Quỷ Y Ngốc Hậu

Chương 79: Thà làm ngọc vỡ

/83


Edit: Hà Đoàn

Beta: Zakchan

Đinh Hạo Văn mặc dù là tiền minh chủ võ lâm, nhưng bởi vì có quan hệ vô cùng tốt với minh chủ hiện đương nhiệm, người trong chốn giang hồ vẫn thực tôn trọng hắn, lúc này hắn vừa mở lời, sớm có người ha ha nở nụ cười, lớn tiếng hòa cùng .

“Đinh huynh nói gì vậy chứ, chúng tôi cùng Đinh huynh khách khí làm gì, đêm nay là ngày mừng của Đinh huynh, chúng ta nhất định không say không nghỉ”.

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng phụ họa, Đinh Hạo Văn sang sảnh cười thành tiếng.

Lúc này, tiếng thông báo khôn khéo của quản gia vang lên: “Võ Lâm minh chủ đến”.

Một tiếng này vừa vang lên, nháy mắt trong phòng trở nên yên tĩnh, khoảng trăm người động tác chỉnh tề lưu loát, nhanh chóng tách sang hai bên, tạo thành một con đường ở giữa. Vân Tiếu nhìn theo tầm mắt mọi người, nhìn về phía cửa, liền thấy một bóng người cao gầy bước vào, phía sau có hai gã thủ hạ đi theo. Nam tử này mắt cùng lông mày nhìn lạnh lẽo, ngũ quan trên mặt như được điêu khắc, dưới ánh sáng loang loáng, da thịt hắn bóng loáng như mặt nước, đôi mắt sắc ẩn hiện ý cười, nhưng nụ cười này lại không chạm tới đáy, chỉ dừng lại ở bên ngoài. Trên người mặc một bộ quần áo mày xanh thượng hạng, trong tay nắm hai khối cầu màu trắng bạc, vừa ngắm nghía vừa trầm ổn gật đầu chào hỏi người đứng hai bên, tư thái tao nhã biếng nhác, nhưng đi đến nơi nào, đều là cung kính .

Người nam nhân này chỉ sợ không đơn giản, Vân Tiếu suy nghĩ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mọi chuyện trước mắt.

Nam tử vừa tiến vao, chủ nhân của đêm nay, Đinh Hạo Văn liền tiến lên đón tiếp, khuôn mặt nở nụ cười cung kính.

“Minh chủ đại nhân, ngài đã tới, tất cả mọi người trong phòng đều đang chờ ngài đây”.

Đinh Hạo Văn là một người khôn khéo, dẫn vị minh chủ đại nhân này tới vị trí chính giữa bên trên kia.

Trong đại sảnh, lặng ngắt như tờ, ai cũng không dám nói nhiều một câu, chỉ tới khi người kia bước tới vị trí chính giữa trên cao, người đứng ở hai bên mới di chuyển, toàn bộ tập hợp lại ở giữa, hành lễ với người ngồi phía trên kia.

“Tham kiến minh chủ”.

Tiếng hô vang dội xuyên thấu khắp đại sảnh, trong nháy mắt này, nội tâm Vân Tiếu rung động thật lớn. Thì ra đây là giang hồ. Trong trời đất của bọn họ, minh chủ là người có được quyền lợi cao nhất, trong khoảng trời này, quyền lực của hắn so với hoàng đế ở trong thâm cung kia cũng không kém là bao, trái lại càng thêm tùy ý. Bởi vì bọn họ không có gì kiềm chế, có đôi khi chỉ bằng một đạo lý là có thể đẩy người ta vào chỗ chết.

“Mọi người không cần câu nệ, hôm nay là ngày mừng của Đinh minh chủ, đều đứng lên đi”.

Tiếng nói lạnh lùng mà nhẹ nhàng, tựa như cơn gió nhẹ tháng hai, lại không hề thấy độc ác, nhưng cũng không hề có nhu hòa.

“Tạ minh chủ đại nhân”.

Mọi người nói tạ, liền tự do phân tán ra, không còn la hét ầm ĩ như lúc trước, giống như có gì đó ước thúc họ, ba người một đám, năm người một nhóm bắt đầu nói cười. Mà chủ nhân Đinh Hạo Văn đương nhiên cũng là nói chuyện với minh chủ đại nhân.

Trong những khách mời hôm nay, có rất nhiều nữ khách, những nữ tử giang hồ mang theo bội kiếm bên người, trời sanh tính tình dũng cảm mạnh mẽ, cả người tỏa ra ánh sáng can đảm, bắn thẳng về phía nam tử trên cao kia. Chỉ tiếc là nam tử kia ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, giống như không hề nhận ra tâm tư của những cô gái này, khiên bao người cảm thấy thất vọng. Nhưng cũng không hề từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm hắn, liền hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của mình chủ, có thể cho các nàng một cơ hội, không làm minh chủ phu nhân, dù chỉ là tiểu thiếp cũng tốt.

Trong phòng mọi người đều đang nói chuyện, thi thoảng lại vang lên tiếng cười sang sảng.

Vân Tiếu đứng trong góc phòng lẳng lặng đánh giá nam tử kia, chỉ thấy hắn khi thì đùa nghịch với những sợi tóc rơi trước ngực, khi thì lại tùy ý thay đổi tư thế một chút, đôi môi khêu gợi khẽ cong, nụ cười kia lóa mắt người, vừa nhìn liền thấy mang theo dối trá cùng khách sáo. Kỳ thật trong mắt còn mang chút không kiên nhẫn, một bàn tay vẫn không ngừng chuyển động hai quả cầu màu trắng bạc kia. Hai quả kia, Vân Tiếu hoài nghi, chỉ sợ không chỉ đơn thuần là vật để chơ đùa, hẳn là ám khí hay gì đó .

Nam tử kia vừa nói chuyện phụ họa với Định Hạo Văn vừa ngẩng đầu quét mắt Vân Tiếu đứng ở góc phòng. Mặc dù ngăn cách bởi nhiều người như thế, hắn cũng biết có người đang đánh giá mình, không phải là những nữ tử bình thường hâm mộ, mà là nghiên cứu, là ai có gan lớn không kiêng nể gì như thế? Con ngươi lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo, Vân Tiếu nhanh chóng gục đầu xuống, làm bộ như đang nhìn chân mình, không dám nhìn thẳng người kia. Nàng mới tới đây, cũng không muốn gặp phải những phiền toái không cần thiết, đợi đến khi ánh mắt kia thu hồi lại.

Liền nghe thấy một giọng nữ hưng phấn vang lên.

“Trời ạ, minh chủ đại nhân nhìn ta”.

“Không phải nhìn cô, là nhìn ta mới đúng, cô cũng không nhìn lại xem dáng vẻ mình thế nào. Minh chủ đại nhân sẽ nhìn cô chắc?”

Vân Tiếu kinh ngạc nhìn qua, liền thấy hai nữ tử dáng người xinh đẹp, còn đang không ngừng tranh chấp xem minh chủ nhìn ai, thật đúng là khiến người ta không nói được lời nào.

Uyển Uyển bên cạnh ngó người nhìn qua, nhỏ giọng nói thầm: “Chủ tử, minh chủ đại nhân này dáng vẻ không tồi”.

Vân Tiếu lập tức nghiền ngẫm mở miệng: “Có muốn ta đưa ngươi cho hắn không”.

Uyển Uyển lập tức lườm cái khinh thường, không nói gì nhìn tới nơi khác. Có đôi khi nàng cảm thấy chủ tử rất chậm chạp, không phải là một chút, mà là rất chậm chạp, lời này của nàng là vì chủ tử có được không, nàng chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi, người ta đường đường là võ lâm minh chủ sao có thể để ý đến mình.

Khi mọi người còn đang bàn tán náo nhiệt, mỗi người một suy nghĩ. Cho đến khi minh chủ đại nhân sắp nhịn không được mà ngáp một cái, quản gia Đinh phủ chạy vội vào, cười tủm tỉm hướng về phía chủ tử nhà mình bẩm báo: “Lão gia, kiệu hoa đến”.

