Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc một đường đi theo Tình cô cô đến Lạc Hà uyển, mọi thứ ở đây đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, từ áo cơm đến ăn mặc tất cả đều bị thay đổi theo ý thích của Lão thái phi, việc hôm nay, Mộc Tịch Bắc coi như hiểu được, Lão thái phi cũng không phải là người dễ đối phó, tuy nhiên nghĩ đến bà cũng không phải khi không sẽ làm khó dễ người khác.
Lúc vào trong, Thái phi đang ngồi ở trên ghế chủ vị, Thừa tướng ngồi ở một bên, Liễu Chi Lan đang bị phạt quỳ Từ đường nên không tới, cho nên vị trí bên cạnh Mộc Chính Đức thuộc về Thôi di nương.
Nhìn thấy nữ nhi của mình và Mộc Tịch Bắc đang tiến vào, Thôi di nương trêu đùa mở miệng nói:
Ngũ tiểu thư đi đâu về vậy? Trễ như vậy mới trở về, mọi người đều đang chờ con về ăn cơm đây!
Nhìn Thôi di nương như đang quan tâm, thực tế là đang chỉ trích, hôm nay Thái phi vừa mới trở về, ngươi lại khiến cho đại gia chờ ngươi ăn cơm, một danh môn tiểu thư, lại không biết cấp bậc lễ nghĩa chạy lung tung bên ngoài, thật sự là bộ dạng không ra gì.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu, thấy Lão thái phi cũng không có biểu tình gì, ánh mắt của Thừa tướng Mộc Chính Đức hơi phức tạp đang nhìn chính mình, còn Mộc Tịch Hàm vội vàng đứng dậy đi qua lôi kéo chính mình ngồi xuống bên cạnh, giải vây nói:
Bắc Bắc tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Thái phi cô, nghĩ muốn tặng cô lễ vật gì đó, nên chạy đi ra ngoài mua, chưa từng nghĩ đồ bên ngoài giá lại cao như vậy, đồ vừa tầm thì lại thấy không xứng với cô, cho nên mới tay không đi trở về.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng giương mắt, đánh giá vị tỷ tỷ của mình một chút, nàng ta rất thông minh, chỉ nhìn thoáng qua hộp lễ vật trong tay Mộc Kiến Ninh, đã nghĩ ra cách nói vừa rồi, tuy rằng không thể khẳng định chính mình có thật sự đi ra ngoài chọn mua lễ vật hay không, nhưng phần tâm tư này sẽ không làm cho người ta trách cứ.
Hơn nửa lúc trước mọi người đã nhìn thấy hoàn cảnh tiền bạc của nàng, cho nên chỉ biết cảm động và nhớ tới phần hiếu tâm của nàng, sẽ không trách móc nàng nặng nề.
Nhưng Thôi di nương vẫn cắn không tha:
Bắc Bắc có thể có phần tâm tư này thật sự là rất tốt, ta cũng chỉ sợ Bắc Bắc đi ra ngoài ham chơi, gặp gỡ người xấu thôi, còn Tịch Hàm thì sao Kiến Ninh chúng ta cũng đã chuẩn bị lễ vật tặng Thái phi, không biết con có chuẩn bị vật gì hay không?
Mộc Tịch Hàm gật gật đầu, sau đó cầm một cái hộp từ nha hoàn phía sau đưa đến trước mặt Lão thái phi, bàn tay trắng tinh của Thái phi nhẹ nhàng mở ra, là một chiếc khăn tay thêu kim phượng (phượng hoàng màu vàng), đường may tinh tế, là thêu hai mặt, sắc thái diễm lệ, nhìn ra được đã dùng tâm tư mà thêu.
Thái phi gật gật đầu, sai người nhận lấy, còn Mộc Kiến Ninh giống như hiến dâng vật quý cầm lấy khuyên tai phỉ thuý chính mình vừa mới đoạt được dâng lên:
Cô, đây là lễ vật Ninh Nhi vừa mới chuẩn bị cho người, là dùng toàn bộ số tiền Ninh Nhi lặng lẽ tiết kiệm mua được.
