Lưu Ly phu nhân nhịn không được đưa mắt nhìn thoáng bên ngoài đài quan sát, cỏ cây non tươi, ao xanh sóng biếc, cảnh vật rất yên bình, thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng hỏi:
- Ý công phó là hành dinh bị người ta giám sát?
Sở Hoan khẽ vuốt cằm:
- Có lẽ là thế.
- Sao có thể như vậy?
Lưu Ly phu nhân có phần không tin.
- Trong ngoài hành dinh, ngoại trừ tùy tùng của ta, cũng chỉ có tôi tớ, ngài nói là trong số đó có người đang giám sát ta?
Sở Hoan nói khẽ:
- Phu nhân thử nghĩ xem, Dược Ông đưa cái bọc này tới là có mục đích gì?
- Công phó thấy thế nào?
Lưu Ly không trả lời ngay, mà hỏi lại Sở Hoan.
Sở Hoan nói:
- Trên thẻ tre, nhìn bề ngoài có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng lại tiết lộ một tin tức vô cùng quan trọng, Dược Ông muốn ta chuyển tin tức này đến phu nhân, ẩn ý của cái gọi là phù chữ vạn, thật ra chính là làm một cuộc giao dịch với ta.
- Giao dịch?
Lưu Ly phu nhân nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt nghi hoặc vô cùng.
- Ông ta muốn ta mượn cái bọc này để nói với phu nhân, lại sợ ta không để ý đến, tưởng chỉ là trò đùa dai, cho nên cố tình nhấn mạnh, nếu có thể để phu nhân biết đến cái bọc này, ông ta sẽ nói cho ta biết ý nghĩa của phù chữ vạn.
Sở Hoan nói:
- Nhưng mà trong thư, cũng không nhắc đến vì sao phải tìm phu nhân, chỉ bằng việc sử dụng phương pháp phức tạp thế này, đã có thể thấy được, có lẽ Dược Ông có chuyện rất quan trọng muốn tìm phu nhân, nhưng lại không thể liên hệ trực tiếp với phu nhân.
Lưu Ly phu nhân ngạc nhiên nói:
- Ý công phó là Dược Ông biết có người giám sát ta, cho nên không thể tự ra mặt liên hệ, chỉ có thể nhờ công phó truyền tin?
- Chẳng chỉ là Dược Ông không thể tự mình liên hệ, có thể Dược Ông cho rằng chỉ có ta thích hợp truyền đạt tin tức này.
Sở Hoan thở dài:
- Có lẽ trong suy nghĩ của Dược Ông, ta đến tìm phu nhân, sẽ không khiến người khác hoài nghi, đổi lại bất kỳ người nào khác, đều có thể sẽ xảy ra chuyện, nếu ông ta cũng sẽ không tìm đến ta.
Lưu Ly phu nhân hơi ngạc nhiên, trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi:
- Công phó nói là, bây giờ Dược Ông có việc gấp muốn tìm ta?
- Đây chỉ là phán đoán của ta.
Sở Hoan nói:
- Ta cũng không thể nói chắc, có điều nếu không phải tình huống khẩn cấp, ta nghĩ Dược Ông cũng sẽ không dùng cách này để liên lạc với phu nhân. Ông ta không nói rõ trong thư là có việc gì, chỉ để lại chữ ký, bởi vì Dược Ông biết rõ, chỉ cần ta giao phong thư này cho phu nhân, phu nhân sẽ có thể hiểu hết tất cả.
Lưu Ly phu nhân cười khổ nói:
- Nhưng ta thật sự không biết Dược Ông rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chỉ vì đã có tin tức của thúc phụ, cũng không cần phải che giấu như vậy.
- Lý do rất đơn giản, mặc dù Dược Ông ẩn cư trong Dược Cốc, nhưng cũng không thật sự là ẩn cư.
Sở Hoan thở dài:
- Có lẽ ông ta còn có thân phận khác, hôm nay rất có thể ông ta gặp phải nguy hiểm.
- Thân phận khác?
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly chớp chớp, nhẹ giọng hỏi:
- Công phó cảm thấy ông ta còn có thân phận gì ? A..., đúng rồi, Dược Ông dùng ý nghĩa phù chữ vạn để giao dịch với công phó, tức là ông ta hiểu rõ công phó rất có hứng thú với ý nghĩa của phù chữ vạn... Chẳng lẽ trước đây công phó từng quen biết Dược Ông?
