Sở Hoan nói:
- Tiểu đệ cũng hiểu đại khái được huấn luyện quân đội. Mà tiểu đệ cũng hơi biết phương pháp huấn luyện quân cận vệ từ chỗ Hiên Viên tướng quân.
Bùi Tích gật đầu nói:
- Phương pháp huấn luyện đặc chủng theo lời nhị đệ nói, trong đó chữ "đặc" tất nhiên là ý khác biệt, không biết là phương pháp huấn luyện thế nào? Loại phương pháp huấn luyện này là huấn luyện thể chất hay huấn luyện ý chí?
- Tiểu đệ nghĩ phương pháp huấn luyện này là huấn luyện cả thể lực và nghị lực. Đương nhiên có lẽ còn có thể huấn luyện tính kỷ luật, ý chí hiệp đồng thống nhất của binh sĩ. Nhưng cũng cần đại ca hao tổn nhiều tâm tư một chút.
Sở Hoan nói nhỏ:
- Tiểu đệ cũng không có sở trường ở luyện binh, cho nên chuyện này mới phải phó thác cho đại ca.
Bùi Tích đã để đũa xuống, nói:
- Nhị đệ nói phương pháp huấn luyện đặc chủng này ra đi.
Sở Hoan nghĩ ngợi, mới nói:
- Đại ca chờ một chút. Tiểu đệ sẽ ghi ra.
Hắn đứng dậy đi ra thư phòng, vừa đi tới cửa hông đã thấy Tố Nương tự mình bưng chén canh tới.
Tố Nương ăn mặc thùy mị như thiếu phụ, đi không thấy Sở Hoan, suýt nữa là va vào hắn. Vừa giật mình, đã thấy Sở Hoan cười nói:
- Tố Nương đang suy nghĩ gì thế?
Tố Nương vội nói:
- Không... Không có...
- Nàng đúng là có tâm sự mà.
Sở Hoan nói nhỏ:
- Có việc gì thì đừng giấu ở trong lòng. Nếu ta không có nhà thì có thể tìm tỷ muội Trân Ny Ti trò chuyện.
- Thiếp biết.
Tố Nương gật đầu, cặp môi đỏ mọng hé ra, muốn nói lại thôi.
Sở Hoan đang nhớ phương pháp huấn luyện đặc chủng, cũng không nói nhiều nữa, mỉm cười cất bước. Đi được vài bước, lại nghe Tố Nương bỗng gọi từ phía sau:
- Lão gia, chàng...
Sở Hoan nghe thấy tiếng Tố Nương, quay đầu lại. Thấy thần sắc Tố Nương hơi cổ quái, không khỏi hỏi:
- Làm sao vậy?
- Chuyện kia...
Tố Nương nghĩ ngợi, rốt cục nói:
- Lâm công tử ở hậu viện... Có phải rất thân với chàng không?
Sở Hoan hơi giật mình, cau mày. Tố Nương thấy Sở Hoan nhíu mày, cho là mình đã hỏi những lời không nên hỏi, vội vàng nói:
- Không... Không có. Ta hỏi lung tung thôi.
- Nàng gặp Lâm công tử rồi sao?
Sở Hoan nhịn không được hỏi.
Lâm Đại Nhi ở xa mọi người để dưỡng thai, Sở Hoan hạ lệnh ai cũng không được quấy rầy. Đây là hắn làm theo ý của Lâm Đại Nhi. Hiện nay mỗi này chỉ có Tôn Bác Liễu tới thăm Lâm Đại Nhi. Thời điểm Sở Hoan ở trong phủ thì đều tự mình mang đồ ăn tới cho nàng, nếu không thì do Tôn Bác Liễu làm thay. Tuy nói thức ăn phủ tổng đốc bắt đầu tiết kiệm nhưng Lâm Đại Nhi đang có mang, Sở Hoan ngược lại còn chiếu cố mười phần với bên kia, cố gắng sắp xếp đồ ăn tốt nhất sang bên đó.
