Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Thái hậu nhìn nữ tử giữa sân, mặt mày mỉm cười, mang theo vài phần trong sáng, nhưng cũng ẩn chứa vài phần lệ khí mơ hồ không phát, hai loại cảm giác dung hợp vừa đủ, trong nháy mắt phảng phất kinh diễm toàn trường.
Ai gia xưa nay nghe nói ngươi cầm nghệ trác tuyệt, lại năm lần bảy lượt bị cản trở, vẫn không có cơ hội nghe ngươi đàn một khúc, hôm nay là ngày lành khó có được, gió xuân ấm áp, ánh mặt trời chiếu khắp, cũng rất thích hợp, ngươi liền vì tất cả mọi người ở đây lộ ra một tay đi.
Lời nói của Thái hậu không nhanh không chậm, lại mang theo uy nghiêm không cho cự tuyệt.
Mộc Tịch Bắc hơi phúc phúc thân mình, mở miệng nói:
Có thể trợ hứng cho Thái hậu nương nương, đây là vinh hạnh của Bắc Bắc, Bắc Bắc sao lại chối từ?
Đức Dương Trưởng công chúa vẫn không có phản ứng gì, chỉ là ở lúc Mộc Tịch Bắc đáp lời xốc lên mí mắt, khẽ nhìn lướt qua nữ tử mềm mại này, lại dời ánh mắt, trong mắt trống rỗng không một vật, không biết suy nghĩ cái gì.
Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, ngồi ở trước đàn, đang muốn bắt đầu, lại nghe thấy một người ngắt lời nói:
Bản hoàng tử cũng không biết Phủ công chúa hôm nay náo nhiệt như vậy? Nếu không phải trước đó nghe Nhiếp Chính Vương Phi nói ra một câu, nhưng thật ra là phải bỏ lỡ một màn đặc sắc hôm nay rồi.
Thái hậu đứng dậy, cười nói:
Không biết Tam hoàng tử đột nhiên giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, thật sự là ai gia không phải.
Lời này của Thái hậu có hai loại giải thích, một loại là đang nói Bắc Bang hoàng tử ngươi đột nhiên giá lâm Phủ công chúa, sao lại không thông báo trước một tiếng, như vậy chẳng phải có vẻ Tây La ta không có cấp bậc lễ nghĩa, một loại khác thì nói Bắc Bang hoàng tử ngươi cũng không nhận được thiếp mời, lại lỗ mãng như thế, thật sự là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Về phần muốn lý giải ra sao, thì phải xem tâm tư của riêng mình thôi.
Mộc Tịch Bắc cũng đem ánh mắt dừng ở trên người vị Tam hoàng tử này, một thân cẩm bào màu vàng nhạt, mơ hồ chiết xạ ánh sáng hào quang, mày kiếm nghiêng cắm vào búi tóc, làn da hiện ra màu lúa, ngũ quan cực kỳ cương nghị, là một nam tử cực kì tráng kiện, mặt mày cũng không tinh xảo lắm, nhưng tổ hợp lại với nhau, lại xứng với hơi thở cường hãn kia, mười phần là một nam tử khiến người động tâm, giống như hùng sư, uy vũ đến cực điểm.
Bắc Bang ta xưa nay cũng không thiếu loại tiết mục này, chỉ là dân phong Bắc Bang nhanh nhẹn dũng mãnh, nữ tử lửa nóng, nam tử hùng tráng, không văn nhã bằng Tây La các ngươi, ngược lại hôm nay có thể ở Phủ công chúa mở rộng tầm mắt.
Tam hoàng tử cũng không so đo lời nói của Thái hậu, phối hợp mở miệng, trong giọng nói mơ hồ mang theo sự miệt thị với Tây La ngu muội, còn có vô vạn tự hào đối với Bắc Bang.
Thái hậu bất động thanh sắc sai người thêm một cái ghế ngồi cho vị Hoàng tử Bắc Bang này, ở trên chỗ ngồi của An Nguyệt Hằng, Bắc Bang Tam hoàng tử nhanh chân đi đến vị trí của mình, mang theo phân khí độ tiêu sái khoan thai tự đắc, sau khi ngồi xuống, khẽ gật đầu với An Nguyệt Hằng ở bên cạnh, ánh mắt hai người ở không trung nhanh chóng giao hội, dường như đang trao đổi gì đó, làm cho tâm tư người ở trong sân không khỏi biến đổi.
Bắc Bang này vốn là Hoàng đế đẩy đến trước mặt An Nguyệt Hằng, nếu như An Nguyệt Hằng xử lý tốt, đối với hắn mà nói, có thể sẽ hóa hại thành lợi, nếu như xử lý không tốt, thì sẽ dẫn sói vào nhà, vô cùng nguy hiểm, chẳng qua nhìn thái độ của Nhiếp Chính Vương đối với Ngũ Trắc Phi hôm nay, dường như là dự định đắc tội Ngũ gia nghênh hợp Bắc Bang?
Bắc Bang Tam hoàng tử không giống nam tử Tây La, dáng ngồi đoan chính, mà là nghênh ngang dựa vào trên ghế, bả vai mở ra, cái cằm khẽ nâng, mang theo một cỗ ưu việt và ngạo khí bẩm sinh.
Mộc Tịch Bắc không khỏi cười yếu ớt, người có của cải thâm hậu đúng là không giống bình thường, đi đến đâu cũng có thể ưỡn lưng thẳng tắp, có điều không thể không thừa nhận, kiểu nam nhân như Bắc Bang Tam hoàng tử thực nhanh nhẹn dũng mãnh, thoạt nhìn quả nhiên là dễ dàng khiến cho người ta thích hơn nhiều so với mấy nam tử Tây La suốt ngày tham gia lải nhải cùng với nhóm nữ tử này.
Đây là Ngũ tiểu thư Tướng phủ, đang muốn vì mọi người diễn tấu một khúc Phượng cầu hoàng, nhận được phúc khí của Tam hoàng tử, sau khi khúc kết thúc còn xin Tam hoàng tử cho nhiều lời bình.
Thái hậu vẫn như cũ là ném ra thủ đoạn mềm dẻo.
Bắc Bang ở trong mắt Thái hậu, mười phần chính là dân tộc man di, làm sao hiểu được tiếng đàn ưu nhã điềm tĩnh của loại nhạc khí này, để hắn cho lời bình, sợ là không thiếu được sẽ bị mọi người cười nhạo, vứt đi mặt mũi Bắc Bang.
Tam hoàng tử chỉ gật đầu cười nói:
Một khi đã như vậy, Bản hoàng tử cũng không tiện từ chối, vị tiểu thư này, mời!
Bắc Bang Tam hoàng tử duỗi ra một cái tay, ý bảo Mộc Tịch Bắc có thể bắt đầu, khoan thai tự đắc tựa như mình là chủ nhân, ngược lại là lần nữa chọc Thái hậu không vui.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, một lần nữa ngồi ở trước đàn, cảm thụ ánh nắng chiếu xuống, hơi nhắm lại hai mắt, tay vừa nâng lên, liền rơi xuống, tiếng đàn trong suốt nháy mắt liền chảy ra từ trong tay nữ tử, tựa như một vũng nước đọng, đột nhiên có sinh mệnh.
Ánh mắt của mọi người bị nữ tử trong sân hấp dẫn, ánh nắng mặt trời chiếu vào trên người nàng, làm cả người chìm vào trong vầng sáng, hết thảy quanh thân dường như cũng ảm đạm xuống, phía trên thảm đỏ chiếu xuống thân ảnh mảnh khảnh của nữ tử, lông mi thật dài che lại cặp mắt giống như tinh quang kia, khiến cho người ta nhịn không được muốn tìm tòi thực hư, bờ môi phấn nộn hơi cong lên khiến cho người ta nhịn không được muốn cắn lên một ngụm, bộ dạng chuyên chú kia, không khỏi làm cho người ta nghĩ đến hai chữ vưu vật.
