Ngày hôm sau.
Sáng sớm sáu giờ.
Đổng Học Bân dậy sớm, sau khi đánh răng rửa mặt bắt đầu dọn hành lý, cũng không mang bao nhiêu, thậm chí ngay cả va li cũng không mang theo, thì mang theo một túi lớn mà thôi, đựng quần áo, ném vào vài đôi vớ chân, không khác biệt lắm, hắn mới thản nhiên mở cửa đi ra ngoài, đi xuống lầu. Đang là giờ đi làm, không ít người đều đi ra. Trước mặt, Hàn Phỉ và Hạ Chu của sở hai cũng ở chổ này, cũng từ bên kia đi ra, đối mặt với Đổng Học Bân.
Hạ Chu nói: Đổng sở trưởng.
Đổng Học Bân ừm một cái, Đi làm à?
Đúng vậy, ngài ngày hôm nay đi công tác? Hạ Chu nói.
Đổng Học Bân gật đầu, xoay người khoát khoát tay, Đi.
Hàn Phỉ ở phía sau không nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn thì thầm, cũng không biết lẩm bẩm cái gì.
Đổng Học Bân trong lòng biết mình đã để lại cho đồng sự ấn tượng rất ác liệt, bất quá vẫn không coi là gì, ngược lại trong lòng cười cười, người là như thế này, lúc trình tự thấp, người ta ngược lại thích tích cực và không buông tha, cái này và lòng tự trọng có quan hệ trực tiếp, hoặc nói là tự ti, có thể sợ người khác khinh thường, Đổng Học Bân trước đây là như thế. Nhưng cấp bậc từng bước lên cao, con người ngược lại sẽ khoan dung, rất nhiều chuyện thấy cũng có thể rất mở, có thể buông được thì buông, hắn cảm thấy hiện tại ngoại trừ vài người đàn bà ra, đã không có gì có thể đả kích được hắn.
Đón xe.
Đi sân bay.
Đại khái một tiếng đồng hồ sau.
Đổng Học Bân xuống xe, cầm túi đi vào phòng khách sân bay.
Ở đây không phải sân bay thủ đô, mà là sân bay Nam Uyển của Kinh Nam, trước đây nơi này là sân bay quân dụng, hiện tại sửa lại là một sân bay dân dụng của một ít bên sân bay thủ đô, sở dĩ tới bên này ngồi máy bay, chủ yếu vẫn là sân bay thủ đô ngày hôm nay không có chuyến bay đến chỗ của Tuệ Lan, chỉ có sân bay Nam Uyển có. Chổ của Tuệ Lan là thành phố Hạ Hưng, là một thành phố ít có sân bay, đương nhiên, sân bay khẳng định là tương đối nhỏ, cũng là mới xây xong, nếu như không phải Tuệ Lan hôm qua trong điện thoại nói cho hắn, Đổng Học Bân cũng không biết, lý giải của hắn đối với thành phố Hạ Hưng cũng không nhiều lắm, dù sao chưa đi qua bên kia, bất quá sân bay là cực kỳ nhỏ, từ điểm này mà ến xem, Tạ Tuệ Lan nói cùng người khác chổ cô ấy muốn tiền nhiệm là thành phố vô cùng nhỏ, hiển nhiên là khiêm tốn, ngay cả sân bay đều có, cho dù diện tích có nhỏ, trình độ kinh tế có kém, tám phần cũng là mạnh hơn so với thành phố Phần Châu bọn họ trước đó tiền nhiệm qua một ít, chỉ bất quá tỉnh Giang Nam phát triển thật quá tốt, so với các thành phố khác trong tỉnh Giang Nam, thành phố Hạ Hưng đúng là hơi nhỏ một chút.
Đem chứng minh thân phận ra đăng ký.
Hành lý cũng không gửi vận chuyển, dù sao không lớn, trực tiếp đăng ký.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, Đổng Học Bân mới được lên máy bay, là một máy bay nhỏ, không có khoang hạng nhất, hình như ngay cả khoang thương vụ cũng không có, hắn đặt vé vội, chỉ có thể đặt một khoang phổ thông, ít nhất là tốt hơn so với từ sân bay thủ đô ngồi khoang hạng nhất trực tiếp đi tỉnh Giang Nam, ít nhất là không cần đổi xe, xuống máy bay là có thể đến, bằng không tới trong tỉnh phải ngồi xe đường dài, vậy còn không biết ngày tháng năm nào mới đến, hắn thích bớt việc.