Tố Nương vội vàng lắc đầu, nói:
- Không có. Chàng nói không cho phép mọi người tới đó quấy rầy, ai cũng không dám đi qua đó.
Sở Hoan hơi gật đầu nói:
- Gần đây Lâm công tử muốn đóng cửa nghiên cứu học vấn, cho nên... Tất cả mọi người đừng tới quấy rầy.
Đôi mắt xinh đẹp của Tố Nương lóe lên một tia hoài nghi nhưng chỉ hỏi:
- Thì... Nhà bếp hôm nay hỏi thiếp, thức ăn cả phủ đều bắt đầu giảm bớt, phía Lâm công tử kia... Có phải là cũng cần...
Không để Tố Nương nói hết lời, Sở Hoan đã lắc đầu nói.
- Bên kia cứ như bình thường...
Biết tất nhiên trong lòng Tố Nương tràn ngập nghi vấn, hắn cũng không tiện giải thích, chỉ có thể nói:
- Học vấn của Lâm công tử rất quan trọng đối với ta, cho nên... Không thể bạc đãi hắn.
Tố Nương hơi gật đầu. Sở Hoan đi tới, nói nhỏ:
- Tối qua... Thật sự xin lỗi nàng.
Tố Nương đỏ mặt lên, cúi đầu nói:
- Chàng nhiều việc quá. Không được... Không nhớ ra đấy mà.
- Tối hôm qua đợi có lâu không?
Sở Hoan hỏi nhỏ. Hôm qua hắn đã nói với Tố Nương là buổi tối tới phòng nàng. Chỉ là xảy ra vụ án Cao Hoắc, giằng co cả đêm tất nhiên cũng không thể qua phòng Tố Nương.
Hôm qua Tố Nương thấy Sở Hoan hứa nên đã tắm rửa sạch sẽ một phen, đợi trong phòng suốt một đêm. Mãi tới bình minh nàng mới biết Sở Hoan sẽ không tới, hơi buồn bực mà ngủ chốc lát.
Chẳng qua tất nhiên nàng không thể nói mình đợi cả đêm, thế rõ là nói mình chờ đợi mười phần với chuyện phòng the. Nàng là nữ nhân, chỉ cúi đầu nói:
- Không có... Hôm qua... Tối qua thiếp ngủ rất sớm.
Sở Hoan thấy khóe mắt hắn hơi sưng, trong lòng hiểu rõ, nói nhỏ:
- Đợi ta xong việc sẽ tới thăm hỏi nàng một phen.
- Không được...
Dưới ánh mặt trời, Sở Hoan nói như vậy khiến toàn thân Tố Nương không tự nhiên, đỏ mặt:
- Chàng... Chàng làm việc cho tốt đi, không cần để ý tới ta...
Nàng nói xong liền cảm thấy cặp mông lớn của mình bị xiết chặt, lắp bắp kinh hãi nhưng lại thấy Sở Hoan đã thò tay lên cặp mông đầy đặn của nàng. Mặt nàng đỏ tới mang tai, không dám đẩy tay hắn ra, chỉ nhìn xung quanh một chút, sợ có người nhìn thấy, tiếng nói cũng run rẩy:
- Lão gia... Giờ là ban ngày... Đừng để bị người khác nhìn thấy...
Nàng cảm thấy rất khó chịu, vặn vẹo vòng eo, chỉ hy vọng Sở Hoan thu tay lại sớm.
Sở Hoan cười ha hả, vỗ vỗ bờ mông Tố Nương, cảm nhận thịt rất đàn hồi, biết Tố Nương cũng xấu hổ nên thu tay lại, nói:
- Mang canh vào đi.
Trái tim Tố Nương đập dồn dập. Bị Sở Hoan vỗ hai cái, nàng chỉ cảm thấy mông ngứa ngáy, cúi đầu vội vàng mang canh vào phòng nhưng trong lòng ngại nghĩ tới nhị lang đúng là không kiêng dè, giữa ban ngày ban mặt mà lại dám sờ mông mình. Thế nhưng sâu trong nội tâm nàng lại cảm thấy kích thích mười phần.
