Lý Văn Hàn liền ngồi thẳng người, nói nghiêm túc:
- Chủ tịch huyện, mâu thuẫn của huyện Vân Hồ và nông trường có từ xưa đến nay, nhưng có một số phương án xử lý không đúng cách. Nông trường hoàn toàn đóng kín, giống như tiểu vương quốc nhỏ đơn độc vậy, trong đó xảy ra chuyện gì chúng ta khó có thể nắm bắt được. Hiện tại thì khác rồi, Chủ tịch huyện là nhân vật số một đối với họ nên có chuyện gì sẽ báo cáo với Chủ tịch huyện trước tiên. Nhưng tôi nghĩ, không lẽ chuyện gì cũng phiền Chủ tịch huyện tự mình xử lý, đấy cũng không phải là kế lâu dài. Chủ tịch huyện có nhiều chuyện quan trọng cần giải quyết, không thể nào mỗi ngày chỉ làm những việc cỏn con như thế. Theo tôi nghĩ nên thiết lập bên ấy một đồn công an, đẩy mới quy trình thực hiện, nếu có chuyện gì xảy ra chúng tôi có thể nắm bắt được.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc hỏi:
- Trước kia chưa có ai đề nghị thành lập một đồn công an ở nông trường sao?
- Có thì có nhưng chúng không thể thực hiện được, nông trường bên kia phản đối, lãnh đạo trong huyện chúng ta cũng không thích. Hơn nữa không ai nguyện ý đến nông trường bên kia công tác...Chủ tịch huyện, ngài nghĩ xem hai bên có mối quan hệ bất hòa như thế, nếu cảnh sát chúng ta phái vài người đến đó công tác có thể thực hiện được sao? Chỉ sợ tất cả mọi người ở công trường không nghe lời bọn hắn, cho nên sự việc cũng không giải quyết được gì.
- Ừ, tình hình thay đổi, quản lý cũng phải làm thay đổi theo.
- Đúng vậy, Chủ tịch huyện, hiện giờ không giống lúc trước, ngài là người được họ tôn trọng, chỉ cần ngài nói một tiếng có thể thực hiện được. Tôi đã suy tính rồi, đồn công an bên nông trường, tạm thời làm việc do huyện chúng ta chỉ đạo, bố trí nhân viên phù hợp có thể nhân viên là người của nông trường đồng thời cũng nhận được sự chỉ đạo của lãnh đạo nông trường. Tôi nghĩ cán bộ nông trường có lẽ cũng không phản đối, có như vậy mới thống nhất cơ cấu, có thể về phương diện tin tức cũng khá linh hoạt, sẽ không giống như lần trước, bị phản công không trở tay kịp. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị, sau này từ từ điều chỉnh lại sau.
Phạm Hồng Vũ miệng cười lên, gật gật đầu nói.
- Đồng chí Văn Hàn đưa ra đề nghị này rất tốt, hãy lập tức làm báo cáo để tôi đưa lên thành phố, có lẽ sẽ được phê chuẩn thôi.
- Được, tôi sẽ nhanh chóng làm theo chỉ thị của Chủ tịch huyện.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn đưa cho Lý Văn Hàn cười nói:
- Này....
Lý Văn Hàn cầm lấy gói thuốc nhìn nhìn nói:
- Chủ tịch huyện, thuốc này được sản xuất ở đâu thế? Hương vị nó giống "Thanh Sơn Vương"?
Kỳ thật khi vừa vào cửa ông ta đã ngửi được rồi, chỉ không nói ra mà thôi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng, Na Na tặng cho tôi đó, ba của cô ấy là kỹ sư nhà máy sản xuất thuốc lá, họ đang nghiên cứu chế biến sản phẩm "Thanh Sơn Vương" đời thứ hai, họ giảm hàm lượng tar trong thuốc lá xuống một còn một phần ba, đối với cơ thể giảm bớt nguy hại, hiện giờ còn chưa chính thức đưa ra thị trường.
- Khó trách hút vào thấy rất thỏa mái.... Ha ha, phóng viên Bành Na đối với Chủ tịch huyện dường như rất quan tâm thì phải.
