Nghe nói, sau khi An Nguyệt Hằng phát hiện đây hết thảy đều là hai tên pháp sư giở trò quỷ, liền phái người tụ tập dân chúng lại, ngay trước mặt đông đảo dân chúng, chém đầu hai tên pháp sư răn đe thị chúng.
Cũng bởi vậy, An Nguyệt Hằng đạt được một trận hoan hô, uy vọng ở dân gian trong nháy mắt phóng đại.
Ngày hôm đó, Mộc Tịch Bắc ngồi trong một gian khách điếm ở cửa thành Đế Đô, một tay bưng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, sau đó ánh mắt rơi vào vị trí cửa thành.
Hôm nay là ngày An Nguyệt Hằng hồi Đế đô, không ít dân chúng bởi vì chuyện hắn giải quyết ôn dịch, sôi nổi tự phát đứng ở cửa thành nghênh đón.
Phải biết rằng, một trận ôn dịch tuyệt đối không thua kém một trận chiến tranh, đây là một trận chiến tranh vô hình, thậm chí ngay cả đối thủ của ngươi là ai ngươi cũng không biết, liền đủ để khiến ngươi phơi thây khắp đồng, khó lòng phòng bị.
Không bao lâu, An Nguyệt Hằng mang theo mấy đội nhân mã liền từ ngoài cửa thành đi đến, An Nguyệt Hằng dẫn đầu, ở phía trước cưỡi một con đại mã màu đỏ thẫm, một thân trường bào màu lưu sa, thần sắc ôn nhu, mang theo vài phần mệt mỏi, sau lưng là một ít binh sĩ, trên mặt cũng đều mang theo vẻ mệt mỏi nồng đậm.
Các binh sĩ có người cầm binh khí, có người thì lại khiêng rương gỗ đỏ, nghe nói là dược vật chẩn tai còn dư lại.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc rơi vào hàng đội ngũ này, muốn nhìn xem hiện giờ An Nguyệt Hằng đang tiến hành trò xiếc gì, nhưng nhìn một vòng, lại không phát hiện ra manh mối gì.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc quét vài vòng, cuối cùng rơi vào trên mấy cái rương gỗ đỏ to lớn, đòn bẩy khiêng cái rương vẫn thẳng tắp, có thể đoán ra đồ vật bên trong cũng không nặng lắm, dường như không có mánh khóe gì.
Thế là, cuối cùng Mộc Tịch Bắc vẫn dừng ánh mắt ở trên người An Nguyệt Hằng.
Trong phòng chỉ có một mình Mộc Tịch Bắc, không gian yên tĩnh, tản ra hương trà nhàn nhạt, Mộc Tịch Bắc nhìn thân ảnh quen thuộc kia, ở trong lòng nghĩ nếu như nàng là An Nguyệt Hằng, ở dưới thế cục hiện giờ sẽ làm thế nào?
Mãi cho đến khi thân ảnh An Nguyệt Hằng biến mất ở cuối phố, Mộc Tịch Bắc mới thu hồi ánh mắt, đem ánh mắt một lần nữa rơi vào chén trà trong tay, lá trà ở trong chén lơ lửng từ trên xuống dưới, giống như lá cây trôi nổi, ngẫu nhiên hình thành một vòng xoáy nho nhỏ.
Nhẹ nhàng đong đưa chén trong tay, Mộc Tịch Bắc hồi lâu không có động tác, thẳng đến nước trà trong tay dần lạnh, nàng mới đứng dậy, đẩy cửa ra, cùng Thanh Từ và Bạch Lộ trở về tướng phủ.
Ngày hôm sau, Tướng phủ liền nhận được thiếp mời của Nhiếp Chính vương phủ, dường như là làm khánh thọ cho mẫu thân An Nguyệt Hằng, Hàn Quốc phu nhân.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng khép lại thiếp mời mạ vàng đỏ chót trong tay, Hàn Quốc phu nhân này là mẫu thân của An Nguyệt Hằng, là một nữ nhân cực kì phong hoa, nghe nói năm đó khi phụ thân An Nguyệt Hằng còn sống, Hàn Quốc phu nhân này đã từng nhiều lần âm thầm thông đồng qua lại với không ít nam tử trẻ tuổi.
Bây giờ mặc dù tuổi tác đã lớn, nhưng vẫn rất trẻ trung, phong vận vẫn còn.
Nhớ năm đó, lúc Mộc Tịch Bắc ở Nhiếp Chính Vương phủ, không ít lần bị Hàn Quốc phu nhân làm khó dễ, Hàn Quốc phu nhân trước nay luôn chướng mắt Tịch Tình, vì cả ngày nàng chỉ sống trong đao quang kiếm ảnh, cũng không biết nịnh nọt bà ta, ngược lại lại thích những thế gia tiểu thư nói khoác lấy lòng bà ta, cho rằng những người kia mới là người cùng một thế giới với mình.
Tiểu thư, lão gia tới. Bạch Lộ ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc nhắc nhở.
Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần, nhìn Mộc Chính Đức từ ngoài cửa đi tới, đứng lên nghênh đón, sau đó cùng ngồi xuống theo Mộc Chính Đức.
Thế nào, thiếp mời đã nhận được đi? Mộc Chính Đức nhìn thiếp mời mạ vàng đỏ chót trên bàn mở miệng nói.
Nhận được rồi, đại thọ Hàn Quốc phu nhân, mở tiệc chiêu đãi tân khách. Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần nghiền ngẫm mở miệng.
Ừ, con muốn đi? Mộc Chính Đức dò hỏi Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc thoáng dừng lại, sau đó gật gật đầu: Đi. Tại sao không đi?
Mộc Chính Đức gật đầu nói: Gần đây An Nguyệt Hằng thường xuyên hành động, dường như đang chuẩn bị có hành động lớn, cho nên con nhất định phải cẩn thận, không cần khách sáo.
Mộc Tịch gật gật đầu, không nói gì.
Hôm sau trời vừa sáng, Mộc Tịch Bắc cùng với nữ quyến trong phủ cùng nhau ngồi xe tiến về Nhiếp Chính Vương phủ.
