Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mọi người kinh hô một trận, trong nháy mắt lật ngược mấy cái bàn, ngọc đẹp rượu ngon, trân tu mỹ vị văng đầy đất, nhóm nữ tử đều túm váy kinh hoảng liên tục lùi về phía sau, tụ ở một bên, trong mắt còn mang theo vẻ kinh hoảng, đều tự mình cầm khăn lụa che miệng, hoảng sợ nhìn về phía con hổ đột nhiên mất khống chế kia, sợ nó đột nhiên đổi phương hướng, nhào về phía mình.
Nhóm nam tử thì lại đầy mặt nghiêm túc nháy mắt đứng dậy, có đầy mắt nặng nề, có rút đao muốn xông lên phía trước, còn lại thì sợ hãi rụt rè, ánh mắt lấp lóe.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia hàn quang, giống như gió thu lạnh đến thấu xương, mang theo đao mang xơ xác tiêu điều, hơi đảo qua, liền cuốn lên cuồng sa và lá rụng đầy trời, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy thiên địa lâm vào biến sắc.
Lão hổ nghênh không vồ xuống, đúng lúc che lại mặt trời cho Mộc Tịch Bắc, thân thể khổng lồ tạo ra một cái bóng đen, bao phủ mấy người ở chỗ này trong đó.
Thái hậu và Đức Dương dường như bị kinh sợ, nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn quái vật khổng lồ đang bay nhào xuống kia, mà Đa Luân thì lảo đảo lui về sau hai bước, thật giống như bị sợ đến choáng váng, kì thực lại là tránh đi mũi nhọn, mơ hồ có ý tứ trốn sau lưng mấy người.
Không cần nhiều lời, Mộc Tịch Bắc lại là khiên thịt sống sờ sờ ngăn ở phía trước nhất.
Con ngươi Thanh Từ hơi co lại, trong nháy mắt phi thân mà lên, ý đồ ngăn đầu mãnh hổ lại, nhưng dường như lại không kịp với tốc độ mà mãnh hổ đang nhào xuống kia.
Mộc Tịch Bắc quyết định thật nhanh đẩy Thái hậu và Đức Dương ở đằng sau ra ngoài, cũng không phải nàng muốn cứu các nàng, mà sự thật là hai người này nếu bị thương, tội danh của mình sẽ thật là lớn, hiện nay mình có một động tác như vậy, cho dù đến lúc đó hai người bị thương, cũng sẽ không có người nói nàng cái gì, nàng xem như làm được trách nhiệm của thần tử, không ở thời khắc nguy hiểm, để hai người vào trong nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Mộc Tịch Bắc cơ hồ bại lộ toàn bộ phía sau lưng cho mãnh hổ, chỉ vừa đẩy Thái hậu và Đức Dương ra, nàng liền lăn một vòng rời khỏi nơi đó, lật người đi.
Nhưng mặc dù như thế, một chân trước to lớn của mãnh hổ vẫn chụp vào váy áo của Mộc Tịch Bắc, trong ánh mắt lớn như chuông đồng lộ ra sự tham lam đối với đồ ăn, nghĩ đến là đã lâu chưa từng ăn qua thứ gì.
Một cái chân khác giơ lên cao, một chưởng muốn vồ đến trên mặt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại xoay người, một chân còn lại nhanh chóng đá vào bụng mãnh hổ, mượn cơ hội đứng dậy.
Con hổ kia bị đau, đột nhiên gào thét một tiếng, chấn động lớn đến nỗi mặt đất dường như cũng run rẩy lên, mà lúc này, Thanh Từ đã chạy tới, chỉ là đang muốn động thủ, lại bị một con hổ khác quấn lấy. Phân thân không được.
Con hổ lại vồ tới Mộc Tịch Bắc, hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, đang muốn rút ra trâm cài trên đầu, trong không trung đột nhiên ném đến một cây dao găm, Mộc Tịch Bắc nhanh chóng cầm dao, nhắm ngay mãnh hổ.
Mắt thấy con hổ mở ra miệng lớn đầy máu, đang muốn cắn xuống cánh tay của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc không tránh mà tiến tới, đem cánh tay tiến vào trong miệng hổ, không ít nữ tử truyền đến một trận kinh hô, cánh tay này nếu cứ như vậy mất đi, đời này của Mộc Tịch Bắc coi như bị hủy, mắt thấy động tác của Mộc Tịch Bắc, lông mày Đa Luân hơi nhíu lại.
Mặt khác An Nguyệt Hằng cũng đứng lên, ngưng mắt quan sát, trong mắt vụt sáng rồi biến mất thứ gì đó, trên mặt mang theo cảm xúc ảm đạm không rõ, mà Bắc Bang Tam hoàng tử cũng thu liễm tư thế ngồi, tóc mai như đao gọt, mày như mực hóa, bá khí nghiêm nghị, bên trong con ngươi bắn ra một cỗ hàn quang khiến trong lòng người ta run sợ.
Mọi người ở đây thổn thức kinh ngạc trong nháy mắt không kịp phản ứng, mà cánh tay Mộc Tịch Bắc đưa vào miệng hổ đã nhanh nhanh chuyển động cây dao găm kim sắc mới bay tới này, một nhát cắt đứt cổ họng của con hổ.
Mọi người vốn đang chờ một màn máu chảy đầm đìa, nhưng răng nhọn của con hổ còn chưa rơi xuống, hơi thở cũng đã đứt đoạn, thân mình nặng nề ngã xuống thật mạnh, Mộc Tịch Bắc cũng rút cánh tay từ bên trong miệng hổ ra, bên trên tay áo ngược lại nhiều thêm không ít vết máu, một đôi tay ngọc xanh nhạt cũng bị nhiễm máu tươi phá lệ tiên diễm.
Cùng lúc đó, Thanh Từ đã giải quyết con hổ bên kia, hết thảy chỉ thoáng qua trong chốc lát, mọi người dường như còn chưa kịp phản ứng lại, thì hết thảy cũng đã kết thúc.
Tiểu thư, thế nào?
Trên người Thanh Từ cũng lây dính một ít vết máu, lại vội vàng tới xem xét cánh tay của Mộc Tịch Bắc có bị thương hay không.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn Thanh Từ, lắc đầu, mở miệng nói:
Không có chuyện gì.
Cánh tay Mộc Tịch Bắc kỳ thật bị răng nhọn của con hổ cắn bị thương một chút, nhưng có điều không thương tới gân cốt, ngược lại cũng không tính là đại sự gì.
Chỉ là lúc này nàng đang nghĩ tới cũng không phải chuyện này, chuyện Đa Luân am hiểu nhất chính là áp chế hai phe, liền giống với lần con hổ mất khống chế này, nàng tránh chính là sai lầm, nàng không tránh thì sẽ táng thân trong miệng hổ, đem hai con đường đều chặn kín, vô luận tiến lên hay lùi lại, đều không có kết cục tốt.
