Buổi tối.
Tan tầm.
Chủ nhiệm, vậy công tác
Ngày mai rồi nói.
Nhưng Cảnh bí thư … còn có chuyện đơn vị mô phạm …
Chủ nhiệm, bằng không tôi nói với Vương bí thư một chút?
Tâm ý tôi lĩnh, mọi người đều trở về trước đi.
Khúc Nghĩa Cường, Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh ba người thở dài, từ trong phòng làm việc của Đổng Học Bân đi ra, đứng ở trong hành lang nhìn lẫn nhau, đều có chút lặng lẽ. Đổng chủ nhiệm đi đi trường đảng, cái này đối với cán bộ Đổng hệ là một đả kích rất lớn không thể nghi ngờ, Chu Diễm Như bọn họ ai cũng không rõ ràng chuyện tình sẽ phát triển theo phương hướng gì, dù sao không phải bọn họ nguyện ý thấy là được rồi, biểu tình của ai ai cũng đều có chút nhục nhã.
Trong phòng làm việc.
Để cho bọn họ đi rồi, Đổng Học Bân nhìn thời gian, thu dọn đồ đi xuống lầu. Đi ngang qua phòng khách, Đổng Học Bân nhìn vào bên trong, trong lòng lắc đầu. Chu Diễm Như và Khúc Nghĩa Cường bọn họ vẫn đều không tồi, Đổng Học Bân nguy trong sớm tối, bọn họ còn có thể đến đây bày mưu hiến kế, cho dù không giúp ích được, ít nhất là vẫn còn ý tốt, nhưng chủ nhiệm Mạnh Sâm Quốc, người cán bộ đã bị Đổng Học Bân điều chỉnh công tác, cả ngày không thấy, nói là xin nghỉ, cảm mạo phát sốt, lúc này thật đúng là trùng hợp.
Người đi trà lạnh.
Tôi còn chưa đi, thì có người bắt đầu tránh không kịp?
Có thể ai ai trong khốn cảnh cũng sẽ thoáng mẫn cảm một ít, lúc Đổng Học Bân xuống lầu dọc theo đường đi, luôn cảm thấy ánh mắt của nhân viên công tác văn phòng đường phố nhìn hắn có chút biến hóa.
Buổi tối bảy giờ.
Ký túc xá.
Trở về nhà, Đổng Học Bân ngay cả cơm cũng không có tâm tình ăn, đè nén cơn tức nặng nề ngồi xuống sô pha, hút thuốc liên tục, cuối cùng ho khan liên tục, mới đem thuốc dụi tắt.
Ngồi chờ chết?
Cái này đương nhiên không phải phong cách của Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Tạ Tuệ Lan, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi. quan hệ của Đổng Học Bân và Tạ tỷ tuy rằng không có công khai, nhưng cũng không có ý giấu diếm, làm bí thư khu ủy khu Nam Sơn, Đổng Học Bân là do Hướng Đạo Phát đề cử tới, muốn nói Vương An Thạch không biết gì về quan hệ của Đổng Học Bân và của Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân không tin, nếu Vương An Thạch ra tay động vào mình, vậy đã nói lên ông ta không dự định cho Tuệ Lan mặt mũi, nếu như Đổng Học Bân tìm Tạ tỷ điều hòa, không chỉ không có hiệu quả, ngược lại sẽ mất khí thế.
Vậy biện pháp khác?
Nếu không thẳng thắn gọi cho thím của Tạ tỷ tại bộ dân chính một cú điện thoại? Nhờ bà ấy rút đơn vị mô phạm của văn phòng đường phố Quang Minh? Khiến cho Cảnh Tân Khoa trắng tay? Cũng không được, như vậy Đổng Học Bân sẽ khó tránh khỏi bị chụp cái mũ không có cái nhìn đại cục, cho dù chức vụ có thể giữ được, chuyện này xảy ra tám phần cũng không giữ được.
Đổng Học Bân chưa từng cảm thụ qua áp lực lớn như vậy.