Xe ngựa vô cùng tinh xảo, bên ngoài thoạt nhìn cũng chỉ có thể coi là xa hoa, nhưng bên trong lại vô cùng tỉ mỉ, một chiếc giường êm rộng dài, một góc của giường êm đặt một cái tủ gỗ lê khắc cá chép cẩm bạch bốn tầng, mỗi tầng đều để hai cái hộp.
Trong hộp thứ nhất để chính là hai khay điểm tâm, một khay điểm tâm phù dung ngọc lộ, một bàn bánh quế thủy tinh, còn tầng dưới là một ít hoa quả theo mùa, từng quả căng mọng hấp dẫn, không có chút tì vết, xuống chút nữa là nguyên bộ đồ uống trà, tầng cuối cùng là một ít bút mực cùng thư tịch.
Lão thái phi ngồi ở trên giường êm, cũng kêu Mộc Tịch Bắc ngồi lên, hai người đắp kín một chiếc chăn mỏng, nhưng thật ra cũng không lộ vẻ lạnh nhạt.
Lão thái phi biết gần đây thế cục trong kinh không ổn định, cũng biết đệ đệ của mình đang làm cái gì, nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp.
Bắc Bắc, cô bây giờ tâm mệt mỏi, cũng đã mờ nhạt, không giúp được con cái gì, nhưng mà con phải nhớ kỹ, con mãi mãi là đứa bé ngoan của Tướng phủ. Lão thái phi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mộc Tịch Bắc.
Nhớ lại sau khi Thanh Quốc công chúa trở về không lâu, Mộc Chính Đức rốt cục thẳng thắn với bà, nói là trong những đứa nhỏ này chỉ có một mình Mộc Tịch Bắc mới là con của hắn, điều này không khỏi làm bà giận dữ rất lâu.
Mặc dù nói, làm nữ tử, đều khát vọng một đời một thế một đôi người, nhưng làm tỷ tỷ, lại hi vọng đệ đệ của mình gia nghiệp to lớn, dòng dõi phồn thịnh, làm sao cũng không hi vọng chỉ có duy nhất một nữ hài tử này.
Tức giận mấy ngày, bà chung quy là nghĩ thoáng, tâm tư của đệ đệ mình từ trước đến nay khó có thể nắm lấy, nhưng bà cũng biết nỗi khổ trong lòng của hắn, cho nên cuối cùng không còn quở trách hắn nữa, chỉ là cuối cùng cũng bị mất hào hứng với những đứa nhỏ kia, chỉ đem tâm tư đặt ở trên người Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Lão thái phi bây giờ lui xuống vị trí tuyến hai, nhưng vẫn luôn giúp đỡ nàng, nếu không Bắc Yên vương sẽ không trở về Đế đô nhanh như vậy.
Xe ngựa lắc lư dừng lại trước cổng chính Nhiếp Chính Vương phủ, toàn bộ cảnh sắc vẫn như cũ, người lui tới vẫn nối liền không dứt, không hề có cảnh tượng suy bại, bởi vậy có thể thấy được, từ đầu đến cuối mọi người đều cảm thấy lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.
Thọ yến tổ chức trong Thược Dược Viên của vương phủ, hơn trăm cái bàn tròn, trải rộng toàn bộ Thược Dược Viên, cực kì đồ sộ, trên mỗi cái bàn đều dùng gấm Tô Châu màu đỏ sậm làm khăn trải bàn, từng đoá từng đoá thược dược màu da cam nở rộ ở trên đó, thật thật giả giả, đã không phân biệt được.
Mộc Tịch Bắc, Triệu Loan Kính cùng mấy người xấp xỉ tuổi nhau ngồi ở một cái bàn tròn.
Vĩnh Dạ quận chúa, hôm đó Thái tử kéo ngươi ra ngoài rồi đi đâu vậy? Một người mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc.
Những người khác nghe xong, cũng nhao nhao quay mặt lại, chuyện hôm đó các nàng cũng coi như tận mắt nhìn thấy, vẫn luôn tò mò chuyện này rốt cuộc là thế nào, đáng tiếc bởi vì không thân quen với Mộc Tịch Bắc, cha nàng lại là người trực tiếp lãnh đạo cha mình, cho nên như thế nào cũng không dám tùy tiện đến nhà quấy rầy, cho nên hôm nay vừa bắt được cơ hội, những nữ tử này liền không kiềm chế được.
Mộc Tịch Bắc cười cười: Hắn đưa ta về Tướng phủ thôi.
Nữ tử kia gật gật đầu: Vậy Thái tử là dự định phong ngươi làm Thái Tử Phi à?
Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: Làm sao lại thế, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, đã sắc phong Ngũ Lưu Ly làm Thái Tử Phi, giờ sao có thể sắc phong ta được?
Ta thấy cũng không chắc, đây đến cùng vẫn là Thái tử vừa ý mới tính, coi như ngươi không phải Thái Tử Phi, nghĩ đến cũng sẽ là Thái tử Trắc Phi, đây đến cùng vẫn là Thái tử sủng ái mới quan trọng, nếu như Thái tử sủng ái ngươi, cho dù ngươi là thị thiếp, đều là đáng giá. Nữ tử kia dường như sinh ra vô hạn ngưỡng mộ.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng, nhưng người bên cạnh nữ tử kia lại đẩy cánh tay nàng ta, nữ tử này hồi lâu mới phản ứng được, đúng lúc lại thấy Ngũ Lưu Ly ở sau lưng mình nhìn mình.
Sắc mặt của nữ tử kia trong nháy mắt có chút khó coi, nhưng vẫn cười nói: Tham kiến Thái Tử Phi.
Ngũ Lưu Ly không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua nữ tử kia liền lướt qua nàng ta rồi rời đi.
Nữ tử Ngũ gia phần lớn vẫn là đơn độc ngồi một bàn, có điều lần này rõ ràng khác biệt với lần trước, lần trước nữ tử Ngũ gia bởi vì là người siêu phàm xuất chúng, được người ngưỡng vọng, được vô số người lấy lòng nịnh nọt, mà lần này là có chút ý vị bị người cô lập.
