- Sở Hoan lấy được khẩu cung rồi à?
Trong phủ tri châu, mặt Đông Phương Tín âm trầm. Đôi mắt hắn như chó săn, nhìn chằm chằm vào Đổng Thế Trân.
Đổng Thế Trân lắc đầu:
- Hiện tại không cách nào xác định được. Nhưng hắn đã dám ra tay bắt người, tất nhiên cũng có chút át chủ bài.
- Nếu như không có chứng cứ rõ ràng thì dù hắn là tổng đốc cũng không có tư cách bắt người lung tung.
Đông Phương Tín cười lạnh, nói:
- Cao Liêm cũng coi là người khôn khéo, làm sao lại sinh ra một nhi tử ngu xuẩn như vậy? Sở Hoan ở bên cạnh trăm phương ngàn kế, nhất định đang chờ cơ hội. Bổn tướng đã nói nhiều lần, trước mặt họ Sở ngàn vạn lần không được để lộ sơ suất, để hắn nắm được gáy chúng ta. Không ngờ bên kia lại bị hắn túm được...
Hắn càng nghĩ càng căm tức, nắm đấm nện lên mặt bàn. Chén trà trên bàn đổ ập, nước trà văng tung tóe. Đổng Thế Trân thở dài nói:
- Đông Phương tướng quân cũng đừng tức giận, chuyện đã tới nước này.
- Có đối sách gì không?
Đông Phương Tín tức giận nói:
- Người ở trong tay Sở Hoan, Cao gia dù không có chút liên hệ nào với Thiên Môn đạo thì Sở Hoan cứ chụp mũ lên đầu bọn họ. Mà quan trọng nhất là cái tên nhi tử ngu xuẩn của Cao Liêm kia có thể chịu nổi khảo vấn của Sở Hoan không? Chỉ cần hắn cung khai, dù khẩu cung là giả dối thì cũng sẽ biến thành vương bài của Sở Hoan rồi.
Đổng Thế Trân như có điều suy nghĩ, nói:
- Tướng quân nói đúng. Triều đình coi Thiên Môn đạo là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn trừ bỏ ngay lập tức. Dù thân sĩ Bắc Sơn không có chút liên quan nào tới Thiên Môn đạo nhưng chỉ cần Sở Hoan nắm được khẩu cung của Cao Hoắc, triều đình dù giết một ngàn cũng không bỏ qua một người.
- Đổng đại nhân, Chu tổng đốc thường nói ngươi trí tuệ hơn người, bây giờ ngươi có đối sách gì không? Tuy đám thân sĩ Bắc Sơn đều là một đám bất lực nhưng chúng ta hiện tại không thể không có bọn họ.
Đông Phương Tín nắm nắm đấm nói:
- Nếu như Sở Hoan thật sự muốn mượn cơ hội này diệt trừ Bắc Sơn, không còn thân sĩ Bắc Sơn áp chế, đám người bảy họ Tây Quan kia nhất định sẽ đứng lên nhanh chóng. Mà chúng ta thiếu đi trợ lực của thân sĩ Bắc Sơn thì sẽ gặp bất lợi sâu sắc.
- Ta cũng nghĩ tới điểm này rồi.
Đổng Thế Trân lắc đầu thở dài:
- Đêm qua Cao Liêm đi tìm tới đây, cả đêm ta không ngủ, vẫn luôn nghĩ đối sách, càng nghĩ càng không có đối sách phù hợp...
Dừng lại một chút, hắn cười khổ nói:
- Trừ phi xuất hiện bất ngờ, chuyện này còn có thể xoay chuyển, nếu không...
Hắn lắc đầu, ý rất rõ ràng là chuyện này không thể xoay chuyển nổi.
- Bất ngờ?
Thân thể Đông Phương Tín hơi nghiêng về phía trước.
- Bất ngờ gì?
