Reng reng reng, reng reng reng.
Điện thoại trong phòng làm việc của bí thư khu uỷ vang lên.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn điện thoại trên bàn, đưa tay tiếp, A lô?
Đổng Học Bân bên cạnh còn đang ôm cô ấy lập tức vểnh tai nghe, trên tay không dừng, còn đang lấy đầu ngón tay sờ vòng quanh phần đùi đẹp của Nguyệt Hoa, làm ra vẻ chưa hết, càng sờ càng nghiện. Dù sao vừa rồi Đổng Học Bân đã khóa trái cửa, hiện tại cũng không sợ người khác tiến đến.
Là Cảnh Nguyệt Hoa sao? Trong điện thoại truyền ra một giọng nam.
Là tôi. Cảnh Nguyệt Hoa nhíu nhíu mày, Xin hỏi anh là ai?
Người kia lạnh lùng nói: Cô không cần để ý tôi là ai, Cảnh Nguyệt Hoa, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, không nên quản chuyện không phải của mình, bằng không sẽ cho cô chịu không nổi!
Có ý gì?
Điện thoại đe dọa sao?
Đổng Học Bân kinh ngạc, tay cũng không còn sờ cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa đen mặt lại nói: Tiền trong sổ tiết kiệm là anh gửi tới?
Người kia cũng không có trả lời, nói: Tùy tiện cô hiểu như thế nào! Tôi khuyên cô tốt nhất nên lo lắng rõ ràng!
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: Anh sợ là tìm sai người rồi! Cảnh Nguyệt Hoa tôi làm việc! Còn không cần anh phải khoa tay múa chân!
Được! Có can đảm! Người kia nói: Vậy chúng ta chờ xem!
Mẹ kiếp! Còn dám uy hiếp Nguyệt Hoa? Đổng Học Bân đoạt lấy điện thoại trong tay của Cảnh Nguyệt Hoa, cười lạnh nói: Này, mày muốn chơi như thế nào, nói cho tao nghe một chút? Cũng cho tao được thêm kiến thức.
Người kia nói: Mày là ai hả?
Tao là Đổng Học Bân, nghe rõ rồi chứ?
Cảnh Nguyệt Hoa nhanh chóng kéo hắn, Đưa điện thoại cho tôi!
Đổng Học Bân không nghe, lắc mình né tránh cô ấy.
. . . Đổng Học Bân?
Là tao. Tao có thể nói rõ ràng với mày, tiền mày gửi đến đây cho Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí. Kẻ ngu đều có thể nhìn ra là hãm hại, mày thật cho rằng cán bộ ủy ban kỷ luật bọn tao dễ lừa gạt như vậy?
Sau một khắc, bên kia vang lên tiếng tút tút, điện thoại bị cúp.
Đổng Học Bân buông điện thoại, bật cười nói: Mình chưa kịp tự giới thiệu thì cúp điện thoại? mình có đáng sợ như thế sao?
Cảnh Nguyệt Hoa quát: Ai cho cậu tiếp điện thoại của tôi! ?
Đổng Học Bân nói: Tôi là cán bộ của ủy ban kỷ luật thành phố, hắn uy hiếp cô, vậy có liên quan tới tôi, tôi đang muốn tra nguồn gốc của số tiền kia! Chính hắn đã tự đưa tới cửa!
Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm mặt lạnh nói: Đây là phòng làm việc của tôi! Sau này không có đồng ý của tôi cậu đừng chạm vào đồ của tôi!
Đổng Học Bân ôn nhu nói: Tôi biết cô là sợ đối phương trả đũa tôi, bất quá hai ta đều là cộng sự nửa năm hơn, tôi thế nào cô còn không biết sao? Máy bay rủi ro tôi còn không sợ, địa chấn lún tôi còn không sợ, một cá nhỏ tôm nhỏ như thế còn có thể trở mình? Cái này không phải nói giỡn với tôi sao, nếu hắn không tìm tôi thì cũng may, nếu như hắn tìm tới tôi. Vậy cũng là chính hắn không may, tôi ước gì sẽ gặp hắn!