Từ lúc nữ tử Ngũ gia vừa xuất hiện, tiếng nghị luận liền nổi lên bốn phía, dường như đang thảo luận chuyện nữ tử Ngũ gia hút hồn phách nam nhân để khiến mình xinh đẹp, làm cho sắc mặt của các tiểu thư Ngũ gia luôn được người truy phủng vô cùng khó coi.
Hừ, đoạt nam nhân của người khác, quận chúa thật sự là bản lãnh giỏi. Ngũ Ái Oánh mỉm cười mở miệng, trong giọng nói còn mang theo vài phần cực kỳ hâm mộ.
Tiểu thư Ngũ gia các nàng chỉ trong một đêm, trời long đất lở, đều là do nữ nhân này ban tặng, cái này khiến nàng có thể nào không hận.
Mộc Tịch Bắc cũng không giận: Đoạt được chính là bản lãnh, nghe nói Ngự Sử phu nhân vừa mới thủ tiết, nếu như có bản lĩnh này thì cứ lấy ra.
Sắc mặt của Ngũ Ái Oánh hơi trắng bệch, những ngày này, bà mẹ chồng nghe đến lời đồn trên phố, liền nhận định là nàng hại chết Lưu ngự sử, những ngày này nàng sống thật đúng là nước sôi lửa bỏng, khổ mà không nói nên lời.
Cho dù ngươi được tâm ý của Thái tử thì sao, Thái tử ngay cả một cái danh phận cũng chưa từng cho ngươi, nói cho cùng cũng chỉ là cái đồ chơi thôi. Ngũ Ái Oánh câu câu đâm tâm, các tiểu thư khác của Ngũ gia đứng ở một bên, sắc mặt đều không tốt lắm, lại rất vui vẻ khi có người chế nhạo Mộc Tịch Bắc.
Nhưng phải biết hiện tại Thái Tử Phi là Lục muội muội ta, thật sự là không biết người nào đó đến cùng dựa vào cái gì mà vênh váo tự đắc.
Người nói lời này là Ngũ Vấn Hinh, khóe mắt hơi hất lên, mang theo vài phần lỗ mãng, dường như còn đang dùng Ngũ Thạch Tán.
Mọi người nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt đều mang theo ghen ghét và cười trên nỗi đau của người khác, so với Thái Tử Phi chính quy bị vứt bỏ, thì một nữ tử xuất thân thứ nữ, lại có thể khiến cho Thái tử vì nàng, mà ngay trước mặt mọi người khiêu chiến với Hoàng đế, càng làm các nàng ghen ghét hơn.
Bởi vì ở trong lòng các nàng, Ngũ gia là cao không thể chạm, cho nên người Ngũ gia trúng tuyển chức Thái Tử Phi là chuyện đương nhiên, cho dù trong lòng ghen ghét không phục, thế nhưng nhiều năm qua cũng đã dần dần quen thuộc, thói quen thành đương nhiên, cho nên sẽ không có ai cảm thấy có gì không đúng.
Chính là hiện giờ một cái thứ nữ, lại làm cho Thái tử ngay tại chỗ cự tuyệt nữ tử Ngũ gia, điều này khiến mấy nữ tử thân phận thậm chí cao hơn so với Mộc Tịch Bắc từng người rục rịch ngóc đầu dậy, lại càng tràn đầy ghen ghét với Mộc Tịch Bắc.
Rõ ràng là Ngũ gia các ngươi đến khiêu khích, bây giờ lại nói người khác vênh váo tự đắc, thật sự là không thể nói lý. Triệu Loan Kính cau mày mở miệng nói, mà nữ tử ngồi ở bàn bên này phần lớn là phái của Mộc Chính Đức, cũng nhao nhao phụ họa theo.
Hai nhóm người ngươi một lời ta một câu làm ầm ĩ lên, Ngũ Lưu Ly từ đầu đến cuối không có lên tiếng, thế nhưng ngay lúc mọi người đang cãi lộn, lại đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: Ngươi xem, hắn mặc dù vì ngươi cự tuyệt ta, nhưng ngươi lại trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, trong mắt lóe lên một vòng ý cười: Mục tiêu công kích dù sao cũng tốt hơn so với không có tiếng tăm gì, ít nhất mỗi người đều biết ta là ai, nhưng mà người bên ngoài lại chỉ biết ngươi là một tiểu thư bên trong Ngũ gia, căn bản cũng không biết ngươi là ai.
Sắc mặt của Ngũ Lưu Ly tái đi, thoáng rũ xuống con ngươi, xác thực, những nữ tử Ngũ gia nghi thái vạn phương, thế nhưng lại ít có người nhớ kỹ tên của các nàng, phần lớn là sẽ lấy mấy tiểu thư Ngũ gia đến xưng hô, thế nhưng Mộc Tịch Bắc lại chưa từng làm người ta quên, nàng là Ngũ tiểu thư thứ xuất của Tướng phủ, Mộc Tịch Bắc!
Ngũ Lưu Ly nâng lên con ngươi, cười nhìn về phía nữ tử trang điểm lộng lẫy mở miệng nói: Ngươi tin hay không cuối cùng hắn nhất định sẽ yêu ta, cũng nhất định sẽ lựa chọn ta.
Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi, môi mỏng hé mở: Vậy ta đây rửa mắt mong chờ.
Ngũ Lưu Ly nhìn Mộc Tịch Bắc ánh mắt hết sức phức tạp, nàng chưa từng gặp qua một nữ tử như vậy, nhìn không thấu đoán không ra, tâm tư linh lung, thủ đoạn độc ác, dung mạo song tuyệt, trọng yếu nhất chính là, trên người nàng có một loại mị lực khiến cho người ta hận không thể đem hết thảy đều nâng đến trước mặt nàng, thành kính cúng bái cùng thần phục, cứ tựa như hoa anh túc, nguyện chìm đắm không cách nào cứu rỗi.
Thái tử tới. Thái tử tới... Ngươi nói Thái tử là tới tìm ai. Nữ tử Ngũ gia và nữ tử ngồi cùng bàn tròn với Mộc Tịch Bắc theo câu nói kia, đình chỉ cãi lộn, dời đi ánh mắt.
