Linh lực của Đoạn Phi ập đến trước mặt như biển gầm, Cổ Trần không biết Đoạn Phi sắp làm gì, chỉ biết luồng linh lực này khổng lồ quá mức. Loại linh lực thuần tuý như vậy không thể phá giải bằng năng lực Trở Về, bởi vì Đoạn Phi không đem nó hoá thành bất cứ chiêu thức cụ thể nào.
Khoảng rộng trăm mét xung quanh Cổ Trần và Đoạn Phi như hồ bơi, hai người đứng trong trường linh lực sền sệt nên hành động bị ảnh hưởng rất nhiều.
Rất nhanh, Đoạn Phi cử động.
Hắn từng bước một đến gần Cổ Trần. Toàn bộ linh khí trong phạm vi này lưu động cực nhanh, khiến mọi người cảm thấy như hắn đang ở trong dòng nước xiết. Mặc dù Đoạn Phi không hề đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn hơn xa so với Cổ Trần.
Giờ phút này, Cổ Trần cảm thấy mình như một đôi bít tất. Đôi bít tất đó lại nằm trong máy giặt tự động đang quay trục lăn tốc độ cao. Linh khí chảy lộn xộn xung kích cơ thể hắn. Hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng chậm rãi lệch khỏi vị trí, thậm chí sẽ nôn chúng ra ngay lập tức nếu cử động.
“Phải bình tĩnh... bình tĩnh. Chắc chắn có biện pháp phá giải chiêu này...” Cổ Trần không ngừng tự nói với mình, thế là trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên vô số đối sách.
“Chịu thua đi, không nên ép ta ra tay.” Lưỡi dao của Đoạn Phi đã đặt lên trên cổ Cổ Trần.
“À, ta hiểu rồi...” Khóe miệng Cổ Trần nở nụ cười lạnh.
Đoạn Phi vốn tưởng hắn nói những lời này để chuẩn bị chịu thua, nào ngờ thứ đón mình lại là dao giải phẫu của Cổ Trần.
Đoạn Phi lập tức dùng dao nhỏ đón đỡ. Một tiếng "keng" giòn rụm vang lên, hoa lửa xanh trắng xen lẫn đỏ hồng văng tung tóe khắp nơi. Trong lúc cả hai người tụ lực giằng co, tiếng vũ khí va chạm vang vọng không dứt.
"Ngươi vẫn có thể cử động..." Đoạn Phi gắng sức hỏi thăm.
“Hừ... Ngươi có thể cử động thì tại sao ta lại không thể...” Lúc này, Cổ Trần có vẻ nhẹ nhàng hơn Đoạn Phi.
“Không ngờ người lại nghĩ ra phương pháp ứng phó nhanh đến thế...”
“Loại người như ngươi chỉ biết dựa vào linh lực khổng lồ để quấy nhiễu hoàn cảnh xung quanh, ức hiếp mấy gã gà mờ còn được. Chứ chỉ cần lấy linh lực bao bọc quanh mình thì ta và ngươi đều có thể cử động, hơn nữa tiêu hao của ngươi còn lớn hơn ta rất nhiều. Ngươi vốn có linh thức mạnh hơn ta, bây giờ coi như huề nhau…”
Đoạn Phi cười: “Vậy xem chiêu thứ hai của ta đi!”
Hắn lại hét lớn một tiếng: “Ảnh!”
Kế đó, tốc độ của hắn bỗng tăng vọt, gần như khôi phục được một nửa so với tốc độ tối đa.
Cổ Trần lập tức lui về phía sau nhưng tốc độ đã hoàn toàn rơi xuống cửa dưới, trong khi ngực bị rách một rãnh máu dài.
“Mẹ nó! Năng lực linh hồn!” Cổ Trần quay đầu chạy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để xông ra ngoài. Song lĩnh vực “Lưu” lại lấy Đoạn Phi làm trung tâm khi di chuyển, cho nên Cổ Trần không thể trốn thoát với tốc độ đã suy giảm.
“Ripper, chấp nhận đi!”
Sau lưng Đoạn Phi lại xuất hiện ảo ảnh cầm dao đâm tới, đã vậy còn theo xu thế càng lúc càng nhanh.
Cổ Trần mở to đôi mắt. Linh khí như sóng lớn ập đến, một dao của Đoạn Phi mang uy thế kinh người, hoàn toàn không phải thứ hắn có thể trực tiếp đón lấy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Cổ Trần ra vẻ trầm tư rồi lại chuyển sang bộ dạng cười trêu ngươi.
“Hình như ta lại bị ngươi coi thường..."
"Xoẹt!"
