Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 208 - Chương 145: Xung Quan Giận Dữ

/325


Sắc mặt của Ngũ Lưu Ly có chút tái nhợt, nhưng chỉ rủ xuống con ngươi không có mở miệng.

Ân Cửu Dạ lại không yên tâm liếc nhìn Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên, lúc này mới quay người rời đi.

Ngũ Lưu Ly ngước mắt nhìn về phía bóng lưng nam tử, nhẹ giọng nói: Ngươi nhất định sẽ cưới ta.

Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Ngũ Lưu Ly, ánh mắt tĩnh mịch, cười như không cười, không có mở miệng.

Không khí xung quanh nhất thời có chút quỷ dị, nhưng bởi vì sự chắc chắn của Ngũ Lưu Ly, nên cũng không có ai dám mở miệng chế giễu, cũng có người dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc thân khoác áo choàng, không biết suy nghĩ cái gì.

Mọi người lại ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện phiếm, chỉ là đều tránh đi đề tài này.

Không bao lâu, liền có nha hoàn lại đây, ở bên tai Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng nói: Vĩnh Dạ quận chúa, Vương phi mời ngài đi qua.

Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, Bắc Bang công chúa? Nàng đã có một đoạn thời gian không liên hệ với Bắc Bang công chúa, trong thời gian đó Bắc Bang công chúa cũng từng phái người đi tìm nàng, cầu cứu nàng, nhưng nàng lại không để ý tới, dựa theo suy đoán của nàng, đáng lẽ Bắc Bang công chúa sớm đã bị Ngũ Thanh Thanh giải quyết, chỉ là cho tới bây giờ vẫn còn sống rất tốt, thật sự là có chút không thể tưởng tượng, làm nàng rửa mắt mà nhìn.

Mộc Tịch Bắc không biết là, sỡ dĩ Bắc Bang công chúa vẫn còn sống, là bởi vì An Nguyệt Hằng âm thầm trợ giúp, cho nên mới có thể sống tới hôm nay.

Đi thôi. Mộc Tịch Bắc gật đầu với người trên bàn, liền đứng dậy rời khỏi ghế xoay người đi theo bước chân nha hoàn.

Dưới cái nhìn của Mộc Tịch Bắc, Bắc Bang công chúa tìm nàng thật ra cũng hợp tình hợp lí, đại khái là muốn chất vấn mình vì sao đột nhiên không để ý tới nàng ta cũng không chịu giúp nàng ta, đã lâu không gặp được mình, không chiếm được tin tức của mình, cho nên hôm nay mình xuất hiện tại Nhiếp Chính Vương phủ, nàng ta mới có thể vội vàng phái người đến mời mình đi qua.

Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc theo nha hoàn xuyên qua hành lang gấp khúc, đi qua cầu đá nhỏ, liền nhìn thấy một khu vườn.

Trong vườn nở đầy hoa đỗ quyên màu đỏ hừng hực khí thế, dưới ánh nắng chói chang của mùa hạ, từ xa đã có thể nhìn thấy một vùng lửa đỏ rộng lớn.

Vĩnh Dạ quận chúa, mời đi bên này. Nha hoàn kia mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nha hoàn một đường theo Mộc Tịch Bắc đi đến vườn sau, đưa Mộc Tịch Bắc đến trước cửa, liền cáo lui.

Cái này khiến trong lòng Mộc Tịch Bắc sinh ra một tia do dự, nếu như bình thường, nha hoàn này hẳn nên ở ngoài cửa bẩm báo Bắc Bang công chúa là mình đã tới, sau đó nhận được sự đồng ý, mới để cho mình đi vào, nhưng ngoài cửa này không có lấy một nha hoàn không nói, mà ngay cả nha hoàn kia cũng vội vàng cáo lui, việc này thật sự là rất kỳ quặc.

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, đi vào, bên ngoài đại sảnh không có một bóng người, Mộc Tịch Bắc đi sang bên trái hai bước, lại nhìn thấy Bắc Bang công chúa trên ngực cắm một cây trâm cài, trên hoa phục màu quýt nở rộ một đóa hoa màu đỏ cực lớn.

Đến gần hai bước, nhìn kỹ lại, Bắc Bang công chúa sắc mặt tái nhợt, trên sàn nhà trong phòng dường như có phát sinh dấu vết đánh nhau, mà cây trâm cài cắm ở ngực không phải cái khác, chính là một cây nằm trong bộ trang sức Hồng Mã Não mà Thái hậu đã ban thưởng trước đó!

Trâm cài đỏ máu đâm vào ngực dài khoảng một tấc, máu ở ngực đã hiện ra màu đỏ sậm, hơi hơi phát tím.

Y như suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc, ở loại thời điểm nhân tang tịnh hoạch ( bắt được cả nhân chứng lẫn vật chứng), cửa đột nhiên mở ra, người tiến vào trực tiếp hô lên: Công chúa, lần này thuộc hạ đi sứ Tây La, nhận sự uỷ thác của Tam hoàng tử, đến đây thăm công chúa.

Mộc Tịch Bắc ngoái nhìn, đúng lúc đối diện người tới.

Người tới hình như là sứ giả Bắc Bang, cũng là một thân lăng la nhưng mặc trên người hắn lại có một phong cách khác, nhiều hơn phân thô kệch cùng hào khí.

Sứ giả Bắc Bang nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, đầu tiên là nhíu mày, tựa như kinh ngạc tại sao nàng lại ở chỗ này, sau đó ánh mắt liền lướt qua Mộc Tịch Bắc, rơi vào trên thi thể Bắc Bang công chúa nằm trên mặt đất sau lưng Mộc Tịch Bắc.

Sau đó cũng không để ý tới Mộc Tịch Bắc, trực tiếp bước nhanh đi đến bên cạnh Bắc Bang công chúa, cúi xuống xem xét Bắc Bang công chúa, sau đó lại nhìn thoáng qua Mộc Tịch Bắc luôn an tĩnh đứng ở một bên không chút hoảng loạn, vươn ngón tay ra, mang theo vài phần run rẩy thăm dò hơi thở của Bắc Bang công chúa, sau đó đột nhiên thu tay về.