Đôi mắt đẹp của nàng toát ra vẻ hoài nghi, rõ ràng đối với sự việc phát sinh hôm nay cảm thấy rất kỳ lạ khó hiểu.
Sở Hoan cầm lá thư có vẽ phù chữ vạn, khẽ thở dài:
- Thật ra ta cũng rất muốn biết Dược Ông cuối cùng có thân phận gì? Ta cũng rất muốn biết, vì sao ông ta biết ta có hứng thú với phù chữ vạn.
- Nói như thế là trước giờ công phó rất nghi ngờ ý nghĩa của phù chữ vạn?
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly càng ánh lên vẻ ngờ vực.
- Đây chỉ là một ký hiệu trong đạo phật, chẳng lẽ trong lòng công phó, còn có lý giải khác hay sao?
Sở Hoan do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Nói rất dài dòng, ta chỉ có thể nói với phu nhân, thật ra có rất nhiều người muốn đưa ta vào chỗ chết, mà những người kia, hình như có liên quan đến ký hiệu này.
Lưu Ly phu nhân lắp bắp kinh hãi, nhìn qua có vẻ khẩn trương:
- Công phó, vậy... Dược Ông kia có gặp nguy hiểm không?
- Ta cũng không biết.
Sở Hoan lắc đầu cười khổ nói:
- Ta cũng giống như phu nhân, đối với nguyên nhân trong đó, thật sự là rất mơ hồ, chỉ là có một điều ta nghĩ ta không có đoán lầm.
- Điều gì?
- Dược Ông hiện đang chờ phu nhân.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Ông ta dùng phương pháp này tìm phu nhân, tất nhiên là bất đắc dĩ.
Hỏi:
- Phu nhân có biết Dược Cốc ở đâu không?
Lưu Ly phu nhân do dự một chút, rốt cuộc gật đầu nói:
- Biết, Dược Ông ở trong Dược Cốc, cách Sóc Tuyền khoảng ba ngày đường... !
Nàng từ trên ghế Tương phi đứng dậy, hơi bối rối, có vẻ xin lỗi nói:
- Công phó, Dược Ông đã muốn tìm ta, tất nhiên là có chuyện quan trọng, bây giờ ta lập tức đi Dược Cốc... !
Sở Hoan suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Phu nhân tạm thời ở trong hành dinh, Dược Ông dùng phương pháp truyền tin cẩn thận như vậy, chúng ta cũng phải dè chừng.
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly thoáng qua một chút lo lắng, hỏi:
- Ý của công phó là...?
- Phu nhân không cần khua chiêng giống trống đi ra. Có lẽ trong ngoài hành dinh quả thực có người đang giám sát hành động của phu nhân. Phu nhân, chi bằng như vầy, bây giờ ta về phủ tổng đốc trước, sau đó phu nhân thu dọn một chút, rồi cũng qua phủ tổng đốc.
Sở Hoan nói khẽ:
- Đợi trễ một chút, phu nhân tự mình lặng lẽ rời khỏi phủ tổng đốc, chẳng phải sẽ an toàn hơn sao, không những có thể thoát khỏi tai mắt đang giám sát phu nhân, mà còn giữ cho Dược Ông bên kia được an toàn.
Lưu Ly phu nhân suy nghĩ một chút, hiểu ra, hỏi:
- Ý công phó là, ta đến phủ tổng đốc trước, sau đó lại từ phủ tổng đốc ra ngoài, nhưng không để người khác biết ta đã rời khỏi phủ tổng đốc, để đám tai mắt kia vẫn giám sát phủ tổng đốc?
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đúng là như thế, nếu bên ngoài hành dinh có người giám sát, vậy phu nhân qua phủ tổng đốc, bọn họ nhất định sẽ đi theo. Ta sẽ bố trí người ở gần phủ tổng đốc, chỉ cần bọn họ theo qua, có lẽ có thể tra ra hành tung của bọn họ, đến lúc đó bắt lấy bọn họ. Cho dù không thể tìm ra bọn họ, lúc phu nhân từ phủ tổng đốc ra ngoài, ta sẽ cố gắng không để bọn họ biết phu nhân đã rời đi, chúng ta dùng kế ve sầu thoát xác, không biết ý phu nhân thế nào?
