Điện thoại còn đang gọi thì máy nhắn tin bên cạnh lại vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy, vừa thấy thì hai hàng lông mày lại càng cau chặt lại.
Là điện thoại từ văn phòng Trần Hà.
Biết hắn xuống cơ sở kiểm tra tình hình chống lũ, chuyện bình thường, Trần Hà sẽ tự xử lý. Xử lý không được, mà cũng không quá khẩn cấp thì cũng sẽ không gọi vào máy nhắn tin cho hắn, chờ hắn trở lại huyện rồi thì sẽ hướng hắn làm báo cáo, xin chỉ thị xử trí như thế nào.
Theo góc độ công tác mà nói, Trần Hà có đủ tư cách của một Chánh văn phòng UBND nhất.
Tất nhiên, bởi vì nghe tin đồn, Chủ tịch huyện Phạm không tín nhiệm Chánh văn phòng Trần Hà cho lắm, nhưng những công tác thường nhật vẫn có thể yên tâm giao cho cô xử lý.
Cao Khiết nghe tiếng máy nhắn tin bên kia thì nói:
- Anh trước cứ xử lý công việc, nhớ rõ, phải chú ý sự an toàn của mình.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đồng ý, rồi lập tức bấm điện thoại văn phòng Trần Hà.
- Chánh văn phòng Trần!
Trần Hà hơi chút thở dốc nói:
- Chủ tịch huyện, Bí thư Đàm đang tìm anh. Tôi nói anh đang ở cơ sở kiểm tra công tác chống lũ. Bí thư Đàm nói nhất định phải tìm được anh, bảo anh gọi điện thoại cho ông ta.
Đa phần các nhân viên công tác trong UBND huyện, bao gồm một số vị Phó chủ tịch huyện bên trong vẫn hay gọi Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện Phạm, chỉ có Trần Hà là thay đổi, rất tự nhiên, không mang theo nửa điểm ra vẻ.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhăn lại.
Nhanh như vậy đã tới rồi sao?
Trần Hà do dự một chút, bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện, bài văn trên “Diễn đàn thời sự” là do nhà báo mỗ mỗ viết. Đây là một nhà bình luận rất nổi tiếng. Bài văn có tựa đề là “Thật là đáng kinh sợ khi tư tưởng tư bản chủ nghĩa trong cơ cấu chính quyền cơ sở lại được phục hồi”, chính là viết về đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ chúng ta đấy. Viết rất nghiêm túc, có ý tứ phê bình. Tôi nghĩ rằng, Bí thư Đàm vội vã tìm anh như vậy, không biết có phải là có liên quan đến chuyện này hay không?
Trần Hà nói chuyện khá uyển chuyển.
Cô dù sao cũng không giống như Cao Khiết, cũng không thể nói trắng ra được. Với trí tuệ và ngộ tính của thư ký Chủ tịch tỉnh, Trần Hà tin rằng Phạm Hồng Vũ nhất định ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đây chính là chỗ cao minh của Trần Hà, luôn làm cho người ta vô tình cảm nhận được hảo ý và chân thành của cô.
Phạm Hồng Vũ nếu thật chỉ là một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, thật là có khả năng sẽ bị vẻ bề ngoài của Trần Hà mê hoặc, mà đem cô làm thân tín của mình.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười:
- Nếu đồng chí mỗ mỗ thực viết bài văn như vậy, thế thì việc Bí thư Đàm tìm tôi khả năng là có liên quan đến chuyện này.
- Vậy anh hãy gọi điện thoại cho Bí thư Đàm ngay đi.
Trần Hà rất cẩn thận mà đọc số điện thoại văn phòng của Đàm Khải Hoa cho Phạm Hồng Vũ.
Mặc dù có khả năng thật lớn, nhưng đây cũng là điều thừa. Là Chủ tịch huyện ở thành phố Tề Hà, không ngờ lại không biết điện thoại văn phòng Bí thư Thành ủy dường như khả năng không lớn. Nhưng nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ không nhớ, lại ngượng ngùng mở miệng hỏi ý kiến, Trần Hà chủ động nhắc nhở một chút thì thích hợp hơn.
Bản lĩnh nhân viên văn phòng chính là thể hiện ở điểm rất nhỏ đấy.
- Vâng, cảm ơn, tôi sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Đàm ngay.