Phút chốc tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Đinh Hạo Văn, một người đã khoảng sáu mươi tuổi lúc này khuôn mặt cười rộ lên như một đóa hoa, vẻ mặt vui mừng kia không hề khác một đứa bé bảy tám tuổi bao nhiêu, một bên vừa chào hỏi với minh chủ đại nhân, sau đó liền vội đi ra cửa đón tiểu thiếp của mình.

Đợi cho Đinh Hạo Văn đi khuất, rất nhiều người trong phòng bày ra vẻ mặt khinh thường, cũng có những người không kiêng nể gì bắt đầu nhỏ giọng thì thầm

“Đinh phu nhân đúng là số khổ mà, sao lại có thể gặp phải loại nam nhân này chứ, đã già rồi mà còn phải chịu loại khổ này”.

“Đúng vậy, nghe nói vị tiểu thiếp này mang thai, cho nên Đinh Hạo Văn mới gấp gáp muốn đón nàng ta vào phủ”.

“Nhớ lại năm đó, Đinh phu nhân là một đóa hoa của Tô thành, hơn nữa vì giúp minh chủ quản lý mọi chuyện trong giang hồ, lại tình nguyện luyện một loại công phu âm nhu, hại chính bản thân mình chỉ sinh được một đưa con, sau này không thể nào sinh được nữa. Ai ngờ đứa nhỏ kia lại chết non, hiện tại thật đúng là châm biếm, Đinh minh chủ cưới người khác, lại còn có đứa nhỏ, tình chàng ý thiếp với cô tiểu thiếp này, Đinh phu nhân lại trở thành một mình cô đơn”.

Mọi người đều nắm cổ tay thương tiếc, đều là vì vị Đinh phu nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả ngày hôm nay đều chưa thấy được mặt bà.

Bên ngoài cửa phủ có tiếng kèn hỉ truyền tới, vang vọng khắp nơi.

Vân Tiếu nghe mọi người bên cạnh nói chuyện, thấy thấy vẻ náo nhiệt bên ngoài cửa phủ, tâm tình không khỏi nặng nề. Đây chính là bi ai của nữ tử cổ đại, cả đời coi chồng như trời, nhưng một khi trời sụp, nàng sẽ phải làm sao bây giờ. Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh người phụ nữ đứng trên cầu hình vòm kia, đau xót như thế, tuyệt vọng như vậy, chắc hẳn cũng gặp phải đại kiếp nạn trong đời, Vân Tiếu đang muốn nhập thần.

Ngoài cửa phòng truyền tới, tiếng cười sang sảng của Đinh Hạo Văn, đi thẳng vào phòng.

Đinh Hạo Văn đã bước qua tuổi sáu mươi, lại nghênh đón mùa xuân thứ hai trong đời, vẻ mặt hồng quang, đường làm quan rộng mở.

Hôm nay hắn chính là song hỷ lâm môn, nạp thiếp có con.

Trong tay nắm lấy dải lụa đỏ nối với cầu hoa, nắm bàn tay non mềm của thiếu nữ một đường bước đi, nghênh vào đại sảnh, trong phòng đã có người cười hì hì mở miệng.

“Chúc mừng Đinh huynh đón được giai nhân, lại được quý tử”.

Phòng trong vang lên những tràng cười như sấm, tuy rằng khinh thường, nhưng cũng không ai muốn xé rách da mặt, mỗi người lại khen tặng hai câu. Đinh Hạo Văn kia không biết là vì vui sướng đến mê mụ đầu óc, hay là biết rõ nhưng không so đo, dù sao hôm nay là ngày hắn đón kiều thê cùng quý tử, cho nên không ngừng quay đầu.

“Khách khí khách khí”.

Quản gia Đinh phủ bước lên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lão gia, giờ lành đã đến, mau bái đường đi”.

Quản gia trong lòng run sợ, sợ rằng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phu nhân lúc này không có động tĩnh, không có nghĩa là sau đó cũng không có động tĩnh gì. Tuy lão gia đã nhốt phu nhân vào phòng, còn hạ dược với bà, hứa hẹn sau ngày hôm nay, sẽ giải độc cho bà. Nhưng phu nhân luôn là người kiên cường khí khái, chỉ sợ dù liều chết bà cũng sẽ gây náo loạn. Cho nên vị quản gia Đinh phủ này, chỉ cảm thấy mí mắt không ngừng nhảy lên, trong lòng bất an.

Đáng tiếc lão gia lại một chút cảm giác cũng không có, vợ chồng với nhau mấy chục năm, chẳng lẽ không hiểu tích cách phu nhân chính là thà làm ngọc vỡ hay sao?

Đinh Hạo Văn nghe quản gia nói vậy, lập tức gật đầu ra lệnh: “Được, bái đường”.

Lập tức có người chủ trì hôn lễ bước tới chính giữa đại sảnh, giơ một bàn tay lên, trong phòng lập tức yên lặng lại. Mọi người đồng thời nhìn về phía người chủ trì kia, người chủ trì mặc một bộ áo xám vuốt vuốt chòm râu, trong mắt mang theo chút không cam tâm tình nguyện, loại chuyện này ai nguyện ý làm chứ. Nhưng Đinh minh chủ có ân với hắn, nếu đã nhờ vả, hắn tuyệt đối sẽ không chối từ, nhưng làm loại chuyện này, thật đúng là lương tâm bất an. Người chủ trì không muốn nhiều lời cái gì, thanh thanh cổ họng, nói hai câu đơn giản mở màn, sau đó vào thẳng chủ đề.

“Nghi thức bái đường bắt đầu”.

Đinh Hạo Văn khuôn mặt mỉm cười, hiện tại hắn cũng không so đo những thứ này, trong lòng thầm nghĩ mau chóng đưa tiểu thiếp vào động phòng.

“Nhất bái Thiên Địa”.

Tiếng nói kéo dài vang lên, uốn lượn vang xa.

“Nhị bái cao đường”.

Đinh Hạo Văn không còn cha mẹ, nhưng vị trí trên kia cũng có võ lâm minh chủ đương nhiệm ngồi. Trong mắt nam nhân kia bỗng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mắt thấy Đinh Hạo Văn cúi đầu bái, hắn khẽ nhấc vạt áo, làm bộ như lơ đãng tránh đi.

“Phu thê – ” người chủ trì tiếp tục câu cuối, nhưng là lúc này, bỗng vang lên một tiếng thét giận dữ lôi đình, mang theo sức mạnh dời núi lấp biển, sau đó một bóng đen lao vút tới, nháy mắt làm tắt ánh nến đỏ hai bên trong đại sảnh, trong phòng trở nên tối tăm, chỉ có ánh nến ở bốn góc phòng tỏa sáng.

Trong phòng vang lên những tiếng thở dài, có người kêu lên: “Đinh phu nhân đi ra”.

Dĩ nhiên là phu nhân chính thức của Đinh Hạo Văn, mới vừa rồi ra tay cũng đủ để thấy thủ đoạn lợi hại của bà, cái bóng màu đen kia lóe qua, một lần nữa quay về tay bà, hóa ra là một cây đàn cổ. Bà mặc một bộ quần áo màu đen, trên đầu lại đội tấm vải màu trắng, dài quét đất, lạnh lùng đứng phía trước cửa, như Tu La địa ngục, như Dạ Xoa Quỷ Vực, mang theo sát khí hủy thiên diệt địa đến, đôi mắt màu đen mở lớn nhìn khắp lượt, một dòng chất lỏng đỏ sậm chảy ra, chính là huyết lệ.

Trong sảnh lặng ngắt như tờ, mọi người kinh sợ, đồng thời nhìn về phía người phụ nữ một thân áo đen với áo choàng trắng kia, nàng bước từng bước vào, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng.

“Đinh Hạo Văn, ta xin chúc mừng hai người các người cùng xuống hoàng tuyền, đồng sinh cộng tử, chúc các ngươi sau khi triền triền miên ân ái, bách thế không rời”.

