Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Liễu Chi Lan tựa hồ cũng cho rằng Lão thái phi không muốn làm cho mối quan hệ quá căng thẳng, vì dù sao Lão thái phi cũng chỉ là tỷ tỷ của Thừa tướng chứ không phải mẫu thân của Thừa tướng.
Tình cô cô đem một cái hộp được đóng gói hết sức tinh xảo đưa đến trước mặt Liễu Chi Lan, sắc mặt Liễu Chi Lan hoà hoãn một ít, sai mama bên cạnh tiếp nhận, rồi sau đó mở ra ở trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.
Nhưng vừa thấy, lại khiến Liễu Chi Lan hết sức hoảng sợ, sắc mặt biến đổi lúc xanh lúc trắng.
Mộc Tịch Bắc ghé mắt nhìn qua, cũng rất sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện ra ý cười, Lão thái phi quả là một người có tính tình cổ quái.
Thì ra Lão thái phi đưa cũng không phải cái gì khác, mà là một pho tượng bạch ngọc điêu khắc Tống Tử Quan Âm, điều này cũng không có gì xấu, Liễu Chi Lan thân là chủ mẫu, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có một nữ nhi, vẫn chưa sinh được con trai, mà đứa con trên danh nghĩa hiện tại cũng ôm từ chỗ của Thôi di nương qua.
Cũng không biết Lão thái phi có phải cố ý hay không, pho tượng Tống Tử Quan Âm lại bị nứt ra một đường, điều này tuyệt đối không phải điềm lành gì, cho nên sắc mặt Liễu Chi Lan mới khó coi như vậy, dù sao nuôi đứa con lại không phải là con ruột của mình, bà ta vẫn luôn muốn kế tiếp có thể sinh được một đứa con của riêng mình.
Mộc Tịch Bắc cũng không biết, Lão thái phi đau nhất là đứa con đã mất, cho nên nhìn thấy Liễu Chi Lan độc hại một người không có chỗ nương tựa như Mộc Tịch Bắc, tự nhiên thống hận đến cực điểm, phải cho Liễu Chi Lan một chút cảnh cáo.
Sau khi Liễu Chi Lan trở lại Chi Lan viện, rất tức giận, liền ném hết tất cả đồ vật có trên bàn xuống, sắc mặt nữ nhi ruột của bà ta - Mộc Vãn Tình cũng rất khó coi không biết xả đi nơi nào.
Bà già chết tiệt đó, không ở trong Hoàng cung chôn cùng với Tiên Đế đi, lại chạy đến Tướng phủ đối nghịch với ta. Thật sự buồn cười!
Liễu Chi Lan gỡ xuống lớp nguỵ trang giờ phút này đang tức tới hộc máu, nhiều năm qua như vậy, không có con trai vẫn là nỗi đau trong lòng bà.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Vãn Tình cũng hiện rõ sự ác độc, tuy nhiên so với Liễu Chi Lan vẫn ẩn nhẫn hơn:
Mẫu thân, chẳng lẽ sẽ phải tổ chức thọ yến cho tiểu tiện nhân Mộc Tịch Bắc thật hả? Nếu để cho Thái phi lo liệu, nhất định sẽ rất phô trương, chẳng phải sẽ kéo con xuống, vậy mặt mũi con biết để đâu bây giờ!
Hừ! Muốn làm thọ yến, vậy càng dễ xử lý, ta lại muốn nhìn một chút, nếu lần này thọ yến xảy ra rủi ro, sau này bà già đó còn có thể diện gì nhúng tay vào chuyện phủ Thừa tướng hay không. Thì ra ta đã quá xem thường tiểu tiện nhân Mộc Tịch Bắc, thế nhưng vọng tưởng xoay người, lúc này đây, ta sẽ khiến nó vĩnh viễn cũng không lật được thân.
Ngực Liễu Chi Lan kịch liệt phập phồng, rõ ràng tức giận không nhẹ.
Nhiều năm như vậy ở trong Tướng phủ, khi nào đã chịu qua tức giận như vậy, này một già một trẻ, thế nhưng kết hợp lại đối phó với bà.
Người đâu, gọi Mộc Tịch Hàm tới đây cho ta!
Liễu Chi Lan nhìn mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Bên này Mộc Tịch Bắc trở về tiểu viện của mình, vuốt vuốt bình sứ trong tay, nghĩ đến khi nào thì có thể đem Thanh Từ vào phủ.