Đổng Thế Trân do dự một chút mới nói:
- Tất cả nguyên nhân đều do Cao Hoắc gây ra. Mà Cao Hoắc hiện đang là sát chiêu lớn nhất trong tay Sở Hoan. Nói cho cùng, chúng ta lo lắng nhất là chuyện Sở Hoan nắm khẩu cung giả của Cao Hoắc. Chỉ cần Cao Hoắc không ký tên cung khai thì Sở Hoan cũng không thể làm gì được thân sĩ Bắc Sơn. Chỉ có điều như tướng quân vừa nói, Cao Hoắc được nuông chiều từ bé, chỉ là một kẻ ăn chơi, không có chút cốt khí nào. Sở Hoan muốn lấy được khẩu cung trong tay hắn thật sự không phải là chuyện khó khăn gì.
- Vậy ý của ngươi là?
- Vốn bản án như vậy, nếu Ngải Tông không gặp chuyện không may thì hắn có tư cách tham gia thẩm tra xử lý.
Đổng Thế Trân vuốt chòm râu dê, chậm rãi nói:
- Chỉ có điều Ngải Tông đã ngã ngựa, hơn nữa bản án này cả Hình bộ ty cũng bị cuốn vào. Hiện tại Hình Bộ ty căn bản chẳng có tác dụng gì...
Dừng lại một chút, hắn mới hạ giọng nói:
- Hiện tại muốn khẩu cung giả không bị đưa ra thì trừ phi là Cao Hoắc chết bất ngờ, nếu không thì dù hiện tại Sở Hoan chưa lấy được khẩu cung, sớm muộn gì cũng bức ra khẩu cung được.
- Ngươi nói phái người giết Cao Hoắc sao?
Đông Phương Tín áp sát Đổng Thế Trân.
- Nhưng Cao Hoắc bị nhốt trong doanh trại của quân cận vệ. Chỗ đó đều có quân cận vệ canh gác, muốn vào khó khăn mười phần, chớ nói tới ám sát hắn.
Hắn hỏi nhỏ:
- Trong tay ngươi có thích khách phù hợp không?
Đổng Thế Trân vội nói:
- Tướng quân lại nói đùa rồi. Ta lấy đâu ra thích khách chứ?
Đông Phương Tín nói:
- Có lẽ ngươi không có nhưng nếu để thêm thời gian thì chưa hẳn đã không tìm được thích khách phù hợp.
Hắn hạ giọng nói:
- Trừ Gian đường của Chu tổng đốc cũng có một số nhân tài dị sĩ, chỉ là đường xá quá xa xôi, cho dù có điều thích khách tới thì sợ là Sở Hoan cũng đã thành công rồi.
Đổng Thế Trân gật đầu nói:
- Đúng là như thế. Nhưng ngược lại ta cũng hoài nghi, Sở Hoan có thể lấy được khẩu cung giả chưa? Cao Hoắc rơi vào tay hắn từ tối qua. Sở Hoan này là người khôn khéo mười phần, đương nhiên biết giá trị lớn nhất của Cao Hoắc chính là khẩu cung của hắn, biết chắc đêm dài lắm mộng. Sáng nay hắn đã phái người đi bắt mấy đại biểu của thân sĩ Bắc Sơn, nếu không phải đã lấy được khẩu cung thì chưa chắc hắn đã dám làm vậy.
- Vậy vừa rồi ngươi nói chẳng lẽ là vô ích à?
Đông Phương Tín lại ngồi phịch xuống ghế, tức giận nói:
- Nếu Sở Hoan lấy được khẩu cung rồi thì Cao Hoắc cũng chẳng quan trọng nữa.
Hắn nhíu mày, giống như nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Chưa hẳn. Nếu Sở Hoan lấy được khẩu cung thật thì sao hắn chỉ bắt mấy người? Cao Liêm đứng mũi chịu sào thì hắn lại không bắt tới.
Đổng Thế Trân cười nhạt nói:
- Sở Hoan giảo hoạt hơn chúng ta nhiều. Hắn không ra tay với Cao Liêm, sợ là còn có mưu đồ khác...
