Edit: Hà Đoàn & Bội Nghi
Beta: Zakchan
Tình hình của Phong Nha Quan cuối cùng cũng ổn định lại, linh khí trong thành cũng dần dần khôi phục, cảnh sắc thanh bình.
Chủ tướng của Phong Nha Quan cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như mất Phong Nha Quan, chỉ sợ nhà họ bị diệt cửu tộc mất, lập tức viết tấu chương báo lên triều đình.
Vân Tiếu vẫn ở trong Vân phủ, rất ít khi ra ngoài, nhưng trong thành lại truyền rằng nàng xuất thần nhập hóa*, nào là xinh đẹp tuyệt trần, nào là y thuật cao siêu, cuối cùng còn truyền ra khắp cả Đông Tần, thậm chí cả những tên quan khán hai nước cũng đều biết rằng có một người như vậy, trong phút chốc, bề mặt vốn yên bình nay gió nổi mây tuôn.
*Xuất thần nhập hóa: tuyệt diệu, tuyệt vời, xuất sắc
Mà đứa nhỏ được Vân Tiếu ra tay cứu giúp cuối cùng cũng khỏe hơn, bà lão ấy liền dẫn cháu trai đến tạ ơn. Vân Tiếu trốn tránh không gặp, nàng cho rằng việc đó không đáng gì nhưng bà lão ấy vẫn chân thành dập đầu ba cái trước cửa Vân phủ.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày…
Các tướng sĩ trong Phong Nha Quan đều cảm thấy kì lạ, Thượng Quan Vương gia sao vẫn chưa đi. Về lý thuyết, ôn dịch đã được giải trừ, chiến tranh cũng đã kết thúc, vị Vương gia kim tôn ngọc quý này phải nhanh chóng dẫn binh quay về triều để lãnh thưởng mới đúng, vì sao vẫn cứ ở lại nơi khó khăn đói khổ này.
Thượng Quan Lâm ở trong dịch quán, sắc mặt tối tăm ngạo mạn, hắn muốn gặp Phượng Quan mấy lần nhưng đều bị từ chối, càng nghĩ càng tức giận, hắn đường đường là một thân vương mà liên tiếp mấy lần đều không gặp được một tên đại phu cỏn con. Hắn xoay người đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng. Mà Mộc Ly và Kiều Sở vẫn ở đó nãy giờ, lại cảm thấy khó hiểu về hành vi của Vương gia, vì sao Vương gia nhất định phải gặp Phượng công tử kia, người ta trốn tránh hắn, nên bây giờ hắn thẹn quá thành giận ư.
Chẳng lẽ Vương gia thật sự bị đoạn tụ*, hắn thích Phượng công tử nhà người ta? Mộc Ly và Kiều Sở hai mắt trợn to, cả hai đều bị kinh hãi*.
*đoạn tụ hay đoạn tay áo chi phích: hiện tượng những người đàn ông có vấn đề về giới tính, có xu hướng thích người đồng tính
*kinh hãi: kinh ngạc + sợ hãi
Vương gia à, ngài làm sao lại có thể trở thành đoạn tụ, một vị Vương gia vốn uy vũ bất phàm, vĩ ngạn bức người*, mà giờ lại là đoạn tụ, hai người chúng tôi thương tâm biết bao!!!
*uy vũ bất phàm, vĩ ngạn bức người: oai phong, dũng cảm người thường không bì được, cao to, tráng khiến người ta e sợ
Đáng tiếc Thượng Quan Lâm cũng không biết đến sự thương tâm của thuộc hạ, vẫn đang tức giận một mình.
Bỗng nhiên bên ngoài có thuộc hạ chạy tới bẩm báo, trên tay cầm một phong mật thư, cung kính cúi người mở miệng: “Vương gia, có mật thư”.
Thượng Quan Lâm ngẩn ra, trừ trong cung ra thì ai sẽ gửi bức mật thư này tại thời điểm như vậy chứ, hắn lập tức bình tĩnh vẫy tay, lấy bức mật thư từ tay Mộc Ly, ý bảo hắn lui xuống dưới.
“Vương gia, đây là?”
Thượng Quan Lâm đã cầm lấy mật thư, xé miệng bìa, bắt đầu xem, sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên khó coi, quanh thân nổi lên ý lạnh, không hề nhúc nhích.
Mộc Ly cùng Kiều Sở không biết đã xảy ra chuyện gì, cẩn thận mở miệng: “Vương gia, xảy ra chuyện gì à?”
“Là Hoàng Thượng, mật lệnh bảo chúng ta dẫn Phượng quan vào hoàng cung”.
Mộc Ly cùng Kiều Sở kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao Hoàng thượng lại muốn Phượng công tử tiến cung.
Đồng tử Thượng Quan Lâm âm u, sâu không thấy rõ, dần dần xuất hiện sự sáng tỏ, khó trách lúc trước hắn cứ cảm thấy tên của Phượng Quan có vài phần quen thuộc. Tên Phượng Quan này vốn là người trị liệu cho Thái Hậu, lúc ấy hắn từng nghe một vị thái giám đề cập qua, cho nên có chút ký ức, nhưng trong một lúc lại khó nhớ nổi.
Nhưng Thái Hậu đã khỏe rồi, vì sao hoàng huynh còn muốn Phượng Quan tiến cung, chẳng lẽ là…
Thượng Quan Lâm trợn to mắt, bởi vì Phượng Quan lợi dụng bệnh của Thái Hậu bắt Hoàng Thượng phải phế hậu, điều này thực rõ ràng là hắn đang giúp Vân vương phủ. Chẳng lẽ hoàng huynh muốn trừng phạt Phượng Quan, vừa nghĩ thế, lòng Thượng Quan Lâm liền trở nên lạnh lẽo, có một loại cảm giác hắn không diễn tả được, hắn không hi vọng Phượng quan bị thương tổn, nhưng mà việc này…?
Hoàng huynh đã nhận được tin tức, biết hắn ở Phong Nha Quan, nếu như mình làm việc nghiêng về việc tư, chỉ sợ phải chịu sự chỉ trích.
Thượng Quan Lâm cân nhắc một hồi, cuối cùng bình tĩnh vung tay lên: “Đi, đến Vân phủ”.
Mộc Ly cùng Kiều Sở nhìn nhau, đuổi theo bước đi của Vương gia, ngoài cửa có mười tên tùy tùng, cùng nhau đi đến Vân phủ.
Trời trong, nắng ấm, chim hót, hoa thơm.
Bên trong tiểu viện độc lập với Vân phủ, Vân Tiếu đang thoải mái nằm trên ghế dài, nệm lót mềm mại vương vấn mùi Trầm Hương, cả người đều dựa vào, hai mắt híp lại, tùy tiện hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, tinh tế nhu hòa.
Vì thường xuyên tắm nắng nên làn da tinh tế bóng mịn, co dãn. Uyển Uyển cũng đã bị nàng lôi kéo, chuyển một cái ghế đến, nằm xuống một bên khác, cùng chủ tử mình tắm nắng, chính giữa bày một bàn trà, những thức ăn cần có đều có đủ. Tính tình Uyển Uyển có chút hiếu động, thường đưa tay với đồ ăn, ném vào miệng, vừa ăn vừa cảm thán.
“Cuộc sống này thật tươi đẹp”.
Xa xa, Lưu Tinh và Kinh Vân không nói gì mà nhìn trời, nền trời xanh thẳm, mấy đám mây trắng nhẹ nhàng trôi đi trong làn gió dìu dịu, mặt trời ấm áp dần lộ ra khỏi những áng mây, như hàng ngàn sợi dây làm từ bạch kim.
Tuy rằng thời tiết rất đẹp, nhưng hai nữ nhân này mỗi ngày đều ra phơi nắng mà không sợ đen da, còn đặt cái tên hay ho là tắm nắng.
Bọn họ không hiểu tắm nắng là gì, chỉ biết nữ nhân rất sợ phơi nắng, nhưng hai người này lại là ngoại lệ.
Mặt Lưu Tinh cùng Kinh Vân không chút thay đổi đi ra ngoài, mặc kệ hai người kia.
Trước cửa viện, quản gia dẫn hai hạ nhân của Vân phủ đi tới, vừa thấy hai nam nhân anh tuấn ôm kiếm đứng chặn đường, lập tức cung kính mở miệng: “Thượng Quan Vương gia muốn gặp Phượng công tử, khí thế lấn át người khác, lão gia và công tử đều ở tiền sảnh, lão gia bảo Phượng công tử đi qua đó ạ”.
Lưu Tinh nhíu mày, mà Kinh Vân đứng một bên lại bĩu môi, tên Thượng Quan Lâm này đúng là đồ có mặt mà không có da, không phải hắn thật sự là kẻ đoạn tụ chứ, nhìn trúng công tử nên mới quấn quýt lấy công tử như thế? Nếu hắn biết công tử là … thì sẽ thế nào đây?
Lưu Tinh vẫy tay: “Ngươi lui ra, ta đi bẩm báo với công tử”.
Quản gia Vân phủ không dám nói gì, dẫn hai hạ nhân rời đi, thật ra mà nói, tuy rằng vẻ ngoài hai người này tuấn tú, nhưng khí thế lại mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết không phải là người dễ trêu chọc, cho nên trong Vân phủ, người bình thường không dám tới gần hậu viện này.
Lưu Tinh và Kinh Vân quay ngược người đi vào. Dưới tán cây, hai nữ nhân vẫn đang từ từ nhắm hai mắt, không hề biết chút gì về chuyện xảy ra bên ngoài.
Nhất là chủ tử bọn họ, lúc này đầu tóc rối tung, ba thước tóc đen như mây được thả ra, trải dài theo đệm lót, làn gió thổi qua, tóc tơ nhẹ bay, cười khẽ đáng yêu. Dưới mái tóc đen mượt là dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, mi như liễu, lông mi thật dài cong như cánh quạt, da thịt trắng nõn như tuyết đầu mùa, ánh mặt trời chiếu xuống, đôi môi phấn hồng dụ hoặc nói không nên lời, như tô thêm một lớp son, đỏ thắm xinh đẹp, lẳng lặng ngủ dưới ánh mặt trời, tất cả như một bức tranh.
Ánh mặt trời, hồ xanh biếc, giai nhân như ngọc.
Tuy Lưu Tinh và Kinh Vân nhìn không dời mắt, không ngừng cảm thán, nhưng bọn hắn vẫn chưa quên Thượng Quan Lâm còn ở ngoài tiền sảnh, hơn nữa không biết nam nhân kia có chuyện gì mà Vương gia cùng công tử đều bị quấy rầy.
“Chủ tử, có việc rồi!”
Lưu Tinh đi qua, thấp giọng nói.
Vân Tiếu đột nhiên mở mắt ra, đồng tử còn trong suốt hơn mặt hồ xanh, óng ánh, sáng bóng lộng lẫy, môi anh đào khẽ cong nở nụ cười xinh đẹp.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì?”
“Thượng Quan Lâm dẫn người tới báo muốn gặp chủ tử, nghe nói Vương gia và công tử đều đi cùng. Vương gia ra lệnh cho quản gia lại đây mời chủ tử, muốn chủ tử lập tức đến tiền sảnh”.
Vân Tiếu khẽ nhíu mày, sắc mặt tăm tối, con ngươi trong suốt giờ đây hiện lên một tầng sương mù, lạnh lẽo mà bão táp.
Tới nhanh thật, xem ra người trong cung đã nhận được tin tức, nàng biết tên Thượng Quan Lâm này nhất định phải phụng chỉ dẫn nàng hồi kinh, chẳng qua là nàng cũng không để ý đến hắn, thân người vừa động đậy, miễn cưỡng đứng dậy.
Uyển Uyển đã đứng dậy từ lâu, đi đến giúp đỡ nàng vào trang điểm lại.
Lưu Tinh và Kinh Vân đứng giữ ngoài cửa, trong chốc lát, hai người đều trầm mặc không nói gì, tính cách Kinh Vân vốn thích nói chuyện, không nhịn được liền mở miệng: “Ngươi nói xem, vì sao Thượng Quan Vương gia lại đến đây, khí thế lại hung hãn như thế?”.
Trong phòng, Vân Tiếu đã sửa soạn xong, kiểm tra trên dưới một lần, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, nói thật ra, việc dịch dung này rất phiền toái, nếu như có loại mặt nạ da người thì tốt rồi, mang lên mặt, ai cũng không nhìn ra, lại tránh được phiền toái khi bị rơi. Vân Tiếu vừa nghĩ, vừa dùng thuốc lau tay.
Khi hết thảy đã chuẩn bị xong, nàng liền ngẩng đầu bảo Uyển Uyển đang đứng một bên.
“Em ở lại đây đi, ta cùng Lưu Tinh, Kinh Vân đi qua đó, lần trước Thượng Quan Lâm đã hoài nghi em rồi, lần này nếu như hắn lại nhận ra em, tất nhiên sẽ có phiền toái rồi”.
“Vâng”. Uyển Uyển gật đầu, đúng là nàng sợ nhìn thấy Thượng Quan Lâm, lại nhớ tới việc nàng trộm ngọc bội của hắn, nếu bị vị Thượng Quan Vương gia này biết, chỉ sợ dù nàng có hai cái mạng cũng sẽ bị hắn bóp chết.
Trong chính sảnh của Vân phủ.
Thượng Quan Lâm và Vân Mặc ngồi đối diện nhau, hai người vừa uống trà vừa chờ đợi, hơi thở trong không khí lạnh như băng, hạ nhân đang hầu hạ trong phòng đều cảm thấy cả người run run. Tuy Vương gia và Thượng Quan Vương gia đều không nói chuyện, nhìn qua cũng rất hài hòa, nhưng không khí lạnh ẩn đâu đó vẫn khiến người ta không chịu nổi. Vài hạ nhân luôn chú ý đến sự biến hóa trong sảnh.
Cuối cùng Thượng Quan Lâm cũng uống hết một ly trà, vài lần hướng mắt nhìn về phía cửa, đều không thấy bóng người nên xuất hiện, cơn tức không khỏi dâng lên. Tên Phượng Quan này quá đáng thật, hắn đường đường là một Vương gia, còn phụng mật lệnh của Hoàng Thượng dẫn hắn ta hồi kinh, vậy mà hắn ta còn có thể thoái thác như thế.
Ngay lúc Thượng Quan Vương gia sắp nổi giận, muốn đem tên Phượng Quan này đi chém, người nào đó liền xuất hiện, hoàn toàn thản nhiên, nụ cười uyển chuyển, đôi mắt to như thủy tinh, đến nỗi cả đoàn binh lính cũng phải tan rã. Ba người vốn đang giương cung bạt kiếm trong phòng ngay lập tức đứng lên, trên mặt cả ba đều có ý cười. Dù là Thượng Quan Lâm lạnh lùng cứng rắn cũng dịu xuống ba phần, đã sớm quên đi sự tức giận lúc nãy, giờ phút này còn có chút đau lòng, chẳng lẽ hắn thật sự phải dẫn Phượng Quan trở lại kinh thành sao? Hắn không đoán được hoàng huynh muốn dẫn hắn ta trở về làm gì. Nếu muốn hại hắn ta, chẳng lẽ hắn thực sự phải mở một con mắt, nhắm một con măt nhìn hắn ta bị hại ư?
Thế nhưng tên Phượng Quan này lại là một nhân tài, chẳng những y thuật cao siêu, hơn nữa tâm địa lại thiện lương, đã nhiều ngày nghe nói hắn trị bệnh miễn phí cho dân chúng Phong Nha Quan, nếu như chuyện Hoàng Thượng hại Phượng Quan truyền ra ngoài, chỉ sợ…
Thượng Quan Lâm nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc này Vân Tiếu đã đi đến trước mặt Thượng Quan Vương gia, ôm quyền chào hỏi.