Lý Văn Hàn thuận miệng nói nhưng thật ra đang có chút dò xét, muốn hiểu thêm một chút mối quan hệ giữa Bành Na và Phạm Hồng Vũ rốt cuộc là quan hệ gì? Cũng không có mục đích gì, chỉ tò mò mà thôi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Là bạn vài năm, khá hợp nhau, khi cô ấy đến Phong Lâm phỏng vấn, khi đó còn là một phóng viên thực tập, chỉ là một cô bé.
Đối với suy nghĩ của Lý Văn Hàn, Phạm Hồng Vũ hiểu rõ, nhưng không để ý đến, có gan "hỏi thăm" hắn những chuyện tế nhị như thế chứng tỏ trong lòng ông ta đã xem tự xem ông là thân tín của Chủ tịch huyện.
Lý Văn Hàn cười cười gật đầu, không hỏi nhiều.
Chuyện như vậy, nhất định chỉ hỏi cố chừng mực mà thôi, không nên tìm hiểu quá sâu. Tuy nhiên theo cách nói chuyện của Phạm Hồng Vũ thì hắn và Bành Na hẳn là có quan hệ rất thân nhưng lại không phải là tình yêu nam nữ, nếu là quan hệ nam nữ thường tình thì bình thường sẽ có kiêng kị nhưng có nhiều người nghe được tin bạn gái của Chủ tịch huyện, vị hôn thê của hắn chính là Phó chủ tịch thường trực thành phố Ngạn Hoa tên Cao Khiết.
Nên khả năng Phạm Hồng Vũ nói như vậy là khá hợp lý.
- Chủ tịch huyện, khi vừa đến đã gặp Trâu Nguyệt rồi hả, người giúp việc này nghe nói là Chủ nhiệm Trần Hà giới thiệu cho ngài hay sao?
Lý Văn Hàn bỗng nhiên chuyển đề tài.
- Ừ, Trần Hà nói là người họ hàng xa của cô ấy, gọi là chị họ, là người thành thật, rất chịu khó.
Phạm Hồng Vũ nói thẳng.
Lý Văn Hàn im lặng một chút, mới cẩn thận nói:
- Chủ nhiệm Trần dường như chuyên làm đại quản gia thì phải, cô ấy thường có quan hệ với các Chủ tịch huyện rất tốt. Trước kia khi Bí thư Lục làm Chủ tịch huyện, Chủ nhiệm Trần cũng đã giới thiệu cho anh ta một người giúp việc, làm được một năm đã bị vợ Bí thư Lục là Quan Tú Lệ cho nghỉ việc, cũng không biết nguyên nhân gì. Tuy nhiên nghe nói Quan Tú Lệ lúc ấy khá tức giận, đã gây chuyện ầm ĩ với Bí thư Lục, đã làm huyên náo ở huyện ủy đấy...
Chỉ muốn nhắc nhở Phạm Hồng Vũ chú ý Trần Hà, tuy nhiên Lý Văn Hàn nói chuyện khá mịt mờ, cẩn thận.
Trần Hà đã giới thiệu cho Lục Cửu một người giúp việc, vì sao vợ của anh ta lại tức giận? Không phải tức giận người giúp việc mà tức giận Trần Hà. Lý Văn Hàn tin tưởng người thông minh như Phạm Hồng Vũ nhất định vừa nghe có thể đoán được nguyên nhân trong đó.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Chuyện này không nên nói đến.
Lúc này Lý Văn Hàn đành im lặng.
Dù sao ông ta và Phạm Hồng Vũ giao tiếp cũng chưa lâu, vị lãnh đạo này rốt cuộc thuộc người như thế nào? Có tốt thật sự hay không? Chỉ nói mấy lời đã vội dừng lại, nếu nói thêm ngược lại sẽ khiến cho Phạm Hồng Vũ có ác cảm với ông ta. Lý Văn Hàn hiểu rõ, người có lối suy nghĩ tư duy luôn ảnh hưởng đến cấp dưới, điều này không phải tốt hết cho cấp dưới, sớm hay muộn sẽ bị lãnh đạo không hài lòng.
Tiếp đến hai người nói chuyện vài câu, Lý Văn Hàn liền đứng dậy cáo từ, mang gói quà to đến liền đặt tại sopha.
- Chờ một chút, đồng chí Văn Hàn.
Phạm Hồng Vũ gọi anh ta đứng lại, đứng dậy đi đến phòng ngủ cầm trong tay một cây thuốc đi ra, lại để vào trong túi xách chính ông ta mang tới, mang ra hai cây "Thanh Sơn Vương", sau đó lại bỏ vào trong túi mà Lý Văn Hàn mang đến, đưa cho Lý Văn Hàn.