Lưu Ly khẽ thở dài:
- Công phó suy nghĩ chu đáo như vậy, cứ làm theo kế của công phó.
Đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng:
- Chỉ mong Dược Ông đừng xảy ra chuyện, nếu vì Lưu Ly mà liên lụy ông ta, Lưu Ly... aiz... !
Than nhẹ một tiếng, giọng điệu mềm mại động lòng người.
...
...
Thời điểm giữa trưa, thời tiết nóng nực vô cùng, ánh mặt trời ở Tây Bắc thật khắc nghiệt, một đoàn người ngựa đi trên đường nhỏ, trên dưới tổng cộng có hơn hai mươi người, hầu như đều mặc trang phục gọn nhẹ cùng màu, hơn nữa trên đầu cũng đội mũ rộng vành che mắng cùng màu, loại mũ rộng vành rất thông dụng ở Tây Bắc, dưới ánh mắt trời khắc nghiệt, lúc phải đi dưới nắng, bình dân bá tánh cũng sẽ đội mũ rộng vành để che nắng.
Lúc này, Sở Hoan và Lưu Ly phu nhân đang đi phía trước đội ngũ.
Sở Hoan mặc áo bào xanh, còn Lưu Ly phu nhân cũng không mặc áo váy dài, mà mặc một bộ áo bào phổ thông bình thường, trên đầu đội mũ rộng vành, bên hông còn giắt một thanh đao.
Lớp áo bào rộng màu xanh, đã che khuất hoàn toàn thân hình thướt tha mềm mại của Lưu Ly, nhìn thoáng qua, chỉ giống như một tùy tùng của Sở Hoan mà thôi.
Đội ngũ dừng lại cạnh một rừng cây nhỏ, Sở Hoan không sợ các hộ vệ không chịu đựng nổi, nhưng mà thân thể Lưu Ly phu nhân yếu đuối, phải đi liên tục dưới ánh nắng khắc nghiệt như vậy, sợ sẽ rất mệt mỏi.
Số hộ vệ đi theo lần này, chỉ cần giỏi chứ không cần nhiều, thủ hạ của Lưu Ly là Quỷ Đao - Điều Hậu mang theo gần mười người, còn Kỳ Hoành, đội trưởng đội thân vệ của Sở Hoan, cũng chọn mười hộ vệ tinh nhuệ đi theo hộ tống. Trải qua mấy lần bị ám sát, Sở Hoan cũng đã hiểu rõ, người quân tử không tự đặt mình vào chốn nguy hiểm, cho dù là người tài cao gan lớn, nhưng mà bên cạnh có nhiều hộ vệ vẫn tốt hơn.
Hôm qua sau khi trở về, Sở Hoan lập tức để Cừu Như Huyết dẫn người khống chế nghiêm ngặt khu vực vài dặm quanh phủ tổng đốc, đợi khi Lưu Ly phu nhân đến, nhóm Cừu Như Huyết lẳng lặng rảo quanh khu vực quanh phủ tổng đốc, hy vọng có thể bắt được tai mắt giám sát Lưu Ly phu nhân, chỉ là không biết bởi vì bản lĩnh đối phương quá cao cường, hay là vì Sở Hoan đoán sai, mặc dù kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng cũng không bắt người người nào khả nghi.
Dù sao, Sở Hoan vẫn là cẩn thận bố trí hành trình cho Lưu Ly phu nhân.
Sau khi Lưu Ly đến phủ tổng đốc, Sở Hoan đề nghị Lưu Ly phu nhân cải trang thành đàn ông, như vậy khi rời khỏi phủ tổng đốc mới không bị người theo dõi.
Để làm cho đúng bài bản, trong phủ, Sở Hoan đã sớm chuẩn bị mấy chục bộ quần áo, toàn bộ hộ vệ, bao gồm cả Điều Hậu, cũng đều thay đổi trang phục. Lưu Ly lo sự an toàn của Dược Ông, nên cũng không có ý kiến gì. Khi tất cả đã sẵn sàng, Sở Hoan liền giả bộ xuất phủ kiểm tra dân tình, dẫn theo nhóm người Lưu Ly phu nhân ra khỏi phủ tổng đốc.
