Triệu Hằng theo động tác của nàng nhìn sang, liền hiểu, trầm mặc một lát, chỉ chỉ một cái ghế đầu tiên bên tay phải: "Ngồi."
Hoàng Thượng tương lai khéo hiểu lòng người như thế, Tống Gia Ninh trong lòng vui vẻ, qua bên kia ngồi, thân thể có hơi nghiêng so với hắn.
Triệu Hằng nghe thấy được mùi thuốc nhàn nhạt, nhìn khăn che mặt của nàng, loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy bờ môi hồng hồng của nàng, khuôn mặt nhìn không rõ lắm. Triệu Hằng muốn nhìn khuôn mặt nàng, nhưng nàng mang mạng che mặt cũng để ý cẩn thận như vậy, Triệu Hằng liền không muốn bắt buộc nàng, nhìn chằm chằm vào mắt hạnh nửa cụp xuống của nàng nói: "Gả ta, nàng có bằng lòng hay không?"
Tống Gia Ninh hai ngày này cũng đang suy nghĩ tới hôn sự của hai người, nghe vậy vội đứng lên, cúi đầu nói: "Có thể gả cho Vương Gia, là phúc khí lớn nhất đời ta, ta, ta chỉ sợ mình thanh danh không tốt, liên lụy Vương Gia."
"Không tốt?" Triệu Hằng nhàn nhạt hỏi.
Tống Gia Ninh mím môi, giọng nói thấp xuống: "Tết Nguyên Tiêu năm đó ta đáp vế dưới câu đối, dân chúng kinh thành đều biết ta ham ăn, còn có lần này trên mặt giống như có chút tiếng gió, nói ta dung mạo bị hủy "
"Tháo xuống." Triệu Hằng bỗng nhiên cắt ngang nàng.
Tống Gia Ninh sửng sốt, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn sang.
Triệu Hằng hờ hững nhắc nhở: "Cái khăn che mặt."
Tống Gia Ninh luống cuống, vô thức nghiêng đầu sang bên trái, khổ sở nói: "Vương Gia, ta, trên mặt ta còn chưa hoàn toàn dưỡng tốt, người đừng nhìn, ta sợ hù dọa người."
Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hốt hoảng của nàng, cái gì cũng chưa nói, chỉ đứng lên, ngắn ngủn hai, ba bước, liền đi tới trước mặt nàng.
Hắn từng bước tới gần, Tống Gia Ninh khiếp sợ phát hiện, mới hơn nửa năm không gặp, Thọ vương so với khi thả hà đăng tết Trung Nguyên năm ngoái càng cao lớn hơn, lúc cách khá xa nhìn thần tiên không tranh quyền thế, hôm nay thân thể bao phủ tới đây, lại làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách phát ra từ đáy lòng. Tống Gia Ninh có chút sợ hãi, nhưng nàng không dám trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân giơ tay lên, đưa đến trước mặt nàng.
Tống Gia Ninh cam chịu số phận nhắm mắt lại, lông mi dày bất an rung rung.
Triệu Hằng chú ý tới, tay ở trên mặt nàng dừng lại một lát, cuối cùng vẫn là sửa lại phương hướng, chậm rãi tháo xuống mạng che mặt phía bên phải nàng. Ánh mắt của nàng nhắm càng chặt hơn, Triệu Hằng hạ thấp khăn che mặt từng chút từng chút, chỉ lộ ra đôi má bên phải của nàng, cùng một nửa bờ môi đỏ tươi ướt át như anh đào. Hắn lặng yên nhìn, gương mặt trong trí nhớ vẫn trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như cũ, vô cùng mịn màng, nhưng, dường như gầy gò đi chút ít.
Nhìn rồi, Triệu Hằng một lần nữa thay nàng treo khăn che mặt lên.
Tống Gia Ninh ngoài ý muốn mở to mắt, ngẩng đầu.
"Chưa huỷ." Triệu Hằng nhìn ánh mắt của nàng, bình tĩnh nói.
Tống Gia Ninh ngay từ đầu không nghe rõ, chờ nam nhân lui về chủ vị, nàng mới bỗng nhiên kịp phản ứng, lại hồi tưởng lại động tác nhu hòa vừa rồi nam nhân nhấc khăn che mặt của nàng lên, khuôn mặt Tống Gia Ninh thoắt cái đỏ cả lên, vừa ngượng ngùng vừa muốn cười. Đương nhiên không có hủy a, bởi vì vết thương của nàng chính là má trái, hắn lại nhìn má phải, có thể nhìn thấy bệnh sởi mới là lạ chứ.
Nhưng Tống Gia Ninh chắc là sẽ không nhắc nhở Thọ vương, ở trong lòng trộm vui cười, không có nghĩ tới cửu ngũ chí tôn tương lai, cũng sẽ phạm loại sai lầm này.
"Hôn kỳ, tháng mười một." Triệu Hằng uống một ngụm trà, mở miệng lần nữa.
Tống Gia Ninh dạ một tiếng, hôn kỳ của hai người định vào tháng mười một năm nay, liền còn dư lại nửa năm thôi.
"Nàng, an tâm đợi gả." Nàng không nói lời nào, Triệu Hằng cũng không có gì muốn nói, đứng dậy, thấp giọng dặn dò.
"Vâng." Tống Gia Ninh cung kính nói.
Triệu Hằng ừ một tiếng, thẳng đi ra ngoài cửa, Tống Gia Ninh xoay người lại đuổi theo, thông báo tổ mẫu mẫu thân cùng tới đây tiễn, nhưng Thọ vương đi rất nhanh, nên chỉ có một mình nàng tiễn, mới đi vài bước, nam nhân bỗng nhiên dậm chân, Tống Gia Ninh cho là hắn có dặn dò gì, lập tức dừng bước. Nhưng Thọ vương cái gì cũng chưa nói, tiếp tục đi về phía trước, ngược lại là Phúc công công, quay đầu lại cười nói với nàng: "Vương Gia mời cô nương dừng bước."
Tống Gia Ninh kinh ngạc mà hé miệng, Thọ vương nói sao? Nàng sao không nghe thấy?
/152
|