Người đâu mau tới! Bắt nữ tử này lại cho ta! Mưu sát Bắc Bang công chúa ta, ta nhất định phải hồi báo Thánh thượng, để Hoàng đế bệ hạ Tây La cho Bắc Bang ta một công đạo! Sứ giả Bắc Bang trợn tròn hai mắt, dường như cực kì đau khổ về cái chết bi thảm của Bắc Bang công chúa.

Không cần bắt, các ngươi nhiều người như vậy, ta cũng không biết võ công, chạy không thoát. Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng, làm người sứ giả kia sững sờ.

Sứ giả không để ý đến Mộc Tịch Bắc, sai người đặt Bắc Bang công chúa ở trên cáng, nâng đến thọ yến.

Mộc Tịch Bắc an tĩnh đi theo sau lưng sứ giả Bắc Bang, rũ mắt lẳng lặng suy tư nguyên do mọi chuyện.

Bắc Bang công chúa làm sao đang êm đẹp lại chết được, người giết chết nàng giá họa cho mình là ai, mục đích lại là cái gì?

Đi, tấu với Hoàng đế bệ hạ, mời Hoàng đế bệ hạ đến đấy, ta muốn xin Hoàng đế bệ hạ Tây La cho ta một cách giải quyết, cho Bắc Bang chúng ta một lời giải thích. Trong giọng nói của sứ giả Bắc Bang mang theo một phân kiệt ngạo đặc thù.

Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ rũ mắt suy nghĩ sâu xa, cảnh tượng vừa rồi thật sự là quá nhanh, còn chưa kịp cẩn thận xem xét, hiện trường đã bị phá hư mất, nhất thời không thể tìm thấy chứng cứ gì chứng minh mình trong sạch.

Mộc Tịch Bắc tạm thời không có suy nghĩ làm sao để chứng minh trong sạch của mình, mà là đặt tâm tư ở trên mục đích của người hãm hại mình, phải biết rằng, người bị giết cũng không phải một người tùy tiện, mà là Bắc Bang công chúa, đây là một người tuyệt đối mẫn cảm, nếu nàng ta xảy ra chuyện, sự tình nhất định sẽ không đơn giản như thế.

Không bao lâu, liền về tới Thược Dược Viên, thược dược phủ khắp cùng màu đỏ vui mừng tạo thành một buổi thọ yến long trọng phồn hoa.

Hàn Quốc phu nhân cũng chính là mẫu thân của An Nguyệt Hằng đã xuất hiện, một thân hoa phục màu đỏ thẫm tay áo rộng rãi, phía trên điểm xuyết châu ngọc nhỏ vụn, vô cùng bắt mắt, phối với sợi tơ màu sắc sặc sỡ ngang dọc xen kẽ tường văn bảy màu, tinh xảo dị thường.

Ngồi dưới Hàn Quốc phu nhân một bên là An Nguyệt Hằng, một bên là vị trí trống, đại khái là lưu lại cho Bắc Bang công chúa, xuống chút nữa là Ngũ Thanh Thanh cùng một ít Trắc Phi và thị thiếp, phần lớn là nói tốt cho mình và lấy lòng Hàn Quốc phu nhân, khiến tươi cười trên mặt Hàn Quốc phu nhân cực kì thoải mái.

Nhiếp Chính Vương đại nhân. Tên sứ giả kia từ xa đã gọi tên An Nguyệt Hằng, dẫn tới mọi người đều ghé mắt nhìn sang.

Nhìn thấy phía sau sứ giả đang nâng một cái cáng, phía trên còn phủ kín vải trắng, sắc mặt Hàn Quốc phu nhân trầm xuống trước nhất, hôm nay là thọ thần của mình, nhưng tên sứ giả Bắc Bang này lại sai người khiêng đến một cỗ thi thể, đây là chuyện đen đủi cỡ nào.

Tuy nhiên Hàn Quốc phu nhân thấy con trai mình đang ở phía dưới, ngược lại cũng không giành mở miệng trước, chỉ là vẻ mặt và trong ánh mắt không chút nào che dấu bà đang không vui.

An Nguyệt Hằng dẫn đầu đứng dậy, đi đến trước mặt sứ giả Bắc Bang mở miệng nói: Không biết La Bố sứ giả đây là ý gì?

Mọi người cũng rối rít đứng lên quan sát, đương nhiên, cũng không có người coi nhẹ Mộc Tịch Bắc đi theo sau lưng La Bố sứ giả, Ân Cửu Dạ càng là nhăn mày lại, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo hỏi thăm.

Vị được xưng là La Bố sứ giả, khoát tay với thuộc hạ sau lưng, vải trắng trên cáng liền bị kéo xuống, mọi người nhìn lại, lập tức hít sâu một hơi, người nằm trên cáng cũng không phải ai khác, mà là Bắc Bang công chúa, cũng chính là Nhiếp Chính Vương phi!

Ta ngược lại muốn hỏi Vương gia một chút, vì sao công chúa điện hạ tôn quý của Bắc Bang ta lại chết ở Vương phủ, còn xin Vương gia cho ra một cái công đạo, bằng không ta không cách nào về phục mệnh với Hoàng đế bệ hạ cao quý của Bắc Bang ta. Người sứ giả kia thái độ rất kiên quyết.

An Nguyệt Hằng đi qua tra xét Bắc Bang công chúa trên cáng một phen, cuối cùng nói với La Bố sứ giả: Không biết có thể xin La Bố sứ giả kể lại tình hình lúc đó được không.

An Nguyệt Hằng lời này vừa rơi xuống, liền truyền đến tiếng nói của thái giám: Hoàng Thượng giá lâm!

Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Mọi người rối rít hành lễ vấn an Hoàng đế.

Hoàng đế lại trực tiếp đi tới bên cạnh cáng nhìn Bắc Bang công chúa đã tắc thở, cau mày mở miệng nói: Ai có thể nói cho trẫm đây là có chuyện gì?

La Bố sứ giả mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ, lúc bổn sứ đến viện của công chúa muốn truyền đạt lời hỏi thăm của Hoàng đế bệ hạ Bắc Bang ta với công chúa, lại phát hiện trong viện của công chúa không có lấy một bóng người, ngay cả một nha hoàn cũng không có, thế là bổn sứ liền đẩy cửa đi vào, kết quả lại phát hiện trong phòng chỉ có nữ tử này ở đó, mà công chúa điện hạ tôn quý của chúng ta lại... Lại là cưỡi hạc đi tây!

( Cưỡi hạc đi tây: Nghĩa là chết, đây là cách nói người chết rồi cưỡi hạc bay về tây thiên)

Mọi người nghe nói xong, ánh mắt đều dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc.

Hoàng đế cũng cau mày nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, dường như đang do dự sao Mộc Tịch Bắc luôn chọc phải phiền phức, quả thật không phải đèn đã cạn dầu, có điều ở trong mắt Hoàng đế, ấn tượng với Mộc Tịch Bắc từ lâu đã đổi mới, sau khi thông qua điều tra, Hoàng đế cho rằng, Mộc Tịch Bắc tuyệt đối là một nữ tử tâm kế thâm trầm, mặc dù không so được với Mộc Chính Đức, nhưng nhất quyết không thể lưu.

Mộc Tịch Bắc, đây là có chuyện gì? Vì sao ngươi lại ở trong phòng kia? Hoàng đế mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc vẻ mặt bình tĩnh, một đôi mắt thanh tịnh tựa như một vũng sơn tuyền, sạch sẽ không nhiễm một tia bụi bặm.

Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần nữ vốn là ngồi xuống trong bữa tiệc, sau đó có một tỳ nữ đến nói với thần nữ, Vương phi muốn gặp thần nữ, thần nữ liền một đường đi theo tỳ nữ, đến viện của Vương phi, sau đó tỳ nữ kia liền rời đi trước, thần nữ thấy trong viện không có một ai, liền đẩy cửa đi vào, khi đó Nhiếp Chính Vương phi đã chết, cả người nằm trên mặt đất, thần nữ đang muốn đến xem xét, thì lúc này, Bắc Bang sứ giả liền đẩy cửa đi vào, cho nên liền hoài nghi thần nữ là hung thủ.

Ánh mắt của An Nguyệt Hằng cũng rơi vào trên người nữ tử, cho dù ở trong loại trường hợp này, cũng không thấy nàng có một tia hoảng loạn, cả người không chút hoang mang, vẫn trầm ổn như cũ, tự dưng làm cho tâm người ta đều tĩnh lặng lại.

An Nguyệt Hằng nghĩ, hắn là thật yêu một nữ tử như vậy, như là chìm đắm, đoán không ra, xem không hiểu, cho dù là hắn, cũng chưa từng thấy rõ nàng suy nghĩ cái gì, lại muốn cái gì, nhưng điều mà hắn nhìn thấy đều là nàng tài mạo vô song, là nàng kỳ mưu trí tuệ, là nàng quả quyết tàn nhẫn, chính hắn cũng không biết, hắn lại là có thể nhớ rõ mỗi một nháy mắt khi ở cùng với nàng.

Cho dù dường như nàng chưa bao giờ đặt hắn ở trong lòng, thậm chí bản thân lấy chủy thủ vì nàng tự sát, nàng đều chưa từng động dung, đây càng khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn, một nữ tử như vậy, giống hoa anh túc, nàng tàn nhẫn nàng vô tình nàng ngoan lệ, lại khiến cho hắn lâm sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế, không ai biết, rất nhiều thời điểm hắn đều sẽ sinh ra một loại xúc động, chỉ cần có thể đạt được một nụ cười của nàng, hắn thậm chí không tiếc huy kiếm chặt đứt thế lực trong tay mình. Thành toàn tâm nguyện thắng lợi của nàng, chỉ vì một nụ cười xinh đẹp ấy, như nụ hoa chớm nở, mưa rào mới ngừng.

Nhưng cũng may hắn còn lý trí, nhiều năm ẩn nhẫn cùng mưu tính như vậy, cuối cùng cũng không khiến hắn thật sự vì một nữ tử mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, nhưng ngẫm lại hiện giờ, nàng đang liều mạng hủy đi thế lực trong tay của mình, nhưng mà hắn vẫn nghĩ nếu một ngày kia mình đăng cơ đế vị, nhất định phải lập nàng làm hậu, cho nên hắn mới có thể ném Ngũ gia ra ngoài, để nàng giải quyết hết Ngũ gia.

Có đôi khi, chính hắn đều cảm thấy mình bị điên rồi, nhưng cũng may những điều này không có ai biết, đây là bí mật trong đáy lòng hắn, hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ lần đầu tiên nàng nói cho hắn biết nàng cũng muốn thiên hạ này, hoặc là thời điểm nhất vũ kinh hồng, lại hoặc là cặp mắt giống như đã từng quen biết kia, hắn cũng không biết, chỉ là khi hắn bắt đầu lấy lại tinh thần, nàng cũng đã đi vào tâm lý của hắn rồi.

Hoàng đế nghe Mộc Tịch Bắc nói, dường như cũng cảm thấy hợp lý, thế là lại nói: Nha hoàn kia đâu? Còn nhớ rõ là bộ dáng gì không? Còn có nha hoàn trong viện Vương phi đều đi nơi nào, Nhiếp Chính Vương phủ chẳng lẽ không có quy củ như thế sao!

An Nguyệt Hằng cau mày phân phó gã sai vặt sau lưng, đi tập hợp tất cả nha hoàn trong phủ lại.