Đi đi!
Nhanh lên một chút!
Mau mau!
Phía sau có người giục.
Đổng Học Bân không nói gì, mỗi lần hắn ngồi máy bay, khoang hạng nhất thật ra không có gì, khoang thương vụ cũng còn tạm được, cũng là khoang phổ thông mỗi lần đăng ký đều cùng như chiến tranh, mọi người chen tới chen lui, hình như muộn một giây đồng hồ thì không lên được máy bay, hình như thiếu một giây đồng hồ thì không thể đi xuống máy bay, vé đều mua, hành lý cũng đều có thể buông, có cái gì phải chen chứ, lên ngồi máy bay sớm cũng đâu có được đi.
Đổng Học Bân bị một va li đụng trúng đùi, còn đụng phải hắn vài cái, hắn không khỏi nhíu mày quay đầu lại, Chen cái gì mà chen, phía trước đi không được chen lên tôi làm gì?
Đó là một đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua còn rất ngăn nắp, tây trang giày da, nhưng tính tình cũng không nhỏ, Trịnh Phi nhìn về phía hắn nói: Cậu không biết nghiêng người hả?
Tôi nghiêng người ông cũng không qua được.
Sao cậu biết tôi không qua được?
Hắc, kiếm chuyện phải không?
Hai ta ai kiếm chuyện hả? Cản đường cái gì!
Tôi cản ở chổ này, mẹ nó ông muốn thế nào?
Đổng Học Bân là tính tình gì, vừa rồi trong lòng còn tự biên tự diễn nói mình càng ngày càng khoan dung, trên thực tế cũng là tự an ủi bản thân một chút, hắn có tính cách gì? Đó là chó chết cũng phải ăn xương, lúc đầu ở đơn vị mấy ngày nay Đổng Học Bân vẫn thay đổi một loại tính cách công tác khác, cái này là bởi vì vợ và mẹ vợ đều dặn hắn phải điệu thấp, nhưng hiện tại ở bên ngoài, Đổng Học Bân hiển nhiên không cần phải như vậy, sao còn có thể khách khí? Thằng nhãi này thẳng thắn đứng ở chỗ đó, người trước mặt đi, hắn cũng không nhúc nhích, như thế nhìn người đàn ông phía sau.
Trịnh Phi cũng phát hỏa, Cậu có đi hay không?
Đổng Học Bân nói: Tôi muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi!
Mọi người phía sau bị chặn, tất cả đều lớn tiếng oán giận.
Lúc này, một người tiếp viên hàng không rất đẹp vội vàng chen tới, Hai vị tiên sinh, đều bình tĩnh một chút, thông cảm lẫn nhau, phía sau người còn chờ đăng ký.
Đổng Học Bân vẫn không động.
Tiếp viên hàng không nhìn về phía hắn nói: Vị tiên sinh này, mời ngài đi.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Được, tôi cho cô mặt mũi. Thằng nhãi này thấy gái đẹp liền nhẹ dạ, tính cách của hắn đời này có lẽ cũng không đổi được.
Cảm ơn ngài. Tiếp viên hàng không nhìn vé đăng ký của hắn, Chỗ ngồi của ngài ngay tại đây.
Đổng Học Bân liền cầm hành lý tiến vào, đem đồ để lên trên, sau đó ngồi xuống ghế sát cửa sổ, không phản ứng người nọ.
Trịnh Phi liếc liếc hắn, cũng đi.
Không lâu, máy bay cất cánh, bắt đầu hành trình dài dòng.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Ba tiếng đồng hồ. . .
Máy bay có chút chậm, hơn ba giờ mới đến.