Mộc Kiến Ninh cũng xem như không quá ngốc, biết vật kia tỉ lệ không phải tốt nhất, tuy nhiên nếu là dùng toàn bộ tiền tiết kiệm của Mộc Kiến Ninh mua được, lại là vấn đề khác.
Thôi di nương đi theo hát đệm:
Đúng vậy, vài ngày trước đó thiếp thân còn phát hiện hài tử này giấu thiếp thân cất tiền riêng, vì thế còn mắng nó một trận, bây giờ nhớ lại, thật sự là oan uổng hài tử này.
Thái phi cũng chỉ gật gật đầu, nói câu Có lòng Cũng không có câu sau.
Còn mấy vị tiểu thư thiếu gia khác cũng dâng lên chút ít lễ vật, tuy nhiên có hai người ở phía trước khởi đầu, đằng sau cũng không đưa ra được đồ gì tốt nữa, dù sao hai người trước đều dùng tâm tư của mình, còn bọn họ chỉ dùng tiền trực tiếp mua.
Thôi di nương dường như rất cao hứng, khoé miệng luôn mỉm cười, Liễu Chi Lan bị giam giữ, người cao hứng nhất là bà.
Thái phi theo thứ tự cũng ban thưởng đồ cho mọi người, cho Mộc Kiến Ninh là một đôi vòng ngọc mỡ dê, nhìn rất đẹp mắt, rước lấy ghen tị của đám đông.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhẹ nhàng liếc mắt Lão thái phi, trên mặt không biểu hiện điều gì, hôm nay xem ra Lão thái phi cũng không bị Mộc Kiến Ninh mê hoặc, bà thưởng cho mọi người lễ vật kém xa của nàng ta, chẳng phải tự nhiên khiến nàng ta bị người ghen ghét àh.
Một bữa cơm mỗi người một tâm tư, Mộc Tịch Bắc trở về viện của mình, lấy ra gối đầu Mộc Tịch Hàm đưa cho, là một cái gối mềm, trên mặt thêu viên văn cát tường ( chữ cát tường hình tròn), làm bằng vải sa tanh tốt nhất, hết sức mềm mại.
Gối đầu này vốn là Liễu Chi Lan đưa cho Mộc Tịch Hàm, nhưng Mộc Tịch Hàm cũng không dùng tới, liền đưa cho mình.
Nhưng sau khi Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, từng cẩn thận kiểm tra gian phòng ở này, phát hiện Mộc Tịch Bắc chân chính chết đi là do cái gối đầu này, vì để an thần, bên trong gối có để một ít dược vật an thần Quyết Minh Tử (hay Thảo Quyết Minh một loại thực vật có hoa họ Đậu - Nguồn Gg caca), nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn sâu sắc phát hiện được trong đó còn có rễ cây Hoàng Tố Hinh ( hoa nhài vàng - Nguồn:Gg ka ka)
Cây Hoàng Tố Hinh có thể nói là kịch độc, nếu như hít vào một lượng thuốc lớn, sẽ làm cho đầu óc choáng váng, khiến người ta đánh mất ý thức hoạt động đến khi chết.
Cho nên nếu trước giờ Mộc Tịch Bắc ngày ngày đều kê cái gối này đi vào giấc ngủ, vậy thì sẽ chết rất nhanh.
Mộc Tịch Bắc hiện tại vẫn chưa xác định được, đến tột cùng là Liễu Chi Lan muốn hại Mộc Tịch Hàm, hay là vị tỷ tỷ Mộc Tịch Hàm trong ngoài không đồng nhất, muốn hại chính mình.