Trần Hà cúp điện thoại. Phạm Hồng Vũ cũng không vội vã gọi điện thoại cho Đàm Khải Hoa, mà ngồi một chỗ, châm thêm một điếu thuốc, đem tiền căn hậu quả của việc này cẩn thận suy nghĩ qua một lần. Đụng tới chuyện đại sự chân chính, Phạm Hồng Vũ cho tới bây giờ cũng không lỗ mãng.
Cái gọi là “ngồi mài đao cũng không làm mất đi kỹ thuật đốn củi” dùng cho việc này là vô cùng thích hợp.
Hút xong điếu thuốc, Phạm Hồng Vũ mới chậm rãi dụi đầu thuốc lá, rồi gọi điện thoại đến văn phòng Đàm Khải Hoa.
- Xin chào!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói uy nghiêm của Đàm Khải Hoa.
- Bí thư Đàm, chào ngài, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Đồng chí Hồng Vũ, xin chào!
Giọng điệu Đàm Khải Hoa lập tức thay đổi, trở nên hòa hoãn, tuy nhiên so với giọng điệu nói chuyện với Phạm Hồng Vũ lúc trước thì tương đối nghiêm túc hơn.
- Xin chào Bí thư Đàm!
- Đồng chí Hồng Vũ, công tác phòng lụt của Vân Hồ như thế nào rồi?
Đàm Khải Hoa cũng không lập tức nói đến chuyện bài văn, mà quan tâm hỏi đến công tác phòng lụt của huyện Vân Hồ, vô cùng phù hợp với thân phận Bí thư Thành ủy của ông. Chung quy, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là Chủ tịch huyện trên ý nghĩa bình thường. Đàm Khải Hoa vẫn xem hắn là tâm phúc của Chủ tịch tỉnh. Khi nói chuyện tất nhiên là cũng khác biệt.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Bí thư Đàm, hiện tại xem ra cũng không phải lạc quan lắm. Trước mắt tôi đang ở thị trấn Lô Hoa. Thị trấn Lô Hoa ba mặt là nước, hai mươi km đê chống lũ đều bị thủng lỗ, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa được tu sửa. Tháng trước đã bắt đầu tiến hành gia cố, nhưng thời gian quá ngắn, cũng không kịp gia cố hết cả đoạn đê. Lúc này vẫn còn đang thi công trong mưa. Đỉnh lũ hai ngày sau đó sẽ đến thôi.
Căn cứ vào tình huống trước mắt mà xem, Phạm Hồng Vũ không yên lòng nhất chính là thị trấn Lô Hoa, nên mới mở miệng hướng Bí thư Thành ủy báo cáo. Về phần tình huống khu trấn khác chống lũ thì Phạm Hồng Vũ cũng không lo lắng lắm.
- Ừ, tình huống thị trấn Lô Hoa tôi cũng biết một chút, quả thật không lạc quan. Cậu hãy đốc thúc bọn họ nắm chặt thi công. Hồng Vũ, cậu vừa mới đến Vân Hồ chưa lâu, trước kia cũng chưa từng công tác tại khu hồ, công tác có liên quan đến phòng lụt cần phải thương lượng với các đồng chí bên trong bộ máy, phát huy đầy đủ tính năng động của những vị Phó chủ tịch huyện, đừng để cho bọn họ quá nhàn rỗi.
Đàm Khải Hoa rất quan tâm dặn dò vài câu.
Phải nói, chỉ bảo này của Đàm Khải Hoa đã đánh trúng trọng điểm. Đám người Tề Chính Hồng, Ngụy Thanh Bình là những cán bộ có kinh nghiệm ở hồ khu, vậy nên cho bọn họ gánh vác trọng trách phòng lụt nhiều hơn. Nếu chẳng may phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không phải một mình Phạm Hồng Vũ chịu tội.
- Vâng, cảm ơn Bí thư Đàm đã quan tâm. Những vị phó Chủ tịch huyện đều đã xuống cơ sở rồi.
- Được, như vậy thì tốt. Hồng Vũ, cậu bây giờ lập tức tới thành phố một chuyến. Có một tình huống tôi muốn giáp mặt tìm hiểu.
Đàm Khải Hoa rốt cuộc đã nói đến chuyện đúng đắn.
Phạm Hồng Vũ chủ động đề xuất:
- Bí thư Đàm, sẽ không phải là bài văn của đồng chí mỗ mỗ trong tờ báo “Diễn đàn thời sự” chứ?
- Đúng, cậu đã đọc rồi sao?