Sở Hoan rời đi, tới thư phòng, đi qua một hòn non bộ lại nghe thấy sau đó truyền ra tiếng nói chuyện, dường như đang tranh chấp gì đó. Hắn nhịn không được đi sát tới, chỉ nghe thấy có tiếng nói truyền tới:
- Sao ngươi có thể nói với phu nhân như vậy được? Phu nhân rất yêu Sở. Nếu nàng tin lời ngươi nói thì nhất định sẽ rất đau lòng đấy.
Sở Hoan nheo mắt lại, lập tức nhận ra giọng nói này là của Trân Ny Ti.
Hai tỷ muội Trân Ny Ti và Bố Lam Thiến là hai tỷ muội song sinh, tướng mạo giống nhau, tiếng nói cũng đại khái giống nhau nhưng ngữ khí lại khác nhau rất nhiều. Trân Ny Ti tính tình ôn hòa hơn, tiếng nói cũng dịu dàng hơn không ít. Mà Bố Lam Thiến nóng nảy hơn Trân Ny Ti nhiều, nói chuyện cũng thẳng thắn hơn nhiều, gọn gàng linh hoạt, cởi mở vô cùng. Sở Hoan nghe thấy tiếng nói mang theo vẻ trách cứ nhưng giọng điệu ôn hòa thì biết đó là giọng Trân Ny Ti.
Gần đây hắn rất bận rộn, đúng là không có thời gian nghĩ tới hai viên minh châu dị vực này. Cũng may mà hai tỷ muội này có năng lực thích ứng hoàn cảnh cũng không tồi, có thể ở tại Tây Bắc này.
Chẳng qua lời nói của Trân Ny Ti lại khiến Sở Hoan hồ nghi, cũng không biết là Bố Lam Thiến đã nói gì với Tố Nương.
Hoa mai tỏa hương, bên cạnh hòn non bộ lại có vài nhành mai đang nở, mùi thơm thấm đẫm không gian. Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, đứng đằng sau hòn non bộ, nghiêng tai nghe ngóng, lại thấy tiếng Bố Lam Thiến truyền tới:
- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Thấy phu nhân yêu Sở thật nên ta mói nói cho nàng biết chuyện kia, cũng không để nàng bị dấu diếm mãi. Phu nhân là người tốt, ta cũng không hy vọng nàng bị Sở lừa gạt... Trân Ny Ti, người Trung Nguyên thường nói, biết người biết mặt chẳng biết lòng. Không thể ngờ Sở lại là người như vậy. Cao trượng phu thật sự nhìn lầm người rồi.
- Ngươi đừng có nói lung tung.
Trân Ny Ti vội vàng nói:
- Nói nhỏ một chút. Nếu bị người khác nghe thấy, rơi vào tai Sở thì hắn nhất định không vui đâu.
- Vì sao phải để hắn vui chứ?
Bố Lam Thiến hừ lạnh một tiếng.
- Cho dù hắn biết thì đã sao. Ta đang chuẩn bị chất vấn hắn đây.
- Chất vấn thế nào?
Trân Ny Ti lập tức hỏi.
- Tất cả đều là ngươi nghĩ, có chứng cứ gì không? Tính tình ngươi luôn vội vã như vậy. Nếu ngươi đoán sai thì oan uổng cho Sở. Vậy ngươi sẽ phải làm thế nào? Ngươi không phải là chưa từng làm hắn bị oan đâu hả?
- Ta... Ta vu oan cho hắn bao giờ hả?
Bố Lam Thiến hơi hổn hển nói:
- Ngươi nói đi, ta vu oan cho hắn bao giờ?
- Ngươi...
Trân Ny Ti đã hơi nóng nảy.
- Tại thời điểm ở Tây Lương, ngươi đã vu cho hắn. Hơn nữa... Cả ta cũng bị dính líu vào.
Bố Lam Thiến tựa như không nhớ ra nổi:
- Ngươi nói chuyện gì?
- Ngươi cũng không nhớ rõ sao?