Cảnh Nguyệt Hoa vỗ bàn, Cậu đây là hồ đồ!
Cô ấy càng tức giận, Đổng Học Bân càng nghĩ cô ấy là lo lắng cho mình, trong lòng rất ngọt ngào, Yên tâm đi Nguyệt Hoa, tôi không sao, tôi hiện tại ngược lại nhớ thương cô. Cô đừng có . . . Như vậy đi, lúc tan tầm cô gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi đưa cô về nhà, như vậy tôi mới yên tâm.
Không cần!
Cô xem cô kìa, vội cái gì!
Tôi chuyện của mình tôi sẽ tự mình xử lý tốt! Không nhọc cậu quan tâm!
Được rồi được rồi, không nói cái này. Cô nghĩ điện thoại này là ai gọi?
Cảnh Nguyệt Hoa không để ý đến hắn, lấy ra một phần văn kiện nhìn.
Đổng Học Bân tự nói: Nghe giọng điệu hắn nói, xem ra là thừa nhận số tiền kia là của hắn, tôi thấy khẳng định là có quan hệ với Trương Hỏa, không chừng thì con của ông ta Trương Bưu gọi tới. Hoặc là Trương Bưu tìm người có, đúng rồi, cô nhanh chóng thông báo cục công an điều tra số điện thoại đi.
Cảnh Nguyệt Hoa cũng không ngẩng đầu lên nói: Tra qua năm lần, đều là điện thoại công cộng của khu khác!
Ý thức chống điều tra rất mạnh? Khó đối phó nha. Đổng Học Bân như có chút suy nghĩ nói: Xem ra phải ra chiêu rồi, ừm, tôi sẽ suy nghĩ, vậy cô bận việc của cô, tôi đi về trước?
Ừm.
Chính cô chú ý an toàn, nghe không?
. . . Ừm.
Vậy cứ như thế, đi đây.
Bỗng nhiên, Cảnh Nguyệt Hoa dừng tay lại, cầm aly61 điện thoại cũng không biết gọi cho ai, A lô, Văn cục trưởng sao? Tôi Cảnh Nguyệt Hoa!
Văn cục trưởng? Đổng Học Bân lập tức dừng bước chân quay đầu lại, cục trưởng cục công an khu Nam Sơn Văn Vĩ?
Chỉ nghe Cảnh Nguyệt Hoa nói: Anh hiện ở điều ra hai người cảnh sát! Bảo hộ an toàn của đồng chí ủy ban kỷ luật thành phố! Đúng vậy! Hai mươi bốn tiếng đồng hồ! Một bước cũng không rời!
Điện thoại vừa cúp, Đổng Học Bân không khỏi cười khổ nói: Không cần phiền phức như vậy đâu.
Cảnh Nguyệt Hoa cứng rắn nói: Nơi này là khu Nam Sơn! Nghe lời cậu hay là nghe tôi?
Được, nghe lời cô nghe lời cô. Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Cô muốn an bài thế nào thì an bài thế ấy, như vậy được chưa? Ý tốt của Cảnh Nguyệt Hoa Đổng Học Bân trong lòng rõ ràng, đương nhiên không cách nào từ chối, hắn cũng là vì khiến cho Nguyệt Hoa an tâm. Không đi mà còn ngồi trở lại, sờ sờ chân đẹp của mỹ nữ bí thư khu uỷ, thật đầy ắp.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn hắn, Cậu không phải đi sao?
Đổng Học Bân nói: Nhìn cô lo lắng cho tôi như thế, tôi lại luyến tiếc đi.
Cảnh Nguyệt Hoa vừa nhìn hắn, không hé răng, cũng cũng không có phản ứng tay thối đang sờ loạn trên đùi của mình, tiếp tục phê một phần văn kiện, hết sức chuyên chú.
Cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên.
Đổng Học Bân cuống quít từ trên ghế của Nguyệt Hoa đứng lên, bước nhanh đi tới phía trước.
Cảnh Nguyệt Hoa cũng vuốt vuốt chổ nhăn trên áo và trên quần, ngẩng đầu nói Mời vào .