Vương An Thạch vong ân phụ nghĩa đâm một dao phía sau, Cảnh Nguyệt Hoa ngầm đồng ý và dung túng, Tiết Khánh Vinh trả thù, hiện tại Đổng Học Bân đâu chỉ tám mặt là địch? ?
Trường đảng.
Trường đảng … trường đảng …
Mẹ kiếp! Dựa vào cái gì các người bắt tôi đi trường đảng tôi phải đi ?
Đổng Học Bân tròng mắt lạnh lẽo, sau khi loại trừ một vài kế sách, trong đầu hắn chỉ còn lại có một chủ ý, một chủ ý có thể thay đổi tình cảnh của hắn. Nhưng nếu như không đến vạn bất đắc dĩ, Đổng Học Bân thật không muốn dùng, bởi vì chiêu này rất lớn, quả thật là trực tiếp đem tất cả lãnh đạo khu Nam Sơn đắc tội! Cho nên ngay cả là một người thiếu đạo đức như Đổng Học Bân, chuyện đến bây giờ cũng có chút do dự.
Có nên dùng hay không?
Đổng Học Bân đi qua đi lại ở trong phòng, vẫn là không quyết định chủ ý. Huyên di bên kia qua tháng nữa là sinh rồi, sắp làm cha rồi, tâm tự nhiên cũng mềm lại. Suy nghĩ, Đổng Học Bân quyết định gọi cho Vương An Thạch, thứ nhất là muốn nhìn một chút còn có thể hòa hoãn hay không, thứ hai, cũng là giúp mình hạ quyết tâm.
Tít tít tít, điện thoại nhanh chóng thông.
Đây là điện thoại riêng của Vương An Thạch, cũng không phải trong nhà, hơn nữa Đổng Học Bân cũng là dùng điện thoại bàn trong ký túc xá, cũng không phải thoại di động của Đổng Học Bân điện.
Ai vậy? Âm thanh của Vương An Thạch ở bên kia vang lên.
Vương bí thư, tôi Đổng Học Bân.
Vương An Thạch im lặng một chút . . . Chuyện gì?
Bệnh của ngài thế nào? Còn nặng lắm không? Đổng Học Bân nói về chuyện viêm ruột thừa, có ý hỏi thử.
Vương An Thạch không mặn không nhạt nói: Không có việc gì.
Đổng Học Bân chần chờ một chút Vậy là tốt rồi, được rồi, ngài ăn cơm chưa? Tôi đặt bàn rồi, muốn mời ngài cùng … Không đợi Đổng Học Bân nói xong, Vương An Thạch ngắt lời nói: Ngày hôm nay không có thời gian, hôm đinào, như vậy trước, tôi còn có việc. Tút … điện thoại bị cúp. Vương An Thạch lúc này, và cái lúc trị bệnh cho ông ta, cứ như là thành hai người khác nhau, lúc cần dùng Đổng Học Bân thì rất là niềm nở, lúc không cần dùng thì giết tuyệt không nương tay, không chỉ không lĩnh nhận tình Đổng Học Bân chữa bệnh cứu người, hiện tại ngay cả sắc mặt cũng không cho!
Lão khốn nạn!
Đổng Học Bân ném điện thoại di động, cho dù tính tình tốt cũng chịu không nổi cái này!
Quả nhiên, mục đích của cú điện thoại đã đạt được, Đổng Học Bân buộc mình làm ra quyết định, không còn có chút nào do dự!
Ỷ là bí thư khu ủy sẽ không đem tôi vào mắt? Đậu má! Ông bất nhân, vậy cũng đừng trách Đổng Học Bân tôi bất nghĩa! Còn bắt tôi đi trường đảng?
Tôi đi con mẹ nhà ông!!
Lão già kia! Mù con mắt chó của ông!