Đương nhiên là đến tìm Thái Tử Phi, thời gian trọng yếu như vậy, ngươi cho rằng Thái tử là người không biết xấu hổ? Ngũ Ái Oánh bởi vì gần đây bị đả kích mà ngôn từ trở nên rất bén nhọn.
Nhưng lời nàng ta nói xác thực cũng có vài phần đạo lý, nếu như đương triều Thái tử vứt bỏ Thái Tử Phi không màng tới, lại ở trước mặt mọi người ân cần hỏi han một nữ tử khác, cái này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị thiên hạ bách tính lên án?
Ta thấy là đến tìm Vĩnh Dạ quận chúa, phải biết rằng, Thái tử ở trên đại điện đều chịu cự tuyệt Thái Tử Phi, như thế nào lại sợ loại trường hợp này mà phủ nhận? Lại một người mở miệng.
Mọi người nhất thời nín thở nhìn chăm chú, ánh mắt đều rơi vào trên người Ân Cửu Dạ đang từ nơi không xa đi tới, Ân Cửu Dạ một thân trường bào nguyệt lam hiếm thấy, tơ vàng ngân tuyến gợi lên đường viền tinh tế, ống tay áo cổ áo đều lật ra bên ngoài, phía trên là họa tiết không biết tên.
Trước ngực là một con Kỳ Lân màu trắng bạc, hai con mắt lửa đỏ, rực rỡ lấp lánh.
Làn da nam tử rất trắng, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, quanh thân khí chất băng lãnh lại yên lặng, tựa như trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng lại, một đôi mắt đen giống như cửu thiên Huyền Nguyệt, trong đen lạnh đều là ánh sáng lạnh lẽo.
Trong tay Ân Cửu Dạ cầm một kiện áo choàng màu tuyết trắng, phía trên là hoa cỏ màu bạc tuyết trắng, rất mỏng, lại rất tinh xảo, nam tử đi thẳng đến chỗ Mộc Tịch Bắc, sắc mặt có chút âm trầm.
Mộc Tịch Bắc giật mình trong lòng, dường như biết hắn đến làm gì, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Y phục trên người là năm nay mới làm, ở Đế đô người trong nhà quan lại đều lưu hành, Thiên Tàm Ti phối hợp với băng ti chế ra, vô cùng mát mẻ.
Bên trong vạt áo là áo trễ ngực, chỉ là không giống với kiểu áo trễ ngực bảo thủ cũ ở Tây La, váy này dùng phong cách Nam Kiều truyền tới, nâng bộ ngực nữ tử đến tròn trịa, cực kì đầy đặn, mơ hồ có thể nhìn thấy khe rãnh cực sâu, hai sa mỏng trên cánh tay càng phụ trợ băng cơ ngọc cốt, như ẩn như hiện, làm cho người ta phun máu.
Phóng tầm mắt nhìn tới, hôm nay không ít nữ tử đều chỉ mặc kiểu y phục này, có điều kiểu cúp ngực này của Mộc Tịch Bắc xem như kiểu cao ngực, nhưng có không ít nữ tử lại chọn dùng kiểu dáng thấp ngực, vô cùng gợi cảm xinh đẹp.
Ân Cửu Dạ mặt lạnh đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, đưa tay liền quàng áo choàng vào trên người Mộc Tịch Bắc, mím chặt đôi môi, nhìn cũng không nhìn người bên ngoài.
Ngũ Lưu Ly siết chặt nắm đấm trong tay, từ trước tới giờ chưa từng có ai hoàn toàn làm lơ nàng như thế, rất tốt, Ân Cửu Sanh, một ngày nào đó ngươi sẽ yêu ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi yêu ta!
Chúng nữ Ngũ gia sắc mặt có chút khó coi, cho dù bây giờ thanh danh của các nàng đã hỏng rồi, thế nhưng bằng vào bề ngoài của các nàng, có nam nhân nào không từng si mê các nàng, nhưng Lục hoàng tử lại rất được, bọn nữ tử các nàng đứng chung một chỗ, nhưng lại không hề chiếm được một ánh mắt của hắn!
Lần sau không được phép. Ân Cửu Dạ trầm giọng nhìn Mộc Tịch Bắc chu miệng nhỏ, nhịn xuống xúc động muốn âu yếm.
Từ sau lần Mộc Tịch Bắc biểu diễn một điệu múa kia, thì thời khắc đều hấp dẫn vô số ánh mắt của nam nhân, điều này khiến hắn hận không thể móc hết tất cả tròng mắt của những người kia, hôm nay, từ lúc Bắc Bắc của hắn đi vào yến hội, tròng mắt của những nam nhân kia hận không thể rơi ra, hắn rõ ràng trông thấy bọn hắn nhấp nhô hầu kết, cơn tức trong đầu càng vượng, một tay cầm chiếc đũa đập vào trên mặt bàn, hắn liền cấp tốc chạy tới đây tìm vật nhỏ của hắn.
Nhìn cảnh xuân mơ hồ có thể thấy được đang lớn dần trước ngực, hắn chỉ cảm thấy phổi đều muốn nổ tung.
Mộc Tịch Bắc ngoan ngoãn gật đầu, cái này nếu như dám không đáp ứng, có trời mới biết nam nhân này sẽ làm ra chuyện gì.
Mắt đen của Ân Cửu Dạ nhìn thật sâu Mộc Tịch Bắc một cái, lúc này mới quay người rời đi, Ngũ Lưu Ly theo sát một bước, mở miệng gọi: Thái tử điện hạ.
Ân Cửu Dạ dừng bước lại, ngoái đầu nhìn về phía nữ tử vừa mở miệng, con ngươi đen nhánh rơi vào trên người Ngũ Lưu Ly, Ngũ Lưu Ly chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, nàng nghĩ, không ai có thể đào thoát khỏi mắt đen của nam tử này.
