- Chủ tịch huyện, lúc này tôi thật sự không nghĩ ra ở tỉnh sao lại hành động nhanh vậy….
Lý Văn Hàn rít điếu thuốc vừa thở dài vừa nói, ông ta nhìn về phía Phạm Hồng Vũ với ánh mắt tràn đầy khâm phục.
Lại nói tiếp, Lý Văn Hàn cũng xem như hiểu được cách a dua, xu nịnh vì cuối cùng ông ta đã trở thành Bí thư Đảng ủy huyện ủy công an như dự kiến, hướng Phạm Hồng Vũ nói giọng điệu cảm ơn mà có vẻ trình độ quá thấp, hơn nữa còn có chút khách khí. Vừa mở miệng nói không nghĩ thành phố lại có hành động nhanh như vậy, có ngụ ý nói ông ta chưa bao giờ hoài nghi lời hứa của Chủ tịch huyện Phạm, chỉ có điều nó nhanh hơn ông ta dự đoán.
Từ khi Phạm Hồng Vũ đến đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vân Hồ cho đến nay đã được một tháng. Khi Phạm Hồng Vũ mời ông ta ăn cơm ở khách sạn Mai Sơn cũng chỉ có hai mươi mấy ngày mà việc này đã được chứng thực. Còn Tạ Hậu Minh mang chuyện “tra tấn bức cung” báo cáo lên thành phố chẳng những không có hiệu quả chút nào, ngược lại còn thúc đẩy tiến trình lên chức của Lý Văn Hàn nhanh hơn.
Chuyện giống thế này đã được Tạ Hậu Minh làm hai năm rồi, cũng không thể giải quyết.
Bởi vậy có thể thấy được trình độ của Tạ Hậu Minh và Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không phải cùng cấp, không chỉ vì Phạm Hồng Vũ là thư ký đầu tiên của tỉnh. Nghe nói ở hội nghị công việc bí thư, Chủ tịch huyện Phạm đã từng nhắc nhở qua Tạ Hậu Minh để ông ta không được “mù quáng”, nhưng lời nói đó Tạ Hậu Minh không tin, nên mới có kết cục đen tối thế, kết quả làm cho lãnh đạo thành phố nổi trận lôi đình.
Tạ Hậu Minh đã trở thành lãnh đạo trong vài chục năm nhưng kiến thức quan trường cơ bản nhất cũng không hiểu được, ông ta chỉ ỷ mình có thâm niên làm việc lâu, nên nghĩ không ai có biện pháp gì đối với ông ta, ông ta không phục không ai kinh ngạc cả.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Chủ yếu do liên quan đến chuyện thay đổi chấn chính tình hình trị an trong toàn tỉnh, trước giờ trong mắt lãnh đạo toàn để lại ấn tượng xấu, phải tìm cơ hội rửa sạch một chút.
Tạ Hậu Minh không hiểu được điều này, lại đi phá hỏng “ hành động rửa sạch” kia, nên tất nhiên bị phê bình rồi.
Phạm Hồng Vũ cũng không thể nào kể công được.
Một người lãnh đạo nhưng trước mặt nhân viên luôn dương dương tự đắc, khen ngợi bản thân thì làm sao làm lãnh đạo được, kỳ thật nếu lãnh đạo không bày tỏ được thái độ tự tin thì nên càng khiêm tốn càng tốt, chững chạc thì càng làm cho người khác kính sợ. Đương nhiên, có điều kiện trước tiên đó chính là trong thời khắc mấu chốt nếu không cứng rắn thì không thể được.
Người ta không phục thì chỉnh đốn được ai.