- Mưu đồ gì?
- Tướng quân chớ quên, thân sĩ Bắc Sơn chính là tập đoàn lớn nhất tại Tây Quan hiện nay. Sản nghiệp trong tay bọn họ lại là một số của cải khổng lồ.
Đổng Thế Trân chậm rãi nói:
- Nếu Sở Hoan đơn giản ra tay thì dùng binh lực trong tay hắn thật đúng là khó hốt trọn một mẻ thân sĩ Bắc Sơn. Con thỏ bị ép cũng có thể cắn người. Nếu thân sĩ Bắc Sơn phát giác ra không còn đường lui, chưa hẳn bọn họ tụ tập nhân thủ buông tay đánh cược một lần. Tráng đinh hộ viện của bọn họ tổng cộng lại cũng là một số lượng không nhỏ. Mà quan trọng hơn chính là một khi thân sĩ Bắc Sơn làm náo động lên, chuyện tất nhiên sẽ bị truyền ra. Ai cũng không thể dấu diếm nổi nữa. Triều đình cũng sẽ biết chuyện. Bình định phản loạn thân sĩ Bắc Sơn tất nhiên không phải là chuyện khó nhưng kê biên tài sản của bọn họ nếu triều đình nhúng tay vào, tất nhiên sẽ bị sung công, bỏ vào quốc khố rồi.
Đông Phương Tín hiểu ra, nói:
- Ý ngươi nói là Sở Hoan muốn nuốt tài sản của thân sĩ Bắc Sơn sao? Hắn sợ triều đình nhúng tay vào nên mới án binh bất động à?
- Nếu ta đoán không sai thì có lẽ là vậy đấy.
Đổng Thế Trân chậm rãi nói:
- Tướng quân có lẽ đã nhận ra, tuy hắn bắt vài đại biểu của thân sĩ Bắc Sơn nhưng tất cả mọi nhà đều còn có người có thể quyết định. Sở Hoan cố ý không đụng tới những người kia, mục đích rất đơn giản. Nhất định là đang chờ những người kia đưa của cải tới!
- Đưa của cải tới sao?
Đông Phương Tín cười lạnh nói:
- Sở Hoan hắn có gan nhận sao? Dù là thu một lượng bạc, chúng ta cũng nắm chứng cứ, lập tức vạch tội hắn với triều đình. Đến lúc đó thì hắn lại là kẻ không may rồi.
- Không đơn giản như thế đâu.
Đổng Thế Trân lắc đầu nói:
- Sở Hoan sẽ không ngu tới mức đó đâu.
Đông Phương Tín nhíu mày, hơi trầm ngâm rồi mới cười lạnh nói:
- Họ Sở hùng hổ dọa người, nếu ép lão tử, lão tử liền...
Trong mắt hắn lóe lên hung quang và sát cơ. Đổng Thế Trân ở bên cạnh nhìn thấy thì cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ nói khẽ:
- Tướng quân không được như vậy. Chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến, xem thử Sở Hoan muốn chơi trò bịp gì.
Đúng là Sở Hoan chơi một trò bịp, hơn nữa cũng không phải chỉ bịp ở mỗi bản án của Cao Hoắc.
Ở phòng nhỏ trong phủ tổng đốc, Sở Hoan và Bùi Tích đang dùng cơm trưa.
Lúc Sở Hoan trở lại phủ tổng đốc thì Vương Hàm đã mang đội ngũ rời đi rồi. Mà Lang Oa Tử lại dẫn theo mấy người đi tới Vân Sơn phủ. Mục đích bọn họ rất đơn giản, đưa Lâm Lang tới Tây Bắc an toàn.
Tần Lôi mặc một cái áo khoác ngắn tay, lộ ra hai cánh tay đen nhánh. Cánh tay hắn cũng không to lớn nhưng mỗi tấc da thịt dường như đều ẩn chứa lực lượngvô cùng khổng lồ. Cánh tay ngăm đen hiện giờ tràn ngập lực lượng, bóng loáng. Mái tóc cũng đã được búi lên, nhìn có tinh thần mười phần.
