Cuối tuần.
Buổi chiều, Đổng Học Bân làm xuất viện thủ tục cho Loan Hiểu Bình, đưa mẹ già trở về ký túc xá Nhất Trung. Đã sắp tháng mười hai, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, ngay cả là thời điểm sau buổi trưa Đổng Học Bân cũng cảm giác từng cơn gió lạnh đến xương đập vào mặt, trực tiếp thổi vào con mắt, lỗ tai, mũi và trong cổ áo, đông lạnh đến nổi không chịu được. Cũng may hệ thống sưởi hơi ký túc xá của mẹ già là mở hai mươi bốn tiếng liên tục, vừa vào phòng, tay chân lạnh cứng ngắc mới thoáng thoải mái một ít, khí lạnh ở trong thân thể dần dần bị hòa tan.
Mẹ, sáng mai là cuối tuần, mẹ nghỉ ngơi cho tôi, đừng vội soạn bài.
Để cho thầy cô khác đứng lớp thay lâu như vậy sao được, mẹ không có việc gì, bác sĩ không phải cũng nói rồi sao?
mẹ cũng phải chú ý chút, nhớ kỹ uống thuốc đúng giờ, đúng rồi, nếu không con qua bên đây ở với mẹ, một mình mẹ con lo lắng.
Mẹ cũng không phải con nít, làm việc của con đi, không phải có hy vọng muốn đề danh chính khoa sao?
Cũng là một đề danh, cơ hội có thể đi tới quá xa vời, con cũng không ôm hy vọng.
Vậy cũng phải tranh thủ một chút, lỡ như.
. . . Ừm, con biết.
Cùng mẹ già nói chuyện một chút, Đổng Học Bân mới lái xe trở về nhà.
Gia thuộc viện cục công an huyện, Đổng Học Bân vào phòng tắm tắm nước nóng một cái, dội rửa khí lạnh trên người. Vừa tắm rửa hắn vừa nghĩ vị trí cục trưởng cục chiêu thương, chỉ cần người có con mắt đều có thể nhìn ra, Đổng Học Bân nếu đắc tội Hướng Đạo Phát, vậy muốn thành công thượng vị cơ bản là không thể, trong mười một thường ủy huyện ủy Tạ Tuệ Lan tính ra chỉ nắm ba phiếu, mà Hướng Đạo Phát đã có bảy tám phiếu, chênh lệch quá lớn, có thể nói cái chính khoa này đến phiên ai trên cũng không tới phiên Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng rõ ràng điểm này.
Có cái gì dễ làm?
Hội nghị thường ủy cuối tuần mới mở, trong khoảng thời gian này làm sao có nghịch chuyển kinh thiên? Suy nghĩ rất lâu Đổng Học Bân cũng không nghĩ ra được, đáp ứng có thể chỉ có sáu chữ … căn bản không có khả năng!
Quên đi, không nghĩ nữa, dù sao mình đã tận lực.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.
Tắm rửa xong đi ra, Đổng Học Bân bọc quấn khăn tắm ngồi xuống sô pha, vừa hút thuốc vừa cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, không có việc gì nhìn tin tức. Chuyện tình căn bản đã không thể, suy nghĩ cũng vô dụng … đây là tâm tư hiện tại của Đổng Học Bân, không phải tâm tính hắn biến đổi, cũng không phải hắn từ bỏ tranh đoạt đối với cái cấp bậc chính khoachủ yếu là Đổng Học Bân sợ mình lại đau đầu phát bệnh, lần kia bởi vì tinh thần khẩn trương và tâm tình kích động khiến cho trái tim đột nhiên dừng đập, hiện tại ngẫm lại trong lòng còn sợ hãi.
Xem TV. . .
Nghe âm nhạc một chút. . .
Ngâm nga một bài hát. . .
Đổng Học Bân tận lực thả lỏng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Lạch cạch, lạch cạch, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên trên bàn trà, có điện báo, vươn tay đem đến vừa nhìn, là số điện thoại di động của Ngu Thiến Thiến. biểu tình Đổng Học Bân có chút mất tự nhiên, lần kia mua điện thoại di động cho tiểu Thiến Thiến, qua không bao lâu gặp chuyện tình cảm bị lộ, Tạ tỷ và Huyên di hai bên áp lực một chút làm cho Đổng Học Bân bị ép tới thở không nổi, hắn nghĩ mình có lỗi người này có lỗi với người kia, cuối cùng bắt đầu lảng tránh có ý thức với hai mẹ con Ngu Mỹ Hà, một người hai người còn thiếu chút làm Đổng Học Bân lăn qua lăn lại đến chết, nếu như cùng Ngu Mỹ Hà phát sinh chút gì, Đổng Học Bân phỏng chừng mạng nhỏ của mình khẳng định chắc chắn sẽ để lại luôn, cho nên lâu như vậy ngay cả điện thoại cũng không gọi qua.
Đổng Học Bân tiếp điện thoại, cười nói: A lô, Thiến Thiến, tan học rồi à?
Xin hỏi anh là người nhà của học sinh Ngu Thiến Thiến sao? Ai mà biết, đầu kia của điện thoại không phải âm thanh của Ngu Thiến Thiến.
Đổng Học Bân cau mày, Tôi là anh của cô ấy, cô là ai?
Giọng nữ kia nói: Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Hồng Kỳ trung học, Ngu Thiến Thiến vừa rồi làm bị thương học sinh trường chúng tôi, học sinh của chúng tôi mặt đều chảy máu, liên hệ mẹ của Ngu Thiến Thiến không được, mời anh đến đây một chuyến.
Thiến Thiến đánh người? Hồng Kỳ trung học? Cô có phải là lầm không?
Không lầm đâu, học sinh bị thương cũng liên hệ gia trưởng, anh lập tức đến đây đi. Bà cô chủ nhiệm kia ngữ khí rất không khách khí, dứt lời, điện thoại liền cúp tít tít tít.
Đổng Học Bân sắc mặt biến đổi, không dám chậm trễ, lập tức mặc xong quần áo lái xe ra đại viện.