Đây là phong cách làm việc nhất quán của Đa Luân, mà bây giờ vấn đề nằm ở chỗ, Mộc Tịch Bắc cũng không cho rằng một màn con hổ bị mất khống chế này chính là mục đích thực sự của Đa Luân, như vậy nàng ta rốt cuộc muốn làm gì, trong đầu Mộc Tịch Bắc nhanh chóng hiện lên gì đó, chỉ là đại mi nhíu lại, nhưng chưa bắt được.
Một bên suy tư, một bên lấy lại tinh thần nhìn cánh tay của mình, cảm giác đau rát khôi phục theo suy nghĩ, cũng dần dần rõ ràng, nhìn nhìn vết máu rỉ ra trên tay áo, Mộc Tịch Bắc hướng ánh mắt về phía Đa Luân.
Trong mắt Đa Luân hiện lên một tia tiếc hận, nàng gan lớn, nhưng lá gan của Mộc Tịch Bắc so với nàng còn lớn hơn, ở thời khắc nguy cấp như vậy, vậy mà quyết định thật nhanh, lấy cái giá thấp nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Còn không mau tuyên ngự y!
Mở miệng chính là Lão thái phi, nhíu mày nhìn cánh tay của Mộc Tịch Bắc.
Một màn vừa rồi suýt nữa doạ cho tim bà đều muốn nhảy ra, đứa nhỏ chết bầm này, làm sao lớn ngần ấy rồi mà không khiến người bớt lo chứ.
Mọi người phản ứng lại, không khỏi bắt đầu nghị luận ầm ĩ, hỗn loạn không thôi, bên trong nhóm nữ khách cũng có người không chịu được trường hợp máu tanh này, đã nôn mửa liên tục, hỗn loạn cực kỳ.
Thị vệ Phủ công chúa liền tranh thủ kéo hai cỗ thi thể đẫm máu của con hổ xuống, lại có nha hoàn lập tức vẩy nước sạch, dùng bàn chải dọn dẹp sạch sẽ thảm đỏ.
An Nguyệt Hằng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt lại mang theo tia thăm dò, vừa rồi trong chớp mắt đó, tâm hắn cũng đột nhiên cả kinh, cho dù biết rõ nữ tử này sẽ không dễ dàng bị người thiết kế, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng trong chớp mắt.
Trong mắt Bắc Bang Tam hoàng tử hiện lên một tia kinh diễm, theo hắn thấy, nữ tử tinh lễ nhạc không ít, nữ tử thông thi thư cũng rất nhiều, nữ tử thiện kỵ xạ cũng bình thường, thế nhưng vô luận là diễm như hoa đào, hay là hương cơ như tuyết, những thứ đó cũng không thể xưng là kinh diễm.
Kinh diễm cũng không phải là một kiện y phục, một thủ khúc đàn đã có thể biểu hiện ra, mà phải tẫn hiện ở bên trong cổ tay của một nữ tử, trong đạo sống sót thi triển hết trân quý, mà động tác vừa rồi của Mộc Tịch Bắc, lại làm cho vị Tam hoàng tử Điện hạ đến từ Bắc Bang này trong nháy mắt cảm thấy lọt vào trọng kích, thật lâu mới hồi thần.
Hắn tin tưởng, người như Mộc Tịch Bắc, cho dù một ngày kia bị mai một ở bên trong bùn đất, chắc chắn cũng sẽ đoạt ánh mắt người ta, chiết xạ quang mang làm lòng người kinh sợ.
Ngự y rất nhanh thì được tuyên triệu đi qua, đưa Mộc Tịch Bắc đến thiên phòng, đơn giản băng bó một chút, Mộc Tịch Bắc thì vẫn chuyên chú suy nghĩ gì đó, không biết vì sao, hôm nay nàng luôn luôn cảm thấy tâm thần không yên, dường như có dự cảm không tốt gì đó.
Miệng vết thương không sâu lắm, nhưng bởi vì bị mãnh thú gây thương tích, lại mang theo nóng rát đau đớn.
Xin Mộc tiểu thư chú ý đổi thuốc trị thương, không nên đụng nước, tuy rằng thương thế cũng không nặng lắm, nhưng vẫn phải điều dưỡng thật tốt, nếu như gặp nước, không thiếu được sẽ bị biến đổi đến mức nghiêm trọng, thậm chí còn có thể nương theo triệu chứng phát sốt dẫn đến hôn mê, đến lúc đó thì khó làm rồi.
Ngự y là người hơi lớn tuổi, nói tới nói lui cũng là ôn hòa làm hết phận sự.
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu:
Đa tạ Vương đại nhân.
Tuy nói phòng giữa nam nữ Tây La cũng không lớn, nhưng đến cùng không thể tuỳ tiện để cho ngự y nhìn thấy thân thể của nữ nhi gia, cho nên thương thế kia mặc dù là cho ngự y nhìn, nhưng miệng vết thương cụ thể vẫn chờ nữ quan băng bó cho, ngược lại cũng không sợ có lời đồn đại không tốt gì đó.
Mộc Tịch Bắc đi ra thiên phòng, Thanh Từ liền tranh thủ thời gian đi lên đón, bởi vì chúng tân khách còn tụ ở nơi đó, cho nên hai người cần mau chóng đi trở về.
Trong mắt Thanh Từ lóe lên một tia mũi nhọn lạnh lẽo, mở miệng hỏi:
Tiểu thư, đây rõ ràng là Đa Luân cố ý thiết kế, muốn làm cho tiểu thư táng thân bụng hổ!
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhíu mày không thể nhận ra gật gật đầu, cũng là dặn dò:
Hôm nay tâm thần ta luôn luôn không yên, dường như có dự cảm không tốt gì đó, ngươi tất yếu phải phá lệ cẩn thận.
Thanh Từ nhìn thấy lông mày tiểu thư nhà mình xoắn lợi hại, cũng theo đó nghiêm túc hẳn lên, kiếp trước tiểu thư trải qua vô số sinh tử, đối với nguy hiểm mang theo bản năng nhạy cảm, cho nên cho dù là Thanh Từ, hôm nay cũng không thể không bắt đầu cẩn thận hơn.
Trở lại sân yến hội, thấy Lão thái phi đang đứng trong sân nói gì đó, trên mặt dường như còn kèm theo không ít tức giận.
Đa Luân công chúa, Bản cung ngược lại rất muốn biết, hai con hổ này đến cùng là nhất thời mất khống chế, hay là có người sớm có mưu đồ?
Lão thái phi cũng không e ngại Thái hậu ngồi ở vị trí đầu, dù sao hôm nay nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được chuyện này rốt cuộc là ai đuối lý.
