Tống Mân trầm ngâm.
Nói thực, ông dự đoán được Cao Khiết sẽ đến tìm mình, nhưng không ngờ cô lại "dũng mãnh" như vậy, dám giáp mặt như vậy với cả Bí thư Thị ủy như ông.
- Tiểu Cao, chuyện này cần phải xem xét đã. Đúng là trước đây bản báo cáo đó có gửi lên, tôi cũng đã đọc qua. Nhưng chưa có tiền lệ nên thị xã cũng chưa bày tỏ thái độ rõ ràng được. Nếu thị xã chưa tỏ thái độ rõ thì các cô ở dưới cũng nên thận trọng mà làm, đừng có vội vàng như vậy. Tự nhiên thưởng cho một người đến bốn chục ngàn, hơn nữa là Phạm Hồng Vũ tự tay phê chuẩn cho mình, như thế là thế nào? Các đồng chí khác có ý kiến cũng là đúng thôi. Bốn mươi ngàn này là con số quá lớn, là tiền nhà nước....
Tống Mân không tức giận với Cao Khiết, mà giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
- Bí thư Tống, Phong Lâm là một nơi thí điểm. Hiện tại cả nước đang hừng hực khí thể cải cách mở cửa, rất nhiều phương thức đều không có căn cứ gì, chỉ có thể ném đá qua sông mà thôi. Bất kể thế nào, khoản đầu tư bốn triệu vào nhà máy điện tử kia là do Phạm Hồng Vũ thu hút về, toàn bộ đã đến nơi. Hai trăm công nhân của nhà máy này đều là thanh niên của Thị trấn Phong Lâm. Lương của công nhân mỗi tháng phải trả là gần hai chục ngàn, hai tháng là gần bốn chục ngàn. Chưa tính đến khoản thuế mà sau này nhà máy sẽ đóng góp thì khoản thưởng bốn chục ngàn này thì đâu có tính là nhiều? Phạm Hồng Vũ là người phụ trách công tác thu hút đầu tư, nếu như đến cậu ấy mà cũng không lấy được tiền thưởng của thị trấn thì văn kiện của chúng tôi còn gì sức thuyết phục nữa? Các đồng chí làm sao mà tin tưởng lời của chúng tôi nữa?
Tống Mân nói:
- Tiểu Cao, vấn đề mấu chốt chính là ở đây. Nếu Phạm Hồng Vũ không phải lãnh đao thị trấn, chỉ là một cán bộ bình thừng thì việc cậu ấy nhận được tiền thưởng cũng không có ai nói gì cả. Nhưng cậu ta là một lãnh đạo chủ quản, tự mình đặt ra quy chế, tự mình kiếm lợi thì các đồng chí khác không có ý kiến mới là chuyện lạ.
- Vậy, xin hỏi Bí thư Tống, thị xã định xử lý việc này như thế nào?
- Ha ha, tiểu Cao à, hiện tại còn chưa làm được rõ ràng, bây giờ nói là xử lý thì có vẻ hơi sớm.
Cao Khiết mặt lạnh, hỏi:
- Nói như vậy, chính là còn muốn giam Phạm Hồng Vũ, đợi cho đến khi "làm rõ vấn đề"? Làm như vậy và trực tiếp xử lý cậu ấy thì có gì khác nhau? Bí thư Tống, tôi cho rằng việc này, Ủy ban Kỷ luật xử lý như thế là không hợp lý. Cho dù muốn tìm Phạm Hồng Vũ để xác minh tình hình thì cũng không nhất thiết phải đưa người đi lúc đang họp như thế chứ? Cái này bị ảnh hưởng như thế nào, các đồng chí ở UB Kỷ luật không thể không biết chứ?
Thư ký Cố không kìm nổi, ngắt lời nói:
- Bí thư Cao, các đồng chí ở UB kỷ luật thì chỉ làm theo nhiệm vụ mà thôi.
Hiển nhiên Cao Khiết liên tục "chất vấn" Tống Mân khiến cho Thư ký Cố không thể ngồi im được nữa.
