Mặc Tiểu Cơ đi theo tiểu hòa thượng, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người xấu! Nàng chưa gặp người nào thấy chết mà không cứu như vậy.
Mặc Tiểu Cơ nhăn mặt, vươn hai tay về phía tiểu hòa thượng, trong lòng lại mặc niệm chữ ‘giết’ nhiều lần. Nàng thật muốn tự sát, nếu chết rồi thì vấn đề không còn nan giải nữa.
Mặc Tiểu Cơ lại nghĩ đến con mãng xà màu đen to lớn kia, tuy nó hung ác đáng sợ, không ngừng trêu cợt nàng, cả người cũng thối kinh khủng, nhưng so ra còn tốt hơn tiểu hòa thượng này.
Mặc Tiểu Cơ thật sự muốn khóc to một trận, sau đó quay đầu chạy trốn.
Mặc Tiểu Cơ nhìn thấy bàn tay và cổ tay áo màu xanh của mình xuyên qua người tiểu hòa thượng, lại thấy thân thể tiểu hòa thượng giữa bàn tay mình biến thành hư vô. Sau đó nàng vội vàng quơ quơ bàn tay, nhìn thấy những ngón tay của mình mặc sức xỏ xuyên qua tiểu hòa thượng.
“Quỷ… quỷ…!” Mặc Tiểu Cơ trợn mắt hoảng sợ, rồi lại sợ tiểu hòa thượng nghe thấy, nhưng sợ hãi trong lòng lại khiến nàng không ngừng nhỏ giọng lặp đi lặp lại cái chữ đáng sợ kia.
Bây giờ nếu cho nàng được chọn lựa lại một lần nữa, đối mặt với nữ nhân yêu quái trong Quận vương phủ, đối mặt với cánh tay quỷ quái kia, đối mặt với cả con mãng xà cái biến thái hay là đứng đây với hòa thượng quỷ quái này.
Mặc Tiểu Cơ nàng đều không muốn lựa chọn. Tại sao mọi chuyện quái dị trên đời này đều muốn nàng lãnh chịu vậy? Thần kinh cũng nàng cũng còn muốn khóc rống, đừng nói chi là nàng.
Mặc Tiểu Cơ cảm thấy số mạng của mình còn đắng hơn cả Hoàng Liên (1).
(1) Hoàng Liên: Là tên một cây thuốc Nam, rất đắng.
Tiểu hòa thượng có lẽ cảm thấy sự quái dị của Mặc Tiểu Cơ liền quay đầu lại, cười sáng lạn “Thí chủ, nếu ta là ngươi thì ta sẽ không quan tâm, không hỏi, không nhìn bất kỳ thứ gì, chỉ lo đến chuyện máu của mình có phải còn ở trong máu của mình hay không, thịt có còn nằm ở trên người mình hay không”
Những lời này của tiểu hòa thượng khiến cho Mặc Tiểu Cơ ngây ngốc một lát.
Sau đó, nàng cười khan hai tiếng “Hắc hắc hắc… Hắc hắc hắc… Ta rất biết điều, ta rất thành thật”
Sau đó Mặc Tiểu Cơ đáng thương cũng đành phải ngoan ngoãn, thành thành thật thật đi theo tiểu hòa thượng, không dám có bất kỳ hành động gì. Nàng còn có thể có hành động gì? Nàng còn dám sao? Ông trời vốn dĩ đã tàn nhẫn với nàng, từ khi ông ta đưa nàng đến nơi quỷ quái này, nàng chưa từng nhìn thấy một người nào bình thường, bây giờ chính nàng cũng nghi ngờ mình có phải là một con quỷ hay không.
Mặc Tiểu Cơ nhăn mặt, vươn hai tay về phía tiểu hòa thượng, trong lòng lại mặc niệm chữ ‘giết’ nhiều lần. Nàng thật muốn tự sát, nếu chết rồi thì vấn đề không còn nan giải nữa.
Mặc Tiểu Cơ lại nghĩ đến con mãng xà màu đen to lớn kia, tuy nó hung ác đáng sợ, không ngừng trêu cợt nàng, cả người cũng thối kinh khủng, nhưng so ra còn tốt hơn tiểu hòa thượng này.
Mặc Tiểu Cơ thật sự muốn khóc to một trận, sau đó quay đầu chạy trốn.
Mặc Tiểu Cơ nhìn thấy bàn tay và cổ tay áo màu xanh của mình xuyên qua người tiểu hòa thượng, lại thấy thân thể tiểu hòa thượng giữa bàn tay mình biến thành hư vô. Sau đó nàng vội vàng quơ quơ bàn tay, nhìn thấy những ngón tay của mình mặc sức xỏ xuyên qua tiểu hòa thượng.
“Quỷ… quỷ…!” Mặc Tiểu Cơ trợn mắt hoảng sợ, rồi lại sợ tiểu hòa thượng nghe thấy, nhưng sợ hãi trong lòng lại khiến nàng không ngừng nhỏ giọng lặp đi lặp lại cái chữ đáng sợ kia.
Bây giờ nếu cho nàng được chọn lựa lại một lần nữa, đối mặt với nữ nhân yêu quái trong Quận vương phủ, đối mặt với cánh tay quỷ quái kia, đối mặt với cả con mãng xà cái biến thái hay là đứng đây với hòa thượng quỷ quái này.
Mặc Tiểu Cơ nàng đều không muốn lựa chọn. Tại sao mọi chuyện quái dị trên đời này đều muốn nàng lãnh chịu vậy? Thần kinh cũng nàng cũng còn muốn khóc rống, đừng nói chi là nàng.
Mặc Tiểu Cơ cảm thấy số mạng của mình còn đắng hơn cả Hoàng Liên (1).
(1) Hoàng Liên: Là tên một cây thuốc Nam, rất đắng.
Tiểu hòa thượng có lẽ cảm thấy sự quái dị của Mặc Tiểu Cơ liền quay đầu lại, cười sáng lạn “Thí chủ, nếu ta là ngươi thì ta sẽ không quan tâm, không hỏi, không nhìn bất kỳ thứ gì, chỉ lo đến chuyện máu của mình có phải còn ở trong máu của mình hay không, thịt có còn nằm ở trên người mình hay không”
Những lời này của tiểu hòa thượng khiến cho Mặc Tiểu Cơ ngây ngốc một lát.
Sau đó, nàng cười khan hai tiếng “Hắc hắc hắc… Hắc hắc hắc… Ta rất biết điều, ta rất thành thật”
Sau đó Mặc Tiểu Cơ đáng thương cũng đành phải ngoan ngoãn, thành thành thật thật đi theo tiểu hòa thượng, không dám có bất kỳ hành động gì. Nàng còn có thể có hành động gì? Nàng còn dám sao? Ông trời vốn dĩ đã tàn nhẫn với nàng, từ khi ông ta đưa nàng đến nơi quỷ quái này, nàng chưa từng nhìn thấy một người nào bình thường, bây giờ chính nàng cũng nghi ngờ mình có phải là một con quỷ hay không.
/64
|