Cách làm của Mộc Tịch Bắc tuyệt đối khiến cho người ta tìm không ra một chút tật xấu, nhiều nhất cũng chỉ khiến khách nam cảm thấy nữ tử này hung tàn, không nên lấy vào nhà mà thôi, ngoại trừ nhân duyên và thanh danh hung tàn, những cái khác
ngược lại cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhưng Lão thái phi lại quyết định không thể để Mộc Tịch Bắc vô cớ bị thương, có lẽ là người bên ngoài nhìn không ra, thế nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng, đây rõ ràng chính là âm mưu mà Đa Luân sớm thiết kế sẵn, muốn nhằm vào Mộc Tịch Bắc.
Đầu tiên là dùng tiếng đàn chiếm được niềm vui của Đức Dương, đoán trước được Đức Dương nhất định sẽ mời Mộc Tịch Bắc lên chủ tịch, sau đó lại mở miệng nói là ngẫu nhiên được tặng hai con hổ con, có thể biểu diễn gánh xiếc, mượn cơ hội muốn Mộc Tịch Bắc táng thân bụng hổ.
Mộc Tịch Bắc thấy vậy, cũng đi ra phía trước, hơi kéo kéo y phục Lão thái phi, mở miệng nói:
Cô không cần tức giận như thế, Bắc Bắc tin tưởng việc này Thái hậu nương nương nhất định sẽ tra rõ đến cùng, dù sao người tặng hổ dường như là bất mãn với Thái hậu nương nương, ngược lại có thể điều tra thêm có phải có người ở nơi này nhằm vào Thái hậu hay không.
Lão thái phi đầu tiên là sững sốt, giây lát nhưng cũng hiểu rõ ra.
Tâm tư Mộc Tịch Bắc chuyển cực nhanh, nếu lúc ấy Đa Luân dùng Đức Dương và Thái hậu áp chế nàng, khiến cho nàng không thể không nhận thương thế kia, nhưng đồng dạng, nàng cũng có thể mượn dùng tay Thái hậu đến giải quyết người tặng hổ này, nếu như Mộc Tịch Bắc đoán không sai, có bản lĩnh lấy tới hai con hổ sống, lại có người chuyên nghiệp huấn luyện Hổ, tất nhiên là Lư gia kết giao rộng khắp.
Lư gia thanh danh tốt, người quen biết liền cũng nhiều, dựa vào khuôn mặt ngụy quân tử này ở bên ngoài giao lưu ngũ hồ tứ hải, tam giáo cửu lưu, danh nhân chí sĩ, giang hồ hiệp khách, du côn lưu manh đầy đủ mọi thứ, hạng người gì đều có, cho nên căn cứ Mộc Tịch Bắc phán đoán, con hổ này nhất định là qua tay Lư gia, tiếp theo tiến tặng cho Đa Luân công chúa.
(***Ngũ hồ tứ hải: Năm châu bốn biển.
****Tam giáo cửu điều: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội)
Lão thái phi phối hợp với Mộc Tịch Bắc, tiếp tục nói:
Bản cung thấy đây cũng là sớm có mưu đồ, vị trí chủ tịch ở phía bắc thế nhưng là Thái hậu nương nương và hai vị công chúa Đức Dương Đa Luân, Bắc Bắc ngươi chẳng qua là trùng hợp đi lên, ngược lại là thay người cản tai nạn.
Gia chủ Lư gia hô hấp căng thẳng, mạng của Mộc Tịch Bắc thật đúng là lớn, hai con hổ này thế nhưng là ông hao tốn không ít khí lực mới lấy được, lại được thuần hổ sư luân phiên chỉ huy phối hợp, mới có thể chính xác công kích đến Mộc Tịch Bắc, chỉ là ông chẳng thể ngờ, Mộc Tịch Bắc vậy mà hung ác như vậy, nhắc tới người ở trên đời dám đem cánh tay vào bên trong miệng hổ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chớ đừng nói chi là ai có thể nghĩ đến một nữ tử mềm mại như Mộc Tịch Bắc lại có can đảm như vậy.
Trong mắt của Trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh lóe lên u lam quang mang, hắn ngay từ đầu chẳng qua chỉ cho rằng Mộc Tịch Bắc giỏi về tâm kế, giỏi về mưu lợi, xảo trá kinh doanh, lại không ngờ, nàng không chỉ có tâm cơ thâm trầm, mà còn can đảm hơn người, tàn nhẫn quyết tuyệt, nam tử trên thế gian này, lại có thể có mấy người, có thể theo kịp nàng?
Phải biết rằng, trong nháy mắt đem cánh tay luồn vào trong miệng hổ, dù chỉ cần có một tia do dự hoặc chần chờ, hậu quả đó là cánh tay khó giữ được, máu thịt be bét, thế nhưng nữ tử này lại ở trong nụ cười yếu ớt bất động thanh sắc, quả cảm ngoan quyết hoàn thành chuyện tình nhìn như không có khả năng hoàn thành, cái này quyết không phải chỉ một nữ tử có tâm kế liền có thể làm được.
Lư Dẫn Minh nhìn nhìn Đa Luân ở thượng thủ, rủ mắt xuống, theo hắn thấy, cho dù là Đa Luân, thời khắc đứng ở trước loại nguy cơ này, e rằng cũng không thể bị vết thương nhẹ như thế.
Thái hậu nghe xong lời nói của Mộc Tịch Bắc và Lão thái phi liền nhíu mày, trong mắt mang theo một tia sắc bén, như có điều suy nghĩ quét mắt Đa Luân.
Kỳ thật hai người nói không sai, vị trí chủ tịch ở phía bắc vốn là chuẩn bị cho bà và Đức Dương, nếu không phải Mộc Tịch Bắc chạy khéo, đúng lúc đỡ thay kiếp nạn này cho mấy người, e rằng hiện tại người có khả năng bị thương chính là mình hoặc là Đức Dương, Thái hậu nhớ lại tình cảnh máu thịt be bét vừa rồi, trong lòng run lên, thật chẳng lẽ là có người đang nhắm vào mình?
Đa Luân cảm thấy hiểu rõ, biết Thái hậu tất nhiên là hoài nghi đến trên đầu của mình, dù sao vô luận những năm gần đây thoạt nhìn rốt cuộc là mẹ hiền con hiếu cỡ nào, nhưng mình dù sao không phải con ruột của Thái hậu, thậm chí trong máu cũng không hoàn toàn là người Tây La, Thái hậu không thiếu được là sẽ hoài nghi mình.
Mẫu hậu, việc này đều là Đa Luân sơ sẩy, Đa Luân vốn là nghe nói có người thuần được Bách thú chi vương, cũng không tin lắm, liền đưa người tới tra hỏi, ai ngờ vừa thấy đúng là thật, không khỏi rất là ngạc nhiên. Người nọ thấy Đa Luân thật tình thích, liền đem hổ này tặng cho Đa Luân, cũng dạy cho gia đinh Đa Luân biện pháp thuần dưỡng, sau đó Đa Luân lấy ngàn vàng tạ ơn.