Trân Ny Ti tức giận:
- Lần đó ngươi vu oan cho hắn, nói... Nói hắn và ta... Ngươi thật sự không nhớ ra sao?
- Hả?
Bố Lam Thiến dường như nghĩ tới chuyện gì:
- Hóa ra là lần đó hắn có động tay động chân với ngươi thật sao?
- Đương nhiên không có.
Tiếng nói của Trân Ny Ti cũng lớn hơn vài phần, rõ ràng đã tức giận rồi:
- Bố Lam Thiến, ngươi luôn nói lung tung. Không sửa tính tình này đi thì ngươi sẽ luôn vu oan cho người khác.
- Ta càng đoán càng đúng rồi. Trân Ny Ti, ngươi nói ngươi xinh đẹp như vậy, một mình với hắn, hắn tuyệt đối không động tâm với ngươi sao?
Bố Lam Thiến đắc ý tự cho là đúng:
-Tất cả nam nhân nhìn thấy ngươi cũng đều động tâm. Thế mà hắn lại không động tay động chân với ngươi, nhất định là vì...
- Bởi vì sao?
- Bởi vì hắn căn bản không thích nữ nhân.
Bố Lam Thiến khẳng định mười phần nói:
- Vậy thì càng chứng minh suy đoán của ta, vị Lâm công tử kia nhất định không phải là người tốt.
Sở Hoan nhíu mày, càng nghe càng hồ đồ. Tại sao chuyện này lại dính tới Lâm Đại Nhi chứ? Trong cái đầu nhỏ của Bố Lam Thiến này rốt cục suy nghĩ điều gì.
Trân Ny Ti vội la lên:
- Chuyện không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung.
- Không có chứng cứ sao?
Bố Lam Thiến hừ lạnh một tiếng nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, vì sao Lâm công tử ở một mình bên trong Thiên viện, chúng ta lại không thể đi gặp hắn? Vì sao Sở lại luôn vụng trộm chạy tới, đưa cho hắn đồ ăn ngon nhất? Trân Ny Ti, chẳng lẽ ngươi quên truyền thuyết về bá tước La Cách rồi sao?
- Tại sao lại phải nhắc tới kẻ dơ bẩn đó chứ?
Trân Ny Ti nói:
- Hắn là một người xấu.
- Tiếng xấu lớn nhất của hắn nhất định là không thích nữ nhân mà chỉ thích nam nhân.
Bố Lam Thiến nói.
- Hằng năm hắn đều phái người đi tìm thiếu niên mỹ mạo. Rất nhiều người không biết là gì vì nhưng chúng ta lại biết. Bá tước La Cách chính là một...
Nói tới đây, nàng không nói tiếp, chỉ nói:
- Sở và bá tước La Cách giống nhau, đều thích nam nhân. Vị Lâm công tử kia... Có lẽ nhất định là người yêu của Sở!
Sở Hoan nghe tới đó, suýt nữa là phun ra một ngụm máu tươi. Sức tưởng tượng của Bố Lam Thiến này thật sự quá kinh người. Sao nàng lại có thể nghĩ tới chuyện như vậy nhỉ.
Sở Hoan cảm thấy lông tóc toàn thân mình dựng ngược.
- Không phải đâu. Sở không phải là người như vậy.... Hắn là một người chính trực.... Ngươi không được vu oan cho hắn.
Trân Ny Ti lo lắng nói:
- Những lời này về sau không được nhắc tới nữa. Không có bí mật gì có thể che dấu được. Nếu ngươi nói, để Sở biết thì không hay. Sinh hoạt hiện nay của chúng ta đều dựa vào hắn, nếu chọc giận hắn thì chúng ta cũng không còn chỗ dựa rồi.
- Trân Ny Ti, ngươi cứ bênh hắn là có ý gì?
Bố Lam Thiến hỏi:
- Chẳng lẽ... Ngươi cũng thích hắn thật rồi? Nhưng ngươi phải biết là hắn thích nam nhân. Do dù ngươi có dâng trọn tình yêu cho hắn thì hắn cũng không thích ngươi!