- Đúng vậy, đúng vậy. đây là cơ hội thay đổi chấn chính tình hình trị an …
Lý Văn Hàn liền liên tục gật đầu, dừng một chút nói thêm:
- Chủ tịch huyện, đối với trấn Thập Nguyên tôi có chút lo lắng, lực lượng còn quá mỏng. Chỉ vừa thay đổi đồn trưởng, những người khác liền không có động tĩnh gì, nhóm lưu manh Cát Nhị Tráng là người đứng đầu nên bọn côn đồ đó nghe hơi mà chạy mất dép rồi, nhưng chỉ sợ trong thời gian ngắn lại trở lại như cũ, nói chung vẫn là tai họa ngầm.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, có chút hứng thú nhìn ông ta nói:
- Trưởng phòng Lý có cách gì không?
Tinh thần Lý Văn Hàn lập tức phấn chấn nói:
- Chủ tịch huyện, theo tôi nghĩ muốn tăng lực lượng cho trấn Thập Nguyên không chỉ ta cần tăng lực lượng cảnh sát mà còn tăng mạnh tuyên truyền giáo dục cho các lực lượng, tôi nghĩ họ cần được hướng dẫn, tăng cường lớp học chuyên môn cho cán bộ, công tác tuyền sẽ được công khai phổ biến. Đặc biệt trong vòng hai xã và nông trường bên kia, nơi xảy ra mâu thuẫn phải là nơi tuyên truyền trọng điểm. Chỉ có thực hiện công tác tuyên truyền mới có thể giúp cho quần chúng nhận được điểm sai sót, hơn nữa phải phối hợp với nông trường bên kia mới có thể dần xóa vỏ được mâu thuẫn, nếu làm một cách mù quáng không cẩn thận thì đó không phải là biện pháp hay.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc tán thưởng, hắn nói:
- Trưởng phòng Lý, nếu như vấn đề được giải quyết như vậy nhất định trị an của xã hội sẽ có nhiều thay đổi, vừa phòng ngừa vừa quản lý. Với phương án này của anh tôi sẽ ủng hộ, đối với nông trường bên kia anh không cần lo lắng, bọn họ biết làm thế nào để công việc được tốt.
Tối nay Lý Văn Hàn đến đây gặp Phạm Hồng Vũ không có gì là lạ. Một người năm mươi tuổi, lăn lộn trong quan trường hơn ba mươi năm, đạo lý cơ bản đối nhân xử thế không hiểu thì Lý Văn Hàn không có khả năng được Tạ Hậu Minh xem trọng, đề bạt làm Trưởng phòng công an.
Nhưng Lý Văn Hàn nói chuyện này lúc ăn uống cùng Phạm Hồng Vũ, hắn đã xúi dục Lý Văn Hàn vì cần đấu tranh, một tay Tạ Hậu Minh ở huyện Vân Hồ giữ quyền lực về chính trị pháp luật, ngay khi Phạm Hồng Vũ nhận chức một ngày ông ta đã đến văn phòng Phạm Hồng Vũ làm “giao dịch” với hắn, mục đích của ông ta là che dấu sự thất bại của đồn công an bấy lâu. Chính điều này tuyệt đối Phạm Hồng Vũ không thể nào dẽ dàng tha thứ được, nó vượt khỏi ranh giới cho phép của hắn. Nếu tính cách của Phạm Hồng Vũ như vậy thì ở thế giới kia không đến mức tầm thường vô vị cả đời. Thứ hai, chỉ công tác cần thì quan mới nhận chức, không tạo uy quyền cho mình thì cán bộ phía dưới không tuân phục, bất cứ gì Chủ tịch huyện Phạm nói ra đều là lệnh, đừng mơ tưởng có thể có thể bước ra khỏi huyện bằng cửa chính.
Tạ Hậu Minh đến cửa, Phạm Hồng Vũ từ chối thì bất kính, thuận tay cho một cái tát rồi nói sau.
Hiện tại xem ra, việc tác này có rất hiệu quả, những cán bộ khác có đối với Chủ tịch huyện Phạm kính nể hơn hay không tạm thời chưa xác định được. Tuy nhiên Lý Văn Hàn có thể suy xét vấn đề chứng tỏ vị Trưởng phòng Công an huyện này có trình độ đấy. Trước đây dưới sự áp chế của Tạ Hậu Minh, chỉ có thể rập theo khuôn cũ, nhắm mắt bước chân, không dám vượt qua khuôn khổ đó nên cũng không dám thi triển khả năng của ông ta.