Thái hậu không nói gì, Đa Luân đầu tiên là giải thích.
Thấy vẫn im ắng như cũ, Đa Luân lại mở miệng:
Đa Luân vốn là muốn ở bữa tiệc hôm nay để hai con hổ nhỏ này bộc lộ tài năng, tăng thêm chút tình thú, lại không ngờ vậy mà ra đường rẽ bực này, suýt nữa hại đến mẫu hậu, thật sự là tội đáng chết vạn lần. Có điều, nếu nói là có người có ý định mưu hại, thật sự là lời nói vô căn cứ, hành tung từ trước đến nay của mẫu hậu không cố định, hôm nay lại đột nhiên đến đây, chuyện trùng hợp phát sinh sao lại là nhằm vào mẫu hậu mà đến chứ?
Đa Luân quỳ gối bên người Thái hậu, ánh mắt hơi nghĩ kĩ, lời nói ra lại khiến Thái hậu bỏ đi không ít lo nghĩ.
Thái hậu thoáng suy nghĩ, bà đúng là nhất thời nảy lòng tham mà đến, mặc dù thọ yến của Phủ công chúa cơ hồ mỗi năm đều làm, nhưng không phải lần nào bà cũng giá lâm, lần này chẳng qua là thấy Đức Dương càng ngày càng tiều tụy, cả người đều giống như hồn xuất khiếu, không yên lòng, mới đến cùng nó, nghĩ đến Đa Luân trước đó cũng không biết hôm nay mình sẽ đi chuyến này.
Mộc Tịch Bắc mắt thấy nghi ngờ của Thái hậu đã muốn đánh mất, lại mở miệng nói:
Bắc Bắc tin tưởng Trưởng công chúa quả quyết sẽ không mưu hại Thái hậu, nhưng hành tung của Thái hậu nương nương mặc dù là nhất thời nổi hứng, nhưng mỗi lần xuất động, luôn luôn phải kinh động không ít người, nếu có người có tâm dò xét, không thiếu được sẽ bị hắn thấy rõ.
Thái hậu vừa mới thư giãn lông mày lại lần nữa nhăn lại, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mang theo nghi vấn mở miệng nói:
Ý của ngươi là?
Thái hậu dường như bởi vì mấy lần biểu hiện của Mộc Tịch Bắc đối bà rất có hảo cảm, ngược lại không bởi vì nàng có một cô mẫu làm Lão thái phi mà có chỗ nhằm vào.
Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm gật đầu nói:
Vừa mới Công chúa nói hai con hổ này là người nọ thấy Công chúa hứng khởi, vì thế đem tặng, về sau Công chúa xuất phát từ lễ tiết, hồi lại ngàn lượng hoàng kim. Bắc Bắc chỉ là tò mò, đây rốt cuộc là loại người nào vậy mà ra tay hào phóng như vậy, hai con Thú trung chi vương mà nói đưa liền đưa, khó tránh khỏi sẽ không làm cho người ta cảm thấy là có mưu đồ?
Mọi người nghe này đều gật đầu, thậm chí nghị luận ầm ĩ, Mộc Tịch Bắc lại đem ánh mắt nhắm ngay mọi người ở đây, mở miệng nói:
Tiểu thư công tử ở đây đều là quan to hiển quý, thế gia quyền thần, Bắc Bắc ngược lại muốn hỏi một câu, không biết tiểu thư hoặc là công tử nhà nào có thể không hỏi nguyên do, tiện tay liền đem tặng hai con mãnh hổ? Thậm chí không cầu hồi báo?
Các Tiểu thư công tử ở phía dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, loại đồ chơi như mãnh thú cách nữ tử có vẻ xa xôi, ngược lại là bọn nam tử thường xuyên đi săn, biết được con hổ này là khó săn đến cỡ nào, thường thường bắn chết một con hổ, cũng đủ để những công tử thế gia này nói khoác nửa ngày, thật sự là bảo bối, muốn dùng da hổ để làm một kiện áo da uy phong.
Hổ thường thường sinh hoạt ở trong rừng sâu, tụ tập phần đông mãnh thú, lại bởi vì bản thân đã cực kì hung mãnh, khó mà săn bắn, rất nhiều người không dám tiến vào, cho nên càng cực kì trân quý.
Nói lại, một tấm da hổ còn bảo bối như vậy, huống chi là hai con vật còn sống, độ trân quý càng không cần nói cũng biết, ai sẽ không có toan tính liền đem hai con mãnh thú này tiện tay tặng người ta, nói ra, sợ là không có ai tin.
Mặc dù không có người trực tiếp trả lời Mộc Tịch Bắc, nhưng thanh âm bí mật nghị luận cũng đã rõ ràng truyền đến trong tai Thái hậu, Thái hậu nhìn về phía Đa Luân trong mắt cũng mang theo một tia hỏi ý.
Trong lòng Đa Luân giật mình, Mộc Tịch Bắc này thật sự là một người khéo mồm khéo miệng, nàng vốn đã tìm được lý do, đủ để rũ sạch chuyện lão hổ mất khống chế không có quan hệ gì với nàng, quyết định không phải nàng thiết kế Thái hậu, mưu đồ làm loạn.
Nhưng ai có thể ngờ, Mộc Tịch Bắc vậy mà bắt lấy hai chữ đem tặng của nàng cắn không tha, dăm ba câu vậy mà lại quấn mình vào, mình chỉ nghĩ qua là nàng ta sẽ chụp cho mình tội danh có ý đồ mưu hại Thái hậu, lại không ngờ nàng vậy mà tránh nặng tìm nhẹ, an bài cho nàng cái tội danh bị người mê hoặc.
Kể từ đó, Thái hậu sẽ chỉ cho rằng mình dễ dàng bị người mê hoặc, bị người có tâm lợi dụng gia hại bà, mặc dù sẽ không trách móc nặng nề mình quá nhiều, nhưng trong lòng khó đảm bảo sẽ càng thêm xa lánh, mà những cái này, còn chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, hai con hổ này là gia chủ Lư gia đưa tới!
Đa Luân còn chưa từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, Mộc Tịch Bắc quả nhiên lại mở miệng:
Thái hậu nương nương nếu muốn tra rõ việc này cũng không khó, chỉ cần hỏi công chúa một chút hổ này là người phương nào đưa tới? Đến từ phương nào? Chân tướng rất nhanh sẽ sáng tỏ.
Thái hậu gật gật đầu, cho rằng rất có lý, lập tức mở miệng nói:
Đa Luân, ai gia biết ngươi hiếu thuận, cũng tin tưởng ngươi tất nhiên là không có ý gia hại ai gia, nhưng ngươi tâm địa thuần lương, khó tránh khỏi bị người có tâm lợi dụng, ngươi lại nói cho ai gia, người hướng ngươi đề cử hai con hổ gọi là sẽ diễn xiếc này, rốt cuộc là ai?