Đàm Khải Hoa cũng hơi kinh ngạc. Ông chỉ mới vừa đọc được bài văn này, thì bên kia Phạm Hồng Vũ cũng không chậm.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tôi cũng chưa đọc, tuy nhiên đã có người thông báo nội dung chủ yếu cho tôi.
- Ừ, vậy thì cậu lập tức tới đây một chuyến, khi tới thì liên hệ trực tiếp với thư ký Phi Dương, cậu ấy sẽ an bài.
Đàm Khải Hoa giọng điệu đáng tin phân phó.
- Vâng, tôi lập tức tới ngay.
Phạm Hồng Vũ không do dự đáp.
Chuyện này, cuối cùng cũng phải đối mặt với Đàm Khải Hoa một chút mới được. vấn đề đường lối, phương châm vốn là Bí thư Đảng ủy quản. Từ ý nào đó mà nói, Phạm Hồng Vũ xem như là “liên lụy” Đàm Khải Hoa. Chưa được Thành ủy đồng ý đã tự tiện áp dụng một hành động lớn như vậy, khiến cho thành phố Tề Hà trở thành nơi đầu sóng ngọn gió.
Nói thật, đối với những động tác của Phạm Hồng Vũ ở Vân Hồ, Đàm Khải Hoa trong suy nghĩ phản cảm vô cùng. Bây giờ là quyền Chủ tịch, thời điểm chín muồi, kinh nghiệm lý lịch đủ, Lục Cửu lên bàn thờ an trí, cậu sẽ liền biến thành Bí thư Huyện ủy ngay.
Hai mươi mấy tuổi trở thành Bí thư Huyện ủy, cậu hoành tráng đắc chí được rồi.
Tội gì mà chịu yên tĩnh chứ.
Nhưng có một điều mà Đàm Khải Hoa cảm thấy không được chính xác.
Đây có phải là có Vưu Lợi Dân nhúng tay vào hay không? Nếu chẳng may Vưu Lợi Dân nhúng tay vào thì thật là phiền toái rồi. Đàm Khải Hoa nhất định phải cẩn thận. Làm không tốt sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu ở Tỉnh ủy.
Đây mới chính là điều mà Đàm Khải Hoa lo lắng. Cán bộ cấp bậc giống như ông, đại nhân vật tầng cao nhất sẽ không chú ý, nhưng ở tỉnh, ông cũng được xem là chư hầu một đường, tương đối quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cúp điện thoại rồi ra khỏi văn phòng. Đám người Chu Tử Kỳ đang ngồi nói chuyện phiếm ở phòng bên cạnh lập tức chạy ra, chờ chỉ bảo.
- Bí thư Chu, tôi hiện tại phải đến thành phố một chuyến. Công trình bên này không thể dừng lại, nhất định phải nắm chặt thi công. Đỉnh lũ hai ngày nữa sẽ diễn ra, mọi người trước hết hãy làm tốt công tác chuẩn bị, trù tính an bài chung, không cần làm theo ý mình.
Chu Tử Kỳ gật đầu không ngừng, luôn miệng nói:
- Vâng, vâng, xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của Chủ tịch huyện Phạm.
Phạm Hồng Vũ cùng Lôi Minh lên chiếc Nissan, chạy ra khỏi khu quản lý Tây Dũng.
Lôi Minh bỗng nhiên nói:
- Chủ tịch huyện, trên “Diễn đàn thời sự” vừa mới có bài văn, là do đồng chí mỗ mỗ viết, tiến hành phê bình đoàn chuyên gia Hongkong đang ở huyện chúng ta.
Vừa rồi khi Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại, Lôi Minh cũng không nhàn rỗi. Đồng chí bên UBND huyện cũng gọi điện thoại cho hắn. Phát sinh chuyện đại sự như vậy, đồng chí của văn phòng UBND huyện tất nhiên phải thông báo cho thư ký của Chủ tịch huyện rồi.
Lôi Minh làm việc tại UBND huyện một thời gian, cũng không có khả năng một tri kỷ hay bằng hữu đều không có.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Ừ, tôi biết rồi, đến thành phố gặp Bí thư Đàm chính là chuyện này đấy.
Lôi Minh chấn động, sắc mặt khẽ biến, cũng không dám nhiều lời.
Chiếc Nissan trước quay về huyện, Phạm Hồng Vũ thay quần áo sạch, rất nhanh, chiếc Nissan lại vọt đi trong mưa, hướng tới thành phố.