Sắp chuẩn bị cầm quyền, Lý Văn Hàn lập tức bắt đầu nghĩ phương án lật lại trị an cho toàn huyện, chuyện này rất tốt.
Phạm Hồng Vũ rất ủng hộ Lý Văn Hàn, rất muốn ông ta bắt đầu thực hiện lại công tác trị an trong toàn huyện.
Thấy vẻ mặt tán thưởng của Phạm Hồng Vũ, Lý Văn Hàn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như khối tảng đá lớn vừa rơi xuống. Quả nhiên điều Chủ tịch huyện Phạm quan tâm chính là mâu thuẫn ở huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương. Trên tỉnh ngoại lệ phái Phạm Hồng Vũ đến huyện Vân Hồ, vừa kiêm nhiệm hai chức, vừa quản huyện Vân Hồ vừa quản nông trường Triều Dương, nhiệm vụ quan trọng thiết yếu chính là hóa giải mâu thuẫn cho hai nơi.
Chuyện này, nếu thực hiện được, thì Chủ tịch huyện Phạm có được thành tích quan trọng, nếu không làm tốt vậy thì xấu hổ chết.
Dù có nói thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là Chủ tịch huyện bình thường, hắn là “lính nhảy dù”, là Thư ký cho Chủ tịch tỉnh, nếu ông ta làm không tốt công việc này, chẳng những làm Phạm Hồng Vũ mất mặt mà ngay cả ông ta cũng hổ thẹn khi nhìn Vưu Lợi Dân.
Bản lĩnh thế nào thì nên thể hiện như thế.
Phạm Hồng Vũ khích lệ, nên Lý Văn Hàn biết được chủ trương phương hướng của ông ta là hoàn toàn chính xác.
- Đồng chí Văn Hàn, tôi cho rằng ý kiến vừa rồi còn thiếu một chút, theo tôi thấy không chỉ có ở Thập Nguyên mà ngay cả các trấn khác trong huyện cũng đều được tiến hành giáo dục tuyên truyền. Tôi sẽ xin ý kiến chỉ thị của tỉnh, sau khi được đồng ý các anh có thể thành lập một hệ thống tuyên truyền giáo dục. Chẳng những làm thanh thế mà còn phải làm cho hiệu quả, để hầu hết quần chúng có thể tăng nhận thức về pháp luật, như vậy vẫn đề trị an xã hội sẽ được thuận lợi tiến lên một bậc thang mới. Còn vấn đề kinh phí anh không cần lo lắng tôi sẽ có biện pháp.
Vô tình, cách xưng hô của Lý Văn Hàn cũng thay đối, hắn ta chỉ là người chỉ có hai mươi mấy tuổi mà dám xưng hô với người năm mươi tuổi như Lý Văn Hàn là “đồng chí Văn Hàn”, nói một cách tự nhiên lưu loát không có chút nào không thoải mái cả.
Trong quan trường, nếu hai người cấp trên cấp dưới gần gũi thân thiết đều có quá trình, sau thời gian ngắn nếu hai người hoàn toàn hợp nhau, hoàn toàn ăn ý thì cách xưng hô cũng lại thay đổi.
Lý Văn Hàn mừng rỡ vô cùng, luôn miệng nói:
- Chủ tịch huyện, nếu có thể như vậy thì tốt quá… Trời, trong mấy năm nay, hệ thống chính trị pháp luật của chúng ta kinh phí ít ỏi, Viện kiểm sát thì tốt hơn một chút chỉ có công an và tòa án thì tiền tương đối ít, nhưng tòa án thì ít đi lại, nếu có đều được tòa án nhân dân trợ cấp, so với công an chúng tôi còn tốt hơn một chút, thậm chí kinh phí đi lại của mình giành cho công việc phải bỏ tiền túi, cảm ơn…..Ha ha, vì chuyện này thiếu chút nữa Chủ tịch huyện Thôi đã gây náo động rồi.