“Phượng Quan bái kiến Thượng Quan Vương gia, Vương gia lâu ngày không gặp vẫn khỏe chứ?”.
Vừa nghe lời này, gương mặt Thượng Quan Lâm liền âm u, lâu ngày không gặp ư, hắn tìm hắn ta vài lần đều bị chặn ngoài cửa, thế mà hắn còn có mặt mũi mà nói ‘lâu ngày không gặp’. Đôi mắt sâu không lường được tràn ngập sự lạnh lùng, nhưng đang chuẩn bị phát tác thì người nọ đã đi đến hành lễ với Vân vương gia và Vân Trinh.
“Vân vương gia, Vân công tử”.
“Đến đây, ngồi đi”. Vân Mặc lập tức bảo hắn ngồi xuống, ngẩng đầu liền nhìn Thượng Quan Lâm đang đứng ngây người một bên, bình tĩnh mở miệng: “Thượng Quan Vương gia nếu đã có ý muốn gặp Phượng Quan, Phượng Quan đã tới rồi, không biết Vương gia có chuyện gì, mời nói đi”. Vân vương gia nói xong, liền vẫy tay bảo hạ nhân trong phòng lui ra ngoài.
Thượng Quan Lâm vừa nghe, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thiếu chút nữa hắn đã quên đi việc chính rồi, lại nhìn xem ý tứ của Vân vương gia và Phượng Quan, lập tức âm u ngồi xuống.
“Hoàng Thượng có mật chỉ, muốn bổn vương dẫn Phượng Quan tiến cung”.
Quả nhiên là vậy, mấy người trong phòng đều hiểu rõ. Vân Tiếu cúi thấp đầu nhìn ngón tay thon dài ngăm đen của mình, nhẹ nhàng thưởng thức, hơn nửa ngày vẫn không hề nhúc nhích, trong ánh mắt hiện lên sắc bén.
Vân Mặc đã sớm nôn nóng, ông sao có thể để Thượng Quan Lâm mang con gái mình đi, cho dù có phải liều cái mạng già này cũng không thể để hắn ta ra tay, xoạt một tiếng bật người đứng lên. Vân Trinh sợ phụ thân lộ ra sơ hở, vội vươn tay đè lại bàn tay to của ông, ý bảo ông yên tâm một chút đừng nóng vội, chuyện này nhất định là Tiếu nhi cũng đã có chủ ý, hiện tại nàng cũng không còn là nàng trước kia.
Lúc này Vân Tiếu đã đứng lên, đi đến trước mặt Thượng Quan Lâm, ngẩng đầu lên trong đôi mắt sáng trong lóe ra ánh sáng kiên định, mở miệng nói rõ từng chữ từng chữ.
“Vương gia, nếu như Phương Quan không đồng ý thì sao? Vương gia chuẩn bị làm như thế nào?”
“Bổn vương bụng làm dạ chịu, nhất định phải dẫn Phượng công tử hồi kinh”.
Thượng Quan Lâm trong lòng run lên, không ngờ là Phượng Quan lại trấn định như thế, hơn nữa lại không hề có động tĩnh gì. Vân Tiếu chầm chậm thản nhiên bước sang một bên, vươn tay rút bội kiếm bên hông của Mộc Ly, bất ngờ chỉ về phía Thượng Quan Lâm, nở nụ cười chói mắt.
“Thượng Quan Vương gia, đến đây xem, mang thi thể của ta tiến cung diện thánh, tin rằng người trong thiên hạ sẽ đều được biết, hoàng gia các người ti bỉ vô sỉ ra sao. Ta cũng coi như có chút danh tiếng ở những quốc gia khác, mội vị hoàng đế độc ác hung tàn như thế, có thể làm vua sao”.
Vân Mặc cùng Vân Trinh không ngờ Tiếu nhi lại hành động như thế, sớm đã nôn nóng đứng bật dậy: “Phượng Quan?”
Phượng Quan vươn tay ngăn lời nói của Vân Mặc cùng Vân Trinh, đôi mắt cố chấp nhìn Thượng Quan Lâm, nàng biết Thượng Quan Lâm tuy rằng lạnh lùng thờ ơ, nhưng làm người trước nay chính trực, quan trọng nhất là hắn không muốn Hoàng đế lưng đeo thanh danh không tốt.
“Nếu như ngươi ra tay ép buộc ta, lấy năng lực của ta, các ngươi chỉ có thể mang một cỗ thi thể quay về”.
Vân Tiếu vẻ mặt thản nhiên, khóe môi ẩn hiện ý cười, giống như là đang nói đến chuyện thời tiết, nói đến sống chết của mình mà không có lấy một chút sợ hãi, mà sợ hãi là mấy người bên cạnh cô, mỗi người đều cẩn thận nhìn cô, cuối cùng nhìn phía Thượng Quan Lâm.
Vân Mặc nhịn không được hét lớn.
“Thượng Quan Vương gia, Phượng Quan là ân nhân của bổn vương, nếu như hôm nay hắn có xảy ra chuyện gì, bổn vương cũng sẽ đồng sinh cộng tử với hắn, để cho toàn bộ người trong thiên hạ thấy hoàng thất các người lãnh huyết vô tình thế nào”.
“Còn có ta”.
Vân Trinh lên tiếng , lúc này Lưu Tinh cùng Kinh Vân còn có Mộ Thanh, Mộ Bạch quỳ hai gối xuống, trầm giọng mà nói: “Còn có chúng tôi”.
Đám người Thượng Quan Lâm cùng Mộc Ly ngây ngẩn cản người, không ngờ Phượng Quan lại được lòng người như thế, nếu Phượng Quan cùng người của Vân vương phủ bị hoàng tộc bức chết, thiên hạ tất loạn. Phong Nha Quan vừa khôi phục lại yên bình chỉ sợ sẽ không còn yên được nữa, cho dù quân Tây Lương đã lui.
Đối mặt với tình huống này, Thượng Quan Lâm liền đứng dậy, thở dài một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng trầm mặc.
“Thôi, thôi, việc hôm nay coi như bỏ qua đi, khi bổn vương nhận được tin tức, Phượng Quan đã rời khỏi Phong Nha Quan “.
“Tạ Vương gia”.
Vân Tiếu thu kiếm liền ôm quyền, tạ Thượng Quan Lâm, cắm kiếm về bên hông Mộc Ly. Tất cả đều vô cùng tự nhiên, không hề nhìn ra chỉ vừa nãy thôi người này đã lấy kiếm chỉ vào Vương gia, sau đó mặt không đổi sắc hiếp bức hắn, bây giờ lại vân đạm phong khinh coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Bổn vương cũng tạ Thượng Quan Vương gia”.
Vân Mặc lên tiếng, sau đó khẽ thở dài một hơi, nhưng trong lòng cũng trở nên nặng nề, xem ra Tiếu nhi không thể tiếp tục ở lại Phong Nha Quan. Hiện tại cho dù không có Phượng Quan, chỉ có Tiếu nhi, cũng là làm người ta hoài nghi, cho nên chỉ có thể để nàng rời khỏi nơi này mới là an toàn nhất, nhưng nghĩ đến nữ nhi phải rời đi, trong lòng Vân Mặc khó mà tiếp nhận, bọn họ mới chỉ đoàn tụ được mấy ngày lại phải chia xa.
“Không có gì, bổn vương cáo từ”.
Ánh mắt Thượng Quan Lâm lạnh lùng nhìn Phượng Quan một cái, dường như chỉ muốn giáp mặt nói một tiếng tạm biệt với hắn. Hiện tại cần phải đi, hơn nữa hắn không thể lại trì hoãn, nếu không hoàng huynh sẽ sinh nghi.
“Trinh nhi, tiễn Vương gia”. Vân Mặc vung tay lên, Vân Trinh đi tới, cung kính mời Thượng Quan Lâm đi ra ngoài, phía sau vang lên giọng nói thanh thanh của Vân Tiếu: “Vương gia, hôm nay nợ ngài một món nợ ân tình, ngày sau trả lại”.
Thượng Quan Lâm rời đi, bên trong đại sảnh, Mộ Thanh, Mộ Bạch, còn có Lưu Tinh cùng Kinh Vân đều đứng lên, lui ra ngoài.
Vân Mặc nhìn Vân Tiếu, vươn tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, đau lòng lại nặng nề mở miệng.
“Tiếu nhi, xem ra con không thể ở trong này nữa rồi”.
“Dạ, phụ thân, con sẽ lập tức rời đi, tuy rằng Thượng Quan Lâm tha cho con, chỉ sợ cũng có người khác nhận được mật chỉ, đến lúc đó sẽ phiền toái. Cha cùng ca ca hãy sống thật tốt, Tiếu nhi sẽ gửi thư về cho mọi người”.
“Ừ, nhất định phải chú ý sức khỏe, nếu như gặp được người thực sự thương yêu con, phụ thân an tâm”.
Vân Mặc cảm thán, Vân gia tuy rằng trước mắt không có chuyện gì, nhưng còn sau này thì sao, nếu như một ngày nào đó xảy ra chuyện, chỉ cần có người quý trọng Tiếu nhi, ông cũng có thể mỉm cười dưới suối vàng, nếu không chỉ sợ khó có thể an tâm.
“Phụ thân”. Vân Tiếu không nói gì thêm, trong mắt phủ một tầng sương mù, những ngày bọn họ sống gần nhau thực sự là rất vui vẻ, là những ngày vui vẻ nhất của nàng khi tới cổ đại. Nếu không phải là liên quan tới Hoàng Thượng, nàng nhất định có thể an tâm ở lại nơi này cùng phụ thân, nếu như có một ngày gặp được một nam tử thật tâm đối đãi với mình, chung sống cả đời với nhau, cùng nhau ngắm nhìn mây bay trên trời.
Hai cha con còng đang ở trong phòng ly biệt rơi nước mắt, Lưu Tinh cùng Kinh Vân tâm trạng cũng vô cùng nặng nề.
Mấy ngày nay chủ tử rất vui vẻ, nhưng mà thời gian vui vẻ quả là quá ngắn.
Trong phòng tràn ngập chia lìa sầu khổ, Vân Trinh vẫn luôn đứng bất động ở kia bỗng bước lên, trong đôi mắt sâu như hồ nước phủ một tầng sương mù, bước chân vững vàng, áo lam nhã nhặn, sinh động tao nhã như mây bay nước chảy. Nhưng vài người trong phòng đều thấy được trong tao nhã sinh động ấy có chút không nỡ.
“Tiếu nhi, để ca đưa muội ra thành, muội hãy quay về Vân vương phủ đi, có câu: nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, sau này muội nên tránh mặt ở trong nhà, trăm ngàn đừng để cho người khác biết được chuyện muội không còn ngốc”.
“Cảm ơn ca ca”. Vân Tiếu xoay người đối diện với Vân Trinh, đối với vị ca ca này, nàng đã thật sự chấp nhận rồi, bởi vì chỉ có hắn biết nàng là một hồn phách đến từ dị thế, cũng chính hắn chấp nhận một muội muội là nàng rồi.
Vân Trinh vuốt tóc Vân Tiếu, mềm mại như tơ lụa, nghĩ đến chuyện nàng phải rời đi, trong lòng muôn vàn luyến tiếc, tất cả đều là khó chịu.
Sau này trong hậu viện không còn nữ tử lười biếng như con mèo nhỏ, nằm ở ghế phơi nắng. Hắn cùng phụ thân sẽ trở lại những tháng ngày cô đơn. Mấy ngày nay Tiếu nhi mang lại cho họ rất nhiều niềm vui, nhưng bây giờ nàng không thể ở lại trong thành, bất kể là nàng đi đến nơi nào, nhưng tuyệt đối không phải là Phong Nha Quan. Bởi vì chuyện của Phượng Quan, lại là người xa lạ mà dính dáng tới Vân vương phủ, người khác rất dễ tra ra được tình hình thực tế.
“Phụ thân, để con đưa Tiếu nhi ra ngoài thành”.
“Được”. Vân vương gia quay người lại, hơi ngẩng đầu, ông không muốn thấy được cảm xúc lúc này của mình, phía sau vang lên tiếng bước chân, mãi cho tới khi đến trước cửa, mới nghe thấy giọng nói thanh thoát kia vang lên: “Phụ thân, chờ thêm một thời gian nữa, con sẽ đến thăm cha”.
Nói xong người cũng đã đi ra khỏi phòng. Vân Mặc vội quay đầu lại, lại chỉ thấy được một bóng lưng nhẹ nhàng như bướm vòng qua khúc quanh không thấy nữa, góc váy trắng lướt qua như đám mây trôi đi.
Vân Mặc loạng choạng hai chân, bước vội hai bước tới trước cửa lại dừng lại.
“Không”. Vân Mặc nắm chặt bàn tay to vào khung cửa, nếu như đi ra tiễn nàng, Tiếu nhi sẽ đau lòng, mà chính ông cũng sẽ đau lòng. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía chân trời, nơi xa xa chân trời có một đám mây trắng trôi nhẹ nhàng, nhìn thoáng qua lại giống như khuôn mặt con gái, Vân Mặc khẽ than một tiếng.
Cơ Ngọc, nếu như nàng trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho con gái chúng ta, để cho con từ nay có thể sống vui vẻ, gặp được một người nam nhân yêu thương quý trọng nó, thay chúng ta bảo vệ nó đi.
Trước cửa hậu viện của Vân phủ, một chiếc xe ngựa đơn giản rời đi, chạy thẳng một đường ra ngoài cửa thành.
Bọn họ chân trước vừa rời đi, ngay sau đó Vân phủ lại đón một vị khách không mời mà tới khác, chính là vị phó soái Phong Nha Quan – Phong Lập Thành. Thì ra Thái Hậu ra ý chỉ mật điều Phong Lập Thành hồi kinh, cũng đã lệnh cho hắn dẫn theo Phượng công tử cùng về.
Lần này Phong Nha Quan giải trừ ôn dịch, Tây Lương quân lui về chỗ cũ. Phong Lập Thành mặc dù không có bao nhiêu đại công lao, nhưng với một trận chiến lớn như vậy, chung quy phải có người đứng ra nhận công.
Về phần người của Vân vương phủ lại không hề nhận được chút tin tức gì.
Phong Lập Thành vô cùng đắc ý, mặt mày hồng hào, lần này hồi kinh hắn đương nhiên sẽ được trọng dụng, điều này khiến hắn thực vui vẻ, cũng vô cùng khách khí với Vân Mặc, hắn biết công lao của mình, hoàn toàn là nhờ có Vân Mặc làm trụ cột.
“Tham kiến Vân vương gia”.
“Khách khí, mời ngồi”. Vân Mặc mời Phong Lập Thành ngồi xuống, lập tức có hạ nhân bưng trà lên.
Phong Lập Thành vừa ẩm trà, vừa đánh giá xung quanh, nhưng lại không thấy người muốn gặp, không khỏi thất vọng. Hắn ngẩng đầu nhìn Vân vương gia có chút không yên lòng, lại có chút kinh ngạc. Vân Mặc rất ít khi có biểu cảm như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng lười quản chuyện khác, chỉ thầm nghĩ mang theo Phượng vông tử về kinh, trong thư Thái Hậu đã nói Phượng công tử chính là ân nhân cứu mạng của bà, cho nên muốn thưởng cho hắn.
Ân nhân của Thái Hậu, Phong Lập Thành hắn đắc tội không nổi.
“Vân vương gia, không biết hiện tại Phượng công tử ở nơi nào?”
Phong Lập Thành đi thẳng vào vấn đề, cũng không quanh co lòng vòng, Phượng công tử lần này vào kinh, chỉ sợ sẽ được thưởng không nhỏ, cho nên sau này y cũng cần dựa nhiều vào hắn, nên rất khách khí.
Ánh mắt Vân Mặc tối sầm lại, không biến sắc mở miệng: “Không biết Phong phó soái muốn gặp Phượng quan có chuyện gì?”