Hắn hiện tại là vừa vội vừa giận, Ngu Thiến Thiến là đứa nhỏ như thế nào, Đổng Học Bân rất rõ ràng, lá gan nhỏ, nhu nhược, xấu hổ, thành thật, nghe lời, quả thật là ngoan đến không thể ngoan hơn, Thiến Thiến đánh người? Còn từ Nhất Trung chạy đến Hồng Kỳ trung học đánh người? Cái này con mẹ nó sao có thể! Đổng Học Bân là một người rất bao che khuyết điểm, đối với thuộc hạ như vậy, đối với Thiến Thiến càng như vậy, hắn đầu tiên nghĩ đến cũng là Thiến Thiến bị khi dễ, mà Đổng Học Bân bởi vì cấm kỵ chị Ngu nên không quan tâm đến hai người trong khoảng thời gian gần đây, trong lòng nhất thời áy náy cực kỳ.
. . .
Hồng Kỳ trung học.
Bên này không khác biệt Nhất Trung lắm, cũng là trung học trọng điểm của huyện Duyên Đài, tuy rằng lực lượng thầy cô giáo kém một chút so với Nhất Trung, nhưng thiết bị và hoàn cảnh dạy học cao hơn một bậc so với Nhất Trung, có không ít đứa nhỏ cán bộ lãnh đạo của và người thân đều đến chỗ này học huyện Duyên Đài. Hiện tại thời gian tan học vừa qua không lâu, ra cửa có người đưa đón, phần lớn học sinh đều đã về nhà, chỉ có một phần nhỏ người lục tục từ cửa lớn trường học đi ra.
Xe dừng lại, Đổng Học Bân bước vào trường học.
Này, anh chờ một chút! Một thầy giáo hô, Gia trưởng học sinh chờ ở bên ngoài, không thể vào trường học.
Đổng Học Bân nghiêm mặt nhìn hắn, Phòng bảo vệ ở đâu nhi?
Ông thầy giáo đưa tay chỉ về hướng đối diện, Anh có chuyện gì?
Không nói hai lời, Đổng Học Bân bước đi qua bên kia, rầm, một cước đá văng cửa phòng bỏ vệ, thầy giáo phía sau vốn đang muốn ngăn cản hắn, dù sao cách đây không lâu chuyện thầy cô giáo và học sinh của Nam Liễu tiểu học bị bắt làm con tin vẫn còn chưa qua, giáo dục huyện cục sớm hạ lệnh tăng mạnh phòng bị, cấm đoàn người xã hội và người ngoài trường tiến vào trường học, nhưng mà thấy Đổng Học Bân hung thần ác sát đá văng cửa phòng bảo vệ ra, ông thầy giáo ngạc nhiên nhìn bên kia, thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Người trong phòng cũng không ngờ tới loại tình huống này sẽ phát sinh, đồng thời sửng sốt.
Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Thiến Thiến đâu?
Ngu Thiến Thiến mặc đồ học sinh đứng ở nơi đó khóc lau nước mắt, nghe tiếng ngẩng đầu, càng òa lên khóc lớn hơn, Anh! Hu hu hu!
Đổng Học Bân đau lòng như cắt, bước nhanh đến ôm mặt của cô bé, nhìn trái nhìn phải, Em có bị thương không? Có bị thương không?
Ngu Thiến Thiến khóc cố sức lắc đầu, ôm lấy cánh tay của Đổng Học Bân không chịu buông, trên mặt vừa sợ vừa ủy khuất.
Một bảo vệ cả giận nói: Anh làm cái gì thế! Sao lại đá cửa!
Đổng Học Bân nổi nóng, Có phần anh nói chuyện sao?
Hai người bảo vệ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không ngờ rằng người này lại không nói lý như thế.
Giáo dục chủ nhiệm Trần Phương cũng nhíu nhíu mày, trong lòng nói gia trưởng hiện tại đối với đứa nhỏ thật sự là càng ngày càng cưng chiều, không hỏi xanh đỏ đen trắng rõ ràng mà đã phát giận, làm gì có người như thế? Bà ấy nói: Em gái anh không bị thương, hiện tại là con bé đánh bị thương học sinh của trường học chúng tôi, anh hẳn là nên hỏi Lữ Hiểu Lỗi một chút. Một đứa bé trai gầy nhỏ ngồi bên cạnh, tuổi tác khoảng chừng mười hai mười ba, biểu tình rất âm trầm, đang ôm mặt nhìn cái gương, trên mặt bên trái có một vết móng tay cào rất đỏ, bất quá không phải rất nghiêm trọng, chỉ có chút vết máu.
Đổng Học Bân nhìn Trần Phương, Bà là?
Giáo viên chủ nhiệm, Trần Phương. Trần Phương cũng không cho hắn mặt mũi.
Đổng Học Bân gật đầu, chỉ vào đứa bé trai tên Lữ Hiểu Lỗi nói: Thiến Thiến nhà chúng tôi là đứa nhỏ rất ngoan, từ nhỏ đã hiểu chuyện, ngay cả mắng chửi người cũng chưa từng mắng qua, tốt, hiện tại sao lại đột nhiên từ xa chạy đến trường học các người, đánh người của trường học các người, còn con mẹ nó là một đứa con trai, là Thiến Thiến nhà chúng tôi có bệnh cũng là bà có bệnh?
Trần Phương cũng giận, Sao anh lại nói như thế! Em gái anh đánh người anh còn nói ngang như vậy?
Bảo vệ nói: Trần chủ nhiệm, báo cảnh sát đi.
Đổng Học Bân nổi nóng trong lòng, đem giấy chứng nhận đập cái rầm lên bàn, Tôi cũng là cảnh sát! Đem cửa đóng lại! Ngày hôm nay không điều tra rõ chuyện này! Ai cũng đừng nghĩ đi!
Hai bảo vệ liếc nhau, trong lòng nói hèn chi người này lại làm ra vẻ như thế, thì ra là cảnh sát.
Đổng Học Bân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tiểu Thiến Thiến, Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, nói với anh, ai ăn hiếp em.
Ngu Thiến Thiến khục khịt mũi, dùng ngón tay chỉ đứa con trai trong phòng.
Lữ Hiểu Lỗi thấy thế, tàn bạo trừng mắt nhìn cô bé một cái.
