Trên đài, yên tĩnh một hồi, vẫn là Sở Hoan phá vỡ yên lặng, hắn lấy một trang giấy từ trong lòng, cũng không lớn, để lên bàn, mỉm cười nói:
- Mời phu nhân xem qua!
Lưu Ly phu nhân hơi tò mò, ngón tay ngọc cầm trang giấy, nhìn thoáng qua, liền thấy phía trên có một ký hiệu hết sức cổ quái, đôi mày thanh tú cau lại, chợt nói:
- Nếu như ta nhìn không nhầm, đây là Phật phù!
Trên trang giấy kia, đúng là ký tự chữ Vạn.
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, bình thường mà nói, đây là Phật phù Phật tông, ta đã thấy trong một số chùa miếu dường như cũng có ký hiệu như vậy.
Lưu Ly phu nhân cẩn thận xem xét, hơi gật đầu:
- Chẳng qua vì sao Công phó đại nhân lại cho ta xem thứ này?
Khóe miệng nàng hơi tươi cười khiến người ta như tắm gió xuân:
- Lúc trước Công phó đại nhân nói rằng muốn làm một hòa thượng gõ chuông mỗi ngày, sẽ không phải thật sự có suy nghĩ xuất gia làm tăng chứ?
Đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, khẽ cười nói:
- Có giai nhân như Lâm Lang muội muội, Công phó đại nhân cam lòng xuất gia?
- Nhìn không thấu sinh tử, nhìn không thấu hồng trần, trước mắt còn chưa có suy nghĩ xuất gia.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Phu nhân có hiểu được gì nhiều về ký hiệu này hay không?
Lưu Ly phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Hiểu? Ý của Công phó đại nhân là, chẳng lẽ ký hiệu này còn có kiến giải của nó?
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng vươn tay mở bao, lấy một hộp gỗ từ bên trong, hộp gỗ chế tác không tính tinh xảo, một hộp gỗ bình thường mà thôi. Trên khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Lưu Ly phu nhân mang theo vẻ hoài nghi, hiển nhiên đoán không ra Sở Hoan muốn làm gì.
Sở Hoan mở cái hộp ra, lấy hai bức thư từ bên trong ra, đưa một bức cho Lưu Ly phu nhân, nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc nhận giấy viết thư, trắng như trứng gà bóc, Sở Hoan rung động trong lòng.
- Có thể mở ra chứ?
Lưu Ly phu nhân nhìn Sở Hoan một cái.
Sở Hoan gật đầu, lúc này Lưu Ly mới mở ra, lấy thư bên trong, vừa mở bức thư, bên trên bức thư lại vẫn là ký tự chữ Vạn, ngoại trừ ký tự này, đã không còn chữ nào.
Lưu Ly phu nhân càng nghi hoặc, hỏi:
- Công phó đại nhân, chuyện này?
- Phu nhân, trước khi ta đến hành dinh, liền nhận được cái bao kỳ quái này.
Sở Hoan nhìn Lưu Ly, khẽ thở dài:
- Trong hộp gỗ chính là hai bức thư này, một bức trong tay nàng, cũng chỉ có một ký hiệu như vậy.
Lưu Ly phu nhân lắc đầu nói:
- Công phó đại nhân, ta không hiểu, thư này... là người khác đưa cho ngài?
- Mặc dù người nhận thư là ta, nhưng lại viết cho nàng.
Sở Hoan thở dài.
Đôi mắt xinh đẹp của Lưu Ly phu nhân hơi chớp động, càng hoài nghi:
- Công phó đại nhân nói là, có người nhờ Công phó chuyển phong thư này cho Lưu Ly phu nhân? Người viết thư là ai? Hiện giờ hắn ở nơi nào? Nếu viết thư cho Lưu Ly, vì sao lại phải tìm Công phó đại nhân?
Hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, đôi mắt xanh tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Người viết thư cũng ủy thác người khác... !
Hắn như có suy nghĩ:
- Đã là viết thư nặc danh, đương nhiên có chuẩn bị, muốn tìm được người viết thư, cũng không dễ dàng.