Chờ máy bay đáp xuống, Đổng Học Bân nhìn đồng hồ đã mười hai giờ, bất quá hắn ở trên máy bay đã ăn cơm thịt gà, không đói bụng, cũng không sốt ruột, chờ máy bay chậm rãi dừng lại trên đường băng, Đổng Học Bân thấy hai người bên cạnh đã cầm túi đi, hắn cũng đưa tay lấy túi của mình, theo đám người cùng nhau đi ra ngoài, đi xuống máy bay, thẳng đến phòng khách. Bất quá sân bay tương đối nhỏ, lối đi cũng không rộng, sau khi đi ra vẫn rất chật, nhất là những người phía sau đó bước chân gấp đến đáng sợ, hình như ra khỏi sân bay muộn một phút đồng hồ sẽ chết vậy, không ít người đi vượt qua mặt Đổng Học Bân, khiến cho Đổng Học Bân cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng bỗng nhiên, cái túi trên tay hắn bị người đụng phải.
Không đúng, nói chính xác hẳn là bị một cái va li đụng phải, Đổng Học Bân vẫn rất thả lỏng, trên tay cũng không dùng lực, cho nên túi trên tay lập tức bay ra ngoài.
Kịch!
Rơi xuống đất!
Đổng Học Bân vừa nhìn liền giận, hơi nghiêng đầu, xung quanh có một đống người, nhưng hắn liếc mắt thì thấy được gã đàn ông cách hắn gần nhất cũng là người lúc đăng ký gây xung đột với hắn, cũng rất xác định túi của mình là bị gã ta đụng phải, nhưng kết quả người nọ sau khi nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt tiếp tục đi tới phía trước, một câu cũng không nói, hình như không phải gã đụng, hoặc là căn bản không để ở trong lòng.
Đứng lại! Đổng Học Bân lớn tiếng nói.
Trịnh Phi tiếp tục đi, căn bản không phản ứng hắn.
Tôi con mẹ nó gọi ông đấy! Không nghe thấy hả? Đổng Học Bân quát.
Trịnh Phi sắc mặt trầm xuống, quay đầu lại nhìn hắn, Có bệnh hả? Sủa bậy à?
Đổng Học Bân giận dữ cười ngược, Ông đụng phải túi của tôi, không đem túi của tôi nhặt lên, không nói một câu xin lỗi với tôi, ông con mẹ nó còn có lý à? Mắng chửi người?
Trịnh Phi nói: Là cậu mắng chửi người!
Hai người vừa ồn ào, hành khách xung quanh đều tự giác né tránh, đi vòng quanh bọn họ.
Đổng Học Bân chỉ chỉ cái túi rơi trên mặt đất, Nhặt lên cho tôi.
Trịnh Phi lạnh lùng nói: Cậu không đi đứng ở đây cản đường! Cậu còn có lý?
Đổng Học Bân nói: Tôi muốn đi nhanh hay muốn đi chậm là tự do của tôi, chân mọc trên người tôi, tôi bước đi với tốc độ gì còn phải xin chỉ thị của ônghả? Ông tưởng mình là ông nội hả?
Trịnh Phi nghe nở nụ cười, Cậu còn có lý à?
Đổng Học Bân nói: Sao tôi cảm thấy ông cứ gây chuyện với tôi vậy hả? Đụng vào người rồi ông còn có đạo lý? Ông là cái lý luận gì thế! Tốc độ bước đi của tôi phải như ông sao? Người khác đi chậm hơn ông, bị ông đụng phải cũng là đáng đời? Đáng con mẹ nhà ông đấy! Ông tưởng mình là ai vậy hả? Hắn chỉ vào cái túi của mình, Tôi lập lại lần nữa, nhặt túi lên cho tôi, sau đó nói lời xin lỗi tôi, bằng không ngày hôm nay ông là đừng nghĩ đi.
Trịnh Phi nghe vậy, ngược lại không đi, xoay người trở về đứng ở trước mặt hắn, đem hành lý của mình buông xuống, Tôi ngày hôm nay cũng không vội, tôi muốn nhìn một chút, cậu làm sao không cho tôi đi! Tôi nói cho cậu biết! Túi tự cậu nhặt! Xin lỗi? Tôi còn muốn cậu xin lỗi tôi! Đường lớn như vậy cậu cứ đi chậm chạp ở giữa! Cậu có phải là có bệnh không hả? Cản đường người khác cậu còn hung hăng? Được! Tôi chơi với cậu!