Lão Thái phi sẽ ở lâu trong phủ Thừa tướng, tự nhiên muốn có thêm người, dù sao những người bà mang đến đều là nha hoàn ma ma thậm chí là thị vệ, cũng không thể để bọn họ đi giặt quần áo nấu cơm, hơn nữa những người này cũng cần nhiều người chuẩn bị cơm canh quần áo cho bọn họ nữa.
Hơn nửa Lão thái phi nói muốn chuẩn bị tiệc thọ yến cho mình, phủ Thừa tướng sẽ rất bận rộn, nhận người chắc sẽ vào hai ngày này thôi.
Quả nhiên, hai ngày sau, Lão thái phi liền gọi mọi người đi qua, nói là muốn thêm thị nữ, nô tỳ cho hợp quy tắc trong phủ.
Lúc Mộc Tịch Bắc đến, đã tới không ít người, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Mộc Tịch Hàm.
Sắc mặt Mộc Tịch Hàm không tốt lắm, vẫn cúi đầu, hai tay giấu trong tay áo, chỗ lộ ra ngoài cũng lấy khăn tay che lại.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đảo qua,đã nhìn ra manh mối, trong mắt hiện lên ý lạnh, phủ Thừa tướng này thật sự không phải là chỗ nên ở lâu.
Toàn bộ mọi người đều đến, Thừa tướng Mộc Chính Đức nhàn rỗi không có việc gì cũng chạy đến xem náo nhiệt, chỉ là ánh mắt ngẫu nhiên dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, mang chút chán ghét, tuy nhiên cũng không nói gì cả.
Ta thấy nha hoàn trong phủ có chút không đủ, liền sai Tình nhi ra ngoài xem xét một chút, tiểu thư con chính thê có bốn nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, tám thô sử nha hoàn, tiểu thư thứ xuất có hai nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, sáu thô sử nha hoàn. Còn chỗ Thiếu gia ta sẽ có an bài khác.
( mấy cái vụ nha hoàn này phan ruột ngôn tình cổ đại chắc cũng nắm sơ2 ha. Vũ sẽ không giải thích ha! Tốn mực.)
Lão Thái phi chậm rãi mở miệng.
Mặc dù nói Lão thái phi như cũ vẫn chú trọng đích thứ, nhưng điều này lại có lợi cho thứ xuất, bình thường thứ xuất đều không thể có tiêu chuẩn như vậy, cho nên nói đủ rồi cũng không cần tuyển nữa, còn chưa đủ thì chọn vài người bổ sung cho đủ số.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nhìn lướt qua mấy người được chọn, không ngoài ý muốn nhìn thấy nửa khuôn mặt đều bị hủy Thanh Từ, lúc này mới thấy yên tâm.
Mộc Vãn Tình là tiểu thư danh chính ngôn thuận con vợ cả, cho nên người đầu tiên chọn sẽ là nàng, nhưng Liễu Chi Lan trời sinh tính đa nghi, sợ những nha hoàn này là Lão thái phi đặt nội gián bên người mình, cho nên không dám nhận lấy, dùng lý do nha hoàn Mộc Vãn Tình đã đủ số, liền từ chối.
Lão Thái phi cười lạnh một tiếng, ngược lại cũng không miễn cưỡng.
Kế tiếp hẳn là Lục tiểu thư - Mộc Hải Dung, nữ tử này cùng tuổi với Mộc Tịch Bắc, là con gái bình thê Thừa tướng Mộc Chính Đức, vị bình thê này, là Trưởng Công chúa Thanh Quốc, năm đó đến La Quốc hoà thân, vốn nên gả cho hoàng thân quốc thích, nhưng không biết tại sao lại gả cho Mộc Chính Đức.
Sinh cho Mộc Chính Đức hai đứa con gái một đứa con trai, đại nữ nhi đã xuất giá, con trai tựa hồ cũng chuẩn bị thành thân lấy vợ, còn Lục tiểu thư này là tiểu nữ nhi của công chúa Thanh Quốc, mà mẫu thân công chúa Thanh Quốc đang bệnh nặng, cho nên trước đó vài ngày công chúa đã trở về Thanh Quốc.
Mộc Hải Dung chỉ bổ sung hai nhị đẳng nha hoàn cho có, cũng không xảy ra chuyện gì, chẳng qua kế tiếp chính là Tam tiểu thư Thôi di nương, cũng chính là Mộc Kiến Ninh.
