Buổi sáng.
Phòng làm việc bí thư khu ủy.
Đổng Học Bân nói với Chu Trúc và Phí Phàm: Tiểu Chu, Hạ bí thư dặn dò xuống, cô tra chuyện của sổ tiết kiệm, có tin tức thì báo cáo.
Vâng, tôi rõ ràng.
Tiểu Phí, anh đi điều tra người thân bên cạnh của Trương Hỏa, nhìn xem ai có thể gửi số tiền như vậy cho Nguyệt Hoa bí thư.
Được, tôi lập tức đi làm.
Được rồi đi đi, tùy thời liên hệ.
Vậy, chủ nhiệm chúng tôi đi trước.
Ừm, nhất định chú ý an toàn, cơ linh chút.
Đem hai người bọn họ đi, Đổng Học Bân quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ, cũng không chờ bên trong đáp lời, Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, trước đây hắn khẳng định không dám làm như thế, bất quá hiện tại chức vụ của Đổng Học Bân đã xưa đâu bằng nay, hắn có cái lo lắng này, huống hồ hắn và Nguyệt Hoa cũng không phải người ngoài, đều đã làm qua hai lần, không gõ cửa đi vào cũng coi như không có cái gì.
Trong phòng ngoại trừ Cảnh Nguyệt Hoa, còn có Mã Lỵ Mã thư ký, hai người tựa như đang nói chuyện công tác.
Ngày hôm nay Cảnh Nguyệt Hoa mặc một cái quần tay màu trắng, áo là áo lông tinh khiết màu đen, rất đẹp.
Hơn một tháng không gặp, lúc này thấy cô ấy, Đổng Học Bân trong lòng nhất thời nổi lên một tư vị tưởng niệm, bất quá vẫn nhịn xuống.
Mã Lỵ hơi bị kiềm hãm.
Cảnh Nguyệt Hoa vẫn là cái bản mặt xấu vạn năm không thay đổi, sau khi nghe tiếng động cánh cửa cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy Đổng Học Bân, chậm rãi đứng lên vươn tay, Đổng chủ nhiệm.
Đóng cửa lại, Đổng Học Bân cũng giả khuông giả dạng nắm tay cô ấy, Nguyệt Hoa bí thư, xin chào.
Cảnh Nguyệt Hoa chỉ chỉ cái ghế phía trước, Mời ngồi, lãnh đạo của ủy ban kỷ luật thành phố đến đây, có chuyện gì sao?
Đổng Học Bân nói: Cô hẳn là đã nghe nói, chủ yếu là vì hai triệu trong sổ tiết kiệm.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt gật đầu, Sổ tiết kiệm tôi giao cho uỷ ban kỷ luật khu, báo cáo cũng gửi lên rồi.
Cái này tôi biết. Đổng Học Bân thản nhiên nói: Lần này tới cũng là muốn mời Nguyệt Hoa bí thư phối hợp chúng tôi điều tra một chút về nguồn gốc tài chính của sổ tiết kiệm, đương nhiên chúng tôi cũng không phải hoài nghi cô, cô có thể trước tiên báo cáo cho kiểm tra kỷ luật, quan hệ của chuyện này với cô cũng sẽ không lớn, tôi nói điều tra, chủ yếu nhằm vào nguồn gốc của tài chính, chúng tôi muốn biết rốt cuộc là ai gửi tiền cho cô, là ai muốn hãm hại cô, ủy ban kỷ luật thành phố Hạ bí thư đã cho tôi chỉ thị, khiến cho tôi trong thời gian ngắn nhất phải điều tra rõ, cho nên rất nhiều chuyện còn phải nhờ Nguyệt Hoa bí thư và đồng chí của khu Nam Sơn hiệp trợ. Đổng Học Bân lời này cũng là nói cho cô ấy, mục tiêu điều tra đã dời đi, cô không có việc gì.
Cảnh Nguyệt Hoa khẽ gật đầu, Hiệp trợ đương nhiên không có vấn đề, các người có phương hướng điều tra rồi sao?
Chúng tôi sơ bộ hoài nghi là Trương Hỏa, Nguyệt Hoa bí thư nghĩ sao?
Hắn có khả năng này, nhưng chúng tôi không có chứng cứ.
Vậy tra, cái này lúc đầu là công tác của tôi.
