Cũng như trong nhà làm việc của Ủy ban Kỷ luật, thì trong văn phòng của Bí thư Thị ủy cũng không thoải mái như vậy.
Phạm Hồng Vũ vừa bị đám người Kha Đại Trung "đưa đi", Cao Khiết liền không làm nữa.
Mà lập tức đi vào tầng 1 của trụ sở Thành ủy.
Tống Mân dùng cơm xong, trở về văn phòng. Vốn có một số lãnh đạo xã, khu muốn báo cáo công việc với Tống Mân, nhưng đều bị Tống Mân khéo léo từ chối, nói là có một số việc cần phải giải quyết gấp.
Tống Mân thật ra cũng không phải "thể hiện" trước mặt cấp dưới, mà đúng lúc này ông ta đúng là không có tâm trạng để nói chuyện với đám lãnh đạo cấp dưới này.
Cái gọi là báo cáo công tác, đơn giản chỉ là cái cớ mà thôi. Ý đồ trong lòng những người này là muốn mượn cơ hội này để tiếp cận với Bí thư Tống nhiều hơn, để thể hiện sự "trung thành và tận tâm" của mình.
Ai cũng biết Bí thư Tống là người "trọng tình trọng nghĩa", muốn thể hiện trước mặt ông ta nhiều hơn một chút cũng không có gì là không tốt cả.
Tiếng giày da "lộp cộp" đi đến, Thư ký Cố vừa mới pha một ấm trà nóng cho Bí thư Tống rồi lui ra ngoài. Vừa nãy liên hoan, bí thư Tống cũng uống khá nhiều rượu.
Làm lãnh đạo, muốn hòa mình với cấp dưới cũng không phải nhẹ nhàng như vậy. Một chút rượu không thể không uống, một vài lời thật lòng không thể không nói. Trong chốn quan trường, vốn không ai có thể "vô tư vô tự đáo công khanh".
- Thư ký Cố.
Cao Khiết đi đến cửa phòng làm việc của Bí thư Thị ủy, mặt lạnh gọi một tiếng.
Thư ký Cố không kịp ngồi xuống, liền khẽ cười nói:
- Bí thư Cao.
- Thư ký Cố, tôi muốn gặp Bí thư Tống.
Cao Khiết liền thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
Nếu Thư ký Cố ở trong này, thì không cần phải hỏi "Bí thư Tống có ở đây không" nữa.
- Bí thư Cao chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị...
Thư ký Cố mỉm cười, bất động thang sắc. Anh ta đương nhiên là biết Cao Khiết đến đây là vì mục đích gì.
- Tiểu Cố, mời đồng chí Cao Khiết vào đi.
Không đợi Thư ký Tống đi xin chỉ thị, trong phòng đã vang lên giọng nói của Tống Mân, dường như Tống Mân đã sớm dự đoán được Cao Khiết sẽ đến tìm ông.
- Vâng, Bí thư Tống...
Thư ký cố lập tức quay sang Cao Khiết:
- Bí thư Cao, mời.
Cao Khiết đi vào trong văn phòng, đến chỗ cách Tống Mân ba thước, mặt cô lại trở nên lạnh lùng, nghiêm túc nói:
- Bí thư Tống, xin chào, tôi có một số việc cần báo cáo với Bí thư.
Tống Mân liền mỉm cười.
Đều nói rằng, ở Thị trấn Phong Lâm, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ giống như "là một thể", hiện tại xem ra lời đồn này cũng đúng vài phần. Vì Phạm Hồng Vũ, mà Cao Khiết trở nên liều lĩnh như thế. Còn nếu là quan hệ đồng sự bình thường thì Cao Khiết nhất định sẽ không phải như vậy.
Chỉ không biết quan hệ của hai người bọn họ, rốt cuộc đã thân mật đến trình độ nào.
Tự nhiên, Tống Mân không phải đang suy đoán quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết. Thân là Bí thư Thị ủy, Tống Mân không đến mức dỗi việc như thế. Mà là bởi vì Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, đều không đơn giản.
Phạm Hồng Vũ không cần phải nói, đứng phía sau Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, không phải là kẻ dễ động vào.
Còn thân phận của Cao Khiết thì lại càng "thần bí" hơn, từ tỉnh xuống, trước kia là phóng viên báo tỉnh, có một tin đồn rằng Cao Khiết là con gái của Chủ tịch thành phố Hồng châu, nhưng cho đến nay vẫn chưa rõ thực hư. Tuy nhiên hai đứa nhóc này có thể ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia và Ủy ban nhân dân tỉnh xin được cả mấy trăm ngàn, còn ngồi ăn cơm cùng Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân...tất cả đều cho thấy bọn họ không hề tầm thường.