Mộc Kiến Ninh tựa hồ rất vui vẻ, dù sao nàng luôn đi theo bên người Mộc Vãn Tình, khắp nơi đều thấp hơn nàng ta một cái đầu, trong lòng rất khổ sở, tuy rằng bây giờ so ra vẫn kém, nhưng hôm nay lại có thể danh chính ngôn thuận tự mình chọn người mình thích, mà không phải nhặt người của Mộc Vãn Tình còn dư lại.
A! Một tiếng thét chói tai vang lên từ chỗ Mộc Kiến Ninh, hai mắt Mộc Tịch Bắc lạnh lẽo nhìn qua, quả nhiên, Mộc Kiến Ninh không cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt bị bỏng của Thanh Từ, sợ hãi thét chói tai. ( Vũ:thím này làm quá)
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thanh Từ, nha hoàn xung quang cũng đều cuống quýt né tránh, để lại một người Thanh Từ đứng ở giữa sân, cô độc khiến trong lòng Mộc Tịch Bắc chua xót.
Mộc Kiến Ninh giơ tay tát Thanh Từ một cái rồi gào thét:
Ngươi người quái dị này ở đâu ra? Lớn lên cái dạng này, sao lại có thể đi vào cửa phủ Thừa tướng ta.
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Lão thái phi, Lão thái phi nhíu nhíu mày, Tình cô cô đứng dậy giải thích:
Chủ tử, nha hoàn này vì cứu chủ tử của mình mới bị bỏng, nô tỳ nghĩ đến nàng trung tâm hộ chủ, đáng giá tán thưởng, mà nàng chỉ có khuôn mặt bị bỏng, những cái khác đều rất nhanh nhẹn, liền tự chủ trương dẫn người trở về.
Sắc mặt Lão Thái phi hoà hoãn một ít, không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt của mọi người vẫn hèn mọn như trước, bộ dạng như vậy, mang theo bên người, chẳng phải đều doạ cho người ta bỏ chạy àh? Còn không phải nhận hết nhạo báng.
Mộc Tịch Bắc đứng lên, đi tới trước mặt Thanh Từ, hai mắt Thanh Từ rốt cuộc mới có tiêu cự, rơi ở trên thân người trước mặt, rồi sau đó biến thành mừng rỡ như điên, cuối cùng lại bình thản trở lại.
Cô, Tam tỷ tỷ nhất định là bị khuôn mặt nha hoàn này doạ sợ rồi, không bằng lưu nàng lại làm chút ít việc nặng, miễn chọc cho Tam tỷ tỷ tức giận.
Mộc Tịch Bắc đưa lưng về phía đám người đang chờ trong phòng.
Vẫn là Ngũ muội muội gan dạ, Tam tỷ tỷ nhát gan, so với Ngũ muội muội đúng là thấy tự ti, ta nghe Tình cô cô nói nha hoàn này trung tâm hộ chủ, tâm muội muội lại từ bi, không bằng muội muội mang người về đi, coi như làm một việc thiện.
Mộc Kiến Ninh giả cười muốn từ chối Thanh Từ đem cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Kiến Ninh tự nhiên cũng có ý đồ riêng, thấy Mộc Tịch Bắc lớn lên xinh đẹp, có thể nói là giữa những người này cực kỳ có vốn liếng, mặc dù hiện tại tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ cần vài năm nữa, nhất định sẽ kéo nàng đi xuống, không bằng trước hết cứ để người quái dị này đi theo nàng, miễn cho ngày sau tranh mạnh với mình.
Lão Thái phi lại nghĩ sâu xa một chút cảm thấy có thể tìm một nha hoàn trung tâm thường không dễ dàng, giữ ở bên người, mới tốt nhất, vì thế biết thời biết thế nói:
Một khi đã như vậy, nha hoàn này liền đi theo Ngũ tiểu thư đi.
Sau đó, mấy người còn lại đều tuyển vài người, thế này mới tự rời đi, Mộc Tịch Bắc rất vui vẻ, có Thanh Từ, rất nhiều chuyện làm đến càng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tối nay, trước hết hướng Mộc Kiến Ninh đòi lại mối thù một cái tát đi.
---- Đề lời nói với người xa lạ ----
Hu hu, thủ lĩnh tìm tòi góp nhặt nha.