Nói công sự một hồi, Mã Lỵ thấy thế vội nói: Nguyệt Hoa bí thư, vậy tôi đi ra ngoài trước.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn cô ấy, Lời mới rồi không nên truyền ra.
Tôi rõ ràng. Mã Lỵ lập tức đi, đóng cửa phòng làm việc lại.
Cô ấy vừa rời đi, Đổng Học Bân liền lộ ra nụ cười, Công sự nói xong, nói một chút chuyện riêng đi, cô. . . gần đây có khỏe không? Thân thể thế nào?
Cảnh Nguyệt Hoa che miệng ho khan vài tiếng, lấy khăn tay lau lau khóe miệng, Không có việc gì.
Đổng Học Bân lo lắng nói: Mấy tháng sao cứ ho khan thế? Không đi bệnh viện nhìn?
Tôi nói không có việc gì! Cảnh Nguyệt Hoa cau mày nhấp một ngụm trà, nhanh chóng uống cạn.
Đổng Học Bân từ ghế trên đứng lên, chậm rãi bước đi tới bên cạnh Nguyệt Hoa, đặt mông ngồi xuống trên bàn làm việc cô ấy, Cô coi cô kìa, tôi vừa nói nói là cô liền không thích nghe.
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày, không lên tiếng.
Đổng Học Bân biết cô ấy cũng là tính tình cứng rắn, tìm một trọng tâm câu chuyện nói: Nghe nói em trai cô có con trai? Lâm Bình Bình cũng muốn kết hôn?
Cảnh Nguyệt Hoa ừm một cái.
Đổng Học Bân nói: Bình Bình công tác dưới tay tôi một thời gian, tôi cũng có chút hiểu biết, là một cô gái tốt.
. . . Ừm.
Hai người bọn họ lẽ ra đã chia tay nhiều năm như vậy, Bình Bình sao lại đáp ứng muốn kết hôn?
Tôi tự mình đi tìm cô ấy, chuyện này là Tân Khoa có lỗi cô ấy!
Cô đi? Chuyện của hai vợ chồng người ta cô chen vào làm gì?
Tôi là chị của nó, tôi không chen vào thì để cậu chen vào à?
Ai da, tôi không phải ý tứ như vậy.
Đứa nhỏ đều đã có, không kết hôn có thể làm sao bây giờ?
Tôi coi như phát hiện, hai ta cho tới bây giờ đều không trò chuyện được. Đổng Học Bân nói lầm bầm một tiếng.
Ánh mắt của Cảnh Nguyệt Hoa nặng nề nhìn hắn, . . . Chuyện sổ tiết kiệm, cảm ơn!
Cô ấy nói như vậy, Đổng Học Bân ngược lại khcảm thấy ngược ngùng, Khụ khụ, không nghiêm trọng như vậy, một cái nhấc tay mà thôi, quan hệ hai ta còn cần nói cảm ơn sao? Dừng lại một chút, Đổng Học Bân nói: Dù sao hiện tại cô cơ bản không có gì hiềm nghi, chỉ cần đem người phía sau bắt tới là được.
Cảnh Nguyệt Hoa hơi trầm ngâm, Tôi kiến nghị cậu điều tra Trương Bưu, đó là con trai của Trương Hỏa, bình thường vẫn không tốt!
Được, Trương Bưu phải không? Tôi nhớ kỹ.
Chính cậu cẩn thận, Trương Bưu không phải thứ tốt, hắn trước đây thu phí bảo kê tại khu Nam Sơn, dưới tay còn có một đám côn đồ, cha hắn đã bị ủy ban kỷ luật khống chế, Trương Bưu khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, cái loại người này chuyện gì đều dám làm, tôi hoài nghi điện thoại đe dọa nhà tôi và nhà của Ngô bí thư chính là hắn tìm người làm!
Đổng Học Bân cười nói: Cô có phải là đặc biệt quan tâm tôi?
Cảnh Nguyệt Hoa mặt không biểu tình nói: Tôi là lo lắng an toàn của đồng chí ủy ban kỷ luật thành phố!
Đổng Học Bân cười nói: Yên tâm đi, sức chiến đấu của tôi cô còn không biết? Trương Bưu cẩu bưu cái gì, hắn cho dù lái xe tăng tới, tôi cũng có thể làm cho hắn phế đi!
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày nói: Cậu hiện tại là lãnh đạo ủy ban kỷ luật thành phố! Nói chuyện đừng ra vẻ lưu manh! Còn ra bộ dáng gì nữa?
