Sau buổi trưa.
Gió lạnh vừa hết, một vài tia ấm áp lại chiếu sáng.
Bệnh viện nhân dân huyện, tầng năm, trong một phòng bệnh, Đổng Học Bân được ủy ban kỷ luật đặc biệt đưa về đẩy ra cửa phòng bệnh, vừa nhìn vào trong, hai vợ chồng cậu mợ, dì cả và dì Hai chú Hai, còn có em gái Đường Cẩn bọn họ đều chưa đi, đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh cười đùa trò chuyện với Loan Hiểu Bình, trên bàn bên cạnh có một ít hộp cơm, có cơm có rau, xem ra là vừa ăn cơm xong.
Mẹ, cảm giác thế nào? Đổng Học Bân đi vào.
Cậu cười nói: Bác sĩ vừa lại xét nghiệm huyết, nói không có chuyện gì.
Loan Hiểu Bình nhìn con trai, Buổi sáng con đi đâu vậy? Sao giờ mới về? Ngay cả một điện thoại cũng không gọi.
À, bên đơn vị có chút việc, con đi qua xử lý một chút, hiện tại xong rồi.
Đổng Học Bân sợ mẹ già lo lắng, đương nhiên sẽ không đem chuyện hắn bị ủy ban kỷ luật mang đi nói ra. Lúc này, Lưu Lập một thân cảnh phục từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một cuộn phim và vài phiếu xét nghiệm, hẳn là tới đây sớm rồi, vừa rồi là đi lấy đồ cho Loan Hiểu Bình. Lưu Lập là bạn trai của Đường Cẩn, trước đây làm hiệp cảnh đồn công an thôn Vũ Điền, sau đó chuyển chính thức cũng là Đổng Học Bân giúp, ấn tượng của hắn đối với Lưu Lập cũng không tệ lắm.
Đổng cục trưởng. Thấy Đổng Học Bân, biểu tình Lưu Lập liền câu nệ lên.
Đổng Học Bân cười cười, Còn gọi cục trưởng gì, gọi anh đi, đều sắp là người một nhà.
Lưu Lập ngượng ngùng nói: Đổng ca.
Anh họ. Đường Cẩn làm nũng ômtay của Đổng Học Bân, lắc qua lắc lại, Anh nói mà quên hết trơn rồi à, nói một thời gian nữa cho Lưu Lập nhà em điều đến trong huyện mà.
Chuyện này Đổng Học Bân trước đây quả thật đáp ứng qua, điều Lưu Lập tới cục công an huyện, tìm một công tác cho Đường Cẩn tại trong huyện, như vậy sau này hai người kết hôn hoặc là ở chung có thể cùng sống trong huyện không cần ở riêng, bất quá sau khi mua nhà cho hai người Đường Cẩn, bên Đổng Học Bân có rất nhiều chuyện, vài lần đều suýt chết, vừa nằm viện vừa nghỉ ngơi, trong lúc nhất thời thật đúng là quên mất chuyện này, dì Hai chú Hai và Lưu Lập bọn họ đương nhiên không thể đề cập đến, lời này để Đường Cẩn nói là thích hợp nhất.
Nghe vậy, Đổng Học Bân vỗ trán, Nhà ở đều lắp đặt thiết bị xong rồi?
Sớm xong rồi. Đường Cẩn quyệt miệng nói: Còn vẫn muốn cho anh qua xem, anh lại bận, không thời gian.
Đổng Học Bân cười một tiếng, Tại anh tại anh, bận quá quên mất, chuyện của tiểu Lưu anh sẽ mau chóng làm.
Vừa nghe, Loan Hiểu Bình trên giường bệnh trừng con trai một cái, Con mau chóng làm đi, đến lúc đó lại bận quên mất, đừng nói nữa, hôm nay con làm cho tiểu Cẩn và tiểu Lưu, nhà ở đều lắp đặt thiết bị xong mấy ngày nay rồi, mẹ đã qua nhìn, không tồi, dì Hai chú Hai con cũng suy nghĩ muốn để cho hai đứa sớm kết hôn một chút, con sớm làm một chút, người ta cũng sống sớm một chút, đừng chậm trễ chuyện này.
Đổng Học Bân lúng túng nói: Được được, nghe mẹ, tôi đi gọi điện thoại.
Dì Hai nhanh chóng nói: Chị, Tiểu Bân, không có việc gì, không nóng nảy.
Dì Hai, dì đừng quản, giao cho con đi.
Đổng Học Bân ra phòng bệnh đi tới một cửa sổ bên cạnh hành lang, ghé vào cửa sổ mồi một điếu thuốc, lại gọi cho phó cục trưởng cục công an Tần Dũng, A lô, Tần cục trưởng.
Là Đổng cục trưởng à, ha ha, tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây. Tần Dũng cười nói.
Đổng Học Bân vui đùa nói: Làm cho anh lo lắng, không có chuyện gì, coi như đi ủy ban kỷ luật du ngoạn.
Ha ha, tôi cũng nghe nói, không có việc gì là tốt rồi.
Sau đó, Đổng Học Bân đem chuyện muốn đem Lưu Lập của đồn công an thôn Vũ Điền điều đến cục công an huyện nói cùng Tần Dũng, thôn Vũ Điền lúc đầu cũng là đồn công an Tần Dũng phân công quản lý, điều một cảnh sát nhân dân đến đây, vốn không phải vấn đề gì, chỉ là Tần Dũng nói cho hắn, nếu như Lưu Lập muốn tiến vào đội tuần cảnh hoặc đội cảnh sát giao thông, gã đều có thể làm, dù sao Tần Dũng cũng được phân công quản lý những cái này, một câu nói thậm chí một cú điện thoại là có thể làm, nhưng muốn tiến đội hình cảnh hoặc là khoa trị an, gã không dễ làm, ý tứ cũng là muốn cho Đổng Học Bân nói chuyện với bên kia một câu, có người tiếp Tần Dũng mới có thể điều người.
Trước đây, Đổng Học Bân đáp ứng dì Hai bọn họ chính là đem Lưu Lập điều đến đội cảnh sát giao thông, bất quá hiện tại nhân mạch và lực ảnh hưởng cũng có một chút dư dả, suy nghĩ một chút, hay là để đám người đến giúp, huống chi là chuyện của em gái mình, tiền đồ phát triển của cảnh sát giao thông bên kia so ra vẫn kém một ít, kết quả là, Đổng Học Bân trực tiếp gọi điện thoại cho bên khoa trị an, hiện tại khoa trưởng gọi là Thường Hải Lượng, Đổng Học Bân cũng không quá thân quen với gã, nhưng cũng có nói chuyện qua vài lần, đối phương vừa nghe là điều một người đi qua, rất cho Đổng Học Bân mặt mũi, không hề nghĩ ngợi đáp ứng ngay lập tức.