- Tiểu đệ cũng hiểu đại khái được huấn luyện quân đội. Mà tiểu đệ cũng hơi biết phương pháp huấn luyện quân cận vệ từ chỗ Hiên Viên tướng quân.
Bùi Tích gật đầu nói:
- Phương pháp huấn luyện đặc chủng theo lời nhị đệ nói, trong đó chữ "đặc" tất nhiên là ý khác biệt, không biết là phương pháp huấn luyện thế nào? Loại phương pháp huấn luyện này là huấn luyện thể chất hay huấn luyện ý chí?
- Tiểu đệ nghĩ phương pháp huấn luyện này là huấn luyện cả thể lực và nghị lực. Đương nhiên có lẽ còn có thể huấn luyện tính kỷ luật, ý chí hiệp đồng thống nhất của binh sĩ. Nhưng cũng cần đại ca hao tổn nhiều tâm tư một chút.
Sở Hoan nói nhỏ:
- Tiểu đệ cũng không có sở trường ở luyện binh, cho nên chuyện này mới phải phó thác cho đại ca.
Bùi Tích đã để đũa xuống, nói:
- Nhị đệ nói phương pháp huấn luyện đặc chủng này ra đi.
Sở Hoan nghĩ ngợi, mới nói:
- Đại ca chờ một chút. Tiểu đệ sẽ ghi ra.
Hắn đứng dậy đi ra thư phòng, vừa đi tới cửa hông đã thấy Tố Nương tự mình bưng chén canh tới.
Tố Nương ăn mặc thùy mị như thiếu phụ, đi không thấy Sở Hoan, suýt nữa là va vào hắn. Vừa giật mình, đã thấy Sở Hoan cười nói:
- Tố Nương đang suy nghĩ gì thế?
Tố Nương vội nói:
- Không... Không có...
- Nàng đúng là có tâm sự mà.
Sở Hoan nói nhỏ:
- Có việc gì thì đừng giấu ở trong lòng. Nếu ta không có nhà thì có thể tìm tỷ muội Trân Ny Ti trò chuyện.
- Thiếp biết.
Tố Nương gật đầu, cặp môi đỏ mọng hé ra, muốn nói lại thôi.
Sở Hoan đang nhớ phương pháp huấn luyện đặc chủng, cũng không nói nhiều nữa, mỉm cười cất bước. Đi được vài bước, lại nghe Tố Nương bỗng gọi từ phía sau:
- Lão gia, chàng...
Sở Hoan nghe thấy tiếng Tố Nương, quay đầu lại. Thấy thần sắc Tố Nương hơi cổ quái, không khỏi hỏi:
- Làm sao vậy?
- Chuyện kia...
Tố Nương nghĩ ngợi, rốt cục nói:
- Lâm công tử ở hậu viện... Có phải rất thân với chàng không?
Sở Hoan hơi giật mình, cau mày. Tố Nương thấy Sở Hoan nhíu mày, cho là mình đã hỏi những lời không nên hỏi, vội vàng nói:
- Không... Không có. Ta hỏi lung tung thôi.
- Nàng gặp Lâm công tử rồi sao?
Sở Hoan nhịn không được hỏi.
Lâm Đại Nhi ở xa mọi người để dưỡng thai, Sở Hoan hạ lệnh ai cũng không được quấy rầy. Đây là hắn làm theo ý của Lâm Đại Nhi. Hiện nay mỗi này chỉ có Tôn Bác Liễu tới thăm Lâm Đại Nhi. Thời điểm Sở Hoan ở trong phủ thì đều tự mình mang đồ ăn tới cho nàng, nếu không thì do Tôn Bác Liễu làm thay. Tuy nói thức ăn phủ tổng đốc bắt đầu tiết kiệm nhưng Lâm Đại Nhi đang có mang, Sở Hoan ngược lại còn chiếu cố mười phần với bên kia, cố gắng sắp xếp đồ ăn tốt nhất sang bên đó.
