Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
" Tại sao anh lại ở chỗ này?" Khuôn mặt Linh Quỳnh hiếu kỳ.
Những dãy phòng học đều ngăn cách với nhau, mặc kệ thẩm Hàn Đăng muốn đến chỗ nào, đều không thể chạy được đến đây.
Trừ phi......
"Anh cố ý tới tìm tôi?"
Thẩm Hàn Đăng lạnh lùng a một tiếng, đánh vỡ ảo tưởng của Linh Quỳnh "Cô nghĩ gì thế?"
"Nghĩ về anh a."
"......"
Thẩm Hàn Đăng nhìn về phía bên cạnh một chút, tiểu cô nương đang cười đến tỏa sáng.
Thẩm Hàn Đăng tiếp tục hừ lạnh, nghĩ tới tiền của tôi thôi a.
......
Thẩm Hàn Đăng biết chuyện trên diễn đàn, bất quá hắn không có để ý đến, để tùy ý Linh Quỳnh đi xử lý đống lộn xộn này.
Muốn xem thử cô xử lý có ổn không.
Không ngờ tới cô cũng khá lợi hại.
Chỉ là......
Cô lấy đâu ra tiền mà mời luật sư?
Vẫn là hắn bỏ tiền ra.
Cô còn muốn cướp ngân hàng sao?
Thẩm Hàn Đăng dẫn Linh Quỳnh đi ăn cơm.
Linh Quỳnh đang suy tư cô còn chưa rút thẻ, tại sao Thẩm Hàn Đăng lại chủ động như vậy—— Thì nhìn thấy Chu Tịnh.
Chu Tịnh nở nụ cười siêu tiêu chuẩn, rất tự nhiên gọi bọn họ, " Ta vừa vặn có chuyện đi ngang qua đây, nên gọi hai đứa cùng tới ăn một bữa cơm, mau tới đây ngồi."
Thẩm Hàn Đăng trực tiếp ngồi xuống, bày ra khuôn mặt lạnh không thèm nói chuyện.
Chu Tịnh bày ra bộ dạng quan tâm hỏi, "Hàn Đăng ở trường học quen chưa?"
"......"
"Thân thể con không khỏe, ta cũng rất lo lắng, nếu cảm thấy có chỗ nào không quen, con phải nói cho ta biết."
Thẩm Hàn Đăng cho cái phản ứng: "A."
Khóe miệng hơi giật, cười lạnh phải gọi là mười phần đúng chỗ.
Chu Tịnh phảng phất không nhìn ra thẩm Hàn Đăng không ưa câu nói của bà ta "Cha con trước đây đem con giao cho ta chăm sóc, ta liền phải chăm sóc con thật tốt, bằng không thì về sau cũng không còn mặt mũi nào gặp cha con."
Chu Tịnh nói lời này ra, hoàn toàn chính là dùng để dày xéo thẩm Hàn Đăng .
Đáy mắt lạnh nhạt của Thẩm Hàn Đăng, dần dần bị lửa giận chiếm lấy, ẩn ẩn muốn bộc phát.
Linh Quỳnh liếc Thẩm Hàn Đăng một cái, ngước mắt nhìn về phía Chu Tịnh, khôn khéo mở miệng, "Chu tổng thật là tốt, vì thiếu gia suy nghĩ như thế. Một người mẹ kế như bác cho dù có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy, hoàn toàn có thể đoạt giải mẹ kế tốt nhất năm, tuyệt đối không có ai là đối thủ của bác, nhân tài kiệt xuất giới mẹ kế mà bác đứng thứ ai cũng không ai giám tranh thứ nhất."
Từng chữ Linh Quỳnh nói cũng không có vấn đề gì.
Ngữ khí cũng vừa ngọt vừa ngoan, nhưng mà cái từ mẹ kế này bị nhắc nhiều lần như vậy, thì có chút biến vị......
Luôn cảm thấy những lời đó là đang giễu cợt mình.
Tiểu nha đầu này cầm tiền của mình, bây giờ lại dám trào phúng mình......