Ngu Thiến Thiến sợ đến rụt cái cổ, nhưng sau khi nhìn về phía Đổng Học Bân, trong lòng ấm áp, cắn răng khóc nói: Lữ Hiểu Lỗi cướp tiền của em, ngày hôm qua lúc em tan học hắn và vài người cản em lại ở nhà ga, hu hu, nói muốn em đưa cho bọn họ, nếu không thì. . . thì đánh em, em sợ, thì đem năm đồng mà mẹ cho em mua nước cuối tuần đưa cho bọn họ, nhưng bọn họ nói không đủ, kêu em ngày hôm nay cho bọn họ một trăm đồng, hu hu, em, em không dám kể với mẹ em, sau khi tan học muốn nhanh chóng về nhà, nhưng, nhưng Lữ Hiểu Lỗi đứng ở cách đó không xa trường học chờ em, em muốn nhưng chạy không lại hắn, hắn túm lấy em kéo đến ngõ nhỏ ngoài Hồng Kỳ trung học, bắt em cho hắn tiền, emkhông có, hắn, hắn, hu hu. . . hắn đòi cởi quần em.
Đổng Học Bân sắc mặt thay đổi, mẹ kiếp!
Lữ Hiểu Lỗi tức giận nói: Mày thử nói bậy một lần nữa thử xem!
Mày con mẹ nó câm miệng cho tao! Đổng Học Bân nhìn về phía Lữ Hiểu Lỗi.
Ngu Thiến Thiến chảy nước mắt nói: Lúc đó trong ngõ nhỏ có rất nhiều người, hu hu, em không thoát được, hắn bắt đầu cởi quần em, em một sốt ruột mới đưa tay đẩy hắn một chút, móng tay đụng phải mặt hắn. Sau đó chuyện cũng rất rõ ràng, bảo vệ đi ngang qua ngõ nhỏ mua thuốc, đúng lúc gặp phải cảnh tượng như vậy, kết quả Lữ Hiểu Lỗi ác nhân cáo trạng trước, vì vậy bảo vệ đưa cả họ mang về phòng bảo vệ trường học.
Đổng Học Bân càng nghe càng nộ.
Trần Phương trong lòng chau mày, hiển nhiên không biết bên trong còn có chuyện này, Hiểu Lỗi, con đùa giỡn với Ngu Thiến Thiến sao?
Rầm, Đổng Học Bân bỗng nhiên vỗ bàn, Giỡn cái con gái mẹ nhà bà đó, một đứa con gái, cướp tiền cởi quần nhục nhã người ta, có con mẹ nó đùa giỡn như thế sao? Hả? Với cái trình độ của bà còn làm giáo viên chủ nhiệm à? Bà sống nhiều năm như vậy đều ở trong bụng chó sao? Hắn mở miệng liền mắng, Đổng Học Bân đã sớm nhìn ra, Trần chủ nhiệm này rõ ràng là thiên vị Lữ Hiểu Lỗi, ngay từ đầu đã là vậy!
Trần Phương mặt đỏ lên, Anh mắng ai đó!
Đổng Học Bân đoán không sai, Trần Phương quả thật thiên vị Lữ Hiểu Lỗi trong lòng, thứ nhất Lữ Hiểu Lỗi là học sinh của trường bọn họ, mà Ngu Thiến Thiến không phải, thứ hai thành tích của Lữ Hiểu Lỗi tuy rằng bình thường, nhưng là một học sinh biết nghe lời, cũng không có cướp tiền và cởi quần giống như Ngu Thiến Thiến nói, Trần Phương không quá tin tưởng, thứ ba, cũng là cái then chốt nhất, cha Lữ Hiểu Lỗi là lãnh đạo của huyện Duyên Đài.
Lữ Hiểu Lỗi kêu oan nói: Cô Trần, em không có cởi quần của nó, nó ngậm máu phun người!
Ngu Thiến Thiến tức giận khóc hu hu, Chính là mày!
Gia trưởng nhà mày lúc nào tới? Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn đứa con trai, Gọi điện thoại nhanh lên!
Trần Phương nhẫn nhịn nói: Vị đồng chí cảnh sát này, không nên hù dọa đứa nhỏ, nó còn nhỏ! Lời này có chút thừa địa, cũng là biện giải cho Lữ Hiểu Lỗi, cho dù sự thật đúng như lời Ngu Thiến Thiến nói, là Lữ Hiểu Lỗi sai, một câu nó còn nhỏ, cái này liền không có biện pháp, dù sao cũng là người chưa trưởng thành.
Thật ra rất nhiều người đều cho rằng Đổng Học Bân là một người không nói đạo lý, nhưng thực tế trên, Đổng Học Bân nghĩ rằng hắn là một người rất nói đạo lý, lúc hắn phát hỏa, lúc hắn tức giận, đều là lúc hắn có lý, nếu không chiếm được phần đúng, Đổng Học Bân muốn phát giận cũng phát không thoải mái. Mượn chuyện này mà nói, theo hắn thấy, chuyện này còn không rõ ràng? Hắn cũng không tin Lữ Hiểu Lỗi không biết hậu quả của cướp tiền, hắn cũng không tin Lữ Hiểu Lỗi không biết trước mặt mọi người cởi quần một đứa con gái ra là dạng hành vi gì, một câu tuổi còn nhỏ là có thể bỏ qua?
Hu hu, anh. . . Ngu Thiến Thiến gọi hắn.
Đổng Học Bân vuốt ve đầu của cô bé, Đừng khóc liễu, làm sao vậy?
Em vừa rồi nghe nói, cha của Lữ Hiểu Lỗi hình như là lãnh đạo trong huyện.
Đổng Học Bân biết Ngu Thiến Thiến là lo lắng cho mình, sắc mặt nhất thời nghiêm túc, Đừng nói con mẹ nó là lãnh đạo huyện, là đứa nhỏ lãnh đạo của Trung ương lẽ nào có thể tùy tiện khi dễ người? Ông ta là người của bộ phận nào?
Trần Phương trong lòng nói khẩu khí của cậu cũng rất lớn, hơi nghiêng đầu, không phản ứng hắn.
Bảo vệ lạnh lùng nói: Cục chiêu thương!
Cục chiêu thương? Họ Lữ? Đổng Học Bân nhìn đứa con trai, Mày là con trai của Lữ Đại Phát?
Trần Phương và hai bảo vệ hơi sửng sốt, không ngờ rằng người này còn biết Lữ cục trưởng, hơn nữa nghe khẩu khí hình như cũng không khách khí?