Lúc này hắn đang ôm một cái bát to, đang húp cháo rau dại.
Thức ăn trong phủ tổng đốc đã thay đổi. Tố Nương nghe lời Sở Hoan, thay đổi thức ăn trong phủ tổng đốc.
- Đại ca nói nhóm binh lính đầu tiên chỉ có tám trăm người sao?
Sở Hoan nhìn Bùi Tích, hỏi:
- Đã rót không ít bạc vào cục muối mới rồi, thu hai, ba ngàn người cũng được đấy.
- Quân quý ở tinh nhuệ chứ không quý ở nhiều.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Nhị đệ. Ngươi có biết, một đội quân quan trọng nhất là cái gì không?
Sở Hoan nhìn Bùi Tích, cũng không nói gì.
- Là quân hồn.
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Mà quân hồn của một đội quân thường được hình thành từ lúc bắt đầu thành lập. Nhóm binh lính chiêu mộ đầu tiên có tám trăm người phải trải qua sàng lọc, tuyển chọn nghiêm ngặt. Tuyển ra tám trăm người, nhiệm vụ quan trọng nhất là hình thành quân hồn. Chỉ cần có quân hồn thì ngày sau tăng cường quân bị, quân hồn từ tám trăm người này mới thẩm thấu tới mỗi một tướng sĩ được.
- Quân hồn sao?
Sở Hoan như có điều suy nghĩ.
Bùi Tích giải thích:
- Đạo lý rất đơn giản. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Nhóm binh lính được chiêu mộ đầu tiên này giống như một giếng nước. Mà tướng sĩ tăng cường quân bị hiện nay giống như nước đổ vào giếng sau này. Nếu nước trong giếng vốn trong mát thì về sau có thêm nước vào cũng sẽ trong mát. Mà nếu nước trong giếng vốn đục bẩn rồi thì về sau dù có thêm bao nhiêu nước trong cũng sẽ thấy có mùi hôi.
Sở Hoan dường như đã hiểu, nói:
- Đại ca nói là tám trăm người nhận huấn luyện đầu tiên này sẽ hình thành các loại quy luật và quân kỹ. Đợi tới lúc các tướng sĩ sau này gia nhập, có thể sẽ bị đám lính cũ ảnh hưởng hả?
- Chính là ý này.
Bùi Tích gật đầu nói:
- Người Tây Bắc vốn dũng mãnh gan dạ, thể chất mạnh hơn người quan nội nhiều. Chúng ta lựa chọn nghiêm khắc từ đó, đào thải một đám. Người được chọn có lẽ thân thể sẽ không có vấn đề gì, lại trải qua huấn luyện, nếu không chịu nổi sẽ tiếp tục bị đào thải. Những người lưu lại tất nhiên là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Dùng một đạo quân như vậy làm gốc thì sẽ vững chắc như bàn thạch vậy.
- Đại ca đã nghĩ tới chuyện huấn luyện thế nào chưa?
Sở Hoan hỏi.
- Đại khái là xong rồi.
Bùi Tích hơi gật đầu:
- Trong tay nhị đệ có hai trăm quân cận vệ. Đây đều là người đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, trong trăm chọn một. Có thể vận dụng phương pháp huấn luyện quân cận vệ để xây dựng cấm vệ quân tổng đốc mới này.
Sở Hoan gật đầu, nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói:
- Đại ca, huấn luyện thì ta lại nghĩ tới vài phương pháp tốt. Nếu có thể thông qua những đợt huấn luyện này, nhất định sẽ trở thành tinh binh...
- Phương pháp huấn luyện gì?
Sở Hoan dùng ngón tay quệt nước trà, viết lên bàn hai chữ. Bùi Tích nhìn thoáng qua, thì thầm nhỏ:
- Phương pháp huấn luyện đặc chủng!