Nói hứng chí, thiếu chút nữa Lý Văn Hàn đã lỡ miệng, mặt đỏ lên ngượng ngùng.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, tỏ vẻ hiểu ý.
Với tính cách của Tạ Hậu Minh thì kinh phí của Hệ thống chính trị pháp luật có eo hẹp có bất hòa với Chủ tịch huyện Thôi cũng là bình thường, chỉ sợ choảng nhau cũng là điều có thể.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ chẳng những vì chức vị của ông mà vạch ra kế hoạch, còn chủ động đề xuất giải quyết kinh phí cho ông ta, trong lòng Lý Văn Hàn cảm kích vô cùng, sau này trong tay vừa có quyền lại vừa có tiền, Bí thư Đang ủy công an nhất định có tương lai.
Cái này tương đồng có khác.
Con người hắn khi phấn khởi, đầu óc liền sinh động, vừa vào cửa trong lòng Lý Văn Hàn còn hơi câu nệ, hiện tại đã hoàn toàn buông lỏng, chỉ muốn với ân tình của Chủ tịch huyện Phạm dù có thế nào ông ta cũng báo đáp.
- Chủ tịch huyện, ha ha, hiện tại mọi người đều nói… Chủ tịch huyện thật có bản lãnh. Mới về huyện không được bao lâu nhưng đã xin cho nông trường bên kia vay mấy vạn, sau này nhất định huyện chúng ta sẽ làm được ra tiền nhiều.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Đồng chí Văn Hàn, chuyện của huyện và nông trường là hai chuyện khác nhau, nông trường là đơn vị quốc doanh, tuy rằng cũng thuộc huyện nhưng nó nuôi dưỡng hơn ba vạn người, cũng bằng năm mươi phần trăm nhân khẩu ở trấn Thập Nguyên. Ở nông trường quản lý tập trung, thực hiện hình thức tập đoàn hóa, chỉ cần con đường đi đúng thì hiệu quả có thể thấy được. Mấy trăm vạn vay được kia, nếu thực hiện đúng thì có thể ở nông trường mang lại hiệu quả và lợi ích cao. Nhưng ở huyện thì không giống như thế, người huyện Vân Hồ chúng ta, hơn một ngàn km vuông đất, có tám trăm ngàn nhân khẩu, chỉ dựa vào tiền vay ngân hàng, chỉ dựa vào Chủ tịch huyện đi mang tiền về thì làm sao có thể được? Như muối bỏ biển thôi, nông trường có cách giải quyết ở nông trường còn ở huyện thì có cách giải quyết ở huyện, nhập gia tùy tục, không thể nào áp đặt được.
- Đúng, đúng đúng, Chủ tịch huyện đúng có trình độ xây dựng kinh tế cao, tôi hoàn toàn không biết gì nhưng nghe Chủ tịch huyện phân tích như vậy, thật rất chí lý. Chủ tịch huyện, tôi chỉ hiểu công tác chính trị pháp luật, tôi cảm thấy ở nông trường bên kia có nên thiết lập một đồn công an không?
Lý Văn Hàn có thể nói nịnh bợ Phạm Hồng Vũ để lập tức nói ra đề nghị của mình.
- Hả?
Hai hàng chân mày của Phạm Hồng Vũ giương lên, nhìn tới.
Lý Văn Hàn lập tức nói:
- Chủ tịch huyện, ở nông trường dường như chưa có đồn công an, người đảm bảo an ninh chỉ là các bảo bệ. Một số vụ án hình sự và gây rối trật tự trị an đều là ở phía bên đó, nêu cứ để như vậy đó không phải là cách hay.
- Ừ, vậy anh nói xem.