Trở lại phòng bệnh, Đường Cẩn và Lưu Lập đều nhìn về phía hắn.
Đổng Học Bân cười ha ha, Được rồi, chờ điều lệnh, đi khoa trị an.
Đường Cẩn sửng sốt một chút, Không phải nói đi đội cảnh sát giao thông sao? Sao thành khoa trị an?
Không muốn à? Được, vậy đi đội cảnh sát giao thông. Đổng Học Bân cười nói.
Ai da, em nói không muốn lúc nào, em là vui vẻ đó. Đường Cẩn lắc lắc cánh tay hắn, Khoa trị an tốt hơn đội cảnh sát giao thông, cảm ơn anh họ. Khoa trị an quả thật là một lựa chọn không tồi, có tiền đồ hơn so với cảnh sát giao thông hay tuần cảnh, có ít nguy hiểm hơn so với đội hình cảnh, Đổng Học Bân cũng là vì lo lắng cho Đường Cẩn mới không muốn cho Lưu Lập đi đội hình cảnh, thứ nhất thời gian công tác rất loạn, thứ hai không an toàn.
Lưu Lập nghe xong, cũng là trong lòng cảm động, Cảm ơn đổng ca, cảm ơn.
Người một nhà, đừng khách khí. Đổng Học Bân vỗ vỗ vai của Lưu Lập, Tần cục trưởng có quan hệ không tồi với anh, chuyện này làm xong cậu nhớ đi bái phỏng một chút, Thường khoa trưởng cũng vậy, đến lúc đó chuẩn bị hai phần rượu thuốc nhá.
Lưu Lập nói: Em rõ ràng.
Anh họ. Đường Cẩn đôi mắt trông mong nhìn hắn, . . . Công tác của em đâu?
Đổng Học Bân vỗ trán lần hai, Ặc, của em chờ một chút, anh suy nghĩ. Chủ yếu là bên mấy doanh nghiệp nhà nước này, Đổng Học Bân không có giao tiếp gì, một người cũng không nhận ra, Tiểu Cẩn, em trước từ chức đi, trực tiếp dọn vào trong huyện ở, qua mấy ngày nữa anh nghĩ biện pháp cho em.
Đang nói, cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài gõ gõ, đi vào là một người thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi.
Đường Cẩn gần cửa nhất sắc mặt nghi hoặc, Cô là?
Đổng Học Bân ngẩn ra, chuyển tức cười đón, Thư ký Hồ, ngọn gió nào thổi chị đến đây vậy.
Ha ha. Hồ Tư Liên cười nói: Không có gió tôi không thể tới?
Lần kia Đổng Học Bân nằm viện, Tạ Tuệ Lan tới thăm bệnh mang theo Hồ Tư Liên tới một lần, mấy người này cũng đều gặp qua, chỉ là lúc đó lo giới thiệu Tạ Tuệ Lan, cũng không có giới thiệu Hồ Tư Liên đứng ngoài cửa. Thấy thế, Đổng Học Bân quay lại với người trong nhà giới thiệu nói: Đây là thư ký Hồ, đệ nhất thư ký chính phủ huyện. Nếu nói là đệ nhất thư ký của trong huyện, nói cách khác chính là thư ký của bí thư huyện uỷ thư ký Chu, còn nói đệ nhất thư ký của chính phủ huyện, đó chính là của Tạ Tuệ Lan.
Thư ký của huyện trưởng?
Mấy người cậu dì liền bị chấn động thần tình, Thư ký Hồ, xin chào xin chào.
Lưu Lập cũng khẩn trương lên.
Hồ Tư Liên gật đầu chào hỏi bọn họ, lập tức cười khổ nói: Đừng nghe Đổng cục trưởng nịnh tôi, cái gì mà đệ nhất thư ký, cũng là một nhân viên thông tin. Nếu như là người trong thể chế, Hồ Tư Liên sẽ không nói lời, cũng là một nhân viên thông tin, những lời này nếu như truyền tới lỗ tai người khác có thể lý giải thành rất nhiều ý tứ, bất quá Hồ Tư Liên không đem Đổng Học Bân là người ngoài, mấy người ở đây cũng không phải người trong thể chế, cho nên nói khiêm tốn một chút cũng không có gì, ngược lại có vẻ thân cận.
Tiểu Bân, nhanh để cho thư ký Hồ ngồi đi, đỡ mẹ lên. Loan Hiểu Bình chống tay muốn ngồi dậy trên giường.
Hồ Tư Liên nhanh chóng đến đỡ bà ấy : Dì, dì đừng ngồi dậy, vừa làm xong phẩu thuật, dì nằm đi Cô ấy trong tay còn cầm đồ, là một ít hoa quả vừa mua, sau khi để cho Loan Hiểu Bình nằm xuống, Hồ Tư Liên liền đem hoa quả đặt trên bàn : Tạ huyện trưởng kêu con đến thăm dì, thân thể dì thế nào?
Loan Hiểu Bình vừa mừng vừa sợ : Không có việc gì, không có việc gì, cảm ơn Tạ huyện trưởng quan tâm
Hồ Tư Liên cười ha ha, nói chuyện tâm sự với Loan Hiểu Bình.
Mấy người cậu và mợ liếc nhau, lần trước Tiểu Bân nằm viện Tạ huyện trưởng tự mình tới thăm bệnh, lúc này mẹ của Tiểu Bân nằm viện, Tạ huyện trưởng cũng gọi thư ký tới, còn mang theo hoa quả, từ cái này là có thể nhìn ra tới Tạ huyện trưởng coi trọng đối với Tiểu Bân. Hồ Tư Liên cũng rõ ràng, cô ấy vì chuyện Đổng Học Bân bị ủy ban kỷ luật mang đi nên đến, Đổng cục trưởng bị thẩm tra, Tạ huyện trưởng vẫn không nhanh không chậm, không có một tia lo lắng, cuối cùng chờ Đổng Học Bân đi ra Hồ Tư Liên mới rõ ràng, Tạ huyện trưởng sớm biết chuyện Đổng Học Bân trúng vé số, hiển nhiên không chỉ trên công tác, Tạ huyện trưởng và Đổng cục trưởng có quan hệ cũng tốt.