Lưỡi dao đã chém tới, nhưng ngoại trừ việc để lại một vầng sáng trắng xanh trên không thì dao của Đoạn Phi chẳng hề chém trúng bất cứ thứ gì.
“Ngươi!” Lần này đến lượt Đoạn Phi trợn mắt, không thể tin chuyện xảy ra trước mắt mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ tình huống này sẽ xuất hiện.
“Nè anh chàng đẹp trai... Năng lực linh hồn của ngươi là loại thao túng quỹ tích lưu động của linh lực.” Cổ Trần vừa xuất hiện tại một nơi cách đó không xa, vừa châm một điếu thuốc với vẻ khoái chí mười phần.
Nghe những lời này, Đoạn Phi lại càng kinh ngạc đến tột đỉnh: “Sao lại như thế? Rõ ràng không ai biết được tình báo về ta!”
“Lúc trước có ai biết hay không thì ta không rõ, dù sao ta mới nhìn ra lúc nãy mà thôi.”
Cổ Trần trợn mắt, bộ dạng cá chết kinh điển lại xuất hiện trên mặt hắn: “Đầu tiên hãy nói đến linh thức kinh người của ngươi đi. Không rõ ngươi có phải là thiên tài hay không, có điều năng lực của ngươi quả thực là báu vật vô giá đối với việc tu luyện linh lực. Kiểu như trong tiểu thuyết võ hiệp có người tập võ hơn hai mươi năm, đợi đến lúc sở hữu nội lực hùng hậu, lại trải qua vô số lần rèn luyện, cuối cùng mới dẫn luồng khí này phá vỡ hai mạch Nhâm Đốc và bước vào hàng ngũ cao thủ. Những thứ gọi là bí tịch võ lâm chỉ có tác dụng rút ngắn quá trình luyện tập.
Với ngươi thì việc này đơn giản hơn nhiều, bởi vì ngươi hoàn toàn không cần phải luyện tập mà vẫn có thể tuỳ ý khống chế sự di chuyển của linh khí, thật chẳng khác nào có được phương pháp tu luyện tiên tiến nhất. Nếu trên đời này thật sự có Càn Khôn Đại Na Di, nó cũng không thể lợi hại như năng lực của ngươi.
Bởi vậy, tuy ngươi mới mười sáu tuổi nhưng linh thức lại mạnh đến kinh người. Nhờ có được lượng linh khí khổng lồ như thế, cho nên việc ngươi sử dụng liên tiếp hai chiêu khi nãy có thể dễ dàng hiểu được.
Sau khi ngươi sử dụng chiêu thứ nhất là lĩnh vực "Lưu" thì loại cá tạp liền bị dọa đến mức chịu thua. Còn loại người mạnh hơn một chút, nếu bọn họ không tìm ra phương pháp bao trùm linh lực quanh người thì vẫn không phải đối thủ của ngươi, do họ không thể nào nhúc nhích.
Chiêu thứ hai là "Ảnh", không phải chỉ ảo ảnh, mà có ý "người tức là ảnh", còn ngươi lại như cái bóng. Nhưng sự thật thì không phải chỉ có mình ngươi di chuyển. Nếu nói luồng linh khí khổng lồ là biển, vậy ngươi di chuyển trong biển, có điều nước biển chảy về đâu đều do ngươi thao túng. Ngươi chỉ cử động nhẹ, sau đó sẽ xuôi theo dòng linh khí quanh mình mà đến, còn ta dựa vào linh lực bao trùm quanh thân nên khó cử động.”
Nghe Cổ Trần nói xong, trong lòng Đoạn Phi không khỏi nảy sinh cảm giác khâm phục. Cái gã này nhìn như chán chường, vô lương tâm, làm gì cũng không chăm chú nhưng hóa ra mạch suy nghĩ của hắn rõ ràng hơn so với bất cứ kẻ nào. Chỉ cần giao phong chốc lát nhưng có thể phân tích tất cả, nắm giữ mọi thứ. Tuy khả năng này không phải năng lực linh hồn nhưng đáng sợ hơn so với tất cả năng lực linh hồn.
“Vậy ngươi đã làm gì để khôi phục tốc độ hoạt động như bình thường?” Đoạn Phi hỏi.
"Không phải ta đã nói "hình như ta lại bị ngươi coi thường" hay sao? Cho đến giờ phút này, ta đây chỉ mới dùng có ba phần thực lực. Ngươi cảm thấy mình còn phần thắng chứ?”