Người phụ nữ mặc đồ trắng kia, rơi lệ đầy mặt, khuôn mặt bị nhuộm đỏ, dữ tợn đáng sợ.

Đương thượng Đinh Hạo Văn thở hổn hển, sắc mặt âm ngao, một tiếng chỉ trích bình dựng lên: “Bạch Như Sương, ngươi không muốn sống nữa”.

Ngày xưa là vợ chồng ân ái, hôm nay lại đao kiếm chĩa vào nhau, mọi người chỉ cảm thấy tình yêu như nước lạnh, vừa lạnh vừa đau.

Đại sảnh, không ai lên tiếng, có người nhìn Đinh Hạo Văn, không biết hắn sẽ xử lý việc này ra sao, có người lại nhìn về phía người phụ nữ kia. Ngày xưa là một đóa kiều hoa của Tô thành, vậy mà lại có kết cục này, người quỷ đều e ngại, chỉ vì bà đã gả nhầm phu quân, chọn lầm đường. Nhưng ai biết, đàn ông trên đời đều bạc bẽo, chẳng qua người khác không có được phần quyết tuyệt như Đinh phu nhân.

Cả căn phòng yên lặng, bỗng vang lên một giọng nói duyên dáng, chính là đầu sỏ gây nên ngày hôm nay, danh kỹ Tô Thành, tiểu thiếp của Đinh Hạo Văn.

Chỉ thấy trên mặt ả hiện lên một rặng mây đỏ, lộ ra gương mặt nhu tình kiều mỵ, quả là một nữ nhân thiên kiều bá mỵ khiến người ta phải yêu thương. Chỉ tiếc trong đôi mắt kia không hề có chút thiện lương, chỉ đầy vẻ ác độc, nhưng lại ra vẻ nhu nhược không chịu nổi, tay ôm ngực, không chút sức lực mở miệng.

“Hạo Văn, thiếp sợ”.

Mọi người trong sảnh một nửa muốn nôn, ánh mắt khinh bỉ càng thêm khinh thường, còn hận không thể bạt tai ả hai cái. Ngươi sợ gì, ngươi sợ mà ngươi còn cướp chồng người ta, ngươi sợ mà ngươi còn muốn đại kiệu tám người khiêng nghênh vào cửa, ngươi sợ ngươi còn dám ở trước mặt bao người ra vẻ yếu đuối, khiến cho vợ chồng người ta đánh nhau.

Ngươi là người, người ta không phải là người sao, khó trách người ta nói trên đời vô tình nhất là kỹ nữ, thì ra là thật sự.

Mọi người thầm nghĩ, chửi loạn ở trong lòng, có điều cũng không ai dám lên tiếng, đây là việc nhà người ta, hơn nữa nơi này còn có minh chủ đại nhân, cũng không tới phiên bọn họ mở miệng.

Đinh Hạo Văn thấy tiểu thiếp kia hoảng sợ kêu lên, sớm đã khẩn trương vỗ tay ả, dịu dàng dỗ dành.

“Đừng sợ, có ta đây”.

Một câu này của hắn, hiển nhiên là xát thêm muối vào vết thương của Đinh phu nhân, so với việc giết bà càng khiến bà thêm thống khổ. Mọi người chỉ thấy bà xoay người một cái, đàn cổ trong tay giơ lên, bỗng lao về phía này, mang theo sát khí sắc bén hủy thiên diệt địa, mọi người trong đại sảnh đều tự động lui lại, tự động tạo ra một con đường. Đinh Hạo Văn vung tay lên, cùng với vẻ ung dung trước đó khác biệt hoàn toàn, chưởng phong ngưng tụ, giơ tay một luồng nội lực lớn mạnh tung ra ngoài, bắn thẳng về phía chiếc đàn cổ kia. Đáng thương một cây đàn cổ có một không hai, trong nháy mắt bị đánh nát vụn thành nhiều mảnh, bay lả tả như những hạt mưa phùn ngày xuân, mang theo hơi thở lạnh thấu xương.

Cây đàn cổ này chính là Đinh Hạo Văn vì ái thê mà tìm kiếm, hôm nay lại hủy hoại nó ngay trong chốc lát.

Xem ra hai vợ chồng thật sự là cắt đứt tựa như băng gãy, nước sông khô kiệt, vĩnh viễn không có khả năng hòa hợp .

Tiểu thiếp vừa được đón vào cửa bên cạnh, không ngừng châm ngòi.

“Hạo Văn, cẩn thận một chút, đừng quên còn có đứa nhỏ chứ”.

Đinh Hạo Văn quay đầu lại cười với ả, thật đúng là ân ái triền miên, lại đẩy một người khác vào trong vùng trời đầy tuyết giá lạnh, khi quay đầu lại chỉ còn lãnh khốc vô tình.

“Bạch Như Sương, ngươi không biết thế nào là đủ, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, nhiều năm qua ta sống với ngươi đã sớm chán ghét rồi, chẳng lẽ ta không thể cưới tiểu thiếp hay sao? Trên đời này nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, là ngươi không bình thường, ngươi là một con mụ điên”.

Bạch Như Sương ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, cuối cùng trong mắt cũng không chảy ra được một giọt nước mắt, khuôn mặt già nua kia, chỉ còn lại những giọt nước đọng, trong mắt tràn ngập băng hàn.

“Đinh Hạo Văn, ngươi còn mặt mũi nào nói những lời này với ta, ngày đó ngươi để ta tập âm công, ngươi đã nói như thế nào, cả đời sẽ chỉ có một người vợ là ta, đây cũng không phải là ta ép ngươi nói. Nam nhân đều trọng hứa hẹn, nếu như ngày đó ngươi không hứa hẹn như vậy, ta sẽ đi tập loại âm công mà không thể sinh con được nữa sao? Cho đến ngày nay ngươi chẳng những nạp thiếp sinh con, vậy mà còn hạ độc với ta, được, được lắm, để cho người trong thiên hạ này nhìn xem ngươi là loại người gì”.

Bạch Như Sương từng câu từng chữ vang vọng khắp nơi, sắc mặt Đinh Hạo Văn khẽ biến. Trong phòng rất nhiều người sắc mặt thay đổi, ai cũng không ngờ Đinh Hạo Văn này có thể vì một nữ nhân ở kỹ viện, lại có thể ra tay độc ác với vợ cả như thế, nam nhân này đúng là lòng lang dạ sói, nam nhân điên khùng.

Đinh Hạo Văn bị vạch trần, chẳng những sắc mặt âm ngao, sát khí tràn ngập, tung người phi lên, đánh về phía Bạch Như Sương, Bạch Như Sương cũng đâu chỉ ngồi chờ chết. Hai người đánh nhau từ trong đại sảnh ra đến ngoài vườn, mọi người cũng đều chạy ra bên ngoài xem náo nhiệt, không biết Đinh Hạo Văn với phu nhân mình thì võ công ai tốt hơn ai?

Tiểu thiếp kia cũng chạy vội ra ngoài, dọc theo đường đi không cẩn thận bị người ta cố ý đụng một cái, hoặc là đẩy ả một chút, ả trợn mắt nhìn, quét một vòng, nhưng lại không ai thèm để ý đến ả, mọi người đã sớm giải tán.

Đi ở sau cùng có mấy người Vân Tiếu, Uyển Uyển cùng Lưu Tinh.

Uyển Uyển nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Đinh phu nhân không phải là người phụ nữ đánh đàn ngày hôm nay đấy sao?”

Vân Tiếu cười gật đầu, nhận ra có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu phía sau. Quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp vị minh chủ võ lâm kia không hề nhúc nhích, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, người bên cạnh ghé vào tai hắn nói cái gì đó, hắn khẽ gật đầu, tự nhiên nhìn về nơi khác.

Ngoài phòng có người thét lên một tiếng kinh hãi. Vân Tiếu đứng ở hành lang nhìn tới, liền thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, một bàn tay túm lấy cánh tay còn lại, máu tươi một giọt một giọt nhỏ xuống, thân mình lung lay sắp đổ, dường như không thể chịu nổi nữa.