Hàn huyên một hồi, Đổng Học Bân đột nhiên nhớ tới sự kiện.
Chị Hồ. Đổng Học Bân lôi kéo Đường Cẩn, Đây là em gái tôi Đường Cẩn, chị xem thế nào?
Hồ Tư Liên cười, Không tồi, vừa đẹp vừa thông minh, ha ha.
Đổng Học Bân nói: Vậy sao? Tôi vì chuyện công tác của em nó mà phát sầu đây, em nó hiện tại làm việc tại một nhà xưởng ở thôn, một đứa nhỏ lại là con gái, làm cái này cũng không phải chuyện tốt, tôi đã muốn cho nó đến trong huyện tìm đơn vị tốt chút. . .
Hồ Tư Liên liền rõ ràng, thống khoái nói: Được, tôi giúp đỡ hỏi một chút cho.
Ấy, vậy cảm ơn nha.
Cậu còn khách khí với tôi làm gì.
Thấy Đường Cẩn có chút ngây người, Đổng Học Bân lay cô ấy một chút, Còn không cảm ơn chị Hồ.
Đường Cẩn vội nói cảm ơn, dì Hai chú Hai bọn họ cũng lập tức biểu thị cảm ơn, để cho thư ký huyện trưởng giúp đỡ tìm công tác, cái này nhiều mặt mũi lắm.
Cuối cùng, Hồ Tư Liên cáo từ rời khỏi, Đổng Học Bân đi ra ngoài tiễn cô ấy.
Trong hành lang, Hồ Tư Liên cười nói: Đổng cục trưởng, lúc nào mời khách ăn?
Đâu có, buổi tối chị có thời gian thì buổi tối xin mời.
Ha ha, tiệm cơm bình thường cũng phải có phần tôi, ít nhất là quán ăn năm sao mới được. Hồ Tư Liên vui đùa nhìn hắn, Tôi đã biết, cậu trúng vé số đến mấy chục triệu, hiện tại trở thành cán bộ có tiền nhất của huyện Duyên Đài chúng ta, tôi phải ăn hết một góc của cậu mới được. Có thể tại huyện Duyên Đài còn có cán bộ giàu có hơn so với Đổng Học Bân, nhưng thứ này tuyệt đối là tài sản không thể lộ ra bên ngoài, cho nên Đổng Học Bân thật đúng là cán bộ giàu nhất Duyên Đài thậm chí thành phố Phần Châu.
Vui đùa chốc lát, hai người đi tới đầu hành lang.
Hồ Tư Liên hơi nghiêng đầu, Đừng tiễn nữa, tôi còn chưa quay về.
Ừm? Đổng Học Bân quan tâm nói: Thân thể khó chịu?
Không phải, Tạ huyện trưởng kêu tôi tới nhìn cục trưởng Mạnh một cái. Bên này quẹo một cái cũng là phòng bệnh của Mạnh Tường Lân.
Đổng Học Bân trong lòng nói nhìn ổng cái gì, bất quá cũng biết Mạnh Tường Lân là người đứng đầu của cục chiêu thương, Tạ Tuệ Lan phái thư ký Hồ thăm bệnh cũng là đương nhiên.
Hồ Tư Liên bỗng nhiên nhỏ giọng nói, Tôi nghe nói, cục trưởng Mạnh có thể muốn nghỉ bệnh.
. . . Thật sao? Đổng Học Bân kinh ngạc.
Hồ Tư Liên ừ một tiếng, Não tụ huyết, loại bệnh này cũng không trị được, cũng trị không khỏi, cùng lắm giảm bớt một chút bệnh trạng, bất quá cục trưởng Mạnh ngày đó bị giật mình trong thang máy, tình trạng thân thể vô cùng không tốt, lúc gọi điện thoại báo cáo công tác âm thanh cũng không lưu loát, gián đoạn, nghe ngữ khí của ông ta tựa hồ có ý sớm lui xuống, cụ thể thế nào còn không biết, bất quá hẳn là vậy rồi.
Nhìn theo Hồ Tư Liên vào phòng bệnh của Mạnh Tường Lân, Đổng Học Bân xoay người trở về một hành lang khác, ghé vào cửa sổ nhìn xa xa.
Mạnh Tường Lân muốn nghỉ bệnh?
Cái này không thể không khiến cho Đổng Học Bân động tâm lên.
Quả thật, cục chiêu thương ở huyện khác có thể là một chổ rất nóng, dù sao mấy năm nay các khu đều đang chiêu thương rất hấp tấp, thậm chí nói đến kinh tế phát triển, chữ đầu tiên mà rất nhiều cán bộ nghĩ đến cũng là Chiêu thương , nhưng tại huyện Duyên Đài, một nơi nghèo khổ như vậy, cục chiêu thương cũng không phải một chổ nóng, đây là chổ có rất nhiều hạn chế, nhưng mà nguyên nhân cũng chính là vì như vậy, Đổng Học Bân mới động tâm.
Cái mà hắn thèm muốn chính là chức vụ chính khoa đấy!
Cục tài chính, cục giám sát, loại địa phương này Đổng Học Bân không đủ lý lịch, hắn mới tiến vào thể chế một năm, lên tới phó khoa đã rất đặc biệt, muốn lên lại chính khoa vẫn còn chưa có khả năng, nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết cái này căn bản không có khả năng, hơn nữa cái loại địa phương này hiện tại cũng không có ghế trống, về phần cục văn hóa hoặc là cục dân chính, cũng không phải trạm trung chuyển của con đường làm quan, ở chỗ đó dưỡng lão còn không khác biệt lắm, trong công tác cũng không xảy ra chính sách quan trọng, Đổng Học Bân đương nhiên nhìn cũng chướng mắt.
Cục chiêu thương. . .
Hiện tại suy nghĩ một chút, cái này thật đúng là một chổ rất phù hợp.
Cái gì gọi là phù hợp, thứ nhất là cục chiêu thương rất có tiềm lực phát triển, là một chổ có thể có cơ hội ra thành tích, thứ hai cục chiêu thương ôn hoà . . . có thể nói cơ quan bộ phận nào càng lạnh thì càng thích hợp với cái phần lý lịch không tính là dày của Đổng Học Bân, hắn đưa tay miễn cưỡng có thể đủ đến, thứ ba, cũng là cái quan trọng nhất, hiện tại Mạnh Tường Lân rất có thể muốn nghỉ bệnh, chức vụ đứng đầu đang thiếu, cơ hội cũng đang tới!