Đổng Học Bân nói: Tôi chặn đường? Tôi tự mình đi đường của tôi, ông muốn đi thì ông vòng qua bên cạnh! Còn đụng tôi? Cháu trai cố ý phải không?
Trịnh Phi phát hỏa nói: Cậu mắng ai thế!
Đổng Học Bân chỉ vào mũi gã nói: Tôi chửi ông đấy!
Trịnh Phi vung tay hất cánh tay đang chỉ vào mặt mình của Đổng Học Bân, rất cố sức.
Nhưng Đổng Học Bân là thân thủ gì, tay của gã vừa chạm tới, Đổng Học Bân liền trở tay chụp tới, một tay bẻ cánh tay của Trịnh Phi!
Trịnh Phi cũng mới ba mươi tuổi, chính là lúc thân thể khoẻ mạnh, còn là dáng vóc của một người phương bắc, khí lực cũng rất lớn, thấy Đổng Học Bân dám động thủ, Trịnh Phi cũng nổi giận không ngớt, chân sau đá ra, ngoài miệng cũng mắng một câu, gã không ngờ rằng tại thành phố Hạ Hưng còn có người dám ra tay với gã.
Đổng Học Bân vừa né tránh, vừa hung hăng bẻ tay gã!
Trịnh Phi rất linh hoạt, thân thể chuyển dịch, lần thứ hai đá Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân hiển nhiên là nương tay, dù sao nơi này là sân bay của thành phố Hạ Hưng, cũng là phạm vi quản hạt của vợ, Đổng Học Bân làm người nhà của Tuệ Lan lần đầu tiên tới thì đánh người cũng có chút không tốt, nhưng không ra tay, cục tức này hắn nuốt không xuống được, vì vậy chỉ là đem cánh tay khống chế, cũng không có làm gãy xương.
Ngay trong lúc này, không ít sân bay nhân viên công tác Tuệ Lan chạy tới chổ này!
Dừng tay!
Đừng đánh đừng đánh!
Đều bình tĩnh một chút! Đừng ồn ào!
Các người làm gì thế! Đều buông tay cho tôi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Sáng sớm sáu giờ.
Đổng Học Bân dậy sớm, sau khi đánh răng rửa mặt bắt đầu dọn hành lý, cũng không mang bao nhiêu, thậm chí ngay cả va li cũng không mang theo, thì mang theo một túi lớn mà thôi, đựng quần áo, ném vào vài đôi vớ chân, không khác biệt lắm, hắn mới thản nhiên mở cửa đi ra ngoài, đi xuống lầu. Đang là giờ đi làm, không ít người đều đi ra. Trước mặt, Hàn Phỉ và Hạ Chu của sở hai cũng ở chổ này, cũng từ bên kia đi ra, đối mặt với Đổng Học Bân.
Hạ Chu nói: Đổng sở trưởng.
Đổng Học Bân ừm một cái, Đi làm à?
Đúng vậy, ngài ngày hôm nay đi công tác? Hạ Chu nói.
Đổng Học Bân gật đầu, xoay người khoát khoát tay, Đi.
Hàn Phỉ ở phía sau không nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn thì thầm, cũng không biết lẩm bẩm cái gì.
Đổng Học Bân trong lòng biết mình đã để lại cho đồng sự ấn tượng rất ác liệt, bất quá vẫn không coi là gì, ngược lại trong lòng cười cười, người là như thế này, lúc trình tự thấp, người ta ngược lại thích tích cực và không buông tha, cái này và lòng tự trọng có quan hệ trực tiếp, hoặc nói là tự ti, có thể sợ người khác khinh thường, Đổng Học Bân trước đây là như thế. Nhưng cấp bậc từng bước lên cao, con người ngược lại sẽ khoan dung, rất nhiều chuyện thấy cũng có thể rất mở, có thể buông được thì buông, hắn cảm thấy hiện tại ngoại trừ vài người đàn bà ra, đã không có gì có thể đả kích được hắn.
Đón xe.
Đi sân bay.
Đại khái một tiếng đồng hồ sau.
Đổng Học Bân xuống xe, cầm túi đi vào phòng khách sân bay.