Chỉ dựa vao quan hệ của Phạm Hồng Vũ, hẳn là không thể 'kết nối' được với nhân vật tầm cao như thế, mấu chốt còn lại, có lẽ là từ phía Cao Khiết.
Những ý niệm này, trong khoảnh khắc này xuất hiện trong đầu Tống Mân.
- Tiểu Cao, ngồi đi.
Tống Mân vẫn không đứng dậy bắt tay vơi Cao Khiết, cũng không mời cô ra chỗ ghế sô pha, mà chỉ vuốt cằm, ôn hòa nói.
- Cảm ơn Bí thư Tống.
Cao Khiết vẫn lạnh lùng như trước, chậm rãi đi lên chỗ ghế đối diện với bàn làm việc của Tống Mân và ngồi xuống, ngồi thẳng lưng.
Cao Khiết âm thầm líu lưỡi.
Đây đúng là 'vênh váo'.
Đây không phải là lần đầu tiên Thư ký Cố tiếp xúc với Cao Khiết, trước kia khi Cao Khiết cò ở ban Tuyên giáo Địa ủy công tác thì hai người cũng đã tiếp xúc với nhau. Ấn tượng của Thư ký Cố đối với Cao Khiết chính là sự yểu điệu thục nữ, nhã nhặn thủ lễ. Cho dù đến Thị trấn Phong Lâm rồi, mỗi ngày đều giao tiếp nhiều đối với cán bộ cơ sở, cũng không làm cho cô thay đổi nhiều lắm.
Không ngờ hiện tại, vì Phạm Hồng Vũ mà cô lại dám mặt lạnh trước mặt Bí thư Thị ủy như vậy.
Tống Maan cố nhiên trọng tình trọng nghĩa, nhưng không phải loại người hiền lành gì cả, lúc tức giận cũng không kém cạnh ai cả.
Thư ký cố rót nước cho Cao Khiết. Tống Mân nói:
- Tiểu Cố, cậu gọi điện cho Chủ tịch Nhạc, nói là hội nghị buổi chiều mời ông ấy chủ trì, tôi không qua được.
Xem ra lần này nói chuyện với Cao Khiết, không thể chấm dứt nhanh được. Để mấy chục người chờ như vậy cũng không phải phép cho lắm.
- Vâng, Bí thư Tống
[CHARGE=3]Thư ký Cố liền xoay người đi ra.
- Cậu nói chuyện điện thoại xong thì cũng vào đây nghe luôn.
Tống Mân lại nói một câu.
- Vâng, Bí thư Tống.
Thư ký Cố lại một lần nữa kính cẩn đáp.
Phỏng chừng đây là vì Bí thư Tống tránh điều tiếng, dù sao Cao Khiết cũng là một cô gái xinh đẹp, lại là cấp dưới trực tiếp của Tống Mân, nếu trong phòng chỉ có hai người thì có thể sẽ dẫn đến những điều tiếng không hay.
Điều này cũng không có nghĩa là Tống Mân từ trước đến giờ chưa cùng với nữ cấp dưới "đóng kín cửa" trong phòng bao giờ, nhưng quan trọng là phải xem đối tượng như thế nào.
Cao Khiết rõ ràng không phải là người mà một cán bộ bình thường có thể so sánh được.
Thư ký Cố nói chuyện điện thoại xong, liền trở lại văn phòng, ngồi bên cạnh Cao Khiết.
- Tiểu Cao, không phải đến vì chuyện của Phạm Hồng Vũ chứ?
Tống Mân nhấp vài ngụm trà, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
Tống Mân xưa nay nói chuyện với người khác đều dùng những lời sắc bén, nhưng với những người khác nhau thì cũng sẽ có những cách nói chuyện khác nhau. Cao Khiết đang tức giận mà đến, thì không thể cô mở miệng chất vấn trước được, như vậy sẽ làm cho không khí căng thẳng, nói chuyện sẽ rất khó.
- Đúng vậy Bí thư Tống. Tôi không rõ vì sao ngài lại luôn gây sức ép như vậy. Ngài cũng biết, Phạm Hồng Vũ cũng là một cán bộ trẻ rất có năng lực, thị trấn Phong Lâm có được thay đổi như bây giờ phần lớn là công lao của cậu ấy. Ở thời điểm mấu chốt này, vì sao chúng ta không ổn định mà xây dựng mà cứ gây sức ép như vậy.
