Phạm Hồng Vũ an toàn thoát hiểm, Vưu Lợi Dân tự mình triển khai hội nghị kiểm điểm tại trung tâm chỉ huy lâm thời.
Vưu Lợi Dân, Tư lệnh viên quân khu tỉnh Hà, Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường, Hạ Vân, Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ, Ngụy Thanh Bình, Chu Tử Kỳ, Lã Mẫn Phong, và bộ phận cán bộ bốn cấp huyện, thành phố, tỉnh.
Trung tâm chỉ huy cũng chỉ là một tòa lều trại, được dựng tạm thời, điều kiện có hạn. Mọi người lấy Vưu Lợi Dân, Tư lệch Hà làm trung tâm, ngồi thành nửa vòng tròn. Ghế ngồi cũng đủ loại. Những lãnh đạo chủ yếu của tỉnh, thành phố thì ngồi ghế tương đối cao, còn những đồng chí khác thì ngồi bằng ghế đẩu, cũng có người ngồi trên rương gỗ, chiều cao không đồng nhất.
- Phạm Hồng Vũ, đê lớn tại thị trấn Kiều Đầu tại sao bị vỡ, cậu là chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão huyện Vân Hồ, cậu nói chuyện trước đi.
Vưu Lợi Dân cũng chẳng nói lời dạo đầu nào, mọi người vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì liền đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt sắc bén thẳng tắp dừng lại trên mặt Phạm Hồng Vũ, rất nghiêm nghị hỏi, vẻ mặt hết sức ngưng trọng.
Mọi người liền không kìm nổi, dựng thẳng thân mình.
Tối hôm qua, đê lớn thôn Kiều Đầu bị vỡ. Phạm Hồng Vũ và Bành Na bị nước lũ cuốn trôi, lập tức dẫn đến phản ứng dây chuyền cực kỳ nghiêm trọng. Lục Cửu nghe hỏi, quá sợ hãi, ở trong điện thoại hướng Chu Tử Kỳ nghiến răng mắng bốn chữ:
- Cậu thật khốn kiếp!
Là lãnh đạo huyện hồ khu, Lục Cửu hàng năm thấy lũ lụt cũng nhiều. Vỡ đê cũng không phải là chuyện chưa phát sinh qua. Chết cũng có, mất tích cũng có. Chỉ cần người chết không nhiều lắm thì vấn đề cũng không quan trọng.
Nhưng lần này lại khác. Chủ tịch huyện bị nước lũ cuốn trôi.
Lại còn cuốn theo một nữ phóng viên báo tỉnh.
Đây không hơn không kém là một đại sự cố, không có đường sống. Nói thật, quần chúng phổ thông mất tích thì còn che giấu được, nhưng Chủ tịch huyện và phóng viên báo tỉnh mất tích thì làm sao mà dấu diếm.
Nếu Phạm Hồng Vũ không có việc gì, hắn là trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão, phải là người thứ nhất chịu trách nhiệm, Lục Cửu cũng không liên lụy quá nhiều. Hiện tại, Phạm Hồng Vũ chính bản thân còn chưa tìm thấy, Lục Cửu lập tức bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, thành người thứ nhất chịu trách nhiệm.
Phạm Hồng Vũ vẫn luôn cảm thấy không yên về công tác phòng chống lụt bão của thị trấn Lô Hoa, nhiều lần đến thị trấn Lô Hoa để chỉ huy. Lục Cửu còn cảm thấy Phạm Hồng Vũ ý không ở trong lời, chính là muốn hướng về Chu Tử Kỳ. Ai bảo Chu Tử Kỳ đã từng giáp mặt chống đối hắn? Phạm Hồng Vũ đây là đang tìm cách đối phó với Chu Tử Kỳ, khiến Lục Cửu y phải mất mặt.
Hiện tại xem ra, một Chủ tịch huyện trẻ tuổi chưa hề có kinh nghiệm công tác tại hồ khu nhưng ánh mắt lại rất tinh chuẩn.
Thị trấn Lô Hoa thật sự vỡ đê.
Một khắc này, Lục Cửu thật muốn giết chết Chu Tử Kỳ.
Đồ khốn kiếp, nửa đường lại gây ra cái sọt lớn như vậy.