Đổng Học Bân mẫn cảm phát giác phương diện này có chút phức tạp, Lữ Đại Phát và hắn rốt cuộc coi như là quen biết cũng lâu, lúc trước người thân của Lữ Đại Phát đánh Đường Cẩn, Đổng Học Bân còn nói chuyện điện thoại qua với ông ta, hiện tại cùng nhau đề danh chức cục trưởng cục chiêu thương với Đổng Học Bân chính là Lữ Đại Phát này, sao trùng hợp như thế? Ngày hôm trước vừa công bố đề danh, lúc này con trai của Lữ Đại Phát liền đến khi dễ Ngu Thiến Thiến?
Thằng oắt, mày nhận ra tao không? Đổng Học Bân nhìn Lữ Hiểu Lỗi.
Lữ Hiểu Lỗi nghiêng cổ qua nhìn, Anh là ai, không nhận ra!
Lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, Lữ Đại Phát nổi giận đùng đùng tiến vào, Con tôi đâu? Ai đánh con tôi?
Lữ Hiểu Lỗi đứng lên, Ba!
Lữ Đại Phát không thấy những người khác, Bị thương chỗ nào? Không có việc gì chứ?
Đổng Học Bân lời nói lạnh nhạt nói: Nó không có việc gì! Em gái tôi có việc!
Là cậu? Lữ Đại Phát mặt tối sầm, thật sự là oan gia ngõ hẹp, Em gái cậu? Nó đánh con tôi?
Đổng Học Bân chỉ vào mũi ông ta mắng: Lữ Đại Phát! Ông có biết giáo dục đứa nhỏ không ? Hả? Tuổi còn nhỏ m à cướp đoạt giữa đường! Còn muốn cởi quần của em gái tôi? Đây là con trai ông giáo dục ra à? Cái chó gì thế! Muốn tiến vào trại giáo dưỡng có phải không? Được đấy, tôi hoan nghênh!
Vừa nghe đến trại giáo dưỡng, Lữ Hiểu Lỗi liền sợ, mặt trắng bệch.
Lữ Đại Phát khí thế rất đủ, Nói láo! Em gái cậu đánh Hiểu Lỗi đánh! Cậu con mẹ nó còn ồn ào!
Đổng Học Bân nói: Đừng nói là đánh vào mặt con ông! Tôi thấy đánh chết cũng không hết tội! Trước mặt công chúng cởi quần của con gái? Cái thứ chó má gì thế!
Cái miệng của cậu sạch sẽ chút cho tôi! Tính tình con tôi thế nào tôi rõ ràng!
Lữ Đại Phát và Đổng Học Bân bắt đầu mắng nhau.
Trần Phương bên cạnh nghe mà kinh ngạc, lúc này nhìn không ra tốt xấu thì bà ấy quả thật sống uổng phí bốn mươi tuổi đời rồi, gia trưởng của Ngu Thiến Thiến tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đối mặt Lữ cục trưởng một chút hàm hồ cũng không có, hình như quan uy cũng không kém gì đối phương, mở miệng ra là mắng, một chút mặt mũi cũng không cho, mà Lữ cục trưởng bên kia mắng thì mắng, nhưng cũng không có ý muốn báo cảnh sát hoặc là tạo áp lực, cho nên chỉ có thể nói rõ một chút, đó chính là anh của Ngu Thiến Thiến cũng là cán bộ huyện Duyên Đài, đồng thời chức vụ có thể ngang hoặc cao hơn so với Lữ Đại Phát một chút.
Trần Phương và hai người bảo vệ có chút hối hận, hai thần tiên đánh nhau, mình nhàn rỗi không có việc gì xen vào để làm gì.
Được rồi, hiện tại còn muốn chạy cũng chạy không được.
Hai vị lãnh đạo. . . Thấy hai người càng mắng càng hung hăng, Trần Phương chỉ có thể kiên trì hoà giải, trong chuyện này ai đúng ai sai thật ra đã không quan trọng, quan trọng là giải quyết ra sao, cho dù Lữ Hiểu Lỗi thật sự dự định cởi quần của Ngu Thiến Thiến, trên mặt hắn cũng đã bị thương, còn không biết có thể bị sẹo hay không, đã bị nghiêm phạt, hơn nữa hai người đều chưa trưởng thành, cho dù luận đúng sai . . . thì có thể thế nào?
Năm phút đồng hồ sau, Đổng Học Bân và Lữ Đại Phát cũng mắng mệt mỏi.
Đổng Học Bân nghẹn cục tức trong bụng, nhưng cũng không muốn đem chuyện tình làm ầm ĩ lên, bởi vì Ngu Thiến Thiến dù sao cũng là một đứa con gái, da mặt lại mỏng, nếu như gióng trống khua chiêng đem chuyện tình điều tra rõ ràng, chỉ làm tiểu Thiến Thiến tổn thương quá nặng, đến lúc đó ai cũng biết cô bé thiếu chút nữa bị người ta cởi quần, vậy cô bé làm sao nhìn bạn học?
Lữ Đại Phát cũng có tâm tư như vậy, loại sự tình này nếu như đồn ra, mặt mũi ông cũng bị nhục nhã.
Cuối cùng, hai người đều nổi giận đùng đùng dẫn người đi.
. . .
Trên đường đi bệnh viện.
Lữ Đại Phát nhìn con trai, Cướp tiền? Cởi quần người ta? Rốt cuộc có hay không?
Thật sự không phải con! Lữ Hiểu Lỗi chết cũng không thừa nhận.
Đứa nhỏ kia không phải của Nhất Trung sao? Mày chạy nơi đó làm gì?
Lữ Hiểu Lỗi không nói chuyện.
Lữ Đại Phát bỗng nhiên nghĩ tới một việc, ngày hôm trước lúc công bố danh sách khảo sát chọn người cho vị trí cục trưởng cục chiêu thương, ông và vợ nói qua chuyện này trong phòng khách, trong lời nói hình như còn đề cập đến Đổng Học Bân, Lữ Đại Phát hung hăng mắng Đổng Học Bân một lần, con trai lúc đó ở trong phòng học tập, rất có thể là nó nghe thấy được lời này, cho nên mới đi tìm Ngu Thiến Thiến gây phiền phức, Lữ Đại Phát cũng biết mẹ của Đổng Học dạy học tại Nhất Trung, về phần Ngu Thiến Thiến này tuy rằng ông không biét, nhưng con của ông có thể là từ bạn học tiểu học trước đây biết đứa con gái kia là em gái của Đổng Học Bân?
Nghĩ tới đây, Lữ Đại Phát trong lòng thở dài, cũng không đành lòng trách cứ con trai.
