Buổi trưa.
Phòng khách sân bay.
Nhân viên công tác sân bay đều chạy ra can ngăn.
Đổng Học Bân thấy có người mặc cảnh phục tới, cũng sẽ không động thủ lần nữa, nhìn mặt của Trịnh Phi, tay buông lỏng ra, không phải hắn sợ nhân viên công tác, Đổng Học Bân lớn như vậy còn chưa sợ qua ai, chỉ bất quá hắn hiện tại thành thục rất nhiều, hắn đây là cho bọn họ mặt mũi. Nhưng Trịnh Phi thấy Đổng Học Bân buông tay, cũng cho rằng hắn sợ. Trên thực tế gã không biết, Đổng Học Bân nếu như muốn đánh gã, trong vòng hai giây đồng hồ có thể khiến cho gã toàn thân gãy xương ngay cả đứng đều đứng không nổi, nếu như không có cái sức chiến đấu này, Đổng Học Bân cũng sẽ không là Đổng Học Bân.
Các người chuyện gì xảy ra? Một người nhân viên công tác nghiêm mặt.
Trịnh Phi cũng rất ngang, Đừng nói chúng tôi, hắn động tay các người không phát hiện hả?
Đổng Học Bân bật cười một tiếng, Hai ta ai động tay trước, ông còn trợn mắt nói nói dối à?
Quả thật là Trịnh Phi trước đó có hất cánh tay của Đổng Học Bân, bất quá gã không cho rằng đó là ra tay, cũng lười nhiều lời cùng người của sân bay, Gọi lãnh đạo các người tới đây!
Một nhân viên công tác nhìn gã, Lãnh đạo chúng tôi?
Trịnh Phi nói: Hứa Tường Lân có đây không? Gọi ổng tới!
Mấy người vừa nghe, đều là hơi ngẩn ra, không ngờ đối phương nhận thức Hứa chủ nhiệm.
Đổng Học Bân vừa nhìn cũng rõ ràng, ồ, đây là nhận thức người, bất quá. . . Hứa Tường Lân. . . Hứa Tường Lân, tên này có chút quen thuộc a
Một người hỏi: Ngài là?
Trịnh Phi nói: Tôi là Trịnh Phi của cục nông nghiệp thành phố Hạ Hưng, cậu nói với ổng, ổng sẽ biết.
Có người nghe qua liền nói, Ặc, ngài là Trịnh cục trưởng cục nông nghiệp?
Trịnh Phi không để ý đến hắn, nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Cái loại người gì thế!
Người mặc cảnh phục lập tức nói: Ngài chờ chút, tôi đi gọi Hứa chủ nhiệm.
Có người cầm bộ đàm nói một tiếng, có người đi xa gọi một cú điện thoại.
Người ta là lãnh đạo địa phương, bọn họ hiển nhiên không có khả năng chậm trễ, ở đây không phải kinh thành, mà là địa phương, vòng nhỏ hẹp ý thức tương đối mạnh.
Bên cạnh có một khu nghỉ ngơi, thấy rõ như vậy, Đổng Học Bân căn bản là không có một chút hoang mang, không nhanh không chậm chậm rãi bước đi qua ngồi xuống, cái túi của mình bị đụng rơi trên mặt đất hắn hiển nhiên là sẽ không đi nhặt, hắn đã nói khiến cho đối phương nhặt lên cho mình đồng thời xin lỗi, vậy khẳng định sẽ làm được.