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Nói đi nói lại cô vẫn là quan tâm tôi, tôi rõ ràng. Dứt lời, Đổng Học Bân ưỡn nghiêm mặt đi tới kéo tay nhỏ mềm nhũn của cô ấy, trong lòng ngứa khó nhịn sờ sờ, nói: Đều là vợ chồng cả, đừng có hở một chút là làm mặt nhăn nhó khó chịu với tôi có được hay không?
Cảnh Nguyệt Hoa run lên, cúi đầu nhìn tay bị cầm, nhưng cũng không nói gì.
Đổng Học Bân đem cái mông chen chen bên cạnh cô ấy, ngồi xuống cùng một cái ghế, Nguyệt Hoa, cô có phải là có chuyện gì gạt tôi không? Từ nửa năm trước tôi vừa thấy cô, thì tôi luôn cảm thấy cô không thích hợp. Cái nghi hoặc này vẫn đặt ở trong lòng Đổng Học Bân, hiện tại mới hỏi ra.
Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt khẽ biến, Cậu biết cái gì?
Không biết, cho nên mới hỏi, thật sự có chuyện?
. . . Không có!
Ai da, cô muốn tôi gấp chết, nói mau được không?
Tôi nói không có! Cậu không nghe sao?
Cô thật sự không có thú vị gì hết?
Cảnh Nguyệt Hoa không để ý đến hắn, tự phê văn kiện, Tôi còn có việc bận! Không đưa tiễn cậu! Xin cứ tự nhiên!
Khu trưởng mặt đen quả nhiên vẫn là khu trưởng mặt đen, cho dù cùng thân nhân bạn bè, nói chuyện cũng cho tới bây giờ cũng là cái bộ mặt lạnh như băng, không đúng, hiện tại hẳn nên là gọi bí thư mặt đen!
Đổng Học Bân không đi, Nguyệt Hoa, tôi cũng lo lắng cho cô.
. . . Không cần!
Cô muốn cãi nhau có phải không?
Là cậu ồn ào với tôi trước, lời này hẳn là hỏi chính cậu!
Đổng Học Bân hừ một tiếng, cái tính tình thối của Nguyệt Hoa, cũng chỉ có mình có thể chịu được cô ấy, trời ạ, tính ra mình cũng thật là có thể, tính tình của Tạ Tuệ Lan mình có thể chịu, mao bệnh của Cảnh Nguyệt Hoa mình cũng có thể kháng, năng lực đề kháng cũng quá mạnh mẽ!
Đổng Học Bân đành phải đầu hàng nói: Được rồi được rồi, vậy không nói cái này còn không được sao? Bất quá có việc cô nhất định phải nói cho tôi biết, đừng nghẹn trong lòng.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, ừ một tiếng.
Cái mông của Đổng Học Bân lần thứ hai chen chen cô ấy, đưa tay đặt ở vòng eo của Cảnh Nguyệt Hoa.
Cảnh Nguyệt Hoa thân thể hơi động, hình như cái gì cũng không biết, tiếp tục phê văn kiện, động tác ký tên đầy mùi lão luyện, tiến độ công tác rất nhanh, một chút cũng không lề mề, ngay cả tốc độ lật xem văn kiện đều nhanh gấp hai ba so với người bình thường, xoạt xoạt xoạt xoạt, Đổng Học Bân nhìn mà lo lắng cô ấy không cẩn thận làm rớt văn kiện, bất quá cũng biết Nguyệt Hoa cũng là loại phương thức làm việc mạnh mẽ vang dội này, đời này sợ là cũng không đổi được, cũng không biết vì sao gấp như thế, chậm một chút cũng không chết được người.
Nhưng mà thời gian cùng Nguyệt Hoa một chỗ Đổng Học Bân vẫn rất quý trọng.
Cảnh Nguyệt Hoa có thể cho phép mình ôm cô ấy tại phòng làm việc cô ấy, cái này đã khiến cho Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ, biết đãi ngộ của mình bay lên một tầng, nếu như trước đây khẳng định không được.
Nguyệt Hoa cũng là mặt lạnh tâm nóng.
Ngoài miệng không nói thế nào, trong lòng phỏng chừng rất cảm ơn mình.
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn nhìn vào trong cổ áo lông của cô ấy, tầm mắt dần dần hạ xuống, Đổng Học Bân cuối cùng đưa tay đặt lên đùi đẹp của Nguyệt Hoa.
