Chương này được dịch bởi Delia Trần.
Đem người đem Ma tinh cấp chín , thuộc nhiều nguyên tố khác nhau làm thành vòng tay như thế này, có lẽ là phụ nữ rồi .
Nhục cầu này vậy mà lại đi trộm vòng tay như thế này, tên tiểu tử này ngày càng lớn mật!
Ngươi mau đi trả lại đi! Nàng cũng không muốn vì một cái vòng tay như thế này mà đi rước cả đống phiền phức vào người. Hiện tại thời gian của nàng không đủ nhiều để chơi đùa cùng người khác.
Nhục cầu thấy nàng như vậy, lập tức ngập ức mắt lên,hai móng vuốt nho nhỏ ôm lấy chuỗi Ma tinh nâng len cho Hồ Nguyệt . Tựa hồ muốn nói là đó là của nàng.
Không, ta không cần thứ này. Tuy rằng nó khá hấp dẫn, dù là người tặng cho ta, ta cũng không thể mang ra ngoài. Nhỡ là đồ trộm, cho dù không phải đồ trộm đi chăng nữa , nàng cũng không dám vội vàng mang ra phố mà dạo chơi. Với thực lực hiện tại của nàng, không phải muốn làm gì thì làm.
Ngao ngao ô ... ... Nhục cầu ngửa đầu kêu vài tiếng, nhún nhảy thân hình tròn xoe kia, ra sức đưa vòng tay đó cho nàng.
Nàng vẫn cự tuyệt : Trả về, không thì ngươi vứt nó đi.
Tuy rằng đây là món đồ hấp dẫn đối với nàng, nhưng là , nàng tin tưởng với thực lực đang ngày càng nâng cao của mình thì tương lai có thể sở hữu nó hay thậm chí là thứ tốt hơn. Liễu Hồ Nguyệt nàng cũng không phải dạng người lòng tham không đáy.
Nhục cầu kêu lên vài tiếng nữa, trong mắt nổi lên vài làn sóng, ủy khuất nhìn nàng, sau đó xoay người, đưa mông về phía Hồ Nguyệt như đang muốn giận dỗi vì nàng cự tuyệt ý tốt của nó. Khoé miệng nàng co rút vài cái, thật sự thì người kia đã tặng nàng dạng sủng vật gì thế này? Thật là!
Hừ ! Ngươi mà không trả nó lại thì đừng tìm ta nữa!
Nhục cầu xê dịch thân hình mũm mỉm của nó, khoa tay múa chân một hồi với Liễu Hồ Nguyệt như muốn nói gì đó : &€@@)€(€();(:(;:€&@&@'amp vv
Nàng đỡ trán, nói : Ngươi nói cái gì ta một câu cũng không hiểu .
Nhục cầu chẳng những dừng lại mà còn khoa tay múa chân, miệng nói ngày càng kịch liệt hơn. Liễu Hồ Nguyệt càng nghe càng bất đắc dĩ, chọc chọc nhục cầu, nó tức giận hừ hừ , đem vòng tay mang vào thân mình. Hành động đó có thể hiểu là : Ngươi không cần ta còn vui lắm .
Đây là uy hiếp nàng sao? Còn nhỏ mà đã phú hắc vậy rồi!
Nàng bất đắc dĩ thoả hiệp với nó, nâng nhục cầu lên, trán đối trán : Được rồi! Ta tạm thời nhận, nhưng lần sau tuyệt đối không được nữa nghe chưa. Không thì có ngày chúng ta cùng chết!
Nhục cầu ngoan ngoãn gật đầu như và mổ thóc,sau đó mềm nhũn thân hình, vội vàng chui tọt vào sau cổ áo nàng mà ngủ.
Nàng thong thả từ sân của lão phu nhân đi ra, một bóng áo hồng lập tức đuổi theo nàng...
Đem người đem Ma tinh cấp chín , thuộc nhiều nguyên tố khác nhau làm thành vòng tay như thế này, có lẽ là phụ nữ rồi .
Nhục cầu này vậy mà lại đi trộm vòng tay như thế này, tên tiểu tử này ngày càng lớn mật!
Ngươi mau đi trả lại đi! Nàng cũng không muốn vì một cái vòng tay như thế này mà đi rước cả đống phiền phức vào người. Hiện tại thời gian của nàng không đủ nhiều để chơi đùa cùng người khác.
Nhục cầu thấy nàng như vậy, lập tức ngập ức mắt lên,hai móng vuốt nho nhỏ ôm lấy chuỗi Ma tinh nâng len cho Hồ Nguyệt . Tựa hồ muốn nói là đó là của nàng.
Không, ta không cần thứ này. Tuy rằng nó khá hấp dẫn, dù là người tặng cho ta, ta cũng không thể mang ra ngoài. Nhỡ là đồ trộm, cho dù không phải đồ trộm đi chăng nữa , nàng cũng không dám vội vàng mang ra phố mà dạo chơi. Với thực lực hiện tại của nàng, không phải muốn làm gì thì làm.
Ngao ngao ô ... ... Nhục cầu ngửa đầu kêu vài tiếng, nhún nhảy thân hình tròn xoe kia, ra sức đưa vòng tay đó cho nàng.
Nàng vẫn cự tuyệt : Trả về, không thì ngươi vứt nó đi.
Tuy rằng đây là món đồ hấp dẫn đối với nàng, nhưng là , nàng tin tưởng với thực lực đang ngày càng nâng cao của mình thì tương lai có thể sở hữu nó hay thậm chí là thứ tốt hơn. Liễu Hồ Nguyệt nàng cũng không phải dạng người lòng tham không đáy.
Nhục cầu kêu lên vài tiếng nữa, trong mắt nổi lên vài làn sóng, ủy khuất nhìn nàng, sau đó xoay người, đưa mông về phía Hồ Nguyệt như đang muốn giận dỗi vì nàng cự tuyệt ý tốt của nó. Khoé miệng nàng co rút vài cái, thật sự thì người kia đã tặng nàng dạng sủng vật gì thế này? Thật là!
Hừ ! Ngươi mà không trả nó lại thì đừng tìm ta nữa!
Nhục cầu xê dịch thân hình mũm mỉm của nó, khoa tay múa chân một hồi với Liễu Hồ Nguyệt như muốn nói gì đó : &€@@)€(€();(:(;:€&@&@'amp vv
Nàng đỡ trán, nói : Ngươi nói cái gì ta một câu cũng không hiểu .
Nhục cầu chẳng những dừng lại mà còn khoa tay múa chân, miệng nói ngày càng kịch liệt hơn. Liễu Hồ Nguyệt càng nghe càng bất đắc dĩ, chọc chọc nhục cầu, nó tức giận hừ hừ , đem vòng tay mang vào thân mình. Hành động đó có thể hiểu là : Ngươi không cần ta còn vui lắm .
Đây là uy hiếp nàng sao? Còn nhỏ mà đã phú hắc vậy rồi!
Nàng bất đắc dĩ thoả hiệp với nó, nâng nhục cầu lên, trán đối trán : Được rồi! Ta tạm thời nhận, nhưng lần sau tuyệt đối không được nữa nghe chưa. Không thì có ngày chúng ta cùng chết!
Nhục cầu ngoan ngoãn gật đầu như và mổ thóc,sau đó mềm nhũn thân hình, vội vàng chui tọt vào sau cổ áo nàng mà ngủ.
Nàng thong thả từ sân của lão phu nhân đi ra, một bóng áo hồng lập tức đuổi theo nàng...
/190
|