Trịnh Phi thấy hắn thong dong như vậy, ánh mắt cũng là cười nhạt ... Gã là lãnh đạo cục nông nghiệp của thành phố Hạ Hưng, lần này đi kinh thành làm việc, ở kinh thành, cấp bậc của gã có thể không tính cái gì, chức vụ cũng không tính lớn, nhưng tại thành phố Hạ Hưng, Trịnh Phi vẫn là có mặt mũi rất lớn, cũng nhận thức không ít người, căn bản là không đem Đổng Học Bân để vào mắt, ngày hôm nay gã nổi giận, cũng không dự định đi, dù sao trở lại cũng không gấp, gã còn sẽ xử lý cái thằng theo gã thấy này không biết tốt xấu này, Trịnh Phi làm sao chịu nổi cục tức như vậy, trong lòng gã cũng nghẹn một cục giận, ở kinh thành gã mất mặt, nhưng ở sân nhà của mình, còn thu thập không được một người bên ngoài? Trịnh Phi cảm thấy nếu vậy thì mình đã sống uổng phí!
Đổng Học Bân ngồi.
Trịnh Phi làm lãnh đạo, tự nhiên cũng không thể hạ khí thế, đồng dạng đặt mông ngồi ở khu nghỉ ngơi, chỉ bất quá cách vài cái ghế giữa hai người.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Trịnh Phi vừa nhìn, liền tiếp: A lô, Vương cục trưởng.
Đã trở về sao? Chuyện tình làm thế nào? Người của đầu kia nói.
Không khác biệt lắm, hẳn là không thành vấn đề, trở lại tôi báo cáo cùng ngài.
Làm tốt lắm, cũng khổ cực cậu đi một chuyến, sao? Vừa xuống máy bay?
Đúng vậy, bên này gặp phải một chút sự tình, còn đang xử lý, có thể sẽ trở về buổi chiều.
Ừm, mau chóng xử lý, sau đó trực tiếp đi đại viện thị ủy là được, Tạ bí thư sáng sớm họp, báo cáo của cục nông nghiệp cô ấy còn chờ xem.
Được, tôi tận lực nhanh chút.
Cúp điện thoại, Trịnh Phi nhìn thời gian, cảm thấy cũng không phải tranh thủ, bất quá trong lòng cũng có tính toán, biết mình về muộn mấy giờ, bởi vì Tạ bí thư mới tới thật sự có chút. . . Mặt ngoài nhìn qua suốt ngày cười tủm tỉm, tựa như đặc biệt ôn hòa, thế nhưng Tạ bí thư vừa tiền nhiệm hai ngày sau, một người cán bộ bên dưới cũng không biết chống đối cô ấy như thế nào, kết quả Tạ bí thư lúc đó cũng không phát hỏa, vẫn là cười cười nói chuyện xong với người đó, tựa như không để trong lòng, nhưng sáng sớm ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy, Tạ bí thư trực tiếp bổ mệnh đem người nọ điều đến một huyện, rõ ràng là cho sung quân, điều này làm cho rất nhiều người đều trong lòng rùng mình, mới hậu tri hậu giác phát hiện nữ bí thư mới tới này căn bản là không có tính tình tốt như trên mặt, mà là một người lãnh đạo ngoài nóng trong lạnh, cái này coi như là quan mới tiền nhiệm đốt ba ngọn lửa, đến tận đây, trong lòng mọi người cũng đều có một suy nghĩ, biết tính cách của Tạ bí thư.
Trước hai giờ.
Trước hai giờ phải trở về.
Trịnh Phi đã nghĩ xong, sau đó thì bắt chéo chân chờ.
Đổng Học Bân còn nhàn nhã hơn so với gã, tựa như cũng không biết gã đi tìm người, lẩm bẩm một điệu nhạc rất thản nhiên tự đắc.
Sau vài phút.
Rốt cục, người đến.
Trịnh cục trưởng! Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mang theo không ít người đi tới.
Trịnh Phi nhìn bên kia, cũng đứng dậy đi qua, Lão Hứa, ông tới thật chậm.
Người trung niên cười nói: Đang ăn cơm, nghe có người gây xung đột với ngài, tôi buông đũa chạy tới, ha ha, xảy ra chuyện gì?
Hai người nhìn qua coi như rất thuộc.