Phạm Hồng Vũ hứng thú nói.
Lý Văn Hàn rít điếu thuốc vừa thở dài vừa nói, ông ta nhìn về phía Phạm Hồng Vũ với ánh mắt tràn đầy khâm phục.
Lại nói tiếp, Lý Văn Hàn cũng xem như hiểu được cách a dua, xu nịnh vì cuối cùng ông ta đã trở thành Bí thư Đảng ủy huyện ủy công an như dự kiến, hướng Phạm Hồng Vũ nói giọng điệu cảm ơn mà có vẻ trình độ quá thấp, hơn nữa còn có chút khách khí. Vừa mở miệng nói không nghĩ thành phố lại có hành động nhanh như vậy, có ngụ ý nói ông ta chưa bao giờ hoài nghi lời hứa của Chủ tịch huyện Phạm, chỉ có điều nó nhanh hơn ông ta dự đoán.
Từ khi Phạm Hồng Vũ đến đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vân Hồ cho đến nay đã được một tháng. Khi Phạm Hồng Vũ mời ông ta ăn cơm ở khách sạn Mai Sơn cũng chỉ có hai mươi mấy ngày mà việc này đã được chứng thực. Còn Tạ Hậu Minh mang chuyện “tra tấn bức cung” báo cáo lên thành phố chẳng những không có hiệu quả chút nào, ngược lại còn thúc đẩy tiến trình lên chức của Lý Văn Hàn nhanh hơn.
Chuyện giống thế này đã được Tạ Hậu Minh làm hai năm rồi, cũng không thể giải quyết.
Bởi vậy có thể thấy được trình độ của Tạ Hậu Minh và Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không phải cùng cấp, không chỉ vì Phạm Hồng Vũ là thư ký đầu tiên của tỉnh. Nghe nói ở hội nghị công việc bí thư, Chủ tịch huyện Phạm đã từng nhắc nhở qua Tạ Hậu Minh để ông ta không được “mù quáng”, nhưng lời nói đó Tạ Hậu Minh không tin, nên mới có kết cục đen tối thế, kết quả làm cho lãnh đạo thành phố nổi trận lôi đình.
Tạ Hậu Minh đã trở thành lãnh đạo trong vài chục năm nhưng kiến thức quan trường cơ bản nhất cũng không hiểu được, ông ta chỉ ỷ mình có thâm niên làm việc lâu, nên nghĩ không ai có biện pháp gì đối với ông ta, ông ta không phục không ai kinh ngạc cả.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Chủ yếu do liên quan đến chuyện thay đổi chấn chính tình hình trị an trong toàn tỉnh, trước giờ trong mắt lãnh đạo toàn để lại ấn tượng xấu, phải tìm cơ hội rửa sạch một chút.
Tạ Hậu Minh không hiểu được điều này, lại đi phá hỏng “ hành động rửa sạch” kia, nên tất nhiên bị phê bình rồi.
Phạm Hồng Vũ cũng không thể nào kể công được.
Một người lãnh đạo nhưng trước mặt nhân viên luôn dương dương tự đắc, khen ngợi bản thân thì làm sao làm lãnh đạo được, kỳ thật nếu lãnh đạo không bày tỏ được thái độ tự tin thì nên càng khiêm tốn càng tốt, chững chạc thì càng làm cho người khác kính sợ. Đương nhiên, có điều kiện trước tiên đó chính là trong thời khắc mấu chốt nếu không cứng rắn thì không thể được.
Người ta không phục thì chỉnh đốn được ai.