- Vậy vì sao viết thư cho Lưu Ly, lại mượn tay Công phó?
- Phu nhân lại xem phong thư này.
Sở Hoan đưa phong thư còn lại cho Lưu Ly, Lưu Ly tràn ngập hiếu kỳ, nhận bức thư, nhìn lướt qua, thất thanh nói:
- Là... là Dược Ông!
Sở Hoan đáp:
- Ghi tên bức thư là Dược Ông, ta không biết người này là ai, nhưng nội dụng bên trên lại nhắc tới nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly lộ vẻ kích động:
- Là Dược Ông, Dược Ông đã có tin tức.
Sở Hoan như tên hòa thượng vươn tay sờ đầu, hỏi:
- Phu nhân, Dược Ông trong lời nàng nói rốt cuộc là người nào?
Lưu Ly cau mày nói:
- Công phó có biết, gia phụ cũng từng là một đại phu.
- Phu nhân y thuật cao minh, y thuật của lệnh tôn đương nhiên cũng bất phàm.
Sở Hoan đáp:
- Lại không biết lệnh tôn cùng vị Dược Ông này có liên quan gì?
- Thực không dám giấu diếm, gia phụ đã từng khổ luyện y thuật, ngoại trừ nghiên cứu thuật châm cứu kỳ hoàng ra, cũng tìm bách thảo khắp nơi, biết rõ dược tính mỗi loại.
Lưu Ly phu nhân khẽ thở dài:
- Vị Dược Ông này, là một vị bằng nữu năm đó gia phụ gặp được trên đường tìm thuốc.
- Ồ, thì ra là thế.
Sở Hoan hiểu được, nói như vậy, vị Dược Ông này cũng là một vị y thuật thánh thủ?
Lưu Ly phu nhân lắc đầu nói:
- Trên thực tế Dược Ông không hề hiểu y thuật!
- Không hiểu y thuật?
Sở Hoan khẽ giật mình.
Lưu Ly hơi gật đầu nói:
- Mặc dù hắn được gọi là Dược Ông, đơn giản là hắn hiểu rất rõ dược tính thảo dược, hắn hiểu rõ thân thể con người, cũng biết được dược liệu gì có hiệu quả đối với bộ vị nào trên thân thể người, nhưng mà hắn lại chưa từng hành y, vọng văn vấn thiết của y đạo, hắn cũng không am hiểu. Sau khi gia phụ quen biết hắn, có nhiều trao đổi, học được rất nhiều từ chỗ Dược Ông, cho nên hai người
kết bạn tâm đầu ý hợp.
Sở Hoan biết rõ chắc chắn Lưu Ly còn có lời tiếp theo, cho nên không nói xen vào.
Lưu Ly phu nhân hơi trầm ngâm, quả nhiên tiếp tục nói:
- Hôm nay tới Tây Quan tìm thúc phụ, vẫn không có tin tức, cũng chẳng có manh mối. Gia phụ vẫn làm nghề y, mà thúc phụ thì làm chút buôn bán nhỏ, kỳ thực ngay cả huynh đệ hai người họ cũng không thường xuyên ở cùng một chỗ. Gia phụ tính tình quái gở, cũng không thích liên hệ với người ngoài, bằng hữu cũng không nhiều, người thúc phụ kết giao, Lưu Ly cũng không quá quen thuộc... Cho nên lần này quay lại tìm thúc phụ, thực sự khó khăn trùng điệp... !
- Chẳng lẽ phu nhân tìm tới Dược Ông?
Sở Hoan lập tức hỏi.
Lưu Ly phu nhân gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta rời Sóc Tuyền hai lần, lần đầu tiên không chút thu hoạch, sau khi trở về bỗng nhiên nghĩ tới Dược Ông. Dược Ông là một trong số ít tri giao của gia phụ, hơn nữa thúc phụ cũng từng gặp Dược Ông, bởi vì lúc ấy thúc phụ kinh doanh quán trà, làm ăn tương đối thảm đạm, cho nên chuẩn bị kinh doanh tiệm thuốc, vì vậy đặc biệt tới gặp Dược Ông. Lưu Ly suy nghĩ trong lòng, lúc ấy Tây Quan rối loạn, thúc phụ có khả năng tới chỗ Dược Ông hay không.
