Edit: Delia Trần
Liễu Hồ Nguyệt, ngươi đứng lại đó cho ta. Một đạo âm thanh tràn đầy phần nộ sau lưng nàng truyền đến.
Liễu Hồ Nguyệt khẽ ngừng, nghiêng người nhìn về phía sau.
Liễu Tinh Tích bước nhanh tới, hung dữ kéo lấy cánh tay của nàng, lạnh lùng hừ một tiếng : Còn chưa tới một tháng mà ngươi dám ra khỏi sân của tổ mẫu, hôm nay ta phải xem xem ngươi bị phạt như thế nào !.
Nàng liếc nàng ta một cái, giọng nói mang theo vẻ khinh bỉ vang lên : Buông tay.
Đồ đần kia! Người có biết đang nói chuyện với ai không hả? Liễu Tinh Tích bị chọc giận, không hề chú ý đến tia khinh bỉ sâu trong mắt nàng, càng không phát hiện ra đây là một Liễu Hồ Nguyệt khác, nàng ta cứng rắn lôi nàng về phía sân của lão phu nhân : Đừng tưởng là ngươi lén lút ra khỏi đây là không ai hay biết ! Ta đã sớm liệu định ngươi không thành thật như thế!
Đã nhiều ngày Liễu Linh Tích canh giữ bên ngoài sân của lão phu nhân, chờ đợi nàng ra ngoài tu luyện, chờ nàng trở về , Liễu Linh Tích đã sớm không kiên nhẫn , nhưng là , trời không phụ lòng người , nàng ta vẫn đợi được Liễu Hồ Nguyệt .
Tốt ! Rõ là đang bị phạt thế mà dám rời khỏi sân, Liễu Linh Tích thầm nghĩ chắc chắn là Hồ Nguyệt ra ngoài chơi đùa! Lão phu nhân giận ghét nhất là những đứa nhỏ không nghe lời, lần trước nàng vì chểnh mảng, không có thần thú thuật mà bị lạnh lùng mười ngày.
Lúc này đây, Liễu Linh Tích thật sự tò mò về việc lão phu nhân phạt Liễu Hồ Nguyệt thêm lần nữa.
Nàng vừa đi vừa trợn trắng mắt, đến cùng là trong đầu Liễu Linh Tích chứa cái gì vậy!?
Bất quá, đã bị phát hiện như thế, nàng cũng khong thể nói là lên núi tu luyện, như thế lão phu nhân lại phạt nàng vài tháng khỏi xuất môn , nàng càng thêm ưng ý.
Hai người vừa tới sân của lão phu nhân thì nhìn thầy Liễu Tường Phong mang theo Tần thị cùng vài trưởng lão vội vàng đi vào trước. Liễu Linh Tích thấy vậy, liền túm Liễu Hồ Nguyệt trốn sau gốc đại thụ. Liễu Tường Phong thiên vị Hồ Nguyệt như vậy, nếu thấy được nàng khẳng định là tố cáo với lão phu nhân sẽ không thành, Liễu Linh Tích cũng không ngốc đến mức để cho ông ta thấy được Liễu Hồ Nguyệt.
Nàng ta quay đầu, hung tợn cảnh cáo Liễu Hồ Nguyệt : Không được kêu ! Liễu Hồ Nguyệt không để ý nàng ta, bỏ qua rồi bước nhanh về sân của lão phu nhân.
Vẻ mặt vừa rồi của Liễu Tường Phong nàng nhìn rất rõ, mang theo lo âu và bất an. Chắc là đã xảy ra chuyện gì lớn nên mới có thần thái như vậy, nàng liền không có tâm tư cùng Liễu Tinh Tích so tâm kế.
Việc này lần sau nàng sẽ chậm rãi cùng nàng ta chơi đùa.
Ôi! Ngốc tử! Ta đã dặn ngươi đừng ra cơ mà! Liễu Tinh Tích thấy nàng không chịu nghe theo, toan kéo nàng lại chỗ cũ.
Nhưng sự lôi kéo đó đối với nàng cơ bản là vô dụng, nàng ngược lại đi nhanh hơn.
Gần đến cửa đại viện, nàng quay đầu hỏi : Không có sự cho phép của tổ mẫu , ngươi xác định muốn vào sao?
Bình thường người tới chỉ có Liễu Tường Phong, thế mà nay lại mang theo một đoàn người thế kia, chắc hẳn đã phát sinh chuyện không nhỏ!
Liễu Linh Tích dừng lại , thoáng chốc do dự. Nhưng rồi nhanh chân hoà vào đoàn người , tự cảm thấy, thêm hay bớt nàng cũng không sao đâu.