Lục Cửu không dám chậm trễ, lập tức đem tình huống này báo cáo lên thành phố và tỉnh. Lại một lần nữa khiến Lục Cửu không tưởng được chính là, Vưu Lợi Dân suốt đêm chạy tới, còn mang theo bộ đội quân khu tỉnh.
May mà con đê thị trấn Lô Hoa chỉ sụp một đoạn ngắn, hơn nữa, liên tục nhiều ngày tu sửa, gia cố con đê vẫn có được tác dụng nhất định, không để cho phản ứng dây chuyền quá lớn. Bởi vì thị trấn Lô Hoa gần sát với thị trấn Vân Hồ, năm đó khi xây dựng con đê chống lũ, vẫn có xây dựng một đoạn đê giữa thị trấn Lô Hoa và thị trấn Vân Hồ. Đương nhiên, đoạn đê này không có chắc chắn. Nhưng suy xét đến địa thế của thị trấn Vân Hồ cao hơn thị trấn Lô Hoa thì đoạn đê chống lũ này cũng có được tác dụng nhất định.
Dựa theo thuật ngữ quân sự, cái này gọi là trang bị bậc thang thọc sâu.
Bộ đội phân khu Chu Kiều hăng hái trong vài giờ, ngăn chặn lỗ thủng đê vỡ, mạnh mẽ chặn nước hồ lại.
Cũng chính vì vậy mà Phạm Hồng Vũ và Bành Na mới có thể sống sót. Bằng không thì nước lũ sẽ chôn vùi một đôi uyên ương rồi.
Phạm Hồng Vũ vừa mới thoát hiểm, quần áo còn chưa kịp thay, đã liền tới tham dự hội nghị. Vưu Lợi Dân không chút khách khí, ngay trước mặt mọi người chất vấn hắn. Mọi người trong lòng đều lo sợ không ngừng.
Thời điểm quan trọng, Chủ tịch tỉnh Vưu rất nghiêm túc.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, là chỉ huy trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bảo, tôi là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Đê thôn Kiều Đầu bị vỡ, chính là công tác của tôi không tốt. Việc tu sửa đê chống lũ làm không đúng chỗ, nên mới phát sinh chuyện như vậy. Tôi xin hướng Chủ tịch tỉnh kiểm điểm, hướng Thành ủy và UBND thành phố, hướng Huyện ủy kiểm điểm. Xin lãnh đạo tỉnh và thành phố cứ nghiêm khắc xử phạt.
Phạm Hồng Vũ cũng không né tránh, trầm giọng nói.
Vưu Lợi Dân hừ một tiếng, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Đàm Khải Hoa nhẹ nhàng ho khan, chen vào nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, tinh thần tự phê bình của cậu rất tốt, tôi rất thưởng thức. Tuy nhiên, bất cứ vấn đề nào đều phải một phân thành hai. Cậu vừa mới đến Vân Hồ công tác, vẫn còn đang làm quen với tình huống. Trách nhiệm này không thể để một mình cậu gánh vác. Hơn nữa, chống lũ giải nguy không phải ai cũng làm được. Đó là chuyện đại sự của toàn huyện. Lãnh đạo thành phố chúng ta cũng phải có trách nhiệm. Chuyện này, tôi cho rằng, phải đứng ở lập trường công chính khách quan mà phân tích xử lý. Căn cứ vào lý giải của thành phố. Con đê của thị trấn Lô Hoa vẫn là được xây dựng từ thập niên sáu mươi. Cho tới nay đã hai ba chục năm không được tu sửa nhiều, vốn đã tồn tại tai họa ngầm. Chủ tịch huyện Phạm sau khi đến nhận chức, gom góp tài chính, bắt tay vào tích cực tiến hành tu sửa, gia cố con đê. Công việc này sự thật đã chứng minh, phòng ngừa rất chu đáo, cũng làm ra tác dụng rất rõ ràng. Thôn Kiều Đầu tuy rằng bị vỡ đê, nhưng trước đó cả thôn đã được sơ tán. Tài sản con người được giảm thiểu đến mức thấp nhất. Trước khi con đê lớn sắp vỡ, đồng chí Phạm Hồng Vũ vẫn kiên trì ở tại hiện trường chỉ huy, yêu cầu đội viên cứu hộ rút lui khỏi hiện trường, còn mình thì kiên trì ở lại. Tinh thần như vầy rất quý, tôi cho rằng đáng được khen ngợi.