Cục chiêu thương. . . Cục chiêu thương. . .
Một chổ rất tốt !
Đổng Học Bân càng nghĩ tâm càng nóng, trước đó còn vì chuyện chính khoa mà phát sầu, hiện tại đã tới một kỳ ngộ rất lớn, chính là mình trong lúc vô ý dùng BACK hù dọa Mạnh Tường Lân, đây là ông trời cũng có mắt, không làm cho mình phải chịu thiệt!
Cũng chính là cái này!
Vào lúc ban đêm, Đổng Học Bân về đến nhà cầm điện thoại suy nghĩ.
Năm phút đồng hồ. . . Mười phút. . . Hai mươi phút. . .
Rốt cục, Đổng Học Bân hạ quyết tâm gọi cho điện thoại của Tạ Tuệ Lan, A lô, Tạ tỷ.
Tiểu Đổng à, “cậu” có chuyện gì? Cô ấy có thể ở trên xe, mơ hồ có thể nghe được âm thanh radio.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, Cái kia, tôi nghe nói Mạnh Tường Lân cục trưởng Mạnh có phải là muốn nghỉ bệnh không?
Ha ha, tin tức của cậu rất linh thông, có thể là vậy, tôi thấy ông ta có ý trong phương diện này, nhưng còn chưa có xác định, phải xem kết quả kiểm tra của ngày mai.
Vậy ngài thấy, nếu như ông ta thật sự lui ra, tôi có thể hay không. . . Khụ khụ. . .
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: Có thể hay không cái gì?
Ngài cái này không phải biết rõ cố hỏi sao? Đổng Học Bân ngượng ngùng cười, há mồm nói thẳng luôn: Tôi nếu như tiếp vị trí của ổng, ngài xem có phải là. . .
Tâm tiến tới của cậu rất mạnh, vừa chọc ra phiền phức lớn như vậy, còn dám nghĩ đến cái này? Ừm?
Ặc, không được thì thôi, coi như tôi chưa nói gì hết.
Ha ha. . . Tạ Tuệ Lan dừng lại một hơi, Được rồi, tôi đã biết.
Chiếm được câu trả lời thuyết phục của Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân rốt cuộc định xuống, lúc này, hắn không có suy nghĩ tình thế bắt buộc cái gì, Đổng Học Bân cũng biết muốn thông qua từ thường uỷ huyện đề danh mình trên cơ bản không có khả năng, nhưng nếu như ngay cả liều mạng cũng không có tư cách liều mạng, vậy thì không ổn đâu, cho nên hắn nghĩ trước nên đem cái việc đề danh chính khoa giành tới tay, từ từ tranh một phen, được hay không thì sau đó tính.
. . .
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.
Ba ngày trôi qua.
Đổng Học Bân có thời gian rãnh lại đến bệnh viện nhân dân huyện thăm mẹ già, tiện thể nhìn chằm chằm bệnh tình của Mạnh Tường Lân.
Không ngoài dự liệu, Mạnh Tường Lân não tụ huyết tuy rằng không có chuyển biến xấu, nhưng trải qua một loạt trị liệu, cũng không có chuyển biến quá tốt. Rốt cục, trong huyện dưới sự đồng ý của Mạnh Tường Lân, nhanh chóng bắt đầu cho ông ta làm thủ tục nghỉ bệnh về hưu, vị trí cục trưởng cục chiêu thương cũng được mọi người quan tâm, cán bộ cấp phó khoa ở huyện Duyên Đài nhiều lắm, ai mà không muốn tiến thêm một bước? Ai không muốn từ phó khoa leo lên đến chính khoa?
Thế nhưng ai cũng không ngờ rằng động tác của Tạ huyện trưởng nhanh như vậy!
Tại ngày thứ hai sau khi xác định Mạnh Tường Lân xin nghỉ bệnh về hưu, Tạ Tuệ Lan liền đưa danh sách đề cử lên làm cục trưởng cục chiêu thương cho bộ tổ chức khảo sát, một người là phó cục trưởng cục chiêu thương Lữ Đại Phát, người này hình như có thân thích cùng bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy Trần Đồng Binh, là người của Hướng hệ, đây là tương đối bình thường, tuy rằng cục chiêu thương là bộ phận của chính phủ huyện, nhưng Tạ Tuệ Lan cũng không có khả năng nắm đầu người của Hướng hệ đi ra được, các mặt bên trong liên quan đến tới rất nhiều thứ. Mà người đề danh thứ hai khiến cho rất nhiều người đều sửng sốt một chút … chính là Đổng Học Bân!
Ai cũng biết Hướng bí thư thấy Đổng Học Bân không vừa mắt.
Lần kia chuyện khảo sát đầu tư thất bại, chuyện ủy ban kỷ luật mang Đổng Học Bân đi, có thể nói Hướng Đạo Phát đã muốn động đến chức vụ của Đổng Học Bân, nếu không uy tín của bí thư huyện uỷ sẽ đặt ở chổ nào? Nhưng lúc này Tạ Tuệ Lan lại có thể đem đề danh của Đổng Học Bân viết lên! Đổng cục trưởng mới hai mươi bốn tuổi! Mới công tác không được hai năm! Cái này muốn chuẩn bị làm đặc biệt đề cử làm cán bộ cấp chính khoa? Cũng quá nhanh rồi sao ??
Người sáng suốt đều đã nhìn ra, bí thư huyện uỷ và huyện trưởng đây là đang chơi nhau, mâu thuẫn đã càng ngày càng thể hiện ra ngoài!
Tạ Tuệ Lan nói ra tên của Đổng Học Bân, đây là đánh vào mặt của Hướng Đạo Phát!
Bí thư huyện uỷ vừa cho ủy ban kỷ luật điều tra người này, tên này còn chưa qua được hai ngày thì được viết ở trong danh sách khảo sát tấn chức, tương phản rất to lớn, cái này đúng là thú vị không thể ngờ nổi !!
Không ít người đều âm thầm cả kinh, phải lại một lần nữa cẩn thận quan sát thế cục huyện Duyên Đài.
Gió mưa thổi tới đầy trong nhà !!