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mọi người kinh hô một trận, trong nháy mắt lật ngược mấy cái bàn, ngọc đẹp rượu ngon, trân tu mỹ vị văng đầy đất, nhóm nữ tử đều túm váy kinh hoảng liên tục lùi về phía sau, tụ ở một bên, trong mắt còn mang theo vẻ kinh hoảng, đều tự mình cầm khăn lụa che miệng, hoảng sợ nhìn về phía con hổ đột nhiên mất khống chế kia, sợ nó đột nhiên đổi phương hướng, nhào về phía mình.
Nhóm nam tử thì lại đầy mặt nghiêm túc nháy mắt đứng dậy, có đầy mắt nặng nề, có rút đao muốn xông lên phía trước, còn lại thì sợ hãi rụt rè, ánh mắt lấp lóe.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia hàn quang, giống như gió thu lạnh đến thấu xương, mang theo đao mang xơ xác tiêu điều, hơi đảo qua, liền cuốn lên cuồng sa và lá rụng đầy trời, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy thiên địa lâm vào biến sắc.
Lão hổ nghênh không vồ xuống, đúng lúc che lại mặt trời cho Mộc Tịch Bắc, thân thể khổng lồ tạo ra một cái bóng đen, bao phủ mấy người ở chỗ này trong đó.
Thái hậu và Đức Dương dường như bị kinh sợ, nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn quái vật khổng lồ đang bay nhào xuống kia, mà Đa Luân thì lảo đảo lui về sau hai bước, thật giống như bị sợ đến choáng váng, kì thực lại là tránh đi mũi nhọn, mơ hồ có ý tứ trốn sau lưng mấy người.
Không cần nhiều lời, Mộc Tịch Bắc lại là khiên thịt sống sờ sờ ngăn ở phía trước nhất.
Con ngươi Thanh Từ hơi co lại, trong nháy mắt phi thân mà lên, ý đồ ngăn đầu mãnh hổ lại, nhưng dường như lại không kịp với tốc độ mà mãnh hổ đang nhào xuống kia.
Mộc Tịch Bắc quyết định thật nhanh đẩy Thái hậu và Đức Dương ở đằng sau ra ngoài, cũng không phải nàng muốn cứu các nàng, mà sự thật là hai người này nếu bị thương, tội danh của mình sẽ thật là lớn, hiện nay mình có một động tác như vậy, cho dù đến lúc đó hai người bị thương, cũng sẽ không có người nói nàng cái gì, nàng xem như làm được trách nhiệm của thần tử, không ở thời khắc nguy hiểm, để hai người vào trong nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Mộc Tịch Bắc cơ hồ bại lộ toàn bộ phía sau lưng cho mãnh hổ, chỉ vừa đẩy Thái hậu và Đức Dương ra, nàng liền lăn một vòng rời khỏi nơi đó, lật người đi.
Nhưng mặc dù như thế, một chân trước to lớn của mãnh hổ vẫn chụp vào váy áo của Mộc Tịch Bắc, trong ánh mắt lớn như chuông đồng lộ ra sự tham lam đối với đồ ăn, nghĩ đến là đã lâu chưa từng ăn qua thứ gì.
Một cái chân khác giơ lên cao, một chưởng muốn vồ đến trên mặt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại xoay người, một chân còn lại nhanh chóng đá vào bụng mãnh hổ, mượn cơ hội đứng dậy.
Con hổ kia bị đau, đột nhiên gào thét một tiếng, chấn động lớn đến nỗi mặt đất dường như cũng run rẩy lên, mà lúc này, Thanh Từ đã chạy tới, chỉ là đang muốn động thủ, lại bị một con hổ khác quấn lấy. Phân thân không được.
Con hổ lại vồ tới Mộc Tịch Bắc, hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, đang muốn rút ra trâm cài trên đầu, trong không trung đột nhiên ném đến một cây dao găm, Mộc Tịch Bắc nhanh chóng cầm dao, nhắm ngay mãnh hổ.
Mắt thấy con hổ mở ra miệng lớn đầy máu, đang muốn cắn xuống cánh tay của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc không tránh mà tiến tới, đem cánh tay tiến vào trong miệng hổ, không ít nữ tử truyền đến một trận kinh hô, cánh tay này nếu cứ như vậy mất đi, đời này của Mộc Tịch Bắc coi như bị hủy, mắt thấy động tác của Mộc Tịch Bắc, lông mày Đa Luân hơi nhíu lại.
Mặt khác An Nguyệt Hằng cũng đứng lên, ngưng mắt quan sát, trong mắt vụt sáng rồi biến mất thứ gì đó, trên mặt mang theo cảm xúc ảm đạm không rõ, mà Bắc Bang Tam hoàng tử cũng thu liễm tư thế ngồi, tóc mai như đao gọt, mày như mực hóa, bá khí nghiêm nghị, bên trong con ngươi bắn ra một cỗ hàn quang khiến trong lòng người ta run sợ.
Mọi người ở đây thổn thức kinh ngạc trong nháy mắt không kịp phản ứng, mà cánh tay Mộc Tịch Bắc đưa vào miệng hổ đã nhanh nhanh chuyển động cây dao găm kim sắc mới bay tới này, một nhát cắt đứt cổ họng của con hổ.
Mọi người vốn đang chờ một màn máu chảy đầm đìa, nhưng răng nhọn của con hổ còn chưa rơi xuống, hơi thở cũng đã đứt đoạn, thân mình nặng nề ngã xuống thật mạnh, Mộc Tịch Bắc cũng rút cánh tay từ bên trong miệng hổ ra, bên trên tay áo ngược lại nhiều thêm không ít vết máu, một đôi tay ngọc xanh nhạt cũng bị nhiễm máu tươi phá lệ tiên diễm.
Cùng lúc đó, Thanh Từ đã giải quyết con hổ bên kia, hết thảy chỉ thoáng qua trong chốc lát, mọi người dường như còn chưa kịp phản ứng lại, thì hết thảy cũng đã kết thúc.
Tiểu thư, thế nào?
Trên người Thanh Từ cũng lây dính một ít vết máu, lại vội vàng tới xem xét cánh tay của Mộc Tịch Bắc có bị thương hay không.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn Thanh Từ, lắc đầu, mở miệng nói:
Không có chuyện gì.
Cánh tay Mộc Tịch Bắc kỳ thật bị răng nhọn của con hổ cắn bị thương một chút, nhưng có điều không thương tới gân cốt, ngược lại cũng không tính là đại sự gì.
Chỉ là lúc này nàng đang nghĩ tới cũng không phải chuyện này, chuyện Đa Luân am hiểu nhất chính là áp chế hai phe, liền giống với lần con hổ mất khống chế này, nàng tránh chính là sai lầm, nàng không tránh thì sẽ táng thân trong miệng hổ, đem hai con đường đều chặn kín, vô luận tiến lên hay lùi lại, đều không có kết cục tốt.