Đàm Khải Hoa nói vô cùng khéo, thể hiện đầy đủ tầm mắt và trí tuệ của nhân vật số một Thành ủy. Tuy rằng, Vưu Lợi Dân đang ngồi đây, nhưng cũng không đi quá giới hạn. Hội nghị kiểm điểm, ông thân là Bí thư Thành ủy, đương nhiên cũng có thể phát biểu ý kiến của mình.
Lục Cửu liền âm thầm hướng Đàm Khải Hoa nhìn bằng ánh mắt cảm kích.
Nghe qua, Đàm Khải Hoa luôn miệng nói là vì Phạm Hồng Vũ mà giải vây trách nhiệm, nhưng trên thực tế chính là bảo hộ cho Lục Cửu y?
Phạm Hồng Vũ chỉ mới đến được hai tháng mà thôi, nhưng Lục Cửu thì đã ba năm làm Chủ tịch huyện Vân Hồ, hai năm làm Bí thư Huyện ủy. Đê lớn bị vỡ, nếu chỉ chăm chăm truy cứu trách nhiệm, vấn đề Phạm Hồng Vũ không lớn, nhưng còn cây gậy chắc chắn hơn phân nửa sẽ đánh trên mông đít Lục Cửu hắn.
Đàm Khải Hoa chẳng những vì Phạm Hồng Vũ cởi bỏ trách nhiệm, thậm chí còn rõ ràng đề xuất sẽ tiến hành khen thưởng Phạm Hồng Vũ. Trên cơ bản đã miễn trừ trách nhiệm của Lục Cửu.
Phạm Hồng Vũ là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân, rất được Vưu Lợi Dân coi trọng. Đàm Khải Hoa coi trọng Phạm Hồng Vũ, lường trước Vưu Lợi Dân trong lòng khẳng định là rất thích, không đến mức phải truy cứu trách nhiệm.
Vưu Lợi Dân khoát tay, nói:
- Đồng chí Đàm Khải Hoa, chúng ta hiện tại kiểm điểm trước. Bất kể thế nào, đã xảy ra vỡ đê, cũng không thể không giải quyết chuyện gì. Cụ thể tài sản bị tổn thất, các người có thống kê được không?
Sắc mặt vẫn không tốt!
Chẳng sợ Vưu Lợi Dân xem trọng Phạm Hồng Vũ, cũng không thể lật ngược hắc bạch phải trái. Đã xảy ra sự cố vỡ đê, cuối cùng lại mạnh mẽ khen ngợi Phạm Hồng Vũ, quả thật là vớ vẩn.
Luận sự, Phạm Hồng Vũ quả thật rất đáng khen ngợi, nhưng cũng không thể không nhắc đến các đồng chí khác.
Mọi người ánh mắt liền nhìn Lục Cửu.
Phạm Hồng Vũ vừa mới thoát hiểm, công việc này tất nhiên là không thể do hắn hoàn thành.
Lục Cửu vội nói:
- Báo cáo Chủ tịch tỉnh, đã có thống kê đại khái. Toàn bộ thôn Kiều Đầu đã bị nhấn chìm, tất cả nhà cửa cơ bản đều bị tổn thất. Phải đợi sau khi nước rút thì mới thống kê chính xác được. Ngoài ra, thôn Kiều Đầu còn có ba vị thôn dân chưa kịp sơ tán, hiện tại có thể xác định là mất tích, đều là những người trên sáu mươi tổi. Hôm qua, suốt cả đêm sơ tán, tình huống khá hỗn loạn, nên không có chú ý đến ba người này.
Nói tới đây, Lục Cửu trên mặt lộ ra sự xấu hổ.
Vưu Lợi Dân trầm giọng hỏi:
- Người nào chịu trách nhiệm sơ tán thôn dân Kiều Đầu?
Lục Cửu trong mắt hiện lên một chút xấu hổ, cũng không dám chần chừ, lập tức đáp:
- Là Bí thư thị trấn Lô Hoa, Chu Tử Kỳ.
Vưu Lợi Dân ánh mắt liền đảo qua toàn trường.
Chu Tử Kỳ trong óc ầm ầm rung động, không thể không kiên trì đứng dậy, cúi đầu nói:
- Báo cáo Chủ tịch tỉnh Vưu, công tác thôn dân Kiều Đầu sơ tán là do tôi phụ trách.