Sở Hoan đáp:
- Chắc là phu nhân có thu hoạch ở chỗ Dược Ông.
Lưu Ly phu nhân khẽ thở dài:
- Thực ra từ chỗ Dược Ông cũng không biết được tung tích thúc phụ, chẳng qua Dược Ông từng nói, lúc người Tây Lương còn chưa lui binh, thúc phụ quả thực tới Dược Cốc gặp hắn hai lần, lần đầu tiên đúng là lúc người Tây Lương giết tới, chẳng qua từ đó về sau, cách hơn nửa năm vẫn không có tin của thúc phụ, mãi đến trước khi quân Tây Lương bỏ chạy, thúc phụ mới trở lại Dược Cốc lần nữa... !
- Dược Cốc?
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Phu nhân, Dược Cốc này ở trong cảnh nội Nhạc Châu sao?
Lưu Ly hơi gật đầu nói:
- Đúng vậy. Chẳng qua chắc Công phó đại nhân chưa từng nghe nói tới, ngay cả người bản địa Tây Quan, cũng chưa chắc nghe nói tới, Dược Cốc kia vô cùng vắng vẻ, tên cũng chỉ là Dược Ông tự mình đặt.
Sở Hoan hiểu được, nói:
- Chắc hẳn Dược Ông là thế ngoại cao nhân ẩn cư thế ngoại.
Lưu Ly phu nhân cười nói tự nhiên, xinh đẹp không gì sánh được:
- Trong dược liệu, Dược Ông cũng coi như là một vị cao nhân. Lần cuối cùng thúc phụ đi gặp hắn là tìm kiếm mấy vị dược liệu rất hiếm, lúc ấy thúc phụ cũng không nói nhiều, Dược Ông là người vô tư, cho thúc phụ dược liệu, chẳng qua từ đó về sau liền không thấy nữa, thậm chí Dược Ông không biết thúc phụ rốt cuộc đang ở đâu.
Sở Hoan an ủi:
- Phu nhân không cần phải lo lắng, lúc trước vẫn không có tin tức của thúc phụ, quả thực khiến người ta sốt ruột, nhưng hiện giờ đã nhận được tin tức của thúc phụ từ chỗ Dược Ông, đủ thấy thúc phụ cũng không đáng lo, đã như vậy cuối cùng mọi người rồi sẽ đoàn tụ.
Hắn lập tức cảm thấy mình gọi thúc phụ của Lưu Ly phu nhân, hơi không ổn, chẳng qua thấy được ánh mắt yên tĩnh của Lưu Ly, dường như cũng không nghĩ nhiều, cho nên mới yên tâm.
Lưu Ly thở dài, thái độ u buồn kia, có lẽ còn đẹp hơn Tây Tử vài phần:
- Chỉ trách ta đầu óc hồ đồ, vẫn không nghĩ tới Dược Ông, mãi đến lần trước mới đột nhiên nhớ tới, nếu như sớm nghĩ tới lão nhân gia, có lẽ đã sớm biết tung tích thúc phụ.
Nàng cười khổ thở dài:
- Hiện giờ cũng không biết thúc phụ ở nơi nào, thật khiến người ta lo lắng.
- Phu nhân, phong thư này của Dược Ông, không biết có thâm ý gì?
Sở Hoan như có suy nghĩ hỏi.
Lưu Ly lại nhìn phong thư một lần, nhẹ giọng thì thầm:
- Muốn biết thâm ý chữ Vạn, chuyển tới hành dinh Lưu Ly... !
Đôi mắt thanh tú của nàng căng thẳng, ngưng mắt nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Công phó đại nhân, phong thư này chỉ có mười hai chữ này cùng với tên đề, câu sau thì thôi, nhưng câu phía trước thật khiến người ta hiếu kỳ, Dược Ông nói phù chữ Vạn, đương nhiên là chỉ ký hiệu trên phong thư thứ nhất!