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Liễu Chi Lan tựa hồ cũng cho rằng Lão thái phi không muốn làm cho mối quan hệ quá căng thẳng, vì dù sao Lão thái phi cũng chỉ là tỷ tỷ của Thừa tướng chứ không phải mẫu thân của Thừa tướng.
Tình cô cô đem một cái hộp được đóng gói hết sức tinh xảo đưa đến trước mặt Liễu Chi Lan, sắc mặt Liễu Chi Lan hoà hoãn một ít, sai mama bên cạnh tiếp nhận, rồi sau đó mở ra ở trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.
Nhưng vừa thấy, lại khiến Liễu Chi Lan hết sức hoảng sợ, sắc mặt biến đổi lúc xanh lúc trắng.
Mộc Tịch Bắc ghé mắt nhìn qua, cũng rất sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện ra ý cười, Lão thái phi quả là một người có tính tình cổ quái.
Thì ra Lão thái phi đưa cũng không phải cái gì khác, mà là một pho tượng bạch ngọc điêu khắc Tống Tử Quan Âm, điều này cũng không có gì xấu, Liễu Chi Lan thân là chủ mẫu, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có một nữ nhi, vẫn chưa sinh được con trai, mà đứa con trên danh nghĩa hiện tại cũng ôm từ chỗ của Thôi di nương qua.
Cũng không biết Lão thái phi có phải cố ý hay không, pho tượng Tống Tử Quan Âm lại bị nứt ra một đường, điều này tuyệt đối không phải điềm lành gì, cho nên sắc mặt Liễu Chi Lan mới khó coi như vậy, dù sao nuôi đứa con lại không phải là con ruột của mình, bà ta vẫn luôn muốn kế tiếp có thể sinh được một đứa con của riêng mình.
Mộc Tịch Bắc cũng không biết, Lão thái phi đau nhất là đứa con đã mất, cho nên nhìn thấy Liễu Chi Lan độc hại một người không có chỗ nương tựa như Mộc Tịch Bắc, tự nhiên thống hận đến cực điểm, phải cho Liễu Chi Lan một chút cảnh cáo.
Sau khi Liễu Chi Lan trở lại Chi Lan viện, rất tức giận, liền ném hết tất cả đồ vật có trên bàn xuống, sắc mặt nữ nhi ruột của bà ta - Mộc Vãn Tình cũng rất khó coi không biết xả đi nơi nào.
Bà già chết tiệt đó, không ở trong Hoàng cung chôn cùng với Tiên Đế đi, lại chạy đến Tướng phủ đối nghịch với ta. Thật sự buồn cười!
Liễu Chi Lan gỡ xuống lớp nguỵ trang giờ phút này đang tức tới hộc máu, nhiều năm qua như vậy, không có con trai vẫn là nỗi đau trong lòng bà.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Vãn Tình cũng hiện rõ sự ác độc, tuy nhiên so với Liễu Chi Lan vẫn ẩn nhẫn hơn:
Mẫu thân, chẳng lẽ sẽ phải tổ chức thọ yến cho tiểu tiện nhân Mộc Tịch Bắc thật hả? Nếu để cho Thái phi lo liệu, nhất định sẽ rất phô trương, chẳng phải sẽ kéo con xuống, vậy mặt mũi con biết để đâu bây giờ!
Hừ! Muốn làm thọ yến, vậy càng dễ xử lý, ta lại muốn nhìn một chút, nếu lần này thọ yến xảy ra rủi ro, sau này bà già đó còn có thể diện gì nhúng tay vào chuyện phủ Thừa tướng hay không. Thì ra ta đã quá xem thường tiểu tiện nhân Mộc Tịch Bắc, thế nhưng vọng tưởng xoay người, lúc này đây, ta sẽ khiến nó vĩnh viễn cũng không lật được thân.
Ngực Liễu Chi Lan kịch liệt phập phồng, rõ ràng tức giận không nhẹ.
Nhiều năm như vậy ở trong Tướng phủ, khi nào đã chịu qua tức giận như vậy, này một già một trẻ, thế nhưng kết hợp lại đối phó với bà.
Người đâu, gọi Mộc Tịch Hàm tới đây cho ta!
Liễu Chi Lan nhìn mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Bên này Mộc Tịch Bắc trở về tiểu viện của mình, vuốt vuốt bình sứ trong tay, nghĩ đến khi nào thì có thể đem Thanh Từ vào phủ.