Ở đây không phải sân bay thủ đô, mà là sân bay Nam Uyển của Kinh Nam, trước đây nơi này là sân bay quân dụng, hiện tại sửa lại là một sân bay dân dụng của một ít bên sân bay thủ đô, sở dĩ tới bên này ngồi máy bay, chủ yếu vẫn là sân bay thủ đô ngày hôm nay không có chuyến bay đến chỗ của Tuệ Lan, chỉ có sân bay Nam Uyển có. Chổ của Tuệ Lan là thành phố Hạ Hưng, là một thành phố ít có sân bay, đương nhiên, sân bay khẳng định là tương đối nhỏ, cũng là mới xây xong, nếu như không phải Tuệ Lan hôm qua trong điện thoại nói cho hắn, Đổng Học Bân cũng không biết, lý giải của hắn đối với thành phố Hạ Hưng cũng không nhiều lắm, dù sao chưa đi qua bên kia, bất quá sân bay là cực kỳ nhỏ, từ điểm này mà ến xem, Tạ Tuệ Lan nói cùng người khác chổ cô ấy muốn tiền nhiệm là thành phố vô cùng nhỏ, hiển nhiên là khiêm tốn, ngay cả sân bay đều có, cho dù diện tích có nhỏ, trình độ kinh tế có kém, tám phần cũng là mạnh hơn so với thành phố Phần Châu bọn họ trước đó tiền nhiệm qua một ít, chỉ bất quá tỉnh Giang Nam phát triển thật quá tốt, so với các thành phố khác trong tỉnh Giang Nam, thành phố Hạ Hưng đúng là hơi nhỏ một chút.
Đem chứng minh thân phận ra đăng ký.
Hành lý cũng không gửi vận chuyển, dù sao không lớn, trực tiếp đăng ký.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, Đổng Học Bân mới được lên máy bay, là một máy bay nhỏ, không có khoang hạng nhất, hình như ngay cả khoang thương vụ cũng không có, hắn đặt vé vội, chỉ có thể đặt một khoang phổ thông, ít nhất là tốt hơn so với từ sân bay thủ đô ngồi khoang hạng nhất trực tiếp đi tỉnh Giang Nam, ít nhất là không cần đổi xe, xuống máy bay là có thể đến, bằng không tới trong tỉnh phải ngồi xe đường dài, vậy còn không biết ngày tháng năm nào mới đến, hắn thích bớt việc.
Đi đi!
Nhanh lên một chút!
Mau mau!
Phía sau có người giục.
Đổng Học Bân không nói gì, mỗi lần hắn ngồi máy bay, khoang hạng nhất thật ra không có gì, khoang thương vụ cũng còn tạm được, cũng là khoang phổ thông mỗi lần đăng ký đều cùng như chiến tranh, mọi người chen tới chen lui, hình như muộn một giây đồng hồ thì không lên được máy bay, hình như thiếu một giây đồng hồ thì không thể đi xuống máy bay, vé đều mua, hành lý cũng đều có thể buông, có cái gì phải chen chứ, lên ngồi máy bay sớm cũng đâu có được đi.
Đổng Học Bân bị một va li đụng trúng đùi, còn đụng phải hắn vài cái, hắn không khỏi nhíu mày quay đầu lại, Chen cái gì mà chen, phía trước đi không được chen lên tôi làm gì?
Đó là một đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua còn rất ngăn nắp, tây trang giày da, nhưng tính tình cũng không nhỏ, Trịnh Phi nhìn về phía hắn nói: Cậu không biết nghiêng người hả?
Tôi nghiêng người ông cũng không qua được.
Sao cậu biết tôi không qua được?
Hắc, kiếm chuyện phải không?
Hai ta ai kiếm chuyện hả? Cản đường cái gì!
Tôi cản ở chổ này, mẹ nó ông muốn thế nào?