Thì ra Đinh Hạo Văn chẳng những võ công cao, mà ám khí cũng là tốt nhất. Vừa rồi bất ngờ tung ra một cây ngân đinh, trúng cánh tay của Đinh phu nhân, khiến thân mình bà lảo đảo lùi lại phía sau vài bước mới đứng vững được, nhìn chằm chằm Đinh Hạo Văn, ngửa đầu cất giọng cười lớn.

“Đinh Hạo Văn, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho người, từ nay về sau sau ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu như ta còn một hơi thở, tất sẽ báo mối thù hôm nay”.

Bà nói xong, xoay người rời đi, trong đám người phát ra những tiếng thở dài, lúc này ả tiểu thiếp kia vọt tới bên người Đinh Hạo Văn kêu lên.

“Hạo Văn, mau giết bà ta, nếu không bà ta sẽ quay về trả thù, đến lúc đó..”.

Đinh Hạo Văn trấn an tiểu giai nhân trong lòng : “Không có việc gì, ta sẽ bảo vệ hai mẹ con các nàng”.

Nói xong, ung dung thản nhiên liếc nhìn người bên cạnh một cái, vị quản gia kia giống như nhận được gợi ý gì đó, yên lặng mà rời đi.

Vân Tiếu nhìn toàn bộ cảnh này, liếc nhìn Lưu Tinh bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đi, chúng ta đi nhìn xem”.

“Dạ, chủ tử”.

Đoàn người lặng yên không một tiếng động từ hành lang dài đi về một góc trong phủ, mà trong vườn Đinh Hạo Văn ôm lấy tiểu thiếp, ra vẻ có lỗi xin lỗi những khách mời hôm nay

Tuy Đinh phủ lớn, nhưng muốn ra ngoài cũng thực dễ dàng, mấy người Vân Tiếu, Lưu Tinh, Kinh Vân rất nhanh nhảy ra khỏi bức tường cao, chạy thẳng về phía trước, không biết Đinh phu nhân bị trúng độc thế nào rồi?

Ánh trắng như nước, ánh trăng lạnh lẽo phủ đầy mặt đất.

Mấy người tìm một vòng, lại không hề thấy bóng dáng Đinh phu nhân, cuối cùng nghĩ rằng có lẽ Đinh phu nhân đã chạy thoát, đang muốn rời đi, không ngờ lại nghe thấy một tiếng quát lạnh từ xa.

“Đám cẩu nô tài các ngươi, tất cả đều sẽ xuống địa ngục”.

Vân Tiếu vung tay lên, lệnh cho Lưu Tinh đi qua. Các nàng theo sát ở phía sau, liền thấy dưới bức tường cao có một đám hắc y nhân đang vây quanh một người, mà người kia chính là Đinh phu nhân. Đám hắc y nhân này chắc hẳn chính là người của Đinh phủ, vậy mà bọn họ có thể làm loại chuyện này với chủ mẫu nhà mình, có thể thấy được đám nô tài này ngày thường không thiếu làm chuyện xấu.

Kẻ cầm đầu đám hắc y nhân cũng không thèm để ý tới Đinh phu nhân đang tức giận mắng chửi, sớm đã giương đao trong tay, ánh đao sáng lóe màu bàng bạc.

Lưu Tinh nâng chân đá viên đá dưới chân, viên đá như gió cuốn mây bay, phi nhanh ra ngoài, ba một tiếng đập vào thanh đao đang giơ lên kia, tia lửa bắn ra bốn phía. Người nọ bị rung động run người, đao trong tay xoảng một tiếng rơi xuống đất, trong đêm đen lạnh lẽo lộ ra vẻ quỷ dị khó lường.

Đinh phu nhân bị bao vây cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy được hình ảnh thanh đao rơi xuống đất, ngay sau đó cả người rơi vào trong bóng tối, hôn mê bất tỉnh, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, ta không muốn chết, ta muốn báo thù, ta muốn giết chết tên khốn Đinh Hạo Văn kia.

Mười mấy tên hắc y nhân vây quanh Đinh phu nhân, vừa thấy có người cản trở bọn họ làm việc, ào ào tản ra, bao vây mấy người Vân Tiếu lại, chuẩn bị đánh.

Vân Tiếu kéo Uyển Uyển lui lại phía sau từng bước, Lưu Tinh và Kinh Vân phi thân lên nghênh chiến, nắm chặt binh khí trong tay.

Mười mấy tên này thân thủ không tồi, Lưu Tinh và Kinh Vân mà muốn đánh thắng bọn chúng trong khoảng thời gian ngắn có chút khó khăn

Vân Tiếu lùi lại cạnh tường, duỗi ra tay kéo quá Uyển Uyển, hai người chạy nhanh tới bên người Đinh phu nhân. Khuôn mặt Đinh phu nhân bao phủ một lớp màu đen, hiển nhiên đây là dấu hiệu của trúng độc. Vân Tiếu nhanh chóng xem xét Đinh phu nhân trúng loại độc gì, lại phát hiện chiếc ngân đinh kia có tẩm độc, cho nên cánh tay này của Đinh phu nhân xem như phế rồi. Quan trọng nhất là nếu lúc này không bỏ cánh tay này đi, chỉ sợ độc sẽ chạy vào tim.

Những đám mây màu xám trên trời, những ánh sao nhỏ li ti, đao quang kiếm ảnh, tia lửa binh khí va chạm vào nhau không ngừng bắn ra, bóng người lần lượt thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại, mà đêm nay các nàng lại không mang theo hòm thuốc, may là trên người nàng có mang theo đoản đao cùng với một lọ thuốc giải độc, trước cần phải sơ cứu qua đã.

Vân Tiếu vừa nghĩ thông, lập tức rút đoản đao sắc bén được giấu dưới chân giày ra, ra lệnh cho Uyển Uyển xé rách một cánh tay áo của Đinh phu nhân.

Cả cánh tay này đã hoàn toàn biến đen, trên miệng vết thương còn tỏa ra mùi hôi thối.

Vân Tiếu giơ tay lên, không ngờ lại có một hắc y nhân định đánh lén hai nàng. Uyển Uyển vung chân lên đá một cước qua, Vân Tiếu phi ngân đao trong tay, ánh sáng bạc lóe lên lướt qua cổ hắc y nhân, hắn khó tin mở to mắt nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt kia, nhìn qua thì chỉ là những kẻ tay trói gà không chặt, không hiểu sao mình lại chết dưới đao bọn họ.

Kỳ thật nếu không phải do hắn khinh địch, Vân Tiếu căn bản không có khả năng trí hắn vào chỗ chết, chỉ vì hắn quá chủ quan, nghĩ rằng hai người không có năng lực gì, cho nên mới một đao mất mạng.

Vân Tiếu thu thập xong hắc y nhân, quay đầu, ánh mắt tối sầm lại, giơ tay chém xuống, tiếng xương cốt bị chặt đứt vang lên rõ ràng, rõ ràng lưu loát, sắc mặt bình tĩnh không có gì khác thường, chỉ là trong mắt mang theo một chút đau lòng

Người vốn đã hôn mê, giờ phút này bị cái đau đớn bất ngờ ập tới khiến tỉnh táo lại, ánh mắt mở trừng lên nhìn bả vai cùng cánh tay mình bị chặt bay ra ngoài. Mà thiếu niên cầm đao kia vẻ mặt trấn định, đôi mắt đen của Đinh phu nhân lóe lên tia nhìn ngoan lệ, Vân Tiếu cũng không hề để ý, nhẹ nhàng lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Đinh phu nhân, trầm giọng mà nói.

“Trên ngân đinh có độc, mặc dù bà không còn cánh tay này, ít nhất vẫn còn giữ được mạng”.

Đinh phu nhân nghe thế, thì ra cậu thiếu niên này đã cứu mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người liền lâm vào hôn mê.