Từ chớp mắt tiếng đàn vang lên, ánh mắt của Đức Dương Trưởng công chúa liền rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, cặp mắt u ám trống rỗng không một vật kia, lập tức đã có sóng nước lưu chuyển, mang theo nhè nhẹ mừng rỡ nhìn về phía chuyên chú Mộc Tịch Bắc.
Thái hậu nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình lại có sức sống, trong lòng cũng không khỏi vui vẻ, xem ra, cầm nghệ của Mộc Tịch Bắc cũng không tệ lắm, mang theo tán thưởng liếc nhìn Đa Luân.
Đa Luân quyến rũ cười một tiếng, Thái hậu gật gật đầu, liền xoay mặt qua, không mở miệng nữa, nhưng ngón tay giấu ở trong tay áo của Đa Luân lại hơi nắm lại, cánh tay kéo căng cứng.
Mộc Tịch Bắc lòng tham tĩnh, nàng xưa nay thích đánh đàn, năm đó cũng không biết làm sao, vừa đụng đến đàn liền vui vô cùng, luôn cảm thấy phá lệ hợp ý, liền giống như tâm sự của nàng nó đều hiểu được.
Một khúc Phượng cầu hoàng tốt đẹp ở trong tay Mộc Tịch Bắc lại bắn ra cảm xúc bi thương, dường như đang kể lại một nữ tử vì nam tử âu yếm mà xông pha khói lửa, sau khi giãi bày tâm can, cuối cùng lại chịu kết cục bị vứt bỏ.
An Nguyệt Hằng vốn là nhìn chăm chú vào Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy nữ tử này thật sự là cái diệu nhân, thế nhưng cầm nghệ này lại không biết làm sao, vừa nghe liền thay đổi vị, làm cho An Nguyệt Hằng không tự chủ được nghĩ đến Tịch Tình, tâm tình không hiểu có chút nặng nề.
Tịch Tình xác thực đã làm rất nhiều vì hắn, nhiều đến nỗi có thể so với giá trị mà một gia tộc đủ khả năng mang đến, nhưng chính vì vậy, người như nàng, hắn cũng không dám giữ lâu, nàng biết đến thực sự quá nhiều, nếu như còn sống, thật sự là một uy hiếp lớn.
Tiếng đàn cao thấp phập phồng, mang theo bi thương mang theo quyết tuyệt, dường như giữ lại ở cuối cùng, chỉ tiếc nữ tử lại chịu đựng cự tuyệt, trái tim An Nguyệt Hằng đột nhiên xiết chặt, cũng không biết trong đầu làm sao lại hiện ra cặp mắt óng ánh trong suốt rõ ràng không nhiễm một tia tạp chất của Tịch Tình, mang theo quyết tuyệt mang theo kiên nghị, cả người dường như không sợ hãi, cứng rắn căn bản không giống nữ tử.
Nghĩ đến ánh mắt Tịch Tình trước khi chết, nghĩ đến hận ý cùng không cam lòng bên trong cặp mắt kia, An Nguyệt Hằng cầm chén rượu đều hơi nắm chặt, không tồn tại sinh ra chút không cam lòng, hắn đây là thế nào, nữ tử kia rõ ràng đã chết, bị hắn tự tay giết chết, hắn làm sao lại đột nhiên nghĩ đến nàng.
Lắc lắc đầu, An Nguyệt Hằng lại đặt ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, lại không nghĩ rằng Mộc Tịch Bắc một khúc kết thúc, cặp mắt trắng đen rõ ràng vừa vặn mỉm cười nhìn về phía hắn.
An Nguyệt Hằng lần nữa sững sờ, đôi mắt kia nhưng lại không biết sao, vậy mà chậm rãi dung hợp cùng Tịch Tình, rõ ràng một người băng lãnh không mang theo một tia tình cảm, một người mềm mại mang theo nụ cười vô hại, hắn làm sao lại đem hai cặp mắt này dung hợp cùng một chỗ?
An Nguyệt Hằng, không biết ngươi có hay không có cảm giác? Người như ngươi, nghĩ đến sẽ không bởi vì một cái Tịch Tình mà thấp thỏm lo âu.
Mộc Tịch Bắc đứng lên, cúi chào với mọi người lần nữa, trong chớp mắt trong sân bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
Đức Dương sững sờ nhìn một thân mềm mại Mộc Tịch Bắc, dường như còn chưa lấy lại được tinh thần, nhưng cũng theo mọi người, chậm rãi giơ bàn tay lên, vỗ vỗ thật mạnh, bởi vì tiết tấu rõ ràng không cùng với mọi người, trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tiếng vỗ tay của mọi người không khỏi yếu xuống, nhìn động tác của Đức Dương công chúa thần bí, cũng không dám sẵng giọng.
Thái hậu tựa hồ có chút mừng rỡ, nhẹ giọng mở miệng nói với Đức Dương:
Đức Dương, thế nào?
Ánh mắt Đức Dương chậm rãi dừng ở trên người Thái hậu, trong mắt hàm chứa nước mắt như ẩn như hiện, mở miệng nói:
Rất tốt.
Người ở chỗ này sững sờ, Thái hậu đầu tiên cũng là sững sờ, sau lại lộ ra tươi cười cao hứng, trắng trợn ca ngợi Mộc Tịch Bắc:
Tiếng đàn của Ngũ tiểu thư Tướng phủ quả nhiên danh bất hư truyền, đủ để có thể gọi là vang danh thiên hạ, Tây La ta có nhân tài như vậy, thật sự là vinh hạnh của Tây La ta, người đâu, trọng thưởng! Thưởng ngàn mẫu ruộng tốt, tám gian cửa hàng.
Mọi người không khỏi thổn thức một trận, hai ngàn mẫu ruộng tốt cùng tám gian cửa hàng, đều là thứ đồ thực sự, bình thường thời điểm tiểu thư một phủ xuất giá, tiểu thư con chính thể trong nhà người bình thường sẽ có đại khái bốn đến tám gian cửa hàng, còn thứ xuất thì có một hai gian kinh doanh tốt cũng đã không tệ rồi, thật ra không phải chỉ có ít như vậy, chỉ là dù sao cửa hàng đó cũng không có khả năng mang đến lợi nhuận phong phú.
Nhưng bây giờ Thái hậu vừa ban thưởng, cũng là trực tiếp cho Mộc Tịch Bắc đường lui, ruộng tốt trong tay Thái hậu tất nhiên là mảnh đất tốt nhất ở Đế đô, thậm chí cửa hàng kia, sợ cũng là chuyên gia nhiều năm quản lý qua, một gian cũng sẽ không kém, Mộc Tịch Bắc về sau cho dù lấy chồng, chỉ với mấy thứ này, cũng đủ để nàng đứng vững gật chân ở nhà chồng rồi.
Đa tạ Thái hậu ban thưởng, Bắc Bắc thật sự là nhận lấy thì ngại.
Mộc Tịch Bắc cúi mắt khiêm tốn nói, đến lúc này sợ là không biết đã làm cho bao nhiêu người đỏ mắt
Hazz? Ai gia nói ngươi được nhận ngươi liền được nhận, không cần từ chối nữa.
Thái hậu mở miệng lần nữa.
Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, nhưng Lư gia ở phía dưới làm sao lại để Mộc Tịch Bắc khi không đoạt được danh tiếng này, tức thì kìm nén không được, Gia chủ Lư gia đứng dậy mở miệng nói:
Ngũ tiểu thư Tướng phủ có thể tấu lên tiếng trời như thế, khiến cho Lư gia ta tâm phục khẩu phục, chỉ là vi thần có một chuyện không rõ.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc tối sầm lại, dường như nghĩ được gia chủ Lư gia sẽ hỏi thứ gì.
Thái hậu gật gật đầu:
Các ngươi đều là người có cầm nghệ, có gì không rõ tất nhiên là phải luận bàn nhiều hơn, chỉ giáo lẫn nhau, mới có thể nâng cao một bước, cho nên Lư đại nhân có vấn đề gì, cứ hỏi là được, ta tin tưởng Mộc Ngũ tiểu thư, nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
(*tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.)