“Là như vậy, Thái Hậu nương nương hạ ý chỉ cấp thần, dẫn Phượng công tử hồi kinh. Thái Hậu nương nương nói, Phượng công tử là ân nhân cứu mạng của bà, nhất định phải trọng thưởng cho hắn, ngài nói xem đây không phải là tạo hóa của công tử sao?”
Ánh mắt Vân Mặc lạnh lùng, sâu thẳm không chút gợn sóng. Thái Hậu là dạng người gì, ông càng rõ ràng hơn so với người khác, từ ngày đó cho tới nay, mỗi một nước cờ đều đi cực tỉ mỉ, người như bà có thể hậu tạ với Phượng Quan sao? Chỉ sợ là còn có ý đồ gì khác nữa.
“Phượng quan đã đi rồi, thứ bổn vương vô lực”.
“Cái gì?” Phong Lập Thành giật mình không nhỏ, bật người dậy khỏi ghế, bởi vì hắn bật dậy quá mạnh mà chén trà trong tay sóng sánh ra, bắn tung tóe khắp người. Có điều hắn cũng không để ý đến điều này, chỉ quan tâm vị Phượng công tử kia vì sao mà rời khỏi Vân vương phủ.
“Sáng sớm hôm nay, hắn đã đến chào từ biệt bổn vương, rời khỏi Phong Nha Quan quay về”.
Phong Lập Thành nghe vậy, lập tức buông chung trà trong tay xuống, vội vàng ôm quyền: “Vậy bổn soái cáo lui, sau này còn gặp lại, Vân vương gia”.
Có điều lại nói thầm trong lòng, chỉ sợ vĩnh viễn không có rồi, chuyện giữa Vân vương phủ và hoàng thất, hắn cũng là rõ ràng nhất. Vân Mặc có thể ở biên quan có được chức quan nhỏ nhoi đã không tệ rồi, sao còn cơ hội hồi kinh nữa.
Vân Mặc nhìn theo bóng dáng Phong Lập Thành, cả người chìm sâu trong suy tư. Thái Hậu cùng Hoàng Thượng làm vậy là có ý gì, vì sao trước sau muốn điều Phượng Quan hồi kinh, nếu như là để giết nàng, nhất định sẽ không dồn dập như vậy, còn phái hai người trước sau tới. Vân Mặc trăm mối suy nghĩ không thể lý giải, nghĩ đến nữ nhi giờ phút này đã rời khỏi Phong Nha Quan, trong lòng vô cùng nặng nề.
Tiếu nhi à, con nhất định phải hạnh phúc, nếu như có một ngày, phụ thân thấy được phu quân con, quý trọng con, yêu thương con, cuộc đời này phụ thân sống cũng không uổng.
Gió thổi nhẹ nhàng, cành liễu tung bay, một chiếc xe ngựa nhỏ đơn giản dừng lại trên con đường ngoại ô. Có một người ngồi dựa vào thành xe ngựa, lam bào tung bay trong gió, phiêu dật vạn phần, mái tóc bồng bềnh như những đám mây trên trời, ngũ quan nhã nhặn, mày khẽ giương, khóe môi mang theo ý cười, trong miệng ngậm một cây cỏ xanh, khuôn mặt thảnh thơi tùy ý, lịch sự tao nhã nói không nên lời, đúng là một vị công tử nho nhã khiến người ta chú ý.
Vị công tử này cũng không phải ai khác mà chính là người đưa Vân Tiếu ra thành – Vân Trinh, một thân tao nhã lại tùy ý dựa vào thành xe ngựa, đôi mắt đen sâu thẳm, sóng mắt lấp lánh, tùy ý quét nhìn về nơi xa xa không biết tên, ẩn dấu mũi nhọn.
Lúc này, trên đường cái xuất hiện một tuấn mã thượng cấp chạy tới, người tới thấy hắn lập tức kéo mạnh dây cương, tuấn mã hí lên một tiếng liền dừng lại, bụi đất tung bay.
Trong làn bụi cuồn cuộn, khuôn mặt Vân Trinh chìm trong đó, lại vẫn cười tao nhã bức người như trước, giơ giơ cây cỏ trong tay, cười hỏi người đến.
“Mộc Ly, thật khéo, lại gặp ở nơi này, chủ tử nhà ngươi đâu?”
Nói xong lại giống như thấy chuyện lạ ngó về phía sau, sau đó nhướn đôi lông mày lạnh lùng lên.
Mộc Ly ngồi cao trên lưng ngựa, vội vàng xoay người nhảy xuống, nhìn mọi nơi xung quanh một lượt lại không hề thấy người cần tìm, chỉ có một Vân Trinh, còn có một vị xa phu, hai người kia đang kỳ quái nhìn hắn, không còn ai khác nữa.
Vương gia phái hắn âm thầm đi theo Phượng công tử, hắn vẫn luôn canh giữ ở hậu viện Vân vương phủ, bám đuôi theo một đường tới tận đây. Không ngờ lại bị Vân công tử dùng chiêu kim thiền thoát xác, mất đi tin tức của Phượng công tử.
“Vân công tử, thật khéo”.
Mộc Ly xấu hổ cười cười, vết sẹo trên mặt hắn dưới ánh mặt trời nhìn có chút dữ tợn, có điều sắc mặt lại đỏ bừng, theo dõi người ta, lại bị bắt quả tang. Hắn đúng là chưa từng làm chuyện nào mất mặt như thế, hơn nữa hắn thực sự không hiểu Vương gia, rõ ràng đồng ý thả Phượng công tử, lại còn ngầm phái mình theo dõi hắn.
Chẳng lẽ Vương gia thật sự thích? Mộc Ly vẻ mặt rối rắm.
Vân Trinh gật đầu: “Đúng vậy, thực khéo, vậy chúng ta tạm biệt nhau ở đây đi”.
Hắn quăng cây cỏ trong tay đi, nhẹ nhàng xoay người vào trong xe ngựa, tiếng nói lãnh đạm vang lên : “Đi thôi, quay về thành”.
“Dạ, công tử”. Gã đánh xe lên tiếng đáp, vội đánh xe ngựa quay đầu, Mộc Ly đứng sau kinh ngạc nhìn xe ngựa chạy đi, vừa rồi Vân Trinh vén rèm lên, hắn nhìn vào xe ngựa, quả thật không có một bóng người. Xem ra vị Phượng công tử kia đã rời đi rồi, không khỏi thở dài một tiếng, xoay người xuống ngựa đứng nhìn bóng dáng chiếc xe ngựa càng ngày càng xa kia, cuối cùng quyết định quay về tìm Vương gia, báo cáo tình huống thôi.
Chiếc xe ngựa chạy mỗi lúc một xa, Vân Trinh vén rèm nhìn những đám cỏ xanh bát ngát trải rộng, cùng những cây cổ thụ cao lớn ven đường.
Tiếu nhi bảo trọng. Vì sao vừa mới từ biệt mà lòng đã buồn phiền như vậy, giống như tâm tư không còn ở nơi đây nữa, nhớ nụ cười tươi thản nhiên của nàng, nhớ tới sự thông minh trí tuệ của nàng, nhớ tới những quỷ kế nàng nghĩ ra, một nữ tử tập hợp đủ mọi loại tính cánh ấy, sợ là khó mà tìm được ở đâu nữa.
Xe ngựa càng lúc càng xa, bỗng một chiếc xe ngựa tinh xảo đi ngược đường lướt qua, người đánh xe mặc một chiếc áo choàng màu đen, cẩm y màu đen nhẹ nhàng tung bay trong gió, ánh mắt thoáng giao nhau trong phút chốc. Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu ý.
Người đánh xe này chính là Lưu Tinh, hắn đánh một chiếc xe khác theo sát phía sau, đổi xe của công tử, như vậy là có thể tránh tai mắt của người khác, tránh né phiền toái không cần thiết.
Trên đường lớn không một bóng người, lúc này, từ trong bụi cỏ có ba người đứng lên, người đứng đầu đúng là Vân Tiếu. Cũng chính là Phượng Quan mà mọi người đang tìm kiếm, phía sau là Uyển Uyển cùng Kinh Vân, ba người cùng lúc nhanh nhẹn chạy tới chiếc xe ngựa vừa đến, khi tất cả mọi người đều đã lên xe ngựa, Lưu Tinh kéo mạnh dây cương, nhanh chóng rời đi.
Bên trong xe ngựa, Uyển Uyển vươn người tới trước mặt Vân Tiếu hỏi: “Chủ tử, bây giờ chúng ta đi chỗ nào đây?”
Vân Tiếu khẽ nhướn lông mày tựa người vào nhuyễn tháp, không hề nhúc nhích, vào lúc Uyển Uyển cùng Kinh Vân nghĩ rằng nàng sẽ không nói điều gì, nàng lại thản nhiên nói: “Chúng ta đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy thôi, cần gì phải vội vã, hiếm khi có được nhiều thời gian như vậy”.
“Dạ, chủ tử”.
Uyển Uyển cùng Kinh Vân nghe nàng nói vậy, sớm đã nhảy nhót trong lòng, du sơn ngoạn thủy, vậy thì thật sự là quá tốt.
Xe ngựa chạy thẳng về hướng tây, đi đến Vân Thành, sau đó lại qua tiểu Hàn Sơn, cuối cùng chuyển hướng về phía nam, nghe nói Nam Bộ phong cảnh rất đẹp, còn có nhiều nhân sĩ giang hồ, sao không vào giang hồ chơi một chuyến.
Mười ngày sau, đoàn người bọn họ đặt chân vào Tô Thành ở phía nam, tuy Tô Thành không lớn lắm, nhưng cảnh sắc tuyệt đẹp, cầu nhỏ suối nước, cổ viện ngõ sâu, kỳ hoa dị thảo.
Màn mưa phùn giăng khắp trời, hạ xuống những cây dù của mỹ nhân đang bước trên cầu, tạo thành một khung cảnh xinh đẹp.
Mấy người thuê một căn phòng trọ ven sông, mở cánh cửa hướng ra ngoài, có thể thấy vô số con thuyền nhỏ đi qua đi lại trong làn mưa phùn, mưa phùn giống như những sợi tơ bạc, giăng khắp đất trời, cảnh sông nước mênh mông, sương mù bao phủ cả tòa thành cổ xưa.
Đẹp không sao tả xiết.
Vân Tiếu dựa người vào cửa sổ, bưng một ly trà nhàn nhã bình phẩm, ánh mắt chăm chú nhìn màn sương mù bên ngoài, dừng lại hình ảnh màn mưa sương khói mênh mông kia, bên hồ có thể mơ hồ thấy được hàng liễu rủ, trong làn mưa càng thêm xanh mượt mê người.
“Chủ tử, nơi này thật là đẹp”.
“Ừ”. Vân Tiếu gật đầu, quay lại phòng ngồi xuống nhuyễn tháp, thản nhiên mở miệng: “Nếu như hiện tại có thể đàn một khúc nhạc cổ, vậy thì thật đúng là quá tuyệt, tiếc là ta không biết đàn”.
Vân Tiếu lâm vào trầm tư, không tự chủ được nhớ tới Mộ Dung Xung, khi hắn đánh đàn vô cùng cao nhã phiêu dật, áo trắng hơn tuyết, tóc đen hơn mực, hòa lẫn vào ánh trăng, tựa như trích tiên đạp bụi mà tới. Ngay cả thổi một khúc nhạc cũng mang theo tao nhã thoát tục, vang lên tận chín tầng mây, khiến người ta không tự chủ được mà hướng về.
Bỗng nhiên, một tiếng đàn du dương vang vọng trong trời đất, Vân Tiếu ngẩn ra, khi phục hồi tinh thần lại đã thấy Uyển Uyển lao tới trước cửa sổ, thăm dò bên ngoài. Liền thấy một người phụ nữ ngồi trên cây cầu vòm phía xa xa kia, người phụ nữ kia mặc một bộ quần áo đen, vẻ mặt nặng nề, một cây đàn được đặt trên đùi. Bà cứ ngồi đàn như thế, tiếng đàn du dương mà sắc bén len lỏi khắp không gian, mang theo oán niệm thực sâu, bỗng tiếng đàn vút cao, tựa như sóng biển trào dâng, sâu như đáy vực, vút cao lên tận trời xanh.
Vân Tiếu đã đi đến bên người Uyển Uyển, nhìn xuyên qua màn mưa, nhẹ thở dài một tiếng.
“Người kia chắc hẳn là rất thống khổ, tiếng đàn là tiếng lòng, người có tâm trạng vui vẻ, tiếng đàn sẽ vui vẻ, người hạnh phúc cũng sẽ đàn ra tiếng đàn hạnh phúc, trái lại, người thống khổ, tiếng đàn cũng mang theo oán khí, tiếng đàn này chẳng những có oán khí mà còn mang theo cả sát khí”.
Vân Tiếu vừa nói xong, tiếng đàn liền im bặt, hai người cùng nhìn ra ngoài, lại không còn thấy một bóng người. Trên cầu trống không một bóng người, có người không chút để ý băng qua cây cầu vòm kia, một màn vừa rồi giống như ảo giác của hai nàng vậy.
“Người đâu rồi? Không phải là em bị hoa mắt chứ”.
Uyển Uyển nói thầm, Vân Tiếu cười lắc đầu đi vào phòng, người phụ nữ vừa rồi không tầm thường, chỉ sợ là người mang tuyệt thế võ công, cho nên trong nháy mắt đã không thấy đâu như vậy.
Mưa ở Tô Thành cũng thật kỳ lạ, mưa cả một ngày, vào lúc chạng vạng liền ngớt, bầu trời trong xanh tựa như được gột rửa bằng nước, xanh lam không một gợn mây, những tia nắng cuối ngày đỏ như máu chiếu xuống mặt sông, giống như được bao phủ bởi một tầng son, diễm lệ nói không nên lời.
Uyển Uyển thấy cảnh này hoan hô vui vẻ: “Thật tốt quá, chủ tử, cuối cùng cũng đã tạnh mưa rồi. Em buồn sắp chết mất, đến tối chúng ta hãy đi dạo phố đi, đã đến đây mấy ngày rồi mà còn chưa thật sự đi chợ đêm bao giờ. Em nghe tiểu nhị ở dưới nhà nói, đêm Tô Thành giống như viên bảo thạch khiến người ta chói mắt, ánh sáng ngọc loá mắt, thức ăn ngon, chỗ vui chơi, cần gì cũng có”.
Vân Tiếu cười nhìn nha đầu kia, xem ra là bị nàng kìm nén sắp hỏng rồi, thật không hiểu trong khoảng thời gian ở hoàng cung trước, nàng ấy sống qua được thế nào.
Hiện tại Vân Tiếu không có dịch dung, Uyển Uyển cũng không cần chuẩn bị nhiều, tất cả đều lấy tự nhiên làm chính. Nhưng mà Vân Tiếu vẫn đang nữ phẫn nam trang, là một vị công tử tuấn mỹ bức người, mà Uyển Uyển không còn ăn mặc hoa lệ như trước, có xu hướng uyển chuyển hàm xúc dịu dàng.
“Được rồi”.
Cuối cùng Vân Tiếu cũng thở ra một hơi, Lưu Tinh đẩy cửa tiến vào, Kinh Vân đi theo phía sau, trong tay bưng khay, còn có tiểu nhị cũng bưng khay đi cùng. Hai người đi đến bên bàn đặt đồ ăn xuống, tiểu nhị cung kính mở miệng: “Mời khách quan chậm rãi dùng, tiểu nhân xin lui xuống trước, có chuyện gì ngài cứ sai bảo”.
“Làm phiền tiểu nhị ca”.