Sở Hoan đáp:
- Chắc là vậy.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt xanh mị hoặc chúng sinh của Lưu Ly phu nhân, hỏi:
- Phu nhân quen biết Dược Ông, có biết Dược Ông ngoại trừ nghiên cứu dược liệu, có thân phận gì khác không?
- Thân phận khác?
Lưu Ly phu nhân trầm ngâm một lát, hỏi:
- Công phó đại nhân chỉ là?
- Phù chữ Vạn là Phật ấn Phật môn, trước đây phu nhân có từng nhìn thấy ấn ký Phật tông ở chỗ Dược Ông hay không?
Sở Hoan hỏi:
- Trước đó, có thấy được loại ký hiệu này ở chỗ Dược Ông?
Lưu Ly phu nhân suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Lúc gia phụ còn sống, đã dẫn ta đi gặp mấy lần, nhưng bọn họ nói chuyện, đều không để ta ở bên cạnh nghe. Lần đầu tới đó, cũng không nói chuyện quá nhiều, còn ấn ký Phật tông và ký hiệu chữ Vạn này, Lưu Ly chưa từng thấy ở chỗ Dược Ông.
Nói tới đây nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cặp môi thơm khẽ động, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói ra.
Sở Hoan thấy được liền hỏi:
- Phải chăng phu nhân có gì khó nói?
- Không có... !
Ánh mắt Lưu Ly hơi lập lòe, thấy đôi mắt sáng quắc của Sở Hoan đang nhìn mình, thở dài nói:
- Thật ra... thật ra ta cũng không biết có liên quan tới Dược Ông hay không, ta quả thực bỗng nhớ được, khi phụ thân còn sống, có một lần trở về từ chỗ Dược Ông, ngài nói một câu kỳ quái... !
- Cái gì?
Sở Hoan hỏi:
- Không biết có tiện nói ra hay không?
Lưu Ly do dự một chút, cuối cùng nói:
- Ta nhớ được lúc ấy dường như phụ thân nói một câu không hiểu thấu, dường như ngài nói, cả đời chỉ làm đại phu, không làm hòa thượng... Khi đó ta nghe thấy, hỏi vì sao phụ thân lại nói như vậy, phụ thân liền không nói gì, chỉ để ta không hỏi nhiều.
Đôi mắt nàng nhìn Sở Hoan:
- Ta nhớ được sau khi trở về từ chỗ Dược Ông mới lẩm bẩm một câu nói không hiểu được, cũng không biết có quan hệ với Dược Ông hay không, nếu như quả thực có quan hệ với Dược Ông, vậy thì Dược Ông có dính dáng tới Phật môn.
Đôi mi của nàng nhẹ nhàng chớp động, mang theo vẻ hiếu kỳ hỏi:
- Dường như Công phó đại nhân cảm thấy rất hứng thù về ký tự chữ Vạn này? Trong thư Dược Ông viết, muốn biết thâm ý chữ Vạn, chuyển tới hành dinh Lưu Ly, lời này nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ... Dược Ông cho rằng ta hiểu được thâm ý phù chữ Vạn?
Sở Hoan sờ lên cằm, suy nghĩ một chút, lúc này mới khẽ nói:
- Phu nhân, nếu như ta đoán không sai, Dược Ông hết sức rõ ràng tình cảnh trước mắt nàng.
Lưu Ly nao nao, hơi nghiêng khuôn mặt xinh đẹp, bộ dạng thành thục thùy mị phối hợp với tư thái trẻ con, quả nhiên khiến tim người khác đập thình thịch, hoài nghi hỏi:
- Công phó, hiện giờ chắc Dược Ông ở Dược Cốc, dựa theo lời hắn nói, hắn gần như không rời khỏi cốc, sao lại biết rõ tình hình hiện giờ của ta?
Sở Hoan thở dài:
- Chẳng lẽ phu nhân không biết, có một số người, vốn mánh khóe thông thiên, cho dù ở sâu trong rừng núi, hoặc sâu trong nhà cao cửa rộng, lại rất rõ ràng chuyện bên ngoài.
Thần sắc hắn nghiêm nghị, chăm chú nhìn Lưu Ly phu nhân, gằn từng chữ:
- Nếu như ta đoán không sai, phu nhân đã bị người khác giám thị!