Cao Khiết lập tức phản bác:
- Thư ký Cố, UB Kỷ luật làm nhiệm vụ của họ thì chúng tôi không cần phải làm nhiệm vụ của chúng tôi nữa sao? Công tác của Phong Lâm chúng tôi vì thế mà chịu ảnh hưởng thì ai là người chịu trách nhiệm đây?
Thư ký Cố xấu hổ, cười một chút.
Cao Khiết thật là liều lĩnh.
Hai hàng lông mày của Tống Maan dựng lên, lộ ra vẻ không hài lòng.
Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Phạm Hồng Vũ "không có đầu óc", không ngờ Cao Khiết lại càng "trầm trọng" hơn như vậy.
Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
- Bí thư Tống?
Một giọng đàn ông trung niên vang lên, vừa mang theo vẻ lo âu, vừa phẫn uất.
Hai hàng lông mày của Cao Khiết cũng dựng lên.
Cô biết giọng nói này là của Lý Đức Tài - Chủ nhiệm UB kỷ luật thị xã.
Thư ký Cố cười khổ.
Không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tống Mân liền gật đầu ra hiệu cho Thư ký Cố, Thư ký Cố vội đứng dậy, bước nhanh ra mở cửa. Ngoài cửa có hai ngươi, đó là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Lý Đức Tài và Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Kha Đại Trung.
- Chủ nhiệm Lý, Phó chủ nhiệm Kha, mời vào.
Lý Đức Tài chừng 50 tuổi, vóc dáng bậc trung, vẻ mặt uy nghiêm, gật đầu với Thư ký Cố, bước vào phòng, ánh mắt nhìn xung quanh, không khỏi có chút sửng sốt.
Hiển nhiên, ông ta không ngờ rằng Cao Khiết lại có mặt ở đây.
Tuy nhiên lập tức Lý Đức Tài hiểu được, vốn khuôn mặt đen xì càng trở nên đen xì hơn, khẽ hừ một tiếng, đầu lại hơi ngẩng lên. Kha Đại Trung lại càng khó nén được vẻ xấu hổ.
[CHARGE=3]Xem ra việc này làm lớn rồi, vượt qua dự đoán của bọn họ. Vốn tưởng rằng Phạm Hồng Vũ ít tuổi, dễ đối phó nhưng ai ngờ lại khó chơi như vậy. Còn Cao Khiết lại trực tiếp "đánh" đến taanjphongf Bí thư Thị ủy Tống Mân, "ép" Bí thư Tống đến mức không tham gia hội nghị được.
Hai nhóc con này, không ngờ lại kiên cường như vậy.
Chẳng lẽ hiện giờ quy củ ở chốn quan trường cũng thay đổi sao?
- Ha ha, đồng chí Đức Tài đến rồi à, nào, mời ngồi. Lão Kha, ông cũng ngồi đi.
Tống Mân vẫn không đứng dậy, chỉ cười chào hỏi hai vị cấp dưới.
Thư ký Cố kéo ghế dựa ra, nói:
- Chủ nhiệm Lý, mời ngồi. Phó chủ nhiệm Kha, đợi một chút, tôi đi lấy ghế...
Đối diện với bàn làm việc của Tống Mân cũng chỉ có hai ghế dựa, hiển nhiên là không có ý mời Lý Đức Tài ra ghế sô pha ngồi, Thư ký Cố cũng vì thế mà phải bận rộn hơn.
Lý Đức Tài cũng không ngồi xuống, cứ đứng như vậy ở đó, mặt đen lại, nói:
- Bí thư Tống, Phạm Hồng Vũ thái độ rất kiêu ngạo, kiên quyết không chịu nhận sai lầm của mình, còn uy hiếp nhân viên của chúng tôi, thật chẳng ra sao cả.
Lý Đức Tài không ngồi, Kha Đại Trung càng không được ngồi, chỉ đứng bên cạnh gật đầu phụ họa, hạ giọng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy quả thực thái độ của Phạm Hồng Vũ quá không tốt...
Không đợi Tống Mân trả lời, Cao Khiết đã nổi đóa lên, mặt đỏ bừng, đứng dậy nhìn thẳng vào Lý Đức Tài, hỏi:
- Chủ nhiệm Lý, thái độ của Phạm Hồng Vũ thế nào? Uy hiếp nhân viên của các ông thế nao? Có chứng cứ gì không?