Trọng sinh lại một kiếp, nàng không nghĩ sẽ tiếp tục tin tưởng bất luận kẻ nào, một màn kiếp trước thời thời khắc khắc vẫn khảm vào lòng nàng, nhưng theo như phân tích, nếu Mộc Tịch Hàm giết chết mình, cũng không chiếm được chỗ tốt gì cả, nhiều nhất chỉ có thể lấy lòng Liễu Chi Lan, nhưng cũng không được lâu dài.
Cho nên khả năng Liễu Chi Lan muốn giết Mộc Tịch Hàm vẫn lớn hơn một chút, chẳng qua chó ngáp phải ruồi, cái gối đầu này lại đến trong tay Mộc Tịch Bắc.
Lấy qua cây kéo, nhẹ nhàng cắt ra một kẽ hở nhỏ, xê dịch Hoàng Tố Hinh ra bên ngoài một chút, khiến mùi nồng hơn, làm cho người ta dễ dàng phát hiện.
Mí mắt khẽ nheo lại, Lão thái phi, thực xin lỗi, ở trong cung nhiều năm như vậy, Hoàng Tố Hinh nho nhỏ hẳn không lừa được người đi.
Sau khi khâu lại tốt gối đầu, Mộc Tịch Bắc ôm cái gối đi tới Lạc Hà uyển.
Ngũ tiểu thư, đã trễ thế này rồi sao còn chưa đi nghỉ ngơi?
Tình cô cô nhìn Mộc Tịch Bắc đang ôm gối đầu mở miệng dò hỏi.
Mộc Tịch Bắc mở to hai mắt:
Thái phi cô đã ngủ chưa?
Vẫn chưa, để nô tỳ đi thông báo cho người.
Tình cô cô muốn đi thông báo, lại bị Mộc Tịch Bắc kéo tay áo lại.
Tình cô cô, người không cần đi thông báo, con sẽ không vào đâu, làm phiền người đưa gối đầu này cho cô, đây là mẫu thân ban cho con, con vẫn liên tục dùng đến, nhưng hôm nay mọi người đều có lễ vật tặng cô, chỉ có con không có, cho nên con muốn đưa gối đầu này cho cô.
Đôi mắt màu đen của Mộc Tịch Bắc so với sao trên trời còn sáng hơn, tinh khiết chiếu ngược cả ánh trăng.
Tình cô cô sửng sốt, hồi lâu cũng chưa lấy lại phản ứng, Ngũ tiểu thư này thật khiến người ta yêu thích, nếu không phải mẫu thân mất sớm, chắc chắn là người rất được sủng ái.
Tiếp nhận gối đầu, Tình cô cô cười cười với Mộc Tịch Bắc:
Ngũ tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ đưa gối đầu tới tận tay Thái phi.
Cô cô thật tốt, đa tạ cô cô!
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Không lâu sau đó, Thái phi lặng lẽ phái người đưa tới không ít ban thưởng, còn có một ít nén bạc.
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại cả đêm không ngủ ngồi ở trước cửa sổ, đến lúc bình minh, không có gì dị thường, mặt nàng mới không chút thay đổi tiêu sái đi ra ngoài, giống như người không có việc gì.
Cho đến ba ngày sau, rốt cuộc Liễu Chi Lan cũng được thả ra, mọi người mới lại tụ tập ở chỗ Lão thái phi.
Mộc Tịch Bắc thay một kiện váy dài màu thiên thanh, bởi vì trên mặt vẽ không ít hoa lài, nên cũng không quá bình thường.
Mộc Tịch Bắc thản nhiên ngồi ở một bên, thấy sắc mặt Liễu Chi Lan không tốt, dù sao quỳ ba ngày ba đêm, chân này không gãy cũng bị tê liệt.
Lão Thái phi vừa vào cửa đã cho Liễu Chi Lan một trận thị uy, Liễu Chi Lan tự nhiên phải lấy lòng Lão thái phi.
Thái phi, qua mấy ngày nữa, Vãn Tình đã mười sáu rồi, Thái phi nghĩ có nên tổ chức thọ yến không?