Sau đó nhẹ giọng mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: Vĩnh Dạ quận chúa, quận chúa nhìn một cái, nơi này có người đến tìm quận chúa không?

Mộc Tịch Bắc nhìn lướt qua An Nguyệt Hằng, sau đó ánh mắt rơi vào trên người đám tỳ nữ, nhìn kỹ, liền nhận ra người tỳ nữ kia, Mộc Tịch Bắc gọi nàng ta lên, là một tỳ nữ trang phục màu hồng hoa sen, lớn lên cũng khá xinh đẹp.

Ngươi là nha hoàn bên cạnh Vương phi? Hoàng đế mở miệng hỏi nha hoàn kia.

Nô tỳ... Nô tỳ cũng không phải nha hoàn bên cạnh Vương phi. Mà là nhất đẳng nha hoàn ở sau bếp, chỉ là gặp Hồng Mai tỷ tỷ bên người Vương phi, sai nô tỳ lúc dâng đồ ăn lên thì truyền lời thay Vương phi, mời Vĩnh Dạ quận chúa đi qua một chuyến. Nha hoàn kia có vẻ rất thấp thỏm.

Sai ngươi truyền lời vì sao ngươi lại tự mình dẫn người đi? Hoàng đế lại mở miệng hỏi.

Nô tỳ mới đầu cũng chỉ nghĩ là truyền một lời là được, nhưng nghĩ lại hôm nay là ngày mừng của Lão phu nhân, nô tỳ đi làm việc cho chủ mẫu, có lẽ cũng có thể được chút tiền thưởng, lúc này mới động tâm tư tự mình dẫn đường, còn nữa nếu không có người dẫn đường, Vĩnh Dạ quận chúa cũng chưa chắc biết đường, nếu như chậm trễ chuyện của chủ mẫu, nô tỳ không thể đảm đương nổi, cho nên vô luận là vì loại nào, đều phải đích thân dẫn đường. Nha hoàn kia nói chuyện dần dần cũng rõ ràng hơn.

Hoàng đế gật gật đầu, lý do này xác thực không có gì có thể bắt bẻ.

Chỉ nghe nha hoàn kia nói tiếp: Nô tỳ dẫn Vĩnh Dạ quận chúa tới viện xong, vốn là muốn tìm người lấy tiền thưởng, thế nhưng nhìn thấy trong viện trống rỗng không một bóng người, nô tỳ có hơi sợ, liền vội vội vàng vàng rời đi.

Ai là Hồng Mai? Hoàng đế mở miệng lần nữa.

Một tỳ nữ thân mặc trang phục màu đỏ lập tức quỳ xuống: Là nô tỳ là nô tỳ. Nô tỳ là phụng mệnh của chủ tử mới kêu nha đầu Xuân nhi đi thông tri Vĩnh Dạ quận chúa, đợi đến lúc nô tỳ làm xong việc, lần nữa trở lại sân viện, chủ mẫu liền bảo bọn nô tỳ lui ra hết, không cho phép quấy rầy, Bệ hạ có thể hỏi những nha hoàn trông coi khác, nô tỳ câu câu là thật.

Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi cười cười, đây thật đúng là đẩy sạch sẽ.

Ơ, cây trâm kia không phải ở thọ yến của Thái tử, Thái hậu ban thưởng cho Vĩnh Dạ quận chúa à. Ngũ Ái Oánh mắt sắc, sau khi đánh giá Bắc Bang công chúa một phen, lại phát giác cây trâm trên ngực cực kì quen mắt.

Mọi người lại nhìn lại, quả nhiên, nhất thời nghị luận ầm ĩ, Mộc Tịch Bắc mắt sắc tĩnh mịch, bộ trang sức này mình chưa từng động vào, vì một bộ đỏ chót bình thường mang thật sự có chút dễ thấy, cho nên lúc đó trở lại Tướng phủ, Mộc Tịch Bắc liền để Thanh Từ cất đi.

Nhưng bây giờ cây trâm này lại xuất hiện ở đây, thật sự là có chút không thể tưởng tượng, không cần nghĩ, nhất định là có người đã trộm cây trâm của mình ra ngoài, chỉ là người kia là ai? Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc quét một vòng trên người Thanh Quốc công chúa và Mộc Hải Dung.

Mộc Tịch Bắc, vì sao cây trâm của ngươi lại thành hung khí! Hoàng đế mở miệng lần nữa, đảo qua mấy lần tâm tư, Hoàng đế đã có dự định mới.

Ông ta dự định giả vờ giải vây cho Mộc Tịch Bắc, nhưng cuối cùng lại không có cách nào chứng minh Mộc Tịch Bắc trong sạch, vừa có thể khiến Mộc Tịch Bắc bị Bắc Bang mang đi, vừa không bị Mộc Chính Đức lấy ra lý do từ chối.

Làm như vậy, đã có thể chặt đứt liên hệ giữa Ân Cửu Dạ và Tướng phủ, khiến Ân Cửu Dạ không thể ở bên Mộc Tịch Bắc, lại có thể giải quyết triệt để một nữ nhi tinh thông tính kế của Mộc Chính Đức, khiến cho Mộc Chính Đức nguyên khí đại thương.

Hơn nữa nếu chứng thực tội danh của Mộc Tịch Bắc, chắc hẳn Bắc Bang sẽ không từ bỏ ý đồ, cứ như vậy, lại có thêm một thế lực có thể kiềm chế Mộc Chính Đức, cớ sao mà không làm?

Cho nên hiện tại Hoàng đế căn bản cũng không muốn trợ giúp Mộc Tịch Bắc giải vây, cho dù Mộc Tịch Bắc có thể tìm ra một chút chứng cứ nhỏ xíu, nhưng chỉ cần không đủ để thuyết phục tất cả mọi người, ông ta sẽ không thừa nhận cùng đồng ý.