Vân Tiếu quay đầu ra lệnh cho Uyển Uyển đang xanh mặt đứng bên cạnh: “Đến đây, kéo váy ra, băng bó cho bà ấy, cần phải mạnh một chút đấy, nếu không chỉ sợ mất mạng”.

Ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Lưu Tinh cùng Kinh Vân đang chiến đấu với đám người kia, trong một thời gian ngắn sợ là không phân thắng bại được. Vân Tiếu đứng lên nắm chặt ngân đao trong tay, bên trên đao, máu đen tản ra mùi tanh hôi, lao thẳng về phía bên cạnh Lưu Tinh và Kinh Vân.

Uyển Uyển kinh hãi, nhanh chóng duỗi tay kéo nàng: “Công tử, người muốn làm gì?”

“Giết người”.

Nói thật ra, nàng chỉ mới cứu người, không có giết người, cho nên có chút khẩn trương, nhưng đám người đáng giận này thật đáng chết, nếu không giết hết thì bọn họ sẽ không đi được, mà Đinh phu nhân hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Tuy rằng mình và bà không hề có quan hệ gì, nhưng khi thấy bà chịu khổ sở, nàng chỉ thầm nghĩ cứu sống bà.

Uyển Uyển nghe chủ tử nói vậy, sớm bị dọa trắng mặt. Chủ tử không biết võ công, tuy rằng cũng biết dùng đao một ít, hơn nữa múa may cũng trôi chảy, nhưng mà nàng thật sự không biết võ công, những người này đều có thân thủ bất phàm, nếu nàng bị thương thì làm sao bây giờ?

“Công tử, đừng đi”.

Uyển Uyển lao người tới, ôm lấy chân Vân Tiếu, kiên quyết ngăn cản hành động của nàng.

Khi hai người còn đang tranh chấp không ngừng, ánh trăng đang sáng tỏ bỗng nhiên bị mây đen che phủ. Mọi người ngẩng đầu, có vài kẻ mặt không chút thay đổi xuất hiện, động tác nhanh chóng, qua lại như bay, vừa nhìn liền biết những người này có thân thủ cực kỳ lợi hại.

Những người đó vừa xuất hiện, liền giương binh khí trong tay phi thân tới, dĩ nhiên là đối phó với những kẻ chuyên làm việc ác kia.

Vân Tiếu kinh ngạc thu hồi ngân đao trong tay, cười nhạt.

Xem ra cũng có người giống với nàng, không thể nhìn nổi những hành động thối tha của tên khốn Đinh Hạo Văn này, cho nên giúp các nàng. Nhìn những người vừa xuất hiện này, Vân Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức ngồi xổm người xuống, cùng Uyển Uyển xử lý vết thương của Đinh phu nhân

Đến khi các nàng xử lý tốt, bên kia cũng đã đánh nhau xong.

Hơn mười cỗ thi thể ngã xuống, mùi máu tanh khắp trời, Lưu Tinh lau người chạy tới, duỗi tay nâng Đinh phu nhân dậy, quan tâm hỏi chủ tử bên cạnh.

“Chủ tử có sao không?”.

“Không có việc gì, đi thôi”.

Lúc này, Vân Tiếu phất phất tay, Kinh Vân chạy nhanh đi đánh xe ngựa tới, mấy người nhanh chóng nâng Đinh phu nhân lên xe ngựa, đưa về khách sạn.

Đợi khi xe ngựa càng lúc càng xa, dưới một gốc cây đại thụ có một nam tử áo xanh đứng dựa, trong đôi mắt đen nhánh, hiện lên một nụ cười giảo hoạt. Thực là thú vị, ở đây lại có thể gặp được nàng, không biết hắn có biết không?

Vân Tiếu vì không muốn kinh động đến người trong khách sạn, nên mình và Uyển Uyển đi từ cửa chính vào, lại dặn Lưu Tinh cùng Kinh Vân đỡ Đinh phu nhân ở cầu hình vòm, bay lên cây liễu gần căn phòng của các nàng, sau đó mới vào phòng.

Trong phòng, đèn được đốt sáng, trên chiếc bàn gỗ hình tròn giữa phòng đặt chỉnh tề này nọ, dược lô, cồn, thuốc viên, còn có ngân châm cùng dao giải phẫu.

Vân Tiếu đầu tiên cho Đinh phu nhân dùng thuốc cầm máu, sau đó mở cánh tay bị chặt đứt của bà ra, cẩn thận xử lý miệng vết thương, để ngừa nhiễm trùng cuốn hút thì thật phiền toái .

Xương trắng nhô ra, dần dần máu chảy nhiễm đỏ trông thật dữ tợn, Uyển Uyển chưa từng thấy trường hợp như vậy, sớm đã buồn nôn lao đến bên cửa sổ, không ngừng nôn khan. Ngay cả ám vệ như Kinh Vân và Lưu Tinh thấy hình ảnh như vậy da đầu cũng run lên, tay chân lạnh như băng. Nhưng khi nhìn lại chủ tử, trên ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo chỉ có nghiêm túc, cẩn thận cùng chấp nhất, không hề có một chút gì gọi là sợ hãi, khủng hoảng, chủ tử quả nhiên là không giống bọn họ.

Không hổ là thần y vang danh khắp thiên hạ.

Vân Tiếu xử lý miệng vết thương, rắc thuốc lên sau đó băng bó kỹ, dùng ngân châm đâm vào các huyệt để giảm áp lực thần kinh cho Đinh phu nhân. Bà đã mất máu quá nhiều không nên tức giận hay phẫn hận, như vậy chỉ càng khiến bệnh tình thêm nặng. Cuối cùng cho bà ăn một viên thuốc giải độc. Ngoài cây ngân đinh có độc kia, trong người Đinh phu nhân cũng bị hạ độc, đêm nay bà đúng là liều mạng mình, có lẽ ôm quyết tâm cùng chết.

Sau khi thu thập thỏa đáng, Vân Tiếu đứng lên, trên mặt tràn đầy mồ hôi, Uyển Uyển sắc mặt trắng bệch đi tới. Vân Tiếu thấy vẻ mặt của Đinh phu nhân đã bình thản hơn nhiều, chỗ bị thương cũng đã được băng bó kỹ lưỡng, lúc này hòn đá trong lòng mới hạ xuống được, nhưng chỉ cần nghĩ lại vẫn nhịn không được mà thở dài.

“Hai người các ngươi ra ngoài canh gác đi”.

Vân Tiếu dặn Lưu Tinh và Kinh Vân, đợi khi hai người đi xuống, còn mình thì đến góc phòng, sửa sang lại quần áo dính đầy máu, quay đầu nói với Uyển Uyển còn đang đờ đẫn đứng bên giường.

“Tìm bộ quần áo sạch sẽ thay cho Đinh phu nhân đi, bộ quần áo trên người bà dính đầy máu rồi, quá khó ngửi”.

“Dạ, chủ tử”. Uyển Uyển phục hồi tinh thần lại, thật cẩn thận đi tới giúp Đinh phu nhân thay quần áo, Vân Tiếu cũng tự thay bộ quần áo trên người mình.

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, ánh sáng bàng bạc phủ đầy mặt đất, ánh trăng sáng tựa như một tấm màn mỏng màu bạc phủ xuống mặt sông, mơ hồ có bóng chiếc thuyền, hai bên trái phải đều có một chiếc đèn lồng tựa như đôi mắt sáng trong đêm, chỉ dẫn đường cho con thuyền.

Trong phòng thực im lặng, ngoại trừ tiếng loạt soạt quần áo khi Uyển Uyển thay quần áo cho Đinh phu nhân, thì không có nửa điểm tiếng động.

Bỗng nhiên dưới lầu khách sạn vang lên tiếng nói chuyện, hơn nữa thực ầm ỹ. Vân Tiếu nhíu mày, thầm kêu một tiếng không ổn, chỉ sợ là người ủa Đinh phủ. Tên Đinh Hạo Văn kia không phải là sẽ đuổi tận giết tuyệt chứ, nam nhân này đúng là không bằng cầm thú, nhưng trước mắt phải đưa Đinh phu nhân đi đã, nếu để bà rơi vào tay đám gia nhân họ Đinh kia, khẳng định là mất mạng.