Đổng Học Bân là tính tình gì, vừa rồi trong lòng còn tự biên tự diễn nói mình càng ngày càng khoan dung, trên thực tế cũng là tự an ủi bản thân một chút, hắn có tính cách gì? Đó là chó chết cũng phải ăn xương, lúc đầu ở đơn vị mấy ngày nay Đổng Học Bân vẫn thay đổi một loại tính cách công tác khác, cái này là bởi vì vợ và mẹ vợ đều dặn hắn phải điệu thấp, nhưng hiện tại ở bên ngoài, Đổng Học Bân hiển nhiên không cần phải như vậy, sao còn có thể khách khí? Thằng nhãi này thẳng thắn đứng ở chỗ đó, người trước mặt đi, hắn cũng không nhúc nhích, như thế nhìn người đàn ông phía sau.
Trịnh Phi cũng phát hỏa, Cậu có đi hay không?
Đổng Học Bân nói: Tôi muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi!
Mọi người phía sau bị chặn, tất cả đều lớn tiếng oán giận.
Lúc này, một người tiếp viên hàng không rất đẹp vội vàng chen tới, Hai vị tiên sinh, đều bình tĩnh một chút, thông cảm lẫn nhau, phía sau người còn chờ đăng ký.
Đổng Học Bân vẫn không động.
Tiếp viên hàng không nhìn về phía hắn nói: Vị tiên sinh này, mời ngài đi.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Được, tôi cho cô mặt mũi. Thằng nhãi này thấy gái đẹp liền nhẹ dạ, tính cách của hắn đời này có lẽ cũng không đổi được.
Cảm ơn ngài. Tiếp viên hàng không nhìn vé đăng ký của hắn, Chỗ ngồi của ngài ngay tại đây.
Đổng Học Bân liền cầm hành lý tiến vào, đem đồ để lên trên, sau đó ngồi xuống ghế sát cửa sổ, không phản ứng người nọ.
Trịnh Phi liếc liếc hắn, cũng đi.
Không lâu, máy bay cất cánh, bắt đầu hành trình dài dòng.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Ba tiếng đồng hồ. . .
Máy bay có chút chậm, hơn ba giờ mới đến.
Chờ máy bay đáp xuống, Đổng Học Bân nhìn đồng hồ đã mười hai giờ, bất quá hắn ở trên máy bay đã ăn cơm thịt gà, không đói bụng, cũng không sốt ruột, chờ máy bay chậm rãi dừng lại trên đường băng, Đổng Học Bân thấy hai người bên cạnh đã cầm túi đi, hắn cũng đưa tay lấy túi của mình, theo đám người cùng nhau đi ra ngoài, đi xuống máy bay, thẳng đến phòng khách. Bất quá sân bay tương đối nhỏ, lối đi cũng không rộng, sau khi đi ra vẫn rất chật, nhất là những người phía sau đó bước chân gấp đến đáng sợ, hình như ra khỏi sân bay muộn một phút đồng hồ sẽ chết vậy, không ít người đi vượt qua mặt Đổng Học Bân, khiến cho Đổng Học Bân cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng bỗng nhiên, cái túi trên tay hắn bị người đụng phải.
Không đúng, nói chính xác hẳn là bị một cái va li đụng phải, Đổng Học Bân vẫn rất thả lỏng, trên tay cũng không dùng lực, cho nên túi trên tay lập tức bay ra ngoài.
Kịch!
Rơi xuống đất!
Đổng Học Bân vừa nhìn liền giận, hơi nghiêng đầu, xung quanh có một đống người, nhưng hắn liếc mắt thì thấy được gã đàn ông cách hắn gần nhất cũng là người lúc đăng ký gây xung đột với hắn, cũng rất xác định túi của mình là bị gã ta đụng phải, nhưng kết quả người nọ sau khi nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt tiếp tục đi tới phía trước, một câu cũng không nói, hình như không phải gã đụng, hoặc là căn bản không để ở trong lòng.
Đứng lại! Đổng Học Bân lớn tiếng nói.
Trịnh Phi tiếp tục đi, căn bản không phản ứng hắn.
Tôi con mẹ nó gọi ông đấy! Không nghe thấy hả? Đổng Học Bân quát.
Trịnh Phi sắc mặt trầm xuống, quay đầu lại nhìn hắn, Có bệnh hả? Sủa bậy à?
Đổng Học Bân giận dữ cười ngược, Ông đụng phải túi của tôi, không đem túi của tôi nhặt lên, không nói một câu xin lỗi với tôi, ông con mẹ nó còn có lý à? Mắng chửi người?