Uyển Uyển cười tủm tỉm mở miệng. Tiểu nhị kia mặt không đỏ thở không gấp, đối với diện mạo dịu dàng của Uyển Uyển một chút cảm xúc cũng không hề có. Bởi vì Tô Thành này nhiều nhất chính là mỹ nhân, tài tử giai nhân mềm mại đáng yêu. Tư sắc của Uyển Uyển như vậy, ở Tô Thành đâu cũng có thể thấy được, cho nên cũng không đủ để khiến người khác sợ hãi than, nơi này không phải biên quan.
Tiểu nhị lui đi ra ngoài, vài người ở trong phòng dùng cơm.
Uyển Uyển vừa dùng cơm vừa hưng phấn nói chuyện: “Lưu Tinh, hôm nay các ngươi ra ngoài có nghe ngóng được tin tức gì thú vị không?”
Thì ra ban ngày Vân Tiếu đã sai Lưu Tinh cùng Kinh Vân ra đường thăm dò tin tức, để xem Tô Thành có gì thú vị hay không, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Uyển Uyển vẫn quấn quýt muốn nghe chuyện thú vị từ họ.
Lưu Tinh lườm nàng một cái, không nhúc nhích một chút, vẫn tiếp tục ăn cơm của mình. Hắn không nói tự có người nói, quả nhiên, Kinh Vân kia cười hì hì mở miệng.
“Nghe nói đêm nay Tô Thành có một người họ Đinh nạp thiếp”.
“Cái này thì tính gì là tin thú vị, mấy kẻ nhà giàu có ai mà không nạp thiếp, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện bình thường”. Uyển Uyển lạnh lùng trừng mắt nhìn Kinh Vân, cảm giác như là hắn gây rối, cố ý kể chuyện này cho nàng nghe.
Kinh Vân không vội không nóng nảy, cười hì hì tiếp tục nói: “Nhưng mà người kia đã hơn sáu mươi tuổi, nạp một tiểu thiếp mười tám tuổi”.
“A. Vậy không phải là hủy đời cô nương kia sao, nữ nhân đáng thương, ông già kia chắc là rất xấu rồi”.
Uyển Uyển vừa nghe, lập tức lòng đầy căm phẫn đứng lên, còn tức giận vỗ bàn mắng.
Mọi người đều nhìn nàng kỳ quái, Uyển Uyển không rõ cho nên mở miệng: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Tiếu, vẻ mặt ai oán: “Chủ tử, đáng thương nữ nhân chúng ta thôi, nam nhân kẻ nào cũng không phải là thứ tốt”.
Lưu Tinh cùng Kinh Vân vẻ mặt đều ngơ ngác, đang tốt đẹp sao lại mắng lên đầu bọn họ rồi. Được rồi, nữ nhân này thi thoảng lại động kinh như vậy, mặc kệ nàng. Lúc này Vân Tiếu vươn tay đến vỗ vỗ tay Uyển Uyển, ý bảo nàng an tâm một chút chớ nóng nảy, Kinh Vân vẫn còn chưa có nói xong mà.
“Uyển Uyển, Kinh Vân còn chưa nói hết đâu”.
“A, còn nữa sao?” Uyển Uyển há to mồm, Kinh Vân nhanh tay lẹ mắt gắp miếng sườn, nhét vào miệng nàng, sau đó vừa lòng nhìn nữ nhân này khoa tay múa chân, mặt đỏ tai hồng giãy dụa, cuối cùng lỗ tai cũng được yên tĩnh, sau đó mới tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Vị tiểu thiếp này là kỹ nữ nổi tiếng của thanh lâu, tự nguyện gả cho Đinh Hạo Văn sáu mươi tuổi kia, người nọ là tiền Võ Lâm minh chủ, gia tài bạc triệu, ở Tô Thành xem như nhất phương hào kiệt. Vị tiểu thiếp kia tuyên bố, phải được đón bằng đại kiệu tám người khiêng tới Ninh phủ, nếu không không bàn nữa. Không ngờ Đinh Hạo Văn kia lại đồng ý, dùng ba ngàn lượng bạc chuộc thân cho tiểu thiếp, đêm nay chính là ngày ông ta nạp thiếp. Chắc hẳn hơn nửa người dân Tô Thành tới tham dự, một là tới xem náo nhiệt, hai là tới tâng bốc”.
“Đáng thương người vợ chính thức kia”.
Vân Tiếu thở dài, trong thiên hạ từ trước đến nay vẫn là nữ nhân gây khó dễ cho nữ nhân.
Tiểu thiếp này tuổi trẻ lại xinh đẹp, tuyển người nào mà không được, lại muốn gả cho người có tuổi như Đinh Hạo Văn, hơn nữa cuồng vọng khiến người ta chán ghét, không phải là dáng vẻ xinh đẹp một chút sao. Nhưng cho dù có đẹp cũng không thay đổi được thân phận thanh lâu của mình, kỹ nữ đê tiện mà thôi. Vân Tiếu thầm nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ ban ngày, trong lòng nhưng lại nổi lên một cảm giác nói không nên lời.
Lúc này, Uyển Uyển đã lấy được khối sườn trong miệng ra, đang thở hồng hộc, ánh mắt trừng thật lớn, hơn nửa ngày mới đau lòng mở miệng.
“Chủ tử, nữ nhân ti tiện kia thật đáng ghét, em muốn xem một chút nữ nhân kia có bộ dáng như thế nào, lại có thể đáng ghét như vậy, không biết cái ông già đáng giận kia có phu nhân hay không, nói không chừng phu nhân ông ta đã chết”.
Ánh mắt Vân Tiếu tối sầm lại, nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng vậy, nói không chừng vị phu nhân kia đã chết, cho dù Đinh Hạo Văn có muốn nạp thiếp cũng không sao. Ở hiện đại nhiều minh tinh tuổi trẻ xinh đẹp đều gả cho những ông già năm sáu chục tuổi, có tiền cái gì cũng dễ làm, huống chi là cổ đại, nạp thiếp là chuyện quá bình thường.
Có điều ý nghĩ này của nàng không tồn tại được bao lâu liền tan vỡ, Kinh Vân vẻ mặt tiếc hận lắc đầu.
“Không có, vị phu nhân kia vẫn còn khỏe mạnh, nghe nói còn đánh một trận với Đinh Hạo Văn. Vị phu nhân này khi còn trẻ cũng là mỹ nhân Tô Thành, nghe nói võ công vô cùng cao cường, nhiều năm nay hai người luôn luôn ân ái, lúc này xảy ra việc như vậy làm sao mà chịu được, cho nên buổi tối hôm nay phần lớn mọi người tới là để xem náo nhiệt”.
Vân Tiếu ngồi dưới ngọn đèn, sắc mặt vô cùng khó coi, vốn dĩ nàng không phải người thích xem náo nhiệt, nhưng hình như trong lòng luôn có chút bất an, hoặc là nói có một tiếng nói không ngừng gào thét trong lòng, còn có tiếng đàn mang theo sát khí cùng chết chóc trên cây cầu lúc chạng vạng. Tất cả những điều này như đang thúc giục nàng hãy đi xem náo nhiệt, hoặc là thực sự có ai đó cần đến sự giúp đỡ của nàng. Nàng ngẩng đầu lên.
“Thôi đi, chúng ta không ăn nữa, đêm nay đi xem náo nhiệt đi, các ngươi biết Đinh phủ ở chỗ nào không?”
Kinh Vân vừa nghe chủ tử nói vậy, đã sớm hắc hắc cười hai tiếng, liên tục gật đầu, buông bát đũa trong tay, vẻ mặt đắc ý.
“Chủ tử, ta biết người là người thích xem náo nhiệt mà”.
Vân Tiếu hoàn toàn hết chỗ nói rồi, mà Lưu Tinh và Uyển Uyển đồng thời nhìn về phía Kinh Vân.
Người này ở trước mặt chủ tử mà cũng dám nói chuyện không kiêng dè như vậy. Thích xem náo nhiệt là hắn mới đúng, hắn đem câu chuyện kể quanh co mơ hồ như vậy, vui buồn lẫn lộn, không phải là vì muốn chủ tử đi xem náo nhiệt sao? Hiện tại lại thành chủ tử là người muốn đi xem náo nhiệt.
Ba một tiếng, Kinh Vân bị đánh một cái, Lưu Tinh cùng Uyển Uyển đồng thời mở miệng: “Đáng đời”.
Vân Tiếu đã đứng lên, phất phất tay ra lệnh: “Đi thôi, dù sao tối hôm nay có nhiều người, cũng không biết ai là ai, chúng ta mang theo lễ vật là được rồi”.
Kinh Vân xoa xoa đầu chạy vội đi mở cửa, bưng theo một chồng hộp quà phía sau tiến vào, nhướn lông mày ra vẻ quyến rũ mở miệng.
“Chủ tử, tiểu nhân đã sớm thay người chuẩn bị rồi”.
Ba người trong phòng nhìn trời, lập tức đi ra ngoài, không ai thèm liếc hắn một cái, để một mình hắn ôm theo chồng lễ vật đi phía sau, vừa đi vừa kêu.
“Này, mấy người các ngươi tới giúp một tay, lấy xuống đi”.
Đáng tiếc không ai để ý tới, tất cả đều làm như không nhìn thấy một người như vậy.
Tô Thành ban đêm thật sự rất đẹp, bầu trời bao la trong vắt như ngọc lưu ly. Trên ngã tư đường phố, treo đầy những loại đèn lồng, xa xa gần gần nhìn lại, tựa như những con rồng nối đuôi nhau, ngọn đèn tỏa sáng trong làn sương mù. Đâu đâu cũng có thể thấy được những cửa hàng rong, thỉnh thoảng lại hô to mời chào, khắp phố lớn ngõ nhỏ, ngựa xe như nước chảy, người người di chuyển.
Trong không khí tràn ngập mùi son phấn, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng nói nũng nịu từ các cửa thanh lâu truyền tới.
“Gia, mời ngài vào trong chơi, thiếp đang chờ ngài nha”.
Tiếng nói nũng nịu ngọt ngấy kia chui sâu vào lòng người, khiến người ta không khỏi đánh rùng mình một cái.
Bên trong xe ngựa, Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Tinh cùng Kinh Vân, vừa ngạc nhiên lại mang theo chút cổ quái, cuối cùng tò mò hỏi một câu.
“Có phải nam nhân đều thích nữ nhân có giọng nói như vậy không ?”.
“Chủ tử, người nghĩ đi đâu vậy?”. Hai vị này hiếm khi lại trăm miệng một lời, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như Vân Tiếu coi khinh tự tôn của bọn họ vậy, Uyển Uyển ngồi một bên nhịn không được kêu lên tiếng.
“Thôi đi, chẳng lẽ các ngươi không phải là nam nhân sao?”
Kinh Vân nghe Uyển Uyển nói vậy liền trợn tròn mắt nhìn nàng, phút chốc trong xe ngựa vang lên những tiếng bùm bùm, giống như tiếng pháo chúc, môi thương khẩu chiến chính thức bắt đầu. Mà Vân Tiếu đã sớm nghe quen, có thể bình yên nhắm mắt dưỡng thần trong màn khẩu chiến này, đối với điểm này, Lưu Tinh bội phục không thôi, mà hắn thật sự là không chịu nổi, liền nhảy ra ngoài xe ngồi với xa phu.
Xe ngựa chạy một đoạn đường liền ngừng lại, bên ngoài vang lên tiếng Lưu Tinh.
“Chủ tử, đã đến”.
Hắn vừa dứt lời, trong xe cũng liền trở nên yên lặng vô cùng, sau đó là tiếng nói cực kỳ vui vẻ của Kinh Vân: “Đến rồi, nhanh lên, nếu đến muộn sẽ không xem được gì nữa đâu”.
Điển hình của loại người chỉ e thiên hạ không loạn, người ta thì lo sợ tình cảnh bi thảm xảy ra, hắn lại ở trong này vui vẻ chờ xem náo nhiệt. Lúc này đây Vân Tiếu lạnh lùng liếc hắn một cái, Kinh Vân lập tức cảnh giác câm mồm, một chữ cũng không dám nói nữa, ba người kẻ trước người sau xuống xe ngựa.
Đinh phủ, đèn lồng treo cao.
Trên cánh cửa cao lớn, một tấm bảng sơn son với hai chữ “Đinh phủ” vô cùng uy nghiêm, vừa nhìn có thể thấy đã có từ lâu, trước cửa là một đôi sư tử đá, khí thế hiên ngang, uy vũ bất phàm, nơi này chính là phủ của tiền võ lâm minh chủ.
Quả nhiên không giống với những nơi khác.
Ngoài cửa phủ, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, xe ngựa đến đi đếm không xuể, người người ra vào nối đuôi không dứt. Trước cửa là một hàng dài hạ nhân đứng đó, người đứng đầu có lẽ là quản gia của Đinh phủ, hạ nhân nhanh nhẹn hoạt bát tiếp đón khách nhân.
Người quản gia ở những gia đình như vậy, chắc hẳn đã sớm lão luyện nhiều thủ đoạn, nếu không cũng không thể leo lên vị trí này.
Một đoàn khách vừa bước vào thì lại tiếp theo một đoàn khách khác. Vân Tiếu liếc nhìn cảnh này, liền thấy người nào cũng đều là hông đeo bội kiếm, đây chính là giang hồ, quả nhiên không giống với những nơi khác.
Mấy người bọn họ đi tới, đi sau một nhóm người khác.
Thật ra, quản gia không biết gì nhiều về tân khách tối nay, hắn chỉ biết thu quà theo danh sách, rồi dẫn khách vào trong, nên khi Vân Tiếu dẫn người đến, quản gia liền sai bảo hạ nhân: “Đến dẫn khách nhân vào”.
Ngay lập tức, hai gã sai vặt đi đến, nhận lấy quà, rồi cung kính hành lễ với Vân Tiếu: “Khách nhân mời theo ta vào trong”.
Vân Tiếu liền ôm quyền, vẫn không nói gì thêm, chỉ đi theo phía sau gã sai vặt.
Dọc theo đường đi chỉ thấy người đến người đi tấp nập, thỉnh thoảng có người quen nhau thì ôm quyền chào hỏi, sau đó kề vai sát cánh cùng đi, bộ dáng như huynh đệ tình thâm. Cùng nhau vào trong, tùy tiện có thể thấy được trường hợp như vậy, lại nhìn trong đám tân khách này thi thoảng xuất hiện những bóng hồng, tư thế oai hùng hiên ngang, tiêu sái lưu loát.
Đinh gia quả nhiên tài đại khí thô, cả tòa nhà chỗ ngồi bây giờ chẳng những rộng lớn, hơn nữa trang trí phong phú, đại sảnh rộng rãi, liếc mắt toàn thấy người đông nghẹt, đếm phải hơn trăm người, tiếng người nói chuyện lại càng lớn hơn, điển hình là phong cách của người giang hồ, nhưng vì người quá nhiều nên cảm thấy có chút ồn ào. Vân Tiếu nhăn mày trốn vào một góc, tuyệt đối không khiến người khác chú ý.
Bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm vang dội truyền đến từ phía đại sảnh.
“Cảm tạ các vị hôm nay đã tới tham gia lễ nạp thiếp của Đinh mỗ, uống một bát rượu lớn, ăn một miếng thịt to, nếu như có chỗ chiêu đãi chưa được chu toàn, trăm ngàn lần xin chớ trách “
Rõ ràng âm thanh ồn ào của mọi người rất lớn, nhưng khi người này mở miệng nói chuyện, toàn bộ đại sảnh lập tức im lặng. Tuy rằng Vân Tiếu không có nội lực, không hiểu võ công, nhưng dựa theo giọng nói mạnh mẽ hùng hồn vừa rồi của người này, nàng vẫn láng máng biết, hắn nói chuyện thể hiện nội lực hùng hậu, công lực bất phàm, chỉ cần một chiêu vừa rồi cũng thể hiện được hắn rừng càng già càng cay. Hắn hẳn là người muốn nạp thiếp đêm nay – Đinh Hạo Văn, cũng chính là Võ Lâm minh chủ đời trước.