Vân Tiếu cùng Uyển Uyển đồng thời nhìn ra ngoài cửa, Lưu Tinh cùng Kinh Vân đã đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt lạnh lùng.

“Không ổn rồi, có người vào đây, thực hiển nhiên là người Đinh phủ, hiện tại làm sao bây giờ? Hay là đưa Đinh phu nhân rời khỏi Tô thành đi, chúng ta giết mười mấy người của Đinh gia, chỉ sợ có phiền toái”.

“Được, mang Đinh phu nhân đi thôi”.

Uyển Uyển đã thu dọn xong hòm thuốc, Lưu Tinh tiến lên đỡ Đinh phu nhân, Kinh Vân vươn tay kéo hai người các nàng, hiện tại chỉ có thể đi ra theo đường cửa sổ.

Mấy người bọn họ vừa rời đi, cửa phòng liền bị phá tung, mười mấy tên thủ hạ của Đinh phủ tay cầm đao sáng loáng xông vào phòng, vừa thấy trong phòng không hề có người nào quay đầu lại nhìn tiểu nhị phía sau, giọng nói lạnh lùng độc ác.

“Không phải nói có hai khách nhân sao? Người đâu?”

“Tôi, tôi không biết”. Tiểu nhị trợn trắng mắt chẳng hiểu tại sao, nam nhân cầm đầu kia tung một cước, đá tiểu nhị ngã lăn ra đất. Lúc này đã có thủ hạ tìm kiếm xung quanh, bỗng nhiên có người mở cửa sổ ra, nhìn thấy bóng người thấp thoáng phía xa chỗ cầu hình vòm, không khỏi kêu to lên: “Bọn họ chạy, nhanh đuổi theo”.

Vừa dứt lời, cả người đã lao ra khỏi cửa sổ, ngay sau đó một người tiếp một người đuổi theo.

Trên ngã tư đường tĩnh lặng, ánh trăng ẩn hiện, mưa phùn qua đi, đường đá xanh mát lại trơn trượt, không lưu ý một chút là có thể bị ngã, Uyển Uyển đã bị ngã vài lần. Vân Tiếu quay đầu nhìn một tên gia nhân Đinh phủ đuổi sát không rời phía sau kia, nhanh chóng quay đầu lại nói với Lưu Tinh đang đỡ mình: “Ngươi đi giúp Uyển Uyển đi, ta không sao”.

Lưu Tinh lĩnh mệnh, duỗi ra tay đỡ lấy Uyển Uyển, lại hướng về phía Vân Tiếu, phi thân về phía trước mà chạy.

Kinh Vân cõng Đinh phu nhân, một đường chạy như điên, một đám đuổi theo sát phía sau các nàng cũng chạy như điên. Tiếc rằng đám thủ hạ Đinh phủ kia thân thủ không tồi, mà Lưu Tinh cùng Kinh Vân trong tay đều kéo theo người, không thể thi triển khinh công, mắt thấy người đuổi phía sau càng lúc càng gần, mà xe ngựa của bọn họ vẫn còn ở khách điếm.

Có điều trời không tuyệt đường sống của người, ngay khi mọi người đều nghĩ chạy không thoát, bỗng trên đường cái xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa chạy như bay, xe ngựa chạy như bay tới, trong nháy mắt dừng lại bên cạnh mọi người, một người ngồi trên xe ngựa, giọng nói lạnh lùng: “Mau lên đây”.

Lưu Tinh ôm lấy Uyển Uyển cùng chủ tử phi lên, Kinh Vân cũng cõng theo Đinh phu nhân nhảy lên xe ngựa.

Phía sau, đám ác nô kia vẫn không hề buông tha đuổi theo như điên. Bỗng nhiên trên những thân cây cao lớn ở ngã tư đường xuất hiện mười mấy người mặc đồ đen bịt mặt phi xuống, vây tròn bọn người kia lại, thi thoảng lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Uyển Uyển nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, còn mắng một câu.

“Đáng đời”.

Vân Tiếu lại nhíu mày, chuyện đêm nay thực là kỳ quái, trước là có người giúp các nàng cứu Đinh phu nhân, vốn tưởng là bởi vì đồng cảm với Đinh phu nhân, nhưng hiện tại xem ra lại hoàn toàn không phải là có chuyện như vậy, giống như người ta là có ý giúp các nàng, nhưng rốt cuộc là ai đây, có tâm tư gì? Thật sự là đồng cảm với Đinh phu nhân, hay là còn có ý đồ khác?

Vân Tiếu trăm mối vẫn không có lời giải, chỉ nghe tiếng xe ngựa gào thét phi trên đường, không biết chiếc xe ngựa này muốn chạy tới đâu, ngạc nhiên cùng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Tinh, Lưu Tinh thấy vậy nhẹ giọng báo:

“Không có việc gì, hình như là ra khỏi thành”.

Ra khỏi thành? Vân Tiếu khẽ nhíu mày lại, ra khỏi thành cũng thật là một ý kiến hay.

Tô Thành là thiên hạ của người giang hồ, Đinh gia ở Tô Thành cũng rất nhiều cơ sở ngầm, nếu như ở lại sợ là càng thêm phiền toái, có thể đi ra ngoài thì không còn gì tốt hơn, nhưng rốt cuộc là người phương nào giúp các nàng, giúp Đinh phu nhân hay là giúp các nàng, theo lý thì hẳn là giúp Đinh phu nhân đi.

Xe ngựa lộc cộc lộc cộc chạy nhanh, một lúc lâu sau, liền đến cửa thành, người canh ngoài cửa thấy có xe ngựa tới, lên giọng quát lạnh lùng: “Người nào? Khuya khoắt ra khỏi thành”.

Hán tử đánh xe kia giơ lệnh bàn trong tay lên, người nọ lập tức ngậm miệng không nói gì, vung tay lên mười mấy người phía sau liền mở cửa thành, chi nha một tiếng, ánh trăng rơi đầy đất.

Xe ngựa chạy nhanh ra ngoài, chạy liên tục ước chừng ba mươi dặm, mới dừng lại.

Người đánh xe nhảy xuống, gần như là trong cùng một lúc, Vân Tiếu cùng Lưu Tinh, Kinh Vân cũng nhảy xuống, ba người bình tĩnh đánh giá người đã giúp bọn họ kia.

Dáng người cao thẳng, có chút hơi gầy, một khuôn mặt quá mức bình thường khiến người ta không thấy được chút đặc biệt nào, nhưng đôi mắt khép mở kia hết sức lợi hại. Người này sợ là công phu cực kỳ lợi hại, chỉ là không biết sao lại giúp các nàng chứ.

“Xin hỏi các hạ là người phương nào, vì sao lại giúp chúng ta tránh kiếp nạn này”.

“Tại hạ chỉ phụng mệnh của chủ tử, đưa các vị ra khỏi thành, các vị đi thôi”.

Hóa ra đây chỉ mới là thủ hạ, có điều vì sao vị chủ tử sau lưng kia lại muốn giúp bọn họ, Vân Tiếu nhíu mày, ôm quyền.

“Thay ta đa tạ chủ tử các hạ, xin hỏi chủ tử các hạ là người phương nào”.

“Y Ngọc Hiên, chủ tử nói, công tử không cần phải nghĩ phức tạp, hữu duyên sẽ gặp lại”.

Người nọ vừa nói xong, liền thi triển khinh công rời đi, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm. Vân Tiếu có chút mờ mịt, Y Ngọc Hiên này vì sao lại muốn giúp các nàng, hơn nữa nghe khẩu khí của gã thủ hạ này, rõ ràng là vì giúp nàng, nhưng nàng lại không hề biết người này.

Đang muốn nhập thần, Kinh Vân đứng bên cạnh lại phát ra một tiếng thét kinh hãi.