Tố Nương vội vàng lắc đầu, nói:
- Không có. Chàng nói không cho phép mọi người tới đó quấy rầy, ai cũng không dám đi qua đó.
Sở Hoan hơi gật đầu nói:
- Gần đây Lâm công tử muốn đóng cửa nghiên cứu học vấn, cho nên... Tất cả mọi người đừng tới quấy rầy.
Đôi mắt xinh đẹp của Tố Nương lóe lên một tia hoài nghi nhưng chỉ hỏi:
- Thì... Nhà bếp hôm nay hỏi thiếp, thức ăn cả phủ đều bắt đầu giảm bớt, phía Lâm công tử kia... Có phải là cũng cần...
Không để Tố Nương nói hết lời, Sở Hoan đã lắc đầu nói.
- Bên kia cứ như bình thường...
Biết tất nhiên trong lòng Tố Nương tràn ngập nghi vấn, hắn cũng không tiện giải thích, chỉ có thể nói:
- Học vấn của Lâm công tử rất quan trọng đối với ta, cho nên... Không thể bạc đãi hắn.
Tố Nương hơi gật đầu. Sở Hoan đi tới, nói nhỏ:
- Tối qua... Thật sự xin lỗi nàng.
Tố Nương đỏ mặt lên, cúi đầu nói:
- Chàng nhiều việc quá. Không được... Không nhớ ra đấy mà.
- Tối hôm qua đợi có lâu không?
Sở Hoan hỏi nhỏ. Hôm qua hắn đã nói với Tố Nương là buổi tối tới phòng nàng. Chỉ là xảy ra vụ án Cao Hoắc, giằng co cả đêm tất nhiên cũng không thể qua phòng Tố Nương.
Hôm qua Tố Nương thấy Sở Hoan hứa nên đã tắm rửa sạch sẽ một phen, đợi trong phòng suốt một đêm. Mãi tới bình minh nàng mới biết Sở Hoan sẽ không tới, hơi buồn bực mà ngủ chốc lát.
Chẳng qua tất nhiên nàng không thể nói mình đợi cả đêm, thế rõ là nói mình chờ đợi mười phần với chuyện phòng the. Nàng là nữ nhân, chỉ cúi đầu nói:
- Không có... Hôm qua... Tối qua thiếp ngủ rất sớm.
Sở Hoan thấy khóe mắt hắn hơi sưng, trong lòng hiểu rõ, nói nhỏ:
- Đợi ta xong việc sẽ tới thăm hỏi nàng một phen.
- Không được...
Dưới ánh mặt trời, Sở Hoan nói như vậy khiến toàn thân Tố Nương không tự nhiên, đỏ mặt:
- Chàng... Chàng làm việc cho tốt đi, không cần để ý tới ta...
Nàng nói xong liền cảm thấy cặp mông lớn của mình bị xiết chặt, lắp bắp kinh hãi nhưng lại thấy Sở Hoan đã thò tay lên cặp mông đầy đặn của nàng. Mặt nàng đỏ tới mang tai, không dám đẩy tay hắn ra, chỉ nhìn xung quanh một chút, sợ có người nhìn thấy, tiếng nói cũng run rẩy:
- Lão gia... Giờ là ban ngày... Đừng để bị người khác nhìn thấy...
Nàng cảm thấy rất khó chịu, vặn vẹo vòng eo, chỉ hy vọng Sở Hoan thu tay lại sớm.
Sở Hoan cười ha hả, vỗ vỗ bờ mông Tố Nương, cảm nhận thịt rất đàn hồi, biết Tố Nương cũng xấu hổ nên thu tay lại, nói:
- Mang canh vào đi.
Trái tim Tố Nương đập dồn dập. Bị Sở Hoan vỗ hai cái, nàng chỉ cảm thấy mông ngứa ngáy, cúi đầu vội vàng mang canh vào phòng nhưng trong lòng ngại nghĩ tới nhị lang đúng là không kiêng dè, giữa ban ngày ban mặt mà lại dám sờ mông mình. Thế nhưng sâu trong nội tâm nàng lại cảm thấy kích thích mười phần.