Thật mềm mại.
Thật mịn tay.
Cảnh Nguyệt Hoa ngòi bút chợt dừng lại, . . . Cậu làm gì?
Đổng Học Bân ho khan nói: Quần của cô bị nhăn, tôi vuốt thẳng giúp cô.
Sau đó hung hăng ngắt một cái lên phần thịt căng mịn của cô ấy trên quần tây, Đổng Học Bân cảm giác được ngày hôm nay Nguyệt Hoa không có mang vớ chân, trong lòng bàn tay lập tức xúc cảm của sát biên giới của đường viền quần lót, rất rõ ràng, hẳn là cái loại quần lót tơ tằm rồi, bởi vì đường vân có chút mỏng manh. Đổng Học Bân không khỏi lấy tay cảm thụ, nhẹ nhàng vuốt vuốt theo nó.
Hôm nay là màu gì nhĩ?
Nguyệt Hoa biết mình muốn tới, có thể mặc loại đặc biệt gợi cảm hay không?
Lòng hiếu kỳ của Đổng Học Bân nổi lên, thấy Nguyệt Hoa cũng không có chống cự quá lớn, liền nổi gan đem áo lông phía sau của cô ấy kéo lên một ít, sau đó đem quần tây và dây lưng của cô ấy chậm rãi kéo xuống một ít, nhất thời, một màu đỏ tươi đập vào nhãn cầu của Đổng Học Bân.
Quả nhiên vẫn là màu đỏ!
Nguyệt Hoa thật sự rất thích màu này! Hoặc là cố ý mặc cho mình xem?
Hơn nữa xem ra còn giống như là quần lót tơ tằm! Không hòa hợp một chút nào với tính cách của Cảnh Nguyệt Hoa! Quần áo bên trong gợi cảm hơn nhiều!
Buông ra! Cảnh Nguyệt Hoa chuyển thân, Tôi không muốn lập lại lần thứ hai!
Đổng Học Bân cười gượng một tiếng, không thể làm gì khác hơn là lấy tay ra, bất quá trong lòng vẫn kích động, hai tháng không gặp, xúc cảm càng ngày càng tốt.
Phòng làm việc bí thư khu ủy.
Đổng Học Bân nói với Chu Trúc và Phí Phàm: Tiểu Chu, Hạ bí thư dặn dò xuống, cô tra chuyện của sổ tiết kiệm, có tin tức thì báo cáo.
Vâng, tôi rõ ràng.
Tiểu Phí, anh đi điều tra người thân bên cạnh của Trương Hỏa, nhìn xem ai có thể gửi số tiền như vậy cho Nguyệt Hoa bí thư.
Được, tôi lập tức đi làm.
Được rồi đi đi, tùy thời liên hệ.
Vậy, chủ nhiệm chúng tôi đi trước.
Ừm, nhất định chú ý an toàn, cơ linh chút.
Đem hai người bọn họ đi, Đổng Học Bân quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ, cũng không chờ bên trong đáp lời, Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, trước đây hắn khẳng định không dám làm như thế, bất quá hiện tại chức vụ của Đổng Học Bân đã xưa đâu bằng nay, hắn có cái lo lắng này, huống hồ hắn và Nguyệt Hoa cũng không phải người ngoài, đều đã làm qua hai lần, không gõ cửa đi vào cũng coi như không có cái gì.
Trong phòng ngoại trừ Cảnh Nguyệt Hoa, còn có Mã Lỵ Mã thư ký, hai người tựa như đang nói chuyện công tác.
Ngày hôm nay Cảnh Nguyệt Hoa mặc một cái quần tay màu trắng, áo là áo lông tinh khiết màu đen, rất đẹp.
Hơn một tháng không gặp, lúc này thấy cô ấy, Đổng Học Bân trong lòng nhất thời nổi lên một tư vị tưởng niệm, bất quá vẫn nhịn xuống.
Mã Lỵ hơi bị kiềm hãm.
Cảnh Nguyệt Hoa vẫn là cái bản mặt xấu vạn năm không thay đổi, sau khi nghe tiếng động cánh cửa cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy Đổng Học Bân, chậm rãi đứng lên vươn tay, Đổng chủ nhiệm.
Đóng cửa lại, Đổng Học Bân cũng giả khuông giả dạng nắm tay cô ấy, Nguyệt Hoa bí thư, xin chào.