Mộc Tịch Bắc vội vàng đi theo nói:
Thái hậu nương nương thật sự là nâng đỡ, thần nữ chẳng qua là mới ra đời, làm sao gánh nổi hai chữ chỉ giáo, nếu nói chỉ giáo, vẫn phải là Lư bá bá chỉ giáo ta mới phải, Lư bá bá đi khắp thiên sơn vạn thủy, tất nhiên đều đã hoà tan những thứ đó ở bên trong cầm nghệ, cho nên mới đạt tới cảnh giới cao như vậy.
Chẳng qua là thổi phồng lẫn nhau thôi, Mộc Tịch Bắc tự nhiên cũng sẽ không kém.
Được rồi, các ngươi đều không cần khiêm tốn nữa, Lư ái khanh, ngươi có chuyện gì muốn hỏi?
Thái hậu đánh gãy lời nói của hai người, mở miệng hỏi gia chủ Lư gia.
Gia chủ Lư gia thoáng suy nghĩ sau đó nói:
Ta nghe nói Thừa tướng đại nhân trước giờ sủng ái Ngũ tiểu thư, nhưng lại chưa từng mời người dạy qua cầm nghệ cho Ngũ tiểu thư, chỉ không biết Mộc Ngũ tiểu thư sao lại có cầm nghệ tinh tuyệt như vậy, lại xuất sư từ người nào? Không biết có thể dẫn ra cho ta gặp một chút không.
Đa Luân thấy vậy, mở miệng cười nói:
Lời này của Lư đại nhân phải chăng có chút nghiêm trọng, có lẽ là sau đó Thừa tướng đại nhân từng vì Mộc Ngũ tiểu thư tìm qua một nhạc công cũng không phải không thể.
Gia chủ Lư gia khom người nói:
Vi thần cũng không có ý gì khác, chỉ là nghĩ người có thể dạy bảo ra cầm nghệ tinh tuyệt như Mộc Ngũ tiểu thư tất nhiên không phải hạng người bình thường, cho nên hi vọng Mộc Ngũ tiểu thư có thể vì tâm nguyện này của tại hạ, mà cho tại hạ gặp một chút, cũng tốt cùng nhau nghiên cứu thảo luận lạc thú bên trong đàn.
Mọi người nghe được lời nói của Gia chủ Lư gia không khỏi cũng suy nghĩ hơn vài phần, Mộc Tịch Bắc này trước đó đúng là thứ nữ không được sủng ái, mọi người lại chưa bao giờ nghe thấy, càng chưa từng nghe qua Mộc Chính Đức sủng ái nàng, chỉ là làm sao danh tiếng của nàng lập tức vang xa, sinh sinh hạ thấp rất nhiều tiểu thư con chính thê xuống dưới, vấn đề này thật sự là quỷ dị.
An Nguyệt Hằng đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, điểm ấy hắn cũng có chút do dự, dựa theo đầu óc của nàng, rõ ràng có thể mưu đồ sớm mấy năm, làm sao sẽ chờ tới bây giờ!
Bắc Bang Tam hoàng tử cũng đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, nữ tử này so với nữ tử Bắc Bang bọn hắn không biết còn tinh xảo hơn bao nhiêu, bởi vì không phải phơi gió phơi nắng, làn da nõn nà giống như đứa trẻ sơ sinh, hắn đúng là chưa bao giờ biết nữ tử lại có thể mềm mại đến như vậy.
Có điều hắn nhạy cảm phát giác được, nữ tử này dường như cũng không phải nhân vật dễ trêu chọc, nhìn khóe miệng nàng thường chứa ý cười, hắn liền biết, nữ tử này không tốt khống chế.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng nói với gia chủ Lư gia, cũng không lộ vẻ kinh hoảng:
Không biết Lư đại nhân là từ chỗ nào nghe nói Bắc Bắc chưa từng học qua cầm nghệ? Bắc Bắc xuất sư từ Bách Huệ Cầm Tiên, may mắn được người chỉ điểm, chẳng qua Bắc Bắc cũng đã lâu không gặp Bách Huệ Cầm Tiên, cũng không biết phải làm sao mới có thể dẫn đến cho Gia chủ Lư gia.
Gia chủ Lư gia nhướng mày, Mộc Tịch Bắc này thật đúng là có thể soạn bậy, vị Bách Huệ Cầm Tiên này từ trước đến nay đến vô ảnh đi vô tung, nếu nàng ta thật sự xuất sư từ người này, ông thật sự là không thể nói ra lời gì.
Không biết gia sư hiện ở nơi nào?
Gia chủ Lư gia thử thăm dò mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt:
Gia sư xưa nay vô tung vô ảnh, tiểu nữ sợ là không thể dẫn đến gặp gia chủ Lư gia được.
Mặt Gia chủ Lư gia bị nghẹn đỏ bừng, ông thật không ngờ Mộc Tịch Bắc nói láo đến nỗi không cần làm bản nháp, thật sự là bội phục, cũng dám nhấc lên quan hệ của mình với Bách Huệ tiên tử, cứ như vậy, mình còn có thể nói cái gì.
Thái hậu thấy vậy giảng hòa nói:
Bách Huệ tiên tử từ trước đến nay trôi dạt không cố định, Bắc Bắc không chỉ có thiên phú tốt, cũng vô cùng nhu thuận, nghĩ đến Bách Huệ tiên tử nhất định là nhìn trúng Bắc Bắc hiểu chuyện.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt, chờ Thái hậu trải tốt bậc thang cho nàng, ánh mắt lại vẫn dừng ở trên người Đức Dương công chúa.
Đức Dương đúng lúc cũng nhìn nàng, trong mắt mang theo chờ mong, có sóng nước đang lưu chuyển, tuy rằng sắc mặt vẫn không tốt như cũ, lại không trống rỗng không có gì giống như trước nữa.
Mẫu hậu, con thấy Mộc Ngũ tiểu thư đánh đàn không tệ, không bằng để nàng ấy ngồi vào bên cạnh, ý mẫu hậu như thế nào?
Đức Dương hiếm thấy mở miệng, mà mới mở miệng lại còn đòi hỏi muốn mình, đây rốt cuộc là muốn làm gì a.
Như thế cũng tốt, lấy ghế dựa đặt ở bên người Đức Dương, Mộc Ngũ tiểu thư an vị ở đây đi.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn ghế dựa bên người Đức Dương, gật đầu xưng vâng.
Mộc Tịch Bắc đi đến bên người Đức Dương, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, chậm rãi ngồi xuống.
Thái hậu thu hồi ánh mắt, mở miệng nói với Bắc Bang Tam hoàng tử:
Ý kiến của Tam hoàng tử như thế nào?
Bắc Bang Tam hoàng tử nhẹ gật đầu:
Đúng là tiếng trời, chỉ là Bản Hoàng tử có chút hoang mang, đây là một từ khúc cầu yêu, làm sao lại ai oán quyết tuyệt như thế, là muốn thề sống thề chết báo thù sao?
Thái hậu thấy Tam hoàng tử đúng là hiểu được, thì cũng thu hồi ý tứ khinh thường trước đó, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
Ngươi lại giải thích một phen cho Tam hoàng tử đi.
Phượng cầu hoàng tuy là từ khúc cầu yêu, nhưng cầm khúc chú ý tùy tâm sinh, có chuyện cầu yêu tạo thành, tất nhiên sẽ có bị cự tuyệt, có hy vọng đầy cõi lòng, tất nhiên cũng có lòng mang tuyệt vọng, sau lại bị người yêu cô phụ, tất nhiên sẽ dữ tợn lên án thê thảm.
Mộc Tịch Bắc ôn nhu giải thích nói.
Trong lòng Tam hoàng tử mềm nhũn, mỹ nhân mảnh mai quả nhiên là có một phen phong tình đặc biệt, dường như so với nam tử Bắc Bang mở miệng ngậm miệng đều hết sức nhanh nhẹn dũng mãnh càng làm cho người ta uất ức hơn.