Gió lạnh vừa hết, một vài tia ấm áp lại chiếu sáng.
Bệnh viện nhân dân huyện, tầng năm, trong một phòng bệnh, Đổng Học Bân được ủy ban kỷ luật đặc biệt đưa về đẩy ra cửa phòng bệnh, vừa nhìn vào trong, hai vợ chồng cậu mợ, dì cả và dì Hai chú Hai, còn có em gái Đường Cẩn bọn họ đều chưa đi, đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh cười đùa trò chuyện với Loan Hiểu Bình, trên bàn bên cạnh có một ít hộp cơm, có cơm có rau, xem ra là vừa ăn cơm xong.
Mẹ, cảm giác thế nào? Đổng Học Bân đi vào.
Cậu cười nói: Bác sĩ vừa lại xét nghiệm huyết, nói không có chuyện gì.
Loan Hiểu Bình nhìn con trai, Buổi sáng con đi đâu vậy? Sao giờ mới về? Ngay cả một điện thoại cũng không gọi.
À, bên đơn vị có chút việc, con đi qua xử lý một chút, hiện tại xong rồi.
Đổng Học Bân sợ mẹ già lo lắng, đương nhiên sẽ không đem chuyện hắn bị ủy ban kỷ luật mang đi nói ra. Lúc này, Lưu Lập một thân cảnh phục từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một cuộn phim và vài phiếu xét nghiệm, hẳn là tới đây sớm rồi, vừa rồi là đi lấy đồ cho Loan Hiểu Bình. Lưu Lập là bạn trai của Đường Cẩn, trước đây làm hiệp cảnh đồn công an thôn Vũ Điền, sau đó chuyển chính thức cũng là Đổng Học Bân giúp, ấn tượng của hắn đối với Lưu Lập cũng không tệ lắm.
Đổng cục trưởng. Thấy Đổng Học Bân, biểu tình Lưu Lập liền câu nệ lên.
Đổng Học Bân cười cười, Còn gọi cục trưởng gì, gọi anh đi, đều sắp là người một nhà.
Lưu Lập ngượng ngùng nói: Đổng ca.
Anh họ. Đường Cẩn làm nũng ômtay của Đổng Học Bân, lắc qua lắc lại, Anh nói mà quên hết trơn rồi à, nói một thời gian nữa cho Lưu Lập nhà em điều đến trong huyện mà.
Chuyện này Đổng Học Bân trước đây quả thật đáp ứng qua, điều Lưu Lập tới cục công an huyện, tìm một công tác cho Đường Cẩn tại trong huyện, như vậy sau này hai người kết hôn hoặc là ở chung có thể cùng sống trong huyện không cần ở riêng, bất quá sau khi mua nhà cho hai người Đường Cẩn, bên Đổng Học Bân có rất nhiều chuyện, vài lần đều suýt chết, vừa nằm viện vừa nghỉ ngơi, trong lúc nhất thời thật đúng là quên mất chuyện này, dì Hai chú Hai và Lưu Lập bọn họ đương nhiên không thể đề cập đến, lời này để Đường Cẩn nói là thích hợp nhất.
Nghe vậy, Đổng Học Bân vỗ trán, Nhà ở đều lắp đặt thiết bị xong rồi?
Sớm xong rồi. Đường Cẩn quyệt miệng nói: Còn vẫn muốn cho anh qua xem, anh lại bận, không thời gian.
Đổng Học Bân cười một tiếng, Tại anh tại anh, bận quá quên mất, chuyện của tiểu Lưu anh sẽ mau chóng làm.
Vừa nghe, Loan Hiểu Bình trên giường bệnh trừng con trai một cái, Con mau chóng làm đi, đến lúc đó lại bận quên mất, đừng nói nữa, hôm nay con làm cho tiểu Cẩn và tiểu Lưu, nhà ở đều lắp đặt thiết bị xong mấy ngày nay rồi, mẹ đã qua nhìn, không tồi, dì Hai chú Hai con cũng suy nghĩ muốn để cho hai đứa sớm kết hôn một chút, con sớm làm một chút, người ta cũng sống sớm một chút, đừng chậm trễ chuyện này.
Đổng Học Bân lúng túng nói: Được được, nghe mẹ, tôi đi gọi điện thoại.
Dì Hai nhanh chóng nói: Chị, Tiểu Bân, không có việc gì, không nóng nảy.
Dì Hai, dì đừng quản, giao cho con đi.
Đổng Học Bân ra phòng bệnh đi tới một cửa sổ bên cạnh hành lang, ghé vào cửa sổ mồi một điếu thuốc, lại gọi cho phó cục trưởng cục công an Tần Dũng, A lô, Tần cục trưởng.
Là Đổng cục trưởng à, ha ha, tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây. Tần Dũng cười nói.
Đổng Học Bân vui đùa nói: Làm cho anh lo lắng, không có chuyện gì, coi như đi ủy ban kỷ luật du ngoạn.
Ha ha, tôi cũng nghe nói, không có việc gì là tốt rồi.
Sau đó, Đổng Học Bân đem chuyện muốn đem Lưu Lập của đồn công an thôn Vũ Điền điều đến cục công an huyện nói cùng Tần Dũng, thôn Vũ Điền lúc đầu cũng là đồn công an Tần Dũng phân công quản lý, điều một cảnh sát nhân dân đến đây, vốn không phải vấn đề gì, chỉ là Tần Dũng nói cho hắn, nếu như Lưu Lập muốn tiến vào đội tuần cảnh hoặc đội cảnh sát giao thông, gã đều có thể làm, dù sao Tần Dũng cũng được phân công quản lý những cái này, một câu nói thậm chí một cú điện thoại là có thể làm, nhưng muốn tiến đội hình cảnh hoặc là khoa trị an, gã không dễ làm, ý tứ cũng là muốn cho Đổng Học Bân nói chuyện với bên kia một câu, có người tiếp Tần Dũng mới có thể điều người.
Trước đây, Đổng Học Bân đáp ứng dì Hai bọn họ chính là đem Lưu Lập điều đến đội cảnh sát giao thông, bất quá hiện tại nhân mạch và lực ảnh hưởng cũng có một chút dư dả, suy nghĩ một chút, hay là để đám người đến giúp, huống chi là chuyện của em gái mình, tiền đồ phát triển của cảnh sát giao thông bên kia so ra vẫn kém một ít, kết quả là, Đổng Học Bân trực tiếp gọi điện thoại cho bên khoa trị an, hiện tại khoa trưởng gọi là Thường Hải Lượng, Đổng Học Bân cũng không quá thân quen với gã, nhưng cũng có nói chuyện qua vài lần, đối phương vừa nghe là điều một người đi qua, rất cho Đổng Học Bân mặt mũi, không hề nghĩ ngợi đáp ứng ngay lập tức.