Trịnh Phi thì chỉ chỉ Đổng Học Bân phía sau, Chính là hắn, vừa rồi trên máy bay ngang ngược với tôi, còn mắng chửi người, sau khi xuống máy bay còn nói tôi cố ý đụng hắn, quả thật cố tình gây sự, cuối cùng còn ra tay với tôi. Gã đưa tay chỉ chỉ cánh tay của mình, Ông xem.
Hứa Tường Lân nhíu nói: Còn có việc này?
Trịnh Phi nói: Lão Hứa, các người nhìn xử lý đi.
Được, ngài đừng quản. Hứa Tường Lân nhìn hướng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đã nhìn về phía ông ta trước tiên, kết quả hai người liếc nhìn nhau, tất cả đều sửng sốt một chút.
Đổng Học Bân? Hứa Tường Lân con mắt mị lại, không ngờ rằng oan gia ngõ hẹp, ở đây nhìn thấy hắn.
Đổng Học Bân cũng cười, Tôi nói vừa rồi nghe tên quen tai như thế, thì ra là Hứa Khoa trưởng. Sau đó thoáng nhìn qua, lại có thể cũng từ trong những người phía sau thấy được con trai của Hứa Khoa trưởng Hứa Đông, cũng cười phất phất tay với hắn, Tiểu Đông à, các người sao ở đây thế?
Hứa Đông cũng nhận ra Đổng Học Bân, Là cậu?
Trịnh Phi ngẩn ra, Các người nhận thức?
Hứa Tường Lân biểu tình không quá đúng, Đúng vậy, hàng xóm cũ trước đây.
Đổng Học Bân đưa tay đi qua muốn bắt tay với hắn, Hứa Khoa trưởng đã lâu không gặp.
Hứa Tường Lân không vươn tay, mắt lạnh lẽo nhìn hắn, Đều đã nhiều năm không gặp, được, vẫn không thay đổi.
Trịnh Phi thấy thế cũng thấy rõ ràng, quan hệ của hai cha con Hứa Tường Lân và Hứa Đông cùng Đổng Học Bân vô cùng không tốt, khẳng định trước từng có xung đột Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Phòng khách sân bay.
Nhân viên công tác sân bay đều chạy ra can ngăn.
Đổng Học Bân thấy có người mặc cảnh phục tới, cũng sẽ không động thủ lần nữa, nhìn mặt của Trịnh Phi, tay buông lỏng ra, không phải hắn sợ nhân viên công tác, Đổng Học Bân lớn như vậy còn chưa sợ qua ai, chỉ bất quá hắn hiện tại thành thục rất nhiều, hắn đây là cho bọn họ mặt mũi. Nhưng Trịnh Phi thấy Đổng Học Bân buông tay, cũng cho rằng hắn sợ. Trên thực tế gã không biết, Đổng Học Bân nếu như muốn đánh gã, trong vòng hai giây đồng hồ có thể khiến cho gã toàn thân gãy xương ngay cả đứng đều đứng không nổi, nếu như không có cái sức chiến đấu này, Đổng Học Bân cũng sẽ không là Đổng Học Bân.
Các người chuyện gì xảy ra? Một người nhân viên công tác nghiêm mặt.
Trịnh Phi cũng rất ngang, Đừng nói chúng tôi, hắn động tay các người không phát hiện hả?
Đổng Học Bân bật cười một tiếng, Hai ta ai động tay trước, ông còn trợn mắt nói nói dối à?
Quả thật là Trịnh Phi trước đó có hất cánh tay của Đổng Học Bân, bất quá gã không cho rằng đó là ra tay, cũng lười nhiều lời cùng người của sân bay, Gọi lãnh đạo các người tới đây!
Một nhân viên công tác nhìn gã, Lãnh đạo chúng tôi?
Trịnh Phi nói: Hứa Tường Lân có đây không? Gọi ổng tới!
Mấy người vừa nghe, đều là hơi ngẩn ra, không ngờ đối phương nhận thức Hứa chủ nhiệm.