- Mời phu nhân xem qua!
Lưu Ly phu nhân hơi tò mò, ngón tay ngọc cầm trang giấy, nhìn thoáng qua, liền thấy phía trên có một ký hiệu hết sức cổ quái, đôi mày thanh tú cau lại, chợt nói:
- Nếu như ta nhìn không nhầm, đây là Phật phù!
Trên trang giấy kia, đúng là ký tự chữ Vạn.
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, bình thường mà nói, đây là Phật phù Phật tông, ta đã thấy trong một số chùa miếu dường như cũng có ký hiệu như vậy.
Lưu Ly phu nhân cẩn thận xem xét, hơi gật đầu:
- Chẳng qua vì sao Công phó đại nhân lại cho ta xem thứ này?
Khóe miệng nàng hơi tươi cười khiến người ta như tắm gió xuân:
- Lúc trước Công phó đại nhân nói rằng muốn làm một hòa thượng gõ chuông mỗi ngày, sẽ không phải thật sự có suy nghĩ xuất gia làm tăng chứ?
Đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, khẽ cười nói:
- Có giai nhân như Lâm Lang muội muội, Công phó đại nhân cam lòng xuất gia?
- Nhìn không thấu sinh tử, nhìn không thấu hồng trần, trước mắt còn chưa có suy nghĩ xuất gia.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Phu nhân có hiểu được gì nhiều về ký hiệu này hay không?
Lưu Ly phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Hiểu? Ý của Công phó đại nhân là, chẳng lẽ ký hiệu này còn có kiến giải của nó?
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng vươn tay mở bao, lấy một hộp gỗ từ bên trong, hộp gỗ chế tác không tính tinh xảo, một hộp gỗ bình thường mà thôi. Trên khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Lưu Ly phu nhân mang theo vẻ hoài nghi, hiển nhiên đoán không ra Sở Hoan muốn làm gì.
Sở Hoan mở cái hộp ra, lấy hai bức thư từ bên trong ra, đưa một bức cho Lưu Ly phu nhân, nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc nhận giấy viết thư, trắng như trứng gà bóc, Sở Hoan rung động trong lòng.
- Có thể mở ra chứ?
Lưu Ly phu nhân nhìn Sở Hoan một cái.
Sở Hoan gật đầu, lúc này Lưu Ly mới mở ra, lấy thư bên trong, vừa mở bức thư, bên trên bức thư lại vẫn là ký tự chữ Vạn, ngoại trừ ký tự này, đã không còn chữ nào.
Lưu Ly phu nhân càng nghi hoặc, hỏi:
- Công phó đại nhân, chuyện này?
- Phu nhân, trước khi ta đến hành dinh, liền nhận được cái bao kỳ quái này.
Sở Hoan nhìn Lưu Ly, khẽ thở dài:
- Trong hộp gỗ chính là hai bức thư này, một bức trong tay nàng, cũng chỉ có một ký hiệu như vậy.
Lưu Ly phu nhân lắc đầu nói:
- Công phó đại nhân, ta không hiểu, thư này... là người khác đưa cho ngài?
- Mặc dù người nhận thư là ta, nhưng lại viết cho nàng.
Sở Hoan thở dài.
Đôi mắt xinh đẹp của Lưu Ly phu nhân hơi chớp động, càng hoài nghi:
- Công phó đại nhân nói là, có người nhờ Công phó chuyển phong thư này cho Lưu Ly phu nhân? Người viết thư là ai? Hiện giờ hắn ở nơi nào? Nếu viết thư cho Lưu Ly, vì sao lại phải tìm Công phó đại nhân?
Hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, đôi mắt xanh tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Người viết thư cũng ủy thác người khác... !
Hắn như có suy nghĩ:
- Đã là viết thư nặc danh, đương nhiên có chuẩn bị, muốn tìm được người viết thư, cũng không dễ dàng.
- Vậy vì sao viết thư cho Lưu Ly, lại mượn tay Công phó?
- Phu nhân lại xem phong thư này.