“Chủ tử, Y Ngọc Hiên này chính là võ lâm minh chủ đương nhiệm”.

Võ Lâm minh chủ Y Ngọc Hiên, Vân Tiếu không nhịn được mà nhớ tới người đã gặp tối hôm nay, một nam nhân vĩ đại, hơn nữa nàng có thể xác định mình khẳng định không hề biết hắn, vì sao hắn lại muốn giúp nàng. Mặc dù có hoang mang, có điều nếu đã nói sau này còn có cơ hội gặp lại, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đến lúc đó sẽ biết, trước mắt vẫn là nhanh chóng rời khỏi phạm vi Tô Thành đã.

“Đi thôi”.

Vẫn giống như lúc trước, Lưu Tinh cùng Kinh Vân thay nhau đánh xe ngựa, mà hai nữ nhân các nàng ở trong xe ngựa chăm sóc cho Đinh phu nhân.

Đinh phu nhân ước chừng hôn mê hai ngày cũng không tỉnh lại. Vân Tiếu lo lắng bà như vậy vẫn chưa tỉnh lại không phải vì vấn đề thương thế, miệng vết thương của bà đã kết vảy, cũng không còn chảy máu, nhưng vết thương trong lòng bà, người nào có thể cứu đây.

Ngày thứ ba, xe ngựa chạy tới một trấn nhỏ ba mặt dựa vào núi, mấy người tìm một khách sạn, ăn vài thứ, cũng nghiên cứu một chút, kế tiếp nên đi nơi nào.

Vùng phía nam này có nhiều nhân sĩ võ hiệp, Đinh phu nhân vẫn là phu nhân của tiền minh chủ võ lâm, chỉ sợ người khác rất dễ dàng nhận ra bà, cuối cùng Vân Tiếu quyết định hồi kinh.

Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, Thượng Quan Diệu chỉ sợ nằm mơ cũng không thể tưởng được, nàng dám can đảm thoải mái hồi kinh. Lần hồi kinh này, nàng không dùng danh Phượng Quan, ai lại sẽ biết chứ, trước tiên tìm một chỗ ở trong Yên Kinh, để Đinh phu nhân dưỡng thương, đợi khi vết thương tốt hơn rồi lại tính.

Chủ tử đã có lệnh, những người khác cũng chỉ có thể nghe theo.

Có điều khi Đinh phu nhân vừa tỉnh, Uyển Uyển vừa lên tiếng gọi, trong mắt bà đã tràn ngập hận thù, đôi mắt đỏ ngầu thị huyết, dữ tợn mở miệng:

“Về sau đừng gọi ta Đinh phu nhân, ta thống hận họ này, đây là nỗi nhục cả cuộc đời ta”.

Vân Tiếu khẽ gọi một tiếng, nhu hòa như gió xuân.

“Bà bà, tất cả đều đã trôi qua rồi, không có việc gì, bà không làm sao cả”.

Giọng nói mềm nhẹ tinh tế như gió như mưa rơi vào trong tai Đinh phu nhân, không, là bà bà mới đúng, bà lập tức khóc nấc lên, thân thể cùng trong lòng đều là vết thương, ở giờ khắc này như được bùng nổ, giải thoát, bà khóc như một đứa trẻ.

Vân Tiếu vươn tay ôm bà, trong lòng thực chua xót, một nữ nhân bị đẩy đến mức nay xem như chuyện bi ai nhất, mất đi tất cả, mà bản thân mình lại đã hoa tàn ít bướm.

Trong xe ngựa thực im lặng, chỉ có tiếng khóc của bà bà, Uyển Uyển bên cạnh cũng nhẹ nhàng rơi lệ, xe ngựa lặng yên không một tiếng động chạy trên đường.

Bà bà khóc mệt mỏi, liền khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhìn cánh tay đã bị chặt đứt của mình, may là đây là cánh tay trái, bà vẫn còn tay phải, so với những thương tổn đã nhận thì một cánh tay với bà cũng không là gì, nâng mi lạnh lùng nhìn Vân Tiếu.

“Ngươi tên là gì?”

Vân Tiếu sửng sốt một chút, vốn muốn dùng một cái tên giả, nhưng nghĩ đến bà bà đã bị người ta tổn thương như vậy, trong lòng cũng không muốn lại xúc phạm tới bà, lông mày nhíu lại khẽ nói:

“Vân Tiếu”.

“Cứ như vậy lại bước chân vào giang hồ, làm khó ngươi rồi”.

Bà bà khẽ khép hờ ánh mắt, dường như là mệt muốn chết. Ngẫm lại cũng đúng, bà đã chảy nhiều máu như thế, còn trải qua kích thích lớn như vậy, làm sao có thể không phiền lụy đây, cái gì cũng chưa ăn, may là trên đường đi đã cho bà ăn đan hoàn bảo mệnh, mới có thể không có việc gì.

Khi bà bà sắp sửa ngủ, chầm chậm mở miệng.

“Đồ đạc của ta đưa ngươi, bên trong có một cặp mặt nạ da dê, đừng làm hỏng”.

Bà vừa nói xong, liền xoay người ngủ, bởi cử động mà động vào vết thương, đau đớn khẽ nhíu mày, nhưng cũng không rên lấy một tiếng, nhìn được là một con người kiên cường. Nghĩ đến một người kiên cường như vậy mà vừa rồi khóc tựa như đứa trẻ, trong lòng Vân Tiếu thực nặng nề. Uyển Uyển một bên thần tốc thay quần áo cho bà bà, nhìn thấy túi gấm liền lấy ra đưa cho chủ tử.

Trong chiếc túi gấm thêu hình chim phượng giương cánh kia, chứa một đôi mặt nạ da dê, một của nam tử, một của nữ tử. Hai chiếc mặt nạ da dê này chẳng những tinh mỹ, hơn nữa tính năng thông khí tốt, tinh tế siêu mỏng, giống hệt với làn da thật, thậm chí so với da người còn hoàn hảo hơn, vô cùng mịn màng, trơn bóng nõn nà. Uyển Uyển vừa thấy, sớm đã thích không muốn buông tay, trái sờ phải sờ, vô cùng luyến tiếc buông tay. Vân Tiếu liếc nhìn nàng một cái, nói thật ra, ở một nơi lớn như Yên Kinh, nàng cùng Uyển Uyển là mục tiêu vô cùng bắt mắt, hai chiếc mặt nạ da dê này, có thể giải mối phiền toái giúp các nàng.

Vân Tiếu quay đầu nhìn người đang ngủ kia, chậm rãi mở miệng.

“Bà bà, cám ơn bà”.

Nói xong, vươn tay đưa cho Uyển Uyển một chiếc: “Cái này tặng cho em, Uyển Uyển, về sau ở Yên Kinh làm việc, bên ngoài vẫn nên cẩn thận một chút, có chiếc mặt nạ da dê này, dễ làm hơn”.

Uyển Uyển vừa thấy Vân Tiếu đưa tặng nàng một cái, sớm vui vẻ nở nụ cười, thật cẩn thận nhận lấy, cất kỹ, hai người quay đầu lại nhìn bà bà đang nằm ngủ trên giường, trong lúc ngủ mơ, bà không tự giác mà rơi lệ, trong lòng hai người thực nặng nề, một đường tiến thẳng về Yên Kinh.

Xe ngựa không nhanh không chậm đi được mười ngày, khi đến chạng vạng đã vào trong Yên Kinh, trên ngã tư đường náo nhiệt, vẫn phồn hoa như cũ.

Lưu Tinh đánh xe trên đầu mang một đấu lạp màu đen, Kinh Vân cùng các nàng ngồi ở trong xe, bà bà cũng tùy ý nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp trong xe, có điều mắt vẫn nhắm nghiền. Trải qua hơn mười này điều trị, vết thương của bà cũng không còn trở ngại, chỉ là vết thương trong lòng sợ là vĩnh viễn sẽ không khỏi được, cho nên vẻ mặt bà vẫn chỉ luôn lạnh lùng, một chút biểu cảm cũng không hề có. Đối với người bị thương nặng như bà, Vân Tiếu cùng Uyển Uyển hiển nhiên đau lòng, nên cũng không so đo với thái độ của bà, vẫn gọi bà thân thiết như vậy.