Lý Đức Tài giận dữ, hừ lạnh một tiếng, căm tức nhìn Cao Khiết, nói:
- Đồng chí Cao Khiết, lời này của cô là có ý gì? Cô nghi ngờ chúng tôi hả?
Cao Khiết lạnh lùng nói:
- Bí thư Lý, không phải tôi nghi ngờ ông, cũng không phải nghi ngờ đồng chí ở UB Kỷ luật. Nhưng việc vừa rồi ông nói rất nghiêm trọng...Bí thư Lý, Ủy ban Kỷ luật phá án, hẳn à chú ý chứng cớ, không thể tùy tiện đổ lên đầu người ta được. Nếu Phạm Hồng Vũ không có vấn đề gì, lúc UB Kỷ luật họp thì cũng không nên đùng đùng đưa người đi như thế. Các ông có biết làm như thế sẽ rất ảnh hưởng đến Phạm Hồng Vũ hay không? Ngoài việc của mình ra thì các ông cũng nên suy nghĩ cho người khác một chút chứ?
Lý Đức Tài tức giận đến chóng cả mặt. Ông ta công tác đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải việc như vậy. Cao Khiết chỉ còn thiếu chỉ vào mặt ông ta mà mắng nữa thôi.
- Đồng chí Cao Khiết, công tác của chúng tôi như thế nào, không cần cô phải chỉ đạo.
Lý Đức Tài trợn mắt, nhìn chằm chằm Cao Khiết, gân xanh trên cổ đều nổi cả lên, đúng là ông ta sắp phát điên lên rồi.
- Chủ nhiệm Lý, công tác của các ông tôi không dám chỉ đạo. Tôi chỉ đang luận sự, UB kỷ luật điều tra cán bộ có vấn đề, tôi giơ hai tay tán thành. Nhưng chỉ nghe lời bịa đặt mà tùy tiện uy hiếp cán bộ thì tôi phản đối.
Cao Khiết cũng không vừa, ngẩng đầu cao giọng nói.
Cao Khiết ngày bình thường tư văn hữu lễ, nhưng khi đã chọc giận cô thì ngay cả Chủ nhiệm UB kỷ luật thị xã cũng không thể dọa được cô.
- Cô...
Lý Đức Tài thở dốc, không thể nói gì tiếp được.
Thư ký Cố thì âm thầm thấy buồn cười.
Lý Đức Tài nếu nhìn thấy thái độ của Tống Mân khi nói chuyện với Cao Khiết thì e rằng sẽ không nói với Cao Khiết như vậy.
Xem ra, ông này đã đá phải tấm cửa sắt rồi
Điều kỳ lạ là, Lý Đức Tài và Cao Khiết giương thương múa kiếm, trợn mắt cùng hướng, Tống Mân lại lẳng lặng ngồi một bên, cũng không nói ngăn cản, điều này thật không hợp với thân phận của Bí thư Thị ủy như ông.
Không biết là trong đầu ông ta đang nghĩ cái gì.
Lý Đức Tài phải thở dốc một hồi mới bớt được chút lửa giận trong người, quay sang Tống Mân, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bí thư Tống, thái độ bất hợp tác của Phạm Hồng Vũ, tôi cho rằng bắt buộc phải áp dụng một số biện pháp cưỡng chế.
Tuy rằng có quy định, UB Kỷ luật các cấp có thể độc lập phá án, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của cá nhân tổ chức khác, nhưng trong quá trình thực tế vẫn có nhiều luật bất thành văn phải tuân theo. Nhất là việc áp dụng cưỡng chế đối với một cán bộ như Phạm Hồng Vũ thì nhất định phải được Bí thư Thị ủy đồng ý.
Lý Đức Tài đang trong cơn thịnh nộ nhưng vẫn không bị mất đi lý trí.
Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ, cũng không thể tạo được sức uy hiếp đối với ông ta. Nhưng sau những người đứng sau Phạm Hồng Vũ thì chưa chắc ông ta đã động vào được
Mấu chốt là, chuyện này ban đầu Lý Đức Tài cũng không muốn xử lý. Nước đến chân rồi ông ta mới bị "ôm bom" thay người khác. Ai ngờ nhắm Phạm Hồng Vũ lại khó chơi như vậy.