Sở Hoan đưa phong thư còn lại cho Lưu Ly, Lưu Ly tràn ngập hiếu kỳ, nhận bức thư, nhìn lướt qua, thất thanh nói:
- Là... là Dược Ông!
Sở Hoan đáp:
- Ghi tên bức thư là Dược Ông, ta không biết người này là ai, nhưng nội dụng bên trên lại nhắc tới nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly lộ vẻ kích động:
- Là Dược Ông, Dược Ông đã có tin tức.
Sở Hoan như tên hòa thượng vươn tay sờ đầu, hỏi:
- Phu nhân, Dược Ông trong lời nàng nói rốt cuộc là người nào?
Lưu Ly cau mày nói:
- Công phó có biết, gia phụ cũng từng là một đại phu.
- Phu nhân y thuật cao minh, y thuật của lệnh tôn đương nhiên cũng bất phàm.
Sở Hoan đáp:
- Lại không biết lệnh tôn cùng vị Dược Ông này có liên quan gì?
- Thực không dám giấu diếm, gia phụ đã từng khổ luyện y thuật, ngoại trừ nghiên cứu thuật châm cứu kỳ hoàng ra, cũng tìm bách thảo khắp nơi, biết rõ dược tính mỗi loại.
Lưu Ly phu nhân khẽ thở dài:
- Vị Dược Ông này, là một vị bằng nữu năm đó gia phụ gặp được trên đường tìm thuốc.
- Ồ, thì ra là thế.
Sở Hoan hiểu được, nói như vậy, vị Dược Ông này cũng là một vị y thuật thánh thủ?
Lưu Ly phu nhân lắc đầu nói:
- Trên thực tế Dược Ông không hề hiểu y thuật!
- Không hiểu y thuật?
Sở Hoan khẽ giật mình.
Lưu Ly hơi gật đầu nói:
- Mặc dù hắn được gọi là Dược Ông, đơn giản là hắn hiểu rất rõ dược tính thảo dược, hắn hiểu rõ thân thể con người, cũng biết được dược liệu gì có hiệu quả đối với bộ vị nào trên thân thể người, nhưng mà hắn lại chưa từng hành y, vọng văn vấn thiết của y đạo, hắn cũng không am hiểu. Sau khi gia phụ quen biết hắn, có nhiều trao đổi, học được rất nhiều từ chỗ Dược Ông, cho nên hai người
kết bạn tâm đầu ý hợp.
Sở Hoan biết rõ chắc chắn Lưu Ly còn có lời tiếp theo, cho nên không nói xen vào.
Lưu Ly phu nhân hơi trầm ngâm, quả nhiên tiếp tục nói:
- Hôm nay tới Tây Quan tìm thúc phụ, vẫn không có tin tức, cũng chẳng có manh mối. Gia phụ vẫn làm nghề y, mà thúc phụ thì làm chút buôn bán nhỏ, kỳ thực ngay cả huynh đệ hai người họ cũng không thường xuyên ở cùng một chỗ. Gia phụ tính tình quái gở, cũng không thích liên hệ với người ngoài, bằng hữu cũng không nhiều, người thúc phụ kết giao, Lưu Ly cũng không quá quen thuộc... Cho nên lần này quay lại tìm thúc phụ, thực sự khó khăn trùng điệp... !
- Chẳng lẽ phu nhân tìm tới Dược Ông?
Sở Hoan lập tức hỏi.
Lưu Ly phu nhân gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta rời Sóc Tuyền hai lần, lần đầu tiên không chút thu hoạch, sau khi trở về bỗng nhiên nghĩ tới Dược Ông. Dược Ông là một trong số ít tri giao của gia phụ, hơn nữa thúc phụ cũng từng gặp Dược Ông, bởi vì lúc ấy thúc phụ kinh doanh quán trà, làm ăn tương đối thảm đạm, cho nên chuẩn bị kinh doanh tiệm thuốc, vì vậy đặc biệt tới gặp Dược Ông. Lưu Ly suy nghĩ trong lòng, lúc ấy Tây Quan rối loạn, thúc phụ có khả năng tới chỗ Dược Ông hay không.