Beta: Zakchan
Tình hình của Phong Nha Quan cuối cùng cũng ổn định lại, linh khí trong thành cũng dần dần khôi phục, cảnh sắc thanh bình.
Chủ tướng của Phong Nha Quan cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như mất Phong Nha Quan, chỉ sợ nhà họ bị diệt cửu tộc mất, lập tức viết tấu chương báo lên triều đình.
Vân Tiếu vẫn ở trong Vân phủ, rất ít khi ra ngoài, nhưng trong thành lại truyền rằng nàng xuất thần nhập hóa*, nào là xinh đẹp tuyệt trần, nào là y thuật cao siêu, cuối cùng còn truyền ra khắp cả Đông Tần, thậm chí cả những tên quan khán hai nước cũng đều biết rằng có một người như vậy, trong phút chốc, bề mặt vốn yên bình nay gió nổi mây tuôn.
*Xuất thần nhập hóa: tuyệt diệu, tuyệt vời, xuất sắc
Mà đứa nhỏ được Vân Tiếu ra tay cứu giúp cuối cùng cũng khỏe hơn, bà lão ấy liền dẫn cháu trai đến tạ ơn. Vân Tiếu trốn tránh không gặp, nàng cho rằng việc đó không đáng gì nhưng bà lão ấy vẫn chân thành dập đầu ba cái trước cửa Vân phủ.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày…
Các tướng sĩ trong Phong Nha Quan đều cảm thấy kì lạ, Thượng Quan Vương gia sao vẫn chưa đi. Về lý thuyết, ôn dịch đã được giải trừ, chiến tranh cũng đã kết thúc, vị Vương gia kim tôn ngọc quý này phải nhanh chóng dẫn binh quay về triều để lãnh thưởng mới đúng, vì sao vẫn cứ ở lại nơi khó khăn đói khổ này.
Thượng Quan Lâm ở trong dịch quán, sắc mặt tối tăm ngạo mạn, hắn muốn gặp Phượng Quan mấy lần nhưng đều bị từ chối, càng nghĩ càng tức giận, hắn đường đường là một thân vương mà liên tiếp mấy lần đều không gặp được một tên đại phu cỏn con. Hắn xoay người đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng. Mà Mộc Ly và Kiều Sở vẫn ở đó nãy giờ, lại cảm thấy khó hiểu về hành vi của Vương gia, vì sao Vương gia nhất định phải gặp Phượng công tử kia, người ta trốn tránh hắn, nên bây giờ hắn thẹn quá thành giận ư.
Chẳng lẽ Vương gia thật sự bị đoạn tụ*, hắn thích Phượng công tử nhà người ta? Mộc Ly và Kiều Sở hai mắt trợn to, cả hai đều bị kinh hãi*.
*đoạn tụ hay đoạn tay áo chi phích: hiện tượng những người đàn ông có vấn đề về giới tính, có xu hướng thích người đồng tính
*kinh hãi: kinh ngạc + sợ hãi
Vương gia à, ngài làm sao lại có thể trở thành đoạn tụ, một vị Vương gia vốn uy vũ bất phàm, vĩ ngạn bức người*, mà giờ lại là đoạn tụ, hai người chúng tôi thương tâm biết bao!!!
*uy vũ bất phàm, vĩ ngạn bức người: oai phong, dũng cảm người thường không bì được, cao to, tráng khiến người ta e sợ
Đáng tiếc Thượng Quan Lâm cũng không biết đến sự thương tâm của thuộc hạ, vẫn đang tức giận một mình.
Bỗng nhiên bên ngoài có thuộc hạ chạy tới bẩm báo, trên tay cầm một phong mật thư, cung kính cúi người mở miệng: “Vương gia, có mật thư”.
Thượng Quan Lâm ngẩn ra, trừ trong cung ra thì ai sẽ gửi bức mật thư này tại thời điểm như vậy chứ, hắn lập tức bình tĩnh vẫy tay, lấy bức mật thư từ tay Mộc Ly, ý bảo hắn lui xuống dưới.
“Vương gia, đây là?”
Thượng Quan Lâm đã cầm lấy mật thư, xé miệng bìa, bắt đầu xem, sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên khó coi, quanh thân nổi lên ý lạnh, không hề nhúc nhích.
Mộc Ly cùng Kiều Sở không biết đã xảy ra chuyện gì, cẩn thận mở miệng: “Vương gia, xảy ra chuyện gì à?”
“Là Hoàng Thượng, mật lệnh bảo chúng ta dẫn Phượng quan vào hoàng cung”.
Mộc Ly cùng Kiều Sở kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao Hoàng thượng lại muốn Phượng công tử tiến cung.
Đồng tử Thượng Quan Lâm âm u, sâu không thấy rõ, dần dần xuất hiện sự sáng tỏ, khó trách lúc trước hắn cứ cảm thấy tên của Phượng Quan có vài phần quen thuộc. Tên Phượng Quan này vốn là người trị liệu cho Thái Hậu, lúc ấy hắn từng nghe một vị thái giám đề cập qua, cho nên có chút ký ức, nhưng trong một lúc lại khó nhớ nổi.
Nhưng Thái Hậu đã khỏe rồi, vì sao hoàng huynh còn muốn Phượng Quan tiến cung, chẳng lẽ là…
Thượng Quan Lâm trợn to mắt, bởi vì Phượng Quan lợi dụng bệnh của Thái Hậu bắt Hoàng Thượng phải phế hậu, điều này thực rõ ràng là hắn đang giúp Vân vương phủ. Chẳng lẽ hoàng huynh muốn trừng phạt Phượng Quan, vừa nghĩ thế, lòng Thượng Quan Lâm liền trở nên lạnh lẽo, có một loại cảm giác hắn không diễn tả được, hắn không hi vọng Phượng quan bị thương tổn, nhưng mà việc này…?
Hoàng huynh đã nhận được tin tức, biết hắn ở Phong Nha Quan, nếu như mình làm việc nghiêng về việc tư, chỉ sợ phải chịu sự chỉ trích.
Thượng Quan Lâm cân nhắc một hồi, cuối cùng bình tĩnh vung tay lên: “Đi, đến Vân phủ”.
Mộc Ly cùng Kiều Sở nhìn nhau, đuổi theo bước đi của Vương gia, ngoài cửa có mười tên tùy tùng, cùng nhau đi đến Vân phủ.
Trời trong, nắng ấm, chim hót, hoa thơm.
Bên trong tiểu viện độc lập với Vân phủ, Vân Tiếu đang thoải mái nằm trên ghế dài, nệm lót mềm mại vương vấn mùi Trầm Hương, cả người đều dựa vào, hai mắt híp lại, tùy tiện hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, tinh tế nhu hòa.
Vì thường xuyên tắm nắng nên làn da tinh tế bóng mịn, co dãn. Uyển Uyển cũng đã bị nàng lôi kéo, chuyển một cái ghế đến, nằm xuống một bên khác, cùng chủ tử mình tắm nắng, chính giữa bày một bàn trà, những thức ăn cần có đều có đủ. Tính tình Uyển Uyển có chút hiếu động, thường đưa tay với đồ ăn, ném vào miệng, vừa ăn vừa cảm thán.
“Cuộc sống này thật tươi đẹp”.
Xa xa, Lưu Tinh và Kinh Vân không nói gì mà nhìn trời, nền trời xanh thẳm, mấy đám mây trắng nhẹ nhàng trôi đi trong làn gió dìu dịu, mặt trời ấm áp dần lộ ra khỏi những áng mây, như hàng ngàn sợi dây làm từ bạch kim.
Tuy rằng thời tiết rất đẹp, nhưng hai nữ nhân này mỗi ngày đều ra phơi nắng mà không sợ đen da, còn đặt cái tên hay ho là tắm nắng.
Bọn họ không hiểu tắm nắng là gì, chỉ biết nữ nhân rất sợ phơi nắng, nhưng hai người này lại là ngoại lệ.
Mặt Lưu Tinh cùng Kinh Vân không chút thay đổi đi ra ngoài, mặc kệ hai người kia.
Trước cửa viện, quản gia dẫn hai hạ nhân của Vân phủ đi tới, vừa thấy hai nam nhân anh tuấn ôm kiếm đứng chặn đường, lập tức cung kính mở miệng: “Thượng Quan Vương gia muốn gặp Phượng công tử, khí thế lấn át người khác, lão gia và công tử đều ở tiền sảnh, lão gia bảo Phượng công tử đi qua đó ạ”.
Lưu Tinh nhíu mày, mà Kinh Vân đứng một bên lại bĩu môi, tên Thượng Quan Lâm này đúng là đồ có mặt mà không có da, không phải hắn thật sự là kẻ đoạn tụ chứ, nhìn trúng công tử nên mới quấn quýt lấy công tử như thế? Nếu hắn biết công tử là … thì sẽ thế nào đây?
Lưu Tinh vẫy tay: “Ngươi lui ra, ta đi bẩm báo với công tử”.
Quản gia Vân phủ không dám nói gì, dẫn hai hạ nhân rời đi, thật ra mà nói, tuy rằng vẻ ngoài hai người này tuấn tú, nhưng khí thế lại mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết không phải là người dễ trêu chọc, cho nên trong Vân phủ, người bình thường không dám tới gần hậu viện này.
Lưu Tinh và Kinh Vân quay ngược người đi vào. Dưới tán cây, hai nữ nhân vẫn đang từ từ nhắm hai mắt, không hề biết chút gì về chuyện xảy ra bên ngoài.
Nhất là chủ tử bọn họ, lúc này đầu tóc rối tung, ba thước tóc đen như mây được thả ra, trải dài theo đệm lót, làn gió thổi qua, tóc tơ nhẹ bay, cười khẽ đáng yêu. Dưới mái tóc đen mượt là dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, mi như liễu, lông mi thật dài cong như cánh quạt, da thịt trắng nõn như tuyết đầu mùa, ánh mặt trời chiếu xuống, đôi môi phấn hồng dụ hoặc nói không nên lời, như tô thêm một lớp son, đỏ thắm xinh đẹp, lẳng lặng ngủ dưới ánh mặt trời, tất cả như một bức tranh.
Ánh mặt trời, hồ xanh biếc, giai nhân như ngọc.
Tuy Lưu Tinh và Kinh Vân nhìn không dời mắt, không ngừng cảm thán, nhưng bọn hắn vẫn chưa quên Thượng Quan Lâm còn ở ngoài tiền sảnh, hơn nữa không biết nam nhân kia có chuyện gì mà Vương gia cùng công tử đều bị quấy rầy.
“Chủ tử, có việc rồi!”
Lưu Tinh đi qua, thấp giọng nói.
Vân Tiếu đột nhiên mở mắt ra, đồng tử còn trong suốt hơn mặt hồ xanh, óng ánh, sáng bóng lộng lẫy, môi anh đào khẽ cong nở nụ cười xinh đẹp.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì?”
“Thượng Quan Lâm dẫn người tới báo muốn gặp chủ tử, nghe nói Vương gia và công tử đều đi cùng. Vương gia ra lệnh cho quản gia lại đây mời chủ tử, muốn chủ tử lập tức đến tiền sảnh”.
Vân Tiếu khẽ nhíu mày, sắc mặt tăm tối, con ngươi trong suốt giờ đây hiện lên một tầng sương mù, lạnh lẽo mà bão táp.
Tới nhanh thật, xem ra người trong cung đã nhận được tin tức, nàng biết tên Thượng Quan Lâm này nhất định phải phụng chỉ dẫn nàng hồi kinh, chẳng qua là nàng cũng không để ý đến hắn, thân người vừa động đậy, miễn cưỡng đứng dậy.
Uyển Uyển đã đứng dậy từ lâu, đi đến giúp đỡ nàng vào trang điểm lại.
Lưu Tinh và Kinh Vân đứng giữ ngoài cửa, trong chốc lát, hai người đều trầm mặc không nói gì, tính cách Kinh Vân vốn thích nói chuyện, không nhịn được liền mở miệng: “Ngươi nói xem, vì sao Thượng Quan Vương gia lại đến đây, khí thế lại hung hãn như thế?”.
Trong phòng, Vân Tiếu đã sửa soạn xong, kiểm tra trên dưới một lần, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, nói thật ra, việc dịch dung này rất phiền toái, nếu như có loại mặt nạ da người thì tốt rồi, mang lên mặt, ai cũng không nhìn ra, lại tránh được phiền toái khi bị rơi. Vân Tiếu vừa nghĩ, vừa dùng thuốc lau tay.
Khi hết thảy đã chuẩn bị xong, nàng liền ngẩng đầu bảo Uyển Uyển đang đứng một bên.
“Em ở lại đây đi, ta cùng Lưu Tinh, Kinh Vân đi qua đó, lần trước Thượng Quan Lâm đã hoài nghi em rồi, lần này nếu như hắn lại nhận ra em, tất nhiên sẽ có phiền toái rồi”.
“Vâng”. Uyển Uyển gật đầu, đúng là nàng sợ nhìn thấy Thượng Quan Lâm, lại nhớ tới việc nàng trộm ngọc bội của hắn, nếu bị vị Thượng Quan Vương gia này biết, chỉ sợ dù nàng có hai cái mạng cũng sẽ bị hắn bóp chết.
Trong chính sảnh của Vân phủ.
Thượng Quan Lâm và Vân Mặc ngồi đối diện nhau, hai người vừa uống trà vừa chờ đợi, hơi thở trong không khí lạnh như băng, hạ nhân đang hầu hạ trong phòng đều cảm thấy cả người run run. Tuy Vương gia và Thượng Quan Vương gia đều không nói chuyện, nhìn qua cũng rất hài hòa, nhưng không khí lạnh ẩn đâu đó vẫn khiến người ta không chịu nổi. Vài hạ nhân luôn chú ý đến sự biến hóa trong sảnh.
Cuối cùng Thượng Quan Lâm cũng uống hết một ly trà, vài lần hướng mắt nhìn về phía cửa, đều không thấy bóng người nên xuất hiện, cơn tức không khỏi dâng lên. Tên Phượng Quan này quá đáng thật, hắn đường đường là một Vương gia, còn phụng mật lệnh của Hoàng Thượng dẫn hắn ta hồi kinh, vậy mà hắn ta còn có thể thoái thác như thế.
Ngay lúc Thượng Quan Vương gia sắp nổi giận, muốn đem tên Phượng Quan này đi chém, người nào đó liền xuất hiện, hoàn toàn thản nhiên, nụ cười uyển chuyển, đôi mắt to như thủy tinh, đến nỗi cả đoàn binh lính cũng phải tan rã. Ba người vốn đang giương cung bạt kiếm trong phòng ngay lập tức đứng lên, trên mặt cả ba đều có ý cười. Dù là Thượng Quan Lâm lạnh lùng cứng rắn cũng dịu xuống ba phần, đã sớm quên đi sự tức giận lúc nãy, giờ phút này còn có chút đau lòng, chẳng lẽ hắn thật sự phải dẫn Phượng Quan trở lại kinh thành sao? Hắn không đoán được hoàng huynh muốn dẫn hắn ta trở về làm gì. Nếu muốn hại hắn ta, chẳng lẽ hắn thực sự phải mở một con mắt, nhắm một con măt nhìn hắn ta bị hại ư?
Thế nhưng tên Phượng Quan này lại là một nhân tài, chẳng những y thuật cao siêu, hơn nữa tâm địa lại thiện lương, đã nhiều ngày nghe nói hắn trị bệnh miễn phí cho dân chúng Phong Nha Quan, nếu như chuyện Hoàng Thượng hại Phượng Quan truyền ra ngoài, chỉ sợ…
Thượng Quan Lâm nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc này Vân Tiếu đã đi đến trước mặt Thượng Quan Vương gia, ôm quyền chào hỏi.
“Phượng Quan bái kiến Thượng Quan Vương gia, Vương gia lâu ngày không gặp vẫn khỏe chứ?”.
