Nam Nhiễm không để tâm chỉ tùy ý cười một tiếng, hai tay ôm ngực, nhẹ nhàng mở miệng: "Tỷ có thể làm gì được ta? Thật sự cho rằng tỷ có thể gϊếŧ được ta?" Lời nói đầy tính khiêu khích này đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới thần kinh của Nam Vân.
Chỉ là trong lúc vô tình ánh mắt của Nam Vân khẽ lướt qua Hàn Tư, hai bàn tay đang nắm chặt của nàng ta cũng vì thế thả lỏng hơn. Cuối cùng, Nam Vân dời ánh mắt khỏi người Nam Nhiễm, nàng ta cười lạnh một tiếng: "Ngươi nên biết ơn vì đã chọn được một ám vệ tốt. Nếu không hôm nay ngươi nhất định phải trả giá cho hành động của mình."
Nam Nhiễm cụp mắt, một tay đỡ trán, chỉ cảm thấy huyệt thái dương ẩn ẩn đau.
Thị vệ của cô tốt hay không thì liên quan gì đến nữ nhân xấu xí này?
Từ khi Nam Vân mở miệng gọi tên Hàn Tư, cô đã cảm thấy không vừa mắt với nữ nhân xấu xí này.
"Đa tạ Hàn Tư ám vệ đã cứu mạng."
Hàn Tư lạnh nhạt thấp giọng nói: "Không dám."
Nam Vân thấy Hàn Tư mở miệng nói chuyện, nỗi tức giận trong lòng giảm đi không ít, không những thế vẻ mặt của nàng ta cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
"Từ trước đến nay Hàn Tư ám vệ có từng nghĩ đến chuyện làm ám vệ cho ta không?" Nói tới đây, Nam Vân hơi dừng lại vài giây mới nói tiếp: "Nếu ngươi muốn, ta sẽ không ngại khó khăn đi xin phụ hoàng cho ngươi đến chỗ ta. Ngươi không nên đi theo một chủ nhân có kiến thức thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, như thế sẽ mai mọt tài năng của ngươi."
Hàn Tư mặc một thân hắc ý, vẻ mặt nhàn nhạt như thường ngày.
Nghe xong những gì Nam Vân nói, hắn cũng ôm quyền đáp lễ: "Đa tạ công chúa điện hạ đã cất nhắc. Thuộc hạ vẫn chưa...."
Nam Nhiễm đứng bên cạnh nghe một hồi, cô hơi híp mắt, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ là tay cô liên tục nắm chặt rồi thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt. Trách không được dạ minh châu ở vị diện này luôn cự tuyệt cô.
Thì ra trong lòng đã có người vướng bận, giữa hai người còn có quan hệ ân nhân cứu mạng.
Nam Nhiễm hít sâu một hơi cố gắng đè nén cảm xúc bực bội trong lòng xuống.
Xác thật trước đây thân thể này đối xử với dạ minh châu rất tệ, lúc nào cũng tìm cách tra tấn hắn cho nên hiện tại cô không thể nào yêu cầu hắn thích mình ngay lập tức được.
Chuyện này cũng quá vô lý.
Các ngón tay nắm chặt vào nhau, nỗ lực khắc chế bản thân, miễn cho vì quá tức giận mà ném tiểu hắc cầu ra chém chết nữ nhân xấu xí trước mắt.
Nam Nhiễm xoay người bỏ đi.
Bất quá Nam Vân dường như không muốn cho cô rời đi đơn giản như vậy.
Cô mới đi được hai bước liền phát hiện váy của mình bị người khác dẫm lên.
Nam Vân lấy trong giày ra một thanh chủy thủ.
Nàng ta cười lạnh một tiếng: "Hôm nay ngươi đúng là kiêu ngạo, dám can đảm chém chết hãn huyết bảo mã của ta. Cái áo này của ngươi coi như là lễ vật nhận lỗi với ta đi."
Dứt lời Nam Vân liền giơ tay chém xuống.
[Keng!]
Áo ngoài của Nam Nhiễm không bị xé rách trước mắt bàn dân thiên hạ như mọi người xung quanh nghĩ.
Chủy thủ trong tay Nam Vân bị vỏ đao trong tay Hàn Tư chặn lại.
Nam Vân nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên.
"Hàn Tư?"
Hàn Tư chắn trước mặt Nam Nhiễm, ngữ điệu nhàn nhạt: "Công chúa điện hạ, thỉnh tự trọng."
Quần chúng đứng vây xem trên phố thấy hai bên muốn đánh nhau liền sôi nổi tản ra xa.
Trong lúc hai người giằng co thì ám vệ của Nam Vân cũng ra tay.
Một giây sau ám vệ của Nam Vân đã đối chiến với Hàn Tư.
Nam Vân nheo mắt lạnh lùng nhìn Nam Nhiễm: "Ngươi lại có thể bức Hàn Tư đến con đường buộc phải phục tùng này?"
Nam Nhiễm để hai tay trước ngực, nâng mắt: "Ngươi nói cái gì, sao ta nghe không hiểu thế?"
/772
|