Là điện thoại từ văn phòng Trần Hà.
Biết hắn xuống cơ sở kiểm tra tình hình chống lũ, chuyện bình thường, Trần Hà sẽ tự xử lý. Xử lý không được, mà cũng không quá khẩn cấp thì cũng sẽ không gọi vào máy nhắn tin cho hắn, chờ hắn trở lại huyện rồi thì sẽ hướng hắn làm báo cáo, xin chỉ thị xử trí như thế nào.
Theo góc độ công tác mà nói, Trần Hà có đủ tư cách của một Chánh văn phòng UBND nhất.
Tất nhiên, bởi vì nghe tin đồn, Chủ tịch huyện Phạm không tín nhiệm Chánh văn phòng Trần Hà cho lắm, nhưng những công tác thường nhật vẫn có thể yên tâm giao cho cô xử lý.
Cao Khiết nghe tiếng máy nhắn tin bên kia thì nói:
- Anh trước cứ xử lý công việc, nhớ rõ, phải chú ý sự an toàn của mình.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đồng ý, rồi lập tức bấm điện thoại văn phòng Trần Hà.
- Chánh văn phòng Trần!
Trần Hà hơi chút thở dốc nói:
- Chủ tịch huyện, Bí thư Đàm đang tìm anh. Tôi nói anh đang ở cơ sở kiểm tra công tác chống lũ. Bí thư Đàm nói nhất định phải tìm được anh, bảo anh gọi điện thoại cho ông ta.
Đa phần các nhân viên công tác trong UBND huyện, bao gồm một số vị Phó chủ tịch huyện bên trong vẫn hay gọi Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện Phạm, chỉ có Trần Hà là thay đổi, rất tự nhiên, không mang theo nửa điểm ra vẻ.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhăn lại.
Nhanh như vậy đã tới rồi sao?
Trần Hà do dự một chút, bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện, bài văn trên “Diễn đàn thời sự” là do nhà báo mỗ mỗ viết. Đây là một nhà bình luận rất nổi tiếng. Bài văn có tựa đề là “Thật là đáng kinh sợ khi tư tưởng tư bản chủ nghĩa trong cơ cấu chính quyền cơ sở lại được phục hồi”, chính là viết về đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ chúng ta đấy. Viết rất nghiêm túc, có ý tứ phê bình. Tôi nghĩ rằng, Bí thư Đàm vội vã tìm anh như vậy, không biết có phải là có liên quan đến chuyện này hay không?
Trần Hà nói chuyện khá uyển chuyển.
Cô dù sao cũng không giống như Cao Khiết, cũng không thể nói trắng ra được. Với trí tuệ và ngộ tính của thư ký Chủ tịch tỉnh, Trần Hà tin rằng Phạm Hồng Vũ nhất định ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đây chính là chỗ cao minh của Trần Hà, luôn làm cho người ta vô tình cảm nhận được hảo ý và chân thành của cô.
Phạm Hồng Vũ nếu thật chỉ là một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, thật là có khả năng sẽ bị vẻ bề ngoài của Trần Hà mê hoặc, mà đem cô làm thân tín của mình.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười:
- Nếu đồng chí mỗ mỗ thực viết bài văn như vậy, thế thì việc Bí thư Đàm tìm tôi khả năng là có liên quan đến chuyện này.
- Vậy anh hãy gọi điện thoại cho Bí thư Đàm ngay đi.
Trần Hà rất cẩn thận mà đọc số điện thoại văn phòng của Đàm Khải Hoa cho Phạm Hồng Vũ.
Mặc dù có khả năng thật lớn, nhưng đây cũng là điều thừa. Là Chủ tịch huyện ở thành phố Tề Hà, không ngờ lại không biết điện thoại văn phòng Bí thư Thành ủy dường như khả năng không lớn. Nhưng nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ không nhớ, lại ngượng ngùng mở miệng hỏi ý kiến, Trần Hà chủ động nhắc nhở một chút thì thích hợp hơn.
Bản lĩnh nhân viên văn phòng chính là thể hiện ở điểm rất nhỏ đấy.
- Vâng, cảm ơn, tôi sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Đàm ngay.