Trịnh Phi nói: Là cậu mắng chửi người!
Hai người vừa ồn ào, hành khách xung quanh đều tự giác né tránh, đi vòng quanh bọn họ.
Đổng Học Bân chỉ chỉ cái túi rơi trên mặt đất, Nhặt lên cho tôi.
Trịnh Phi lạnh lùng nói: Cậu không đi đứng ở đây cản đường! Cậu còn có lý?
Đổng Học Bân nói: Tôi muốn đi nhanh hay muốn đi chậm là tự do của tôi, chân mọc trên người tôi, tôi bước đi với tốc độ gì còn phải xin chỉ thị của ônghả? Ông tưởng mình là ông nội hả?
Trịnh Phi nghe nở nụ cười, Cậu còn có lý à?
Đổng Học Bân nói: Sao tôi cảm thấy ông cứ gây chuyện với tôi vậy hả? Đụng vào người rồi ông còn có đạo lý? Ông là cái lý luận gì thế! Tốc độ bước đi của tôi phải như ông sao? Người khác đi chậm hơn ông, bị ông đụng phải cũng là đáng đời? Đáng con mẹ nhà ông đấy! Ông tưởng mình là ai vậy hả? Hắn chỉ vào cái túi của mình, Tôi lập lại lần nữa, nhặt túi lên cho tôi, sau đó nói lời xin lỗi tôi, bằng không ngày hôm nay ông là đừng nghĩ đi.
Trịnh Phi nghe vậy, ngược lại không đi, xoay người trở về đứng ở trước mặt hắn, đem hành lý của mình buông xuống, Tôi ngày hôm nay cũng không vội, tôi muốn nhìn một chút, cậu làm sao không cho tôi đi! Tôi nói cho cậu biết! Túi tự cậu nhặt! Xin lỗi? Tôi còn muốn cậu xin lỗi tôi! Đường lớn như vậy cậu cứ đi chậm chạp ở giữa! Cậu có phải là có bệnh không hả? Cản đường người khác cậu còn hung hăng? Được! Tôi chơi với cậu!
Đổng Học Bân nói: Tôi chặn đường? Tôi tự mình đi đường của tôi, ông muốn đi thì ông vòng qua bên cạnh! Còn đụng tôi? Cháu trai cố ý phải không?
Trịnh Phi phát hỏa nói: Cậu mắng ai thế!
Đổng Học Bân chỉ vào mũi gã nói: Tôi chửi ông đấy!
Trịnh Phi vung tay hất cánh tay đang chỉ vào mặt mình của Đổng Học Bân, rất cố sức.
Nhưng Đổng Học Bân là thân thủ gì, tay của gã vừa chạm tới, Đổng Học Bân liền trở tay chụp tới, một tay bẻ cánh tay của Trịnh Phi!
Trịnh Phi cũng mới ba mươi tuổi, chính là lúc thân thể khoẻ mạnh, còn là dáng vóc của một người phương bắc, khí lực cũng rất lớn, thấy Đổng Học Bân dám động thủ, Trịnh Phi cũng nổi giận không ngớt, chân sau đá ra, ngoài miệng cũng mắng một câu, gã không ngờ rằng tại thành phố Hạ Hưng còn có người dám ra tay với gã.
Đổng Học Bân vừa né tránh, vừa hung hăng bẻ tay gã!
Trịnh Phi rất linh hoạt, thân thể chuyển dịch, lần thứ hai đá Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân hiển nhiên là nương tay, dù sao nơi này là sân bay của thành phố Hạ Hưng, cũng là phạm vi quản hạt của vợ, Đổng Học Bân làm người nhà của Tuệ Lan lần đầu tiên tới thì đánh người cũng có chút không tốt, nhưng không ra tay, cục tức này hắn nuốt không xuống được, vì vậy chỉ là đem cánh tay khống chế, cũng không có làm gãy xương.
Ngay trong lúc này, không ít sân bay nhân viên công tác Tuệ Lan chạy tới chổ này!
Dừng tay!
Đừng đánh đừng đánh!
Đều bình tĩnh một chút! Đừng ồn ào!
Các người làm gì thế! Đều buông tay cho tôi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|