Vì lý do an toàn, Sở Hoan còn cố ý dặn đám người Cừu Như Huyết đi theo xa xa, để nếu có người theo dõi, thì sẽ bị nhóm Cừu Như Huyết phát hiện. Đoàn người ra khỏi Sóc Tuyền, cũng không đi thẳng về hướng Dược Cốc, mà đánh một vòng, đến khi chắc chắn không ai theo dõi, lúc này mới giục ngựa như bay phóng về Dược Cốc.
Để không khiến đám tai mắt chú ý, Sở Hoan không cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân của mình, mà chọn một thớt ngựa Tây Bắc khỏe mạnh, tất nhiên không bằng Lôi Hỏa Kỳ Lân, nhưng cũng là một con ngựa tốt.
Đối với Sở Hoan mà nói, phù chữ vạn là tâm bệnh của hắn, lần này bỗng nhiên biết được Dược Ông hiểu ý nghĩa của phù chữ vạn, đúng là rất muốn tìm được đáp án từ Dược Ông.
Dĩ nhiên, hắn không phải chưa từng hoài nghi lần đi Dược Cốc này vốn là một cái bẫy, nhưng có câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Sở Hoan biết đằng sau phù chữ vạn nhất định cất dấu một bí mật khổng lồ, hôm nay xuất hiện một chút manh mối, Sở Hoan đương nhiên sẽ không bỏ qua, huống chi Lưu Ly phu nhân lại bị cuốn vào trong đó. Sự việc phía trước mờ mịt như một đám sương mù, Sở Hoan cũng không biết trong đó che giấu những gì, nhưng Lưu Ly phu nhân đã muốn đi Dược Cốc, về công về tư, Sở Hoan cũng không thể ngồi yên.
Về công, Lưu Ly phu nhân dù sao cũng là người bên cạnh thái tử, nếu bây giờ nàng xảy ra chuyện trên địa bàn của mình, bản thân mình đúng là khó thoát tội. Về tư, thật lòng Sở Hoan cũng không muốn vị mỹ nhân khuynh quốc này gặp phải chuyện gì không may.
Mặc dù Lưu Ly cố gắng trấn tĩnh, nhưng Sở Hoan có thể cảm giác được, trong lòng Lưu Ly đang nóng như lửa đốt, rõ ràng là cực kỳ lo lắng cho Dược Ông.
- Ý công phó là hành dinh bị người ta giám sát?
Sở Hoan khẽ vuốt cằm:
- Có lẽ là thế.
- Sao có thể như vậy?
Lưu Ly phu nhân có phần không tin.
- Trong ngoài hành dinh, ngoại trừ tùy tùng của ta, cũng chỉ có tôi tớ, ngài nói là trong số đó có người đang giám sát ta?
Sở Hoan nói khẽ:
- Phu nhân thử nghĩ xem, Dược Ông đưa cái bọc này tới là có mục đích gì?
- Công phó thấy thế nào?
Lưu Ly không trả lời ngay, mà hỏi lại Sở Hoan.
Sở Hoan nói:
- Trên thẻ tre, nhìn bề ngoài có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng lại tiết lộ một tin tức vô cùng quan trọng, Dược Ông muốn ta chuyển tin tức này đến phu nhân, ẩn ý của cái gọi là phù chữ vạn, thật ra chính là làm một cuộc giao dịch với ta.
- Giao dịch?
Lưu Ly phu nhân nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt nghi hoặc vô cùng.
- Ông ta muốn ta mượn cái bọc này để nói với phu nhân, lại sợ ta không để ý đến, tưởng chỉ là trò đùa dai, cho nên cố tình nhấn mạnh, nếu có thể để phu nhân biết đến cái bọc này, ông ta sẽ nói cho ta biết ý nghĩa của phù chữ vạn.
Sở Hoan nói:
- Nhưng mà trong thư, cũng không nhắc đến vì sao phải tìm phu nhân, chỉ bằng việc sử dụng phương pháp phức tạp thế này, đã có thể thấy được, có lẽ Dược Ông có chuyện rất quan trọng muốn tìm phu nhân, nhưng lại không thể liên hệ trực tiếp với phu nhân.
Lưu Ly phu nhân ngạc nhiên nói:
- Ý công phó là Dược Ông biết có người giám sát ta, cho nên không thể tự ra mặt liên hệ, chỉ có thể nhờ công phó truyền tin?