Buổi chiều, Đổng Học Bân làm xuất viện thủ tục cho Loan Hiểu Bình, đưa mẹ già trở về ký túc xá Nhất Trung. Đã sắp tháng mười hai, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, ngay cả là thời điểm sau buổi trưa Đổng Học Bân cũng cảm giác từng cơn gió lạnh đến xương đập vào mặt, trực tiếp thổi vào con mắt, lỗ tai, mũi và trong cổ áo, đông lạnh đến nổi không chịu được. Cũng may hệ thống sưởi hơi ký túc xá của mẹ già là mở hai mươi bốn tiếng liên tục, vừa vào phòng, tay chân lạnh cứng ngắc mới thoáng thoải mái một ít, khí lạnh ở trong thân thể dần dần bị hòa tan.
Mẹ, sáng mai là cuối tuần, mẹ nghỉ ngơi cho tôi, đừng vội soạn bài.
Để cho thầy cô khác đứng lớp thay lâu như vậy sao được, mẹ không có việc gì, bác sĩ không phải cũng nói rồi sao?
mẹ cũng phải chú ý chút, nhớ kỹ uống thuốc đúng giờ, đúng rồi, nếu không con qua bên đây ở với mẹ, một mình mẹ con lo lắng.
Mẹ cũng không phải con nít, làm việc của con đi, không phải có hy vọng muốn đề danh chính khoa sao?
Cũng là một đề danh, cơ hội có thể đi tới quá xa vời, con cũng không ôm hy vọng.
Vậy cũng phải tranh thủ một chút, lỡ như.
. . . Ừm, con biết.
Cùng mẹ già nói chuyện một chút, Đổng Học Bân mới lái xe trở về nhà.
Gia thuộc viện cục công an huyện, Đổng Học Bân vào phòng tắm tắm nước nóng một cái, dội rửa khí lạnh trên người. Vừa tắm rửa hắn vừa nghĩ vị trí cục trưởng cục chiêu thương, chỉ cần người có con mắt đều có thể nhìn ra, Đổng Học Bân nếu đắc tội Hướng Đạo Phát, vậy muốn thành công thượng vị cơ bản là không thể, trong mười một thường ủy huyện ủy Tạ Tuệ Lan tính ra chỉ nắm ba phiếu, mà Hướng Đạo Phát đã có bảy tám phiếu, chênh lệch quá lớn, có thể nói cái chính khoa này đến phiên ai trên cũng không tới phiên Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng rõ ràng điểm này.
Có cái gì dễ làm?
Hội nghị thường ủy cuối tuần mới mở, trong khoảng thời gian này làm sao có nghịch chuyển kinh thiên? Suy nghĩ rất lâu Đổng Học Bân cũng không nghĩ ra được, đáp ứng có thể chỉ có sáu chữ … căn bản không có khả năng!
Quên đi, không nghĩ nữa, dù sao mình đã tận lực.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.
Tắm rửa xong đi ra, Đổng Học Bân bọc quấn khăn tắm ngồi xuống sô pha, vừa hút thuốc vừa cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, không có việc gì nhìn tin tức. Chuyện tình căn bản đã không thể, suy nghĩ cũng vô dụng … đây là tâm tư hiện tại của Đổng Học Bân, không phải tâm tính hắn biến đổi, cũng không phải hắn từ bỏ tranh đoạt đối với cái cấp bậc chính khoachủ yếu là Đổng Học Bân sợ mình lại đau đầu phát bệnh, lần kia bởi vì tinh thần khẩn trương và tâm tình kích động khiến cho trái tim đột nhiên dừng đập, hiện tại ngẫm lại trong lòng còn sợ hãi.
Xem TV. . .
Nghe âm nhạc một chút. . .
Ngâm nga một bài hát. . .
Đổng Học Bân tận lực thả lỏng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Lạch cạch, lạch cạch, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên trên bàn trà, có điện báo, vươn tay đem đến vừa nhìn, là số điện thoại di động của Ngu Thiến Thiến. biểu tình Đổng Học Bân có chút mất tự nhiên, lần kia mua điện thoại di động cho tiểu Thiến Thiến, qua không bao lâu gặp chuyện tình cảm bị lộ, Tạ tỷ và Huyên di hai bên áp lực một chút làm cho Đổng Học Bân bị ép tới thở không nổi, hắn nghĩ mình có lỗi người này có lỗi với người kia, cuối cùng bắt đầu lảng tránh có ý thức với hai mẹ con Ngu Mỹ Hà, một người hai người còn thiếu chút làm Đổng Học Bân lăn qua lăn lại đến chết, nếu như cùng Ngu Mỹ Hà phát sinh chút gì, Đổng Học Bân phỏng chừng mạng nhỏ của mình khẳng định chắc chắn sẽ để lại luôn, cho nên lâu như vậy ngay cả điện thoại cũng không gọi qua.
Đổng Học Bân tiếp điện thoại, cười nói: A lô, Thiến Thiến, tan học rồi à?
Xin hỏi anh là người nhà của học sinh Ngu Thiến Thiến sao? Ai mà biết, đầu kia của điện thoại không phải âm thanh của Ngu Thiến Thiến.
Đổng Học Bân cau mày, Tôi là anh của cô ấy, cô là ai?
Giọng nữ kia nói: Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Hồng Kỳ trung học, Ngu Thiến Thiến vừa rồi làm bị thương học sinh trường chúng tôi, học sinh của chúng tôi mặt đều chảy máu, liên hệ mẹ của Ngu Thiến Thiến không được, mời anh đến đây một chuyến.
Thiến Thiến đánh người? Hồng Kỳ trung học? Cô có phải là lầm không?
Không lầm đâu, học sinh bị thương cũng liên hệ gia trưởng, anh lập tức đến đây đi. Bà cô chủ nhiệm kia ngữ khí rất không khách khí, dứt lời, điện thoại liền cúp tít tít tít.
Đổng Học Bân sắc mặt biến đổi, không dám chậm trễ, lập tức mặc xong quần áo lái xe ra đại viện.