Chu Tịnh mặt không đổi sắc, "Ta cũng đều chỉ muốn tốt cho Hàn Đăng. Bây giờ đã có Diệp tiểu thư ở bên cạnh chăm sóc nó, ta cũng yên tâm hơn một chút."
Linh Quỳnh theo tiếp, "Chu tổng yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt."
Chu Tịnh gật đầu, "Mang thức ăn lên."
Thẩm Hàn Đăng đột nhiên đứng dậy.
"Tôi đi vệ sinh."
Thẩm Hàn Đăng ném câu này xuống, trực tiếp đi ra ngoài.
Trong phòng khách có nhà vệ sinh, nhưng Thẩm Hàn Đăng lại trực tiếp rời khỏi phòng khách.
Chu Tịnh ngược lại không cảm thấy có cái gì không đúng, Thẩm Hàn Đăng chính là như vậy, chỉ cần có cơ hội cách xa bà ta một chút, liền sẽ không đến gần thêm phân nào.
Thẩm Hàn Đăng vừa đi, nụ cười của Chu Tịnh nhạt đi vài phần, "Diệp tiểu thư, còn nhớ rõ chuyện tôi giao cho cô không?"
Linh Quỳnh: "Tôi đang làm a."
Chu Tịnh: "Vừa rồi cô có ý gì?"
Linh Quỳnh nháy mắt mấy cái, "Tôi không nói thêm mấy câu, sao anh ta tin bà không mua chuộc tôi ?"
Chu Tịnh: "......"
Linh Quỳnh nói tiếp: "Loại người như anh ấy, sẽ dễ dàng tin tưởng một người sao? Đầu tiên tôi phải làm cho anh ấy tin tưởng, dần dần sau đó anh ấy mới thích tôi chứ."
Chu Tịnh cẩn thận suy nghĩ một lát, Thẩm Hàn Đăng người này chính xác không dễ dàng tin tưởng người khác.
Những người đến trước kia, còn không phải chưa ở được quá một tuần đã bị đuổi đi .
Tiểu nha đầu này đã ở bên cạnh nó lâu như vậy......
"Hy vọng Diệp tiểu thư có thể mau chóng lấy được sự tin tưởng của Thẩm Hàn Đăng, bằng không cha Diệp tiểu thư......"
Chu Tịnh có ý riêng.
Linh Quỳnh căn bản không cảm nhận được, còn cười híp mắt nói: "Hình như sắp đến sinh nhật Thẩm Hàn Đăng ."
"Có lẽ vậy?"
Khóe môi Linh Quỳnh cong thật cong "Đây là một cơ hội tốt."
Chu Tịnh: "???"
......
Lúc Linh Quỳnh trở về, trong tay có nhiều một tấm thẻ, toàn thân trên dưới đều lộ ra sự vui sướng, lúc đi trên đường còn nhảy chân sáo .
Thẩm Hàn Đăng lạnh nhạt nhìn một lúc, vẫn không nhịn được hỏi: "Tiền này cô lừa của ai?"
"Đương nhiên là dựa vào ta thông minh cái ót." Linh Quỳnh một trận, trừng hắn: "Anh nói ai lừa gạt?"
"Vậy cái thẻ này từ đâu ra ?"
"Chu tổng tài trợ cho tôi !" Linh Quỳnh lẽ thẳng khí hùng, có chút kiêu ngạo.
Thẩm Hàn Đăng: "??"
Tài trợ?
Chu Tịnh?
......
Nửa tháng sau, Thẩm Hàn Đăng cuối cùng cũng biết Chu Tịnh tài trợ Linh Quỳnh làm cái gì.
Nhưng mà......
Thẩm Hàn Đăng nhìn xem duy nhất mỗi cái bánh sinh nhật trước mặt "Chu Tịnh cho cô nhiều tiền như vậy, cô chỉ lấy mỗi cái này ra đuổi tôi?" Cô lừa gạt ai đây!