Ân Cửu Dạ từng câu từng chữ mở miệng nói: Ta sẽ không lấy ngươi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Con mắt của ta hôm nay sưng như cái gì ấy... Ta có mấy tầng mắt hai mí, sưng lên đến nỗi mấy tầng liền biến thành một tầng to lớn... Thần kỳ không... Ta lại thiếu chữ. Ta sám hối a. Đậu má ~ Càng ngày càng chậm
Cũng bởi vậy, An Nguyệt Hằng đạt được một trận hoan hô, uy vọng ở dân gian trong nháy mắt phóng đại.
Ngày hôm đó, Mộc Tịch Bắc ngồi trong một gian khách điếm ở cửa thành Đế Đô, một tay bưng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, sau đó ánh mắt rơi vào vị trí cửa thành.
Hôm nay là ngày An Nguyệt Hằng hồi Đế đô, không ít dân chúng bởi vì chuyện hắn giải quyết ôn dịch, sôi nổi tự phát đứng ở cửa thành nghênh đón.
Phải biết rằng, một trận ôn dịch tuyệt đối không thua kém một trận chiến tranh, đây là một trận chiến tranh vô hình, thậm chí ngay cả đối thủ của ngươi là ai ngươi cũng không biết, liền đủ để khiến ngươi phơi thây khắp đồng, khó lòng phòng bị.
Không bao lâu, An Nguyệt Hằng mang theo mấy đội nhân mã liền từ ngoài cửa thành đi đến, An Nguyệt Hằng dẫn đầu, ở phía trước cưỡi một con đại mã màu đỏ thẫm, một thân trường bào màu lưu sa, thần sắc ôn nhu, mang theo vài phần mệt mỏi, sau lưng là một ít binh sĩ, trên mặt cũng đều mang theo vẻ mệt mỏi nồng đậm.
Các binh sĩ có người cầm binh khí, có người thì lại khiêng rương gỗ đỏ, nghe nói là dược vật chẩn tai còn dư lại.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc rơi vào hàng đội ngũ này, muốn nhìn xem hiện giờ An Nguyệt Hằng đang tiến hành trò xiếc gì, nhưng nhìn một vòng, lại không phát hiện ra manh mối gì.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc quét vài vòng, cuối cùng rơi vào trên mấy cái rương gỗ đỏ to lớn, đòn bẩy khiêng cái rương vẫn thẳng tắp, có thể đoán ra đồ vật bên trong cũng không nặng lắm, dường như không có mánh khóe gì.
Thế là, cuối cùng Mộc Tịch Bắc vẫn dừng ánh mắt ở trên người An Nguyệt Hằng.
Trong phòng chỉ có một mình Mộc Tịch Bắc, không gian yên tĩnh, tản ra hương trà nhàn nhạt, Mộc Tịch Bắc nhìn thân ảnh quen thuộc kia, ở trong lòng nghĩ nếu như nàng là An Nguyệt Hằng, ở dưới thế cục hiện giờ sẽ làm thế nào?
Mãi cho đến khi thân ảnh An Nguyệt Hằng biến mất ở cuối phố, Mộc Tịch Bắc mới thu hồi ánh mắt, đem ánh mắt một lần nữa rơi vào chén trà trong tay, lá trà ở trong chén lơ lửng từ trên xuống dưới, giống như lá cây trôi nổi, ngẫu nhiên hình thành một vòng xoáy nho nhỏ.
Nhẹ nhàng đong đưa chén trong tay, Mộc Tịch Bắc hồi lâu không có động tác, thẳng đến nước trà trong tay dần lạnh, nàng mới đứng dậy, đẩy cửa ra, cùng Thanh Từ và Bạch Lộ trở về tướng phủ.
Ngày hôm sau, Tướng phủ liền nhận được thiếp mời của Nhiếp Chính vương phủ, dường như là làm khánh thọ cho mẫu thân An Nguyệt Hằng, Hàn Quốc phu nhân.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng khép lại thiếp mời mạ vàng đỏ chót trong tay, Hàn Quốc phu nhân này là mẫu thân của An Nguyệt Hằng, là một nữ nhân cực kì phong hoa, nghe nói năm đó khi phụ thân An Nguyệt Hằng còn sống, Hàn Quốc phu nhân này đã từng nhiều lần âm thầm thông đồng qua lại với không ít nam tử trẻ tuổi.
Bây giờ mặc dù tuổi tác đã lớn, nhưng vẫn rất trẻ trung, phong vận vẫn còn.
Nhớ năm đó, lúc Mộc Tịch Bắc ở Nhiếp Chính Vương phủ, không ít lần bị Hàn Quốc phu nhân làm khó dễ, Hàn Quốc phu nhân trước nay luôn chướng mắt Tịch Tình, vì cả ngày nàng chỉ sống trong đao quang kiếm ảnh, cũng không biết nịnh nọt bà ta, ngược lại lại thích những thế gia tiểu thư nói khoác lấy lòng bà ta, cho rằng những người kia mới là người cùng một thế giới với mình.
Tiểu thư, lão gia tới. Bạch Lộ ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc nhắc nhở.
Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần, nhìn Mộc Chính Đức từ ngoài cửa đi tới, đứng lên nghênh đón, sau đó cùng ngồi xuống theo Mộc Chính Đức.
Thế nào, thiếp mời đã nhận được đi? Mộc Chính Đức nhìn thiếp mời mạ vàng đỏ chót trên bàn mở miệng nói.
Nhận được rồi, đại thọ Hàn Quốc phu nhân, mở tiệc chiêu đãi tân khách. Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần nghiền ngẫm mở miệng.
Ừ, con muốn đi? Mộc Chính Đức dò hỏi Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc thoáng dừng lại, sau đó gật gật đầu: Đi. Tại sao không đi?
Mộc Chính Đức gật đầu nói: Gần đây An Nguyệt Hằng thường xuyên hành động, dường như đang chuẩn bị có hành động lớn, cho nên con nhất định phải cẩn thận, không cần khách sáo.
Mộc Tịch gật gật đầu, không nói gì.
Hôm sau trời vừa sáng, Mộc Tịch Bắc cùng với nữ quyến trong phủ cùng nhau ngồi xe tiến về Nhiếp Chính Vương phủ.