Đức Dương thỉnh thoảng hỏi chút gì đó, hai người nói chuyện tựa hồ cũng rất hợp duyên.
Đa Luân nhẹ nhàng nhìn lướt qua, khóe mắt mang theo ý cười, hiển thị rõ quyến rũ phong tình, nhưng vẫn mở miệng nói:
Mẫu hậu, Đức Dương, trước đó vài ngày có người tặng cho con hai con hổ nhỏ, có thể xuyên qua vòng lửa, không biết mẫu hậu và Đức Dương có muốn thưởng thức một chút hay không.
Mọi người ở đây vừa nghe, không khỏi trừng lớn hai mắt, các nàng thật đúng là chưa từng gặp qua con hổ sẽ xuất hiện ở loại trường hợp này, hơn nữa nghe ý tứ của Đa Luân công chúa, hai con hổ nhỏ này còn được thuần hóa, dường như nhảy được vòng lửa, cũng đều rất hào hứng.
Thái hậu thấy vậy, gật gật đầu mở miệng nói:
Nếu con hổ này đã là đồ chơi hiếm có, Đa Luân ngươi liền gọi lên cho mọi người mở mang tầm mắt cũng không sao, chỉ cần con hổ này thật sự trải qua thuần hóa, không làm người ta bị thương là được.
Đa Luân nghe vậy gật gật đầu, lập tức nói gì đó với nữ quan tú lệ bên người, không bao lâu, bên trên thảm đỏ liền bày ra hai cái vòng lửa cháy đỏ rực, làm nữ tử ở phía dưới líu lưỡi một trận, cực kì tò mò.
Ngọn lửa bên trên vòng lửa theo gió xuân kịch liệt nhảy lên, tựa như phun ra cái lưỡi cháy đỏ, ngọn lửa nhảy nhót mơ hồ còn chiết xạ ánh sáng băng lam và màu cam, theo gió xuân dường như đang vù vù rung động.
Không bao lâu, một người ăn mặc như gã sai vặt mang theo hai con hổ đi lên phía trước, trong tay còn cầm dây cột, tựa hồ là thuần thú sư.
Tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Công chúa điện hạ.
Người nọ khẽ cúi đầu, xem ra cũng không phải giống người Tây La.
Lời nam nhân vừa dứt, tay nam nhân cũng bắt đầu chuyển động, ra hiệu một cái, hai con hổ vốn nên là Vua của loài thú vậy mà cùng nhau ngồi trên mặt đất, chắp tay với Thái hậu.
Thái hậu đầu tiên là sững sốt, lập tức mở miệng cười to nói:
Thật sự là vật có linh tính.
Đúng vậy, thật đúng là có linh tính.
Không ít người đều hoà cùng, Mộc Tịch Bắc lại chỉ cảm thấy có chút buồn cười, con hổ vốn nên là Vua của loài thú, giờ phút này lại ở đây ra sức biểu diễn kiểu hình tượng lấy lòng, thật đúng là khiến Mộc Tịch Bắc trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.
Một khi đã như vậy, vậy thì mau bắt đầu đi, ai gia ngược lại cũng muốn nhìn xem con hổ này là như thế nào nhảy qua vòng lửa.
Thái hậu dường như vô cùng thoải mái, cất cao giọng nói.
Người thuần thú gật đầu một cái, liền chỉ huy hai con hổ tự mình vòng lại giữa thảm đỏ, theo thủ thế của nó, mọi người ngạc nhiên phát hiện hai con hổ này, vậy mà một con dẫm lên trên người một con khác, từ đó, rốt cục cũng tiếp cận được vòng lửa cao đến một thước kia.
Theo cái gậy trong tay người thuần thú rơi xuống, con hổ phía trên vậy mà thật sự nhảy tới, thuận lợi từ một cái vòng lửa này nhảy qua một cái vòng lửa khác, mà nguyên bản con hổ dùng làm đệm lưng kia, cũng xoay người nhảy lên, gia tăng tốc độ, vậy mà trực tiếp nhảy qua, dẫn tới một tràng vỗ tay khen hay của mọi người.
Hay! Hay!
Mộc Tịch Bắc chỉ ôm lấy môi cười yếu ớt, Đức Dương bên cạnh lại tựa như cực kì thích nói chuyện với nàng, mở miệng nói:
Ngươi từng có người yêu phải không?
Mộc Tịch Bắc sững sờ, lập tức cười càng ngày càng mê hồn, mở miệng nói:
Công chúa dựa vào đâu đặt câu hỏi như vậy?
Đôi mắt chết lặng của Đức Dương có chút giật giật, không còn trống rỗng như trước nữa, mở miệng nói:
Nghe tiếng đàn của ngươi phán đoán, ngươi không giống các nàng, tấu ra một tay hảo cầm, nhưng không có một tia tình cảm, hết thảy đều chết lặng.
Mộc Tịch Bắc có chút ngoài ý muốn với lời nói của Đức Dương, chỉ hơi có thâm ý liếc mắt nhìn vẻ mặt cũng không tốt khá lắm của vị Trưởng công chúa này:
Công chúa cũng là người hiểu đàn?
Đức Dương nhàn nhạt nở nụ cười, trong mắt mang theo sợi bóng choáng váng, mở miệng nói:
Đàn cũng không hiểu lắm, nhưng đã từng trải qua tình là được...
Đức Dương dường như đang nhớ lại gì đó, ánh mắt nhu hòa mà tốt đẹp.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng nữa, chỉ im lặng nhìn tình cảnh bên trên sân khấu, suy nghĩ lại không biết bay tới nơi nào rồi.
Lại là một tràng tiếng khen, làm cho Mộc Tịch Bắc tỉnh táo lại, nàng hơi nghiêng đầu, đánh giá một bên mặt Đa Luân, Đa Luân tựa hồ có cảm ứng, quay mặt lại, hướng về phía nàng mỉm cười, cười cực kỳ câu hồn.
Mộc Tịch Bắc quay mặt qua chỗ khác, hai mắt hơi nheo lại, Đa Luân đây là muốn làm gì? Vì sao muốn để nàng đánh đàn cho Đức Dương, sau khi tấu qua đàn, duy nhất biến hóa chính là thái độ của Thái hậu và Đức Dương đối với chính mình, có lẽ còn có khen thưởng của Thái hậu, còn có cái gì? Ánh mắt Mộc Tịch Bắc trầm xuống, nhìn nhìn ghế dựa dưới người mình, còn có vị trí biến hóa này.
Lại liên tưởng đến hai con hổ trước mắt, Mộc Tịch Bắc đột nhiên giương mắt, có chút khiếp sợ nhìn hai con hổ ở trong sân, Đa Luân đây là muốn để cho mình táng thân bụng hổ!
Quả nhiên, ngay trong chớp mắt Mộc Tịch Bắc kịp phản ứng, hai con hổ cực kì đáng yêu trước đó vậy mà lộ ra răng nanh bén nhọn và móng vuốt, mắt trừng lớn như chuông đồng nhào tới phương hướng của Mộc Tịch Bắc, phảng phất như trong chớp mắt đã có thể ăn sống nuốt tươi nàng.
Bởi vì đúng lúc nhảy vọt qua vòng lửa thứ hai, con hổ này liền cách mấy người ở phía trên vị trí chủ tịch cực gần, trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, con hổ này nhào tới, nàng nếu không né không thiếu được là sẽ bị thương, nhưng nếu né, Thái hậu và công chúa ở sau lưng liền bại lộ ra.
Nếu như Thái hậu và công chúa bị chút xíu tổn thương, tội danh của nàng có thể rất lớn, lông mày Mộc Tịch Bắc cau lại, Đa Luân này thật sự to gan, bản thân rõ ràng cũng ngồi ở chỗ này, lại dám dùng biện pháp nguy hiểm như thế, xem ra thật đúng là đã tính trước a!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
囧... Sáng sớm tới trang điểm cho bạn cùng phòng chúng ta, nàng đi tham gia giải thi đấu lễ nghi Thế Bác Viên... Cố lên ~
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Thái hậu nhìn nữ tử giữa sân, mặt mày mỉm cười, mang theo vài phần trong sáng, nhưng cũng ẩn chứa vài phần lệ khí mơ hồ không phát, hai loại cảm giác dung hợp vừa đủ, trong nháy mắt phảng phất kinh diễm toàn trường.