- Đồng chí Hàn Văn, tôi không thích uống rượu, hai bình này anh mang về đi, để ở chỗ tôi cũng lãng phí.
Phạm Hồng Vũ làm thế, quả thật làm cho Lý Văn Hàn mất mặt quá.
Lý Văn Hàn có chút ngượng nói:
- Chủ tịch huyện, tôi không có ý khác, chính là tỏ một chút thành tâm.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Tôi biết, chỉ cần hoàn thành công việc đối với tôi mà nói là ủng hộ lắm rồi.
Mang gói to trao vào tay Lý Văn Hàn.
Lý Văn Hàn không nói nữa, tiếp nhận liên tục gật đầu với Phạm Hồng Vũ, sau đó đi ra cửa.
Phạm Hồng Vũ không ngồi, hắn đi đến cửa sổ đẩy cửa ra để thoáng khí một chút, cả phòng hắn đầy khói, không hiểu sao hắn nghiện thuốc nặng đến vậy. Dường như hắn ăn không tiêu nên sau đó đi qua đi lại trong phòng khách, cũng có lẽ ngồi quá lâu nên hoạt động một chút cho máu lưu thông.
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn reo lên.
Phạm Hồng Vũ bước đến cầm ống nghe lên.
- Xin chào....
- Hi hi, đoán tôi là ai không?
Đầu dây bên kia lập tức có giọng nữ trong trẻo vang lên.
Nụ cười nở trên môi Phạm Hồng Vũ.
Còn phải đoán sao?
Ngoại trừ là Lý Thu Vũ còn ai có âm thanh trong trẻo đó được.
- Thu Vũ, sao giờ này còn chưa ngủ?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi.
Lý Thu Vũ lập tức la oai oái lên:
- Để làm chi, anh là cha mẹ tôi hay cô giáo tôi? Lúc này còn chưa đến chín giờ ngủ là ghủ thế nào được?
Kể từ chuyến đi Ích Đông đến nay, cứ khoảng thời gian là cô ta điện thoại cho hắn, thành thói quen. Hắn đến huyện Vân Hồ nhận chức được không lâu, Lý Thu Vũ đã biết được số điện thoại phòng làm việc của hắn, điện thoại nơi ở của hắn nữa.
Tuy nhiên cô bé gọi điện thoại vào thời gian không xác định, có lúc ban ngày có lúc buổi tối, thậm chí có lúc ba bốn giờ sáng Lý Thu Vũ cũng gọi cho hắn, cô la hét nói mình ngủ không được, nên Phạm Hồng Vũ cũng không được ngủ, phải thức nói về những lý tưởng cùng với cô, cô gây sức ép với ngay cả Chủ tịch huyện Phạm.
Những cô bé đang lớn như những chồi non kia, thật sự không hiểu cô ấy suy nghĩ những gì, có lẽ nó xuất hiện gì sẽ nói lên như thế.
- Cô bé là học sinh, nên ngủ chín giờ, ngủ sớm dậy sớm, điều quan trọng nhất cho sức khỏe chính là học tập và nghỉ ngơi đúng giờ.
Dù không phải là mẹ, là cha, hay là giáo viên nhưng Chủ tịch huyện Phạm cũng chỉ dạy cho cô bé.
- Được, được được đừng làm tôi mất hứng, tôi hiện tại rất vui, anh không được làm tôi không vui, bằng không anh sẽ phiền to đấy.
Phạm Hồng Vũ thật sự không dám làm cô bé không vui, cô mà không vui thì quả thật hắn phiền toái lớn, hắn cười hỏi:
- Có chuyện gì vui vậy?
- Đương nhiên là chuyện điều khoản cho sinh viên vay rồi, anh biết không,tôi hiện tại là cấp dưới của Chủ nhiệm Lý Xuân Vũ, anh ta là người báo cáo trực tiếp, tôi giúp anh ta làm tình nguyện viên tuyên truyền vận động, hoạt động tình nguyện, những người muốn áp dụng cho sinh viên vay vốn, nếu không rõ quy trình chúng tôi có thể giúp họ điền vào, giúp họ làm thủ tục. ....Ai cha, Chủ tịch huyện Phạm người của các anh thật là keo kiệt, cho dù chúng tôi là lao động tự nguyện thì ít nhất cũng có thể mua kem cho chúng tôi chứ, chúng tôi phải trả tiền cho mình và cho người keo kiệt đó, trong khi trong tay của anh ta có hơn một ngàn vạn...