- Chẳng chỉ là Dược Ông không thể tự mình liên hệ, có thể Dược Ông cho rằng chỉ có ta thích hợp truyền đạt tin tức này.
Sở Hoan thở dài:
- Có lẽ trong suy nghĩ của Dược Ông, ta đến tìm phu nhân, sẽ không khiến người khác hoài nghi, đổi lại bất kỳ người nào khác, đều có thể sẽ xảy ra chuyện, nếu ông ta cũng sẽ không tìm đến ta.
Lưu Ly phu nhân hơi ngạc nhiên, trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi:
- Công phó nói là, bây giờ Dược Ông có việc gấp muốn tìm ta?
- Đây chỉ là phán đoán của ta.
Sở Hoan nói:
- Ta cũng không thể nói chắc, có điều nếu không phải tình huống khẩn cấp, ta nghĩ Dược Ông cũng sẽ không dùng cách này để liên lạc với phu nhân. Ông ta không nói rõ trong thư là có việc gì, chỉ để lại chữ ký, bởi vì Dược Ông biết rõ, chỉ cần ta giao phong thư này cho phu nhân, phu nhân sẽ có thể hiểu hết tất cả.
Lưu Ly phu nhân cười khổ nói:
- Nhưng ta thật sự không biết Dược Ông rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chỉ vì đã có tin tức của thúc phụ, cũng không cần phải che giấu như vậy.
- Lý do rất đơn giản, mặc dù Dược Ông ẩn cư trong Dược Cốc, nhưng cũng không thật sự là ẩn cư.
Sở Hoan thở dài:
- Có lẽ ông ta còn có thân phận khác, hôm nay rất có thể ông ta gặp phải nguy hiểm.
- Thân phận khác?
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly chớp chớp, nhẹ giọng hỏi:
- Công phó cảm thấy ông ta còn có thân phận gì ? A..., đúng rồi, Dược Ông dùng ý nghĩa phù chữ vạn để giao dịch với công phó, tức là ông ta hiểu rõ công phó rất có hứng thú với ý nghĩa của phù chữ vạn... Chẳng lẽ trước đây công phó từng quen biết Dược Ông?
Đôi mắt đẹp của nàng toát ra vẻ hoài nghi, rõ ràng đối với sự việc phát sinh hôm nay cảm thấy rất kỳ lạ khó hiểu.
Sở Hoan cầm lá thư có vẽ phù chữ vạn, khẽ thở dài:
- Thật ra ta cũng rất muốn biết Dược Ông cuối cùng có thân phận gì? Ta cũng rất muốn biết, vì sao ông ta biết ta có hứng thú với phù chữ vạn.
- Nói như thế là trước giờ công phó rất nghi ngờ ý nghĩa của phù chữ vạn?
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly càng ánh lên vẻ ngờ vực.
- Đây chỉ là một ký hiệu trong đạo phật, chẳng lẽ trong lòng công phó, còn có lý giải khác hay sao?
Sở Hoan do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Nói rất dài dòng, ta chỉ có thể nói với phu nhân, thật ra có rất nhiều người muốn đưa ta vào chỗ chết, mà những người kia, hình như có liên quan đến ký hiệu này.
Lưu Ly phu nhân lắp bắp kinh hãi, nhìn qua có vẻ khẩn trương:
- Công phó, vậy... Dược Ông kia có gặp nguy hiểm không?
- Ta cũng không biết.
Sở Hoan lắc đầu cười khổ nói:
- Ta cũng giống như phu nhân, đối với nguyên nhân trong đó, thật sự là rất mơ hồ, chỉ là có một điều ta nghĩ ta không có đoán lầm.
- Điều gì?
- Dược Ông hiện đang chờ phu nhân.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Ông ta dùng phương pháp này tìm phu nhân, tất nhiên là bất đắc dĩ.
Hỏi:
- Phu nhân có biết Dược Cốc ở đâu không?
Lưu Ly phu nhân do dự một chút, rốt cuộc gật đầu nói:
- Biết, Dược Ông ở trong Dược Cốc, cách Sóc Tuyền khoảng ba ngày đường... !
Nàng từ trên ghế Tương phi đứng dậy, hơi bối rối, có vẻ xin lỗi nói:
- Công phó, Dược Ông đã muốn tìm ta, tất nhiên là có chuyện quan trọng, bây giờ ta lập tức đi Dược Cốc... !