Mộc Tịch Bắc cười nói: Có lẽ là giữ không cẩn thận, làm mất rồi.

Hoàng đế nhìn thấy Mộc Tịch Bắc trả lời bâng quơ nhẹ nhàng, nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào, mà lúc này, La Bố sứ giả Bắc Bang lại mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ, bổn sứ nghe nói, cây trâm này là Thái hậu Tây La tặng cho, làm sao có thể tuỳ tiện làm mất, cho nên bổn sứ cho rằng, Vĩnh Dạ quận chúa chính là hung thủ sát hại công chúa tôn quý của Bắc Bang ta.

Cái này... Thần sắc của Hoàng đế dường như hơi khó xử cùng do dự, ánh mắt quét qua Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối đều an tĩnh đứng ở một bên.

Thái hậu nương nương giá lâm. Một tiếng kêu bén nhọn lại lần nữa truyền đến, Thái hậu nương nương cũng không biết làm sao lại xuất hiện ở trong Nhiếp Chính Vương phủ này.

Mọi người ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh Thái hậu có một thiếu niên áo bào màu trắng bạc, quần áo lộng lẫy, mang theo vài phần tinh linh đáng yêu, cười lên còn có hai cái lúm đồng tiền, gương mặt không góc cạnh rõ ràng giống như rất nhiều nam tử trưởng thành khác, ngược lại có hơi đầy đặn, làm cho cả người thoạt nhìn vô cùng nhu hòa.

Mọi người tham kiến Thái hậu xong, nam tử áo bào ngân bạch lập tức mở miệng nói: Tỷ tỷ có phải quên rồi không, cây trâm này không phải ở lần trước lúc tìm tỷ tỷ chơi bị ta cầm đi rồi sao? Cây trâm ở chỗ tỷ tỷ hẳn là có bốn cái, bị ta lấy đi một cái, hẳn là còn lại ba cái, nhưng nghe tổ mẫu nói, lúc trước chế tạo, còn dư ra một cái, mà vừa vặn chính là, cây kia không bao lâu liền vứt đi, cho nên La Bố sứ giả, tỷ tỷ của ta mới không phải hung thủ đâu.

Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Mạc Ly ánh mắt ôn nhu một chút, đứa bé này bây giờ khắp nơi đều đang bảo hộ chính mình, mặc dù không biết về sau có mục đích gì không, nhưng tại thời khắc này, nàng lại nguyện ý tin tưởng những cảm tình này là thuần khiết, chân thực.

Ân Mạc Ly nói, từ trong ngực lấy ra một cây trâm huyết hồng mã não, chìa ra cho sứ giả xem, xác thực cùng một loại với cây trên ngực Bắc Bang công chúa, trong lúc nhất thời nhíu mày.

Ân Mạc Ly tiếp tục nói: Bộ trang sức này là của hồi môn của tổ mẫu, cho nên cây nào là đồ trang sức chân chính, cây nào là phỏng chế theo, tổ mẫu chỉ cần liếc một cái liền có thể nhìn ra được.

Nói xong, Ân Mạc Ly đem cây trâm trong tay cho Thái hậu, Thái hậu rất có thâm ý nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu nói: Xác thực, cái này mới thật sự là của hồi môn, chắc hẳn cây trên người Bắc Bang công chúa, là có người mô phỏng theo.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày, Thái hậu vậy mà chịu giúp nàng nói chuyện, đây thật đúng là hiếm lạ.

La Bố sứ giả cau mày nhìn nửa ngày, sau đó liền cười rồi rút ra cây trâm cắm ở trên ngực Bắc Bang công chúa, cầm một cái khăn lụa, lau khô vết máu phía trên, sau đó từ trong tay Thái hậu lấy đi cây trâm mà Ân Mạc Ly mới đưa ra.

Đưa lưng về phía mọi người, đặt ở sau lưng đảo một hồi, sau đó lần nữa lấy ra nói với Thái hậu: Xin hỏi Thái hậu nương nương, trong hai cây này cây nào là của hồi môn của ngài?

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc trở nên tĩnh mịch, Thái hậu trước đó chịu giúp mình, là bởi vì không muốn phá hủy hình tượng của Ân Mạc Ly, mới có thể mở miệng thừa nhận giúp mình một chút, thế nhưng bây giờ người sứ giả này đem hai cây trâm tráo đổi với nhau, sợ là cho dù Thái hậu biết được cây nào là thật, cũng sẽ cố ý chọn sai.

Không cần phải nói, Thái hậu cùng Hoàng đế giống nhau, thậm chí so với Hoàng đế còn nghĩ xa hơn, bởi vì Thái hậu đã tận mắt nhìn thấy Mộc Tịch Bắc dữ tợn và đáng sợ, lại càng lãnh hội qua thủ đoạn cùng tâm kế của Mộc Tịch Bắc, cho nên chắc hẳn sẽ rất vui vẻ mượn cơ hội này để diệt trừ nàng.

Trước đó chẳng qua là vì tâm nguyện của tôn nhi mình, bây giờ thì có thể giả bộ như mình thật không cẩn thận chọn sai, làm như mình là thật sự không phân rõ cây nào là cây trâm hồi môn, như vậy Ân Mạc Ly cũng không thể trách tội bà.

Trong lòng Thái hậu đã định chủ ý, lần này Mộc Tịch Bắc có hiềm nghi giết chết Bắc Bang công chúa, bà nhất định sẽ giúp đỡ để cho Bắc Bang mang người đi, kiên quyết không thể để cho Mộc Tịch Bắc ở lại Tây La, càng không thể để Mộc Tịch Bắc và Lục hoàng tử liên hôn, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ là trở ngại cho con trai Nam Yến Vương của mình.

Thái hậu giả vờ sắc mặt khó coi chọn lựa một cái, làm như rất thấp thỏm, kì thực chọn lại là cây trâm trên ngực Bắc Bang công chúa, hoặc đây quả thật là cây kia.