Đây là phong cách làm việc nhất quán của Đa Luân, mà bây giờ vấn đề nằm ở chỗ, Mộc Tịch Bắc cũng không cho rằng một màn con hổ bị mất khống chế này chính là mục đích thực sự của Đa Luân, như vậy nàng ta rốt cuộc muốn làm gì, trong đầu Mộc Tịch Bắc nhanh chóng hiện lên gì đó, chỉ là đại mi nhíu lại, nhưng chưa bắt được.
Một bên suy tư, một bên lấy lại tinh thần nhìn cánh tay của mình, cảm giác đau rát khôi phục theo suy nghĩ, cũng dần dần rõ ràng, nhìn nhìn vết máu rỉ ra trên tay áo, Mộc Tịch Bắc hướng ánh mắt về phía Đa Luân.
Trong mắt Đa Luân hiện lên một tia tiếc hận, nàng gan lớn, nhưng lá gan của Mộc Tịch Bắc so với nàng còn lớn hơn, ở thời khắc nguy cấp như vậy, vậy mà quyết định thật nhanh, lấy cái giá thấp nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Còn không mau tuyên ngự y!
Mở miệng chính là Lão thái phi, nhíu mày nhìn cánh tay của Mộc Tịch Bắc.
Một màn vừa rồi suýt nữa doạ cho tim bà đều muốn nhảy ra, đứa nhỏ chết bầm này, làm sao lớn ngần ấy rồi mà không khiến người bớt lo chứ.
Mọi người phản ứng lại, không khỏi bắt đầu nghị luận ầm ĩ, hỗn loạn không thôi, bên trong nhóm nữ khách cũng có người không chịu được trường hợp máu tanh này, đã nôn mửa liên tục, hỗn loạn cực kỳ.
Thị vệ Phủ công chúa liền tranh thủ kéo hai cỗ thi thể đẫm máu của con hổ xuống, lại có nha hoàn lập tức vẩy nước sạch, dùng bàn chải dọn dẹp sạch sẽ thảm đỏ.
An Nguyệt Hằng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt lại mang theo tia thăm dò, vừa rồi trong chớp mắt đó, tâm hắn cũng đột nhiên cả kinh, cho dù biết rõ nữ tử này sẽ không dễ dàng bị người thiết kế, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng trong chớp mắt.
Trong mắt Bắc Bang Tam hoàng tử hiện lên một tia kinh diễm, theo hắn thấy, nữ tử tinh lễ nhạc không ít, nữ tử thông thi thư cũng rất nhiều, nữ tử thiện kỵ xạ cũng bình thường, thế nhưng vô luận là diễm như hoa đào, hay là hương cơ như tuyết, những thứ đó cũng không thể xưng là kinh diễm.
Kinh diễm cũng không phải là một kiện y phục, một thủ khúc đàn đã có thể biểu hiện ra, mà phải tẫn hiện ở bên trong cổ tay của một nữ tử, trong đạo sống sót thi triển hết trân quý, mà động tác vừa rồi của Mộc Tịch Bắc, lại làm cho vị Tam hoàng tử Điện hạ đến từ Bắc Bang này trong nháy mắt cảm thấy lọt vào trọng kích, thật lâu mới hồi thần.
Hắn tin tưởng, người như Mộc Tịch Bắc, cho dù một ngày kia bị mai một ở bên trong bùn đất, chắc chắn cũng sẽ đoạt ánh mắt người ta, chiết xạ quang mang làm lòng người kinh sợ.
Ngự y rất nhanh thì được tuyên triệu đi qua, đưa Mộc Tịch Bắc đến thiên phòng, đơn giản băng bó một chút, Mộc Tịch Bắc thì vẫn chuyên chú suy nghĩ gì đó, không biết vì sao, hôm nay nàng luôn luôn cảm thấy tâm thần không yên, dường như có dự cảm không tốt gì đó.
Miệng vết thương không sâu lắm, nhưng bởi vì bị mãnh thú gây thương tích, lại mang theo nóng rát đau đớn.
Xin Mộc tiểu thư chú ý đổi thuốc trị thương, không nên đụng nước, tuy rằng thương thế cũng không nặng lắm, nhưng vẫn phải điều dưỡng thật tốt, nếu như gặp nước, không thiếu được sẽ bị biến đổi đến mức nghiêm trọng, thậm chí còn có thể nương theo triệu chứng phát sốt dẫn đến hôn mê, đến lúc đó thì khó làm rồi.
Ngự y là người hơi lớn tuổi, nói tới nói lui cũng là ôn hòa làm hết phận sự.
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu:
Đa tạ Vương đại nhân.
Tuy nói phòng giữa nam nữ Tây La cũng không lớn, nhưng đến cùng không thể tuỳ tiện để cho ngự y nhìn thấy thân thể của nữ nhi gia, cho nên thương thế kia mặc dù là cho ngự y nhìn, nhưng miệng vết thương cụ thể vẫn chờ nữ quan băng bó cho, ngược lại cũng không sợ có lời đồn đại không tốt gì đó.
Mộc Tịch Bắc đi ra thiên phòng, Thanh Từ liền tranh thủ thời gian đi lên đón, bởi vì chúng tân khách còn tụ ở nơi đó, cho nên hai người cần mau chóng đi trở về.
Trong mắt Thanh Từ lóe lên một tia mũi nhọn lạnh lẽo, mở miệng hỏi:
Tiểu thư, đây rõ ràng là Đa Luân cố ý thiết kế, muốn làm cho tiểu thư táng thân bụng hổ!
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhíu mày không thể nhận ra gật gật đầu, cũng là dặn dò:
Hôm nay tâm thần ta luôn luôn không yên, dường như có dự cảm không tốt gì đó, ngươi tất yếu phải phá lệ cẩn thận.
Thanh Từ nhìn thấy lông mày tiểu thư nhà mình xoắn lợi hại, cũng theo đó nghiêm túc hẳn lên, kiếp trước tiểu thư trải qua vô số sinh tử, đối với nguy hiểm mang theo bản năng nhạy cảm, cho nên cho dù là Thanh Từ, hôm nay cũng không thể không bắt đầu cẩn thận hơn.
Trở lại sân yến hội, thấy Lão thái phi đang đứng trong sân nói gì đó, trên mặt dường như còn kèm theo không ít tức giận.
Đa Luân công chúa, Bản cung ngược lại rất muốn biết, hai con hổ này đến cùng là nhất thời mất khống chế, hay là có người sớm có mưu đồ?
Lão thái phi cũng không e ngại Thái hậu ngồi ở vị trí đầu, dù sao hôm nay nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được chuyện này rốt cuộc là ai đuối lý.