Hắn hiện tại là vừa vội vừa giận, Ngu Thiến Thiến là đứa nhỏ như thế nào, Đổng Học Bân rất rõ ràng, lá gan nhỏ, nhu nhược, xấu hổ, thành thật, nghe lời, quả thật là ngoan đến không thể ngoan hơn, Thiến Thiến đánh người? Còn từ Nhất Trung chạy đến Hồng Kỳ trung học đánh người? Cái này con mẹ nó sao có thể! Đổng Học Bân là một người rất bao che khuyết điểm, đối với thuộc hạ như vậy, đối với Thiến Thiến càng như vậy, hắn đầu tiên nghĩ đến cũng là Thiến Thiến bị khi dễ, mà Đổng Học Bân bởi vì cấm kỵ chị Ngu nên không quan tâm đến hai người trong khoảng thời gian gần đây, trong lòng nhất thời áy náy cực kỳ.
. . .
Hồng Kỳ trung học.
Bên này không khác biệt Nhất Trung lắm, cũng là trung học trọng điểm của huyện Duyên Đài, tuy rằng lực lượng thầy cô giáo kém một chút so với Nhất Trung, nhưng thiết bị và hoàn cảnh dạy học cao hơn một bậc so với Nhất Trung, có không ít đứa nhỏ cán bộ lãnh đạo của và người thân đều đến chỗ này học huyện Duyên Đài. Hiện tại thời gian tan học vừa qua không lâu, ra cửa có người đưa đón, phần lớn học sinh đều đã về nhà, chỉ có một phần nhỏ người lục tục từ cửa lớn trường học đi ra.
Xe dừng lại, Đổng Học Bân bước vào trường học.
Này, anh chờ một chút! Một thầy giáo hô, Gia trưởng học sinh chờ ở bên ngoài, không thể vào trường học.
Đổng Học Bân nghiêm mặt nhìn hắn, Phòng bảo vệ ở đâu nhi?
Ông thầy giáo đưa tay chỉ về hướng đối diện, Anh có chuyện gì?
Không nói hai lời, Đổng Học Bân bước đi qua bên kia, rầm, một cước đá văng cửa phòng bỏ vệ, thầy giáo phía sau vốn đang muốn ngăn cản hắn, dù sao cách đây không lâu chuyện thầy cô giáo và học sinh của Nam Liễu tiểu học bị bắt làm con tin vẫn còn chưa qua, giáo dục huyện cục sớm hạ lệnh tăng mạnh phòng bị, cấm đoàn người xã hội và người ngoài trường tiến vào trường học, nhưng mà thấy Đổng Học Bân hung thần ác sát đá văng cửa phòng bảo vệ ra, ông thầy giáo ngạc nhiên nhìn bên kia, thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Người trong phòng cũng không ngờ tới loại tình huống này sẽ phát sinh, đồng thời sửng sốt.
Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Thiến Thiến đâu?
Ngu Thiến Thiến mặc đồ học sinh đứng ở nơi đó khóc lau nước mắt, nghe tiếng ngẩng đầu, càng òa lên khóc lớn hơn, Anh! Hu hu hu!
Đổng Học Bân đau lòng như cắt, bước nhanh đến ôm mặt của cô bé, nhìn trái nhìn phải, Em có bị thương không? Có bị thương không?
Ngu Thiến Thiến khóc cố sức lắc đầu, ôm lấy cánh tay của Đổng Học Bân không chịu buông, trên mặt vừa sợ vừa ủy khuất.
Một bảo vệ cả giận nói: Anh làm cái gì thế! Sao lại đá cửa!
Đổng Học Bân nổi nóng, Có phần anh nói chuyện sao?
Hai người bảo vệ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không ngờ rằng người này lại không nói lý như thế.
Giáo dục chủ nhiệm Trần Phương cũng nhíu nhíu mày, trong lòng nói gia trưởng hiện tại đối với đứa nhỏ thật sự là càng ngày càng cưng chiều, không hỏi xanh đỏ đen trắng rõ ràng mà đã phát giận, làm gì có người như thế? Bà ấy nói: Em gái anh không bị thương, hiện tại là con bé đánh bị thương học sinh của trường học chúng tôi, anh hẳn là nên hỏi Lữ Hiểu Lỗi một chút. Một đứa bé trai gầy nhỏ ngồi bên cạnh, tuổi tác khoảng chừng mười hai mười ba, biểu tình rất âm trầm, đang ôm mặt nhìn cái gương, trên mặt bên trái có một vết móng tay cào rất đỏ, bất quá không phải rất nghiêm trọng, chỉ có chút vết máu.
Đổng Học Bân nhìn Trần Phương, Bà là?
Giáo viên chủ nhiệm, Trần Phương. Trần Phương cũng không cho hắn mặt mũi.
Đổng Học Bân gật đầu, chỉ vào đứa bé trai tên Lữ Hiểu Lỗi nói: Thiến Thiến nhà chúng tôi là đứa nhỏ rất ngoan, từ nhỏ đã hiểu chuyện, ngay cả mắng chửi người cũng chưa từng mắng qua, tốt, hiện tại sao lại đột nhiên từ xa chạy đến trường học các người, đánh người của trường học các người, còn con mẹ nó là một đứa con trai, là Thiến Thiến nhà chúng tôi có bệnh cũng là bà có bệnh?
Trần Phương cũng giận, Sao anh lại nói như thế! Em gái anh đánh người anh còn nói ngang như vậy?
Bảo vệ nói: Trần chủ nhiệm, báo cảnh sát đi.
Đổng Học Bân nổi nóng trong lòng, đem giấy chứng nhận đập cái rầm lên bàn, Tôi cũng là cảnh sát! Đem cửa đóng lại! Ngày hôm nay không điều tra rõ chuyện này! Ai cũng đừng nghĩ đi!
Hai bảo vệ liếc nhau, trong lòng nói hèn chi người này lại làm ra vẻ như thế, thì ra là cảnh sát.
Đổng Học Bân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tiểu Thiến Thiến, Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, nói với anh, ai ăn hiếp em.
Ngu Thiến Thiến khục khịt mũi, dùng ngón tay chỉ đứa con trai trong phòng.
Lữ Hiểu Lỗi thấy thế, tàn bạo trừng mắt nhìn cô bé một cái.