La Bố sứ giả cười to nói: Bộ trang sức này không phải đi theo Thái hậu nương nương mấy năm à, sao Thái hậu nương nương vẫn còn chọn sai, cây trâm này là ta rút ra từ trên người công chúa chúng ta, mà nương nương chọn trúng lại là cây này, cho nên đây mới là cây trâm thật, cho nên Vĩnh Dạ quận chúa chính là hung thủ sát hại Bắc Bang công chúa ta!

Thái hậu giả vờ sắc mặt khó coi, có chút áy náy nhìn về phía Ân Mạc Ly và Mộc Tịch Bắc, nhưng kì thực trong lòng thì giống với Hoàng đế, đều hi vọng Mộc Tịch Bắc có thể bị mang đến Bắc Bang, bị Bắc Bang xử trí, nghĩ đến nếu như người Bắc Bang muốn mang Mộc Tịch Bắc đi, Mộc Chính Đức là không có lý do cùng lấy cớ phản bác.

Ân Mạc Ly nhìn tổ mẫu của mình, ánh mắt tĩnh mịch, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo áy náy cùng tự trách.

Mộc Tịch Bắc cười cười, xem như an ủi.

Bây giờ ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, La Bố sứ giả Bắc Bang lần nữa mở miệng nói: Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, khẩn cầu bệ hạ giao Vĩnh Dạ quận chúa cho Bắc Bang ta, xin cho phép ta mang Vĩnh Dạ quận chúa về Bắc Bang xử trí.

Hoàng đế cau lại lông mày nói: La Bố sứ giả, theo trẫm thấy, chuyện này dường như còn có rất nhiều chỗ đáng giá thương lượng, cho nên không bằng lại cẩn thận điều tra thêm một chút được không?

La Bố sứ giả lại cự tuyệt nói: Hồi bẩm Bệ hạ, bổn sứ cự tuyệt, bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, Tây La nhất định phải cho Bắc Bang ta một cái công đạo, về phần hung thủ sát hại Bắc Bang công chúa ta, Bắc Bang ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha, nếu như Bệ hạ khăng khăng bảo vệ, Hoàng đế Bệ hạ của Bắc Bang ta nhất định sẽ rất tức giận, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai nước.

Ý của tên sứ giả này ám chỉ với người Tây La ở đây, bây giờ Mộc Tịch Bắc chính là hung thủ, nếu như Tây La các ngươi nhất định không chịu giao người, cũng đừng trách Bắc Bang ta tập hợp binh xâm lấn, tiến đánh Tây La.

Người ở chỗ này sắc mặt đều không được tốt lắm, dù sao tên sứ giả này thật sự là quá cao ngạo và kiêu căng, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, thì giống như Bắc Bang Nam Kiều tùy thời đều có thể đánh cho Tây La hoa rơi nước chảy.

Hoàng đế có vẻ hơi khó xử nhìn về phía Mộc Chính Đức, giống như đang hỏi, một lát sau cũng mở miệng nói: Mộc tướng, ngươi thấy chuyện này thế nào?

Sắc mặt Hoàng đế hơi lo lắng, kì thực nội tâm lại thoải mái, đây chính là một quân chủ bụng dạ hẹp hòi, An Nguyệt Hằng chưa trừ, hoàng đế cũng đã bắt đầu quay đầu ngựa lại, dẫn ngoại địch vào.

Mộc Chính Đức hơi suy nghĩ, không có vội vã mở miệng, đây là một cái bẫy, bây giờ tên sứ giả Bắc Bang này nói cái gì đều muốn mang Mộc Tịch Bắc đi, nếu như ông không đồng ý, như vậy Bắc Bang liền sẽ mượn việc này phát binh, gần đây Bắc Bang dường như biết được nội chính Tây La đang rất khẩn trương, nên liên tiếp quấy rối biên cảnh Tây La, nếu như Bắc Bang thật sự vì Tây La không chịu giao ra Mộc Tịch Bắc, không cách nào cho công chúa đã chết một cái công đạo, mà phát binh tiến đánh Tây La, như vậy trong lúc nhất thời, Mộc Tịch Bắc rất có khả năng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Gây nên chiến tranh giữa hai nước, không thiếu được sẽ bị dân chúng lên án và chửi rủa, còn nếu mình không đồng ý, tất nhiên cũng bị mắng chửi theo, dân chúng là người lừa gạt tốt nhất cũng là người dễ dàng lừa gạt nhất, nhiều khi, bọn họ không quan tâm chân tướng thực sự, lại chỉ để ý một sự an ổn.

Mộc Chính Đức cau mày, bây giờ dường như không cách nào trực tiếp cự tuyệt, thế nhưng nếu như không trực tiếp cự tuyệt, có lẽ tên La Bố sứ giả này sẽ trực tiếp mang Mộc Tịch Bắc đi, một khi người bị mang đi, thì sẽ không ở trong tầm mắt bọn họ nữa, ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, đối với an toàn của Mộc Tịch Bắc mà nói, đây tuyệt đối là một tai hoạ ngầm.

Sao vậy, chẳng lẽ Tây La Quốc không định cho Bắc Bang ta một cái công đạo à, công chúa Bắc Bang ta ngàn dặm xa xôi gả đến Tây La, không tới một năm, lại gặp cảnh ngộ chết thảm, chẳng lẽ Tây La Quốc còn muốn bao che cho hung thủ, hay là cho rằng Bắc Bang ta mềm yếu dễ bắt nạt! Sắc mặt của La Bố sứ giả có chút không tốt, dường như không nghĩ tới người Tây La sẽ chần chờ như vậy.

Hoàng đế nghe xong, mặc dù trong lòng chán ghét sứ giả Bắc Bang vênh váo tự đắc, nhưng vẫn cười nói: La Bố sứ giả lời ấy sai rồi, Tây La ta vẫn luôn giao hảo với Bắc Bang, đương nhiên là không hi vọng nhìn thấy chiến sự bùng phát, mọi việc luôn phải lấy hòa bình làm con đường giải quyết.