Cao Khiết không chút khách khí, dùng những từ ngữ sắc nhọn nói.
Mặt thư ký Cố liền biến sắc.
Xem ra tâm lý đàn ông và phụ nữ đúng là hoàn toàn khác nhau. Một số người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ, nhưng những lúc quan trọng thì lại trở nên ẻo lả hoặc "giả dối". Nhưng cũng có những người phụ nữ bề ngoài yếu đuối nhưng những lúc thế này lại biểu hiện rất mạnh mẽ. Cao Khiết là kiểu phụ nữ như vậy, không ngờ lúc này lại lên tiếng chất vấn Bí thư Thị ủy như vậy.
Tình hình thế này, Thư ký Cố dù đã đi cùng với Tống Mân mấy năm nay nhưng chưa từng gặp bao giờ.
Tống Mân mỉm cười nói:
- Tiểu Cao, đừng có nóng vội. Cô cũng là một cán bộ lãnh đạo, gặp chuyện thì phải bình tĩnh mới được. Lần này, Ủy ban Kỷ luật thị xã mời Phạm Hồng Vũ đi sát hạch tình hình, đã qua phê chuẩn của tôi. Có người tố cáo kinh tế của cậu ta có vấn đề, và có căn cứ chính xác. Với tình hình như vậy, Ủy ban Kỷ luật không thể không động tay vào được. Điểm này cô cũng nên hiểu cho.
- Vấn đề kinh tế gì?
Cao Khiết nhìn chằm chằm hỏi một câu.
- Bốn mươi ngàn tiền thưởng.
Tống Mân trực tiếp trả lời.
Cao Khiết lạnh lùng cười, châm chọc nói:
- Tôi biết ngay có người sẽ dùng cái này để gây khó dễ mà. Bí thư Tống, tôi cảm thấy vấn đề này không cần xác minh. Báo cáo về việc khen thưởng thu hút đầu tư sớm đã gửi Thị ủy và UBND thị xã rồi. Lúc trước, thị xã cũng không phản đối phương án này, hiện tại chúng tôi thực hiện thì có gì không thỏa đáng? Cứ làm như vậy thì những cán bộ ở dưới còn ai dám làm gì nữa?
Tống Mân sắc mặt hơi trùng xuống, nói:
- Tiểu Cao, giác ngộ của cô thật không cao. Cô là Bí thư Đảng ủy, thì cần phải nhìn vấn đề một cách toàn cục. Ủy ban Kỷ luật chỉ gọi Phạm Hồng Vũ lên để hỏi một chút xem là đúng hay sai. Nếu sự thật chứng minh cậu ấy không có lỗi gì thì thị xã đương nhiên sẽ không xử phạt gì đối với cậu ấy, còn nếu vi phạm thì phải căn cứ theo quy định mà làm. Tôi biết Phạm Hồng Vũ là trợ thủ đắc lực của cô, hai người hợp tác trong công việc không có nghĩa là không tuân thủ nguyên tắc tổ chức....nhân vật số 1, không được như vậy.
Tống Mân những lời này, vừa là răn dạy vừa là khai đạo.
Tuổi của ông, cũng tương đương với Cao Hưng Hán, cũng được coi là bề trên của Cao Khiết.
Cao Khiết thở dài, cao giọng nói:
- Bí thư Tống, vừa nãy thái độ của tôi không tốt, tôi xin kiểm điểm với ngài. Nhưng Bí thư Tống, việc của Phạm Hồng Vũ lần này tôi vẫn kiên trì ý kiến của tôi. Bốn chục ngàn tiền thưởng kia, là dựa theo quy định của thị trấn. Cái gọi là tố cáo, căn bản chỉ là tin đồn vô căn cứ. Những người này có thể có một mục đích nào đó, tôi kiên quyết yêu cầu Thị ủy tiến hành kiểm tra, cho xử phạt nghiêm khắc...
Cao Khiết hai mắt sáng ngời, nhìn thẳng về phía trước, không hề sợ hãi Cao Khiết.
Thư ký Cố không khỏi toát mồ hôi.
Nữ đồng chí này một khi xúc động thì càng trở nên mạnh mẽ hơn đàn ông. Cao Khiết không những hết sức bảo vệ Phạm Hồng Vũ mà còn muốn trừng trị những kẻ tố cáo để trừ hậu hoạn.