Linh Quỳnh: "Làm sao, cái bánh gatô này tôi tự mình làm, anh còn ghét bỏ?"
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Đúng, cô tự làm .
Nguyên liệu cũng là Kelly chuẩn bị .
Cô chỉ động cái tay.
Chính là nói, một phân tiền cũng không tốn.
Linh Quỳnh: "Anh có ăn hay không?"
Thẩm Hàn Đăng không có lật bàn, nhưng cũng không ăn, khí thế hung hăng lên lầu.
Linh Quỳnh: "......"
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, Kelly bên cạnh che trán thở dài.
Mặc dù tự mình làm có ý nghĩa thật, nhưng phải dưới tình huống thiếu gia không biết Chu Tịnh cho cô một khoản tiền.
Tình huống này......
Diệp tiểu thư thật trâu.
Linh · Da trâu · Quỳnh: "Anh không ăn tôi ăn, anh cho rằng ai cũng có thể ăn bánh sinh nhật ba ba tự làm chắc!"
Kelly: "......" Ai là ba ba?
Kelly vội vàng nói: "Diệp tiểu thư, nếu không thì cô đi lên dỗ thiếu gia đi?"
Linh Quỳnh bĩu môi, không vui, "Đã lớn như vậy, còn đòi tôi dỗ, không đi."
"Thế nhưng cô thật có chút quá đáng, Chu Tịnh chắc cũng cho cô số tiền không ít? Vậy mà cô chỉ chuẩn bị cho thiếu gia cái này......"
Chim hoàng yến nhà khác, ai mà không suốt ngày nghĩ cách lấy lòng kim chủ.
Cô lại la ó, thời điểm sai bảo thiếu gia lại dùng ngữ khí đương nhiên như đó là việc hắn phải làm —— Mấu chốt là thiếu gia có đôi khi còn không tức giận, thật khó hiểu.
Linh Quỳnh giơ đôi tay nhỏ của mình lên, bất mãn khẽ nói: "Làm sao? Chút tiền của Chu Tịnh kia mà có thể sánh với bánh gatô tôi tự làm sao?"
"......" Cô có cái hiểu lầm đối với bản thân sao?
......
Thẩm Hàn Đăng nằm ở trên giường, gục mặt xuống.
Sinh nhật trước kia, nếu không phải là bị Chu Tịnh cố ý làm cho hắn phát hỏa, thì cùng lắm chỉ có một, hai người để ý.
Cho nên tình huống bây giờ, cùng lúc trước không có gì khác biệt.
Chỉ là khi nghĩ đến Linh Quỳnh, Thẩm Hàn Đăng lại có chút đau đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng có chút tức giận.
Toàn bộ đồ vật trên giường có thể ném được, Thẩm Hàn Đăng đều đập hết xuống đất hết, cuối cùng mới thoải mái hơn một chút.
Thẩm Hàn Đăng đuổi Linh Quỳnh ra khỏi suy nghĩ, nhắm mắt lại ngủ.
Thẩm Hàn Đăng không biết mình đã ngủ bao lâu, ngồi dậy trên giường, nhìn thời gian một chút—— Mười giờ rưỡi tối.
Thẩm Hàn Đăng vén kéo chăn ra, ánh mắt đảo qua cửa ra vào, một giây sau lại quay lại.
Ở đó để một cái hộp cực được cột nơ xinh xắn.
"......"
Thứ đồ chơi gì?
Thẩm Hàn Đăng đứng dậy đi qua, ngắm nghía cái hộp một chút, lại nhấc chân đạp một cái.
Thẩm Hàn Đăng cầm điện thoại, bấm số Kelly, muốn kêu Kelly tới dọn đi.
Nhưng không biết nghĩ thế nào, Thẩm Hàn Đăng lại tắt cuộc gọi.
Thẩm Hàn Đăng đưa di động bỏ lại trong túi, đi 2 vòng quanh cái rương, giựt giựt một bên dây lụa, dây lụa từ từ được cởi ra.
/200
|