Nói thực, ông dự đoán được Cao Khiết sẽ đến tìm mình, nhưng không ngờ cô lại "dũng mãnh" như vậy, dám giáp mặt như vậy với cả Bí thư Thị ủy như ông.
- Tiểu Cao, chuyện này cần phải xem xét đã. Đúng là trước đây bản báo cáo đó có gửi lên, tôi cũng đã đọc qua. Nhưng chưa có tiền lệ nên thị xã cũng chưa bày tỏ thái độ rõ ràng được. Nếu thị xã chưa tỏ thái độ rõ thì các cô ở dưới cũng nên thận trọng mà làm, đừng có vội vàng như vậy. Tự nhiên thưởng cho một người đến bốn chục ngàn, hơn nữa là Phạm Hồng Vũ tự tay phê chuẩn cho mình, như thế là thế nào? Các đồng chí khác có ý kiến cũng là đúng thôi. Bốn mươi ngàn này là con số quá lớn, là tiền nhà nước....
Tống Mân không tức giận với Cao Khiết, mà giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
- Bí thư Tống, Phong Lâm là một nơi thí điểm. Hiện tại cả nước đang hừng hực khí thể cải cách mở cửa, rất nhiều phương thức đều không có căn cứ gì, chỉ có thể ném đá qua sông mà thôi. Bất kể thế nào, khoản đầu tư bốn triệu vào nhà máy điện tử kia là do Phạm Hồng Vũ thu hút về, toàn bộ đã đến nơi. Hai trăm công nhân của nhà máy này đều là thanh niên của Thị trấn Phong Lâm. Lương của công nhân mỗi tháng phải trả là gần hai chục ngàn, hai tháng là gần bốn chục ngàn. Chưa tính đến khoản thuế mà sau này nhà máy sẽ đóng góp thì khoản thưởng bốn chục ngàn này thì đâu có tính là nhiều? Phạm Hồng Vũ là người phụ trách công tác thu hút đầu tư, nếu như đến cậu ấy mà cũng không lấy được tiền thưởng của thị trấn thì văn kiện của chúng tôi còn gì sức thuyết phục nữa? Các đồng chí làm sao mà tin tưởng lời của chúng tôi nữa?
Tống Mân nói:
- Tiểu Cao, vấn đề mấu chốt chính là ở đây. Nếu Phạm Hồng Vũ không phải lãnh đao thị trấn, chỉ là một cán bộ bình thừng thì việc cậu ấy nhận được tiền thưởng cũng không có ai nói gì cả. Nhưng cậu ta là một lãnh đạo chủ quản, tự mình đặt ra quy chế, tự mình kiếm lợi thì các đồng chí khác không có ý kiến mới là chuyện lạ.
- Vậy, xin hỏi Bí thư Tống, thị xã định xử lý việc này như thế nào?
- Ha ha, tiểu Cao à, hiện tại còn chưa làm được rõ ràng, bây giờ nói là xử lý thì có vẻ hơi sớm.
Cao Khiết mặt lạnh, hỏi:
- Nói như vậy, chính là còn muốn giam Phạm Hồng Vũ, đợi cho đến khi "làm rõ vấn đề"? Làm như vậy và trực tiếp xử lý cậu ấy thì có gì khác nhau? Bí thư Tống, tôi cho rằng việc này, Ủy ban Kỷ luật xử lý như thế là không hợp lý. Cho dù muốn tìm Phạm Hồng Vũ để xác minh tình hình thì cũng không nhất thiết phải đưa người đi lúc đang họp như thế chứ? Cái này bị ảnh hưởng như thế nào, các đồng chí ở UB Kỷ luật không thể không biết chứ?
Thư ký Cố không kìm nổi, ngắt lời nói:
- Bí thư Cao, các đồng chí ở UB kỷ luật thì chỉ làm theo nhiệm vụ mà thôi.
Hiển nhiên Cao Khiết liên tục "chất vấn" Tống Mân khiến cho Thư ký Cố không thể ngồi im được nữa.
Cao Khiết lập tức phản bác:
- Thư ký Cố, UB Kỷ luật làm nhiệm vụ của họ thì chúng tôi không cần phải làm nhiệm vụ của chúng tôi nữa sao? Công tác của Phong Lâm chúng tôi vì thế mà chịu ảnh hưởng thì ai là người chịu trách nhiệm đây?