Đổng Học Bân vừa nhìn cũng rõ ràng, ồ, đây là nhận thức người, bất quá. . . Hứa Tường Lân. . . Hứa Tường Lân, tên này có chút quen thuộc a
Một người hỏi: Ngài là?
Trịnh Phi nói: Tôi là Trịnh Phi của cục nông nghiệp thành phố Hạ Hưng, cậu nói với ổng, ổng sẽ biết.
Có người nghe qua liền nói, Ặc, ngài là Trịnh cục trưởng cục nông nghiệp?
Trịnh Phi không để ý đến hắn, nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Cái loại người gì thế!
Người mặc cảnh phục lập tức nói: Ngài chờ chút, tôi đi gọi Hứa chủ nhiệm.
Có người cầm bộ đàm nói một tiếng, có người đi xa gọi một cú điện thoại.
Người ta là lãnh đạo địa phương, bọn họ hiển nhiên không có khả năng chậm trễ, ở đây không phải kinh thành, mà là địa phương, vòng nhỏ hẹp ý thức tương đối mạnh.
Bên cạnh có một khu nghỉ ngơi, thấy rõ như vậy, Đổng Học Bân căn bản là không có một chút hoang mang, không nhanh không chậm chậm rãi bước đi qua ngồi xuống, cái túi của mình bị đụng rơi trên mặt đất hắn hiển nhiên là sẽ không đi nhặt, hắn đã nói khiến cho đối phương nhặt lên cho mình đồng thời xin lỗi, vậy khẳng định sẽ làm được.
Trịnh Phi thấy hắn thong dong như vậy, ánh mắt cũng là cười nhạt ... Gã là lãnh đạo cục nông nghiệp của thành phố Hạ Hưng, lần này đi kinh thành làm việc, ở kinh thành, cấp bậc của gã có thể không tính cái gì, chức vụ cũng không tính lớn, nhưng tại thành phố Hạ Hưng, Trịnh Phi vẫn là có mặt mũi rất lớn, cũng nhận thức không ít người, căn bản là không đem Đổng Học Bân để vào mắt, ngày hôm nay gã nổi giận, cũng không dự định đi, dù sao trở lại cũng không gấp, gã còn sẽ xử lý cái thằng theo gã thấy này không biết tốt xấu này, Trịnh Phi làm sao chịu nổi cục tức như vậy, trong lòng gã cũng nghẹn một cục giận, ở kinh thành gã mất mặt, nhưng ở sân nhà của mình, còn thu thập không được một người bên ngoài? Trịnh Phi cảm thấy nếu vậy thì mình đã sống uổng phí!
Đổng Học Bân ngồi.
Trịnh Phi làm lãnh đạo, tự nhiên cũng không thể hạ khí thế, đồng dạng đặt mông ngồi ở khu nghỉ ngơi, chỉ bất quá cách vài cái ghế giữa hai người.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Trịnh Phi vừa nhìn, liền tiếp: A lô, Vương cục trưởng.
Đã trở về sao? Chuyện tình làm thế nào? Người của đầu kia nói.
Không khác biệt lắm, hẳn là không thành vấn đề, trở lại tôi báo cáo cùng ngài.
Làm tốt lắm, cũng khổ cực cậu đi một chuyến, sao? Vừa xuống máy bay?
Đúng vậy, bên này gặp phải một chút sự tình, còn đang xử lý, có thể sẽ trở về buổi chiều.
Ừm, mau chóng xử lý, sau đó trực tiếp đi đại viện thị ủy là được, Tạ bí thư sáng sớm họp, báo cáo của cục nông nghiệp cô ấy còn chờ xem.
Được, tôi tận lực nhanh chút.