Xe ngựa vô cùng tinh xảo, bên ngoài thoạt nhìn cũng chỉ có thể coi là xa hoa, nhưng bên trong lại vô cùng tỉ mỉ, một chiếc giường êm rộng dài, một góc của giường êm đặt một cái tủ gỗ lê khắc cá chép cẩm bạch bốn tầng, mỗi tầng đều để hai cái hộp.
Trong hộp thứ nhất để chính là hai khay điểm tâm, một khay điểm tâm phù dung ngọc lộ, một bàn bánh quế thủy tinh, còn tầng dưới là một ít hoa quả theo mùa, từng quả căng mọng hấp dẫn, không có chút tì vết, xuống chút nữa là nguyên bộ đồ uống trà, tầng cuối cùng là một ít bút mực cùng thư tịch.
Lão thái phi ngồi ở trên giường êm, cũng kêu Mộc Tịch Bắc ngồi lên, hai người đắp kín một chiếc chăn mỏng, nhưng thật ra cũng không lộ vẻ lạnh nhạt.
Lão thái phi biết gần đây thế cục trong kinh không ổn định, cũng biết đệ đệ của mình đang làm cái gì, nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp.
Bắc Bắc, cô bây giờ tâm mệt mỏi, cũng đã mờ nhạt, không giúp được con cái gì, nhưng mà con phải nhớ kỹ, con mãi mãi là đứa bé ngoan của Tướng phủ. Lão thái phi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mộc Tịch Bắc.
Nhớ lại sau khi Thanh Quốc công chúa trở về không lâu, Mộc Chính Đức rốt cục thẳng thắn với bà, nói là trong những đứa nhỏ này chỉ có một mình Mộc Tịch Bắc mới là con của hắn, điều này không khỏi làm bà giận dữ rất lâu.
Mặc dù nói, làm nữ tử, đều khát vọng một đời một thế một đôi người, nhưng làm tỷ tỷ, lại hi vọng đệ đệ của mình gia nghiệp to lớn, dòng dõi phồn thịnh, làm sao cũng không hi vọng chỉ có duy nhất một nữ hài tử này.
Tức giận mấy ngày, bà chung quy là nghĩ thoáng, tâm tư của đệ đệ mình từ trước đến nay khó có thể nắm lấy, nhưng bà cũng biết nỗi khổ trong lòng của hắn, cho nên cuối cùng không còn quở trách hắn nữa, chỉ là cuối cùng cũng bị mất hào hứng với những đứa nhỏ kia, chỉ đem tâm tư đặt ở trên người Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Lão thái phi bây giờ lui xuống vị trí tuyến hai, nhưng vẫn luôn giúp đỡ nàng, nếu không Bắc Yên vương sẽ không trở về Đế đô nhanh như vậy.
Xe ngựa lắc lư dừng lại trước cổng chính Nhiếp Chính Vương phủ, toàn bộ cảnh sắc vẫn như cũ, người lui tới vẫn nối liền không dứt, không hề có cảnh tượng suy bại, bởi vậy có thể thấy được, từ đầu đến cuối mọi người đều cảm thấy lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.
Thọ yến tổ chức trong Thược Dược Viên của vương phủ, hơn trăm cái bàn tròn, trải rộng toàn bộ Thược Dược Viên, cực kì đồ sộ, trên mỗi cái bàn đều dùng gấm Tô Châu màu đỏ sậm làm khăn trải bàn, từng đoá từng đoá thược dược màu da cam nở rộ ở trên đó, thật thật giả giả, đã không phân biệt được.
Mộc Tịch Bắc, Triệu Loan Kính cùng mấy người xấp xỉ tuổi nhau ngồi ở một cái bàn tròn.
Vĩnh Dạ quận chúa, hôm đó Thái tử kéo ngươi ra ngoài rồi đi đâu vậy? Một người mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc.
Những người khác nghe xong, cũng nhao nhao quay mặt lại, chuyện hôm đó các nàng cũng coi như tận mắt nhìn thấy, vẫn luôn tò mò chuyện này rốt cuộc là thế nào, đáng tiếc bởi vì không thân quen với Mộc Tịch Bắc, cha nàng lại là người trực tiếp lãnh đạo cha mình, cho nên như thế nào cũng không dám tùy tiện đến nhà quấy rầy, cho nên hôm nay vừa bắt được cơ hội, những nữ tử này liền không kiềm chế được.
Mộc Tịch Bắc cười cười: Hắn đưa ta về Tướng phủ thôi.
Nữ tử kia gật gật đầu: Vậy Thái tử là dự định phong ngươi làm Thái Tử Phi à?
Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: Làm sao lại thế, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, đã sắc phong Ngũ Lưu Ly làm Thái Tử Phi, giờ sao có thể sắc phong ta được?
Ta thấy cũng không chắc, đây đến cùng vẫn là Thái tử vừa ý mới tính, coi như ngươi không phải Thái Tử Phi, nghĩ đến cũng sẽ là Thái tử Trắc Phi, đây đến cùng vẫn là Thái tử sủng ái mới quan trọng, nếu như Thái tử sủng ái ngươi, cho dù ngươi là thị thiếp, đều là đáng giá. Nữ tử kia dường như sinh ra vô hạn ngưỡng mộ.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng, nhưng người bên cạnh nữ tử kia lại đẩy cánh tay nàng ta, nữ tử này hồi lâu mới phản ứng được, đúng lúc lại thấy Ngũ Lưu Ly ở sau lưng mình nhìn mình.
Sắc mặt của nữ tử kia trong nháy mắt có chút khó coi, nhưng vẫn cười nói: Tham kiến Thái Tử Phi.
Ngũ Lưu Ly không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua nữ tử kia liền lướt qua nàng ta rồi rời đi.
Nữ tử Ngũ gia phần lớn vẫn là đơn độc ngồi một bàn, có điều lần này rõ ràng khác biệt với lần trước, lần trước nữ tử Ngũ gia bởi vì là người siêu phàm xuất chúng, được người ngưỡng vọng, được vô số người lấy lòng nịnh nọt, mà lần này là có chút ý vị bị người cô lập.
Từ lúc nữ tử Ngũ gia vừa xuất hiện, tiếng nghị luận liền nổi lên bốn phía, dường như đang thảo luận chuyện nữ tử Ngũ gia hút hồn phách nam nhân để khiến mình xinh đẹp, làm cho sắc mặt của các tiểu thư Ngũ gia luôn được người truy phủng vô cùng khó coi.