Người đến là thư ký Mã Lỵ, nói có một cán bộ tới báo cáo công tác.
Đổng Học Bân vừa nghe cũng không ở lâu, cáo từ rời khỏi đại viện khu uỷ, trở về nhà khách khu ủy đắc ý nằm ở trên giường nhìn trời. Làm lãnh đạo cũng là có chỗ tốt như vậy, chuyện gì cũng không cần mình đi làm, phân phó người phía dưới đi là được, bớt lo bớt dùng sức.
. . .
Vài giờ trôi qua.
Chạng vạng, Đổng Học Bân ăn cơm xong, nhất thời nhàn rỗi vô sự.
Phí Phàm và Chu Trúc còn đang điều tra, phỏng chừng chốc lát cũng tra không ra kết quả.
Đổng Học Bân tâm tư liền hoạt động lên, buổi sáng ở trong phòng làm việc của Nguyệt Hoa không quá tiện, hơn nữa hai người dù sao đã lâu chưa gặp mặt, dù sao cũng phải tiếp xúc mới tiêu trừ cảm giác mới lạ, bất quá buổi tối thì không khác biệt lắm, mình có phải là len lén gặp mặt Nguyệt Hoa? Đã lâu không gặp, thật có chút nhớ cô ấy, Đổng Học Bân thấy cái hình dạng ban ngày của Nguyệt Hoa, phỏng chừng cũng là một suy nghĩ cùng mình, ặc, cũng không biết có phải là mình tự mình đa tình.
Gọi một cú điện thoại?
Thăm dò ý của Nguyệt Hoa?
Nhưng không đợi Đổng Học Bân hành động, điện thoại di động của hắn đột nhiên gấp gáp vang lên!
Là Cảnh Tân Khoa gọi tới!
Đổng Học Bân cười tiếp, nhưng sau một khắc thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi!
Câu nói đầu tiên của Cảnh Tân Khoa là: Chị của tôi bị tai nạn xe! Đang ở tại bệnh viện! Chị ấy đã. . . Đã không được!
Điện thoại trong phòng làm việc của bí thư khu uỷ vang lên.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn điện thoại trên bàn, đưa tay tiếp, A lô?
Đổng Học Bân bên cạnh còn đang ôm cô ấy lập tức vểnh tai nghe, trên tay không dừng, còn đang lấy đầu ngón tay sờ vòng quanh phần đùi đẹp của Nguyệt Hoa, làm ra vẻ chưa hết, càng sờ càng nghiện. Dù sao vừa rồi Đổng Học Bân đã khóa trái cửa, hiện tại cũng không sợ người khác tiến đến.
Là Cảnh Nguyệt Hoa sao? Trong điện thoại truyền ra một giọng nam.
Là tôi. Cảnh Nguyệt Hoa nhíu nhíu mày, Xin hỏi anh là ai?
Người kia lạnh lùng nói: Cô không cần để ý tôi là ai, Cảnh Nguyệt Hoa, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, không nên quản chuyện không phải của mình, bằng không sẽ cho cô chịu không nổi!
Có ý gì?
Điện thoại đe dọa sao?
Đổng Học Bân kinh ngạc, tay cũng không còn sờ cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa đen mặt lại nói: Tiền trong sổ tiết kiệm là anh gửi tới?
Người kia cũng không có trả lời, nói: Tùy tiện cô hiểu như thế nào! Tôi khuyên cô tốt nhất nên lo lắng rõ ràng!
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: Anh sợ là tìm sai người rồi! Cảnh Nguyệt Hoa tôi làm việc! Còn không cần anh phải khoa tay múa chân!
Được! Có can đảm! Người kia nói: Vậy chúng ta chờ xem!
Mẹ kiếp! Còn dám uy hiếp Nguyệt Hoa? Đổng Học Bân đoạt lấy điện thoại trong tay của Cảnh Nguyệt Hoa, cười lạnh nói: Này, mày muốn chơi như thế nào, nói cho tao nghe một chút? Cũng cho tao được thêm kiến thức.
Người kia nói: Mày là ai hả?