Đoạn Phi cả kinh. Trong lòng hắn không biết đây là phô trương thanh thế hay là sự thật, hắn chỉ biết trước mắt chiêu thứ hai đã mất đi tác dụng. Vì vậy, khi hai người kết thúc cuộc đối thoại thì Đoạn Phi lại hét lớn một tiếng.
“Thiểm!”
Khoảng rộng trăm mét xung quanh Cổ Trần và Đoạn Phi như hồ bơi, hai người đứng trong trường linh lực sền sệt nên hành động bị ảnh hưởng rất nhiều.
Rất nhanh, Đoạn Phi cử động.
Hắn từng bước một đến gần Cổ Trần. Toàn bộ linh khí trong phạm vi này lưu động cực nhanh, khiến mọi người cảm thấy như hắn đang ở trong dòng nước xiết. Mặc dù Đoạn Phi không hề đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn hơn xa so với Cổ Trần.
Giờ phút này, Cổ Trần cảm thấy mình như một đôi bít tất. Đôi bít tất đó lại nằm trong máy giặt tự động đang quay trục lăn tốc độ cao. Linh khí chảy lộn xộn xung kích cơ thể hắn. Hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng chậm rãi lệch khỏi vị trí, thậm chí sẽ nôn chúng ra ngay lập tức nếu cử động.
“Phải bình tĩnh... bình tĩnh. Chắc chắn có biện pháp phá giải chiêu này...” Cổ Trần không ngừng tự nói với mình, thế là trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên vô số đối sách.
“Chịu thua đi, không nên ép ta ra tay.” Lưỡi dao của Đoạn Phi đã đặt lên trên cổ Cổ Trần.
“À, ta hiểu rồi...” Khóe miệng Cổ Trần nở nụ cười lạnh.
Đoạn Phi vốn tưởng hắn nói những lời này để chuẩn bị chịu thua, nào ngờ thứ đón mình lại là dao giải phẫu của Cổ Trần.
Đoạn Phi lập tức dùng dao nhỏ đón đỡ. Một tiếng "keng" giòn rụm vang lên, hoa lửa xanh trắng xen lẫn đỏ hồng văng tung tóe khắp nơi. Trong lúc cả hai người tụ lực giằng co, tiếng vũ khí va chạm vang vọng không dứt.
"Ngươi vẫn có thể cử động..." Đoạn Phi gắng sức hỏi thăm.
“Hừ... Ngươi có thể cử động thì tại sao ta lại không thể...” Lúc này, Cổ Trần có vẻ nhẹ nhàng hơn Đoạn Phi.
“Không ngờ người lại nghĩ ra phương pháp ứng phó nhanh đến thế...”
“Loại người như ngươi chỉ biết dựa vào linh lực khổng lồ để quấy nhiễu hoàn cảnh xung quanh, ức hiếp mấy gã gà mờ còn được. Chứ chỉ cần lấy linh lực bao bọc quanh mình thì ta và ngươi đều có thể cử động, hơn nữa tiêu hao của ngươi còn lớn hơn ta rất nhiều. Ngươi vốn có linh thức mạnh hơn ta, bây giờ coi như huề nhau…”
Đoạn Phi cười: “Vậy xem chiêu thứ hai của ta đi!”
Hắn lại hét lớn một tiếng: “Ảnh!”
Kế đó, tốc độ của hắn bỗng tăng vọt, gần như khôi phục được một nửa so với tốc độ tối đa.
Cổ Trần lập tức lui về phía sau nhưng tốc độ đã hoàn toàn rơi xuống cửa dưới, trong khi ngực bị rách một rãnh máu dài.
“Mẹ nó! Năng lực linh hồn!” Cổ Trần quay đầu chạy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để xông ra ngoài. Song lĩnh vực “Lưu” lại lấy Đoạn Phi làm trung tâm khi di chuyển, cho nên Cổ Trần không thể trốn thoát với tốc độ đã suy giảm.
“Ripper, chấp nhận đi!”
Sau lưng Đoạn Phi lại xuất hiện ảo ảnh cầm dao đâm tới, đã vậy còn theo xu thế càng lúc càng nhanh.
Cổ Trần mở to đôi mắt. Linh khí như sóng lớn ập đến, một dao của Đoạn Phi mang uy thế kinh người, hoàn toàn không phải thứ hắn có thể trực tiếp đón lấy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Cổ Trần ra vẻ trầm tư rồi lại chuyển sang bộ dạng cười trêu ngươi.
“Hình như ta lại bị ngươi coi thường..."
"Xoẹt!"
Lưỡi dao đã chém tới, nhưng ngoại trừ việc để lại một vầng sáng trắng xanh trên không thì dao của Đoạn Phi chẳng hề chém trúng bất cứ thứ gì.