Vừa nghe lời này, gương mặt Thượng Quan Lâm liền âm u, lâu ngày không gặp ư, hắn tìm hắn ta vài lần đều bị chặn ngoài cửa, thế mà hắn còn có mặt mũi mà nói ‘lâu ngày không gặp’. Đôi mắt sâu không lường được tràn ngập sự lạnh lùng, nhưng đang chuẩn bị phát tác thì người nọ đã đi đến hành lễ với Vân vương gia và Vân Trinh.
“Vân vương gia, Vân công tử”.
“Đến đây, ngồi đi”. Vân Mặc lập tức bảo hắn ngồi xuống, ngẩng đầu liền nhìn Thượng Quan Lâm đang đứng ngây người một bên, bình tĩnh mở miệng: “Thượng Quan Vương gia nếu đã có ý muốn gặp Phượng Quan, Phượng Quan đã tới rồi, không biết Vương gia có chuyện gì, mời nói đi”. Vân vương gia nói xong, liền vẫy tay bảo hạ nhân trong phòng lui ra ngoài.
Thượng Quan Lâm vừa nghe, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thiếu chút nữa hắn đã quên đi việc chính rồi, lại nhìn xem ý tứ của Vân vương gia và Phượng Quan, lập tức âm u ngồi xuống.
“Hoàng Thượng có mật chỉ, muốn bổn vương dẫn Phượng Quan tiến cung”.
Quả nhiên là vậy, mấy người trong phòng đều hiểu rõ. Vân Tiếu cúi thấp đầu nhìn ngón tay thon dài ngăm đen của mình, nhẹ nhàng thưởng thức, hơn nửa ngày vẫn không hề nhúc nhích, trong ánh mắt hiện lên sắc bén.
Vân Mặc đã sớm nôn nóng, ông sao có thể để Thượng Quan Lâm mang con gái mình đi, cho dù có phải liều cái mạng già này cũng không thể để hắn ta ra tay, xoạt một tiếng bật người đứng lên. Vân Trinh sợ phụ thân lộ ra sơ hở, vội vươn tay đè lại bàn tay to của ông, ý bảo ông yên tâm một chút đừng nóng vội, chuyện này nhất định là Tiếu nhi cũng đã có chủ ý, hiện tại nàng cũng không còn là nàng trước kia.
Lúc này Vân Tiếu đã đứng lên, đi đến trước mặt Thượng Quan Lâm, ngẩng đầu lên trong đôi mắt sáng trong lóe ra ánh sáng kiên định, mở miệng nói rõ từng chữ từng chữ.
“Vương gia, nếu như Phương Quan không đồng ý thì sao? Vương gia chuẩn bị làm như thế nào?”
“Bổn vương bụng làm dạ chịu, nhất định phải dẫn Phượng công tử hồi kinh”.
Thượng Quan Lâm trong lòng run lên, không ngờ là Phượng Quan lại trấn định như thế, hơn nữa lại không hề có động tĩnh gì. Vân Tiếu chầm chậm thản nhiên bước sang một bên, vươn tay rút bội kiếm bên hông của Mộc Ly, bất ngờ chỉ về phía Thượng Quan Lâm, nở nụ cười chói mắt.
“Thượng Quan Vương gia, đến đây xem, mang thi thể của ta tiến cung diện thánh, tin rằng người trong thiên hạ sẽ đều được biết, hoàng gia các người ti bỉ vô sỉ ra sao. Ta cũng coi như có chút danh tiếng ở những quốc gia khác, mội vị hoàng đế độc ác hung tàn như thế, có thể làm vua sao”.
Vân Mặc cùng Vân Trinh không ngờ Tiếu nhi lại hành động như thế, sớm đã nôn nóng đứng bật dậy: “Phượng Quan?”
Phượng Quan vươn tay ngăn lời nói của Vân Mặc cùng Vân Trinh, đôi mắt cố chấp nhìn Thượng Quan Lâm, nàng biết Thượng Quan Lâm tuy rằng lạnh lùng thờ ơ, nhưng làm người trước nay chính trực, quan trọng nhất là hắn không muốn Hoàng đế lưng đeo thanh danh không tốt.
“Nếu như ngươi ra tay ép buộc ta, lấy năng lực của ta, các ngươi chỉ có thể mang một cỗ thi thể quay về”.
Vân Tiếu vẻ mặt thản nhiên, khóe môi ẩn hiện ý cười, giống như là đang nói đến chuyện thời tiết, nói đến sống chết của mình mà không có lấy một chút sợ hãi, mà sợ hãi là mấy người bên cạnh cô, mỗi người đều cẩn thận nhìn cô, cuối cùng nhìn phía Thượng Quan Lâm.
Vân Mặc nhịn không được hét lớn.
“Thượng Quan Vương gia, Phượng Quan là ân nhân của bổn vương, nếu như hôm nay hắn có xảy ra chuyện gì, bổn vương cũng sẽ đồng sinh cộng tử với hắn, để cho toàn bộ người trong thiên hạ thấy hoàng thất các người lãnh huyết vô tình thế nào”.
“Còn có ta”.
Vân Trinh lên tiếng , lúc này Lưu Tinh cùng Kinh Vân còn có Mộ Thanh, Mộ Bạch quỳ hai gối xuống, trầm giọng mà nói: “Còn có chúng tôi”.
Đám người Thượng Quan Lâm cùng Mộc Ly ngây ngẩn cản người, không ngờ Phượng Quan lại được lòng người như thế, nếu Phượng Quan cùng người của Vân vương phủ bị hoàng tộc bức chết, thiên hạ tất loạn. Phong Nha Quan vừa khôi phục lại yên bình chỉ sợ sẽ không còn yên được nữa, cho dù quân Tây Lương đã lui.
Đối mặt với tình huống này, Thượng Quan Lâm liền đứng dậy, thở dài một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng trầm mặc.
“Thôi, thôi, việc hôm nay coi như bỏ qua đi, khi bổn vương nhận được tin tức, Phượng Quan đã rời khỏi Phong Nha Quan “.
“Tạ Vương gia”.
Vân Tiếu thu kiếm liền ôm quyền, tạ Thượng Quan Lâm, cắm kiếm về bên hông Mộc Ly. Tất cả đều vô cùng tự nhiên, không hề nhìn ra chỉ vừa nãy thôi người này đã lấy kiếm chỉ vào Vương gia, sau đó mặt không đổi sắc hiếp bức hắn, bây giờ lại vân đạm phong khinh coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Bổn vương cũng tạ Thượng Quan Vương gia”.
Vân Mặc lên tiếng, sau đó khẽ thở dài một hơi, nhưng trong lòng cũng trở nên nặng nề, xem ra Tiếu nhi không thể tiếp tục ở lại Phong Nha Quan. Hiện tại cho dù không có Phượng Quan, chỉ có Tiếu nhi, cũng là làm người ta hoài nghi, cho nên chỉ có thể để nàng rời khỏi nơi này mới là an toàn nhất, nhưng nghĩ đến nữ nhi phải rời đi, trong lòng Vân Mặc khó mà tiếp nhận, bọn họ mới chỉ đoàn tụ được mấy ngày lại phải chia xa.
“Không có gì, bổn vương cáo từ”.
Ánh mắt Thượng Quan Lâm lạnh lùng nhìn Phượng Quan một cái, dường như chỉ muốn giáp mặt nói một tiếng tạm biệt với hắn. Hiện tại cần phải đi, hơn nữa hắn không thể lại trì hoãn, nếu không hoàng huynh sẽ sinh nghi.
“Trinh nhi, tiễn Vương gia”. Vân Mặc vung tay lên, Vân Trinh đi tới, cung kính mời Thượng Quan Lâm đi ra ngoài, phía sau vang lên giọng nói thanh thanh của Vân Tiếu: “Vương gia, hôm nay nợ ngài một món nợ ân tình, ngày sau trả lại”.
Thượng Quan Lâm rời đi, bên trong đại sảnh, Mộ Thanh, Mộ Bạch, còn có Lưu Tinh cùng Kinh Vân đều đứng lên, lui ra ngoài.
Vân Mặc nhìn Vân Tiếu, vươn tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, đau lòng lại nặng nề mở miệng.
“Tiếu nhi, xem ra con không thể ở trong này nữa rồi”.
“Dạ, phụ thân, con sẽ lập tức rời đi, tuy rằng Thượng Quan Lâm tha cho con, chỉ sợ cũng có người khác nhận được mật chỉ, đến lúc đó sẽ phiền toái. Cha cùng ca ca hãy sống thật tốt, Tiếu nhi sẽ gửi thư về cho mọi người”.
“Ừ, nhất định phải chú ý sức khỏe, nếu như gặp được người thực sự thương yêu con, phụ thân an tâm”.
Vân Mặc cảm thán, Vân gia tuy rằng trước mắt không có chuyện gì, nhưng còn sau này thì sao, nếu như một ngày nào đó xảy ra chuyện, chỉ cần có người quý trọng Tiếu nhi, ông cũng có thể mỉm cười dưới suối vàng, nếu không chỉ sợ khó có thể an tâm.
“Phụ thân”. Vân Tiếu không nói gì thêm, trong mắt phủ một tầng sương mù, những ngày bọn họ sống gần nhau thực sự là rất vui vẻ, là những ngày vui vẻ nhất của nàng khi tới cổ đại. Nếu không phải là liên quan tới Hoàng Thượng, nàng nhất định có thể an tâm ở lại nơi này cùng phụ thân, nếu như có một ngày gặp được một nam tử thật tâm đối đãi với mình, chung sống cả đời với nhau, cùng nhau ngắm nhìn mây bay trên trời.
Hai cha con còng đang ở trong phòng ly biệt rơi nước mắt, Lưu Tinh cùng Kinh Vân tâm trạng cũng vô cùng nặng nề.
Mấy ngày nay chủ tử rất vui vẻ, nhưng mà thời gian vui vẻ quả là quá ngắn.
Trong phòng tràn ngập chia lìa sầu khổ, Vân Trinh vẫn luôn đứng bất động ở kia bỗng bước lên, trong đôi mắt sâu như hồ nước phủ một tầng sương mù, bước chân vững vàng, áo lam nhã nhặn, sinh động tao nhã như mây bay nước chảy. Nhưng vài người trong phòng đều thấy được trong tao nhã sinh động ấy có chút không nỡ.
“Tiếu nhi, để ca đưa muội ra thành, muội hãy quay về Vân vương phủ đi, có câu: nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, sau này muội nên tránh mặt ở trong nhà, trăm ngàn đừng để cho người khác biết được chuyện muội không còn ngốc”.
“Cảm ơn ca ca”. Vân Tiếu xoay người đối diện với Vân Trinh, đối với vị ca ca này, nàng đã thật sự chấp nhận rồi, bởi vì chỉ có hắn biết nàng là một hồn phách đến từ dị thế, cũng chính hắn chấp nhận một muội muội là nàng rồi.
Vân Trinh vuốt tóc Vân Tiếu, mềm mại như tơ lụa, nghĩ đến chuyện nàng phải rời đi, trong lòng muôn vàn luyến tiếc, tất cả đều là khó chịu.
Sau này trong hậu viện không còn nữ tử lười biếng như con mèo nhỏ, nằm ở ghế phơi nắng. Hắn cùng phụ thân sẽ trở lại những tháng ngày cô đơn. Mấy ngày nay Tiếu nhi mang lại cho họ rất nhiều niềm vui, nhưng bây giờ nàng không thể ở lại trong thành, bất kể là nàng đi đến nơi nào, nhưng tuyệt đối không phải là Phong Nha Quan. Bởi vì chuyện của Phượng Quan, lại là người xa lạ mà dính dáng tới Vân vương phủ, người khác rất dễ tra ra được tình hình thực tế.
“Phụ thân, để con đưa Tiếu nhi ra ngoài thành”.
“Được”. Vân vương gia quay người lại, hơi ngẩng đầu, ông không muốn thấy được cảm xúc lúc này của mình, phía sau vang lên tiếng bước chân, mãi cho tới khi đến trước cửa, mới nghe thấy giọng nói thanh thoát kia vang lên: “Phụ thân, chờ thêm một thời gian nữa, con sẽ đến thăm cha”.
Nói xong người cũng đã đi ra khỏi phòng. Vân Mặc vội quay đầu lại, lại chỉ thấy được một bóng lưng nhẹ nhàng như bướm vòng qua khúc quanh không thấy nữa, góc váy trắng lướt qua như đám mây trôi đi.
Vân Mặc loạng choạng hai chân, bước vội hai bước tới trước cửa lại dừng lại.
“Không”. Vân Mặc nắm chặt bàn tay to vào khung cửa, nếu như đi ra tiễn nàng, Tiếu nhi sẽ đau lòng, mà chính ông cũng sẽ đau lòng. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía chân trời, nơi xa xa chân trời có một đám mây trắng trôi nhẹ nhàng, nhìn thoáng qua lại giống như khuôn mặt con gái, Vân Mặc khẽ than một tiếng.
Cơ Ngọc, nếu như nàng trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho con gái chúng ta, để cho con từ nay có thể sống vui vẻ, gặp được một người nam nhân yêu thương quý trọng nó, thay chúng ta bảo vệ nó đi.
Trước cửa hậu viện của Vân phủ, một chiếc xe ngựa đơn giản rời đi, chạy thẳng một đường ra ngoài cửa thành.
Bọn họ chân trước vừa rời đi, ngay sau đó Vân phủ lại đón một vị khách không mời mà tới khác, chính là vị phó soái Phong Nha Quan – Phong Lập Thành. Thì ra Thái Hậu ra ý chỉ mật điều Phong Lập Thành hồi kinh, cũng đã lệnh cho hắn dẫn theo Phượng công tử cùng về.
Lần này Phong Nha Quan giải trừ ôn dịch, Tây Lương quân lui về chỗ cũ. Phong Lập Thành mặc dù không có bao nhiêu đại công lao, nhưng với một trận chiến lớn như vậy, chung quy phải có người đứng ra nhận công.
Về phần người của Vân vương phủ lại không hề nhận được chút tin tức gì.
Phong Lập Thành vô cùng đắc ý, mặt mày hồng hào, lần này hồi kinh hắn đương nhiên sẽ được trọng dụng, điều này khiến hắn thực vui vẻ, cũng vô cùng khách khí với Vân Mặc, hắn biết công lao của mình, hoàn toàn là nhờ có Vân Mặc làm trụ cột.
“Tham kiến Vân vương gia”.
“Khách khí, mời ngồi”. Vân Mặc mời Phong Lập Thành ngồi xuống, lập tức có hạ nhân bưng trà lên.
Phong Lập Thành vừa ẩm trà, vừa đánh giá xung quanh, nhưng lại không thấy người muốn gặp, không khỏi thất vọng. Hắn ngẩng đầu nhìn Vân vương gia có chút không yên lòng, lại có chút kinh ngạc. Vân Mặc rất ít khi có biểu cảm như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng lười quản chuyện khác, chỉ thầm nghĩ mang theo Phượng vông tử về kinh, trong thư Thái Hậu đã nói Phượng công tử chính là ân nhân cứu mạng của bà, cho nên muốn thưởng cho hắn.
Ân nhân của Thái Hậu, Phong Lập Thành hắn đắc tội không nổi.
“Vân vương gia, không biết hiện tại Phượng công tử ở nơi nào?”
Phong Lập Thành đi thẳng vào vấn đề, cũng không quanh co lòng vòng, Phượng công tử lần này vào kinh, chỉ sợ sẽ được thưởng không nhỏ, cho nên sau này y cũng cần dựa nhiều vào hắn, nên rất khách khí.
Ánh mắt Vân Mặc tối sầm lại, không biến sắc mở miệng: “Không biết Phong phó soái muốn gặp Phượng quan có chuyện gì?”