Ai gia xưa nay nghe nói ngươi cầm nghệ trác tuyệt, lại năm lần bảy lượt bị cản trở, vẫn không có cơ hội nghe ngươi đàn một khúc, hôm nay là ngày lành khó có được, gió xuân ấm áp, ánh mặt trời chiếu khắp, cũng rất thích hợp, ngươi liền vì tất cả mọi người ở đây lộ ra một tay đi.
Lời nói của Thái hậu không nhanh không chậm, lại mang theo uy nghiêm không cho cự tuyệt.
Mộc Tịch Bắc hơi phúc phúc thân mình, mở miệng nói:
Có thể trợ hứng cho Thái hậu nương nương, đây là vinh hạnh của Bắc Bắc, Bắc Bắc sao lại chối từ?
Đức Dương Trưởng công chúa vẫn không có phản ứng gì, chỉ là ở lúc Mộc Tịch Bắc đáp lời xốc lên mí mắt, khẽ nhìn lướt qua nữ tử mềm mại này, lại dời ánh mắt, trong mắt trống rỗng không một vật, không biết suy nghĩ cái gì.
Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, ngồi ở trước đàn, đang muốn bắt đầu, lại nghe thấy một người ngắt lời nói:
Bản hoàng tử cũng không biết Phủ công chúa hôm nay náo nhiệt như vậy? Nếu không phải trước đó nghe Nhiếp Chính Vương Phi nói ra một câu, nhưng thật ra là phải bỏ lỡ một màn đặc sắc hôm nay rồi.
Thái hậu đứng dậy, cười nói:
Không biết Tam hoàng tử đột nhiên giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, thật sự là ai gia không phải.
Lời này của Thái hậu có hai loại giải thích, một loại là đang nói Bắc Bang hoàng tử ngươi đột nhiên giá lâm Phủ công chúa, sao lại không thông báo trước một tiếng, như vậy chẳng phải có vẻ Tây La ta không có cấp bậc lễ nghĩa, một loại khác thì nói Bắc Bang hoàng tử ngươi cũng không nhận được thiếp mời, lại lỗ mãng như thế, thật sự là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Về phần muốn lý giải ra sao, thì phải xem tâm tư của riêng mình thôi.
Mộc Tịch Bắc cũng đem ánh mắt dừng ở trên người vị Tam hoàng tử này, một thân cẩm bào màu vàng nhạt, mơ hồ chiết xạ ánh sáng hào quang, mày kiếm nghiêng cắm vào búi tóc, làn da hiện ra màu lúa, ngũ quan cực kỳ cương nghị, là một nam tử cực kì tráng kiện, mặt mày cũng không tinh xảo lắm, nhưng tổ hợp lại với nhau, lại xứng với hơi thở cường hãn kia, mười phần là một nam tử khiến người động tâm, giống như hùng sư, uy vũ đến cực điểm.
Bắc Bang ta xưa nay cũng không thiếu loại tiết mục này, chỉ là dân phong Bắc Bang nhanh nhẹn dũng mãnh, nữ tử lửa nóng, nam tử hùng tráng, không văn nhã bằng Tây La các ngươi, ngược lại hôm nay có thể ở Phủ công chúa mở rộng tầm mắt.
Tam hoàng tử cũng không so đo lời nói của Thái hậu, phối hợp mở miệng, trong giọng nói mơ hồ mang theo sự miệt thị với Tây La ngu muội, còn có vô vạn tự hào đối với Bắc Bang.
Thái hậu bất động thanh sắc sai người thêm một cái ghế ngồi cho vị Hoàng tử Bắc Bang này, ở trên chỗ ngồi của An Nguyệt Hằng, Bắc Bang Tam hoàng tử nhanh chân đi đến vị trí của mình, mang theo phân khí độ tiêu sái khoan thai tự đắc, sau khi ngồi xuống, khẽ gật đầu với An Nguyệt Hằng ở bên cạnh, ánh mắt hai người ở không trung nhanh chóng giao hội, dường như đang trao đổi gì đó, làm cho tâm tư người ở trong sân không khỏi biến đổi.
Bắc Bang này vốn là Hoàng đế đẩy đến trước mặt An Nguyệt Hằng, nếu như An Nguyệt Hằng xử lý tốt, đối với hắn mà nói, có thể sẽ hóa hại thành lợi, nếu như xử lý không tốt, thì sẽ dẫn sói vào nhà, vô cùng nguy hiểm, chẳng qua nhìn thái độ của Nhiếp Chính Vương đối với Ngũ Trắc Phi hôm nay, dường như là dự định đắc tội Ngũ gia nghênh hợp Bắc Bang?
Bắc Bang Tam hoàng tử không giống nam tử Tây La, dáng ngồi đoan chính, mà là nghênh ngang dựa vào trên ghế, bả vai mở ra, cái cằm khẽ nâng, mang theo một cỗ ưu việt và ngạo khí bẩm sinh.
Mộc Tịch Bắc không khỏi cười yếu ớt, người có của cải thâm hậu đúng là không giống bình thường, đi đến đâu cũng có thể ưỡn lưng thẳng tắp, có điều không thể không thừa nhận, kiểu nam nhân như Bắc Bang Tam hoàng tử thực nhanh nhẹn dũng mãnh, thoạt nhìn quả nhiên là dễ dàng khiến cho người ta thích hơn nhiều so với mấy nam tử Tây La suốt ngày tham gia lải nhải cùng với nhóm nữ tử này.
Đây là Ngũ tiểu thư Tướng phủ, đang muốn vì mọi người diễn tấu một khúc Phượng cầu hoàng, nhận được phúc khí của Tam hoàng tử, sau khi khúc kết thúc còn xin Tam hoàng tử cho nhiều lời bình.
Thái hậu vẫn như cũ là ném ra thủ đoạn mềm dẻo.
Bắc Bang ở trong mắt Thái hậu, mười phần chính là dân tộc man di, làm sao hiểu được tiếng đàn ưu nhã điềm tĩnh của loại nhạc khí này, để hắn cho lời bình, sợ là không thiếu được sẽ bị mọi người cười nhạo, vứt đi mặt mũi Bắc Bang.
Tam hoàng tử chỉ gật đầu cười nói:
Một khi đã như vậy, Bản hoàng tử cũng không tiện từ chối, vị tiểu thư này, mời!
Bắc Bang Tam hoàng tử duỗi ra một cái tay, ý bảo Mộc Tịch Bắc có thể bắt đầu, khoan thai tự đắc tựa như mình là chủ nhân, ngược lại là lần nữa chọc Thái hậu không vui.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, một lần nữa ngồi ở trước đàn, cảm thụ ánh nắng chiếu xuống, hơi nhắm lại hai mắt, tay vừa nâng lên, liền rơi xuống, tiếng đàn trong suốt nháy mắt liền chảy ra từ trong tay nữ tử, tựa như một vũng nước đọng, đột nhiên có sinh mệnh.
Ánh mắt của mọi người bị nữ tử trong sân hấp dẫn, ánh nắng mặt trời chiếu vào trên người nàng, làm cả người chìm vào trong vầng sáng, hết thảy quanh thân dường như cũng ảm đạm xuống, phía trên thảm đỏ chiếu xuống thân ảnh mảnh khảnh của nữ tử, lông mi thật dài che lại cặp mắt giống như tinh quang kia, khiến cho người ta nhịn không được muốn tìm tòi thực hư, bờ môi phấn nộn hơi cong lên khiến cho người ta nhịn không được muốn cắn lên một ngụm, bộ dạng chuyên chú kia, không khỏi làm cho người ta nghĩ đến hai chữ vưu vật.