“Ngươi!” Lần này đến lượt Đoạn Phi trợn mắt, không thể tin chuyện xảy ra trước mắt mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ tình huống này sẽ xuất hiện.
“Nè anh chàng đẹp trai... Năng lực linh hồn của ngươi là loại thao túng quỹ tích lưu động của linh lực.” Cổ Trần vừa xuất hiện tại một nơi cách đó không xa, vừa châm một điếu thuốc với vẻ khoái chí mười phần.
Nghe những lời này, Đoạn Phi lại càng kinh ngạc đến tột đỉnh: “Sao lại như thế? Rõ ràng không ai biết được tình báo về ta!”
“Lúc trước có ai biết hay không thì ta không rõ, dù sao ta mới nhìn ra lúc nãy mà thôi.”
Cổ Trần trợn mắt, bộ dạng cá chết kinh điển lại xuất hiện trên mặt hắn: “Đầu tiên hãy nói đến linh thức kinh người của ngươi đi. Không rõ ngươi có phải là thiên tài hay không, có điều năng lực của ngươi quả thực là báu vật vô giá đối với việc tu luyện linh lực. Kiểu như trong tiểu thuyết võ hiệp có người tập võ hơn hai mươi năm, đợi đến lúc sở hữu nội lực hùng hậu, lại trải qua vô số lần rèn luyện, cuối cùng mới dẫn luồng khí này phá vỡ hai mạch Nhâm Đốc và bước vào hàng ngũ cao thủ. Những thứ gọi là bí tịch võ lâm chỉ có tác dụng rút ngắn quá trình luyện tập.
Với ngươi thì việc này đơn giản hơn nhiều, bởi vì ngươi hoàn toàn không cần phải luyện tập mà vẫn có thể tuỳ ý khống chế sự di chuyển của linh khí, thật chẳng khác nào có được phương pháp tu luyện tiên tiến nhất. Nếu trên đời này thật sự có Càn Khôn Đại Na Di, nó cũng không thể lợi hại như năng lực của ngươi.
Bởi vậy, tuy ngươi mới mười sáu tuổi nhưng linh thức lại mạnh đến kinh người. Nhờ có được lượng linh khí khổng lồ như thế, cho nên việc ngươi sử dụng liên tiếp hai chiêu khi nãy có thể dễ dàng hiểu được.
Sau khi ngươi sử dụng chiêu thứ nhất là lĩnh vực "Lưu" thì loại cá tạp liền bị dọa đến mức chịu thua. Còn loại người mạnh hơn một chút, nếu bọn họ không tìm ra phương pháp bao trùm linh lực quanh người thì vẫn không phải đối thủ của ngươi, do họ không thể nào nhúc nhích.
Chiêu thứ hai là "Ảnh", không phải chỉ ảo ảnh, mà có ý "người tức là ảnh", còn ngươi lại như cái bóng. Nhưng sự thật thì không phải chỉ có mình ngươi di chuyển. Nếu nói luồng linh khí khổng lồ là biển, vậy ngươi di chuyển trong biển, có điều nước biển chảy về đâu đều do ngươi thao túng. Ngươi chỉ cử động nhẹ, sau đó sẽ xuôi theo dòng linh khí quanh mình mà đến, còn ta dựa vào linh lực bao trùm quanh thân nên khó cử động.”
Nghe Cổ Trần nói xong, trong lòng Đoạn Phi không khỏi nảy sinh cảm giác khâm phục. Cái gã này nhìn như chán chường, vô lương tâm, làm gì cũng không chăm chú nhưng hóa ra mạch suy nghĩ của hắn rõ ràng hơn so với bất cứ kẻ nào. Chỉ cần giao phong chốc lát nhưng có thể phân tích tất cả, nắm giữ mọi thứ. Tuy khả năng này không phải năng lực linh hồn nhưng đáng sợ hơn so với tất cả năng lực linh hồn.
“Vậy ngươi đã làm gì để khôi phục tốc độ hoạt động như bình thường?” Đoạn Phi hỏi.
"Không phải ta đã nói "hình như ta lại bị ngươi coi thường" hay sao? Cho đến giờ phút này, ta đây chỉ mới dùng có ba phần thực lực. Ngươi cảm thấy mình còn phần thắng chứ?”
Đoạn Phi cả kinh. Trong lòng hắn không biết đây là phô trương thanh thế hay là sự thật, hắn chỉ biết trước mắt chiêu thứ hai đã mất đi tác dụng. Vì vậy, khi hai người kết thúc cuộc đối thoại thì Đoạn Phi lại hét lớn một tiếng.
“Thiểm!”
/598
|