Cảnh Nguyệt Hoa chỉ chỉ cái ghế phía trước, Mời ngồi, lãnh đạo của ủy ban kỷ luật thành phố đến đây, có chuyện gì sao?
Đổng Học Bân nói: Cô hẳn là đã nghe nói, chủ yếu là vì hai triệu trong sổ tiết kiệm.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt gật đầu, Sổ tiết kiệm tôi giao cho uỷ ban kỷ luật khu, báo cáo cũng gửi lên rồi.
Cái này tôi biết. Đổng Học Bân thản nhiên nói: Lần này tới cũng là muốn mời Nguyệt Hoa bí thư phối hợp chúng tôi điều tra một chút về nguồn gốc tài chính của sổ tiết kiệm, đương nhiên chúng tôi cũng không phải hoài nghi cô, cô có thể trước tiên báo cáo cho kiểm tra kỷ luật, quan hệ của chuyện này với cô cũng sẽ không lớn, tôi nói điều tra, chủ yếu nhằm vào nguồn gốc của tài chính, chúng tôi muốn biết rốt cuộc là ai gửi tiền cho cô, là ai muốn hãm hại cô, ủy ban kỷ luật thành phố Hạ bí thư đã cho tôi chỉ thị, khiến cho tôi trong thời gian ngắn nhất phải điều tra rõ, cho nên rất nhiều chuyện còn phải nhờ Nguyệt Hoa bí thư và đồng chí của khu Nam Sơn hiệp trợ. Đổng Học Bân lời này cũng là nói cho cô ấy, mục tiêu điều tra đã dời đi, cô không có việc gì.
Cảnh Nguyệt Hoa khẽ gật đầu, Hiệp trợ đương nhiên không có vấn đề, các người có phương hướng điều tra rồi sao?
Chúng tôi sơ bộ hoài nghi là Trương Hỏa, Nguyệt Hoa bí thư nghĩ sao?
Hắn có khả năng này, nhưng chúng tôi không có chứng cứ.
Vậy tra, cái này lúc đầu là công tác của tôi.
Nói công sự một hồi, Mã Lỵ thấy thế vội nói: Nguyệt Hoa bí thư, vậy tôi đi ra ngoài trước.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn cô ấy, Lời mới rồi không nên truyền ra.
Tôi rõ ràng. Mã Lỵ lập tức đi, đóng cửa phòng làm việc lại.
Cô ấy vừa rời đi, Đổng Học Bân liền lộ ra nụ cười, Công sự nói xong, nói một chút chuyện riêng đi, cô. . . gần đây có khỏe không? Thân thể thế nào?
Cảnh Nguyệt Hoa che miệng ho khan vài tiếng, lấy khăn tay lau lau khóe miệng, Không có việc gì.
Đổng Học Bân lo lắng nói: Mấy tháng sao cứ ho khan thế? Không đi bệnh viện nhìn?
Tôi nói không có việc gì! Cảnh Nguyệt Hoa cau mày nhấp một ngụm trà, nhanh chóng uống cạn.
Đổng Học Bân từ ghế trên đứng lên, chậm rãi bước đi tới bên cạnh Nguyệt Hoa, đặt mông ngồi xuống trên bàn làm việc cô ấy, Cô coi cô kìa, tôi vừa nói nói là cô liền không thích nghe.
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày, không lên tiếng.
Đổng Học Bân biết cô ấy cũng là tính tình cứng rắn, tìm một trọng tâm câu chuyện nói: Nghe nói em trai cô có con trai? Lâm Bình Bình cũng muốn kết hôn?
Cảnh Nguyệt Hoa ừm một cái.
Đổng Học Bân nói: Bình Bình công tác dưới tay tôi một thời gian, tôi cũng có chút hiểu biết, là một cô gái tốt.
. . . Ừm.
Hai người bọn họ lẽ ra đã chia tay nhiều năm như vậy, Bình Bình sao lại đáp ứng muốn kết hôn?
Tôi tự mình đi tìm cô ấy, chuyện này là Tân Khoa có lỗi cô ấy!
Cô đi? Chuyện của hai vợ chồng người ta cô chen vào làm gì?
Tôi là chị của nó, tôi không chen vào thì để cậu chen vào à?
Ai da, tôi không phải ý tứ như vậy.
Đứa nhỏ đều đã có, không kết hôn có thể làm sao bây giờ?