Sở Hoan rời đi, tới thư phòng, đi qua một hòn non bộ lại nghe thấy sau đó truyền ra tiếng nói chuyện, dường như đang tranh chấp gì đó. Hắn nhịn không được đi sát tới, chỉ nghe thấy có tiếng nói truyền tới:
- Sao ngươi có thể nói với phu nhân như vậy được? Phu nhân rất yêu Sở. Nếu nàng tin lời ngươi nói thì nhất định sẽ rất đau lòng đấy.
Sở Hoan nheo mắt lại, lập tức nhận ra giọng nói này là của Trân Ny Ti.
Hai tỷ muội Trân Ny Ti và Bố Lam Thiến là hai tỷ muội song sinh, tướng mạo giống nhau, tiếng nói cũng đại khái giống nhau nhưng ngữ khí lại khác nhau rất nhiều. Trân Ny Ti tính tình ôn hòa hơn, tiếng nói cũng dịu dàng hơn không ít. Mà Bố Lam Thiến nóng nảy hơn Trân Ny Ti nhiều, nói chuyện cũng thẳng thắn hơn nhiều, gọn gàng linh hoạt, cởi mở vô cùng. Sở Hoan nghe thấy tiếng nói mang theo vẻ trách cứ nhưng giọng điệu ôn hòa thì biết đó là giọng Trân Ny Ti.
Gần đây hắn rất bận rộn, đúng là không có thời gian nghĩ tới hai viên minh châu dị vực này. Cũng may mà hai tỷ muội này có năng lực thích ứng hoàn cảnh cũng không tồi, có thể ở tại Tây Bắc này.
Chẳng qua lời nói của Trân Ny Ti lại khiến Sở Hoan hồ nghi, cũng không biết là Bố Lam Thiến đã nói gì với Tố Nương.
Hoa mai tỏa hương, bên cạnh hòn non bộ lại có vài nhành mai đang nở, mùi thơm thấm đẫm không gian. Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, đứng đằng sau hòn non bộ, nghiêng tai nghe ngóng, lại thấy tiếng Bố Lam Thiến truyền tới:
- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Thấy phu nhân yêu Sở thật nên ta mói nói cho nàng biết chuyện kia, cũng không để nàng bị dấu diếm mãi. Phu nhân là người tốt, ta cũng không hy vọng nàng bị Sở lừa gạt... Trân Ny Ti, người Trung Nguyên thường nói, biết người biết mặt chẳng biết lòng. Không thể ngờ Sở lại là người như vậy. Cao trượng phu thật sự nhìn lầm người rồi.
- Ngươi đừng có nói lung tung.
Trân Ny Ti vội vàng nói:
- Nói nhỏ một chút. Nếu bị người khác nghe thấy, rơi vào tai Sở thì hắn nhất định không vui đâu.
- Vì sao phải để hắn vui chứ?
Bố Lam Thiến hừ lạnh một tiếng.
- Cho dù hắn biết thì đã sao. Ta đang chuẩn bị chất vấn hắn đây.
- Chất vấn thế nào?
Trân Ny Ti lập tức hỏi.
- Tất cả đều là ngươi nghĩ, có chứng cứ gì không? Tính tình ngươi luôn vội vã như vậy. Nếu ngươi đoán sai thì oan uổng cho Sở. Vậy ngươi sẽ phải làm thế nào? Ngươi không phải là chưa từng làm hắn bị oan đâu hả?
- Ta... Ta vu oan cho hắn bao giờ hả?
Bố Lam Thiến hơi hổn hển nói:
- Ngươi nói đi, ta vu oan cho hắn bao giờ?
- Ngươi...
Trân Ny Ti đã hơi nóng nảy.
- Tại thời điểm ở Tây Lương, ngươi đã vu cho hắn. Hơn nữa... Cả ta cũng bị dính líu vào.
Bố Lam Thiến tựa như không nhớ ra nổi:
- Ngươi nói chuyện gì?
- Ngươi cũng không nhớ rõ sao?