Trong phủ tri châu, mặt Đông Phương Tín âm trầm. Đôi mắt hắn như chó săn, nhìn chằm chằm vào Đổng Thế Trân.
Đổng Thế Trân lắc đầu:
- Hiện tại không cách nào xác định được. Nhưng hắn đã dám ra tay bắt người, tất nhiên cũng có chút át chủ bài.
- Nếu như không có chứng cứ rõ ràng thì dù hắn là tổng đốc cũng không có tư cách bắt người lung tung.
Đông Phương Tín cười lạnh, nói:
- Cao Liêm cũng coi là người khôn khéo, làm sao lại sinh ra một nhi tử ngu xuẩn như vậy? Sở Hoan ở bên cạnh trăm phương ngàn kế, nhất định đang chờ cơ hội. Bổn tướng đã nói nhiều lần, trước mặt họ Sở ngàn vạn lần không được để lộ sơ suất, để hắn nắm được gáy chúng ta. Không ngờ bên kia lại bị hắn túm được...
Hắn càng nghĩ càng căm tức, nắm đấm nện lên mặt bàn. Chén trà trên bàn đổ ập, nước trà văng tung tóe. Đổng Thế Trân thở dài nói:
- Đông Phương tướng quân cũng đừng tức giận, chuyện đã tới nước này.
- Có đối sách gì không?
Đông Phương Tín tức giận nói:
- Người ở trong tay Sở Hoan, Cao gia dù không có chút liên hệ nào với Thiên Môn đạo thì Sở Hoan cứ chụp mũ lên đầu bọn họ. Mà quan trọng nhất là cái tên nhi tử ngu xuẩn của Cao Liêm kia có thể chịu nổi khảo vấn của Sở Hoan không? Chỉ cần hắn cung khai, dù khẩu cung là giả dối thì cũng sẽ biến thành vương bài của Sở Hoan rồi.
Đổng Thế Trân như có điều suy nghĩ, nói:
- Tướng quân nói đúng. Triều đình coi Thiên Môn đạo là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn trừ bỏ ngay lập tức. Dù thân sĩ Bắc Sơn không có chút liên quan nào tới Thiên Môn đạo nhưng chỉ cần Sở Hoan nắm được khẩu cung của Cao Hoắc, triều đình dù giết một ngàn cũng không bỏ qua một người.
- Đổng đại nhân, Chu tổng đốc thường nói ngươi trí tuệ hơn người, bây giờ ngươi có đối sách gì không? Tuy đám thân sĩ Bắc Sơn đều là một đám bất lực nhưng chúng ta hiện tại không thể không có bọn họ.
Đông Phương Tín nắm nắm đấm nói:
- Nếu như Sở Hoan thật sự muốn mượn cơ hội này diệt trừ Bắc Sơn, không còn thân sĩ Bắc Sơn áp chế, đám người bảy họ Tây Quan kia nhất định sẽ đứng lên nhanh chóng. Mà chúng ta thiếu đi trợ lực của thân sĩ Bắc Sơn thì sẽ gặp bất lợi sâu sắc.
- Ta cũng nghĩ tới điểm này rồi.
Đổng Thế Trân lắc đầu thở dài:
- Đêm qua Cao Liêm đi tìm tới đây, cả đêm ta không ngủ, vẫn luôn nghĩ đối sách, càng nghĩ càng không có đối sách phù hợp...
Dừng lại một chút, hắn cười khổ nói:
- Trừ phi xuất hiện bất ngờ, chuyện này còn có thể xoay chuyển, nếu không...
Hắn lắc đầu, ý rất rõ ràng là chuyện này không thể xoay chuyển nổi.
- Bất ngờ?
Thân thể Đông Phương Tín hơi nghiêng về phía trước.
- Bất ngờ gì?