Tính tình thối của Đổng Học Bân nổi lên! Đứng vào hàng? Cùng lãnh đạo làm tốt quan hệ? Tôi con mẹ nó cắt đứt ở chỗ này! Anh em từ nay về sau trong khu Nam Sơn không đứng vào hàng! Không làm tốt quan hệ với các người! Đắc tội các người? Tôi mẹ nó cứ đắc tội! Mặc kệ là ai! Tôi xem ai có thể làm gì được tôi!
Tư tưởng của Đổng Học Bân cũng không cùng một dạng với đa số quan viên, lần này cũng không ngoại lệ, so dũng đấu ngoan là chuyện Đổng Học Bân thích làm nhất!
Không cho tôi sống khá giả? Vậy tôi cũng không để cho các người sống khá giả!
Không phải muốn tôi đi trường đảng sao? Được đấy! Tôi muốn nhìn xem là ai đi trường đảng!
Đổng Học Bân thở ra một hơi, cầm lấy điện thoại di động bấm một dãy số, gọi cho Dương Triệu Đức Chú Dương, là con.
Tiểu Bân à, ha ha. Dương Triệu Đức hiền lành nói: Có ăn chưa? Bên chú vừa dọn cơm, đến đây cùng nhau ăn?
Có người muốn con đi trường đảng, ài, không có tâm tư ăn.
Dương Triệu Đức dừng lại một chút Trường đảng? Trường đảng thành phố?
Đổng Học Bân ừ một tiếng Cũng là lớp huấn luyện cán bộ ngày mai.
Ngày mai? Tên của con báo lên lúc nào? Danh sách trước đây chú có xem qua, đâu có tên con?
Ừm, hẳn là trong khu ngày hôm nay báo lên.
Dương Triệu Đức buồn cười nói: Xem ra tên nhóc con đắc tội với không ít người, ha ha, sao không sớm nói với chú một tiếng?
Con cũng mới biết, trong khu hành động quá nhanh, con vừa xác nhận, danh sách trường đảng người ta đã định giúp con rồi, con không đồng ý cũng vô dụng. Đổng Học Bân đem kể lại tình huống kể lại cho Dương Triệu Đức từ đầu tới cuối!
Tan tầm.
Chủ nhiệm, vậy công tác
Ngày mai rồi nói.
Nhưng Cảnh bí thư … còn có chuyện đơn vị mô phạm …
Chủ nhiệm, bằng không tôi nói với Vương bí thư một chút?
Tâm ý tôi lĩnh, mọi người đều trở về trước đi.
Khúc Nghĩa Cường, Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh ba người thở dài, từ trong phòng làm việc của Đổng Học Bân đi ra, đứng ở trong hành lang nhìn lẫn nhau, đều có chút lặng lẽ. Đổng chủ nhiệm đi đi trường đảng, cái này đối với cán bộ Đổng hệ là một đả kích rất lớn không thể nghi ngờ, Chu Diễm Như bọn họ ai cũng không rõ ràng chuyện tình sẽ phát triển theo phương hướng gì, dù sao không phải bọn họ nguyện ý thấy là được rồi, biểu tình của ai ai cũng đều có chút nhục nhã.
Trong phòng làm việc.
Để cho bọn họ đi rồi, Đổng Học Bân nhìn thời gian, thu dọn đồ đi xuống lầu. Đi ngang qua phòng khách, Đổng Học Bân nhìn vào bên trong, trong lòng lắc đầu. Chu Diễm Như và Khúc Nghĩa Cường bọn họ vẫn đều không tồi, Đổng Học Bân nguy trong sớm tối, bọn họ còn có thể đến đây bày mưu hiến kế, cho dù không giúp ích được, ít nhất là vẫn còn ý tốt, nhưng chủ nhiệm Mạnh Sâm Quốc, người cán bộ đã bị Đổng Học Bân điều chỉnh công tác, cả ngày không thấy, nói là xin nghỉ, cảm mạo phát sốt, lúc này thật đúng là trùng hợp.
Người đi trà lạnh.
Tôi còn chưa đi, thì có người bắt đầu tránh không kịp?