Ngu Thiến Thiến sợ đến rụt cái cổ, nhưng sau khi nhìn về phía Đổng Học Bân, trong lòng ấm áp, cắn răng khóc nói: Lữ Hiểu Lỗi cướp tiền của em, ngày hôm qua lúc em tan học hắn và vài người cản em lại ở nhà ga, hu hu, nói muốn em đưa cho bọn họ, nếu không thì. . . thì đánh em, em sợ, thì đem năm đồng mà mẹ cho em mua nước cuối tuần đưa cho bọn họ, nhưng bọn họ nói không đủ, kêu em ngày hôm nay cho bọn họ một trăm đồng, hu hu, em, em không dám kể với mẹ em, sau khi tan học muốn nhanh chóng về nhà, nhưng, nhưng Lữ Hiểu Lỗi đứng ở cách đó không xa trường học chờ em, em muốn nhưng chạy không lại hắn, hắn túm lấy em kéo đến ngõ nhỏ ngoài Hồng Kỳ trung học, bắt em cho hắn tiền, emkhông có, hắn, hắn, hu hu. . . hắn đòi cởi quần em.
Đổng Học Bân sắc mặt thay đổi, mẹ kiếp!
Lữ Hiểu Lỗi tức giận nói: Mày thử nói bậy một lần nữa thử xem!
Mày con mẹ nó câm miệng cho tao! Đổng Học Bân nhìn về phía Lữ Hiểu Lỗi.
Ngu Thiến Thiến chảy nước mắt nói: Lúc đó trong ngõ nhỏ có rất nhiều người, hu hu, em không thoát được, hắn bắt đầu cởi quần em, em một sốt ruột mới đưa tay đẩy hắn một chút, móng tay đụng phải mặt hắn. Sau đó chuyện cũng rất rõ ràng, bảo vệ đi ngang qua ngõ nhỏ mua thuốc, đúng lúc gặp phải cảnh tượng như vậy, kết quả Lữ Hiểu Lỗi ác nhân cáo trạng trước, vì vậy bảo vệ đưa cả họ mang về phòng bảo vệ trường học.
Đổng Học Bân càng nghe càng nộ.
Trần Phương trong lòng chau mày, hiển nhiên không biết bên trong còn có chuyện này, Hiểu Lỗi, con đùa giỡn với Ngu Thiến Thiến sao?
Rầm, Đổng Học Bân bỗng nhiên vỗ bàn, Giỡn cái con gái mẹ nhà bà đó, một đứa con gái, cướp tiền cởi quần nhục nhã người ta, có con mẹ nó đùa giỡn như thế sao? Hả? Với cái trình độ của bà còn làm giáo viên chủ nhiệm à? Bà sống nhiều năm như vậy đều ở trong bụng chó sao? Hắn mở miệng liền mắng, Đổng Học Bân đã sớm nhìn ra, Trần chủ nhiệm này rõ ràng là thiên vị Lữ Hiểu Lỗi, ngay từ đầu đã là vậy!
Trần Phương mặt đỏ lên, Anh mắng ai đó!
Đổng Học Bân đoán không sai, Trần Phương quả thật thiên vị Lữ Hiểu Lỗi trong lòng, thứ nhất Lữ Hiểu Lỗi là học sinh của trường bọn họ, mà Ngu Thiến Thiến không phải, thứ hai thành tích của Lữ Hiểu Lỗi tuy rằng bình thường, nhưng là một học sinh biết nghe lời, cũng không có cướp tiền và cởi quần giống như Ngu Thiến Thiến nói, Trần Phương không quá tin tưởng, thứ ba, cũng là cái then chốt nhất, cha Lữ Hiểu Lỗi là lãnh đạo của huyện Duyên Đài.
Lữ Hiểu Lỗi kêu oan nói: Cô Trần, em không có cởi quần của nó, nó ngậm máu phun người!
Ngu Thiến Thiến tức giận khóc hu hu, Chính là mày!
Gia trưởng nhà mày lúc nào tới? Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn đứa con trai, Gọi điện thoại nhanh lên!
Trần Phương nhẫn nhịn nói: Vị đồng chí cảnh sát này, không nên hù dọa đứa nhỏ, nó còn nhỏ! Lời này có chút thừa địa, cũng là biện giải cho Lữ Hiểu Lỗi, cho dù sự thật đúng như lời Ngu Thiến Thiến nói, là Lữ Hiểu Lỗi sai, một câu nó còn nhỏ, cái này liền không có biện pháp, dù sao cũng là người chưa trưởng thành.
Thật ra rất nhiều người đều cho rằng Đổng Học Bân là một người không nói đạo lý, nhưng thực tế trên, Đổng Học Bân nghĩ rằng hắn là một người rất nói đạo lý, lúc hắn phát hỏa, lúc hắn tức giận, đều là lúc hắn có lý, nếu không chiếm được phần đúng, Đổng Học Bân muốn phát giận cũng phát không thoải mái. Mượn chuyện này mà nói, theo hắn thấy, chuyện này còn không rõ ràng? Hắn cũng không tin Lữ Hiểu Lỗi không biết hậu quả của cướp tiền, hắn cũng không tin Lữ Hiểu Lỗi không biết trước mặt mọi người cởi quần một đứa con gái ra là dạng hành vi gì, một câu tuổi còn nhỏ là có thể bỏ qua?
Hu hu, anh. . . Ngu Thiến Thiến gọi hắn.
Đổng Học Bân vuốt ve đầu của cô bé, Đừng khóc liễu, làm sao vậy?
Em vừa rồi nghe nói, cha của Lữ Hiểu Lỗi hình như là lãnh đạo trong huyện.
Đổng Học Bân biết Ngu Thiến Thiến là lo lắng cho mình, sắc mặt nhất thời nghiêm túc, Đừng nói con mẹ nó là lãnh đạo huyện, là đứa nhỏ lãnh đạo của Trung ương lẽ nào có thể tùy tiện khi dễ người? Ông ta là người của bộ phận nào?
Trần Phương trong lòng nói khẩu khí của cậu cũng rất lớn, hơi nghiêng đầu, không phản ứng hắn.
Bảo vệ lạnh lùng nói: Cục chiêu thương!
Cục chiêu thương? Họ Lữ? Đổng Học Bân nhìn đứa con trai, Mày là con trai của Lữ Đại Phát?
Trần Phương và hai bảo vệ hơi sửng sốt, không ngờ rằng người này còn biết Lữ cục trưởng, hơn nữa nghe khẩu khí hình như cũng không khách khí?