- Đúng vậy, đúng vậy. đây là cơ hội thay đổi chấn chính tình hình trị an …
Lý Văn Hàn liền liên tục gật đầu, dừng một chút nói thêm:
- Chủ tịch huyện, đối với trấn Thập Nguyên tôi có chút lo lắng, lực lượng còn quá mỏng. Chỉ vừa thay đổi đồn trưởng, những người khác liền không có động tĩnh gì, nhóm lưu manh Cát Nhị Tráng là người đứng đầu nên bọn côn đồ đó nghe hơi mà chạy mất dép rồi, nhưng chỉ sợ trong thời gian ngắn lại trở lại như cũ, nói chung vẫn là tai họa ngầm.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, có chút hứng thú nhìn ông ta nói:
- Trưởng phòng Lý có cách gì không?
Tinh thần Lý Văn Hàn lập tức phấn chấn nói:
- Chủ tịch huyện, theo tôi nghĩ muốn tăng lực lượng cho trấn Thập Nguyên không chỉ ta cần tăng lực lượng cảnh sát mà còn tăng mạnh tuyên truyền giáo dục cho các lực lượng, tôi nghĩ họ cần được hướng dẫn, tăng cường lớp học chuyên môn cho cán bộ, công tác tuyền sẽ được công khai phổ biến. Đặc biệt trong vòng hai xã và nông trường bên kia, nơi xảy ra mâu thuẫn phải là nơi tuyên truyền trọng điểm. Chỉ có thực hiện công tác tuyên truyền mới có thể giúp cho quần chúng nhận được điểm sai sót, hơn nữa phải phối hợp với nông trường bên kia mới có thể dần xóa vỏ được mâu thuẫn, nếu làm một cách mù quáng không cẩn thận thì đó không phải là biện pháp hay.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc tán thưởng, hắn nói:
- Trưởng phòng Lý, nếu như vấn đề được giải quyết như vậy nhất định trị an của xã hội sẽ có nhiều thay đổi, vừa phòng ngừa vừa quản lý. Với phương án này của anh tôi sẽ ủng hộ, đối với nông trường bên kia anh không cần lo lắng, bọn họ biết làm thế nào để công việc được tốt.
Tối nay Lý Văn Hàn đến đây gặp Phạm Hồng Vũ không có gì là lạ. Một người năm mươi tuổi, lăn lộn trong quan trường hơn ba mươi năm, đạo lý cơ bản đối nhân xử thế không hiểu thì Lý Văn Hàn không có khả năng được Tạ Hậu Minh xem trọng, đề bạt làm Trưởng phòng công an.
Nhưng Lý Văn Hàn nói chuyện này lúc ăn uống cùng Phạm Hồng Vũ, hắn đã xúi dục Lý Văn Hàn vì cần đấu tranh, một tay Tạ Hậu Minh ở huyện Vân Hồ giữ quyền lực về chính trị pháp luật, ngay khi Phạm Hồng Vũ nhận chức một ngày ông ta đã đến văn phòng Phạm Hồng Vũ làm “giao dịch” với hắn, mục đích của ông ta là che dấu sự thất bại của đồn công an bấy lâu. Chính điều này tuyệt đối Phạm Hồng Vũ không thể nào dẽ dàng tha thứ được, nó vượt khỏi ranh giới cho phép của hắn. Nếu tính cách của Phạm Hồng Vũ như vậy thì ở thế giới kia không đến mức tầm thường vô vị cả đời. Thứ hai, chỉ công tác cần thì quan mới nhận chức, không tạo uy quyền cho mình thì cán bộ phía dưới không tuân phục, bất cứ gì Chủ tịch huyện Phạm nói ra đều là lệnh, đừng mơ tưởng có thể có thể bước ra khỏi huyện bằng cửa chính.
Tạ Hậu Minh đến cửa, Phạm Hồng Vũ từ chối thì bất kính, thuận tay cho một cái tát rồi nói sau.
Hiện tại xem ra, việc tác này có rất hiệu quả, những cán bộ khác có đối với Chủ tịch huyện Phạm kính nể hơn hay không tạm thời chưa xác định được. Tuy nhiên Lý Văn Hàn có thể suy xét vấn đề chứng tỏ vị Trưởng phòng Công an huyện này có trình độ đấy. Trước đây dưới sự áp chế của Tạ Hậu Minh, chỉ có thể rập theo khuôn cũ, nhắm mắt bước chân, không dám vượt qua khuôn khổ đó nên cũng không dám thi triển khả năng của ông ta.