Liễu Chi Lan hỏi.
Thật ra tối hôm qua ta có lật xem, cách sinh nhật nha đầu Vãn Tình còn tới ba tháng, nhưng lại cách Ngũ tiểu thư chỉ còn hơn một tháng.
Lão Thái phi trần thuật một sự thật.
Trên mặt Mộc Tịch Bắc không có một tia biến hoá, lẳng lặng nhìn, xem ra chuyện gối đầu đêm qua đã có hiệu quả, Lão thái phi đã biết Liễu Chi Lan muốn giết chính mình cùng Mộc Tịch Hàm, cho nên muốn bảo vệ các nàng.
Sắc mặt Liễu Chi Lan có chút khó coi, vừa muốn nói tiếp, Lão thái phi cũng không chừa chút mặt mũi khoát khoát tay áo:
Được rồi, thọ yến của hài tử Bắc Bắc cứ để ta xử lý đi.
Vâng!
Sắc mặt Liễu Chi Lan lại càng khó coi, trong lòng cực hận vị tỷ tỷ của Mộc Chính Đức, chẳng qua nhìn qua Mộc Tịch Bắc, trong mắt hiện lên tia ác độc, cứ làm đi, bà sẽ dùng thọ yến lần này, khiến tiểu tiện nhân kia vĩnh viễn cũng không lật người được.
Ngươi làm chủ mẫu cũng vất vả, nhiều năm qua như vậy thực cũng không dễ dàng, Tình nhi, mang thứ kia lên đây.
Lão Thái phi phân phó nói.
Mọi người đều nghĩ Lão thái phi muốn bắt tay giảng hoà với Liễu Chi Lan, dù sao đánh người ta một gậy lại cho quả táo ngọt là thủ đoạn tốt nhất, nhất thời đều tò mò không biết Lão thái phi đưa ra lễ vật gì đây.
------ Đề lời nói với người xa lạ -----
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc một đường đi theo Tình cô cô đến Lạc Hà uyển, mọi thứ ở đây đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, từ áo cơm đến ăn mặc tất cả đều bị thay đổi theo ý thích của Lão thái phi, việc hôm nay, Mộc Tịch Bắc coi như hiểu được, Lão thái phi cũng không phải là người dễ đối phó, tuy nhiên nghĩ đến bà cũng không phải khi không sẽ làm khó dễ người khác.
Lúc vào trong, Thái phi đang ngồi ở trên ghế chủ vị, Thừa tướng ngồi ở một bên, Liễu Chi Lan đang bị phạt quỳ Từ đường nên không tới, cho nên vị trí bên cạnh Mộc Chính Đức thuộc về Thôi di nương.
Nhìn thấy nữ nhi của mình và Mộc Tịch Bắc đang tiến vào, Thôi di nương trêu đùa mở miệng nói:
Ngũ tiểu thư đi đâu về vậy? Trễ như vậy mới trở về, mọi người đều đang chờ con về ăn cơm đây!
Nhìn Thôi di nương như đang quan tâm, thực tế là đang chỉ trích, hôm nay Thái phi vừa mới trở về, ngươi lại khiến cho đại gia chờ ngươi ăn cơm, một danh môn tiểu thư, lại không biết cấp bậc lễ nghĩa chạy lung tung bên ngoài, thật sự là bộ dạng không ra gì.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu, thấy Lão thái phi cũng không có biểu tình gì, ánh mắt của Thừa tướng Mộc Chính Đức hơi phức tạp đang nhìn chính mình, còn Mộc Tịch Hàm vội vàng đứng dậy đi qua lôi kéo chính mình ngồi xuống bên cạnh, giải vây nói:
Bắc Bắc tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Thái phi cô, nghĩ muốn tặng cô lễ vật gì đó, nên chạy đi ra ngoài mua, chưa từng nghĩ đồ bên ngoài giá lại cao như vậy, đồ vừa tầm thì lại thấy không xứng với cô, cho nên mới tay không đi trở về.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng giương mắt, đánh giá vị tỷ tỷ của mình một chút, nàng ta rất thông minh, chỉ nhìn thoáng qua hộp lễ vật trong tay Mộc Kiến Ninh, đã nghĩ ra cách nói vừa rồi, tuy rằng không thể khẳng định chính mình có thật sự đi ra ngoài chọn mua lễ vật hay không, nhưng phần tâm tư này sẽ không làm cho người ta trách cứ.