Thư ký Cố xấu hổ, cười một chút.
Cao Khiết thật là liều lĩnh.
Hai hàng lông mày của Tống Maan dựng lên, lộ ra vẻ không hài lòng.
Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Phạm Hồng Vũ "không có đầu óc", không ngờ Cao Khiết lại càng "trầm trọng" hơn như vậy.
Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
- Bí thư Tống?
Một giọng đàn ông trung niên vang lên, vừa mang theo vẻ lo âu, vừa phẫn uất.
Hai hàng lông mày của Cao Khiết cũng dựng lên.
Cô biết giọng nói này là của Lý Đức Tài - Chủ nhiệm UB kỷ luật thị xã.
Thư ký Cố cười khổ.
Không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tống Mân liền gật đầu ra hiệu cho Thư ký Cố, Thư ký Cố vội đứng dậy, bước nhanh ra mở cửa. Ngoài cửa có hai ngươi, đó là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Lý Đức Tài và Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Kha Đại Trung.
- Chủ nhiệm Lý, Phó chủ nhiệm Kha, mời vào.
Lý Đức Tài chừng 50 tuổi, vóc dáng bậc trung, vẻ mặt uy nghiêm, gật đầu với Thư ký Cố, bước vào phòng, ánh mắt nhìn xung quanh, không khỏi có chút sửng sốt.
Hiển nhiên, ông ta không ngờ rằng Cao Khiết lại có mặt ở đây.
Tuy nhiên lập tức Lý Đức Tài hiểu được, vốn khuôn mặt đen xì càng trở nên đen xì hơn, khẽ hừ một tiếng, đầu lại hơi ngẩng lên. Kha Đại Trung lại càng khó nén được vẻ xấu hổ.
[CHARGE=3]Xem ra việc này làm lớn rồi, vượt qua dự đoán của bọn họ. Vốn tưởng rằng Phạm Hồng Vũ ít tuổi, dễ đối phó nhưng ai ngờ lại khó chơi như vậy. Còn Cao Khiết lại trực tiếp "đánh" đến taanjphongf Bí thư Thị ủy Tống Mân, "ép" Bí thư Tống đến mức không tham gia hội nghị được.
Hai nhóc con này, không ngờ lại kiên cường như vậy.
Chẳng lẽ hiện giờ quy củ ở chốn quan trường cũng thay đổi sao?
- Ha ha, đồng chí Đức Tài đến rồi à, nào, mời ngồi. Lão Kha, ông cũng ngồi đi.
Tống Mân vẫn không đứng dậy, chỉ cười chào hỏi hai vị cấp dưới.
Thư ký Cố kéo ghế dựa ra, nói:
- Chủ nhiệm Lý, mời ngồi. Phó chủ nhiệm Kha, đợi một chút, tôi đi lấy ghế...
Đối diện với bàn làm việc của Tống Mân cũng chỉ có hai ghế dựa, hiển nhiên là không có ý mời Lý Đức Tài ra ghế sô pha ngồi, Thư ký Cố cũng vì thế mà phải bận rộn hơn.
Lý Đức Tài cũng không ngồi xuống, cứ đứng như vậy ở đó, mặt đen lại, nói:
- Bí thư Tống, Phạm Hồng Vũ thái độ rất kiêu ngạo, kiên quyết không chịu nhận sai lầm của mình, còn uy hiếp nhân viên của chúng tôi, thật chẳng ra sao cả.
Lý Đức Tài không ngồi, Kha Đại Trung càng không được ngồi, chỉ đứng bên cạnh gật đầu phụ họa, hạ giọng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy quả thực thái độ của Phạm Hồng Vũ quá không tốt...
Không đợi Tống Mân trả lời, Cao Khiết đã nổi đóa lên, mặt đỏ bừng, đứng dậy nhìn thẳng vào Lý Đức Tài, hỏi:
- Chủ nhiệm Lý, thái độ của Phạm Hồng Vũ thế nào? Uy hiếp nhân viên của các ông thế nao? Có chứng cứ gì không?