Cúp điện thoại, Trịnh Phi nhìn thời gian, cảm thấy cũng không phải tranh thủ, bất quá trong lòng cũng có tính toán, biết mình về muộn mấy giờ, bởi vì Tạ bí thư mới tới thật sự có chút. . . Mặt ngoài nhìn qua suốt ngày cười tủm tỉm, tựa như đặc biệt ôn hòa, thế nhưng Tạ bí thư vừa tiền nhiệm hai ngày sau, một người cán bộ bên dưới cũng không biết chống đối cô ấy như thế nào, kết quả Tạ bí thư lúc đó cũng không phát hỏa, vẫn là cười cười nói chuyện xong với người đó, tựa như không để trong lòng, nhưng sáng sớm ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy, Tạ bí thư trực tiếp bổ mệnh đem người nọ điều đến một huyện, rõ ràng là cho sung quân, điều này làm cho rất nhiều người đều trong lòng rùng mình, mới hậu tri hậu giác phát hiện nữ bí thư mới tới này căn bản là không có tính tình tốt như trên mặt, mà là một người lãnh đạo ngoài nóng trong lạnh, cái này coi như là quan mới tiền nhiệm đốt ba ngọn lửa, đến tận đây, trong lòng mọi người cũng đều có một suy nghĩ, biết tính cách của Tạ bí thư.
Trước hai giờ.
Trước hai giờ phải trở về.
Trịnh Phi đã nghĩ xong, sau đó thì bắt chéo chân chờ.
Đổng Học Bân còn nhàn nhã hơn so với gã, tựa như cũng không biết gã đi tìm người, lẩm bẩm một điệu nhạc rất thản nhiên tự đắc.
Sau vài phút.
Rốt cục, người đến.
Trịnh cục trưởng! Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mang theo không ít người đi tới.
Trịnh Phi nhìn bên kia, cũng đứng dậy đi qua, Lão Hứa, ông tới thật chậm.
Người trung niên cười nói: Đang ăn cơm, nghe có người gây xung đột với ngài, tôi buông đũa chạy tới, ha ha, xảy ra chuyện gì?
Hai người nhìn qua coi như rất thuộc.
Trịnh Phi thì chỉ chỉ Đổng Học Bân phía sau, Chính là hắn, vừa rồi trên máy bay ngang ngược với tôi, còn mắng chửi người, sau khi xuống máy bay còn nói tôi cố ý đụng hắn, quả thật cố tình gây sự, cuối cùng còn ra tay với tôi. Gã đưa tay chỉ chỉ cánh tay của mình, Ông xem.
Hứa Tường Lân nhíu nói: Còn có việc này?
Trịnh Phi nói: Lão Hứa, các người nhìn xử lý đi.
Được, ngài đừng quản. Hứa Tường Lân nhìn hướng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đã nhìn về phía ông ta trước tiên, kết quả hai người liếc nhìn nhau, tất cả đều sửng sốt một chút.
Đổng Học Bân? Hứa Tường Lân con mắt mị lại, không ngờ rằng oan gia ngõ hẹp, ở đây nhìn thấy hắn.
Đổng Học Bân cũng cười, Tôi nói vừa rồi nghe tên quen tai như thế, thì ra là Hứa Khoa trưởng. Sau đó thoáng nhìn qua, lại có thể cũng từ trong những người phía sau thấy được con trai của Hứa Khoa trưởng Hứa Đông, cũng cười phất phất tay với hắn, Tiểu Đông à, các người sao ở đây thế?
Hứa Đông cũng nhận ra Đổng Học Bân, Là cậu?
Trịnh Phi ngẩn ra, Các người nhận thức?
Hứa Tường Lân biểu tình không quá đúng, Đúng vậy, hàng xóm cũ trước đây.
Đổng Học Bân đưa tay đi qua muốn bắt tay với hắn, Hứa Khoa trưởng đã lâu không gặp.
Hứa Tường Lân không vươn tay, mắt lạnh lẽo nhìn hắn, Đều đã nhiều năm không gặp, được, vẫn không thay đổi.
Trịnh Phi thấy thế cũng thấy rõ ràng, quan hệ của hai cha con Hứa Tường Lân và Hứa Đông cùng Đổng Học Bân vô cùng không tốt, khẳng định trước từng có xung đột Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|