Liễu Hồ Nguyệt, ngươi đứng lại đó cho ta. Một đạo âm thanh tràn đầy phần nộ sau lưng nàng truyền đến.
Liễu Hồ Nguyệt khẽ ngừng, nghiêng người nhìn về phía sau.
Liễu Tinh Tích bước nhanh tới, hung dữ kéo lấy cánh tay của nàng, lạnh lùng hừ một tiếng : Còn chưa tới một tháng mà ngươi dám ra khỏi sân của tổ mẫu, hôm nay ta phải xem xem ngươi bị phạt như thế nào !.
Nàng liếc nàng ta một cái, giọng nói mang theo vẻ khinh bỉ vang lên : Buông tay.
Đồ đần kia! Người có biết đang nói chuyện với ai không hả? Liễu Tinh Tích bị chọc giận, không hề chú ý đến tia khinh bỉ sâu trong mắt nàng, càng không phát hiện ra đây là một Liễu Hồ Nguyệt khác, nàng ta cứng rắn lôi nàng về phía sân của lão phu nhân : Đừng tưởng là ngươi lén lút ra khỏi đây là không ai hay biết ! Ta đã sớm liệu định ngươi không thành thật như thế!
Đã nhiều ngày Liễu Linh Tích canh giữ bên ngoài sân của lão phu nhân, chờ đợi nàng ra ngoài tu luyện, chờ nàng trở về , Liễu Linh Tích đã sớm không kiên nhẫn , nhưng là , trời không phụ lòng người , nàng ta vẫn đợi được Liễu Hồ Nguyệt .
Tốt ! Rõ là đang bị phạt thế mà dám rời khỏi sân, Liễu Linh Tích thầm nghĩ chắc chắn là Hồ Nguyệt ra ngoài chơi đùa! Lão phu nhân giận ghét nhất là những đứa nhỏ không nghe lời, lần trước nàng vì chểnh mảng, không có thần thú thuật mà bị lạnh lùng mười ngày.
Lúc này đây, Liễu Linh Tích thật sự tò mò về việc lão phu nhân phạt Liễu Hồ Nguyệt thêm lần nữa.
Nàng vừa đi vừa trợn trắng mắt, đến cùng là trong đầu Liễu Linh Tích chứa cái gì vậy!?
Bất quá, đã bị phát hiện như thế, nàng cũng khong thể nói là lên núi tu luyện, như thế lão phu nhân lại phạt nàng vài tháng khỏi xuất môn , nàng càng thêm ưng ý.
Hai người vừa tới sân của lão phu nhân thì nhìn thầy Liễu Tường Phong mang theo Tần thị cùng vài trưởng lão vội vàng đi vào trước. Liễu Linh Tích thấy vậy, liền túm Liễu Hồ Nguyệt trốn sau gốc đại thụ. Liễu Tường Phong thiên vị Hồ Nguyệt như vậy, nếu thấy được nàng khẳng định là tố cáo với lão phu nhân sẽ không thành, Liễu Linh Tích cũng không ngốc đến mức để cho ông ta thấy được Liễu Hồ Nguyệt.
Nàng ta quay đầu, hung tợn cảnh cáo Liễu Hồ Nguyệt : Không được kêu ! Liễu Hồ Nguyệt không để ý nàng ta, bỏ qua rồi bước nhanh về sân của lão phu nhân.
Vẻ mặt vừa rồi của Liễu Tường Phong nàng nhìn rất rõ, mang theo lo âu và bất an. Chắc là đã xảy ra chuyện gì lớn nên mới có thần thái như vậy, nàng liền không có tâm tư cùng Liễu Tinh Tích so tâm kế.
Việc này lần sau nàng sẽ chậm rãi cùng nàng ta chơi đùa.
Ôi! Ngốc tử! Ta đã dặn ngươi đừng ra cơ mà! Liễu Tinh Tích thấy nàng không chịu nghe theo, toan kéo nàng lại chỗ cũ.
Nhưng sự lôi kéo đó đối với nàng cơ bản là vô dụng, nàng ngược lại đi nhanh hơn.
Gần đến cửa đại viện, nàng quay đầu hỏi : Không có sự cho phép của tổ mẫu , ngươi xác định muốn vào sao?
Bình thường người tới chỉ có Liễu Tường Phong, thế mà nay lại mang theo một đoàn người thế kia, chắc hẳn đã phát sinh chuyện không nhỏ!
Liễu Linh Tích dừng lại , thoáng chốc do dự. Nhưng rồi nhanh chân hoà vào đoàn người , tự cảm thấy, thêm hay bớt nàng cũng không sao đâu.
/190
|