Hơn nửa lúc trước mọi người đã nhìn thấy hoàn cảnh tiền bạc của nàng, cho nên chỉ biết cảm động và nhớ tới phần hiếu tâm của nàng, sẽ không trách móc nàng nặng nề.
Nhưng Thôi di nương vẫn cắn không tha:
Bắc Bắc có thể có phần tâm tư này thật sự là rất tốt, ta cũng chỉ sợ Bắc Bắc đi ra ngoài ham chơi, gặp gỡ người xấu thôi, còn Tịch Hàm thì sao Kiến Ninh chúng ta cũng đã chuẩn bị lễ vật tặng Thái phi, không biết con có chuẩn bị vật gì hay không?
Mộc Tịch Hàm gật gật đầu, sau đó cầm một cái hộp từ nha hoàn phía sau đưa đến trước mặt Lão thái phi, bàn tay trắng tinh của Thái phi nhẹ nhàng mở ra, là một chiếc khăn tay thêu kim phượng (phượng hoàng màu vàng), đường may tinh tế, là thêu hai mặt, sắc thái diễm lệ, nhìn ra được đã dùng tâm tư mà thêu.
Thái phi gật gật đầu, sai người nhận lấy, còn Mộc Kiến Ninh giống như hiến dâng vật quý cầm lấy khuyên tai phỉ thuý chính mình vừa mới đoạt được dâng lên:
Cô, đây là lễ vật Ninh Nhi vừa mới chuẩn bị cho người, là dùng toàn bộ số tiền Ninh Nhi lặng lẽ tiết kiệm mua được.
Mộc Kiến Ninh cũng xem như không quá ngốc, biết vật kia tỉ lệ không phải tốt nhất, tuy nhiên nếu là dùng toàn bộ tiền tiết kiệm của Mộc Kiến Ninh mua được, lại là vấn đề khác.
Thôi di nương đi theo hát đệm:
Đúng vậy, vài ngày trước đó thiếp thân còn phát hiện hài tử này giấu thiếp thân cất tiền riêng, vì thế còn mắng nó một trận, bây giờ nhớ lại, thật sự là oan uổng hài tử này.
Thái phi cũng chỉ gật gật đầu, nói câu Có lòng Cũng không có câu sau.
Còn mấy vị tiểu thư thiếu gia khác cũng dâng lên chút ít lễ vật, tuy nhiên có hai người ở phía trước khởi đầu, đằng sau cũng không đưa ra được đồ gì tốt nữa, dù sao hai người trước đều dùng tâm tư của mình, còn bọn họ chỉ dùng tiền trực tiếp mua.
Thôi di nương dường như rất cao hứng, khoé miệng luôn mỉm cười, Liễu Chi Lan bị giam giữ, người cao hứng nhất là bà.
Thái phi theo thứ tự cũng ban thưởng đồ cho mọi người, cho Mộc Kiến Ninh là một đôi vòng ngọc mỡ dê, nhìn rất đẹp mắt, rước lấy ghen tị của đám đông.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhẹ nhàng liếc mắt Lão thái phi, trên mặt không biểu hiện điều gì, hôm nay xem ra Lão thái phi cũng không bị Mộc Kiến Ninh mê hoặc, bà thưởng cho mọi người lễ vật kém xa của nàng ta, chẳng phải tự nhiên khiến nàng ta bị người ghen ghét àh.