Trần Hà cúp điện thoại. Phạm Hồng Vũ cũng không vội vã gọi điện thoại cho Đàm Khải Hoa, mà ngồi một chỗ, châm thêm một điếu thuốc, đem tiền căn hậu quả của việc này cẩn thận suy nghĩ qua một lần. Đụng tới chuyện đại sự chân chính, Phạm Hồng Vũ cho tới bây giờ cũng không lỗ mãng.
Cái gọi là “ngồi mài đao cũng không làm mất đi kỹ thuật đốn củi” dùng cho việc này là vô cùng thích hợp.
Hút xong điếu thuốc, Phạm Hồng Vũ mới chậm rãi dụi đầu thuốc lá, rồi gọi điện thoại đến văn phòng Đàm Khải Hoa.
- Xin chào!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói uy nghiêm của Đàm Khải Hoa.
- Bí thư Đàm, chào ngài, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Đồng chí Hồng Vũ, xin chào!
Giọng điệu Đàm Khải Hoa lập tức thay đổi, trở nên hòa hoãn, tuy nhiên so với giọng điệu nói chuyện với Phạm Hồng Vũ lúc trước thì tương đối nghiêm túc hơn.
- Xin chào Bí thư Đàm!
- Đồng chí Hồng Vũ, công tác phòng lụt của Vân Hồ như thế nào rồi?
Đàm Khải Hoa cũng không lập tức nói đến chuyện bài văn, mà quan tâm hỏi đến công tác phòng lụt của huyện Vân Hồ, vô cùng phù hợp với thân phận Bí thư Thành ủy của ông. Chung quy, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là Chủ tịch huyện trên ý nghĩa bình thường. Đàm Khải Hoa vẫn xem hắn là tâm phúc của Chủ tịch tỉnh. Khi nói chuyện tất nhiên là cũng khác biệt.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Bí thư Đàm, hiện tại xem ra cũng không phải lạc quan lắm. Trước mắt tôi đang ở thị trấn Lô Hoa. Thị trấn Lô Hoa ba mặt là nước, hai mươi km đê chống lũ đều bị thủng lỗ, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa được tu sửa. Tháng trước đã bắt đầu tiến hành gia cố, nhưng thời gian quá ngắn, cũng không kịp gia cố hết cả đoạn đê. Lúc này vẫn còn đang thi công trong mưa. Đỉnh lũ hai ngày sau đó sẽ đến thôi.
Căn cứ vào tình huống trước mắt mà xem, Phạm Hồng Vũ không yên lòng nhất chính là thị trấn Lô Hoa, nên mới mở miệng hướng Bí thư Thành ủy báo cáo. Về phần tình huống khu trấn khác chống lũ thì Phạm Hồng Vũ cũng không lo lắng lắm.
- Ừ, tình huống thị trấn Lô Hoa tôi cũng biết một chút, quả thật không lạc quan. Cậu hãy đốc thúc bọn họ nắm chặt thi công. Hồng Vũ, cậu vừa mới đến Vân Hồ chưa lâu, trước kia cũng chưa từng công tác tại khu hồ, công tác có liên quan đến phòng lụt cần phải thương lượng với các đồng chí bên trong bộ máy, phát huy đầy đủ tính năng động của những vị Phó chủ tịch huyện, đừng để cho bọn họ quá nhàn rỗi.
Đàm Khải Hoa rất quan tâm dặn dò vài câu.
Phải nói, chỉ bảo này của Đàm Khải Hoa đã đánh trúng trọng điểm. Đám người Tề Chính Hồng, Ngụy Thanh Bình là những cán bộ có kinh nghiệm ở hồ khu, vậy nên cho bọn họ gánh vác trọng trách phòng lụt nhiều hơn. Nếu chẳng may phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không phải một mình Phạm Hồng Vũ chịu tội.
- Vâng, cảm ơn Bí thư Đàm đã quan tâm. Những vị phó Chủ tịch huyện đều đã xuống cơ sở rồi.
- Được, như vậy thì tốt. Hồng Vũ, cậu bây giờ lập tức tới thành phố một chuyến. Có một tình huống tôi muốn giáp mặt tìm hiểu.
Đàm Khải Hoa rốt cuộc đã nói đến chuyện đúng đắn.
Phạm Hồng Vũ chủ động đề xuất:
- Bí thư Đàm, sẽ không phải là bài văn của đồng chí mỗ mỗ trong tờ báo “Diễn đàn thời sự” chứ?
- Đúng, cậu đã đọc rồi sao?