Sở Hoan suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Phu nhân tạm thời ở trong hành dinh, Dược Ông dùng phương pháp truyền tin cẩn thận như vậy, chúng ta cũng phải dè chừng.
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly thoáng qua một chút lo lắng, hỏi:
- Ý của công phó là...?
- Phu nhân không cần khua chiêng giống trống đi ra. Có lẽ trong ngoài hành dinh quả thực có người đang giám sát hành động của phu nhân. Phu nhân, chi bằng như vầy, bây giờ ta về phủ tổng đốc trước, sau đó phu nhân thu dọn một chút, rồi cũng qua phủ tổng đốc.
Sở Hoan nói khẽ:
- Đợi trễ một chút, phu nhân tự mình lặng lẽ rời khỏi phủ tổng đốc, chẳng phải sẽ an toàn hơn sao, không những có thể thoát khỏi tai mắt đang giám sát phu nhân, mà còn giữ cho Dược Ông bên kia được an toàn.
Lưu Ly phu nhân suy nghĩ một chút, hiểu ra, hỏi:
- Ý công phó là, ta đến phủ tổng đốc trước, sau đó lại từ phủ tổng đốc ra ngoài, nhưng không để người khác biết ta đã rời khỏi phủ tổng đốc, để đám tai mắt kia vẫn giám sát phủ tổng đốc?
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đúng là như thế, nếu bên ngoài hành dinh có người giám sát, vậy phu nhân qua phủ tổng đốc, bọn họ nhất định sẽ đi theo. Ta sẽ bố trí người ở gần phủ tổng đốc, chỉ cần bọn họ theo qua, có lẽ có thể tra ra hành tung của bọn họ, đến lúc đó bắt lấy bọn họ. Cho dù không thể tìm ra bọn họ, lúc phu nhân từ phủ tổng đốc ra ngoài, ta sẽ cố gắng không để bọn họ biết phu nhân đã rời đi, chúng ta dùng kế ve sầu thoát xác, không biết ý phu nhân thế nào?
Lưu Ly khẽ thở dài:
- Công phó suy nghĩ chu đáo như vậy, cứ làm theo kế của công phó.
Đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng:
- Chỉ mong Dược Ông đừng xảy ra chuyện, nếu vì Lưu Ly mà liên lụy ông ta, Lưu Ly... aiz... !
Than nhẹ một tiếng, giọng điệu mềm mại động lòng người.
...
...
Thời điểm giữa trưa, thời tiết nóng nực vô cùng, ánh mặt trời ở Tây Bắc thật khắc nghiệt, một đoàn người ngựa đi trên đường nhỏ, trên dưới tổng cộng có hơn hai mươi người, hầu như đều mặc trang phục gọn nhẹ cùng màu, hơn nữa trên đầu cũng đội mũ rộng vành che mắng cùng màu, loại mũ rộng vành rất thông dụng ở Tây Bắc, dưới ánh mắt trời khắc nghiệt, lúc phải đi dưới nắng, bình dân bá tánh cũng sẽ đội mũ rộng vành để che nắng.
Lúc này, Sở Hoan và Lưu Ly phu nhân đang đi phía trước đội ngũ.
Sở Hoan mặc áo bào xanh, còn Lưu Ly phu nhân cũng không mặc áo váy dài, mà mặc một bộ áo bào phổ thông bình thường, trên đầu đội mũ rộng vành, bên hông còn giắt một thanh đao.
Lớp áo bào rộng màu xanh, đã che khuất hoàn toàn thân hình thướt tha mềm mại của Lưu Ly, nhìn thoáng qua, chỉ giống như một tùy tùng của Sở Hoan mà thôi.
Đội ngũ dừng lại cạnh một rừng cây nhỏ, Sở Hoan không sợ các hộ vệ không chịu đựng nổi, nhưng mà thân thể Lưu Ly phu nhân yếu đuối, phải đi liên tục dưới ánh nắng khắc nghiệt như vậy, sợ sẽ rất mệt mỏi.