Trở lại phòng bệnh, Đường Cẩn và Lưu Lập đều nhìn về phía hắn.
Đổng Học Bân cười ha ha, Được rồi, chờ điều lệnh, đi khoa trị an.
Đường Cẩn sửng sốt một chút, Không phải nói đi đội cảnh sát giao thông sao? Sao thành khoa trị an?
Không muốn à? Được, vậy đi đội cảnh sát giao thông. Đổng Học Bân cười nói.
Ai da, em nói không muốn lúc nào, em là vui vẻ đó. Đường Cẩn lắc lắc cánh tay hắn, Khoa trị an tốt hơn đội cảnh sát giao thông, cảm ơn anh họ. Khoa trị an quả thật là một lựa chọn không tồi, có tiền đồ hơn so với cảnh sát giao thông hay tuần cảnh, có ít nguy hiểm hơn so với đội hình cảnh, Đổng Học Bân cũng là vì lo lắng cho Đường Cẩn mới không muốn cho Lưu Lập đi đội hình cảnh, thứ nhất thời gian công tác rất loạn, thứ hai không an toàn.
Lưu Lập nghe xong, cũng là trong lòng cảm động, Cảm ơn đổng ca, cảm ơn.
Người một nhà, đừng khách khí. Đổng Học Bân vỗ vỗ vai của Lưu Lập, Tần cục trưởng có quan hệ không tồi với anh, chuyện này làm xong cậu nhớ đi bái phỏng một chút, Thường khoa trưởng cũng vậy, đến lúc đó chuẩn bị hai phần rượu thuốc nhá.
Lưu Lập nói: Em rõ ràng.
Anh họ. Đường Cẩn đôi mắt trông mong nhìn hắn, . . . Công tác của em đâu?
Đổng Học Bân vỗ trán lần hai, Ặc, của em chờ một chút, anh suy nghĩ. Chủ yếu là bên mấy doanh nghiệp nhà nước này, Đổng Học Bân không có giao tiếp gì, một người cũng không nhận ra, Tiểu Cẩn, em trước từ chức đi, trực tiếp dọn vào trong huyện ở, qua mấy ngày nữa anh nghĩ biện pháp cho em.
Đang nói, cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài gõ gõ, đi vào là một người thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi.
Đường Cẩn gần cửa nhất sắc mặt nghi hoặc, Cô là?
Đổng Học Bân ngẩn ra, chuyển tức cười đón, Thư ký Hồ, ngọn gió nào thổi chị đến đây vậy.
Ha ha. Hồ Tư Liên cười nói: Không có gió tôi không thể tới?
Lần kia Đổng Học Bân nằm viện, Tạ Tuệ Lan tới thăm bệnh mang theo Hồ Tư Liên tới một lần, mấy người này cũng đều gặp qua, chỉ là lúc đó lo giới thiệu Tạ Tuệ Lan, cũng không có giới thiệu Hồ Tư Liên đứng ngoài cửa. Thấy thế, Đổng Học Bân quay lại với người trong nhà giới thiệu nói: Đây là thư ký Hồ, đệ nhất thư ký chính phủ huyện. Nếu nói là đệ nhất thư ký của trong huyện, nói cách khác chính là thư ký của bí thư huyện uỷ thư ký Chu, còn nói đệ nhất thư ký của chính phủ huyện, đó chính là của Tạ Tuệ Lan.
Thư ký của huyện trưởng?
Mấy người cậu dì liền bị chấn động thần tình, Thư ký Hồ, xin chào xin chào.
Lưu Lập cũng khẩn trương lên.
Hồ Tư Liên gật đầu chào hỏi bọn họ, lập tức cười khổ nói: Đừng nghe Đổng cục trưởng nịnh tôi, cái gì mà đệ nhất thư ký, cũng là một nhân viên thông tin. Nếu như là người trong thể chế, Hồ Tư Liên sẽ không nói lời, cũng là một nhân viên thông tin, những lời này nếu như truyền tới lỗ tai người khác có thể lý giải thành rất nhiều ý tứ, bất quá Hồ Tư Liên không đem Đổng Học Bân là người ngoài, mấy người ở đây cũng không phải người trong thể chế, cho nên nói khiêm tốn một chút cũng không có gì, ngược lại có vẻ thân cận.
Tiểu Bân, nhanh để cho thư ký Hồ ngồi đi, đỡ mẹ lên. Loan Hiểu Bình chống tay muốn ngồi dậy trên giường.
Hồ Tư Liên nhanh chóng đến đỡ bà ấy : Dì, dì đừng ngồi dậy, vừa làm xong phẩu thuật, dì nằm đi Cô ấy trong tay còn cầm đồ, là một ít hoa quả vừa mua, sau khi để cho Loan Hiểu Bình nằm xuống, Hồ Tư Liên liền đem hoa quả đặt trên bàn : Tạ huyện trưởng kêu con đến thăm dì, thân thể dì thế nào?
Loan Hiểu Bình vừa mừng vừa sợ : Không có việc gì, không có việc gì, cảm ơn Tạ huyện trưởng quan tâm
Hồ Tư Liên cười ha ha, nói chuyện tâm sự với Loan Hiểu Bình.
Mấy người cậu và mợ liếc nhau, lần trước Tiểu Bân nằm viện Tạ huyện trưởng tự mình tới thăm bệnh, lúc này mẹ của Tiểu Bân nằm viện, Tạ huyện trưởng cũng gọi thư ký tới, còn mang theo hoa quả, từ cái này là có thể nhìn ra tới Tạ huyện trưởng coi trọng đối với Tiểu Bân. Hồ Tư Liên cũng rõ ràng, cô ấy vì chuyện Đổng Học Bân bị ủy ban kỷ luật mang đi nên đến, Đổng cục trưởng bị thẩm tra, Tạ huyện trưởng vẫn không nhanh không chậm, không có một tia lo lắng, cuối cùng chờ Đổng Học Bân đi ra Hồ Tư Liên mới rõ ràng, Tạ huyện trưởng sớm biết chuyện Đổng Học Bân trúng vé số, hiển nhiên không chỉ trên công tác, Tạ huyện trưởng và Đổng cục trưởng có quan hệ cũng tốt.