- Vì sao còn ba thôn dân chưa kịp sơ tán?
Chu Tử Kỳ ngập ngừng nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, tình huống lúc ấy rất rối loạn, thôn dân Kiều Đầu có đến bảy tám trăm người, hơn nữa trời mưa rất to, rất nhiều người lại không muốn đi. Tôi cùng với một số cán bộ thôn phải đến từng nhà làm công tác. Những thôn dân đó lúc ấy không có ở trong nhà nên cũng không đặc biệt chú ý.
- Các người khi nào thì tổ chức quần chúng sơ tán?
- Hai giờ chiều.
- Vỡ đê là lúc nào?
- Mười giờ tối!
Vưu Lợi Dân trầm giọng nói:
- Tám tiếng đồng hồ, không đủ cho một thôn trang sơ tán toàn bộ sao? Các người sao không tiến hành kiểm tra?
- Chủ tịch tỉnh Vưu, chúng tôi…
Chu Tử Kỳ muốn giải thích vài câu, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo đang đánh tới. Đúng là Lục Cửu thì không khỏi cả kinh, lập tức sửa miệng nói:
- Chủ tịch tỉnh, đây là chúng tôi sơ sót, công tác không làm tốt. Tôi xin kiểm điểm.
Trong lúc họp, ngay trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, Chu Tử Kỳ cậu muốn giải thích cho mình sao? Nếu ai cũng giải thích cho mình như cậu thì trách nhiệm sẽ do ai gánh vác?
Vưu Lợi Dân gánh vác trách nhiệm sao?
Như thế nào điểm kiến thức phổ thông ấy cũng không hiểu.
Vưu Lợi Dân liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Cậu ngồi xuống trước đi. Mặc kệ là công việc gì, đều phải làm cẩn thận một chút. Nước lũ vô tình, sinh mạng quan trọng, càng không thể có nửa điểm qua loa. Bất kỳ một sai lầm nào cũng đều có thể tạo thành tổn thất khó có thể xoay chuyển.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh Vưu, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời ngài dạy bảo.
Chu Tử Kỳ liên tục gật đầu, cả người mồ hôi đầm đìa.
Vưu Lợi Dân, Tư lệnh viên quân khu tỉnh Hà, Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường, Hạ Vân, Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ, Ngụy Thanh Bình, Chu Tử Kỳ, Lã Mẫn Phong, và bộ phận cán bộ bốn cấp huyện, thành phố, tỉnh.
Trung tâm chỉ huy cũng chỉ là một tòa lều trại, được dựng tạm thời, điều kiện có hạn. Mọi người lấy Vưu Lợi Dân, Tư lệch Hà làm trung tâm, ngồi thành nửa vòng tròn. Ghế ngồi cũng đủ loại. Những lãnh đạo chủ yếu của tỉnh, thành phố thì ngồi ghế tương đối cao, còn những đồng chí khác thì ngồi bằng ghế đẩu, cũng có người ngồi trên rương gỗ, chiều cao không đồng nhất.
- Phạm Hồng Vũ, đê lớn tại thị trấn Kiều Đầu tại sao bị vỡ, cậu là chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão huyện Vân Hồ, cậu nói chuyện trước đi.
Vưu Lợi Dân cũng chẳng nói lời dạo đầu nào, mọi người vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì liền đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt sắc bén thẳng tắp dừng lại trên mặt Phạm Hồng Vũ, rất nghiêm nghị hỏi, vẻ mặt hết sức ngưng trọng.
Mọi người liền không kìm nổi, dựng thẳng thân mình.
Tối hôm qua, đê lớn thôn Kiều Đầu bị vỡ. Phạm Hồng Vũ và Bành Na bị nước lũ cuốn trôi, lập tức dẫn đến phản ứng dây chuyền cực kỳ nghiêm trọng. Lục Cửu nghe hỏi, quá sợ hãi, ở trong điện thoại hướng Chu Tử Kỳ nghiến răng mắng bốn chữ:
- Cậu thật khốn kiếp!
Là lãnh đạo huyện hồ khu, Lục Cửu hàng năm thấy lũ lụt cũng nhiều. Vỡ đê cũng không phải là chuyện chưa phát sinh qua. Chết cũng có, mất tích cũng có. Chỉ cần người chết không nhiều lắm thì vấn đề cũng không quan trọng.