Lý Thu Vũ nói ríu ra ríu rít không ngừng, không im lặng một chút.
Phạm Hồng Vũ im lặng lắng nghe, chỉ mỉm cười không ngừng.
- Aiz, cha tôi thì luôn miệng khen ngợi anh, nói anh rất có chủ ý, không muốn dựa vào ai, còn đồng chí Lý Xuân Vũ cũng nhận thức được tầm quan trọng của công việc. Thật sự, Phạm Hồng Vũ à, tôi không nghĩ anh tôi sẽ có thay đổi lớn như vậy, anh ta lao vào công việc như điên....Có đôi khi tôi hoài nghi, đây có phải là Lý Xuân Vũ hay không? Lý nhị thiếu có khi nào làm việc chăm chú như vậy đâu chứ?
- Tặng hoa hồng cho người khác, hương hoa sẽ còn lưu trên tay.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Lý Thu Vũ ngơ ngẩn một chút, lập tức kêu lên:
- Đúng, chính là câu này, thật sự khái quát rất đúng, đồng chí Phạm nhị ca, anh có thể là nhà văn được đấy.
- Cảm ơn đã khích lệ, không dám nhận.
- Cha, kiêm tốn quá ha....Hiện giờ anh đã là Chủ tịch huyện rồi, có bận rộn lắm không?
Cố bé nói gì tất sẽ có tính toán trước.
- Thì cũng bình thường, chuyện làm ăn điều quan trọng là đi đúng hướng.
- Hi hi, không vội là tốt rồi, tôi không biết kỳ nghĩ của tôi có nên đến anh chơi một chút không, nếu thuận tiện đi du lịch Thanh Sơn Hồ luôn. Thế nào? Anh có hoan nghênh tôi đến không?
Trong đầu Chủ tịch huyện Phạm lập tức có một vòng lớn, làm sao có thể hoan nghênh hay không hoan nghênh?
- Chủ tịch huyện, mâu thuẫn của huyện Vân Hồ và nông trường có từ xưa đến nay, nhưng có một số phương án xử lý không đúng cách. Nông trường hoàn toàn đóng kín, giống như tiểu vương quốc nhỏ đơn độc vậy, trong đó xảy ra chuyện gì chúng ta khó có thể nắm bắt được. Hiện tại thì khác rồi, Chủ tịch huyện là nhân vật số một đối với họ nên có chuyện gì sẽ báo cáo với Chủ tịch huyện trước tiên. Nhưng tôi nghĩ, không lẽ chuyện gì cũng phiền Chủ tịch huyện tự mình xử lý, đấy cũng không phải là kế lâu dài. Chủ tịch huyện có nhiều chuyện quan trọng cần giải quyết, không thể nào mỗi ngày chỉ làm những việc cỏn con như thế. Theo tôi nghĩ nên thiết lập bên ấy một đồn công an, đẩy mới quy trình thực hiện, nếu có chuyện gì xảy ra chúng tôi có thể nắm bắt được.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc hỏi:
- Trước kia chưa có ai đề nghị thành lập một đồn công an ở nông trường sao?
- Có thì có nhưng chúng không thể thực hiện được, nông trường bên kia phản đối, lãnh đạo trong huyện chúng ta cũng không thích. Hơn nữa không ai nguyện ý đến nông trường bên kia công tác...Chủ tịch huyện, ngài nghĩ xem hai bên có mối quan hệ bất hòa như thế, nếu cảnh sát chúng ta phái vài người đến đó công tác có thể thực hiện được sao? Chỉ sợ tất cả mọi người ở công trường không nghe lời bọn hắn, cho nên sự việc cũng không giải quyết được gì.
- Ừ, tình hình thay đổi, quản lý cũng phải làm thay đổi theo.