La Bố sứ giả nghe xong, sắc mặt lúc này mới có chút đẹp mắt, khoát tay áo nói: Dẫn Vĩnh Dạ quận chúa đi, ta muốn mang nàng ta về Bắc Bang, để Bắc Bang thẩm vấn.

Lời vừa ra, hai người sau lưng La Bố sứ giả liền muốn đem Mộc Tịch Bắc đi, Ân Cửu Dạ lúc này lại tiến lên, vẻ mặt âm trầm chắn trước mặt Mộc Tịch Bắc, trầm giọng nói: Theo bản Thái tử thấy, chuyện này chứng cứ không đủ, không đủ để các ngươi mang người đi, dù sao ai cũng không thể cam đoan trong thời gian đó phải chăng đã có người từng đi qua phòng ở của Nhiếp Chính Vương phi, mà cây trâm này, cũng có thể bị người trộm đi hoặc là phỏng chế mà thành, cho nên bản Thái tử sẽ không để cho các ngươi mang người đi.

Sắc mặt của La Bố sứ giả thật vất vả mới chuyển biến tốt đẹp giờ nháy mắt lại khó coi lên, nhưng hình như cũng có chút e ngại khí thế của Ân Cửu Dạ.

Trong lòng mọi người đều bồn chồn, Hoàng đế và Thái hậu lại càng kinh ngạc hơn, Ân Cửu Dạ thật sự là to gan, loại thời điểm này lại còn dám ngang nhiên bảo vệ Mộc Tịch Bắc.

La Bố sứ giả cười lạnh nói: Còn xin Thái tử điện hạ giao người ra, nếu không Bắc Bang ta tuyệt đối không phải quả hồng mềm mặc người nhào nặn! Nhất định sẽ xuất binh chinh phạt Tây La, vì công chúa điện hạ tôn quý ta đòi lại một lời giải thích hợp lý!

Ngũ Ái Oánh nhìn thấy một màn này, lập tức mở miệng nói: Thái tử, sao lại bởi vì một người mà gây nên một trận chiến tranh quốc gia, như vậy sẽ khiến cho vô số bá tánh và binh sĩ uổng mạng, theo thần nữ thấy, vẫn là giao Vĩnh Dạ quận chúa ra để bình ổn chiến sự thì hơn.

Không ít người rối rít phụ họa, Hoàng đế cũng mở miệng nói: Hoàng nhi, lời ấy nói có lý, sao có thể bởi vì nhi nữ tư tình mà liên lụy quốc gia đại sự, nếu như bởi vì một người, mà dân chúng quốc gia rơi vào trong nước sôi lửa bỏng, ngươi làm sao xứng đáng với dân chúng trong thiên hạ này.

La Bố sứ giả thấy vậy hơi lộ ra tươi cười đắc ý, tiếp tục nói: Thái tử vẫn nên thận trọng cân nhắc mới phải, nếu như khơi dậy chiến tranh giữa hai nước sợ là Thái tử ngươi đảm đương không nổi.

Ân Cửu Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói: Nếu là vì hòa bình quốc gia, mà đẩy người dân vô tội ra gánh chịu tội danh, vậy Tây La ta huấn luyện binh sĩ để làm cái gì, nếu bởi vì e ngại chiến tranh, mà ngay cả con dân Tây La ta đều không bảo vệ được, cho dù là hòa bình thì suốt đời cũng bị người ta khi dễ, một trận chiến tranh, vốn nên là của nam nhi trong thiên hạ, sao có thể quy tội trên người một nữ tử, chẳng lẽ các ngươi khi dễ nam nhi Tây La ta đều là giá áo túi cơm!

Tiếng nói của Ân Cửu Dạ càng ngày càng trầm thấp, trong giọng nói xen lẫn tức giận thâm trầm, khắp cả người mơ hồ hiện ra một cỗ khí thế vương giả, phóng khoáng tự do, khí khái phóng khoáng của người nam nhi chỉ điểm giang sơn, khiến mọi người nhất thời không dám mạo hiểm mạo phạm phần uy nghiêm này, cũng không nói nên lời phản bác.

Sắc mặt Hoàng đế hết sức khó coi, Ân Cửu Dạ ở đây, khí thế vượt xa mình, vừa rồi trong chớp mắt, cơ hồ ngay cả mình đều cho rằng Ân Cửu Dạ mới là Hoàng Đế Chân chính của Tây La!

La Bố sứ giả lui lại một bước, trong mắt lóe lên một sự thâm trầm, Thái tử Tây La này tuyệt không phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng!

Thái tử điện hạ đây là không đồng ý để ta mang người đi! Ngữ khí của La Bố sứ giả cũng mang theo vài phần lạnh lẽo không vui!

Ân Cửu Dạ chỉ ngăn ở trước người Mộc Tịch Bắc, lạnh lùng nhìn về phía La Bố sứ giả, ý tứ không cần nói cũng biết.

Nếu như hôm nay ta cứ khăng khăng muốn mang người đi thì sao! La Bố sứ giả lạnh lùng nói, sau lưng một đám thị vệ Bắc Bang nhanh nhẹn dũng mãnh rút bội đao ra, tựa như tùy thời chuẩn bị nghe mệnh lệnh của La Bố sứ giả.

La Bố sứ giả vừa động, thị vệ của Ân Cửu Dạ cũng lập tức động, đồng dạng rút ra bội đao, mắt lạnh nhìn người Bắc Bang ở đối diện.