Phạm Hồng Vũ có tài đức gì mà lọt được vào mắt xanh của mỹ nữ như vậy?
Phạm Hồng Vũ vừa bị đám người Kha Đại Trung "đưa đi", Cao Khiết liền không làm nữa.
Mà lập tức đi vào tầng 1 của trụ sở Thành ủy.
Tống Mân dùng cơm xong, trở về văn phòng. Vốn có một số lãnh đạo xã, khu muốn báo cáo công việc với Tống Mân, nhưng đều bị Tống Mân khéo léo từ chối, nói là có một số việc cần phải giải quyết gấp.
Tống Mân thật ra cũng không phải "thể hiện" trước mặt cấp dưới, mà đúng lúc này ông ta đúng là không có tâm trạng để nói chuyện với đám lãnh đạo cấp dưới này.
Cái gọi là báo cáo công tác, đơn giản chỉ là cái cớ mà thôi. Ý đồ trong lòng những người này là muốn mượn cơ hội này để tiếp cận với Bí thư Tống nhiều hơn, để thể hiện sự "trung thành và tận tâm" của mình.
Ai cũng biết Bí thư Tống là người "trọng tình trọng nghĩa", muốn thể hiện trước mặt ông ta nhiều hơn một chút cũng không có gì là không tốt cả.
Tiếng giày da "lộp cộp" đi đến, Thư ký Cố vừa mới pha một ấm trà nóng cho Bí thư Tống rồi lui ra ngoài. Vừa nãy liên hoan, bí thư Tống cũng uống khá nhiều rượu.
Làm lãnh đạo, muốn hòa mình với cấp dưới cũng không phải nhẹ nhàng như vậy. Một chút rượu không thể không uống, một vài lời thật lòng không thể không nói. Trong chốn quan trường, vốn không ai có thể "vô tư vô tự đáo công khanh".
- Thư ký Cố.
Cao Khiết đi đến cửa phòng làm việc của Bí thư Thị ủy, mặt lạnh gọi một tiếng.
Thư ký Cố không kịp ngồi xuống, liền khẽ cười nói:
- Bí thư Cao.
- Thư ký Cố, tôi muốn gặp Bí thư Tống.
Cao Khiết liền thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
Nếu Thư ký Cố ở trong này, thì không cần phải hỏi "Bí thư Tống có ở đây không" nữa.
- Bí thư Cao chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị...
Thư ký Cố mỉm cười, bất động thang sắc. Anh ta đương nhiên là biết Cao Khiết đến đây là vì mục đích gì.
- Tiểu Cố, mời đồng chí Cao Khiết vào đi.
Không đợi Thư ký Tống đi xin chỉ thị, trong phòng đã vang lên giọng nói của Tống Mân, dường như Tống Mân đã sớm dự đoán được Cao Khiết sẽ đến tìm ông.
- Vâng, Bí thư Tống...
Thư ký cố lập tức quay sang Cao Khiết:
- Bí thư Cao, mời.
Cao Khiết đi vào trong văn phòng, đến chỗ cách Tống Mân ba thước, mặt cô lại trở nên lạnh lùng, nghiêm túc nói:
- Bí thư Tống, xin chào, tôi có một số việc cần báo cáo với Bí thư.
Tống Mân liền mỉm cười.
Đều nói rằng, ở Thị trấn Phong Lâm, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ giống như "là một thể", hiện tại xem ra lời đồn này cũng đúng vài phần. Vì Phạm Hồng Vũ, mà Cao Khiết trở nên liều lĩnh như thế. Còn nếu là quan hệ đồng sự bình thường thì Cao Khiết nhất định sẽ không phải như vậy.
Chỉ không biết quan hệ của hai người bọn họ, rốt cuộc đã thân mật đến trình độ nào.
Tự nhiên, Tống Mân không phải đang suy đoán quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết. Thân là Bí thư Thị ủy, Tống Mân không đến mức dỗi việc như thế. Mà là bởi vì Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, đều không đơn giản.
Phạm Hồng Vũ không cần phải nói, đứng phía sau Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, không phải là kẻ dễ động vào.
Còn thân phận của Cao Khiết thì lại càng "thần bí" hơn, từ tỉnh xuống, trước kia là phóng viên báo tỉnh, có một tin đồn rằng Cao Khiết là con gái của Chủ tịch thành phố Hồng châu, nhưng cho đến nay vẫn chưa rõ thực hư. Tuy nhiên hai đứa nhóc này có thể ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia và Ủy ban nhân dân tỉnh xin được cả mấy trăm ngàn, còn ngồi ăn cơm cùng Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân...tất cả đều cho thấy bọn họ không hề tầm thường.