Đổng Thế Trân do dự một chút mới nói:
- Tất cả nguyên nhân đều do Cao Hoắc gây ra. Mà Cao Hoắc hiện đang là sát chiêu lớn nhất trong tay Sở Hoan. Nói cho cùng, chúng ta lo lắng nhất là chuyện Sở Hoan nắm khẩu cung giả của Cao Hoắc. Chỉ cần Cao Hoắc không ký tên cung khai thì Sở Hoan cũng không thể làm gì được thân sĩ Bắc Sơn. Chỉ có điều như tướng quân vừa nói, Cao Hoắc được nuông chiều từ bé, chỉ là một kẻ ăn chơi, không có chút cốt khí nào. Sở Hoan muốn lấy được khẩu cung trong tay hắn thật sự không phải là chuyện khó khăn gì.
- Vậy ý của ngươi là?
- Vốn bản án như vậy, nếu Ngải Tông không gặp chuyện không may thì hắn có tư cách tham gia thẩm tra xử lý.
Đổng Thế Trân vuốt chòm râu dê, chậm rãi nói:
- Chỉ có điều Ngải Tông đã ngã ngựa, hơn nữa bản án này cả Hình bộ ty cũng bị cuốn vào. Hiện tại Hình Bộ ty căn bản chẳng có tác dụng gì...
Dừng lại một chút, hắn mới hạ giọng nói:
- Hiện tại muốn khẩu cung giả không bị đưa ra thì trừ phi là Cao Hoắc chết bất ngờ, nếu không thì dù hiện tại Sở Hoan chưa lấy được khẩu cung, sớm muộn gì cũng bức ra khẩu cung được.
- Ngươi nói phái người giết Cao Hoắc sao?
Đông Phương Tín áp sát Đổng Thế Trân.
- Nhưng Cao Hoắc bị nhốt trong doanh trại của quân cận vệ. Chỗ đó đều có quân cận vệ canh gác, muốn vào khó khăn mười phần, chớ nói tới ám sát hắn.
Hắn hỏi nhỏ:
- Trong tay ngươi có thích khách phù hợp không?
Đổng Thế Trân vội nói:
- Tướng quân lại nói đùa rồi. Ta lấy đâu ra thích khách chứ?
Đông Phương Tín nói:
- Có lẽ ngươi không có nhưng nếu để thêm thời gian thì chưa hẳn đã không tìm được thích khách phù hợp.
Hắn hạ giọng nói:
- Trừ Gian đường của Chu tổng đốc cũng có một số nhân tài dị sĩ, chỉ là đường xá quá xa xôi, cho dù có điều thích khách tới thì sợ là Sở Hoan cũng đã thành công rồi.
Đổng Thế Trân gật đầu nói:
- Đúng là như thế. Nhưng ngược lại ta cũng hoài nghi, Sở Hoan có thể lấy được khẩu cung giả chưa? Cao Hoắc rơi vào tay hắn từ tối qua. Sở Hoan này là người khôn khéo mười phần, đương nhiên biết giá trị lớn nhất của Cao Hoắc chính là khẩu cung của hắn, biết chắc đêm dài lắm mộng. Sáng nay hắn đã phái người đi bắt mấy đại biểu của thân sĩ Bắc Sơn, nếu không phải đã lấy được khẩu cung thì chưa chắc hắn đã dám làm vậy.
- Vậy vừa rồi ngươi nói chẳng lẽ là vô ích à?
Đông Phương Tín lại ngồi phịch xuống ghế, tức giận nói:
- Nếu Sở Hoan lấy được khẩu cung rồi thì Cao Hoắc cũng chẳng quan trọng nữa.
Hắn nhíu mày, giống như nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Chưa hẳn. Nếu Sở Hoan lấy được khẩu cung thật thì sao hắn chỉ bắt mấy người? Cao Liêm đứng mũi chịu sào thì hắn lại không bắt tới.
Đổng Thế Trân cười nhạt nói:
- Sở Hoan giảo hoạt hơn chúng ta nhiều. Hắn không ra tay với Cao Liêm, sợ là còn có mưu đồ khác...