Hàn huyên một hồi, Đổng Học Bân đột nhiên nhớ tới sự kiện.
Chị Hồ. Đổng Học Bân lôi kéo Đường Cẩn, Đây là em gái tôi Đường Cẩn, chị xem thế nào?
Hồ Tư Liên cười, Không tồi, vừa đẹp vừa thông minh, ha ha.
Đổng Học Bân nói: Vậy sao? Tôi vì chuyện công tác của em nó mà phát sầu đây, em nó hiện tại làm việc tại một nhà xưởng ở thôn, một đứa nhỏ lại là con gái, làm cái này cũng không phải chuyện tốt, tôi đã muốn cho nó đến trong huyện tìm đơn vị tốt chút. . .
Hồ Tư Liên liền rõ ràng, thống khoái nói: Được, tôi giúp đỡ hỏi một chút cho.
Ấy, vậy cảm ơn nha.
Cậu còn khách khí với tôi làm gì.
Thấy Đường Cẩn có chút ngây người, Đổng Học Bân lay cô ấy một chút, Còn không cảm ơn chị Hồ.
Đường Cẩn vội nói cảm ơn, dì Hai chú Hai bọn họ cũng lập tức biểu thị cảm ơn, để cho thư ký huyện trưởng giúp đỡ tìm công tác, cái này nhiều mặt mũi lắm.
Cuối cùng, Hồ Tư Liên cáo từ rời khỏi, Đổng Học Bân đi ra ngoài tiễn cô ấy.
Trong hành lang, Hồ Tư Liên cười nói: Đổng cục trưởng, lúc nào mời khách ăn?
Đâu có, buổi tối chị có thời gian thì buổi tối xin mời.
Ha ha, tiệm cơm bình thường cũng phải có phần tôi, ít nhất là quán ăn năm sao mới được. Hồ Tư Liên vui đùa nhìn hắn, Tôi đã biết, cậu trúng vé số đến mấy chục triệu, hiện tại trở thành cán bộ có tiền nhất của huyện Duyên Đài chúng ta, tôi phải ăn hết một góc của cậu mới được. Có thể tại huyện Duyên Đài còn có cán bộ giàu có hơn so với Đổng Học Bân, nhưng thứ này tuyệt đối là tài sản không thể lộ ra bên ngoài, cho nên Đổng Học Bân thật đúng là cán bộ giàu nhất Duyên Đài thậm chí thành phố Phần Châu.
Vui đùa chốc lát, hai người đi tới đầu hành lang.
Hồ Tư Liên hơi nghiêng đầu, Đừng tiễn nữa, tôi còn chưa quay về.
Ừm? Đổng Học Bân quan tâm nói: Thân thể khó chịu?
Không phải, Tạ huyện trưởng kêu tôi tới nhìn cục trưởng Mạnh một cái. Bên này quẹo một cái cũng là phòng bệnh của Mạnh Tường Lân.
Đổng Học Bân trong lòng nói nhìn ổng cái gì, bất quá cũng biết Mạnh Tường Lân là người đứng đầu của cục chiêu thương, Tạ Tuệ Lan phái thư ký Hồ thăm bệnh cũng là đương nhiên.
Hồ Tư Liên bỗng nhiên nhỏ giọng nói, Tôi nghe nói, cục trưởng Mạnh có thể muốn nghỉ bệnh.
. . . Thật sao? Đổng Học Bân kinh ngạc.
Hồ Tư Liên ừ một tiếng, Não tụ huyết, loại bệnh này cũng không trị được, cũng trị không khỏi, cùng lắm giảm bớt một chút bệnh trạng, bất quá cục trưởng Mạnh ngày đó bị giật mình trong thang máy, tình trạng thân thể vô cùng không tốt, lúc gọi điện thoại báo cáo công tác âm thanh cũng không lưu loát, gián đoạn, nghe ngữ khí của ông ta tựa hồ có ý sớm lui xuống, cụ thể thế nào còn không biết, bất quá hẳn là vậy rồi.
Nhìn theo Hồ Tư Liên vào phòng bệnh của Mạnh Tường Lân, Đổng Học Bân xoay người trở về một hành lang khác, ghé vào cửa sổ nhìn xa xa.
Mạnh Tường Lân muốn nghỉ bệnh?
Cái này không thể không khiến cho Đổng Học Bân động tâm lên.
Quả thật, cục chiêu thương ở huyện khác có thể là một chổ rất nóng, dù sao mấy năm nay các khu đều đang chiêu thương rất hấp tấp, thậm chí nói đến kinh tế phát triển, chữ đầu tiên mà rất nhiều cán bộ nghĩ đến cũng là Chiêu thương , nhưng tại huyện Duyên Đài, một nơi nghèo khổ như vậy, cục chiêu thương cũng không phải một chổ nóng, đây là chổ có rất nhiều hạn chế, nhưng mà nguyên nhân cũng chính là vì như vậy, Đổng Học Bân mới động tâm.
Cái mà hắn thèm muốn chính là chức vụ chính khoa đấy!
Cục tài chính, cục giám sát, loại địa phương này Đổng Học Bân không đủ lý lịch, hắn mới tiến vào thể chế một năm, lên tới phó khoa đã rất đặc biệt, muốn lên lại chính khoa vẫn còn chưa có khả năng, nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết cái này căn bản không có khả năng, hơn nữa cái loại địa phương này hiện tại cũng không có ghế trống, về phần cục văn hóa hoặc là cục dân chính, cũng không phải trạm trung chuyển của con đường làm quan, ở chỗ đó dưỡng lão còn không khác biệt lắm, trong công tác cũng không xảy ra chính sách quan trọng, Đổng Học Bân đương nhiên nhìn cũng chướng mắt.
Cục chiêu thương. . .
Hiện tại suy nghĩ một chút, cái này thật đúng là một chổ rất phù hợp.
Cái gì gọi là phù hợp, thứ nhất là cục chiêu thương rất có tiềm lực phát triển, là một chổ có thể có cơ hội ra thành tích, thứ hai cục chiêu thương ôn hoà . . . có thể nói cơ quan bộ phận nào càng lạnh thì càng thích hợp với cái phần lý lịch không tính là dày của Đổng Học Bân, hắn đưa tay miễn cưỡng có thể đủ đến, thứ ba, cũng là cái quan trọng nhất, hiện tại Mạnh Tường Lân rất có thể muốn nghỉ bệnh, chức vụ đứng đầu đang thiếu, cơ hội cũng đang tới!