Nhưng lần này lại khác. Chủ tịch huyện bị nước lũ cuốn trôi.
Lại còn cuốn theo một nữ phóng viên báo tỉnh.
Đây không hơn không kém là một đại sự cố, không có đường sống. Nói thật, quần chúng phổ thông mất tích thì còn che giấu được, nhưng Chủ tịch huyện và phóng viên báo tỉnh mất tích thì làm sao mà dấu diếm.
Nếu Phạm Hồng Vũ không có việc gì, hắn là trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão, phải là người thứ nhất chịu trách nhiệm, Lục Cửu cũng không liên lụy quá nhiều. Hiện tại, Phạm Hồng Vũ chính bản thân còn chưa tìm thấy, Lục Cửu lập tức bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, thành người thứ nhất chịu trách nhiệm.
Phạm Hồng Vũ vẫn luôn cảm thấy không yên về công tác phòng chống lụt bão của thị trấn Lô Hoa, nhiều lần đến thị trấn Lô Hoa để chỉ huy. Lục Cửu còn cảm thấy Phạm Hồng Vũ ý không ở trong lời, chính là muốn hướng về Chu Tử Kỳ. Ai bảo Chu Tử Kỳ đã từng giáp mặt chống đối hắn? Phạm Hồng Vũ đây là đang tìm cách đối phó với Chu Tử Kỳ, khiến Lục Cửu y phải mất mặt.
Hiện tại xem ra, một Chủ tịch huyện trẻ tuổi chưa hề có kinh nghiệm công tác tại hồ khu nhưng ánh mắt lại rất tinh chuẩn.
Thị trấn Lô Hoa thật sự vỡ đê.
Một khắc này, Lục Cửu thật muốn giết chết Chu Tử Kỳ.
Đồ khốn kiếp, nửa đường lại gây ra cái sọt lớn như vậy.
Lục Cửu không dám chậm trễ, lập tức đem tình huống này báo cáo lên thành phố và tỉnh. Lại một lần nữa khiến Lục Cửu không tưởng được chính là, Vưu Lợi Dân suốt đêm chạy tới, còn mang theo bộ đội quân khu tỉnh.
May mà con đê thị trấn Lô Hoa chỉ sụp một đoạn ngắn, hơn nữa, liên tục nhiều ngày tu sửa, gia cố con đê vẫn có được tác dụng nhất định, không để cho phản ứng dây chuyền quá lớn. Bởi vì thị trấn Lô Hoa gần sát với thị trấn Vân Hồ, năm đó khi xây dựng con đê chống lũ, vẫn có xây dựng một đoạn đê giữa thị trấn Lô Hoa và thị trấn Vân Hồ. Đương nhiên, đoạn đê này không có chắc chắn. Nhưng suy xét đến địa thế của thị trấn Vân Hồ cao hơn thị trấn Lô Hoa thì đoạn đê chống lũ này cũng có được tác dụng nhất định.
Dựa theo thuật ngữ quân sự, cái này gọi là trang bị bậc thang thọc sâu.
Bộ đội phân khu Chu Kiều hăng hái trong vài giờ, ngăn chặn lỗ thủng đê vỡ, mạnh mẽ chặn nước hồ lại.
Cũng chính vì vậy mà Phạm Hồng Vũ và Bành Na mới có thể sống sót. Bằng không thì nước lũ sẽ chôn vùi một đôi uyên ương rồi.
Phạm Hồng Vũ vừa mới thoát hiểm, quần áo còn chưa kịp thay, đã liền tới tham dự hội nghị. Vưu Lợi Dân không chút khách khí, ngay trước mặt mọi người chất vấn hắn. Mọi người trong lòng đều lo sợ không ngừng.
Thời điểm quan trọng, Chủ tịch tỉnh Vưu rất nghiêm túc.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, là chỉ huy trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bảo, tôi là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Đê thôn Kiều Đầu bị vỡ, chính là công tác của tôi không tốt. Việc tu sửa đê chống lũ làm không đúng chỗ, nên mới phát sinh chuyện như vậy. Tôi xin hướng Chủ tịch tỉnh kiểm điểm, hướng Thành ủy và UBND thành phố, hướng Huyện ủy kiểm điểm. Xin lãnh đạo tỉnh và thành phố cứ nghiêm khắc xử phạt.