Từ chớp mắt tiếng đàn vang lên, ánh mắt của Đức Dương Trưởng công chúa liền rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, cặp mắt u ám trống rỗng không một vật kia, lập tức đã có sóng nước lưu chuyển, mang theo nhè nhẹ mừng rỡ nhìn về phía chuyên chú Mộc Tịch Bắc.
Thái hậu nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình lại có sức sống, trong lòng cũng không khỏi vui vẻ, xem ra, cầm nghệ của Mộc Tịch Bắc cũng không tệ lắm, mang theo tán thưởng liếc nhìn Đa Luân.
Đa Luân quyến rũ cười một tiếng, Thái hậu gật gật đầu, liền xoay mặt qua, không mở miệng nữa, nhưng ngón tay giấu ở trong tay áo của Đa Luân lại hơi nắm lại, cánh tay kéo căng cứng.
Mộc Tịch Bắc lòng tham tĩnh, nàng xưa nay thích đánh đàn, năm đó cũng không biết làm sao, vừa đụng đến đàn liền vui vô cùng, luôn cảm thấy phá lệ hợp ý, liền giống như tâm sự của nàng nó đều hiểu được.
Một khúc Phượng cầu hoàng tốt đẹp ở trong tay Mộc Tịch Bắc lại bắn ra cảm xúc bi thương, dường như đang kể lại một nữ tử vì nam tử âu yếm mà xông pha khói lửa, sau khi giãi bày tâm can, cuối cùng lại chịu kết cục bị vứt bỏ.
An Nguyệt Hằng vốn là nhìn chăm chú vào Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy nữ tử này thật sự là cái diệu nhân, thế nhưng cầm nghệ này lại không biết làm sao, vừa nghe liền thay đổi vị, làm cho An Nguyệt Hằng không tự chủ được nghĩ đến Tịch Tình, tâm tình không hiểu có chút nặng nề.
Tịch Tình xác thực đã làm rất nhiều vì hắn, nhiều đến nỗi có thể so với giá trị mà một gia tộc đủ khả năng mang đến, nhưng chính vì vậy, người như nàng, hắn cũng không dám giữ lâu, nàng biết đến thực sự quá nhiều, nếu như còn sống, thật sự là một uy hiếp lớn.
Tiếng đàn cao thấp phập phồng, mang theo bi thương mang theo quyết tuyệt, dường như giữ lại ở cuối cùng, chỉ tiếc nữ tử lại chịu đựng cự tuyệt, trái tim An Nguyệt Hằng đột nhiên xiết chặt, cũng không biết trong đầu làm sao lại hiện ra cặp mắt óng ánh trong suốt rõ ràng không nhiễm một tia tạp chất của Tịch Tình, mang theo quyết tuyệt mang theo kiên nghị, cả người dường như không sợ hãi, cứng rắn căn bản không giống nữ tử.
Nghĩ đến ánh mắt Tịch Tình trước khi chết, nghĩ đến hận ý cùng không cam lòng bên trong cặp mắt kia, An Nguyệt Hằng cầm chén rượu đều hơi nắm chặt, không tồn tại sinh ra chút không cam lòng, hắn đây là thế nào, nữ tử kia rõ ràng đã chết, bị hắn tự tay giết chết, hắn làm sao lại đột nhiên nghĩ đến nàng.
Lắc lắc đầu, An Nguyệt Hằng lại đặt ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, lại không nghĩ rằng Mộc Tịch Bắc một khúc kết thúc, cặp mắt trắng đen rõ ràng vừa vặn mỉm cười nhìn về phía hắn.
An Nguyệt Hằng lần nữa sững sờ, đôi mắt kia nhưng lại không biết sao, vậy mà chậm rãi dung hợp cùng Tịch Tình, rõ ràng một người băng lãnh không mang theo một tia tình cảm, một người mềm mại mang theo nụ cười vô hại, hắn làm sao lại đem hai cặp mắt này dung hợp cùng một chỗ?
An Nguyệt Hằng, không biết ngươi có hay không có cảm giác? Người như ngươi, nghĩ đến sẽ không bởi vì một cái Tịch Tình mà thấp thỏm lo âu.
Mộc Tịch Bắc đứng lên, cúi chào với mọi người lần nữa, trong chớp mắt trong sân bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
Đức Dương sững sờ nhìn một thân mềm mại Mộc Tịch Bắc, dường như còn chưa lấy lại được tinh thần, nhưng cũng theo mọi người, chậm rãi giơ bàn tay lên, vỗ vỗ thật mạnh, bởi vì tiết tấu rõ ràng không cùng với mọi người, trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tiếng vỗ tay của mọi người không khỏi yếu xuống, nhìn động tác của Đức Dương công chúa thần bí, cũng không dám sẵng giọng.
Thái hậu tựa hồ có chút mừng rỡ, nhẹ giọng mở miệng nói với Đức Dương:
Đức Dương, thế nào?
Ánh mắt Đức Dương chậm rãi dừng ở trên người Thái hậu, trong mắt hàm chứa nước mắt như ẩn như hiện, mở miệng nói:
Rất tốt.
Người ở chỗ này sững sờ, Thái hậu đầu tiên cũng là sững sờ, sau lại lộ ra tươi cười cao hứng, trắng trợn ca ngợi Mộc Tịch Bắc:
Tiếng đàn của Ngũ tiểu thư Tướng phủ quả nhiên danh bất hư truyền, đủ để có thể gọi là vang danh thiên hạ, Tây La ta có nhân tài như vậy, thật sự là vinh hạnh của Tây La ta, người đâu, trọng thưởng! Thưởng ngàn mẫu ruộng tốt, tám gian cửa hàng.
Mọi người không khỏi thổn thức một trận, hai ngàn mẫu ruộng tốt cùng tám gian cửa hàng, đều là thứ đồ thực sự, bình thường thời điểm tiểu thư một phủ xuất giá, tiểu thư con chính thể trong nhà người bình thường sẽ có đại khái bốn đến tám gian cửa hàng, còn thứ xuất thì có một hai gian kinh doanh tốt cũng đã không tệ rồi, thật ra không phải chỉ có ít như vậy, chỉ là dù sao cửa hàng đó cũng không có khả năng mang đến lợi nhuận phong phú.
Nhưng bây giờ Thái hậu vừa ban thưởng, cũng là trực tiếp cho Mộc Tịch Bắc đường lui, ruộng tốt trong tay Thái hậu tất nhiên là mảnh đất tốt nhất ở Đế đô, thậm chí cửa hàng kia, sợ cũng là chuyên gia nhiều năm quản lý qua, một gian cũng sẽ không kém, Mộc Tịch Bắc về sau cho dù lấy chồng, chỉ với mấy thứ này, cũng đủ để nàng đứng vững gật chân ở nhà chồng rồi.
Đa tạ Thái hậu ban thưởng, Bắc Bắc thật sự là nhận lấy thì ngại.
Mộc Tịch Bắc cúi mắt khiêm tốn nói, đến lúc này sợ là không biết đã làm cho bao nhiêu người đỏ mắt
Hazz? Ai gia nói ngươi được nhận ngươi liền được nhận, không cần từ chối nữa.
Thái hậu mở miệng lần nữa.
Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, nhưng Lư gia ở phía dưới làm sao lại để Mộc Tịch Bắc khi không đoạt được danh tiếng này, tức thì kìm nén không được, Gia chủ Lư gia đứng dậy mở miệng nói:
Ngũ tiểu thư Tướng phủ có thể tấu lên tiếng trời như thế, khiến cho Lư gia ta tâm phục khẩu phục, chỉ là vi thần có một chuyện không rõ.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc tối sầm lại, dường như nghĩ được gia chủ Lư gia sẽ hỏi thứ gì.
Thái hậu gật gật đầu:
Các ngươi đều là người có cầm nghệ, có gì không rõ tất nhiên là phải luận bàn nhiều hơn, chỉ giáo lẫn nhau, mới có thể nâng cao một bước, cho nên Lư đại nhân có vấn đề gì, cứ hỏi là được, ta tin tưởng Mộc Ngũ tiểu thư, nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
(*tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.)