Sở Hoan đáp:
- Chắc là phu nhân có thu hoạch ở chỗ Dược Ông.
Lưu Ly phu nhân khẽ thở dài:
- Thực ra từ chỗ Dược Ông cũng không biết được tung tích thúc phụ, chẳng qua Dược Ông từng nói, lúc người Tây Lương còn chưa lui binh, thúc phụ quả thực tới Dược Cốc gặp hắn hai lần, lần đầu tiên đúng là lúc người Tây Lương giết tới, chẳng qua từ đó về sau, cách hơn nửa năm vẫn không có tin của thúc phụ, mãi đến trước khi quân Tây Lương bỏ chạy, thúc phụ mới trở lại Dược Cốc lần nữa... !
- Dược Cốc?
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Phu nhân, Dược Cốc này ở trong cảnh nội Nhạc Châu sao?
Lưu Ly hơi gật đầu nói:
- Đúng vậy. Chẳng qua chắc Công phó đại nhân chưa từng nghe nói tới, ngay cả người bản địa Tây Quan, cũng chưa chắc nghe nói tới, Dược Cốc kia vô cùng vắng vẻ, tên cũng chỉ là Dược Ông tự mình đặt.
Sở Hoan hiểu được, nói:
- Chắc hẳn Dược Ông là thế ngoại cao nhân ẩn cư thế ngoại.
Lưu Ly phu nhân cười nói tự nhiên, xinh đẹp không gì sánh được:
- Trong dược liệu, Dược Ông cũng coi như là một vị cao nhân. Lần cuối cùng thúc phụ đi gặp hắn là tìm kiếm mấy vị dược liệu rất hiếm, lúc ấy thúc phụ cũng không nói nhiều, Dược Ông là người vô tư, cho thúc phụ dược liệu, chẳng qua từ đó về sau liền không thấy nữa, thậm chí Dược Ông không biết thúc phụ rốt cuộc đang ở đâu.
Sở Hoan an ủi:
- Phu nhân không cần phải lo lắng, lúc trước vẫn không có tin tức của thúc phụ, quả thực khiến người ta sốt ruột, nhưng hiện giờ đã nhận được tin tức của thúc phụ từ chỗ Dược Ông, đủ thấy thúc phụ cũng không đáng lo, đã như vậy cuối cùng mọi người rồi sẽ đoàn tụ.
Hắn lập tức cảm thấy mình gọi thúc phụ của Lưu Ly phu nhân, hơi không ổn, chẳng qua thấy được ánh mắt yên tĩnh của Lưu Ly, dường như cũng không nghĩ nhiều, cho nên mới yên tâm.
Lưu Ly thở dài, thái độ u buồn kia, có lẽ còn đẹp hơn Tây Tử vài phần:
- Chỉ trách ta đầu óc hồ đồ, vẫn không nghĩ tới Dược Ông, mãi đến lần trước mới đột nhiên nhớ tới, nếu như sớm nghĩ tới lão nhân gia, có lẽ đã sớm biết tung tích thúc phụ.
Nàng cười khổ thở dài:
- Hiện giờ cũng không biết thúc phụ ở nơi nào, thật khiến người ta lo lắng.
- Phu nhân, phong thư này của Dược Ông, không biết có thâm ý gì?
Sở Hoan như có suy nghĩ hỏi.
Lưu Ly lại nhìn phong thư một lần, nhẹ giọng thì thầm:
- Muốn biết thâm ý chữ Vạn, chuyển tới hành dinh Lưu Ly... !
Đôi mắt thanh tú của nàng căng thẳng, ngưng mắt nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Công phó đại nhân, phong thư này chỉ có mười hai chữ này cùng với tên đề, câu sau thì thôi, nhưng câu phía trước thật khiến người ta hiếu kỳ, Dược Ông nói phù chữ Vạn, đương nhiên là chỉ ký hiệu trên phong thư thứ nhất!
Sở Hoan đáp:
- Chắc là vậy.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt xanh mị hoặc chúng sinh của Lưu Ly phu nhân, hỏi:
- Phu nhân quen biết Dược Ông, có biết Dược Ông ngoại trừ nghiên cứu dược liệu, có thân phận gì khác không?