Sắp chuẩn bị cầm quyền, Lý Văn Hàn lập tức bắt đầu nghĩ phương án lật lại trị an cho toàn huyện, chuyện này rất tốt.
Phạm Hồng Vũ rất ủng hộ Lý Văn Hàn, rất muốn ông ta bắt đầu thực hiện lại công tác trị an trong toàn huyện.
Thấy vẻ mặt tán thưởng của Phạm Hồng Vũ, Lý Văn Hàn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như khối tảng đá lớn vừa rơi xuống. Quả nhiên điều Chủ tịch huyện Phạm quan tâm chính là mâu thuẫn ở huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương. Trên tỉnh ngoại lệ phái Phạm Hồng Vũ đến huyện Vân Hồ, vừa kiêm nhiệm hai chức, vừa quản huyện Vân Hồ vừa quản nông trường Triều Dương, nhiệm vụ quan trọng thiết yếu chính là hóa giải mâu thuẫn cho hai nơi.
Chuyện này, nếu thực hiện được, thì Chủ tịch huyện Phạm có được thành tích quan trọng, nếu không làm tốt vậy thì xấu hổ chết.
Dù có nói thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là Chủ tịch huyện bình thường, hắn là “lính nhảy dù”, là Thư ký cho Chủ tịch tỉnh, nếu ông ta làm không tốt công việc này, chẳng những làm Phạm Hồng Vũ mất mặt mà ngay cả ông ta cũng hổ thẹn khi nhìn Vưu Lợi Dân.
Bản lĩnh thế nào thì nên thể hiện như thế.
Phạm Hồng Vũ khích lệ, nên Lý Văn Hàn biết được chủ trương phương hướng của ông ta là hoàn toàn chính xác.
- Đồng chí Văn Hàn, tôi cho rằng ý kiến vừa rồi còn thiếu một chút, theo tôi thấy không chỉ có ở Thập Nguyên mà ngay cả các trấn khác trong huyện cũng đều được tiến hành giáo dục tuyên truyền. Tôi sẽ xin ý kiến chỉ thị của tỉnh, sau khi được đồng ý các anh có thể thành lập một hệ thống tuyên truyền giáo dục. Chẳng những làm thanh thế mà còn phải làm cho hiệu quả, để hầu hết quần chúng có thể tăng nhận thức về pháp luật, như vậy vẫn đề trị an xã hội sẽ được thuận lợi tiến lên một bậc thang mới. Còn vấn đề kinh phí anh không cần lo lắng tôi sẽ có biện pháp.
Vô tình, cách xưng hô của Lý Văn Hàn cũng thay đối, hắn ta chỉ là người chỉ có hai mươi mấy tuổi mà dám xưng hô với người năm mươi tuổi như Lý Văn Hàn là “đồng chí Văn Hàn”, nói một cách tự nhiên lưu loát không có chút nào không thoải mái cả.
Trong quan trường, nếu hai người cấp trên cấp dưới gần gũi thân thiết đều có quá trình, sau thời gian ngắn nếu hai người hoàn toàn hợp nhau, hoàn toàn ăn ý thì cách xưng hô cũng lại thay đổi.
Lý Văn Hàn mừng rỡ vô cùng, luôn miệng nói:
- Chủ tịch huyện, nếu có thể như vậy thì tốt quá… Trời, trong mấy năm nay, hệ thống chính trị pháp luật của chúng ta kinh phí ít ỏi, Viện kiểm sát thì tốt hơn một chút chỉ có công an và tòa án thì tiền tương đối ít, nhưng tòa án thì ít đi lại, nếu có đều được tòa án nhân dân trợ cấp, so với công an chúng tôi còn tốt hơn một chút, thậm chí kinh phí đi lại của mình giành cho công việc phải bỏ tiền túi, cảm ơn…..Ha ha, vì chuyện này thiếu chút nữa Chủ tịch huyện Thôi đã gây náo động rồi.