- Đúng vậy, Chủ tịch huyện, hiện giờ không giống lúc trước, ngài là người được họ tôn trọng, chỉ cần ngài nói một tiếng có thể thực hiện được. Tôi đã suy tính rồi, đồn công an bên nông trường, tạm thời làm việc do huyện chúng ta chỉ đạo, bố trí nhân viên phù hợp có thể nhân viên là người của nông trường đồng thời cũng nhận được sự chỉ đạo của lãnh đạo nông trường. Tôi nghĩ cán bộ nông trường có lẽ cũng không phản đối, có như vậy mới thống nhất cơ cấu, có thể về phương diện tin tức cũng khá linh hoạt, sẽ không giống như lần trước, bị phản công không trở tay kịp. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị, sau này từ từ điều chỉnh lại sau.
Phạm Hồng Vũ miệng cười lên, gật gật đầu nói.
- Đồng chí Văn Hàn đưa ra đề nghị này rất tốt, hãy lập tức làm báo cáo để tôi đưa lên thành phố, có lẽ sẽ được phê chuẩn thôi.
- Được, tôi sẽ nhanh chóng làm theo chỉ thị của Chủ tịch huyện.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn đưa cho Lý Văn Hàn cười nói:
- Này....
Lý Văn Hàn cầm lấy gói thuốc nhìn nhìn nói:
- Chủ tịch huyện, thuốc này được sản xuất ở đâu thế? Hương vị nó giống "Thanh Sơn Vương"?
Kỳ thật khi vừa vào cửa ông ta đã ngửi được rồi, chỉ không nói ra mà thôi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng, Na Na tặng cho tôi đó, ba của cô ấy là kỹ sư nhà máy sản xuất thuốc lá, họ đang nghiên cứu chế biến sản phẩm "Thanh Sơn Vương" đời thứ hai, họ giảm hàm lượng tar trong thuốc lá xuống một còn một phần ba, đối với cơ thể giảm bớt nguy hại, hiện giờ còn chưa chính thức đưa ra thị trường.
- Khó trách hút vào thấy rất thỏa mái.... Ha ha, phóng viên Bành Na đối với Chủ tịch huyện dường như rất quan tâm thì phải.
Lý Văn Hàn thuận miệng nói nhưng thật ra đang có chút dò xét, muốn hiểu thêm một chút mối quan hệ giữa Bành Na và Phạm Hồng Vũ rốt cuộc là quan hệ gì? Cũng không có mục đích gì, chỉ tò mò mà thôi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Là bạn vài năm, khá hợp nhau, khi cô ấy đến Phong Lâm phỏng vấn, khi đó còn là một phóng viên thực tập, chỉ là một cô bé.
Đối với suy nghĩ của Lý Văn Hàn, Phạm Hồng Vũ hiểu rõ, nhưng không để ý đến, có gan "hỏi thăm" hắn những chuyện tế nhị như thế chứng tỏ trong lòng ông ta đã xem tự xem ông là thân tín của Chủ tịch huyện.
Lý Văn Hàn cười cười gật đầu, không hỏi nhiều.
Chuyện như vậy, nhất định chỉ hỏi cố chừng mực mà thôi, không nên tìm hiểu quá sâu. Tuy nhiên theo cách nói chuyện của Phạm Hồng Vũ thì hắn và Bành Na hẳn là có quan hệ rất thân nhưng lại không phải là tình yêu nam nữ, nếu là quan hệ nam nữ thường tình thì bình thường sẽ có kiêng kị nhưng có nhiều người nghe được tin bạn gái của Chủ tịch huyện, vị hôn thê của hắn chính là Phó chủ tịch thường trực thành phố Ngạn Hoa tên Cao Khiết.
Nên khả năng Phạm Hồng Vũ nói như vậy là khá hợp lý.
- Chủ tịch huyện, khi vừa đến đã gặp Trâu Nguyệt rồi hả, người giúp việc này nghe nói là Chủ nhiệm Trần Hà giới thiệu cho ngài hay sao?
Lý Văn Hàn bỗng nhiên chuyển đề tài.
- Ừ, Trần Hà nói là người họ hàng xa của cô ấy, gọi là chị họ, là người thành thật, rất chịu khó.
Phạm Hồng Vũ nói thẳng.