Phạm Hồng Vũ cũng không né tránh, trầm giọng nói.
Vưu Lợi Dân hừ một tiếng, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Đàm Khải Hoa nhẹ nhàng ho khan, chen vào nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, tinh thần tự phê bình của cậu rất tốt, tôi rất thưởng thức. Tuy nhiên, bất cứ vấn đề nào đều phải một phân thành hai. Cậu vừa mới đến Vân Hồ công tác, vẫn còn đang làm quen với tình huống. Trách nhiệm này không thể để một mình cậu gánh vác. Hơn nữa, chống lũ giải nguy không phải ai cũng làm được. Đó là chuyện đại sự của toàn huyện. Lãnh đạo thành phố chúng ta cũng phải có trách nhiệm. Chuyện này, tôi cho rằng, phải đứng ở lập trường công chính khách quan mà phân tích xử lý. Căn cứ vào lý giải của thành phố. Con đê của thị trấn Lô Hoa vẫn là được xây dựng từ thập niên sáu mươi. Cho tới nay đã hai ba chục năm không được tu sửa nhiều, vốn đã tồn tại tai họa ngầm. Chủ tịch huyện Phạm sau khi đến nhận chức, gom góp tài chính, bắt tay vào tích cực tiến hành tu sửa, gia cố con đê. Công việc này sự thật đã chứng minh, phòng ngừa rất chu đáo, cũng làm ra tác dụng rất rõ ràng. Thôn Kiều Đầu tuy rằng bị vỡ đê, nhưng trước đó cả thôn đã được sơ tán. Tài sản con người được giảm thiểu đến mức thấp nhất. Trước khi con đê lớn sắp vỡ, đồng chí Phạm Hồng Vũ vẫn kiên trì ở tại hiện trường chỉ huy, yêu cầu đội viên cứu hộ rút lui khỏi hiện trường, còn mình thì kiên trì ở lại. Tinh thần như vầy rất quý, tôi cho rằng đáng được khen ngợi.
Đàm Khải Hoa nói vô cùng khéo, thể hiện đầy đủ tầm mắt và trí tuệ của nhân vật số một Thành ủy. Tuy rằng, Vưu Lợi Dân đang ngồi đây, nhưng cũng không đi quá giới hạn. Hội nghị kiểm điểm, ông thân là Bí thư Thành ủy, đương nhiên cũng có thể phát biểu ý kiến của mình.
Lục Cửu liền âm thầm hướng Đàm Khải Hoa nhìn bằng ánh mắt cảm kích.
Nghe qua, Đàm Khải Hoa luôn miệng nói là vì Phạm Hồng Vũ mà giải vây trách nhiệm, nhưng trên thực tế chính là bảo hộ cho Lục Cửu y?
Phạm Hồng Vũ chỉ mới đến được hai tháng mà thôi, nhưng Lục Cửu thì đã ba năm làm Chủ tịch huyện Vân Hồ, hai năm làm Bí thư Huyện ủy. Đê lớn bị vỡ, nếu chỉ chăm chăm truy cứu trách nhiệm, vấn đề Phạm Hồng Vũ không lớn, nhưng còn cây gậy chắc chắn hơn phân nửa sẽ đánh trên mông đít Lục Cửu hắn.
Đàm Khải Hoa chẳng những vì Phạm Hồng Vũ cởi bỏ trách nhiệm, thậm chí còn rõ ràng đề xuất sẽ tiến hành khen thưởng Phạm Hồng Vũ. Trên cơ bản đã miễn trừ trách nhiệm của Lục Cửu.
Phạm Hồng Vũ là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân, rất được Vưu Lợi Dân coi trọng. Đàm Khải Hoa coi trọng Phạm Hồng Vũ, lường trước Vưu Lợi Dân trong lòng khẳng định là rất thích, không đến mức phải truy cứu trách nhiệm.
Vưu Lợi Dân khoát tay, nói:
- Đồng chí Đàm Khải Hoa, chúng ta hiện tại kiểm điểm trước. Bất kể thế nào, đã xảy ra vỡ đê, cũng không thể không giải quyết chuyện gì. Cụ thể tài sản bị tổn thất, các người có thống kê được không?