Có thể ai ai trong khốn cảnh cũng sẽ thoáng mẫn cảm một ít, lúc Đổng Học Bân xuống lầu dọc theo đường đi, luôn cảm thấy ánh mắt của nhân viên công tác văn phòng đường phố nhìn hắn có chút biến hóa.
Buổi tối bảy giờ.
Ký túc xá.
Trở về nhà, Đổng Học Bân ngay cả cơm cũng không có tâm tình ăn, đè nén cơn tức nặng nề ngồi xuống sô pha, hút thuốc liên tục, cuối cùng ho khan liên tục, mới đem thuốc dụi tắt.
Ngồi chờ chết?
Cái này đương nhiên không phải phong cách của Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Tạ Tuệ Lan, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi. quan hệ của Đổng Học Bân và Tạ tỷ tuy rằng không có công khai, nhưng cũng không có ý giấu diếm, làm bí thư khu ủy khu Nam Sơn, Đổng Học Bân là do Hướng Đạo Phát đề cử tới, muốn nói Vương An Thạch không biết gì về quan hệ của Đổng Học Bân và của Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân không tin, nếu Vương An Thạch ra tay động vào mình, vậy đã nói lên ông ta không dự định cho Tuệ Lan mặt mũi, nếu như Đổng Học Bân tìm Tạ tỷ điều hòa, không chỉ không có hiệu quả, ngược lại sẽ mất khí thế.
Vậy biện pháp khác?
Nếu không thẳng thắn gọi cho thím của Tạ tỷ tại bộ dân chính một cú điện thoại? Nhờ bà ấy rút đơn vị mô phạm của văn phòng đường phố Quang Minh? Khiến cho Cảnh Tân Khoa trắng tay? Cũng không được, như vậy Đổng Học Bân sẽ khó tránh khỏi bị chụp cái mũ không có cái nhìn đại cục, cho dù chức vụ có thể giữ được, chuyện này xảy ra tám phần cũng không giữ được.
Đổng Học Bân chưa từng cảm thụ qua áp lực lớn như vậy.
Vương An Thạch vong ân phụ nghĩa đâm một dao phía sau, Cảnh Nguyệt Hoa ngầm đồng ý và dung túng, Tiết Khánh Vinh trả thù, hiện tại Đổng Học Bân đâu chỉ tám mặt là địch? ?
Trường đảng.
Trường đảng … trường đảng …
Mẹ kiếp! Dựa vào cái gì các người bắt tôi đi trường đảng tôi phải đi ?
Đổng Học Bân tròng mắt lạnh lẽo, sau khi loại trừ một vài kế sách, trong đầu hắn chỉ còn lại có một chủ ý, một chủ ý có thể thay đổi tình cảnh của hắn. Nhưng nếu như không đến vạn bất đắc dĩ, Đổng Học Bân thật không muốn dùng, bởi vì chiêu này rất lớn, quả thật là trực tiếp đem tất cả lãnh đạo khu Nam Sơn đắc tội! Cho nên ngay cả là một người thiếu đạo đức như Đổng Học Bân, chuyện đến bây giờ cũng có chút do dự.
Có nên dùng hay không?
Đổng Học Bân đi qua đi lại ở trong phòng, vẫn là không quyết định chủ ý. Huyên di bên kia qua tháng nữa là sinh rồi, sắp làm cha rồi, tâm tự nhiên cũng mềm lại. Suy nghĩ, Đổng Học Bân quyết định gọi cho Vương An Thạch, thứ nhất là muốn nhìn một chút còn có thể hòa hoãn hay không, thứ hai, cũng là giúp mình hạ quyết tâm.
Tít tít tít, điện thoại nhanh chóng thông.
Đây là điện thoại riêng của Vương An Thạch, cũng không phải trong nhà, hơn nữa Đổng Học Bân cũng là dùng điện thoại bàn trong ký túc xá, cũng không phải thoại di động của Đổng Học Bân điện.
Ai vậy? Âm thanh của Vương An Thạch ở bên kia vang lên.
Vương bí thư, tôi Đổng Học Bân.