Đàm Khải Hoa cũng hơi kinh ngạc. Ông chỉ mới vừa đọc được bài văn này, thì bên kia Phạm Hồng Vũ cũng không chậm.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tôi cũng chưa đọc, tuy nhiên đã có người thông báo nội dung chủ yếu cho tôi.
- Ừ, vậy thì cậu lập tức tới đây một chuyến, khi tới thì liên hệ trực tiếp với thư ký Phi Dương, cậu ấy sẽ an bài.
Đàm Khải Hoa giọng điệu đáng tin phân phó.
- Vâng, tôi lập tức tới ngay.
Phạm Hồng Vũ không do dự đáp.
Chuyện này, cuối cùng cũng phải đối mặt với Đàm Khải Hoa một chút mới được. vấn đề đường lối, phương châm vốn là Bí thư Đảng ủy quản. Từ ý nào đó mà nói, Phạm Hồng Vũ xem như là “liên lụy” Đàm Khải Hoa. Chưa được Thành ủy đồng ý đã tự tiện áp dụng một hành động lớn như vậy, khiến cho thành phố Tề Hà trở thành nơi đầu sóng ngọn gió.
Nói thật, đối với những động tác của Phạm Hồng Vũ ở Vân Hồ, Đàm Khải Hoa trong suy nghĩ phản cảm vô cùng. Bây giờ là quyền Chủ tịch, thời điểm chín muồi, kinh nghiệm lý lịch đủ, Lục Cửu lên bàn thờ an trí, cậu sẽ liền biến thành Bí thư Huyện ủy ngay.
Hai mươi mấy tuổi trở thành Bí thư Huyện ủy, cậu hoành tráng đắc chí được rồi.
Tội gì mà chịu yên tĩnh chứ.
Nhưng có một điều mà Đàm Khải Hoa cảm thấy không được chính xác.
Đây có phải là có Vưu Lợi Dân nhúng tay vào hay không? Nếu chẳng may Vưu Lợi Dân nhúng tay vào thì thật là phiền toái rồi. Đàm Khải Hoa nhất định phải cẩn thận. Làm không tốt sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu ở Tỉnh ủy.
Đây mới chính là điều mà Đàm Khải Hoa lo lắng. Cán bộ cấp bậc giống như ông, đại nhân vật tầng cao nhất sẽ không chú ý, nhưng ở tỉnh, ông cũng được xem là chư hầu một đường, tương đối quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cúp điện thoại rồi ra khỏi văn phòng. Đám người Chu Tử Kỳ đang ngồi nói chuyện phiếm ở phòng bên cạnh lập tức chạy ra, chờ chỉ bảo.
- Bí thư Chu, tôi hiện tại phải đến thành phố một chuyến. Công trình bên này không thể dừng lại, nhất định phải nắm chặt thi công. Đỉnh lũ hai ngày nữa sẽ diễn ra, mọi người trước hết hãy làm tốt công tác chuẩn bị, trù tính an bài chung, không cần làm theo ý mình.
Chu Tử Kỳ gật đầu không ngừng, luôn miệng nói:
- Vâng, vâng, xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của Chủ tịch huyện Phạm.
Phạm Hồng Vũ cùng Lôi Minh lên chiếc Nissan, chạy ra khỏi khu quản lý Tây Dũng.
Lôi Minh bỗng nhiên nói:
- Chủ tịch huyện, trên “Diễn đàn thời sự” vừa mới có bài văn, là do đồng chí mỗ mỗ viết, tiến hành phê bình đoàn chuyên gia Hongkong đang ở huyện chúng ta.
Vừa rồi khi Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại, Lôi Minh cũng không nhàn rỗi. Đồng chí bên UBND huyện cũng gọi điện thoại cho hắn. Phát sinh chuyện đại sự như vậy, đồng chí của văn phòng UBND huyện tất nhiên phải thông báo cho thư ký của Chủ tịch huyện rồi.
Lôi Minh làm việc tại UBND huyện một thời gian, cũng không có khả năng một tri kỷ hay bằng hữu đều không có.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Ừ, tôi biết rồi, đến thành phố gặp Bí thư Đàm chính là chuyện này đấy.
Lôi Minh chấn động, sắc mặt khẽ biến, cũng không dám nhiều lời.
Chiếc Nissan trước quay về huyện, Phạm Hồng Vũ thay quần áo sạch, rất nhanh, chiếc Nissan lại vọt đi trong mưa, hướng tới thành phố.
/885
|