Hừ, đoạt nam nhân của người khác, quận chúa thật sự là bản lãnh giỏi. Ngũ Ái Oánh mỉm cười mở miệng, trong giọng nói còn mang theo vài phần cực kỳ hâm mộ.
Tiểu thư Ngũ gia các nàng chỉ trong một đêm, trời long đất lở, đều là do nữ nhân này ban tặng, cái này khiến nàng có thể nào không hận.
Mộc Tịch Bắc cũng không giận: Đoạt được chính là bản lãnh, nghe nói Ngự Sử phu nhân vừa mới thủ tiết, nếu như có bản lĩnh này thì cứ lấy ra.
Sắc mặt của Ngũ Ái Oánh hơi trắng bệch, những ngày này, bà mẹ chồng nghe đến lời đồn trên phố, liền nhận định là nàng hại chết Lưu ngự sử, những ngày này nàng sống thật đúng là nước sôi lửa bỏng, khổ mà không nói nên lời.
Cho dù ngươi được tâm ý của Thái tử thì sao, Thái tử ngay cả một cái danh phận cũng chưa từng cho ngươi, nói cho cùng cũng chỉ là cái đồ chơi thôi. Ngũ Ái Oánh câu câu đâm tâm, các tiểu thư khác của Ngũ gia đứng ở một bên, sắc mặt đều không tốt lắm, lại rất vui vẻ khi có người chế nhạo Mộc Tịch Bắc.
Nhưng phải biết hiện tại Thái Tử Phi là Lục muội muội ta, thật sự là không biết người nào đó đến cùng dựa vào cái gì mà vênh váo tự đắc.
Người nói lời này là Ngũ Vấn Hinh, khóe mắt hơi hất lên, mang theo vài phần lỗ mãng, dường như còn đang dùng Ngũ Thạch Tán.
Mọi người nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt đều mang theo ghen ghét và cười trên nỗi đau của người khác, so với Thái Tử Phi chính quy bị vứt bỏ, thì một nữ tử xuất thân thứ nữ, lại có thể khiến cho Thái tử vì nàng, mà ngay trước mặt mọi người khiêu chiến với Hoàng đế, càng làm các nàng ghen ghét hơn.
Bởi vì ở trong lòng các nàng, Ngũ gia là cao không thể chạm, cho nên người Ngũ gia trúng tuyển chức Thái Tử Phi là chuyện đương nhiên, cho dù trong lòng ghen ghét không phục, thế nhưng nhiều năm qua cũng đã dần dần quen thuộc, thói quen thành đương nhiên, cho nên sẽ không có ai cảm thấy có gì không đúng.
Chính là hiện giờ một cái thứ nữ, lại làm cho Thái tử ngay tại chỗ cự tuyệt nữ tử Ngũ gia, điều này khiến mấy nữ tử thân phận thậm chí cao hơn so với Mộc Tịch Bắc từng người rục rịch ngóc đầu dậy, lại càng tràn đầy ghen ghét với Mộc Tịch Bắc.
Rõ ràng là Ngũ gia các ngươi đến khiêu khích, bây giờ lại nói người khác vênh váo tự đắc, thật sự là không thể nói lý. Triệu Loan Kính cau mày mở miệng nói, mà nữ tử ngồi ở bàn bên này phần lớn là phái của Mộc Chính Đức, cũng nhao nhao phụ họa theo.
Hai nhóm người ngươi một lời ta một câu làm ầm ĩ lên, Ngũ Lưu Ly từ đầu đến cuối không có lên tiếng, thế nhưng ngay lúc mọi người đang cãi lộn, lại đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: Ngươi xem, hắn mặc dù vì ngươi cự tuyệt ta, nhưng ngươi lại trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, trong mắt lóe lên một vòng ý cười: Mục tiêu công kích dù sao cũng tốt hơn so với không có tiếng tăm gì, ít nhất mỗi người đều biết ta là ai, nhưng mà người bên ngoài lại chỉ biết ngươi là một tiểu thư bên trong Ngũ gia, căn bản cũng không biết ngươi là ai.
Sắc mặt của Ngũ Lưu Ly tái đi, thoáng rũ xuống con ngươi, xác thực, những nữ tử Ngũ gia nghi thái vạn phương, thế nhưng lại ít có người nhớ kỹ tên của các nàng, phần lớn là sẽ lấy mấy tiểu thư Ngũ gia đến xưng hô, thế nhưng Mộc Tịch Bắc lại chưa từng làm người ta quên, nàng là Ngũ tiểu thư thứ xuất của Tướng phủ, Mộc Tịch Bắc!
Ngũ Lưu Ly nâng lên con ngươi, cười nhìn về phía nữ tử trang điểm lộng lẫy mở miệng nói: Ngươi tin hay không cuối cùng hắn nhất định sẽ yêu ta, cũng nhất định sẽ lựa chọn ta.
Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi, môi mỏng hé mở: Vậy ta đây rửa mắt mong chờ.
Ngũ Lưu Ly nhìn Mộc Tịch Bắc ánh mắt hết sức phức tạp, nàng chưa từng gặp qua một nữ tử như vậy, nhìn không thấu đoán không ra, tâm tư linh lung, thủ đoạn độc ác, dung mạo song tuyệt, trọng yếu nhất chính là, trên người nàng có một loại mị lực khiến cho người ta hận không thể đem hết thảy đều nâng đến trước mặt nàng, thành kính cúng bái cùng thần phục, cứ tựa như hoa anh túc, nguyện chìm đắm không cách nào cứu rỗi.
Thái tử tới. Thái tử tới... Ngươi nói Thái tử là tới tìm ai. Nữ tử Ngũ gia và nữ tử ngồi cùng bàn tròn với Mộc Tịch Bắc theo câu nói kia, đình chỉ cãi lộn, dời đi ánh mắt.
Đương nhiên là đến tìm Thái Tử Phi, thời gian trọng yếu như vậy, ngươi cho rằng Thái tử là người không biết xấu hổ? Ngũ Ái Oánh bởi vì gần đây bị đả kích mà ngôn từ trở nên rất bén nhọn.