Tao là Đổng Học Bân, nghe rõ rồi chứ?
Cảnh Nguyệt Hoa nhanh chóng kéo hắn, Đưa điện thoại cho tôi!
Đổng Học Bân không nghe, lắc mình né tránh cô ấy.
. . . Đổng Học Bân?
Là tao. Tao có thể nói rõ ràng với mày, tiền mày gửi đến đây cho Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí. Kẻ ngu đều có thể nhìn ra là hãm hại, mày thật cho rằng cán bộ ủy ban kỷ luật bọn tao dễ lừa gạt như vậy?
Sau một khắc, bên kia vang lên tiếng tút tút, điện thoại bị cúp.
Đổng Học Bân buông điện thoại, bật cười nói: Mình chưa kịp tự giới thiệu thì cúp điện thoại? mình có đáng sợ như thế sao?
Cảnh Nguyệt Hoa quát: Ai cho cậu tiếp điện thoại của tôi! ?
Đổng Học Bân nói: Tôi là cán bộ của ủy ban kỷ luật thành phố, hắn uy hiếp cô, vậy có liên quan tới tôi, tôi đang muốn tra nguồn gốc của số tiền kia! Chính hắn đã tự đưa tới cửa!
Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm mặt lạnh nói: Đây là phòng làm việc của tôi! Sau này không có đồng ý của tôi cậu đừng chạm vào đồ của tôi!
Đổng Học Bân ôn nhu nói: Tôi biết cô là sợ đối phương trả đũa tôi, bất quá hai ta đều là cộng sự nửa năm hơn, tôi thế nào cô còn không biết sao? Máy bay rủi ro tôi còn không sợ, địa chấn lún tôi còn không sợ, một cá nhỏ tôm nhỏ như thế còn có thể trở mình? Cái này không phải nói giỡn với tôi sao, nếu hắn không tìm tôi thì cũng may, nếu như hắn tìm tới tôi. Vậy cũng là chính hắn không may, tôi ước gì sẽ gặp hắn!
Cảnh Nguyệt Hoa vỗ bàn, Cậu đây là hồ đồ!
Cô ấy càng tức giận, Đổng Học Bân càng nghĩ cô ấy là lo lắng cho mình, trong lòng rất ngọt ngào, Yên tâm đi Nguyệt Hoa, tôi không sao, tôi hiện tại ngược lại nhớ thương cô. Cô đừng có . . . Như vậy đi, lúc tan tầm cô gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi đưa cô về nhà, như vậy tôi mới yên tâm.
Không cần!
Cô xem cô kìa, vội cái gì!
Tôi chuyện của mình tôi sẽ tự mình xử lý tốt! Không nhọc cậu quan tâm!
Được rồi được rồi, không nói cái này. Cô nghĩ điện thoại này là ai gọi?
Cảnh Nguyệt Hoa không để ý đến hắn, lấy ra một phần văn kiện nhìn.
Đổng Học Bân tự nói: Nghe giọng điệu hắn nói, xem ra là thừa nhận số tiền kia là của hắn, tôi thấy khẳng định là có quan hệ với Trương Hỏa, không chừng thì con của ông ta Trương Bưu gọi tới. Hoặc là Trương Bưu tìm người có, đúng rồi, cô nhanh chóng thông báo cục công an điều tra số điện thoại đi.
Cảnh Nguyệt Hoa cũng không ngẩng đầu lên nói: Tra qua năm lần, đều là điện thoại công cộng của khu khác!
Ý thức chống điều tra rất mạnh? Khó đối phó nha. Đổng Học Bân như có chút suy nghĩ nói: Xem ra phải ra chiêu rồi, ừm, tôi sẽ suy nghĩ, vậy cô bận việc của cô, tôi đi về trước?
Ừm.
Chính cô chú ý an toàn, nghe không?
. . . Ừm.
Vậy cứ như thế, đi đây.
Bỗng nhiên, Cảnh Nguyệt Hoa dừng tay lại, cầm aly61 điện thoại cũng không biết gọi cho ai, A lô, Văn cục trưởng sao? Tôi Cảnh Nguyệt Hoa!