Lý Văn Hàn im lặng một chút, mới cẩn thận nói:
- Chủ nhiệm Trần dường như chuyên làm đại quản gia thì phải, cô ấy thường có quan hệ với các Chủ tịch huyện rất tốt. Trước kia khi Bí thư Lục làm Chủ tịch huyện, Chủ nhiệm Trần cũng đã giới thiệu cho anh ta một người giúp việc, làm được một năm đã bị vợ Bí thư Lục là Quan Tú Lệ cho nghỉ việc, cũng không biết nguyên nhân gì. Tuy nhiên nghe nói Quan Tú Lệ lúc ấy khá tức giận, đã gây chuyện ầm ĩ với Bí thư Lục, đã làm huyên náo ở huyện ủy đấy...
Chỉ muốn nhắc nhở Phạm Hồng Vũ chú ý Trần Hà, tuy nhiên Lý Văn Hàn nói chuyện khá mịt mờ, cẩn thận.
Trần Hà đã giới thiệu cho Lục Cửu một người giúp việc, vì sao vợ của anh ta lại tức giận? Không phải tức giận người giúp việc mà tức giận Trần Hà. Lý Văn Hàn tin tưởng người thông minh như Phạm Hồng Vũ nhất định vừa nghe có thể đoán được nguyên nhân trong đó.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Chuyện này không nên nói đến.
Lúc này Lý Văn Hàn đành im lặng.
Dù sao ông ta và Phạm Hồng Vũ giao tiếp cũng chưa lâu, vị lãnh đạo này rốt cuộc thuộc người như thế nào? Có tốt thật sự hay không? Chỉ nói mấy lời đã vội dừng lại, nếu nói thêm ngược lại sẽ khiến cho Phạm Hồng Vũ có ác cảm với ông ta. Lý Văn Hàn hiểu rõ, người có lối suy nghĩ tư duy luôn ảnh hưởng đến cấp dưới, điều này không phải tốt hết cho cấp dưới, sớm hay muộn sẽ bị lãnh đạo không hài lòng.
Tiếp đến hai người nói chuyện vài câu, Lý Văn Hàn liền đứng dậy cáo từ, mang gói quà to đến liền đặt tại sopha.
- Chờ một chút, đồng chí Văn Hàn.
Phạm Hồng Vũ gọi anh ta đứng lại, đứng dậy đi đến phòng ngủ cầm trong tay một cây thuốc đi ra, lại để vào trong túi xách chính ông ta mang tới, mang ra hai cây "Thanh Sơn Vương", sau đó lại bỏ vào trong túi mà Lý Văn Hàn mang đến, đưa cho Lý Văn Hàn.
- Đồng chí Hàn Văn, tôi không thích uống rượu, hai bình này anh mang về đi, để ở chỗ tôi cũng lãng phí.
Phạm Hồng Vũ làm thế, quả thật làm cho Lý Văn Hàn mất mặt quá.
Lý Văn Hàn có chút ngượng nói:
- Chủ tịch huyện, tôi không có ý khác, chính là tỏ một chút thành tâm.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Tôi biết, chỉ cần hoàn thành công việc đối với tôi mà nói là ủng hộ lắm rồi.
Mang gói to trao vào tay Lý Văn Hàn.
Lý Văn Hàn không nói nữa, tiếp nhận liên tục gật đầu với Phạm Hồng Vũ, sau đó đi ra cửa.
Phạm Hồng Vũ không ngồi, hắn đi đến cửa sổ đẩy cửa ra để thoáng khí một chút, cả phòng hắn đầy khói, không hiểu sao hắn nghiện thuốc nặng đến vậy. Dường như hắn ăn không tiêu nên sau đó đi qua đi lại trong phòng khách, cũng có lẽ ngồi quá lâu nên hoạt động một chút cho máu lưu thông.
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn reo lên.
Phạm Hồng Vũ bước đến cầm ống nghe lên.
- Xin chào....
- Hi hi, đoán tôi là ai không?
Đầu dây bên kia lập tức có giọng nữ trong trẻo vang lên.
Nụ cười nở trên môi Phạm Hồng Vũ.
Còn phải đoán sao?
Ngoại trừ là Lý Thu Vũ còn ai có âm thanh trong trẻo đó được.
- Thu Vũ, sao giờ này còn chưa ngủ?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi.
Lý Thu Vũ lập tức la oai oái lên:
- Để làm chi, anh là cha mẹ tôi hay cô giáo tôi? Lúc này còn chưa đến chín giờ ngủ là ghủ thế nào được?