“Chủ tử, hiện tại đi chỗ nào đây?”

Kinh Vân cười hỏi, trước mắt cũng cũng không dám tùy tiện ở trọ, nếu gặp phải người nào đó không nên gặp thì lại phiền toái, cho nên nhất thời không biết làm sao.

Vân Tiếu nâng mi suy tư một chút, ở trọ là tuyệt đối không có khả năng, tốt nhất là mua một tiểu viện yên tĩnh, nhưng đã trễ thế này còn có thể mua viện ở đâu được, thật là khó khăn. Uyển Uyển vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng:

“Nếu không đến nhà em đi, cho tới bây giờ chủ tử còn chưa tới nhà em đâu, nhà em ở nơi rất khó bị phát hiện”.

Vân Tiếu vừa nghe, có chút chần chờ: “Uyển Uyển, ta không muốn gây phiền toái cho em”.

“Có cái gì phiền toái chứ, tổng cộng chỉ có ba người, em cùng đệ đệ, còn có bà nội mà thôi”.

“Vậy được rồi”.

Vân Tiếu gật đầu, ý bảo Uyển Uyển đi ra ngoài, chỉ đường để Lưu Tinh đánh xe, còn mình thì ngồi một bên nhíu mày suy nghĩ.

Trên nhuyễn tháp, bà bà hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt mang theo lạnh nhạt, thản nhiên mở miệng: “Không phải là các ngươi đã chọc phiền toái ở chỗ này đấy chứ?”.

Vân Tiếu nở nụ cười yếu ớt, nhất thời không biết mở miệng thế nào. Có điều quả thật là đã chọc phải phiền toái, mà còn là phiền toái lớn, lộ ra chỉ sợ có nguy hiểm đến tính mạng, có điều nàng cũng không tiện nói cho bà bà biết rõ.

“Là có chút”.

Lúc này đây bà bà không còn xa cách giống như ngày thường, bà hơi nhíu mày lại, bình tĩnh nhìn nàng, vô cùng khó hiểu.

“Không ngờ là ngươi một chút võ công cũng không hề có, mà còn dám lưu lạc giang hồ, thật đúng là cả gan làm loạn ”. Bà bà cảm thán, đồng thời lại nhớ tới khi mình còn trẻ, vừa nghĩ lại không khỏi nhớ tới tên khốn Đinh Hạo Văn kia, phút chốc trong mắt bao phủ bởi một tầng phẫn nộ điên cuồng. Đinh Hạo Văn, ngươi cùng tiểu thiếp kia đừng hòng mà sống an ổn được, Đinh gia kia cũng có một nửa công lao gây dựng của ta, vậy mà hiện tại bị nữ nhân khác chiếm lấy, mà ngươi cũng dám đuổi ta đi. Được, được lắm, ta sẽ trở lại báo thù này .

“Bà bà, chúng ta không nghĩ đến chuyện quá khứ, được không?”

Vân Tiếu thản nhiên mở miệng, người phụ nữ cả người tràn ngập hận thù thị huyết kia nháy mắt khôi phục lại bình thường, nhìn ánh mắt quan tâm của Vân Tiếu, trong lòng nóng lên. Từ đôi mắt sáng ngời tinh thuần này có thể thấy đây là một đứa bé tốt, đáng tiếc một chút võ công cũng không có, còn là ân nhân cứu mạng của bà. Nếu không có nàng, bà đã chết không nhắm mắt, hiện tại còn một hơi thở, bà nhất định sẽ báo thù, sau khi báo thù dù bà có chết cũng cảm thấy mãn nguyện.

“Được”. Bà bà hừ lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện.

Vân Tiếu lại mở miệng nói tiếp: “Bà xem, vài người bọn cháu, về sau sẽ đều quan tâm tới bà, bà đừng nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, cháu nghĩ ác giả có ác báo, sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ ăn phải quả đắng”.

Nàng nhớ tới ánh mắt âm ngoan tàn độc của tiểu thiếp kia, vừa nhìn liền biết không phải nhân vật tầm thường, chỉ sợ Đinh Hạo Văn kia sẽ chẳng có kết quả tốt .

Bà bà không nói gì nữa, nhưng trong lòng biết, những người trước mắt đều mà những đứa trẻ tốt, là bà có phúc mới gặp được bọn họ, nhưng bà cá tính kiên cường, cũng không thể mềm yếu. Nếu như đứa con kia của bà còn, nhất định cũng giống bọn họ, cũng dáng vẻ xuất sắc như thế, cũng thiện lương như vậy.

Lưu Tinh đi theo sự chỉ đường của Uyển Uyển, điều khiển xe đến một con đường yên tĩnh, chậm rãi ngừng lại.

Uyển Uyển nhảy xuống, có vẻ có chút kích động, mọi người ngồi trong xe ngựa khẽ lắc đầu, có điều Vân Tiếu biết nàng nhớ người thân, để tùy nàng đi.

Vân Tiếu theo sau xuống xe, sau đó giúp đỡ bà bà xuống xe, Kinh Vân xuống sau cùng.

Bà bà ngoại trừ một cánh tay không tiện, những chỗ khác cũng không có gì bất tiện, tay phải vẫn còn, cho nên hoạt động cũng không có gì đáng lo ngại.

Tối rồi, ánh trăng nhẹ nhàng hiện lên giữa không trung, ánh sương bàng bạc phủ khắp chốn, căn nhà trước mắt không tính là xa hoa, nhưng tựa hồ rất lớn, đứng từ xa nhìn vào, vậy mà không nhìn thấy điểm cuối. Vân Tiếu có chút kinh ngạc, khi mới gặp Uyển Uyển, còn nghĩ rằng Tô gia nhà nàng nghèo túng không có tiền gì, hiện tại xem ra, cũng không phải như vậy, tòa nhà này nhìn trị giá không ít tiền đâu, hơn nữa chung quanh đều là những tòa nhà lâu năm.

Dưới ánh trăng, Uyển Uyển dùng sức gõ cửa, sau đó liền rống lớn vào bên trong.

“Tiểu Cẩu tử, tỷ tỷ đã về rồi đây, nhớ tỷ không, mau ra đá hai chân với tỷ xem nào”.

Những người đứng sau nghe vậy suýt ngã sấp, cái này gọi là kiểu tiếp đón gì đây, thực đúng là đặc biệt.

Có điều rất nhanh cửa lớn Tô gia mở ra, sau đó là một bóng người cao gầy linh hoạt chạy tới, mà Uyển Uyển lại đá một cước thật sự, thiếu niên bị đá đau gào khóc thảm thiết, sau đó vẻ mặt kinh ngạc thêm du côn mở miệng:

“Cô nương, cô gọi nhầm cửa rồi, có điều không có việc gì, tại hạ vui vẻ đón tiếp”.

Nói xong còn làm tư thế trêu chọc, nhưng hắn vừa mới cử động, lại bị đánh tiếp một trận, nhân tiện tiếng mắng không ngừng.

“Tiểu Cẩu tử, cái đồ chết tiệt này, ngay cả tỷ mình cũng dám đùa giỡn, đệ không muốn sống nữa hả, xem tỷ đánh cho nhà mi răng rơi đầy đất”.

Hai tỷ đệ liền đánh nhau khắp đường, đuổi nhau bụi đất mịt mùng. Cậu thiếu niên gọi là Tiểu Cẩu Tử kia chạy trối chết, lúc này rốt cuộc mới biết mình đùa giỡn nhầm đối tượng. Vậy mà thực sự lại là tỷ tỷ Mẫu Dạ Xoa của Tô gia, nữ nhân này không có việc gì sao lại trở nên xinh đẹp như thế, sao có thể trách hắn đùa giỡn được chứ?

/83

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status