- Thân phận khác?
Lưu Ly phu nhân trầm ngâm một lát, hỏi:
- Công phó đại nhân chỉ là?
- Phù chữ Vạn là Phật ấn Phật môn, trước đây phu nhân có từng nhìn thấy ấn ký Phật tông ở chỗ Dược Ông hay không?
Sở Hoan hỏi:
- Trước đó, có thấy được loại ký hiệu này ở chỗ Dược Ông?
Lưu Ly phu nhân suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Lúc gia phụ còn sống, đã dẫn ta đi gặp mấy lần, nhưng bọn họ nói chuyện, đều không để ta ở bên cạnh nghe. Lần đầu tới đó, cũng không nói chuyện quá nhiều, còn ấn ký Phật tông và ký hiệu chữ Vạn này, Lưu Ly chưa từng thấy ở chỗ Dược Ông.
Nói tới đây nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cặp môi thơm khẽ động, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói ra.
Sở Hoan thấy được liền hỏi:
- Phải chăng phu nhân có gì khó nói?
- Không có... !
Ánh mắt Lưu Ly hơi lập lòe, thấy đôi mắt sáng quắc của Sở Hoan đang nhìn mình, thở dài nói:
- Thật ra... thật ra ta cũng không biết có liên quan tới Dược Ông hay không, ta quả thực bỗng nhớ được, khi phụ thân còn sống, có một lần trở về từ chỗ Dược Ông, ngài nói một câu kỳ quái... !
- Cái gì?
Sở Hoan hỏi:
- Không biết có tiện nói ra hay không?
Lưu Ly do dự một chút, cuối cùng nói:
- Ta nhớ được lúc ấy dường như phụ thân nói một câu không hiểu thấu, dường như ngài nói, cả đời chỉ làm đại phu, không làm hòa thượng... Khi đó ta nghe thấy, hỏi vì sao phụ thân lại nói như vậy, phụ thân liền không nói gì, chỉ để ta không hỏi nhiều.
Đôi mắt nàng nhìn Sở Hoan:
- Ta nhớ được sau khi trở về từ chỗ Dược Ông mới lẩm bẩm một câu nói không hiểu được, cũng không biết có quan hệ với Dược Ông hay không, nếu như quả thực có quan hệ với Dược Ông, vậy thì Dược Ông có dính dáng tới Phật môn.
Đôi mi của nàng nhẹ nhàng chớp động, mang theo vẻ hiếu kỳ hỏi:
- Dường như Công phó đại nhân cảm thấy rất hứng thù về ký tự chữ Vạn này? Trong thư Dược Ông viết, muốn biết thâm ý chữ Vạn, chuyển tới hành dinh Lưu Ly, lời này nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ... Dược Ông cho rằng ta hiểu được thâm ý phù chữ Vạn?
Sở Hoan sờ lên cằm, suy nghĩ một chút, lúc này mới khẽ nói:
- Phu nhân, nếu như ta đoán không sai, Dược Ông hết sức rõ ràng tình cảnh trước mắt nàng.
Lưu Ly nao nao, hơi nghiêng khuôn mặt xinh đẹp, bộ dạng thành thục thùy mị phối hợp với tư thái trẻ con, quả nhiên khiến tim người khác đập thình thịch, hoài nghi hỏi:
- Công phó, hiện giờ chắc Dược Ông ở Dược Cốc, dựa theo lời hắn nói, hắn gần như không rời khỏi cốc, sao lại biết rõ tình hình hiện giờ của ta?
Sở Hoan thở dài:
- Chẳng lẽ phu nhân không biết, có một số người, vốn mánh khóe thông thiên, cho dù ở sâu trong rừng núi, hoặc sâu trong nhà cao cửa rộng, lại rất rõ ràng chuyện bên ngoài.
Thần sắc hắn nghiêm nghị, chăm chú nhìn Lưu Ly phu nhân, gằn từng chữ:
- Nếu như ta đoán không sai, phu nhân đã bị người khác giám thị!
/1596
|