Sắc trời bên ngoài đã tối đen, nhưng bên trong ngôi chùa, vẫn dáng như ban ngày, nhưng tất cả lại giống như hư ảo, thoạt nhìn cảm hấy không chân thực. Đương nhiên, không chân thực nhất chính là khuôn mặt đầy ý cười của tiểu hòa thượng.
Mặc Tiểu Cơ đi theo phía sau tiểu hòa thượng, nhìn đông nhìn tây.
Hai người đi qua một chánh điện lớn, bên trên chiếc chuông trong chánh điện là tượng Quan Thế Âm Bồ Tát với vẻ mặt từ bi, bên cạnh người là đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ.
Trong chánh điện xếp hai hàng đệm hương bồ, những tiểu hòa thượng nhắm mắt lại thành kính niệm Phật.
Mặc Tiểu Cơ nhìn đầu ngón tay của mình, há miệng thống khổ. Trong lòng suy nghĩ xem có nên sờ những tiểu hòa thượng này mấy lần hay không, nhìn không giống như còn sống.
Mà tiểu hòa thượng kia lại như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, thở dài một hơi nói: “Lòng hiếu kỳ của ngươi quá nặng, như vậy đối với ngươi không tốt. Ngươi càng biết nhiều, sẽ càng nhanh chết”
Mặc Tiểu Cơ liền rụt tay lại ôm lấy ngực, trong lòng lại thầm rủa: Con bà nó, đúng là quỷ mà! Không cần quay đầu cũng biết Mặc Tiểu Cơ nàng muốn làm gì!
Mấy tiểu hòa thượng kia đối với việc Mặc Tiểu Cơ đến cũng không có bất cứ phản ứng gì, vẫn nhắm mắt an tâm niệm Phật.
Lúc Mặc Tiểu Cơ đi qua bàn thở Bồ Tát, vô tình quay đầu lại liền phát hiện có một đôi con ngươi sáng rực đang nhìn nàng không chớp mắt.
Đó cũng là một tiểu hòa thượng mặc thanh y (3), ở giữa rất nhiều tiểu hòa thượng, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.
(3) Thanh y: Quần áo màu xanh
Mặc Tiểu Cơ có chút buồn bực, quay đầu lại làm một cái mặt quỷ thật to.
Tiểu hòa thượng đó vẫn dùng ánh mắt kia nhìn nàng, cũng không vì bị Mặc Tiểu Cơ để ý tới mà có chút thay đổi nào. Tiểu hòa thượng đi phía trước cũng dừng bước, quay đầu nhìn Mặc Tiểu Cơ. Mặc Tiểu Cơ nhanh chóng quay đầu lại.
Tiểu hòa thượng kia lộ ra nụ cười quỷ dị với nàng, là cười nhạo hay là cười lạnh nàng cũng không biết, hoặc có lẽ chỉ đơn thuần là cười mà thôi.
Tiểu hòa thượng đi phía trước cũng không ngẩng đầu nhìn tiểu hòa thượng đang mở mắt kia, nhưng rõ ràng là có nhìn lướt qua. Sau đó quay đầu, tiếp tục bước đi.
Mặc Tiểu Cơ đi theo phía sau tiểu hòa thượng, nhìn đông nhìn tây.
Hai người đi qua một chánh điện lớn, bên trên chiếc chuông trong chánh điện là tượng Quan Thế Âm Bồ Tát với vẻ mặt từ bi, bên cạnh người là đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ.
Trong chánh điện xếp hai hàng đệm hương bồ, những tiểu hòa thượng nhắm mắt lại thành kính niệm Phật.
Mặc Tiểu Cơ nhìn đầu ngón tay của mình, há miệng thống khổ. Trong lòng suy nghĩ xem có nên sờ những tiểu hòa thượng này mấy lần hay không, nhìn không giống như còn sống.
Mà tiểu hòa thượng kia lại như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, thở dài một hơi nói: “Lòng hiếu kỳ của ngươi quá nặng, như vậy đối với ngươi không tốt. Ngươi càng biết nhiều, sẽ càng nhanh chết”
Mặc Tiểu Cơ liền rụt tay lại ôm lấy ngực, trong lòng lại thầm rủa: Con bà nó, đúng là quỷ mà! Không cần quay đầu cũng biết Mặc Tiểu Cơ nàng muốn làm gì!
Mấy tiểu hòa thượng kia đối với việc Mặc Tiểu Cơ đến cũng không có bất cứ phản ứng gì, vẫn nhắm mắt an tâm niệm Phật.
Lúc Mặc Tiểu Cơ đi qua bàn thở Bồ Tát, vô tình quay đầu lại liền phát hiện có một đôi con ngươi sáng rực đang nhìn nàng không chớp mắt.
Đó cũng là một tiểu hòa thượng mặc thanh y (3), ở giữa rất nhiều tiểu hòa thượng, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.
(3) Thanh y: Quần áo màu xanh
Mặc Tiểu Cơ có chút buồn bực, quay đầu lại làm một cái mặt quỷ thật to.
Tiểu hòa thượng đó vẫn dùng ánh mắt kia nhìn nàng, cũng không vì bị Mặc Tiểu Cơ để ý tới mà có chút thay đổi nào. Tiểu hòa thượng đi phía trước cũng dừng bước, quay đầu nhìn Mặc Tiểu Cơ. Mặc Tiểu Cơ nhanh chóng quay đầu lại.
Tiểu hòa thượng kia lộ ra nụ cười quỷ dị với nàng, là cười nhạo hay là cười lạnh nàng cũng không biết, hoặc có lẽ chỉ đơn thuần là cười mà thôi.
Tiểu hòa thượng đi phía trước cũng không ngẩng đầu nhìn tiểu hòa thượng đang mở mắt kia, nhưng rõ ràng là có nhìn lướt qua. Sau đó quay đầu, tiếp tục bước đi.
/64
|