Nói hứng chí, thiếu chút nữa Lý Văn Hàn đã lỡ miệng, mặt đỏ lên ngượng ngùng.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, tỏ vẻ hiểu ý.
Với tính cách của Tạ Hậu Minh thì kinh phí của Hệ thống chính trị pháp luật có eo hẹp có bất hòa với Chủ tịch huyện Thôi cũng là bình thường, chỉ sợ choảng nhau cũng là điều có thể.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ chẳng những vì chức vị của ông mà vạch ra kế hoạch, còn chủ động đề xuất giải quyết kinh phí cho ông ta, trong lòng Lý Văn Hàn cảm kích vô cùng, sau này trong tay vừa có quyền lại vừa có tiền, Bí thư Đang ủy công an nhất định có tương lai.
Cái này tương đồng có khác.
Con người hắn khi phấn khởi, đầu óc liền sinh động, vừa vào cửa trong lòng Lý Văn Hàn còn hơi câu nệ, hiện tại đã hoàn toàn buông lỏng, chỉ muốn với ân tình của Chủ tịch huyện Phạm dù có thế nào ông ta cũng báo đáp.
- Chủ tịch huyện, ha ha, hiện tại mọi người đều nói… Chủ tịch huyện thật có bản lãnh. Mới về huyện không được bao lâu nhưng đã xin cho nông trường bên kia vay mấy vạn, sau này nhất định huyện chúng ta sẽ làm được ra tiền nhiều.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Đồng chí Văn Hàn, chuyện của huyện và nông trường là hai chuyện khác nhau, nông trường là đơn vị quốc doanh, tuy rằng cũng thuộc huyện nhưng nó nuôi dưỡng hơn ba vạn người, cũng bằng năm mươi phần trăm nhân khẩu ở trấn Thập Nguyên. Ở nông trường quản lý tập trung, thực hiện hình thức tập đoàn hóa, chỉ cần con đường đi đúng thì hiệu quả có thể thấy được. Mấy trăm vạn vay được kia, nếu thực hiện đúng thì có thể ở nông trường mang lại hiệu quả và lợi ích cao. Nhưng ở huyện thì không giống như thế, người huyện Vân Hồ chúng ta, hơn một ngàn km vuông đất, có tám trăm ngàn nhân khẩu, chỉ dựa vào tiền vay ngân hàng, chỉ dựa vào Chủ tịch huyện đi mang tiền về thì làm sao có thể được? Như muối bỏ biển thôi, nông trường có cách giải quyết ở nông trường còn ở huyện thì có cách giải quyết ở huyện, nhập gia tùy tục, không thể nào áp đặt được.
- Đúng, đúng đúng, Chủ tịch huyện đúng có trình độ xây dựng kinh tế cao, tôi hoàn toàn không biết gì nhưng nghe Chủ tịch huyện phân tích như vậy, thật rất chí lý. Chủ tịch huyện, tôi chỉ hiểu công tác chính trị pháp luật, tôi cảm thấy ở nông trường bên kia có nên thiết lập một đồn công an không?
Lý Văn Hàn có thể nói nịnh bợ Phạm Hồng Vũ để lập tức nói ra đề nghị của mình.
- Hả?
Hai hàng chân mày của Phạm Hồng Vũ giương lên, nhìn tới.
Lý Văn Hàn lập tức nói:
- Chủ tịch huyện, ở nông trường dường như chưa có đồn công an, người đảm bảo an ninh chỉ là các bảo bệ. Một số vụ án hình sự và gây rối trật tự trị an đều là ở phía bên đó, nêu cứ để như vậy đó không phải là cách hay.
- Ừ, vậy anh nói xem.
Phạm Hồng Vũ hứng thú nói.
/885
|