Tôi coi như phát hiện, hai ta cho tới bây giờ đều không trò chuyện được. Đổng Học Bân nói lầm bầm một tiếng.
Ánh mắt của Cảnh Nguyệt Hoa nặng nề nhìn hắn, . . . Chuyện sổ tiết kiệm, cảm ơn!
Cô ấy nói như vậy, Đổng Học Bân ngược lại khcảm thấy ngược ngùng, Khụ khụ, không nghiêm trọng như vậy, một cái nhấc tay mà thôi, quan hệ hai ta còn cần nói cảm ơn sao? Dừng lại một chút, Đổng Học Bân nói: Dù sao hiện tại cô cơ bản không có gì hiềm nghi, chỉ cần đem người phía sau bắt tới là được.
Cảnh Nguyệt Hoa hơi trầm ngâm, Tôi kiến nghị cậu điều tra Trương Bưu, đó là con trai của Trương Hỏa, bình thường vẫn không tốt!
Được, Trương Bưu phải không? Tôi nhớ kỹ.
Chính cậu cẩn thận, Trương Bưu không phải thứ tốt, hắn trước đây thu phí bảo kê tại khu Nam Sơn, dưới tay còn có một đám côn đồ, cha hắn đã bị ủy ban kỷ luật khống chế, Trương Bưu khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, cái loại người này chuyện gì đều dám làm, tôi hoài nghi điện thoại đe dọa nhà tôi và nhà của Ngô bí thư chính là hắn tìm người làm!
Đổng Học Bân cười nói: Cô có phải là đặc biệt quan tâm tôi?
Cảnh Nguyệt Hoa mặt không biểu tình nói: Tôi là lo lắng an toàn của đồng chí ủy ban kỷ luật thành phố!
Đổng Học Bân cười nói: Yên tâm đi, sức chiến đấu của tôi cô còn không biết? Trương Bưu cẩu bưu cái gì, hắn cho dù lái xe tăng tới, tôi cũng có thể làm cho hắn phế đi!
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày nói: Cậu hiện tại là lãnh đạo ủy ban kỷ luật thành phố! Nói chuyện đừng ra vẻ lưu manh! Còn ra bộ dáng gì nữa?
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Nói đi nói lại cô vẫn là quan tâm tôi, tôi rõ ràng. Dứt lời, Đổng Học Bân ưỡn nghiêm mặt đi tới kéo tay nhỏ mềm nhũn của cô ấy, trong lòng ngứa khó nhịn sờ sờ, nói: Đều là vợ chồng cả, đừng có hở một chút là làm mặt nhăn nhó khó chịu với tôi có được hay không?
Cảnh Nguyệt Hoa run lên, cúi đầu nhìn tay bị cầm, nhưng cũng không nói gì.
Đổng Học Bân đem cái mông chen chen bên cạnh cô ấy, ngồi xuống cùng một cái ghế, Nguyệt Hoa, cô có phải là có chuyện gì gạt tôi không? Từ nửa năm trước tôi vừa thấy cô, thì tôi luôn cảm thấy cô không thích hợp. Cái nghi hoặc này vẫn đặt ở trong lòng Đổng Học Bân, hiện tại mới hỏi ra.
Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt khẽ biến, Cậu biết cái gì?
Không biết, cho nên mới hỏi, thật sự có chuyện?
. . . Không có!
Ai da, cô muốn tôi gấp chết, nói mau được không?
Tôi nói không có! Cậu không nghe sao?
Cô thật sự không có thú vị gì hết?
Cảnh Nguyệt Hoa không để ý đến hắn, tự phê văn kiện, Tôi còn có việc bận! Không đưa tiễn cậu! Xin cứ tự nhiên!
Khu trưởng mặt đen quả nhiên vẫn là khu trưởng mặt đen, cho dù cùng thân nhân bạn bè, nói chuyện cũng cho tới bây giờ cũng là cái bộ mặt lạnh như băng, không đúng, hiện tại hẳn nên là gọi bí thư mặt đen!
Đổng Học Bân không đi, Nguyệt Hoa, tôi cũng lo lắng cho cô.
. . . Không cần!
Cô muốn cãi nhau có phải không?
Là cậu ồn ào với tôi trước, lời này hẳn là hỏi chính cậu!