- Mưu đồ gì?
- Tướng quân chớ quên, thân sĩ Bắc Sơn chính là tập đoàn lớn nhất tại Tây Quan hiện nay. Sản nghiệp trong tay bọn họ lại là một số của cải khổng lồ.
Đổng Thế Trân chậm rãi nói:
- Nếu Sở Hoan đơn giản ra tay thì dùng binh lực trong tay hắn thật đúng là khó hốt trọn một mẻ thân sĩ Bắc Sơn. Con thỏ bị ép cũng có thể cắn người. Nếu thân sĩ Bắc Sơn phát giác ra không còn đường lui, chưa hẳn bọn họ tụ tập nhân thủ buông tay đánh cược một lần. Tráng đinh hộ viện của bọn họ tổng cộng lại cũng là một số lượng không nhỏ. Mà quan trọng hơn chính là một khi thân sĩ Bắc Sơn làm náo động lên, chuyện tất nhiên sẽ bị truyền ra. Ai cũng không thể dấu diếm nổi nữa. Triều đình cũng sẽ biết chuyện. Bình định phản loạn thân sĩ Bắc Sơn tất nhiên không phải là chuyện khó nhưng kê biên tài sản của bọn họ nếu triều đình nhúng tay vào, tất nhiên sẽ bị sung công, bỏ vào quốc khố rồi.
Đông Phương Tín hiểu ra, nói:
- Ý ngươi nói là Sở Hoan muốn nuốt tài sản của thân sĩ Bắc Sơn sao? Hắn sợ triều đình nhúng tay vào nên mới án binh bất động à?
- Nếu ta đoán không sai thì có lẽ là vậy đấy.
Đổng Thế Trân chậm rãi nói:
- Tướng quân có lẽ đã nhận ra, tuy hắn bắt vài đại biểu của thân sĩ Bắc Sơn nhưng tất cả mọi nhà đều còn có người có thể quyết định. Sở Hoan cố ý không đụng tới những người kia, mục đích rất đơn giản. Nhất định là đang chờ những người kia đưa của cải tới!
- Đưa của cải tới sao?
Đông Phương Tín cười lạnh nói:
- Sở Hoan hắn có gan nhận sao? Dù là thu một lượng bạc, chúng ta cũng nắm chứng cứ, lập tức vạch tội hắn với triều đình. Đến lúc đó thì hắn lại là kẻ không may rồi.
- Không đơn giản như thế đâu.
Đổng Thế Trân lắc đầu nói:
- Sở Hoan sẽ không ngu tới mức đó đâu.
Đông Phương Tín nhíu mày, hơi trầm ngâm rồi mới cười lạnh nói:
- Họ Sở hùng hổ dọa người, nếu ép lão tử, lão tử liền...
Trong mắt hắn lóe lên hung quang và sát cơ. Đổng Thế Trân ở bên cạnh nhìn thấy thì cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ nói khẽ:
- Tướng quân không được như vậy. Chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến, xem thử Sở Hoan muốn chơi trò bịp gì.
Đúng là Sở Hoan chơi một trò bịp, hơn nữa cũng không phải chỉ bịp ở mỗi bản án của Cao Hoắc.
Ở phòng nhỏ trong phủ tổng đốc, Sở Hoan và Bùi Tích đang dùng cơm trưa.
Lúc Sở Hoan trở lại phủ tổng đốc thì Vương Hàm đã mang đội ngũ rời đi rồi. Mà Lang Oa Tử lại dẫn theo mấy người đi tới Vân Sơn phủ. Mục đích bọn họ rất đơn giản, đưa Lâm Lang tới Tây Bắc an toàn.
Tần Lôi mặc một cái áo khoác ngắn tay, lộ ra hai cánh tay đen nhánh. Cánh tay hắn cũng không to lớn nhưng mỗi tấc da thịt dường như đều ẩn chứa lực lượngvô cùng khổng lồ. Cánh tay ngăm đen hiện giờ tràn ngập lực lượng, bóng loáng. Mái tóc cũng đã được búi lên, nhìn có tinh thần mười phần.