Mộc Tịch Bắc vội vàng đi theo nói:
Thái hậu nương nương thật sự là nâng đỡ, thần nữ chẳng qua là mới ra đời, làm sao gánh nổi hai chữ chỉ giáo, nếu nói chỉ giáo, vẫn phải là Lư bá bá chỉ giáo ta mới phải, Lư bá bá đi khắp thiên sơn vạn thủy, tất nhiên đều đã hoà tan những thứ đó ở bên trong cầm nghệ, cho nên mới đạt tới cảnh giới cao như vậy.
Chẳng qua là thổi phồng lẫn nhau thôi, Mộc Tịch Bắc tự nhiên cũng sẽ không kém.
Được rồi, các ngươi đều không cần khiêm tốn nữa, Lư ái khanh, ngươi có chuyện gì muốn hỏi?
Thái hậu đánh gãy lời nói của hai người, mở miệng hỏi gia chủ Lư gia.
Gia chủ Lư gia thoáng suy nghĩ sau đó nói:
Ta nghe nói Thừa tướng đại nhân trước giờ sủng ái Ngũ tiểu thư, nhưng lại chưa từng mời người dạy qua cầm nghệ cho Ngũ tiểu thư, chỉ không biết Mộc Ngũ tiểu thư sao lại có cầm nghệ tinh tuyệt như vậy, lại xuất sư từ người nào? Không biết có thể dẫn ra cho ta gặp một chút không.
Đa Luân thấy vậy, mở miệng cười nói:
Lời này của Lư đại nhân phải chăng có chút nghiêm trọng, có lẽ là sau đó Thừa tướng đại nhân từng vì Mộc Ngũ tiểu thư tìm qua một nhạc công cũng không phải không thể.
Gia chủ Lư gia khom người nói:
Vi thần cũng không có ý gì khác, chỉ là nghĩ người có thể dạy bảo ra cầm nghệ tinh tuyệt như Mộc Ngũ tiểu thư tất nhiên không phải hạng người bình thường, cho nên hi vọng Mộc Ngũ tiểu thư có thể vì tâm nguyện này của tại hạ, mà cho tại hạ gặp một chút, cũng tốt cùng nhau nghiên cứu thảo luận lạc thú bên trong đàn.
Mọi người nghe được lời nói của Gia chủ Lư gia không khỏi cũng suy nghĩ hơn vài phần, Mộc Tịch Bắc này trước đó đúng là thứ nữ không được sủng ái, mọi người lại chưa bao giờ nghe thấy, càng chưa từng nghe qua Mộc Chính Đức sủng ái nàng, chỉ là làm sao danh tiếng của nàng lập tức vang xa, sinh sinh hạ thấp rất nhiều tiểu thư con chính thê xuống dưới, vấn đề này thật sự là quỷ dị.
An Nguyệt Hằng đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, điểm ấy hắn cũng có chút do dự, dựa theo đầu óc của nàng, rõ ràng có thể mưu đồ sớm mấy năm, làm sao sẽ chờ tới bây giờ!
Bắc Bang Tam hoàng tử cũng đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, nữ tử này so với nữ tử Bắc Bang bọn hắn không biết còn tinh xảo hơn bao nhiêu, bởi vì không phải phơi gió phơi nắng, làn da nõn nà giống như đứa trẻ sơ sinh, hắn đúng là chưa bao giờ biết nữ tử lại có thể mềm mại đến như vậy.
Có điều hắn nhạy cảm phát giác được, nữ tử này dường như cũng không phải nhân vật dễ trêu chọc, nhìn khóe miệng nàng thường chứa ý cười, hắn liền biết, nữ tử này không tốt khống chế.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng nói với gia chủ Lư gia, cũng không lộ vẻ kinh hoảng:
Không biết Lư đại nhân là từ chỗ nào nghe nói Bắc Bắc chưa từng học qua cầm nghệ? Bắc Bắc xuất sư từ Bách Huệ Cầm Tiên, may mắn được người chỉ điểm, chẳng qua Bắc Bắc cũng đã lâu không gặp Bách Huệ Cầm Tiên, cũng không biết phải làm sao mới có thể dẫn đến cho Gia chủ Lư gia.
Gia chủ Lư gia nhướng mày, Mộc Tịch Bắc này thật đúng là có thể soạn bậy, vị Bách Huệ Cầm Tiên này từ trước đến nay đến vô ảnh đi vô tung, nếu nàng ta thật sự xuất sư từ người này, ông thật sự là không thể nói ra lời gì.
Không biết gia sư hiện ở nơi nào?
Gia chủ Lư gia thử thăm dò mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt:
Gia sư xưa nay vô tung vô ảnh, tiểu nữ sợ là không thể dẫn đến gặp gia chủ Lư gia được.
Mặt Gia chủ Lư gia bị nghẹn đỏ bừng, ông thật không ngờ Mộc Tịch Bắc nói láo đến nỗi không cần làm bản nháp, thật sự là bội phục, cũng dám nhấc lên quan hệ của mình với Bách Huệ tiên tử, cứ như vậy, mình còn có thể nói cái gì.
Thái hậu thấy vậy giảng hòa nói:
Bách Huệ tiên tử từ trước đến nay trôi dạt không cố định, Bắc Bắc không chỉ có thiên phú tốt, cũng vô cùng nhu thuận, nghĩ đến Bách Huệ tiên tử nhất định là nhìn trúng Bắc Bắc hiểu chuyện.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt, chờ Thái hậu trải tốt bậc thang cho nàng, ánh mắt lại vẫn dừng ở trên người Đức Dương công chúa.
Đức Dương đúng lúc cũng nhìn nàng, trong mắt mang theo chờ mong, có sóng nước đang lưu chuyển, tuy rằng sắc mặt vẫn không tốt như cũ, lại không trống rỗng không có gì giống như trước nữa.
Mẫu hậu, con thấy Mộc Ngũ tiểu thư đánh đàn không tệ, không bằng để nàng ấy ngồi vào bên cạnh, ý mẫu hậu như thế nào?
Đức Dương hiếm thấy mở miệng, mà mới mở miệng lại còn đòi hỏi muốn mình, đây rốt cuộc là muốn làm gì a.
Như thế cũng tốt, lấy ghế dựa đặt ở bên người Đức Dương, Mộc Ngũ tiểu thư an vị ở đây đi.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn ghế dựa bên người Đức Dương, gật đầu xưng vâng.
Mộc Tịch Bắc đi đến bên người Đức Dương, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, chậm rãi ngồi xuống.
Thái hậu thu hồi ánh mắt, mở miệng nói với Bắc Bang Tam hoàng tử:
Ý kiến của Tam hoàng tử như thế nào?
Bắc Bang Tam hoàng tử nhẹ gật đầu:
Đúng là tiếng trời, chỉ là Bản Hoàng tử có chút hoang mang, đây là một từ khúc cầu yêu, làm sao lại ai oán quyết tuyệt như thế, là muốn thề sống thề chết báo thù sao?
Thái hậu thấy Tam hoàng tử đúng là hiểu được, thì cũng thu hồi ý tứ khinh thường trước đó, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
Ngươi lại giải thích một phen cho Tam hoàng tử đi.
Phượng cầu hoàng tuy là từ khúc cầu yêu, nhưng cầm khúc chú ý tùy tâm sinh, có chuyện cầu yêu tạo thành, tất nhiên sẽ có bị cự tuyệt, có hy vọng đầy cõi lòng, tất nhiên cũng có lòng mang tuyệt vọng, sau lại bị người yêu cô phụ, tất nhiên sẽ dữ tợn lên án thê thảm.
Mộc Tịch Bắc ôn nhu giải thích nói.
Trong lòng Tam hoàng tử mềm nhũn, mỹ nhân mảnh mai quả nhiên là có một phen phong tình đặc biệt, dường như so với nam tử Bắc Bang mở miệng ngậm miệng đều hết sức nhanh nhẹn dũng mãnh càng làm cho người ta uất ức hơn.