Chỉ dựa vao quan hệ của Phạm Hồng Vũ, hẳn là không thể 'kết nối' được với nhân vật tầm cao như thế, mấu chốt còn lại, có lẽ là từ phía Cao Khiết.
Những ý niệm này, trong khoảnh khắc này xuất hiện trong đầu Tống Mân.
- Tiểu Cao, ngồi đi.
Tống Mân vẫn không đứng dậy bắt tay vơi Cao Khiết, cũng không mời cô ra chỗ ghế sô pha, mà chỉ vuốt cằm, ôn hòa nói.
- Cảm ơn Bí thư Tống.
Cao Khiết vẫn lạnh lùng như trước, chậm rãi đi lên chỗ ghế đối diện với bàn làm việc của Tống Mân và ngồi xuống, ngồi thẳng lưng.
Cao Khiết âm thầm líu lưỡi.
Đây đúng là 'vênh váo'.
Đây không phải là lần đầu tiên Thư ký Cố tiếp xúc với Cao Khiết, trước kia khi Cao Khiết cò ở ban Tuyên giáo Địa ủy công tác thì hai người cũng đã tiếp xúc với nhau. Ấn tượng của Thư ký Cố đối với Cao Khiết chính là sự yểu điệu thục nữ, nhã nhặn thủ lễ. Cho dù đến Thị trấn Phong Lâm rồi, mỗi ngày đều giao tiếp nhiều đối với cán bộ cơ sở, cũng không làm cho cô thay đổi nhiều lắm.
Không ngờ hiện tại, vì Phạm Hồng Vũ mà cô lại dám mặt lạnh trước mặt Bí thư Thị ủy như vậy.
Tống Maan cố nhiên trọng tình trọng nghĩa, nhưng không phải loại người hiền lành gì cả, lúc tức giận cũng không kém cạnh ai cả.
Thư ký cố rót nước cho Cao Khiết. Tống Mân nói:
- Tiểu Cố, cậu gọi điện cho Chủ tịch Nhạc, nói là hội nghị buổi chiều mời ông ấy chủ trì, tôi không qua được.
Xem ra lần này nói chuyện với Cao Khiết, không thể chấm dứt nhanh được. Để mấy chục người chờ như vậy cũng không phải phép cho lắm.
- Vâng, Bí thư Tống
[CHARGE=3]Thư ký Cố liền xoay người đi ra.
- Cậu nói chuyện điện thoại xong thì cũng vào đây nghe luôn.
Tống Mân lại nói một câu.
- Vâng, Bí thư Tống.
Thư ký Cố lại một lần nữa kính cẩn đáp.
Phỏng chừng đây là vì Bí thư Tống tránh điều tiếng, dù sao Cao Khiết cũng là một cô gái xinh đẹp, lại là cấp dưới trực tiếp của Tống Mân, nếu trong phòng chỉ có hai người thì có thể sẽ dẫn đến những điều tiếng không hay.
Điều này cũng không có nghĩa là Tống Mân từ trước đến giờ chưa cùng với nữ cấp dưới "đóng kín cửa" trong phòng bao giờ, nhưng quan trọng là phải xem đối tượng như thế nào.
Cao Khiết rõ ràng không phải là người mà một cán bộ bình thường có thể so sánh được.
Thư ký Cố nói chuyện điện thoại xong, liền trở lại văn phòng, ngồi bên cạnh Cao Khiết.
- Tiểu Cao, không phải đến vì chuyện của Phạm Hồng Vũ chứ?
Tống Mân nhấp vài ngụm trà, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
Tống Mân xưa nay nói chuyện với người khác đều dùng những lời sắc bén, nhưng với những người khác nhau thì cũng sẽ có những cách nói chuyện khác nhau. Cao Khiết đang tức giận mà đến, thì không thể cô mở miệng chất vấn trước được, như vậy sẽ làm cho không khí căng thẳng, nói chuyện sẽ rất khó.
- Đúng vậy Bí thư Tống. Tôi không rõ vì sao ngài lại luôn gây sức ép như vậy. Ngài cũng biết, Phạm Hồng Vũ cũng là một cán bộ trẻ rất có năng lực, thị trấn Phong Lâm có được thay đổi như bây giờ phần lớn là công lao của cậu ấy. Ở thời điểm mấu chốt này, vì sao chúng ta không ổn định mà xây dựng mà cứ gây sức ép như vậy.