Đổng Học Bân hừ một tiếng, cái tính tình thối của Nguyệt Hoa, cũng chỉ có mình có thể chịu được cô ấy, trời ạ, tính ra mình cũng thật là có thể, tính tình của Tạ Tuệ Lan mình có thể chịu, mao bệnh của Cảnh Nguyệt Hoa mình cũng có thể kháng, năng lực đề kháng cũng quá mạnh mẽ!
Đổng Học Bân đành phải đầu hàng nói: Được rồi được rồi, vậy không nói cái này còn không được sao? Bất quá có việc cô nhất định phải nói cho tôi biết, đừng nghẹn trong lòng.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, ừ một tiếng.
Cái mông của Đổng Học Bân lần thứ hai chen chen cô ấy, đưa tay đặt ở vòng eo của Cảnh Nguyệt Hoa.
Cảnh Nguyệt Hoa thân thể hơi động, hình như cái gì cũng không biết, tiếp tục phê văn kiện, động tác ký tên đầy mùi lão luyện, tiến độ công tác rất nhanh, một chút cũng không lề mề, ngay cả tốc độ lật xem văn kiện đều nhanh gấp hai ba so với người bình thường, xoạt xoạt xoạt xoạt, Đổng Học Bân nhìn mà lo lắng cô ấy không cẩn thận làm rớt văn kiện, bất quá cũng biết Nguyệt Hoa cũng là loại phương thức làm việc mạnh mẽ vang dội này, đời này sợ là cũng không đổi được, cũng không biết vì sao gấp như thế, chậm một chút cũng không chết được người.
Nhưng mà thời gian cùng Nguyệt Hoa một chỗ Đổng Học Bân vẫn rất quý trọng.
Cảnh Nguyệt Hoa có thể cho phép mình ôm cô ấy tại phòng làm việc cô ấy, cái này đã khiến cho Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ, biết đãi ngộ của mình bay lên một tầng, nếu như trước đây khẳng định không được.
Nguyệt Hoa cũng là mặt lạnh tâm nóng.
Ngoài miệng không nói thế nào, trong lòng phỏng chừng rất cảm ơn mình.
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn nhìn vào trong cổ áo lông của cô ấy, tầm mắt dần dần hạ xuống, Đổng Học Bân cuối cùng đưa tay đặt lên đùi đẹp của Nguyệt Hoa.
Thật mềm mại.
Thật mịn tay.
Cảnh Nguyệt Hoa ngòi bút chợt dừng lại, . . . Cậu làm gì?
Đổng Học Bân ho khan nói: Quần của cô bị nhăn, tôi vuốt thẳng giúp cô.
Sau đó hung hăng ngắt một cái lên phần thịt căng mịn của cô ấy trên quần tây, Đổng Học Bân cảm giác được ngày hôm nay Nguyệt Hoa không có mang vớ chân, trong lòng bàn tay lập tức xúc cảm của sát biên giới của đường viền quần lót, rất rõ ràng, hẳn là cái loại quần lót tơ tằm rồi, bởi vì đường vân có chút mỏng manh. Đổng Học Bân không khỏi lấy tay cảm thụ, nhẹ nhàng vuốt vuốt theo nó.
Hôm nay là màu gì nhĩ?
Nguyệt Hoa biết mình muốn tới, có thể mặc loại đặc biệt gợi cảm hay không?
Lòng hiếu kỳ của Đổng Học Bân nổi lên, thấy Nguyệt Hoa cũng không có chống cự quá lớn, liền nổi gan đem áo lông phía sau của cô ấy kéo lên một ít, sau đó đem quần tây và dây lưng của cô ấy chậm rãi kéo xuống một ít, nhất thời, một màu đỏ tươi đập vào nhãn cầu của Đổng Học Bân.
Quả nhiên vẫn là màu đỏ!
Nguyệt Hoa thật sự rất thích màu này! Hoặc là cố ý mặc cho mình xem?
Hơn nữa xem ra còn giống như là quần lót tơ tằm! Không hòa hợp một chút nào với tính cách của Cảnh Nguyệt Hoa! Quần áo bên trong gợi cảm hơn nhiều!
Buông ra! Cảnh Nguyệt Hoa chuyển thân, Tôi không muốn lập lại lần thứ hai!
Đổng Học Bân cười gượng một tiếng, không thể làm gì khác hơn là lấy tay ra, bất quá trong lòng vẫn kích động, hai tháng không gặp, xúc cảm càng ngày càng tốt.
/2031
|