Trân Ny Ti tức giận:
- Lần đó ngươi vu oan cho hắn, nói... Nói hắn và ta... Ngươi thật sự không nhớ ra sao?
- Hả?
Bố Lam Thiến dường như nghĩ tới chuyện gì:
- Hóa ra là lần đó hắn có động tay động chân với ngươi thật sao?
- Đương nhiên không có.
Tiếng nói của Trân Ny Ti cũng lớn hơn vài phần, rõ ràng đã tức giận rồi:
- Bố Lam Thiến, ngươi luôn nói lung tung. Không sửa tính tình này đi thì ngươi sẽ luôn vu oan cho người khác.
- Ta càng đoán càng đúng rồi. Trân Ny Ti, ngươi nói ngươi xinh đẹp như vậy, một mình với hắn, hắn tuyệt đối không động tâm với ngươi sao?
Bố Lam Thiến đắc ý tự cho là đúng:
-Tất cả nam nhân nhìn thấy ngươi cũng đều động tâm. Thế mà hắn lại không động tay động chân với ngươi, nhất định là vì...
- Bởi vì sao?
- Bởi vì hắn căn bản không thích nữ nhân.
Bố Lam Thiến khẳng định mười phần nói:
- Vậy thì càng chứng minh suy đoán của ta, vị Lâm công tử kia nhất định không phải là người tốt.
Sở Hoan nhíu mày, càng nghe càng hồ đồ. Tại sao chuyện này lại dính tới Lâm Đại Nhi chứ? Trong cái đầu nhỏ của Bố Lam Thiến này rốt cục suy nghĩ điều gì.
Trân Ny Ti vội la lên:
- Chuyện không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung.
- Không có chứng cứ sao?
Bố Lam Thiến hừ lạnh một tiếng nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, vì sao Lâm công tử ở một mình bên trong Thiên viện, chúng ta lại không thể đi gặp hắn? Vì sao Sở lại luôn vụng trộm chạy tới, đưa cho hắn đồ ăn ngon nhất? Trân Ny Ti, chẳng lẽ ngươi quên truyền thuyết về bá tước La Cách rồi sao?
- Tại sao lại phải nhắc tới kẻ dơ bẩn đó chứ?
Trân Ny Ti nói:
- Hắn là một người xấu.
- Tiếng xấu lớn nhất của hắn nhất định là không thích nữ nhân mà chỉ thích nam nhân.
Bố Lam Thiến nói.
- Hằng năm hắn đều phái người đi tìm thiếu niên mỹ mạo. Rất nhiều người không biết là gì vì nhưng chúng ta lại biết. Bá tước La Cách chính là một...
Nói tới đây, nàng không nói tiếp, chỉ nói:
- Sở và bá tước La Cách giống nhau, đều thích nam nhân. Vị Lâm công tử kia... Có lẽ nhất định là người yêu của Sở!
Sở Hoan nghe tới đó, suýt nữa là phun ra một ngụm máu tươi. Sức tưởng tượng của Bố Lam Thiến này thật sự quá kinh người. Sao nàng lại có thể nghĩ tới chuyện như vậy nhỉ.
Sở Hoan cảm thấy lông tóc toàn thân mình dựng ngược.
- Không phải đâu. Sở không phải là người như vậy.... Hắn là một người chính trực.... Ngươi không được vu oan cho hắn.
Trân Ny Ti lo lắng nói:
- Những lời này về sau không được nhắc tới nữa. Không có bí mật gì có thể che dấu được. Nếu ngươi nói, để Sở biết thì không hay. Sinh hoạt hiện nay của chúng ta đều dựa vào hắn, nếu chọc giận hắn thì chúng ta cũng không còn chỗ dựa rồi.
- Trân Ny Ti, ngươi cứ bênh hắn là có ý gì?
Bố Lam Thiến hỏi:
- Chẳng lẽ... Ngươi cũng thích hắn thật rồi? Nhưng ngươi phải biết là hắn thích nam nhân. Do dù ngươi có dâng trọn tình yêu cho hắn thì hắn cũng không thích ngươi!
/1596
|