Văn cục trưởng? Đổng Học Bân lập tức dừng bước chân quay đầu lại, cục trưởng cục công an khu Nam Sơn Văn Vĩ?
Chỉ nghe Cảnh Nguyệt Hoa nói: Anh hiện ở điều ra hai người cảnh sát! Bảo hộ an toàn của đồng chí ủy ban kỷ luật thành phố! Đúng vậy! Hai mươi bốn tiếng đồng hồ! Một bước cũng không rời!
Điện thoại vừa cúp, Đổng Học Bân không khỏi cười khổ nói: Không cần phiền phức như vậy đâu.
Cảnh Nguyệt Hoa cứng rắn nói: Nơi này là khu Nam Sơn! Nghe lời cậu hay là nghe tôi?
Được, nghe lời cô nghe lời cô. Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Cô muốn an bài thế nào thì an bài thế ấy, như vậy được chưa? Ý tốt của Cảnh Nguyệt Hoa Đổng Học Bân trong lòng rõ ràng, đương nhiên không cách nào từ chối, hắn cũng là vì khiến cho Nguyệt Hoa an tâm. Không đi mà còn ngồi trở lại, sờ sờ chân đẹp của mỹ nữ bí thư khu uỷ, thật đầy ắp.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn hắn, Cậu không phải đi sao?
Đổng Học Bân nói: Nhìn cô lo lắng cho tôi như thế, tôi lại luyến tiếc đi.
Cảnh Nguyệt Hoa vừa nhìn hắn, không hé răng, cũng cũng không có phản ứng tay thối đang sờ loạn trên đùi của mình, tiếp tục phê một phần văn kiện, hết sức chuyên chú.
Cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên.
Đổng Học Bân cuống quít từ trên ghế của Nguyệt Hoa đứng lên, bước nhanh đi tới phía trước.
Cảnh Nguyệt Hoa cũng vuốt vuốt chổ nhăn trên áo và trên quần, ngẩng đầu nói Mời vào .
Người đến là thư ký Mã Lỵ, nói có một cán bộ tới báo cáo công tác.
Đổng Học Bân vừa nghe cũng không ở lâu, cáo từ rời khỏi đại viện khu uỷ, trở về nhà khách khu ủy đắc ý nằm ở trên giường nhìn trời. Làm lãnh đạo cũng là có chỗ tốt như vậy, chuyện gì cũng không cần mình đi làm, phân phó người phía dưới đi là được, bớt lo bớt dùng sức.
. . .
Vài giờ trôi qua.
Chạng vạng, Đổng Học Bân ăn cơm xong, nhất thời nhàn rỗi vô sự.
Phí Phàm và Chu Trúc còn đang điều tra, phỏng chừng chốc lát cũng tra không ra kết quả.
Đổng Học Bân tâm tư liền hoạt động lên, buổi sáng ở trong phòng làm việc của Nguyệt Hoa không quá tiện, hơn nữa hai người dù sao đã lâu chưa gặp mặt, dù sao cũng phải tiếp xúc mới tiêu trừ cảm giác mới lạ, bất quá buổi tối thì không khác biệt lắm, mình có phải là len lén gặp mặt Nguyệt Hoa? Đã lâu không gặp, thật có chút nhớ cô ấy, Đổng Học Bân thấy cái hình dạng ban ngày của Nguyệt Hoa, phỏng chừng cũng là một suy nghĩ cùng mình, ặc, cũng không biết có phải là mình tự mình đa tình.
Gọi một cú điện thoại?
Thăm dò ý của Nguyệt Hoa?
Nhưng không đợi Đổng Học Bân hành động, điện thoại di động của hắn đột nhiên gấp gáp vang lên!
Là Cảnh Tân Khoa gọi tới!
Đổng Học Bân cười tiếp, nhưng sau một khắc thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi!
Câu nói đầu tiên của Cảnh Tân Khoa là: Chị của tôi bị tai nạn xe! Đang ở tại bệnh viện! Chị ấy đã. . . Đã không được!
/2031
|