Đổng Học Bân mẫn cảm phát giác phương diện này có chút phức tạp, Lữ Đại Phát và hắn rốt cuộc coi như là quen biết cũng lâu, lúc trước người thân của Lữ Đại Phát đánh Đường Cẩn, Đổng Học Bân còn nói chuyện điện thoại qua với ông ta, hiện tại cùng nhau đề danh chức cục trưởng cục chiêu thương với Đổng Học Bân chính là Lữ Đại Phát này, sao trùng hợp như thế? Ngày hôm trước vừa công bố đề danh, lúc này con trai của Lữ Đại Phát liền đến khi dễ Ngu Thiến Thiến?
Thằng oắt, mày nhận ra tao không? Đổng Học Bân nhìn Lữ Hiểu Lỗi.
Lữ Hiểu Lỗi nghiêng cổ qua nhìn, Anh là ai, không nhận ra!
Lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, Lữ Đại Phát nổi giận đùng đùng tiến vào, Con tôi đâu? Ai đánh con tôi?
Lữ Hiểu Lỗi đứng lên, Ba!
Lữ Đại Phát không thấy những người khác, Bị thương chỗ nào? Không có việc gì chứ?
Đổng Học Bân lời nói lạnh nhạt nói: Nó không có việc gì! Em gái tôi có việc!
Là cậu? Lữ Đại Phát mặt tối sầm, thật sự là oan gia ngõ hẹp, Em gái cậu? Nó đánh con tôi?
Đổng Học Bân chỉ vào mũi ông ta mắng: Lữ Đại Phát! Ông có biết giáo dục đứa nhỏ không ? Hả? Tuổi còn nhỏ m à cướp đoạt giữa đường! Còn muốn cởi quần của em gái tôi? Đây là con trai ông giáo dục ra à? Cái chó gì thế! Muốn tiến vào trại giáo dưỡng có phải không? Được đấy, tôi hoan nghênh!
Vừa nghe đến trại giáo dưỡng, Lữ Hiểu Lỗi liền sợ, mặt trắng bệch.
Lữ Đại Phát khí thế rất đủ, Nói láo! Em gái cậu đánh Hiểu Lỗi đánh! Cậu con mẹ nó còn ồn ào!
Đổng Học Bân nói: Đừng nói là đánh vào mặt con ông! Tôi thấy đánh chết cũng không hết tội! Trước mặt công chúng cởi quần của con gái? Cái thứ chó má gì thế!
Cái miệng của cậu sạch sẽ chút cho tôi! Tính tình con tôi thế nào tôi rõ ràng!
Lữ Đại Phát và Đổng Học Bân bắt đầu mắng nhau.
Trần Phương bên cạnh nghe mà kinh ngạc, lúc này nhìn không ra tốt xấu thì bà ấy quả thật sống uổng phí bốn mươi tuổi đời rồi, gia trưởng của Ngu Thiến Thiến tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đối mặt Lữ cục trưởng một chút hàm hồ cũng không có, hình như quan uy cũng không kém gì đối phương, mở miệng ra là mắng, một chút mặt mũi cũng không cho, mà Lữ cục trưởng bên kia mắng thì mắng, nhưng cũng không có ý muốn báo cảnh sát hoặc là tạo áp lực, cho nên chỉ có thể nói rõ một chút, đó chính là anh của Ngu Thiến Thiến cũng là cán bộ huyện Duyên Đài, đồng thời chức vụ có thể ngang hoặc cao hơn so với Lữ Đại Phát một chút.
Trần Phương và hai người bảo vệ có chút hối hận, hai thần tiên đánh nhau, mình nhàn rỗi không có việc gì xen vào để làm gì.
Được rồi, hiện tại còn muốn chạy cũng chạy không được.
Hai vị lãnh đạo. . . Thấy hai người càng mắng càng hung hăng, Trần Phương chỉ có thể kiên trì hoà giải, trong chuyện này ai đúng ai sai thật ra đã không quan trọng, quan trọng là giải quyết ra sao, cho dù Lữ Hiểu Lỗi thật sự dự định cởi quần của Ngu Thiến Thiến, trên mặt hắn cũng đã bị thương, còn không biết có thể bị sẹo hay không, đã bị nghiêm phạt, hơn nữa hai người đều chưa trưởng thành, cho dù luận đúng sai . . . thì có thể thế nào?
Năm phút đồng hồ sau, Đổng Học Bân và Lữ Đại Phát cũng mắng mệt mỏi.
Đổng Học Bân nghẹn cục tức trong bụng, nhưng cũng không muốn đem chuyện tình làm ầm ĩ lên, bởi vì Ngu Thiến Thiến dù sao cũng là một đứa con gái, da mặt lại mỏng, nếu như gióng trống khua chiêng đem chuyện tình điều tra rõ ràng, chỉ làm tiểu Thiến Thiến tổn thương quá nặng, đến lúc đó ai cũng biết cô bé thiếu chút nữa bị người ta cởi quần, vậy cô bé làm sao nhìn bạn học?
Lữ Đại Phát cũng có tâm tư như vậy, loại sự tình này nếu như đồn ra, mặt mũi ông cũng bị nhục nhã.
Cuối cùng, hai người đều nổi giận đùng đùng dẫn người đi.
. . .
Trên đường đi bệnh viện.
Lữ Đại Phát nhìn con trai, Cướp tiền? Cởi quần người ta? Rốt cuộc có hay không?
Thật sự không phải con! Lữ Hiểu Lỗi chết cũng không thừa nhận.
Đứa nhỏ kia không phải của Nhất Trung sao? Mày chạy nơi đó làm gì?
Lữ Hiểu Lỗi không nói chuyện.
Lữ Đại Phát bỗng nhiên nghĩ tới một việc, ngày hôm trước lúc công bố danh sách khảo sát chọn người cho vị trí cục trưởng cục chiêu thương, ông và vợ nói qua chuyện này trong phòng khách, trong lời nói hình như còn đề cập đến Đổng Học Bân, Lữ Đại Phát hung hăng mắng Đổng Học Bân một lần, con trai lúc đó ở trong phòng học tập, rất có thể là nó nghe thấy được lời này, cho nên mới đi tìm Ngu Thiến Thiến gây phiền phức, Lữ Đại Phát cũng biết mẹ của Đổng Học dạy học tại Nhất Trung, về phần Ngu Thiến Thiến này tuy rằng ông không biét, nhưng con của ông có thể là từ bạn học tiểu học trước đây biết đứa con gái kia là em gái của Đổng Học Bân?
Nghĩ tới đây, Lữ Đại Phát trong lòng thở dài, cũng không đành lòng trách cứ con trai.
/2031
|