Cách làm của Mộc Tịch Bắc tuyệt đối khiến cho người ta tìm không ra một chút tật xấu, nhiều nhất cũng chỉ khiến khách nam cảm thấy nữ tử này hung tàn, không nên lấy vào nhà mà thôi, ngoại trừ nhân duyên và thanh danh hung tàn, những cái khác
ngược lại cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhưng Lão thái phi lại quyết định không thể để Mộc Tịch Bắc vô cớ bị thương, có lẽ là người bên ngoài nhìn không ra, thế nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng, đây rõ ràng chính là âm mưu mà Đa Luân sớm thiết kế sẵn, muốn nhằm vào Mộc Tịch Bắc.
Đầu tiên là dùng tiếng đàn chiếm được niềm vui của Đức Dương, đoán trước được Đức Dương nhất định sẽ mời Mộc Tịch Bắc lên chủ tịch, sau đó lại mở miệng nói là ngẫu nhiên được tặng hai con hổ con, có thể biểu diễn gánh xiếc, mượn cơ hội muốn Mộc Tịch Bắc táng thân bụng hổ.
Mộc Tịch Bắc thấy vậy, cũng đi ra phía trước, hơi kéo kéo y phục Lão thái phi, mở miệng nói:
Cô không cần tức giận như thế, Bắc Bắc tin tưởng việc này Thái hậu nương nương nhất định sẽ tra rõ đến cùng, dù sao người tặng hổ dường như là bất mãn với Thái hậu nương nương, ngược lại có thể điều tra thêm có phải có người ở nơi này nhằm vào Thái hậu hay không.
Lão thái phi đầu tiên là sững sốt, giây lát nhưng cũng hiểu rõ ra.
Tâm tư Mộc Tịch Bắc chuyển cực nhanh, nếu lúc ấy Đa Luân dùng Đức Dương và Thái hậu áp chế nàng, khiến cho nàng không thể không nhận thương thế kia, nhưng đồng dạng, nàng cũng có thể mượn dùng tay Thái hậu đến giải quyết người tặng hổ này, nếu như Mộc Tịch Bắc đoán không sai, có bản lĩnh lấy tới hai con hổ sống, lại có người chuyên nghiệp huấn luyện Hổ, tất nhiên là Lư gia kết giao rộng khắp.
Lư gia thanh danh tốt, người quen biết liền cũng nhiều, dựa vào khuôn mặt ngụy quân tử này ở bên ngoài giao lưu ngũ hồ tứ hải, tam giáo cửu lưu, danh nhân chí sĩ, giang hồ hiệp khách, du côn lưu manh đầy đủ mọi thứ, hạng người gì đều có, cho nên căn cứ Mộc Tịch Bắc phán đoán, con hổ này nhất định là qua tay Lư gia, tiếp theo tiến tặng cho Đa Luân công chúa.
(***Ngũ hồ tứ hải: Năm châu bốn biển.
****Tam giáo cửu điều: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội)
Lão thái phi phối hợp với Mộc Tịch Bắc, tiếp tục nói:
Bản cung thấy đây cũng là sớm có mưu đồ, vị trí chủ tịch ở phía bắc thế nhưng là Thái hậu nương nương và hai vị công chúa Đức Dương Đa Luân, Bắc Bắc ngươi chẳng qua là trùng hợp đi lên, ngược lại là thay người cản tai nạn.
Gia chủ Lư gia hô hấp căng thẳng, mạng của Mộc Tịch Bắc thật đúng là lớn, hai con hổ này thế nhưng là ông hao tốn không ít khí lực mới lấy được, lại được thuần hổ sư luân phiên chỉ huy phối hợp, mới có thể chính xác công kích đến Mộc Tịch Bắc, chỉ là ông chẳng thể ngờ, Mộc Tịch Bắc vậy mà hung ác như vậy, nhắc tới người ở trên đời dám đem cánh tay vào bên trong miệng hổ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chớ đừng nói chi là ai có thể nghĩ đến một nữ tử mềm mại như Mộc Tịch Bắc lại có can đảm như vậy.
Trong mắt của Trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh lóe lên u lam quang mang, hắn ngay từ đầu chẳng qua chỉ cho rằng Mộc Tịch Bắc giỏi về tâm kế, giỏi về mưu lợi, xảo trá kinh doanh, lại không ngờ, nàng không chỉ có tâm cơ thâm trầm, mà còn can đảm hơn người, tàn nhẫn quyết tuyệt, nam tử trên thế gian này, lại có thể có mấy người, có thể theo kịp nàng?
Phải biết rằng, trong nháy mắt đem cánh tay luồn vào trong miệng hổ, dù chỉ cần có một tia do dự hoặc chần chờ, hậu quả đó là cánh tay khó giữ được, máu thịt be bét, thế nhưng nữ tử này lại ở trong nụ cười yếu ớt bất động thanh sắc, quả cảm ngoan quyết hoàn thành chuyện tình nhìn như không có khả năng hoàn thành, cái này quyết không phải chỉ một nữ tử có tâm kế liền có thể làm được.
Lư Dẫn Minh nhìn nhìn Đa Luân ở thượng thủ, rủ mắt xuống, theo hắn thấy, cho dù là Đa Luân, thời khắc đứng ở trước loại nguy cơ này, e rằng cũng không thể bị vết thương nhẹ như thế.
Thái hậu nghe xong lời nói của Mộc Tịch Bắc và Lão thái phi liền nhíu mày, trong mắt mang theo một tia sắc bén, như có điều suy nghĩ quét mắt Đa Luân.
Kỳ thật hai người nói không sai, vị trí chủ tịch ở phía bắc vốn là chuẩn bị cho bà và Đức Dương, nếu không phải Mộc Tịch Bắc chạy khéo, đúng lúc đỡ thay kiếp nạn này cho mấy người, e rằng hiện tại người có khả năng bị thương chính là mình hoặc là Đức Dương, Thái hậu nhớ lại tình cảnh máu thịt be bét vừa rồi, trong lòng run lên, thật chẳng lẽ là có người đang nhắm vào mình?
Đa Luân cảm thấy hiểu rõ, biết Thái hậu tất nhiên là hoài nghi đến trên đầu của mình, dù sao vô luận những năm gần đây thoạt nhìn rốt cuộc là mẹ hiền con hiếu cỡ nào, nhưng mình dù sao không phải con ruột của Thái hậu, thậm chí trong máu cũng không hoàn toàn là người Tây La, Thái hậu không thiếu được là sẽ hoài nghi mình.
Mẫu hậu, việc này đều là Đa Luân sơ sẩy, Đa Luân vốn là nghe nói có người thuần được Bách thú chi vương, cũng không tin lắm, liền đưa người tới tra hỏi, ai ngờ vừa thấy đúng là thật, không khỏi rất là ngạc nhiên. Người nọ thấy Đa Luân thật tình thích, liền đem hổ này tặng cho Đa Luân, cũng dạy cho gia đinh Đa Luân biện pháp thuần dưỡng, sau đó Đa Luân lấy ngàn vàng tạ ơn.