Sắc mặt vẫn không tốt!
Chẳng sợ Vưu Lợi Dân xem trọng Phạm Hồng Vũ, cũng không thể lật ngược hắc bạch phải trái. Đã xảy ra sự cố vỡ đê, cuối cùng lại mạnh mẽ khen ngợi Phạm Hồng Vũ, quả thật là vớ vẩn.
Luận sự, Phạm Hồng Vũ quả thật rất đáng khen ngợi, nhưng cũng không thể không nhắc đến các đồng chí khác.
Mọi người ánh mắt liền nhìn Lục Cửu.
Phạm Hồng Vũ vừa mới thoát hiểm, công việc này tất nhiên là không thể do hắn hoàn thành.
Lục Cửu vội nói:
- Báo cáo Chủ tịch tỉnh, đã có thống kê đại khái. Toàn bộ thôn Kiều Đầu đã bị nhấn chìm, tất cả nhà cửa cơ bản đều bị tổn thất. Phải đợi sau khi nước rút thì mới thống kê chính xác được. Ngoài ra, thôn Kiều Đầu còn có ba vị thôn dân chưa kịp sơ tán, hiện tại có thể xác định là mất tích, đều là những người trên sáu mươi tổi. Hôm qua, suốt cả đêm sơ tán, tình huống khá hỗn loạn, nên không có chú ý đến ba người này.
Nói tới đây, Lục Cửu trên mặt lộ ra sự xấu hổ.
Vưu Lợi Dân trầm giọng hỏi:
- Người nào chịu trách nhiệm sơ tán thôn dân Kiều Đầu?
Lục Cửu trong mắt hiện lên một chút xấu hổ, cũng không dám chần chừ, lập tức đáp:
- Là Bí thư thị trấn Lô Hoa, Chu Tử Kỳ.
Vưu Lợi Dân ánh mắt liền đảo qua toàn trường.
Chu Tử Kỳ trong óc ầm ầm rung động, không thể không kiên trì đứng dậy, cúi đầu nói:
- Báo cáo Chủ tịch tỉnh Vưu, công tác thôn dân Kiều Đầu sơ tán là do tôi phụ trách.
- Vì sao còn ba thôn dân chưa kịp sơ tán?
Chu Tử Kỳ ngập ngừng nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, tình huống lúc ấy rất rối loạn, thôn dân Kiều Đầu có đến bảy tám trăm người, hơn nữa trời mưa rất to, rất nhiều người lại không muốn đi. Tôi cùng với một số cán bộ thôn phải đến từng nhà làm công tác. Những thôn dân đó lúc ấy không có ở trong nhà nên cũng không đặc biệt chú ý.
- Các người khi nào thì tổ chức quần chúng sơ tán?
- Hai giờ chiều.
- Vỡ đê là lúc nào?
- Mười giờ tối!
Vưu Lợi Dân trầm giọng nói:
- Tám tiếng đồng hồ, không đủ cho một thôn trang sơ tán toàn bộ sao? Các người sao không tiến hành kiểm tra?
- Chủ tịch tỉnh Vưu, chúng tôi…
Chu Tử Kỳ muốn giải thích vài câu, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo đang đánh tới. Đúng là Lục Cửu thì không khỏi cả kinh, lập tức sửa miệng nói:
- Chủ tịch tỉnh, đây là chúng tôi sơ sót, công tác không làm tốt. Tôi xin kiểm điểm.
Trong lúc họp, ngay trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, Chu Tử Kỳ cậu muốn giải thích cho mình sao? Nếu ai cũng giải thích cho mình như cậu thì trách nhiệm sẽ do ai gánh vác?
Vưu Lợi Dân gánh vác trách nhiệm sao?
Như thế nào điểm kiến thức phổ thông ấy cũng không hiểu.
Vưu Lợi Dân liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Cậu ngồi xuống trước đi. Mặc kệ là công việc gì, đều phải làm cẩn thận một chút. Nước lũ vô tình, sinh mạng quan trọng, càng không thể có nửa điểm qua loa. Bất kỳ một sai lầm nào cũng đều có thể tạo thành tổn thất khó có thể xoay chuyển.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh Vưu, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời ngài dạy bảo.
Chu Tử Kỳ liên tục gật đầu, cả người mồ hôi đầm đìa.
/885
|