Số hộ vệ đi theo lần này, chỉ cần giỏi chứ không cần nhiều, thủ hạ của Lưu Ly là Quỷ Đao - Điều Hậu mang theo gần mười người, còn Kỳ Hoành, đội trưởng đội thân vệ của Sở Hoan, cũng chọn mười hộ vệ tinh nhuệ đi theo hộ tống. Trải qua mấy lần bị ám sát, Sở Hoan cũng đã hiểu rõ, người quân tử không tự đặt mình vào chốn nguy hiểm, cho dù là người tài cao gan lớn, nhưng mà bên cạnh có nhiều hộ vệ vẫn tốt hơn.
Hôm qua sau khi trở về, Sở Hoan lập tức để Cừu Như Huyết dẫn người khống chế nghiêm ngặt khu vực vài dặm quanh phủ tổng đốc, đợi khi Lưu Ly phu nhân đến, nhóm Cừu Như Huyết lẳng lặng rảo quanh khu vực quanh phủ tổng đốc, hy vọng có thể bắt được tai mắt giám sát Lưu Ly phu nhân, chỉ là không biết bởi vì bản lĩnh đối phương quá cao cường, hay là vì Sở Hoan đoán sai, mặc dù kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng cũng không bắt người người nào khả nghi.
Dù sao, Sở Hoan vẫn là cẩn thận bố trí hành trình cho Lưu Ly phu nhân.
Sau khi Lưu Ly đến phủ tổng đốc, Sở Hoan đề nghị Lưu Ly phu nhân cải trang thành đàn ông, như vậy khi rời khỏi phủ tổng đốc mới không bị người theo dõi.
Để làm cho đúng bài bản, trong phủ, Sở Hoan đã sớm chuẩn bị mấy chục bộ quần áo, toàn bộ hộ vệ, bao gồm cả Điều Hậu, cũng đều thay đổi trang phục. Lưu Ly lo sự an toàn của Dược Ông, nên cũng không có ý kiến gì. Khi tất cả đã sẵn sàng, Sở Hoan liền giả bộ xuất phủ kiểm tra dân tình, dẫn theo nhóm người Lưu Ly phu nhân ra khỏi phủ tổng đốc.
Vì lý do an toàn, Sở Hoan còn cố ý dặn đám người Cừu Như Huyết đi theo xa xa, để nếu có người theo dõi, thì sẽ bị nhóm Cừu Như Huyết phát hiện. Đoàn người ra khỏi Sóc Tuyền, cũng không đi thẳng về hướng Dược Cốc, mà đánh một vòng, đến khi chắc chắn không ai theo dõi, lúc này mới giục ngựa như bay phóng về Dược Cốc.
Để không khiến đám tai mắt chú ý, Sở Hoan không cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân của mình, mà chọn một thớt ngựa Tây Bắc khỏe mạnh, tất nhiên không bằng Lôi Hỏa Kỳ Lân, nhưng cũng là một con ngựa tốt.
Đối với Sở Hoan mà nói, phù chữ vạn là tâm bệnh của hắn, lần này bỗng nhiên biết được Dược Ông hiểu ý nghĩa của phù chữ vạn, đúng là rất muốn tìm được đáp án từ Dược Ông.
Dĩ nhiên, hắn không phải chưa từng hoài nghi lần đi Dược Cốc này vốn là một cái bẫy, nhưng có câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Sở Hoan biết đằng sau phù chữ vạn nhất định cất dấu một bí mật khổng lồ, hôm nay xuất hiện một chút manh mối, Sở Hoan đương nhiên sẽ không bỏ qua, huống chi Lưu Ly phu nhân lại bị cuốn vào trong đó. Sự việc phía trước mờ mịt như một đám sương mù, Sở Hoan cũng không biết trong đó che giấu những gì, nhưng Lưu Ly phu nhân đã muốn đi Dược Cốc, về công về tư, Sở Hoan cũng không thể ngồi yên.
Về công, Lưu Ly phu nhân dù sao cũng là người bên cạnh thái tử, nếu bây giờ nàng xảy ra chuyện trên địa bàn của mình, bản thân mình đúng là khó thoát tội. Về tư, thật lòng Sở Hoan cũng không muốn vị mỹ nhân khuynh quốc này gặp phải chuyện gì không may.
Mặc dù Lưu Ly cố gắng trấn tĩnh, nhưng Sở Hoan có thể cảm giác được, trong lòng Lưu Ly đang nóng như lửa đốt, rõ ràng là cực kỳ lo lắng cho Dược Ông.
/1596
|