Thái hậu không nói gì, Đa Luân đầu tiên là giải thích.
Thấy vẫn im ắng như cũ, Đa Luân lại mở miệng:
Đa Luân vốn là muốn ở bữa tiệc hôm nay để hai con hổ nhỏ này bộc lộ tài năng, tăng thêm chút tình thú, lại không ngờ vậy mà ra đường rẽ bực này, suýt nữa hại đến mẫu hậu, thật sự là tội đáng chết vạn lần. Có điều, nếu nói là có người có ý định mưu hại, thật sự là lời nói vô căn cứ, hành tung từ trước đến nay của mẫu hậu không cố định, hôm nay lại đột nhiên đến đây, chuyện trùng hợp phát sinh sao lại là nhằm vào mẫu hậu mà đến chứ?
Đa Luân quỳ gối bên người Thái hậu, ánh mắt hơi nghĩ kĩ, lời nói ra lại khiến Thái hậu bỏ đi không ít lo nghĩ.
Thái hậu thoáng suy nghĩ, bà đúng là nhất thời nảy lòng tham mà đến, mặc dù thọ yến của Phủ công chúa cơ hồ mỗi năm đều làm, nhưng không phải lần nào bà cũng giá lâm, lần này chẳng qua là thấy Đức Dương càng ngày càng tiều tụy, cả người đều giống như hồn xuất khiếu, không yên lòng, mới đến cùng nó, nghĩ đến Đa Luân trước đó cũng không biết hôm nay mình sẽ đi chuyến này.
Mộc Tịch Bắc mắt thấy nghi ngờ của Thái hậu đã muốn đánh mất, lại mở miệng nói:
Bắc Bắc tin tưởng Trưởng công chúa quả quyết sẽ không mưu hại Thái hậu, nhưng hành tung của Thái hậu nương nương mặc dù là nhất thời nổi hứng, nhưng mỗi lần xuất động, luôn luôn phải kinh động không ít người, nếu có người có tâm dò xét, không thiếu được sẽ bị hắn thấy rõ.
Thái hậu vừa mới thư giãn lông mày lại lần nữa nhăn lại, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mang theo nghi vấn mở miệng nói:
Ý của ngươi là?
Thái hậu dường như bởi vì mấy lần biểu hiện của Mộc Tịch Bắc đối bà rất có hảo cảm, ngược lại không bởi vì nàng có một cô mẫu làm Lão thái phi mà có chỗ nhằm vào.
Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm gật đầu nói:
Vừa mới Công chúa nói hai con hổ này là người nọ thấy Công chúa hứng khởi, vì thế đem tặng, về sau Công chúa xuất phát từ lễ tiết, hồi lại ngàn lượng hoàng kim. Bắc Bắc chỉ là tò mò, đây rốt cuộc là loại người nào vậy mà ra tay hào phóng như vậy, hai con Thú trung chi vương mà nói đưa liền đưa, khó tránh khỏi sẽ không làm cho người ta cảm thấy là có mưu đồ?
Mọi người nghe này đều gật đầu, thậm chí nghị luận ầm ĩ, Mộc Tịch Bắc lại đem ánh mắt nhắm ngay mọi người ở đây, mở miệng nói:
Tiểu thư công tử ở đây đều là quan to hiển quý, thế gia quyền thần, Bắc Bắc ngược lại muốn hỏi một câu, không biết tiểu thư hoặc là công tử nhà nào có thể không hỏi nguyên do, tiện tay liền đem tặng hai con mãnh hổ? Thậm chí không cầu hồi báo?
Các Tiểu thư công tử ở phía dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, loại đồ chơi như mãnh thú cách nữ tử có vẻ xa xôi, ngược lại là bọn nam tử thường xuyên đi săn, biết được con hổ này là khó săn đến cỡ nào, thường thường bắn chết một con hổ, cũng đủ để những công tử thế gia này nói khoác nửa ngày, thật sự là bảo bối, muốn dùng da hổ để làm một kiện áo da uy phong.
Hổ thường thường sinh hoạt ở trong rừng sâu, tụ tập phần đông mãnh thú, lại bởi vì bản thân đã cực kì hung mãnh, khó mà săn bắn, rất nhiều người không dám tiến vào, cho nên càng cực kì trân quý.
Nói lại, một tấm da hổ còn bảo bối như vậy, huống chi là hai con vật còn sống, độ trân quý càng không cần nói cũng biết, ai sẽ không có toan tính liền đem hai con mãnh thú này tiện tay tặng người ta, nói ra, sợ là không có ai tin.
Mặc dù không có người trực tiếp trả lời Mộc Tịch Bắc, nhưng thanh âm bí mật nghị luận cũng đã rõ ràng truyền đến trong tai Thái hậu, Thái hậu nhìn về phía Đa Luân trong mắt cũng mang theo một tia hỏi ý.
Trong lòng Đa Luân giật mình, Mộc Tịch Bắc này thật sự là một người khéo mồm khéo miệng, nàng vốn đã tìm được lý do, đủ để rũ sạch chuyện lão hổ mất khống chế không có quan hệ gì với nàng, quyết định không phải nàng thiết kế Thái hậu, mưu đồ làm loạn.
Nhưng ai có thể ngờ, Mộc Tịch Bắc vậy mà bắt lấy hai chữ đem tặng của nàng cắn không tha, dăm ba câu vậy mà lại quấn mình vào, mình chỉ nghĩ qua là nàng ta sẽ chụp cho mình tội danh có ý đồ mưu hại Thái hậu, lại không ngờ nàng vậy mà tránh nặng tìm nhẹ, an bài cho nàng cái tội danh bị người mê hoặc.
Kể từ đó, Thái hậu sẽ chỉ cho rằng mình dễ dàng bị người mê hoặc, bị người có tâm lợi dụng gia hại bà, mặc dù sẽ không trách móc nặng nề mình quá nhiều, nhưng trong lòng khó đảm bảo sẽ càng thêm xa lánh, mà những cái này, còn chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, hai con hổ này là gia chủ Lư gia đưa tới!
Đa Luân còn chưa từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, Mộc Tịch Bắc quả nhiên lại mở miệng:
Thái hậu nương nương nếu muốn tra rõ việc này cũng không khó, chỉ cần hỏi công chúa một chút hổ này là người phương nào đưa tới? Đến từ phương nào? Chân tướng rất nhanh sẽ sáng tỏ.
Thái hậu gật gật đầu, cho rằng rất có lý, lập tức mở miệng nói:
Đa Luân, ai gia biết ngươi hiếu thuận, cũng tin tưởng ngươi tất nhiên là không có ý gia hại ai gia, nhưng ngươi tâm địa thuần lương, khó tránh khỏi bị người có tâm lợi dụng, ngươi lại nói cho ai gia, người hướng ngươi đề cử hai con hổ gọi là sẽ diễn xiếc này, rốt cuộc là ai?
/325
|