Đức Dương thỉnh thoảng hỏi chút gì đó, hai người nói chuyện tựa hồ cũng rất hợp duyên.
Đa Luân nhẹ nhàng nhìn lướt qua, khóe mắt mang theo ý cười, hiển thị rõ quyến rũ phong tình, nhưng vẫn mở miệng nói:
Mẫu hậu, Đức Dương, trước đó vài ngày có người tặng cho con hai con hổ nhỏ, có thể xuyên qua vòng lửa, không biết mẫu hậu và Đức Dương có muốn thưởng thức một chút hay không.
Mọi người ở đây vừa nghe, không khỏi trừng lớn hai mắt, các nàng thật đúng là chưa từng gặp qua con hổ sẽ xuất hiện ở loại trường hợp này, hơn nữa nghe ý tứ của Đa Luân công chúa, hai con hổ nhỏ này còn được thuần hóa, dường như nhảy được vòng lửa, cũng đều rất hào hứng.
Thái hậu thấy vậy, gật gật đầu mở miệng nói:
Nếu con hổ này đã là đồ chơi hiếm có, Đa Luân ngươi liền gọi lên cho mọi người mở mang tầm mắt cũng không sao, chỉ cần con hổ này thật sự trải qua thuần hóa, không làm người ta bị thương là được.
Đa Luân nghe vậy gật gật đầu, lập tức nói gì đó với nữ quan tú lệ bên người, không bao lâu, bên trên thảm đỏ liền bày ra hai cái vòng lửa cháy đỏ rực, làm nữ tử ở phía dưới líu lưỡi một trận, cực kì tò mò.
Ngọn lửa bên trên vòng lửa theo gió xuân kịch liệt nhảy lên, tựa như phun ra cái lưỡi cháy đỏ, ngọn lửa nhảy nhót mơ hồ còn chiết xạ ánh sáng băng lam và màu cam, theo gió xuân dường như đang vù vù rung động.
Không bao lâu, một người ăn mặc như gã sai vặt mang theo hai con hổ đi lên phía trước, trong tay còn cầm dây cột, tựa hồ là thuần thú sư.
Tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Công chúa điện hạ.
Người nọ khẽ cúi đầu, xem ra cũng không phải giống người Tây La.
Lời nam nhân vừa dứt, tay nam nhân cũng bắt đầu chuyển động, ra hiệu một cái, hai con hổ vốn nên là Vua của loài thú vậy mà cùng nhau ngồi trên mặt đất, chắp tay với Thái hậu.
Thái hậu đầu tiên là sững sốt, lập tức mở miệng cười to nói:
Thật sự là vật có linh tính.
Đúng vậy, thật đúng là có linh tính.
Không ít người đều hoà cùng, Mộc Tịch Bắc lại chỉ cảm thấy có chút buồn cười, con hổ vốn nên là Vua của loài thú, giờ phút này lại ở đây ra sức biểu diễn kiểu hình tượng lấy lòng, thật đúng là khiến Mộc Tịch Bắc trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.
Một khi đã như vậy, vậy thì mau bắt đầu đi, ai gia ngược lại cũng muốn nhìn xem con hổ này là như thế nào nhảy qua vòng lửa.
Thái hậu dường như vô cùng thoải mái, cất cao giọng nói.
Người thuần thú gật đầu một cái, liền chỉ huy hai con hổ tự mình vòng lại giữa thảm đỏ, theo thủ thế của nó, mọi người ngạc nhiên phát hiện hai con hổ này, vậy mà một con dẫm lên trên người một con khác, từ đó, rốt cục cũng tiếp cận được vòng lửa cao đến một thước kia.
Theo cái gậy trong tay người thuần thú rơi xuống, con hổ phía trên vậy mà thật sự nhảy tới, thuận lợi từ một cái vòng lửa này nhảy qua một cái vòng lửa khác, mà nguyên bản con hổ dùng làm đệm lưng kia, cũng xoay người nhảy lên, gia tăng tốc độ, vậy mà trực tiếp nhảy qua, dẫn tới một tràng vỗ tay khen hay của mọi người.
Hay! Hay!
Mộc Tịch Bắc chỉ ôm lấy môi cười yếu ớt, Đức Dương bên cạnh lại tựa như cực kì thích nói chuyện với nàng, mở miệng nói:
Ngươi từng có người yêu phải không?
Mộc Tịch Bắc sững sờ, lập tức cười càng ngày càng mê hồn, mở miệng nói:
Công chúa dựa vào đâu đặt câu hỏi như vậy?
Đôi mắt chết lặng của Đức Dương có chút giật giật, không còn trống rỗng như trước nữa, mở miệng nói:
Nghe tiếng đàn của ngươi phán đoán, ngươi không giống các nàng, tấu ra một tay hảo cầm, nhưng không có một tia tình cảm, hết thảy đều chết lặng.
Mộc Tịch Bắc có chút ngoài ý muốn với lời nói của Đức Dương, chỉ hơi có thâm ý liếc mắt nhìn vẻ mặt cũng không tốt khá lắm của vị Trưởng công chúa này:
Công chúa cũng là người hiểu đàn?
Đức Dương nhàn nhạt nở nụ cười, trong mắt mang theo sợi bóng choáng váng, mở miệng nói:
Đàn cũng không hiểu lắm, nhưng đã từng trải qua tình là được...
Đức Dương dường như đang nhớ lại gì đó, ánh mắt nhu hòa mà tốt đẹp.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng nữa, chỉ im lặng nhìn tình cảnh bên trên sân khấu, suy nghĩ lại không biết bay tới nơi nào rồi.
Lại là một tràng tiếng khen, làm cho Mộc Tịch Bắc tỉnh táo lại, nàng hơi nghiêng đầu, đánh giá một bên mặt Đa Luân, Đa Luân tựa hồ có cảm ứng, quay mặt lại, hướng về phía nàng mỉm cười, cười cực kỳ câu hồn.
Mộc Tịch Bắc quay mặt qua chỗ khác, hai mắt hơi nheo lại, Đa Luân đây là muốn làm gì? Vì sao muốn để nàng đánh đàn cho Đức Dương, sau khi tấu qua đàn, duy nhất biến hóa chính là thái độ của Thái hậu và Đức Dương đối với chính mình, có lẽ còn có khen thưởng của Thái hậu, còn có cái gì? Ánh mắt Mộc Tịch Bắc trầm xuống, nhìn nhìn ghế dựa dưới người mình, còn có vị trí biến hóa này.
Lại liên tưởng đến hai con hổ trước mắt, Mộc Tịch Bắc đột nhiên giương mắt, có chút khiếp sợ nhìn hai con hổ ở trong sân, Đa Luân đây là muốn để cho mình táng thân bụng hổ!
Quả nhiên, ngay trong chớp mắt Mộc Tịch Bắc kịp phản ứng, hai con hổ cực kì đáng yêu trước đó vậy mà lộ ra răng nanh bén nhọn và móng vuốt, mắt trừng lớn như chuông đồng nhào tới phương hướng của Mộc Tịch Bắc, phảng phất như trong chớp mắt đã có thể ăn sống nuốt tươi nàng.
Bởi vì đúng lúc nhảy vọt qua vòng lửa thứ hai, con hổ này liền cách mấy người ở phía trên vị trí chủ tịch cực gần, trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, con hổ này nhào tới, nàng nếu không né không thiếu được là sẽ bị thương, nhưng nếu né, Thái hậu và công chúa ở sau lưng liền bại lộ ra.
Nếu như Thái hậu và công chúa bị chút xíu tổn thương, tội danh của nàng có thể rất lớn, lông mày Mộc Tịch Bắc cau lại, Đa Luân này thật sự to gan, bản thân rõ ràng cũng ngồi ở chỗ này, lại dám dùng biện pháp nguy hiểm như thế, xem ra thật đúng là đã tính trước a!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
囧... Sáng sớm tới trang điểm cho bạn cùng phòng chúng ta, nàng đi tham gia giải thi đấu lễ nghi Thế Bác Viên... Cố lên ~
/325
|