Lão Thái phi sẽ ở lâu trong phủ Thừa tướng, tự nhiên muốn có thêm người, dù sao những người bà mang đến đều là nha hoàn ma ma thậm chí là thị vệ, cũng không thể để bọn họ đi giặt quần áo nấu cơm, hơn nữa những người này cũng cần nhiều người chuẩn bị cơm canh quần áo cho bọn họ nữa.
Hơn nửa Lão thái phi nói muốn chuẩn bị tiệc thọ yến cho mình, phủ Thừa tướng sẽ rất bận rộn, nhận người chắc sẽ vào hai ngày này thôi.
Quả nhiên, hai ngày sau, Lão thái phi liền gọi mọi người đi qua, nói là muốn thêm thị nữ, nô tỳ cho hợp quy tắc trong phủ.
Lúc Mộc Tịch Bắc đến, đã tới không ít người, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Mộc Tịch Hàm.
Sắc mặt Mộc Tịch Hàm không tốt lắm, vẫn cúi đầu, hai tay giấu trong tay áo, chỗ lộ ra ngoài cũng lấy khăn tay che lại.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đảo qua,đã nhìn ra manh mối, trong mắt hiện lên ý lạnh, phủ Thừa tướng này thật sự không phải là chỗ nên ở lâu.
Toàn bộ mọi người đều đến, Thừa tướng Mộc Chính Đức nhàn rỗi không có việc gì cũng chạy đến xem náo nhiệt, chỉ là ánh mắt ngẫu nhiên dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, mang chút chán ghét, tuy nhiên cũng không nói gì cả.
Ta thấy nha hoàn trong phủ có chút không đủ, liền sai Tình nhi ra ngoài xem xét một chút, tiểu thư con chính thê có bốn nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, tám thô sử nha hoàn, tiểu thư thứ xuất có hai nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, sáu thô sử nha hoàn. Còn chỗ Thiếu gia ta sẽ có an bài khác.
( mấy cái vụ nha hoàn này phan ruột ngôn tình cổ đại chắc cũng nắm sơ2 ha. Vũ sẽ không giải thích ha! Tốn mực.)
Lão Thái phi chậm rãi mở miệng.
Mặc dù nói Lão thái phi như cũ vẫn chú trọng đích thứ, nhưng điều này lại có lợi cho thứ xuất, bình thường thứ xuất đều không thể có tiêu chuẩn như vậy, cho nên nói đủ rồi cũng không cần tuyển nữa, còn chưa đủ thì chọn vài người bổ sung cho đủ số.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nhìn lướt qua mấy người được chọn, không ngoài ý muốn nhìn thấy nửa khuôn mặt đều bị hủy Thanh Từ, lúc này mới thấy yên tâm.
Mộc Vãn Tình là tiểu thư danh chính ngôn thuận con vợ cả, cho nên người đầu tiên chọn sẽ là nàng, nhưng Liễu Chi Lan trời sinh tính đa nghi, sợ những nha hoàn này là Lão thái phi đặt nội gián bên người mình, cho nên không dám nhận lấy, dùng lý do nha hoàn Mộc Vãn Tình đã đủ số, liền từ chối.
Lão Thái phi cười lạnh một tiếng, ngược lại cũng không miễn cưỡng.
Kế tiếp hẳn là Lục tiểu thư - Mộc Hải Dung, nữ tử này cùng tuổi với Mộc Tịch Bắc, là con gái bình thê Thừa tướng Mộc Chính Đức, vị bình thê này, là Trưởng Công chúa Thanh Quốc, năm đó đến La Quốc hoà thân, vốn nên gả cho hoàng thân quốc thích, nhưng không biết tại sao lại gả cho Mộc Chính Đức.
Sinh cho Mộc Chính Đức hai đứa con gái một đứa con trai, đại nữ nhi đã xuất giá, con trai tựa hồ cũng chuẩn bị thành thân lấy vợ, còn Lục tiểu thư này là tiểu nữ nhi của công chúa Thanh Quốc, mà mẫu thân công chúa Thanh Quốc đang bệnh nặng, cho nên trước đó vài ngày công chúa đã trở về Thanh Quốc.
Mộc Hải Dung chỉ bổ sung hai nhị đẳng nha hoàn cho có, cũng không xảy ra chuyện gì, chẳng qua kế tiếp chính là Tam tiểu thư Thôi di nương, cũng chính là Mộc Kiến Ninh.