Kể từ chuyến đi Ích Đông đến nay, cứ khoảng thời gian là cô ta điện thoại cho hắn, thành thói quen. Hắn đến huyện Vân Hồ nhận chức được không lâu, Lý Thu Vũ đã biết được số điện thoại phòng làm việc của hắn, điện thoại nơi ở của hắn nữa.
Tuy nhiên cô bé gọi điện thoại vào thời gian không xác định, có lúc ban ngày có lúc buổi tối, thậm chí có lúc ba bốn giờ sáng Lý Thu Vũ cũng gọi cho hắn, cô la hét nói mình ngủ không được, nên Phạm Hồng Vũ cũng không được ngủ, phải thức nói về những lý tưởng cùng với cô, cô gây sức ép với ngay cả Chủ tịch huyện Phạm.
Những cô bé đang lớn như những chồi non kia, thật sự không hiểu cô ấy suy nghĩ những gì, có lẽ nó xuất hiện gì sẽ nói lên như thế.
- Cô bé là học sinh, nên ngủ chín giờ, ngủ sớm dậy sớm, điều quan trọng nhất cho sức khỏe chính là học tập và nghỉ ngơi đúng giờ.
Dù không phải là mẹ, là cha, hay là giáo viên nhưng Chủ tịch huyện Phạm cũng chỉ dạy cho cô bé.
- Được, được được đừng làm tôi mất hứng, tôi hiện tại rất vui, anh không được làm tôi không vui, bằng không anh sẽ phiền to đấy.
Phạm Hồng Vũ thật sự không dám làm cô bé không vui, cô mà không vui thì quả thật hắn phiền toái lớn, hắn cười hỏi:
- Có chuyện gì vui vậy?
- Đương nhiên là chuyện điều khoản cho sinh viên vay rồi, anh biết không,tôi hiện tại là cấp dưới của Chủ nhiệm Lý Xuân Vũ, anh ta là người báo cáo trực tiếp, tôi giúp anh ta làm tình nguyện viên tuyên truyền vận động, hoạt động tình nguyện, những người muốn áp dụng cho sinh viên vay vốn, nếu không rõ quy trình chúng tôi có thể giúp họ điền vào, giúp họ làm thủ tục. ....Ai cha, Chủ tịch huyện Phạm người của các anh thật là keo kiệt, cho dù chúng tôi là lao động tự nguyện thì ít nhất cũng có thể mua kem cho chúng tôi chứ, chúng tôi phải trả tiền cho mình và cho người keo kiệt đó, trong khi trong tay của anh ta có hơn một ngàn vạn...
Lý Thu Vũ nói ríu ra ríu rít không ngừng, không im lặng một chút.
Phạm Hồng Vũ im lặng lắng nghe, chỉ mỉm cười không ngừng.
- Aiz, cha tôi thì luôn miệng khen ngợi anh, nói anh rất có chủ ý, không muốn dựa vào ai, còn đồng chí Lý Xuân Vũ cũng nhận thức được tầm quan trọng của công việc. Thật sự, Phạm Hồng Vũ à, tôi không nghĩ anh tôi sẽ có thay đổi lớn như vậy, anh ta lao vào công việc như điên....Có đôi khi tôi hoài nghi, đây có phải là Lý Xuân Vũ hay không? Lý nhị thiếu có khi nào làm việc chăm chú như vậy đâu chứ?
- Tặng hoa hồng cho người khác, hương hoa sẽ còn lưu trên tay.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Lý Thu Vũ ngơ ngẩn một chút, lập tức kêu lên:
- Đúng, chính là câu này, thật sự khái quát rất đúng, đồng chí Phạm nhị ca, anh có thể là nhà văn được đấy.
- Cảm ơn đã khích lệ, không dám nhận.
- Cha, kiêm tốn quá ha....Hiện giờ anh đã là Chủ tịch huyện rồi, có bận rộn lắm không?
Cố bé nói gì tất sẽ có tính toán trước.
- Thì cũng bình thường, chuyện làm ăn điều quan trọng là đi đúng hướng.
- Hi hi, không vội là tốt rồi, tôi không biết kỳ nghĩ của tôi có nên đến anh chơi một chút không, nếu thuận tiện đi du lịch Thanh Sơn Hồ luôn. Thế nào? Anh có hoan nghênh tôi đến không?
Trong đầu Chủ tịch huyện Phạm lập tức có một vòng lớn, làm sao có thể hoan nghênh hay không hoan nghênh?
/885
|