“Là như vậy, Thái Hậu nương nương hạ ý chỉ cấp thần, dẫn Phượng công tử hồi kinh. Thái Hậu nương nương nói, Phượng công tử là ân nhân cứu mạng của bà, nhất định phải trọng thưởng cho hắn, ngài nói xem đây không phải là tạo hóa của công tử sao?”
Ánh mắt Vân Mặc lạnh lùng, sâu thẳm không chút gợn sóng. Thái Hậu là dạng người gì, ông càng rõ ràng hơn so với người khác, từ ngày đó cho tới nay, mỗi một nước cờ đều đi cực tỉ mỉ, người như bà có thể hậu tạ với Phượng Quan sao? Chỉ sợ là còn có ý đồ gì khác nữa.
“Phượng quan đã đi rồi, thứ bổn vương vô lực”.
“Cái gì?” Phong Lập Thành giật mình không nhỏ, bật người dậy khỏi ghế, bởi vì hắn bật dậy quá mạnh mà chén trà trong tay sóng sánh ra, bắn tung tóe khắp người. Có điều hắn cũng không để ý đến điều này, chỉ quan tâm vị Phượng công tử kia vì sao mà rời khỏi Vân vương phủ.
“Sáng sớm hôm nay, hắn đã đến chào từ biệt bổn vương, rời khỏi Phong Nha Quan quay về”.
Phong Lập Thành nghe vậy, lập tức buông chung trà trong tay xuống, vội vàng ôm quyền: “Vậy bổn soái cáo lui, sau này còn gặp lại, Vân vương gia”.
Có điều lại nói thầm trong lòng, chỉ sợ vĩnh viễn không có rồi, chuyện giữa Vân vương phủ và hoàng thất, hắn cũng là rõ ràng nhất. Vân Mặc có thể ở biên quan có được chức quan nhỏ nhoi đã không tệ rồi, sao còn cơ hội hồi kinh nữa.
Vân Mặc nhìn theo bóng dáng Phong Lập Thành, cả người chìm sâu trong suy tư. Thái Hậu cùng Hoàng Thượng làm vậy là có ý gì, vì sao trước sau muốn điều Phượng Quan hồi kinh, nếu như là để giết nàng, nhất định sẽ không dồn dập như vậy, còn phái hai người trước sau tới. Vân Mặc trăm mối suy nghĩ không thể lý giải, nghĩ đến nữ nhi giờ phút này đã rời khỏi Phong Nha Quan, trong lòng vô cùng nặng nề.
Tiếu nhi à, con nhất định phải hạnh phúc, nếu như có một ngày, phụ thân thấy được phu quân con, quý trọng con, yêu thương con, cuộc đời này phụ thân sống cũng không uổng.
Gió thổi nhẹ nhàng, cành liễu tung bay, một chiếc xe ngựa nhỏ đơn giản dừng lại trên con đường ngoại ô. Có một người ngồi dựa vào thành xe ngựa, lam bào tung bay trong gió, phiêu dật vạn phần, mái tóc bồng bềnh như những đám mây trên trời, ngũ quan nhã nhặn, mày khẽ giương, khóe môi mang theo ý cười, trong miệng ngậm một cây cỏ xanh, khuôn mặt thảnh thơi tùy ý, lịch sự tao nhã nói không nên lời, đúng là một vị công tử nho nhã khiến người ta chú ý.
Vị công tử này cũng không phải ai khác mà chính là người đưa Vân Tiếu ra thành – Vân Trinh, một thân tao nhã lại tùy ý dựa vào thành xe ngựa, đôi mắt đen sâu thẳm, sóng mắt lấp lánh, tùy ý quét nhìn về nơi xa xa không biết tên, ẩn dấu mũi nhọn.
Lúc này, trên đường cái xuất hiện một tuấn mã thượng cấp chạy tới, người tới thấy hắn lập tức kéo mạnh dây cương, tuấn mã hí lên một tiếng liền dừng lại, bụi đất tung bay.
Trong làn bụi cuồn cuộn, khuôn mặt Vân Trinh chìm trong đó, lại vẫn cười tao nhã bức người như trước, giơ giơ cây cỏ trong tay, cười hỏi người đến.
“Mộc Ly, thật khéo, lại gặp ở nơi này, chủ tử nhà ngươi đâu?”
Nói xong lại giống như thấy chuyện lạ ngó về phía sau, sau đó nhướn đôi lông mày lạnh lùng lên.
Mộc Ly ngồi cao trên lưng ngựa, vội vàng xoay người nhảy xuống, nhìn mọi nơi xung quanh một lượt lại không hề thấy người cần tìm, chỉ có một Vân Trinh, còn có một vị xa phu, hai người kia đang kỳ quái nhìn hắn, không còn ai khác nữa.
Vương gia phái hắn âm thầm đi theo Phượng công tử, hắn vẫn luôn canh giữ ở hậu viện Vân vương phủ, bám đuôi theo một đường tới tận đây. Không ngờ lại bị Vân công tử dùng chiêu kim thiền thoát xác, mất đi tin tức của Phượng công tử.
“Vân công tử, thật khéo”.
Mộc Ly xấu hổ cười cười, vết sẹo trên mặt hắn dưới ánh mặt trời nhìn có chút dữ tợn, có điều sắc mặt lại đỏ bừng, theo dõi người ta, lại bị bắt quả tang. Hắn đúng là chưa từng làm chuyện nào mất mặt như thế, hơn nữa hắn thực sự không hiểu Vương gia, rõ ràng đồng ý thả Phượng công tử, lại còn ngầm phái mình theo dõi hắn.
Chẳng lẽ Vương gia thật sự thích? Mộc Ly vẻ mặt rối rắm.
Vân Trinh gật đầu: “Đúng vậy, thực khéo, vậy chúng ta tạm biệt nhau ở đây đi”.
Hắn quăng cây cỏ trong tay đi, nhẹ nhàng xoay người vào trong xe ngựa, tiếng nói lãnh đạm vang lên : “Đi thôi, quay về thành”.
“Dạ, công tử”. Gã đánh xe lên tiếng đáp, vội đánh xe ngựa quay đầu, Mộc Ly đứng sau kinh ngạc nhìn xe ngựa chạy đi, vừa rồi Vân Trinh vén rèm lên, hắn nhìn vào xe ngựa, quả thật không có một bóng người. Xem ra vị Phượng công tử kia đã rời đi rồi, không khỏi thở dài một tiếng, xoay người xuống ngựa đứng nhìn bóng dáng chiếc xe ngựa càng ngày càng xa kia, cuối cùng quyết định quay về tìm Vương gia, báo cáo tình huống thôi.
Chiếc xe ngựa chạy mỗi lúc một xa, Vân Trinh vén rèm nhìn những đám cỏ xanh bát ngát trải rộng, cùng những cây cổ thụ cao lớn ven đường.
Tiếu nhi bảo trọng. Vì sao vừa mới từ biệt mà lòng đã buồn phiền như vậy, giống như tâm tư không còn ở nơi đây nữa, nhớ nụ cười tươi thản nhiên của nàng, nhớ tới sự thông minh trí tuệ của nàng, nhớ tới những quỷ kế nàng nghĩ ra, một nữ tử tập hợp đủ mọi loại tính cánh ấy, sợ là khó mà tìm được ở đâu nữa.
Xe ngựa càng lúc càng xa, bỗng một chiếc xe ngựa tinh xảo đi ngược đường lướt qua, người đánh xe mặc một chiếc áo choàng màu đen, cẩm y màu đen nhẹ nhàng tung bay trong gió, ánh mắt thoáng giao nhau trong phút chốc. Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu ý.
Người đánh xe này chính là Lưu Tinh, hắn đánh một chiếc xe khác theo sát phía sau, đổi xe của công tử, như vậy là có thể tránh tai mắt của người khác, tránh né phiền toái không cần thiết.
Trên đường lớn không một bóng người, lúc này, từ trong bụi cỏ có ba người đứng lên, người đứng đầu đúng là Vân Tiếu. Cũng chính là Phượng Quan mà mọi người đang tìm kiếm, phía sau là Uyển Uyển cùng Kinh Vân, ba người cùng lúc nhanh nhẹn chạy tới chiếc xe ngựa vừa đến, khi tất cả mọi người đều đã lên xe ngựa, Lưu Tinh kéo mạnh dây cương, nhanh chóng rời đi.
Bên trong xe ngựa, Uyển Uyển vươn người tới trước mặt Vân Tiếu hỏi: “Chủ tử, bây giờ chúng ta đi chỗ nào đây?”
Vân Tiếu khẽ nhướn lông mày tựa người vào nhuyễn tháp, không hề nhúc nhích, vào lúc Uyển Uyển cùng Kinh Vân nghĩ rằng nàng sẽ không nói điều gì, nàng lại thản nhiên nói: “Chúng ta đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy thôi, cần gì phải vội vã, hiếm khi có được nhiều thời gian như vậy”.
“Dạ, chủ tử”.
Uyển Uyển cùng Kinh Vân nghe nàng nói vậy, sớm đã nhảy nhót trong lòng, du sơn ngoạn thủy, vậy thì thật sự là quá tốt.
Xe ngựa chạy thẳng về hướng tây, đi đến Vân Thành, sau đó lại qua tiểu Hàn Sơn, cuối cùng chuyển hướng về phía nam, nghe nói Nam Bộ phong cảnh rất đẹp, còn có nhiều nhân sĩ giang hồ, sao không vào giang hồ chơi một chuyến.
Mười ngày sau, đoàn người bọn họ đặt chân vào Tô Thành ở phía nam, tuy Tô Thành không lớn lắm, nhưng cảnh sắc tuyệt đẹp, cầu nhỏ suối nước, cổ viện ngõ sâu, kỳ hoa dị thảo.
Màn mưa phùn giăng khắp trời, hạ xuống những cây dù của mỹ nhân đang bước trên cầu, tạo thành một khung cảnh xinh đẹp.
Mấy người thuê một căn phòng trọ ven sông, mở cánh cửa hướng ra ngoài, có thể thấy vô số con thuyền nhỏ đi qua đi lại trong làn mưa phùn, mưa phùn giống như những sợi tơ bạc, giăng khắp đất trời, cảnh sông nước mênh mông, sương mù bao phủ cả tòa thành cổ xưa.
Đẹp không sao tả xiết.
Vân Tiếu dựa người vào cửa sổ, bưng một ly trà nhàn nhã bình phẩm, ánh mắt chăm chú nhìn màn sương mù bên ngoài, dừng lại hình ảnh màn mưa sương khói mênh mông kia, bên hồ có thể mơ hồ thấy được hàng liễu rủ, trong làn mưa càng thêm xanh mượt mê người.
“Chủ tử, nơi này thật là đẹp”.
“Ừ”. Vân Tiếu gật đầu, quay lại phòng ngồi xuống nhuyễn tháp, thản nhiên mở miệng: “Nếu như hiện tại có thể đàn một khúc nhạc cổ, vậy thì thật đúng là quá tuyệt, tiếc là ta không biết đàn”.
Vân Tiếu lâm vào trầm tư, không tự chủ được nhớ tới Mộ Dung Xung, khi hắn đánh đàn vô cùng cao nhã phiêu dật, áo trắng hơn tuyết, tóc đen hơn mực, hòa lẫn vào ánh trăng, tựa như trích tiên đạp bụi mà tới. Ngay cả thổi một khúc nhạc cũng mang theo tao nhã thoát tục, vang lên tận chín tầng mây, khiến người ta không tự chủ được mà hướng về.
Bỗng nhiên, một tiếng đàn du dương vang vọng trong trời đất, Vân Tiếu ngẩn ra, khi phục hồi tinh thần lại đã thấy Uyển Uyển lao tới trước cửa sổ, thăm dò bên ngoài. Liền thấy một người phụ nữ ngồi trên cây cầu vòm phía xa xa kia, người phụ nữ kia mặc một bộ quần áo đen, vẻ mặt nặng nề, một cây đàn được đặt trên đùi. Bà cứ ngồi đàn như thế, tiếng đàn du dương mà sắc bén len lỏi khắp không gian, mang theo oán niệm thực sâu, bỗng tiếng đàn vút cao, tựa như sóng biển trào dâng, sâu như đáy vực, vút cao lên tận trời xanh.
Vân Tiếu đã đi đến bên người Uyển Uyển, nhìn xuyên qua màn mưa, nhẹ thở dài một tiếng.
“Người kia chắc hẳn là rất thống khổ, tiếng đàn là tiếng lòng, người có tâm trạng vui vẻ, tiếng đàn sẽ vui vẻ, người hạnh phúc cũng sẽ đàn ra tiếng đàn hạnh phúc, trái lại, người thống khổ, tiếng đàn cũng mang theo oán khí, tiếng đàn này chẳng những có oán khí mà còn mang theo cả sát khí”.
Vân Tiếu vừa nói xong, tiếng đàn liền im bặt, hai người cùng nhìn ra ngoài, lại không còn thấy một bóng người. Trên cầu trống không một bóng người, có người không chút để ý băng qua cây cầu vòm kia, một màn vừa rồi giống như ảo giác của hai nàng vậy.
“Người đâu rồi? Không phải là em bị hoa mắt chứ”.
Uyển Uyển nói thầm, Vân Tiếu cười lắc đầu đi vào phòng, người phụ nữ vừa rồi không tầm thường, chỉ sợ là người mang tuyệt thế võ công, cho nên trong nháy mắt đã không thấy đâu như vậy.
Mưa ở Tô Thành cũng thật kỳ lạ, mưa cả một ngày, vào lúc chạng vạng liền ngớt, bầu trời trong xanh tựa như được gột rửa bằng nước, xanh lam không một gợn mây, những tia nắng cuối ngày đỏ như máu chiếu xuống mặt sông, giống như được bao phủ bởi một tầng son, diễm lệ nói không nên lời.
Uyển Uyển thấy cảnh này hoan hô vui vẻ: “Thật tốt quá, chủ tử, cuối cùng cũng đã tạnh mưa rồi. Em buồn sắp chết mất, đến tối chúng ta hãy đi dạo phố đi, đã đến đây mấy ngày rồi mà còn chưa thật sự đi chợ đêm bao giờ. Em nghe tiểu nhị ở dưới nhà nói, đêm Tô Thành giống như viên bảo thạch khiến người ta chói mắt, ánh sáng ngọc loá mắt, thức ăn ngon, chỗ vui chơi, cần gì cũng có”.
Vân Tiếu cười nhìn nha đầu kia, xem ra là bị nàng kìm nén sắp hỏng rồi, thật không hiểu trong khoảng thời gian ở hoàng cung trước, nàng ấy sống qua được thế nào.
Hiện tại Vân Tiếu không có dịch dung, Uyển Uyển cũng không cần chuẩn bị nhiều, tất cả đều lấy tự nhiên làm chính. Nhưng mà Vân Tiếu vẫn đang nữ phẫn nam trang, là một vị công tử tuấn mỹ bức người, mà Uyển Uyển không còn ăn mặc hoa lệ như trước, có xu hướng uyển chuyển hàm xúc dịu dàng.
“Được rồi”.
Cuối cùng Vân Tiếu cũng thở ra một hơi, Lưu Tinh đẩy cửa tiến vào, Kinh Vân đi theo phía sau, trong tay bưng khay, còn có tiểu nhị cũng bưng khay đi cùng. Hai người đi đến bên bàn đặt đồ ăn xuống, tiểu nhị cung kính mở miệng: “Mời khách quan chậm rãi dùng, tiểu nhân xin lui xuống trước, có chuyện gì ngài cứ sai bảo”.
“Làm phiền tiểu nhị ca”.
Uyển Uyển cười tủm tỉm mở miệng. Tiểu nhị kia mặt không đỏ thở không gấp, đối với diện mạo dịu dàng của Uyển Uyển một chút cảm xúc cũng không hề có. Bởi vì Tô Thành này nhiều nhất chính là mỹ nhân, tài tử giai nhân mềm mại đáng yêu. Tư sắc của Uyển Uyển như vậy, ở Tô Thành đâu cũng có thể thấy được, cho nên cũng không đủ để khiến người khác sợ hãi than, nơi này không phải biên quan.