Mộc Kiến Ninh tựa hồ rất vui vẻ, dù sao nàng luôn đi theo bên người Mộc Vãn Tình, khắp nơi đều thấp hơn nàng ta một cái đầu, trong lòng rất khổ sở, tuy rằng bây giờ so ra vẫn kém, nhưng hôm nay lại có thể danh chính ngôn thuận tự mình chọn người mình thích, mà không phải nhặt người của Mộc Vãn Tình còn dư lại.
A! Một tiếng thét chói tai vang lên từ chỗ Mộc Kiến Ninh, hai mắt Mộc Tịch Bắc lạnh lẽo nhìn qua, quả nhiên, Mộc Kiến Ninh không cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt bị bỏng của Thanh Từ, sợ hãi thét chói tai. ( Vũ:thím này làm quá)
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thanh Từ, nha hoàn xung quang cũng đều cuống quýt né tránh, để lại một người Thanh Từ đứng ở giữa sân, cô độc khiến trong lòng Mộc Tịch Bắc chua xót.
Mộc Kiến Ninh giơ tay tát Thanh Từ một cái rồi gào thét:
Ngươi người quái dị này ở đâu ra? Lớn lên cái dạng này, sao lại có thể đi vào cửa phủ Thừa tướng ta.
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Lão thái phi, Lão thái phi nhíu nhíu mày, Tình cô cô đứng dậy giải thích:
Chủ tử, nha hoàn này vì cứu chủ tử của mình mới bị bỏng, nô tỳ nghĩ đến nàng trung tâm hộ chủ, đáng giá tán thưởng, mà nàng chỉ có khuôn mặt bị bỏng, những cái khác đều rất nhanh nhẹn, liền tự chủ trương dẫn người trở về.
Sắc mặt Lão Thái phi hoà hoãn một ít, không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt của mọi người vẫn hèn mọn như trước, bộ dạng như vậy, mang theo bên người, chẳng phải đều doạ cho người ta bỏ chạy àh? Còn không phải nhận hết nhạo báng.
Mộc Tịch Bắc đứng lên, đi tới trước mặt Thanh Từ, hai mắt Thanh Từ rốt cuộc mới có tiêu cự, rơi ở trên thân người trước mặt, rồi sau đó biến thành mừng rỡ như điên, cuối cùng lại bình thản trở lại.
Cô, Tam tỷ tỷ nhất định là bị khuôn mặt nha hoàn này doạ sợ rồi, không bằng lưu nàng lại làm chút ít việc nặng, miễn chọc cho Tam tỷ tỷ tức giận.
Mộc Tịch Bắc đưa lưng về phía đám người đang chờ trong phòng.
Vẫn là Ngũ muội muội gan dạ, Tam tỷ tỷ nhát gan, so với Ngũ muội muội đúng là thấy tự ti, ta nghe Tình cô cô nói nha hoàn này trung tâm hộ chủ, tâm muội muội lại từ bi, không bằng muội muội mang người về đi, coi như làm một việc thiện.
Mộc Kiến Ninh giả cười muốn từ chối Thanh Từ đem cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Kiến Ninh tự nhiên cũng có ý đồ riêng, thấy Mộc Tịch Bắc lớn lên xinh đẹp, có thể nói là giữa những người này cực kỳ có vốn liếng, mặc dù hiện tại tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ cần vài năm nữa, nhất định sẽ kéo nàng đi xuống, không bằng trước hết cứ để người quái dị này đi theo nàng, miễn cho ngày sau tranh mạnh với mình.
Lão Thái phi lại nghĩ sâu xa một chút cảm thấy có thể tìm một nha hoàn trung tâm thường không dễ dàng, giữ ở bên người, mới tốt nhất, vì thế biết thời biết thế nói:
Một khi đã như vậy, nha hoàn này liền đi theo Ngũ tiểu thư đi.
Sau đó, mấy người còn lại đều tuyển vài người, thế này mới tự rời đi, Mộc Tịch Bắc rất vui vẻ, có Thanh Từ, rất nhiều chuyện làm đến càng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tối nay, trước hết hướng Mộc Kiến Ninh đòi lại mối thù một cái tát đi.
---- Đề lời nói với người xa lạ ----
Hu hu, thủ lĩnh tìm tòi góp nhặt nha.
/325
|