Lý Đức Tài giận dữ, hừ lạnh một tiếng, căm tức nhìn Cao Khiết, nói:
- Đồng chí Cao Khiết, lời này của cô là có ý gì? Cô nghi ngờ chúng tôi hả?
Cao Khiết lạnh lùng nói:
- Bí thư Lý, không phải tôi nghi ngờ ông, cũng không phải nghi ngờ đồng chí ở UB Kỷ luật. Nhưng việc vừa rồi ông nói rất nghiêm trọng...Bí thư Lý, Ủy ban Kỷ luật phá án, hẳn à chú ý chứng cớ, không thể tùy tiện đổ lên đầu người ta được. Nếu Phạm Hồng Vũ không có vấn đề gì, lúc UB Kỷ luật họp thì cũng không nên đùng đùng đưa người đi như thế. Các ông có biết làm như thế sẽ rất ảnh hưởng đến Phạm Hồng Vũ hay không? Ngoài việc của mình ra thì các ông cũng nên suy nghĩ cho người khác một chút chứ?
Lý Đức Tài tức giận đến chóng cả mặt. Ông ta công tác đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải việc như vậy. Cao Khiết chỉ còn thiếu chỉ vào mặt ông ta mà mắng nữa thôi.
- Đồng chí Cao Khiết, công tác của chúng tôi như thế nào, không cần cô phải chỉ đạo.
Lý Đức Tài trợn mắt, nhìn chằm chằm Cao Khiết, gân xanh trên cổ đều nổi cả lên, đúng là ông ta sắp phát điên lên rồi.
- Chủ nhiệm Lý, công tác của các ông tôi không dám chỉ đạo. Tôi chỉ đang luận sự, UB kỷ luật điều tra cán bộ có vấn đề, tôi giơ hai tay tán thành. Nhưng chỉ nghe lời bịa đặt mà tùy tiện uy hiếp cán bộ thì tôi phản đối.
Cao Khiết cũng không vừa, ngẩng đầu cao giọng nói.
Cao Khiết ngày bình thường tư văn hữu lễ, nhưng khi đã chọc giận cô thì ngay cả Chủ nhiệm UB kỷ luật thị xã cũng không thể dọa được cô.
- Cô...
Lý Đức Tài thở dốc, không thể nói gì tiếp được.
Thư ký Cố thì âm thầm thấy buồn cười.
Lý Đức Tài nếu nhìn thấy thái độ của Tống Mân khi nói chuyện với Cao Khiết thì e rằng sẽ không nói với Cao Khiết như vậy.
Xem ra, ông này đã đá phải tấm cửa sắt rồi
Điều kỳ lạ là, Lý Đức Tài và Cao Khiết giương thương múa kiếm, trợn mắt cùng hướng, Tống Mân lại lẳng lặng ngồi một bên, cũng không nói ngăn cản, điều này thật không hợp với thân phận của Bí thư Thị ủy như ông.
Không biết là trong đầu ông ta đang nghĩ cái gì.
Lý Đức Tài phải thở dốc một hồi mới bớt được chút lửa giận trong người, quay sang Tống Mân, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bí thư Tống, thái độ bất hợp tác của Phạm Hồng Vũ, tôi cho rằng bắt buộc phải áp dụng một số biện pháp cưỡng chế.
Tuy rằng có quy định, UB Kỷ luật các cấp có thể độc lập phá án, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của cá nhân tổ chức khác, nhưng trong quá trình thực tế vẫn có nhiều luật bất thành văn phải tuân theo. Nhất là việc áp dụng cưỡng chế đối với một cán bộ như Phạm Hồng Vũ thì nhất định phải được Bí thư Thị ủy đồng ý.
Lý Đức Tài đang trong cơn thịnh nộ nhưng vẫn không bị mất đi lý trí.
Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ, cũng không thể tạo được sức uy hiếp đối với ông ta. Nhưng sau những người đứng sau Phạm Hồng Vũ thì chưa chắc ông ta đã động vào được
Mấu chốt là, chuyện này ban đầu Lý Đức Tài cũng không muốn xử lý. Nước đến chân rồi ông ta mới bị "ôm bom" thay người khác. Ai ngờ nhắm Phạm Hồng Vũ lại khó chơi như vậy.
/885
|