Nhưng lời nàng ta nói xác thực cũng có vài phần đạo lý, nếu như đương triều Thái tử vứt bỏ Thái Tử Phi không màng tới, lại ở trước mặt mọi người ân cần hỏi han một nữ tử khác, cái này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị thiên hạ bách tính lên án?
Ta thấy là đến tìm Vĩnh Dạ quận chúa, phải biết rằng, Thái tử ở trên đại điện đều chịu cự tuyệt Thái Tử Phi, như thế nào lại sợ loại trường hợp này mà phủ nhận? Lại một người mở miệng.
Mọi người nhất thời nín thở nhìn chăm chú, ánh mắt đều rơi vào trên người Ân Cửu Dạ đang từ nơi không xa đi tới, Ân Cửu Dạ một thân trường bào nguyệt lam hiếm thấy, tơ vàng ngân tuyến gợi lên đường viền tinh tế, ống tay áo cổ áo đều lật ra bên ngoài, phía trên là họa tiết không biết tên.
Trước ngực là một con Kỳ Lân màu trắng bạc, hai con mắt lửa đỏ, rực rỡ lấp lánh.
Làn da nam tử rất trắng, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, quanh thân khí chất băng lãnh lại yên lặng, tựa như trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng lại, một đôi mắt đen giống như cửu thiên Huyền Nguyệt, trong đen lạnh đều là ánh sáng lạnh lẽo.
Trong tay Ân Cửu Dạ cầm một kiện áo choàng màu tuyết trắng, phía trên là hoa cỏ màu bạc tuyết trắng, rất mỏng, lại rất tinh xảo, nam tử đi thẳng đến chỗ Mộc Tịch Bắc, sắc mặt có chút âm trầm.
Mộc Tịch Bắc giật mình trong lòng, dường như biết hắn đến làm gì, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Y phục trên người là năm nay mới làm, ở Đế đô người trong nhà quan lại đều lưu hành, Thiên Tàm Ti phối hợp với băng ti chế ra, vô cùng mát mẻ.
Bên trong vạt áo là áo trễ ngực, chỉ là không giống với kiểu áo trễ ngực bảo thủ cũ ở Tây La, váy này dùng phong cách Nam Kiều truyền tới, nâng bộ ngực nữ tử đến tròn trịa, cực kì đầy đặn, mơ hồ có thể nhìn thấy khe rãnh cực sâu, hai sa mỏng trên cánh tay càng phụ trợ băng cơ ngọc cốt, như ẩn như hiện, làm cho người ta phun máu.
Phóng tầm mắt nhìn tới, hôm nay không ít nữ tử đều chỉ mặc kiểu y phục này, có điều kiểu cúp ngực này của Mộc Tịch Bắc xem như kiểu cao ngực, nhưng có không ít nữ tử lại chọn dùng kiểu dáng thấp ngực, vô cùng gợi cảm xinh đẹp.
Ân Cửu Dạ mặt lạnh đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, đưa tay liền quàng áo choàng vào trên người Mộc Tịch Bắc, mím chặt đôi môi, nhìn cũng không nhìn người bên ngoài.
Ngũ Lưu Ly siết chặt nắm đấm trong tay, từ trước tới giờ chưa từng có ai hoàn toàn làm lơ nàng như thế, rất tốt, Ân Cửu Sanh, một ngày nào đó ngươi sẽ yêu ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi yêu ta!
Chúng nữ Ngũ gia sắc mặt có chút khó coi, cho dù bây giờ thanh danh của các nàng đã hỏng rồi, thế nhưng bằng vào bề ngoài của các nàng, có nam nhân nào không từng si mê các nàng, nhưng Lục hoàng tử lại rất được, bọn nữ tử các nàng đứng chung một chỗ, nhưng lại không hề chiếm được một ánh mắt của hắn!
Lần sau không được phép. Ân Cửu Dạ trầm giọng nhìn Mộc Tịch Bắc chu miệng nhỏ, nhịn xuống xúc động muốn âu yếm.
Từ sau lần Mộc Tịch Bắc biểu diễn một điệu múa kia, thì thời khắc đều hấp dẫn vô số ánh mắt của nam nhân, điều này khiến hắn hận không thể móc hết tất cả tròng mắt của những người kia, hôm nay, từ lúc Bắc Bắc của hắn đi vào yến hội, tròng mắt của những nam nhân kia hận không thể rơi ra, hắn rõ ràng trông thấy bọn hắn nhấp nhô hầu kết, cơn tức trong đầu càng vượng, một tay cầm chiếc đũa đập vào trên mặt bàn, hắn liền cấp tốc chạy tới đây tìm vật nhỏ của hắn.
Nhìn cảnh xuân mơ hồ có thể thấy được đang lớn dần trước ngực, hắn chỉ cảm thấy phổi đều muốn nổ tung.
Mộc Tịch Bắc ngoan ngoãn gật đầu, cái này nếu như dám không đáp ứng, có trời mới biết nam nhân này sẽ làm ra chuyện gì.
Mắt đen của Ân Cửu Dạ nhìn thật sâu Mộc Tịch Bắc một cái, lúc này mới quay người rời đi, Ngũ Lưu Ly theo sát một bước, mở miệng gọi: Thái tử điện hạ.
Ân Cửu Dạ dừng bước lại, ngoái đầu nhìn về phía nữ tử vừa mở miệng, con ngươi đen nhánh rơi vào trên người Ngũ Lưu Ly, Ngũ Lưu Ly chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, nàng nghĩ, không ai có thể đào thoát khỏi mắt đen của nam tử này.
Ân Cửu Dạ từng câu từng chữ mở miệng nói: Ta sẽ không lấy ngươi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Con mắt của ta hôm nay sưng như cái gì ấy... Ta có mấy tầng mắt hai mí, sưng lên đến nỗi mấy tầng liền biến thành một tầng to lớn... Thần kỳ không... Ta lại thiếu chữ. Ta sám hối a. Đậu má ~ Càng ngày càng chậm
/325
|