Lúc này hắn đang ôm một cái bát to, đang húp cháo rau dại.
Thức ăn trong phủ tổng đốc đã thay đổi. Tố Nương nghe lời Sở Hoan, thay đổi thức ăn trong phủ tổng đốc.
- Đại ca nói nhóm binh lính đầu tiên chỉ có tám trăm người sao?
Sở Hoan nhìn Bùi Tích, hỏi:
- Đã rót không ít bạc vào cục muối mới rồi, thu hai, ba ngàn người cũng được đấy.
- Quân quý ở tinh nhuệ chứ không quý ở nhiều.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Nhị đệ. Ngươi có biết, một đội quân quan trọng nhất là cái gì không?
Sở Hoan nhìn Bùi Tích, cũng không nói gì.
- Là quân hồn.
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Mà quân hồn của một đội quân thường được hình thành từ lúc bắt đầu thành lập. Nhóm binh lính chiêu mộ đầu tiên có tám trăm người phải trải qua sàng lọc, tuyển chọn nghiêm ngặt. Tuyển ra tám trăm người, nhiệm vụ quan trọng nhất là hình thành quân hồn. Chỉ cần có quân hồn thì ngày sau tăng cường quân bị, quân hồn từ tám trăm người này mới thẩm thấu tới mỗi một tướng sĩ được.
- Quân hồn sao?
Sở Hoan như có điều suy nghĩ.
Bùi Tích giải thích:
- Đạo lý rất đơn giản. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Nhóm binh lính được chiêu mộ đầu tiên này giống như một giếng nước. Mà tướng sĩ tăng cường quân bị hiện nay giống như nước đổ vào giếng sau này. Nếu nước trong giếng vốn trong mát thì về sau có thêm nước vào cũng sẽ trong mát. Mà nếu nước trong giếng vốn đục bẩn rồi thì về sau dù có thêm bao nhiêu nước trong cũng sẽ thấy có mùi hôi.
Sở Hoan dường như đã hiểu, nói:
- Đại ca nói là tám trăm người nhận huấn luyện đầu tiên này sẽ hình thành các loại quy luật và quân kỹ. Đợi tới lúc các tướng sĩ sau này gia nhập, có thể sẽ bị đám lính cũ ảnh hưởng hả?
- Chính là ý này.
Bùi Tích gật đầu nói:
- Người Tây Bắc vốn dũng mãnh gan dạ, thể chất mạnh hơn người quan nội nhiều. Chúng ta lựa chọn nghiêm khắc từ đó, đào thải một đám. Người được chọn có lẽ thân thể sẽ không có vấn đề gì, lại trải qua huấn luyện, nếu không chịu nổi sẽ tiếp tục bị đào thải. Những người lưu lại tất nhiên là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Dùng một đạo quân như vậy làm gốc thì sẽ vững chắc như bàn thạch vậy.
- Đại ca đã nghĩ tới chuyện huấn luyện thế nào chưa?
Sở Hoan hỏi.
- Đại khái là xong rồi.
Bùi Tích hơi gật đầu:
- Trong tay nhị đệ có hai trăm quân cận vệ. Đây đều là người đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, trong trăm chọn một. Có thể vận dụng phương pháp huấn luyện quân cận vệ để xây dựng cấm vệ quân tổng đốc mới này.
Sở Hoan gật đầu, nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói:
- Đại ca, huấn luyện thì ta lại nghĩ tới vài phương pháp tốt. Nếu có thể thông qua những đợt huấn luyện này, nhất định sẽ trở thành tinh binh...
- Phương pháp huấn luyện gì?
Sở Hoan dùng ngón tay quệt nước trà, viết lên bàn hai chữ. Bùi Tích nhìn thoáng qua, thì thầm nhỏ:
- Phương pháp huấn luyện đặc chủng!
/1596
|