Một bữa cơm mỗi người một tâm tư, Mộc Tịch Bắc trở về viện của mình, lấy ra gối đầu Mộc Tịch Hàm đưa cho, là một cái gối mềm, trên mặt thêu viên văn cát tường ( chữ cát tường hình tròn), làm bằng vải sa tanh tốt nhất, hết sức mềm mại.
Gối đầu này vốn là Liễu Chi Lan đưa cho Mộc Tịch Hàm, nhưng Mộc Tịch Hàm cũng không dùng tới, liền đưa cho mình.
Nhưng sau khi Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, từng cẩn thận kiểm tra gian phòng ở này, phát hiện Mộc Tịch Bắc chân chính chết đi là do cái gối đầu này, vì để an thần, bên trong gối có để một ít dược vật an thần Quyết Minh Tử (hay Thảo Quyết Minh một loại thực vật có hoa họ Đậu - Nguồn Gg caca), nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn sâu sắc phát hiện được trong đó còn có rễ cây Hoàng Tố Hinh ( hoa nhài vàng - Nguồn:Gg ka ka)
Cây Hoàng Tố Hinh có thể nói là kịch độc, nếu như hít vào một lượng thuốc lớn, sẽ làm cho đầu óc choáng váng, khiến người ta đánh mất ý thức hoạt động đến khi chết.
Cho nên nếu trước giờ Mộc Tịch Bắc ngày ngày đều kê cái gối này đi vào giấc ngủ, vậy thì sẽ chết rất nhanh.
Mộc Tịch Bắc hiện tại vẫn chưa xác định được, đến tột cùng là Liễu Chi Lan muốn hại Mộc Tịch Hàm, hay là vị tỷ tỷ Mộc Tịch Hàm trong ngoài không đồng nhất, muốn hại chính mình.
Trọng sinh lại một kiếp, nàng không nghĩ sẽ tiếp tục tin tưởng bất luận kẻ nào, một màn kiếp trước thời thời khắc khắc vẫn khảm vào lòng nàng, nhưng theo như phân tích, nếu Mộc Tịch Hàm giết chết mình, cũng không chiếm được chỗ tốt gì cả, nhiều nhất chỉ có thể lấy lòng Liễu Chi Lan, nhưng cũng không được lâu dài.
Cho nên khả năng Liễu Chi Lan muốn giết Mộc Tịch Hàm vẫn lớn hơn một chút, chẳng qua chó ngáp phải ruồi, cái gối đầu này lại đến trong tay Mộc Tịch Bắc.
Lấy qua cây kéo, nhẹ nhàng cắt ra một kẽ hở nhỏ, xê dịch Hoàng Tố Hinh ra bên ngoài một chút, khiến mùi nồng hơn, làm cho người ta dễ dàng phát hiện.
Mí mắt khẽ nheo lại, Lão thái phi, thực xin lỗi, ở trong cung nhiều năm như vậy, Hoàng Tố Hinh nho nhỏ hẳn không lừa được người đi.
Sau khi khâu lại tốt gối đầu, Mộc Tịch Bắc ôm cái gối đi tới Lạc Hà uyển.
Ngũ tiểu thư, đã trễ thế này rồi sao còn chưa đi nghỉ ngơi?
Tình cô cô nhìn Mộc Tịch Bắc đang ôm gối đầu mở miệng dò hỏi.
Mộc Tịch Bắc mở to hai mắt:
Thái phi cô đã ngủ chưa?
Vẫn chưa, để nô tỳ đi thông báo cho người.
Tình cô cô muốn đi thông báo, lại bị Mộc Tịch Bắc kéo tay áo lại.
Tình cô cô, người không cần đi thông báo, con sẽ không vào đâu, làm phiền người đưa gối đầu này cho cô, đây là mẫu thân ban cho con, con vẫn liên tục dùng đến, nhưng hôm nay mọi người đều có lễ vật tặng cô, chỉ có con không có, cho nên con muốn đưa gối đầu này cho cô.