Cục chiêu thương. . . Cục chiêu thương. . .
Một chổ rất tốt !
Đổng Học Bân càng nghĩ tâm càng nóng, trước đó còn vì chuyện chính khoa mà phát sầu, hiện tại đã tới một kỳ ngộ rất lớn, chính là mình trong lúc vô ý dùng BACK hù dọa Mạnh Tường Lân, đây là ông trời cũng có mắt, không làm cho mình phải chịu thiệt!
Cũng chính là cái này!
Vào lúc ban đêm, Đổng Học Bân về đến nhà cầm điện thoại suy nghĩ.
Năm phút đồng hồ. . . Mười phút. . . Hai mươi phút. . .
Rốt cục, Đổng Học Bân hạ quyết tâm gọi cho điện thoại của Tạ Tuệ Lan, A lô, Tạ tỷ.
Tiểu Đổng à, “cậu” có chuyện gì? Cô ấy có thể ở trên xe, mơ hồ có thể nghe được âm thanh radio.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, Cái kia, tôi nghe nói Mạnh Tường Lân cục trưởng Mạnh có phải là muốn nghỉ bệnh không?
Ha ha, tin tức của cậu rất linh thông, có thể là vậy, tôi thấy ông ta có ý trong phương diện này, nhưng còn chưa có xác định, phải xem kết quả kiểm tra của ngày mai.
Vậy ngài thấy, nếu như ông ta thật sự lui ra, tôi có thể hay không. . . Khụ khụ. . .
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: Có thể hay không cái gì?
Ngài cái này không phải biết rõ cố hỏi sao? Đổng Học Bân ngượng ngùng cười, há mồm nói thẳng luôn: Tôi nếu như tiếp vị trí của ổng, ngài xem có phải là. . .
Tâm tiến tới của cậu rất mạnh, vừa chọc ra phiền phức lớn như vậy, còn dám nghĩ đến cái này? Ừm?
Ặc, không được thì thôi, coi như tôi chưa nói gì hết.
Ha ha. . . Tạ Tuệ Lan dừng lại một hơi, Được rồi, tôi đã biết.
Chiếm được câu trả lời thuyết phục của Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân rốt cuộc định xuống, lúc này, hắn không có suy nghĩ tình thế bắt buộc cái gì, Đổng Học Bân cũng biết muốn thông qua từ thường uỷ huyện đề danh mình trên cơ bản không có khả năng, nhưng nếu như ngay cả liều mạng cũng không có tư cách liều mạng, vậy thì không ổn đâu, cho nên hắn nghĩ trước nên đem cái việc đề danh chính khoa giành tới tay, từ từ tranh một phen, được hay không thì sau đó tính.
. . .
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.
Ba ngày trôi qua.
Đổng Học Bân có thời gian rãnh lại đến bệnh viện nhân dân huyện thăm mẹ già, tiện thể nhìn chằm chằm bệnh tình của Mạnh Tường Lân.
Không ngoài dự liệu, Mạnh Tường Lân não tụ huyết tuy rằng không có chuyển biến xấu, nhưng trải qua một loạt trị liệu, cũng không có chuyển biến quá tốt. Rốt cục, trong huyện dưới sự đồng ý của Mạnh Tường Lân, nhanh chóng bắt đầu cho ông ta làm thủ tục nghỉ bệnh về hưu, vị trí cục trưởng cục chiêu thương cũng được mọi người quan tâm, cán bộ cấp phó khoa ở huyện Duyên Đài nhiều lắm, ai mà không muốn tiến thêm một bước? Ai không muốn từ phó khoa leo lên đến chính khoa?
Thế nhưng ai cũng không ngờ rằng động tác của Tạ huyện trưởng nhanh như vậy!
Tại ngày thứ hai sau khi xác định Mạnh Tường Lân xin nghỉ bệnh về hưu, Tạ Tuệ Lan liền đưa danh sách đề cử lên làm cục trưởng cục chiêu thương cho bộ tổ chức khảo sát, một người là phó cục trưởng cục chiêu thương Lữ Đại Phát, người này hình như có thân thích cùng bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy Trần Đồng Binh, là người của Hướng hệ, đây là tương đối bình thường, tuy rằng cục chiêu thương là bộ phận của chính phủ huyện, nhưng Tạ Tuệ Lan cũng không có khả năng nắm đầu người của Hướng hệ đi ra được, các mặt bên trong liên quan đến tới rất nhiều thứ. Mà người đề danh thứ hai khiến cho rất nhiều người đều sửng sốt một chút … chính là Đổng Học Bân!
Ai cũng biết Hướng bí thư thấy Đổng Học Bân không vừa mắt.
Lần kia chuyện khảo sát đầu tư thất bại, chuyện ủy ban kỷ luật mang Đổng Học Bân đi, có thể nói Hướng Đạo Phát đã muốn động đến chức vụ của Đổng Học Bân, nếu không uy tín của bí thư huyện uỷ sẽ đặt ở chổ nào? Nhưng lúc này Tạ Tuệ Lan lại có thể đem đề danh của Đổng Học Bân viết lên! Đổng cục trưởng mới hai mươi bốn tuổi! Mới công tác không được hai năm! Cái này muốn chuẩn bị làm đặc biệt đề cử làm cán bộ cấp chính khoa? Cũng quá nhanh rồi sao ??
Người sáng suốt đều đã nhìn ra, bí thư huyện uỷ và huyện trưởng đây là đang chơi nhau, mâu thuẫn đã càng ngày càng thể hiện ra ngoài!
Tạ Tuệ Lan nói ra tên của Đổng Học Bân, đây là đánh vào mặt của Hướng Đạo Phát!
Bí thư huyện uỷ vừa cho ủy ban kỷ luật điều tra người này, tên này còn chưa qua được hai ngày thì được viết ở trong danh sách khảo sát tấn chức, tương phản rất to lớn, cái này đúng là thú vị không thể ngờ nổi !!
Không ít người đều âm thầm cả kinh, phải lại một lần nữa cẩn thận quan sát thế cục huyện Duyên Đài.
Gió mưa thổi tới đầy trong nhà !!
/2031
|