Tiểu nhị lui đi ra ngoài, vài người ở trong phòng dùng cơm.
Uyển Uyển vừa dùng cơm vừa hưng phấn nói chuyện: “Lưu Tinh, hôm nay các ngươi ra ngoài có nghe ngóng được tin tức gì thú vị không?”
Thì ra ban ngày Vân Tiếu đã sai Lưu Tinh cùng Kinh Vân ra đường thăm dò tin tức, để xem Tô Thành có gì thú vị hay không, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Uyển Uyển vẫn quấn quýt muốn nghe chuyện thú vị từ họ.
Lưu Tinh lườm nàng một cái, không nhúc nhích một chút, vẫn tiếp tục ăn cơm của mình. Hắn không nói tự có người nói, quả nhiên, Kinh Vân kia cười hì hì mở miệng.
“Nghe nói đêm nay Tô Thành có một người họ Đinh nạp thiếp”.
“Cái này thì tính gì là tin thú vị, mấy kẻ nhà giàu có ai mà không nạp thiếp, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện bình thường”. Uyển Uyển lạnh lùng trừng mắt nhìn Kinh Vân, cảm giác như là hắn gây rối, cố ý kể chuyện này cho nàng nghe.
Kinh Vân không vội không nóng nảy, cười hì hì tiếp tục nói: “Nhưng mà người kia đã hơn sáu mươi tuổi, nạp một tiểu thiếp mười tám tuổi”.
“A. Vậy không phải là hủy đời cô nương kia sao, nữ nhân đáng thương, ông già kia chắc là rất xấu rồi”.
Uyển Uyển vừa nghe, lập tức lòng đầy căm phẫn đứng lên, còn tức giận vỗ bàn mắng.
Mọi người đều nhìn nàng kỳ quái, Uyển Uyển không rõ cho nên mở miệng: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Tiếu, vẻ mặt ai oán: “Chủ tử, đáng thương nữ nhân chúng ta thôi, nam nhân kẻ nào cũng không phải là thứ tốt”.
Lưu Tinh cùng Kinh Vân vẻ mặt đều ngơ ngác, đang tốt đẹp sao lại mắng lên đầu bọn họ rồi. Được rồi, nữ nhân này thi thoảng lại động kinh như vậy, mặc kệ nàng. Lúc này Vân Tiếu vươn tay đến vỗ vỗ tay Uyển Uyển, ý bảo nàng an tâm một chút chớ nóng nảy, Kinh Vân vẫn còn chưa có nói xong mà.
“Uyển Uyển, Kinh Vân còn chưa nói hết đâu”.
“A, còn nữa sao?” Uyển Uyển há to mồm, Kinh Vân nhanh tay lẹ mắt gắp miếng sườn, nhét vào miệng nàng, sau đó vừa lòng nhìn nữ nhân này khoa tay múa chân, mặt đỏ tai hồng giãy dụa, cuối cùng lỗ tai cũng được yên tĩnh, sau đó mới tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Vị tiểu thiếp này là kỹ nữ nổi tiếng của thanh lâu, tự nguyện gả cho Đinh Hạo Văn sáu mươi tuổi kia, người nọ là tiền Võ Lâm minh chủ, gia tài bạc triệu, ở Tô Thành xem như nhất phương hào kiệt. Vị tiểu thiếp kia tuyên bố, phải được đón bằng đại kiệu tám người khiêng tới Ninh phủ, nếu không không bàn nữa. Không ngờ Đinh Hạo Văn kia lại đồng ý, dùng ba ngàn lượng bạc chuộc thân cho tiểu thiếp, đêm nay chính là ngày ông ta nạp thiếp. Chắc hẳn hơn nửa người dân Tô Thành tới tham dự, một là tới xem náo nhiệt, hai là tới tâng bốc”.
“Đáng thương người vợ chính thức kia”.
Vân Tiếu thở dài, trong thiên hạ từ trước đến nay vẫn là nữ nhân gây khó dễ cho nữ nhân.
Tiểu thiếp này tuổi trẻ lại xinh đẹp, tuyển người nào mà không được, lại muốn gả cho người có tuổi như Đinh Hạo Văn, hơn nữa cuồng vọng khiến người ta chán ghét, không phải là dáng vẻ xinh đẹp một chút sao. Nhưng cho dù có đẹp cũng không thay đổi được thân phận thanh lâu của mình, kỹ nữ đê tiện mà thôi. Vân Tiếu thầm nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ ban ngày, trong lòng nhưng lại nổi lên một cảm giác nói không nên lời.
Lúc này, Uyển Uyển đã lấy được khối sườn trong miệng ra, đang thở hồng hộc, ánh mắt trừng thật lớn, hơn nửa ngày mới đau lòng mở miệng.
“Chủ tử, nữ nhân ti tiện kia thật đáng ghét, em muốn xem một chút nữ nhân kia có bộ dáng như thế nào, lại có thể đáng ghét như vậy, không biết cái ông già đáng giận kia có phu nhân hay không, nói không chừng phu nhân ông ta đã chết”.
Ánh mắt Vân Tiếu tối sầm lại, nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng vậy, nói không chừng vị phu nhân kia đã chết, cho dù Đinh Hạo Văn có muốn nạp thiếp cũng không sao. Ở hiện đại nhiều minh tinh tuổi trẻ xinh đẹp đều gả cho những ông già năm sáu chục tuổi, có tiền cái gì cũng dễ làm, huống chi là cổ đại, nạp thiếp là chuyện quá bình thường.
Có điều ý nghĩ này của nàng không tồn tại được bao lâu liền tan vỡ, Kinh Vân vẻ mặt tiếc hận lắc đầu.
“Không có, vị phu nhân kia vẫn còn khỏe mạnh, nghe nói còn đánh một trận với Đinh Hạo Văn. Vị phu nhân này khi còn trẻ cũng là mỹ nhân Tô Thành, nghe nói võ công vô cùng cao cường, nhiều năm nay hai người luôn luôn ân ái, lúc này xảy ra việc như vậy làm sao mà chịu được, cho nên buổi tối hôm nay phần lớn mọi người tới là để xem náo nhiệt”.
Vân Tiếu ngồi dưới ngọn đèn, sắc mặt vô cùng khó coi, vốn dĩ nàng không phải người thích xem náo nhiệt, nhưng hình như trong lòng luôn có chút bất an, hoặc là nói có một tiếng nói không ngừng gào thét trong lòng, còn có tiếng đàn mang theo sát khí cùng chết chóc trên cây cầu lúc chạng vạng. Tất cả những điều này như đang thúc giục nàng hãy đi xem náo nhiệt, hoặc là thực sự có ai đó cần đến sự giúp đỡ của nàng. Nàng ngẩng đầu lên.
“Thôi đi, chúng ta không ăn nữa, đêm nay đi xem náo nhiệt đi, các ngươi biết Đinh phủ ở chỗ nào không?”
Kinh Vân vừa nghe chủ tử nói vậy, đã sớm hắc hắc cười hai tiếng, liên tục gật đầu, buông bát đũa trong tay, vẻ mặt đắc ý.
“Chủ tử, ta biết người là người thích xem náo nhiệt mà”.
Vân Tiếu hoàn toàn hết chỗ nói rồi, mà Lưu Tinh và Uyển Uyển đồng thời nhìn về phía Kinh Vân.
Người này ở trước mặt chủ tử mà cũng dám nói chuyện không kiêng dè như vậy. Thích xem náo nhiệt là hắn mới đúng, hắn đem câu chuyện kể quanh co mơ hồ như vậy, vui buồn lẫn lộn, không phải là vì muốn chủ tử đi xem náo nhiệt sao? Hiện tại lại thành chủ tử là người muốn đi xem náo nhiệt.
Ba một tiếng, Kinh Vân bị đánh một cái, Lưu Tinh cùng Uyển Uyển đồng thời mở miệng: “Đáng đời”.
Vân Tiếu đã đứng lên, phất phất tay ra lệnh: “Đi thôi, dù sao tối hôm nay có nhiều người, cũng không biết ai là ai, chúng ta mang theo lễ vật là được rồi”.
Kinh Vân xoa xoa đầu chạy vội đi mở cửa, bưng theo một chồng hộp quà phía sau tiến vào, nhướn lông mày ra vẻ quyến rũ mở miệng.
“Chủ tử, tiểu nhân đã sớm thay người chuẩn bị rồi”.
Ba người trong phòng nhìn trời, lập tức đi ra ngoài, không ai thèm liếc hắn một cái, để một mình hắn ôm theo chồng lễ vật đi phía sau, vừa đi vừa kêu.
“Này, mấy người các ngươi tới giúp một tay, lấy xuống đi”.
Đáng tiếc không ai để ý tới, tất cả đều làm như không nhìn thấy một người như vậy.
Tô Thành ban đêm thật sự rất đẹp, bầu trời bao la trong vắt như ngọc lưu ly. Trên ngã tư đường phố, treo đầy những loại đèn lồng, xa xa gần gần nhìn lại, tựa như những con rồng nối đuôi nhau, ngọn đèn tỏa sáng trong làn sương mù. Đâu đâu cũng có thể thấy được những cửa hàng rong, thỉnh thoảng lại hô to mời chào, khắp phố lớn ngõ nhỏ, ngựa xe như nước chảy, người người di chuyển.
Trong không khí tràn ngập mùi son phấn, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng nói nũng nịu từ các cửa thanh lâu truyền tới.
“Gia, mời ngài vào trong chơi, thiếp đang chờ ngài nha”.
Tiếng nói nũng nịu ngọt ngấy kia chui sâu vào lòng người, khiến người ta không khỏi đánh rùng mình một cái.
Bên trong xe ngựa, Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Tinh cùng Kinh Vân, vừa ngạc nhiên lại mang theo chút cổ quái, cuối cùng tò mò hỏi một câu.
“Có phải nam nhân đều thích nữ nhân có giọng nói như vậy không ?”.
“Chủ tử, người nghĩ đi đâu vậy?”. Hai vị này hiếm khi lại trăm miệng một lời, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như Vân Tiếu coi khinh tự tôn của bọn họ vậy, Uyển Uyển ngồi một bên nhịn không được kêu lên tiếng.
“Thôi đi, chẳng lẽ các ngươi không phải là nam nhân sao?”
Kinh Vân nghe Uyển Uyển nói vậy liền trợn tròn mắt nhìn nàng, phút chốc trong xe ngựa vang lên những tiếng bùm bùm, giống như tiếng pháo chúc, môi thương khẩu chiến chính thức bắt đầu. Mà Vân Tiếu đã sớm nghe quen, có thể bình yên nhắm mắt dưỡng thần trong màn khẩu chiến này, đối với điểm này, Lưu Tinh bội phục không thôi, mà hắn thật sự là không chịu nổi, liền nhảy ra ngoài xe ngồi với xa phu.
Xe ngựa chạy một đoạn đường liền ngừng lại, bên ngoài vang lên tiếng Lưu Tinh.
“Chủ tử, đã đến”.
Hắn vừa dứt lời, trong xe cũng liền trở nên yên lặng vô cùng, sau đó là tiếng nói cực kỳ vui vẻ của Kinh Vân: “Đến rồi, nhanh lên, nếu đến muộn sẽ không xem được gì nữa đâu”.
Điển hình của loại người chỉ e thiên hạ không loạn, người ta thì lo sợ tình cảnh bi thảm xảy ra, hắn lại ở trong này vui vẻ chờ xem náo nhiệt. Lúc này đây Vân Tiếu lạnh lùng liếc hắn một cái, Kinh Vân lập tức cảnh giác câm mồm, một chữ cũng không dám nói nữa, ba người kẻ trước người sau xuống xe ngựa.
Đinh phủ, đèn lồng treo cao.
Trên cánh cửa cao lớn, một tấm bảng sơn son với hai chữ “Đinh phủ” vô cùng uy nghiêm, vừa nhìn có thể thấy đã có từ lâu, trước cửa là một đôi sư tử đá, khí thế hiên ngang, uy vũ bất phàm, nơi này chính là phủ của tiền võ lâm minh chủ.
Quả nhiên không giống với những nơi khác.
Ngoài cửa phủ, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, xe ngựa đến đi đếm không xuể, người người ra vào nối đuôi không dứt. Trước cửa là một hàng dài hạ nhân đứng đó, người đứng đầu có lẽ là quản gia của Đinh phủ, hạ nhân nhanh nhẹn hoạt bát tiếp đón khách nhân.
Người quản gia ở những gia đình như vậy, chắc hẳn đã sớm lão luyện nhiều thủ đoạn, nếu không cũng không thể leo lên vị trí này.
Một đoàn khách vừa bước vào thì lại tiếp theo một đoàn khách khác. Vân Tiếu liếc nhìn cảnh này, liền thấy người nào cũng đều là hông đeo bội kiếm, đây chính là giang hồ, quả nhiên không giống với những nơi khác.
Mấy người bọn họ đi tới, đi sau một nhóm người khác.
Thật ra, quản gia không biết gì nhiều về tân khách tối nay, hắn chỉ biết thu quà theo danh sách, rồi dẫn khách vào trong, nên khi Vân Tiếu dẫn người đến, quản gia liền sai bảo hạ nhân: “Đến dẫn khách nhân vào”.
Ngay lập tức, hai gã sai vặt đi đến, nhận lấy quà, rồi cung kính hành lễ với Vân Tiếu: “Khách nhân mời theo ta vào trong”.
Vân Tiếu liền ôm quyền, vẫn không nói gì thêm, chỉ đi theo phía sau gã sai vặt.
Dọc theo đường đi chỉ thấy người đến người đi tấp nập, thỉnh thoảng có người quen nhau thì ôm quyền chào hỏi, sau đó kề vai sát cánh cùng đi, bộ dáng như huynh đệ tình thâm. Cùng nhau vào trong, tùy tiện có thể thấy được trường hợp như vậy, lại nhìn trong đám tân khách này thi thoảng xuất hiện những bóng hồng, tư thế oai hùng hiên ngang, tiêu sái lưu loát.
Đinh gia quả nhiên tài đại khí thô, cả tòa nhà chỗ ngồi bây giờ chẳng những rộng lớn, hơn nữa trang trí phong phú, đại sảnh rộng rãi, liếc mắt toàn thấy người đông nghẹt, đếm phải hơn trăm người, tiếng người nói chuyện lại càng lớn hơn, điển hình là phong cách của người giang hồ, nhưng vì người quá nhiều nên cảm thấy có chút ồn ào. Vân Tiếu nhăn mày trốn vào một góc, tuyệt đối không khiến người khác chú ý.
Bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm vang dội truyền đến từ phía đại sảnh.
“Cảm tạ các vị hôm nay đã tới tham gia lễ nạp thiếp của Đinh mỗ, uống một bát rượu lớn, ăn một miếng thịt to, nếu như có chỗ chiêu đãi chưa được chu toàn, trăm ngàn lần xin chớ trách “
Rõ ràng âm thanh ồn ào của mọi người rất lớn, nhưng khi người này mở miệng nói chuyện, toàn bộ đại sảnh lập tức im lặng. Tuy rằng Vân Tiếu không có nội lực, không hiểu võ công, nhưng dựa theo giọng nói mạnh mẽ hùng hồn vừa rồi của người này, nàng vẫn láng máng biết, hắn nói chuyện thể hiện nội lực hùng hậu, công lực bất phàm, chỉ cần một chiêu vừa rồi cũng thể hiện được hắn rừng càng già càng cay. Hắn hẳn là người muốn nạp thiếp đêm nay – Đinh Hạo Văn, cũng chính là Võ Lâm minh chủ đời trước.
/83
|