Cao Khiết không chút khách khí, dùng những từ ngữ sắc nhọn nói.
Mặt thư ký Cố liền biến sắc.
Xem ra tâm lý đàn ông và phụ nữ đúng là hoàn toàn khác nhau. Một số người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ, nhưng những lúc quan trọng thì lại trở nên ẻo lả hoặc "giả dối". Nhưng cũng có những người phụ nữ bề ngoài yếu đuối nhưng những lúc thế này lại biểu hiện rất mạnh mẽ. Cao Khiết là kiểu phụ nữ như vậy, không ngờ lúc này lại lên tiếng chất vấn Bí thư Thị ủy như vậy.
Tình hình thế này, Thư ký Cố dù đã đi cùng với Tống Mân mấy năm nay nhưng chưa từng gặp bao giờ.
Tống Mân mỉm cười nói:
- Tiểu Cao, đừng có nóng vội. Cô cũng là một cán bộ lãnh đạo, gặp chuyện thì phải bình tĩnh mới được. Lần này, Ủy ban Kỷ luật thị xã mời Phạm Hồng Vũ đi sát hạch tình hình, đã qua phê chuẩn của tôi. Có người tố cáo kinh tế của cậu ta có vấn đề, và có căn cứ chính xác. Với tình hình như vậy, Ủy ban Kỷ luật không thể không động tay vào được. Điểm này cô cũng nên hiểu cho.
- Vấn đề kinh tế gì?
Cao Khiết nhìn chằm chằm hỏi một câu.
- Bốn mươi ngàn tiền thưởng.
Tống Mân trực tiếp trả lời.
Cao Khiết lạnh lùng cười, châm chọc nói:
- Tôi biết ngay có người sẽ dùng cái này để gây khó dễ mà. Bí thư Tống, tôi cảm thấy vấn đề này không cần xác minh. Báo cáo về việc khen thưởng thu hút đầu tư sớm đã gửi Thị ủy và UBND thị xã rồi. Lúc trước, thị xã cũng không phản đối phương án này, hiện tại chúng tôi thực hiện thì có gì không thỏa đáng? Cứ làm như vậy thì những cán bộ ở dưới còn ai dám làm gì nữa?
Tống Mân sắc mặt hơi trùng xuống, nói:
- Tiểu Cao, giác ngộ của cô thật không cao. Cô là Bí thư Đảng ủy, thì cần phải nhìn vấn đề một cách toàn cục. Ủy ban Kỷ luật chỉ gọi Phạm Hồng Vũ lên để hỏi một chút xem là đúng hay sai. Nếu sự thật chứng minh cậu ấy không có lỗi gì thì thị xã đương nhiên sẽ không xử phạt gì đối với cậu ấy, còn nếu vi phạm thì phải căn cứ theo quy định mà làm. Tôi biết Phạm Hồng Vũ là trợ thủ đắc lực của cô, hai người hợp tác trong công việc không có nghĩa là không tuân thủ nguyên tắc tổ chức....nhân vật số 1, không được như vậy.
Tống Mân những lời này, vừa là răn dạy vừa là khai đạo.
Tuổi của ông, cũng tương đương với Cao Hưng Hán, cũng được coi là bề trên của Cao Khiết.
Cao Khiết thở dài, cao giọng nói:
- Bí thư Tống, vừa nãy thái độ của tôi không tốt, tôi xin kiểm điểm với ngài. Nhưng Bí thư Tống, việc của Phạm Hồng Vũ lần này tôi vẫn kiên trì ý kiến của tôi. Bốn chục ngàn tiền thưởng kia, là dựa theo quy định của thị trấn. Cái gọi là tố cáo, căn bản chỉ là tin đồn vô căn cứ. Những người này có thể có một mục đích nào đó, tôi kiên quyết yêu cầu Thị ủy tiến hành kiểm tra, cho xử phạt nghiêm khắc...
Cao Khiết hai mắt sáng ngời, nhìn thẳng về phía trước, không hề sợ hãi Cao Khiết.
Thư ký Cố không khỏi toát mồ hôi.
Nữ đồng chí này một khi xúc động thì càng trở nên mạnh mẽ hơn đàn ông. Cao Khiết không những hết sức bảo vệ Phạm Hồng Vũ mà còn muốn trừng trị những kẻ tố cáo để trừ hậu hoạn.
Phạm Hồng Vũ có tài đức gì mà lọt được vào mắt xanh của mỹ nữ như vậy?
/885
|