Đôi mắt màu đen của Mộc Tịch Bắc so với sao trên trời còn sáng hơn, tinh khiết chiếu ngược cả ánh trăng.
Tình cô cô sửng sốt, hồi lâu cũng chưa lấy lại phản ứng, Ngũ tiểu thư này thật khiến người ta yêu thích, nếu không phải mẫu thân mất sớm, chắc chắn là người rất được sủng ái.
Tiếp nhận gối đầu, Tình cô cô cười cười với Mộc Tịch Bắc:
Ngũ tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ đưa gối đầu tới tận tay Thái phi.
Cô cô thật tốt, đa tạ cô cô!
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Không lâu sau đó, Thái phi lặng lẽ phái người đưa tới không ít ban thưởng, còn có một ít nén bạc.
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại cả đêm không ngủ ngồi ở trước cửa sổ, đến lúc bình minh, không có gì dị thường, mặt nàng mới không chút thay đổi tiêu sái đi ra ngoài, giống như người không có việc gì.
Cho đến ba ngày sau, rốt cuộc Liễu Chi Lan cũng được thả ra, mọi người mới lại tụ tập ở chỗ Lão thái phi.
Mộc Tịch Bắc thay một kiện váy dài màu thiên thanh, bởi vì trên mặt vẽ không ít hoa lài, nên cũng không quá bình thường.
Mộc Tịch Bắc thản nhiên ngồi ở một bên, thấy sắc mặt Liễu Chi Lan không tốt, dù sao quỳ ba ngày ba đêm, chân này không gãy cũng bị tê liệt.
Lão Thái phi vừa vào cửa đã cho Liễu Chi Lan một trận thị uy, Liễu Chi Lan tự nhiên phải lấy lòng Lão thái phi.
Thái phi, qua mấy ngày nữa, Vãn Tình đã mười sáu rồi, Thái phi nghĩ có nên tổ chức thọ yến không?
Liễu Chi Lan hỏi.
Thật ra tối hôm qua ta có lật xem, cách sinh nhật nha đầu Vãn Tình còn tới ba tháng, nhưng lại cách Ngũ tiểu thư chỉ còn hơn một tháng.
Lão Thái phi trần thuật một sự thật.
Trên mặt Mộc Tịch Bắc không có một tia biến hoá, lẳng lặng nhìn, xem ra chuyện gối đầu đêm qua đã có hiệu quả, Lão thái phi đã biết Liễu Chi Lan muốn giết chính mình cùng Mộc Tịch Hàm, cho nên muốn bảo vệ các nàng.
Sắc mặt Liễu Chi Lan có chút khó coi, vừa muốn nói tiếp, Lão thái phi cũng không chừa chút mặt mũi khoát khoát tay áo:
Được rồi, thọ yến của hài tử Bắc Bắc cứ để ta xử lý đi.
Vâng!
Sắc mặt Liễu Chi Lan lại càng khó coi, trong lòng cực hận vị tỷ tỷ của Mộc Chính Đức, chẳng qua nhìn qua Mộc Tịch Bắc, trong mắt hiện lên tia ác độc, cứ làm đi, bà sẽ dùng thọ yến lần này, khiến tiểu tiện nhân kia vĩnh viễn cũng không lật người được.
Ngươi làm chủ mẫu cũng vất vả, nhiều năm qua như vậy thực cũng không dễ dàng, Tình nhi, mang thứ kia lên đây.
Lão Thái phi phân phó nói.
Mọi người đều nghĩ Lão thái phi muốn bắt tay giảng hoà với Liễu Chi Lan, dù sao đánh người ta một gậy lại cho quả táo ngọt là thủ đoạn tốt nhất, nhất thời đều tò mò không biết Lão thái phi đưa ra lễ vật gì đây.
------ Đề lời nói với người xa lạ -----
/325
|