Edit + Beta: Dực
Nói chung là có rất nhiều người không thể lý giải được, đi qua tòa cao ốc Hằng An yên tĩnh cao nhất thành phố, dọc theo con đường nhỏ vắng vẻ, bạn sẽ thấy…một cảnh tượng khác.
Cỏ hoang rậm rạp, những tảng đá lớn kỳ dị lởm chởm, cổ thụ mọc tán loạn. Ở giữa những thứ này là những ngôi nhà gỗ thấp bé cũ nát, chẳng chịt như bày binh bố trận, xếp thành một trận pháp quái dị.
Lúc này, Mặc Tiểu Cơ đã đi vào trong
Mặc Tiểu Cơ thở hồn hển, dùng sức giẫm lên mớ cỏ hoang mọc loạn, đi qua những cổ thụ ngàn năm cành lá rậm rạp, dưới chân là cái hố có nhiều tảng đã vỡ đáng hận, nhiều lần cô suýt chút là rơi xuống đó.
Hiện tại cô thật nhớ những điều mình đã quên khi bắt đầu đi học mười mấy năm trước, không một ngọn cỏ chính là con đường nhỏ ruột dê, dáng vẻ hiện tại là…”Ai nha, không ngờ mới bị cỏ quệt qua một chút, mà hai má đã đau nhói rồi.”
“Giẫm chết chúng mày, giẫm chết chúng mày!” Vẻ mặt Mặc Tiểu Cơ hung hăng giấm đám cỏ lau tới khi nát gần hết mới dừng.
Tia sáng phía cuối chân trời cũng sắp biến mất, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu chảy trên trán Mặc Tiểu Cơ.
Tuy nói đây là nơi cô lớn lên, nhưng vẫn không quen với nơi hoang vắng này.
Lúc cô còn nhỏ, nơi này là núi hoang vắn chưa khai phá, cổ thụ che kín trời.
Côn trùng rắn rết đầy rẫy, ngay cả hổ báo cũng thường xuyên xuất hiện. Mọi người trong thôn của cô đều sống trong rừng, không qua lại với thế giới bên ngoài.
Nhưng từ khi phá đi, ở đây dần dần có người ở, cũng bởi vì phong cảnh ở đây quá tuyệt mĩ, lại có hồ Khổ Tình độc nhất vô nhị, dần dần được nhà nước xem trọng, phát triển thành thành phố du lịch hạng trung. Thôn bọn họ sống trong rừng rậm ngút trời, cũng bị buộc phải sống bên cạnh thành phố.
Mặc Tiểu Cơ rất thích sự thay đổi như thế, nhưng dần dần mặt mày bà nội với các chú trong thôn trở nên cau có, họ ghét những người xa lạ tò mò về thôn, tiết lộ lối sống cổ xưa của họ.
Trời càng lúc càng tối, bước chân của Mặc Tiểu Cơ cũng nhanh hơn rất nhiều, cô không muốn trước khi trời tối hẳn vẫn ở rong khu rừng rậm khiến người ta sởn tóc gáy này.
Mỗi lần ở…trong khu rừng này, Mặc Tiểu Cơ đều có cảm giác có người đi theo phía sau mình, loại cảm giác dựng tóc gáy này, nhất định là đã có nhiều người trải qua, được biệt là ở một số nơi quái dị, ví dụ như bệnh viện, ví dụ như ký túc xá ở trường học nghe nói là nơi xảy ra nhiều chuyện quái dị.
Nói chung là có rất nhiều người không thể lý giải được, đi qua tòa cao ốc Hằng An yên tĩnh cao nhất thành phố, dọc theo con đường nhỏ vắng vẻ, bạn sẽ thấy…một cảnh tượng khác.
Cỏ hoang rậm rạp, những tảng đá lớn kỳ dị lởm chởm, cổ thụ mọc tán loạn. Ở giữa những thứ này là những ngôi nhà gỗ thấp bé cũ nát, chẳng chịt như bày binh bố trận, xếp thành một trận pháp quái dị.
Lúc này, Mặc Tiểu Cơ đã đi vào trong
Mặc Tiểu Cơ thở hồn hển, dùng sức giẫm lên mớ cỏ hoang mọc loạn, đi qua những cổ thụ ngàn năm cành lá rậm rạp, dưới chân là cái hố có nhiều tảng đã vỡ đáng hận, nhiều lần cô suýt chút là rơi xuống đó.
Hiện tại cô thật nhớ những điều mình đã quên khi bắt đầu đi học mười mấy năm trước, không một ngọn cỏ chính là con đường nhỏ ruột dê, dáng vẻ hiện tại là…”Ai nha, không ngờ mới bị cỏ quệt qua một chút, mà hai má đã đau nhói rồi.”
“Giẫm chết chúng mày, giẫm chết chúng mày!” Vẻ mặt Mặc Tiểu Cơ hung hăng giấm đám cỏ lau tới khi nát gần hết mới dừng.
Tia sáng phía cuối chân trời cũng sắp biến mất, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu chảy trên trán Mặc Tiểu Cơ.
Tuy nói đây là nơi cô lớn lên, nhưng vẫn không quen với nơi hoang vắng này.
Lúc cô còn nhỏ, nơi này là núi hoang vắn chưa khai phá, cổ thụ che kín trời.
Côn trùng rắn rết đầy rẫy, ngay cả hổ báo cũng thường xuyên xuất hiện. Mọi người trong thôn của cô đều sống trong rừng, không qua lại với thế giới bên ngoài.
Nhưng từ khi phá đi, ở đây dần dần có người ở, cũng bởi vì phong cảnh ở đây quá tuyệt mĩ, lại có hồ Khổ Tình độc nhất vô nhị, dần dần được nhà nước xem trọng, phát triển thành thành phố du lịch hạng trung. Thôn bọn họ sống trong rừng rậm ngút trời, cũng bị buộc phải sống bên cạnh thành phố.
Mặc Tiểu Cơ rất thích sự thay đổi như thế, nhưng dần dần mặt mày bà nội với các chú trong thôn trở nên cau có, họ ghét những người xa lạ tò mò về thôn, tiết lộ lối sống cổ xưa của họ.
Trời càng lúc càng tối, bước chân của Mặc Tiểu Cơ cũng nhanh hơn rất nhiều, cô không muốn trước khi trời tối hẳn vẫn ở rong khu rừng rậm khiến người ta sởn tóc gáy này.
Mỗi lần ở…trong khu rừng này, Mặc Tiểu Cơ đều có cảm giác có người đi theo phía sau mình, loại cảm giác dựng tóc gáy này, nhất định là đã có nhiều người trải qua, được biệt là ở một số nơi quái dị, ví dụ như bệnh viện, ví dụ như ký túc xá ở trường học nghe nói là nơi xảy ra nhiều chuyện quái dị.
/64
|