Vương An Thạch im lặng một chút . . . Chuyện gì?
Bệnh của ngài thế nào? Còn nặng lắm không? Đổng Học Bân nói về chuyện viêm ruột thừa, có ý hỏi thử.
Vương An Thạch không mặn không nhạt nói: Không có việc gì.
Đổng Học Bân chần chờ một chút Vậy là tốt rồi, được rồi, ngài ăn cơm chưa? Tôi đặt bàn rồi, muốn mời ngài cùng … Không đợi Đổng Học Bân nói xong, Vương An Thạch ngắt lời nói: Ngày hôm nay không có thời gian, hôm đinào, như vậy trước, tôi còn có việc. Tút … điện thoại bị cúp. Vương An Thạch lúc này, và cái lúc trị bệnh cho ông ta, cứ như là thành hai người khác nhau, lúc cần dùng Đổng Học Bân thì rất là niềm nở, lúc không cần dùng thì giết tuyệt không nương tay, không chỉ không lĩnh nhận tình Đổng Học Bân chữa bệnh cứu người, hiện tại ngay cả sắc mặt cũng không cho!
Lão khốn nạn!
Đổng Học Bân ném điện thoại di động, cho dù tính tình tốt cũng chịu không nổi cái này!
Quả nhiên, mục đích của cú điện thoại đã đạt được, Đổng Học Bân buộc mình làm ra quyết định, không còn có chút nào do dự!
Ỷ là bí thư khu ủy sẽ không đem tôi vào mắt? Đậu má! Ông bất nhân, vậy cũng đừng trách Đổng Học Bân tôi bất nghĩa! Còn bắt tôi đi trường đảng?
Tôi đi con mẹ nhà ông!!
Lão già kia! Mù con mắt chó của ông!
Tính tình thối của Đổng Học Bân nổi lên! Đứng vào hàng? Cùng lãnh đạo làm tốt quan hệ? Tôi con mẹ nó cắt đứt ở chỗ này! Anh em từ nay về sau trong khu Nam Sơn không đứng vào hàng! Không làm tốt quan hệ với các người! Đắc tội các người? Tôi mẹ nó cứ đắc tội! Mặc kệ là ai! Tôi xem ai có thể làm gì được tôi!
Tư tưởng của Đổng Học Bân cũng không cùng một dạng với đa số quan viên, lần này cũng không ngoại lệ, so dũng đấu ngoan là chuyện Đổng Học Bân thích làm nhất!
Không cho tôi sống khá giả? Vậy tôi cũng không để cho các người sống khá giả!
Không phải muốn tôi đi trường đảng sao? Được đấy! Tôi muốn nhìn xem là ai đi trường đảng!
Đổng Học Bân thở ra một hơi, cầm lấy điện thoại di động bấm một dãy số, gọi cho Dương Triệu Đức Chú Dương, là con.
Tiểu Bân à, ha ha. Dương Triệu Đức hiền lành nói: Có ăn chưa? Bên chú vừa dọn cơm, đến đây cùng nhau ăn?
Có người muốn con đi trường đảng, ài, không có tâm tư ăn.
Dương Triệu Đức dừng lại một chút Trường đảng? Trường đảng thành phố?
Đổng Học Bân ừ một tiếng Cũng là lớp huấn luyện cán bộ ngày mai.
Ngày mai? Tên của con báo lên lúc nào? Danh sách trước đây chú có xem qua, đâu có tên con?
Ừm, hẳn là trong khu ngày hôm nay báo lên.
Dương Triệu Đức buồn cười nói: Xem ra tên nhóc con đắc tội với không ít người, ha ha, sao không sớm nói với chú một tiếng?
Con cũng mới biết, trong khu hành động quá nhanh, con vừa xác nhận, danh sách trường đảng người ta đã định giúp con rồi, con không đồng ý cũng vô dụng. Đổng Học Bân đem kể lại tình huống kể lại cho Dương Triệu Đức từ đầu tới cuối!
/2031
|