Mộc Tịch Bắc nhìn nam nhân chắn trước người mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm, tựa như vô luận có bao nhiêu mưa gió, hắn đều sẽ vì nàng mà chống lại, nàng thích hắn, thích hắn vì một chút việc nhỏ xíu liền sẽ trầm mặt cả ngày, thích hắn bởi vì một câu của chính mình liền có thể thấp thỏm lo âu, thích hắn bởi vì dáng vẻ ăn dấm chua của nam nhân, thích hắn vì mình mà phát cuồng cùng điên khùng, thích khuôn mặt tươi cười của hắn, thích môi mỏng ôn nhu còn có bả vai có thể nâng lên hết thảy mưa gió ấy.

Hắn hẹp hòi và khắc nghiệt như vậy, hẹp hòi đến mình mặc một bộ quần áo cũng có thể bày ra một khuôn mặt thối, nhưng cũng dung túng như vậy, dung túng đến nỗi cho dù là mình bị lâm vào hoàn cảnh như hôm nay, hắn cũng chưa từng trách cứ mình một câu.

Thái tử đây là muốn tuyên chiến với Bắc Bang ta sao! La Bố sứ giả ánh mắt tĩnh mịch.

Ân Cửu Dạ ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nổi lên một nụ cười lãnh lẽo: Vậy thì đã sao!

Không riêng gì La Bố sứ giả, mà ngay cả những đại thần và nữ tử ở đây đều cực kỳ kinh hãi, Thái tử thật sự là to gan cuồng vọng đến cực điểm, Bắc Bang xưa nay binh hùng tướng mạnh, bền chắc như thép, lại có tài nguyên dự trữ cường đại, tuyệt không phải mấy tiểu quốc như Đồng La có thể so sánh được.

Còn nữa binh sĩ Bắc Bang vô cùng cường tráng, bởi vì nhiều thảo nguyên, cho nên con ngựa béo tốt, kỵ binh uy vũ, tuyệt đối là một đối thủ mà bất kỳ một quốc gia nào đều không muốn trêu chọc!

Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, mơ hồ cảm thấy cho dù mình mới là người cao quý nhất ở trong này, nhưng tình hình này lại hoàn toàn không chịu mình chủ đạo.

Hoàng đế chỉ trầm mặc chốc lát sau lại mở miệng nói: La Bố sứ giả, xin không cần kích động, Trẫm nguyện ý giao Vĩnh Dạ quận chúa cho quý quốc, để bình ổn lửa giận của quý quốc.

Trên khóe miệng của La Bố sứ giả hiện lên ý cười hài lòng, Ân Cửu Dạ nhìn cũng không thèm nhìn Hoàng đế, chưa từng thoái nhượng một bước, ý vị rất là rõ ràng.

Người tới, mang người đi cho ta! trong mắt La Bố sứ giả mang theo vài phần đắc ý mở miệng, một mặt trong lòng dâng lên vài phần kính nể với Ân Cửu Dạ, một mặt lại sinh ra vài phần xem thường với Hoàng đế, hắn thật sự là nghĩ không ra, có một phụ thân như thế này, sao lại có thể sinh ra được một nhi tử như vậy!

May mắn còn có một Hoàng đế ngu xuẩn như vậy áp chế, nếu không sợ là Thái tử Tây La này sẽ liệt vào cường địch số một của Bắc Bang!

Ân Cửu Dạ vẫn như cũ không nhúc nhích, thủ hạ của Bắc Bang cũng đã đi lên phía trước, có người đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ, đang muốn vòng qua Ân Cửu Dạ đi bắt Mộc Tịch Bắc sau lưng hắn, Ân Cửu Dạ lại đột nhiên xuất thủ, một tay hung hăng bóp lấy cổ của nam nhân, sinh sinh vặn gãy, chỉ nghe một tiếng rắc thanh thúy, ở trong không khí yên tĩnh này phá lệ êm tai, dường như đang im ắng đột nhiên gào thét.

Trong lòng La Bố sứ giả sinh ra một cỗ dự cảm không tốt, quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, Ân Cửu Dạ vừa ra hiệu, đám thị vệ uống rượu sau lưng lại giống như người điên đột nhiên liền vọt lên, trong nháy mắt tràng diện chính là một mảnh chém giết.

Bởi vì người Bắc Bang không ngờ đến người của Ân Cửu Dạ lại đột nhiên xuất thủ, càng không ngờ đến bọn hắn thật dám giết đại sứ Bắc Bang, nên trong lúc nhất trên thời tràng diện hiện ra thế cục thiên về một bên.

Đám đại thần rối rít trốn tránh khắp nơi, các nữ quyến thì kinh hoảng hét lên, thọ yến êm đẹp trong nháy mắt gà bay chó sủa, nước vung vãi đầy mặt đất, bát sứ tinh xảo cũng vỡ thành từng mảnh bừa bộn, Hàn Quốc phu nhân trốn ở dưới một cái bàn, tức đến muốn phát điên.

Không cho đám người quá nhiều thời gian phản ứng, trận chém giết này đã nhanh chóng kết thúc, không ít người nhìn thấy máu tươi đầy đất, tay chân bị cụt, trong nháy mắt liền nôn ra.

Những thanh kiếm nhuốm máu ấy, vẫn như cũ ở trong không khí, không tiếng động tản ra mùi máu tanh nồng đậm, ở trong ngày hè ấm áp, tăng thêm vài phần hương vị sát phạt.

La Bố sứ giả nhìn thấy binh sĩ Bắc Bang toàn bộ ngã xuống đất, khiếp sợ lui lại mấy bước, không dám tin nhìn Ân Cửu Dạ, trong mắt hắn, Ân Cửu Dạ chính là người điên!

Bắc Bang nhất định sẽ xuất binh chinh phạt Tây La, các ngươi cứ chờ xem! La Bố sứ giả hoảng hốt bỏ chạy, Ân Cửu Dạ lại như một pho tượng hai mắt không có một chút độ ấm nhìn chằm chằm bóng lưng của La Bố sứ giả.

Không ai có thể mang nàng từ bên người ta đi, Bắc Bang cũng không thể. Ân Cửu Dạ không mang theo một tia tình cảm mở miệng, bình tĩnh như là trần thuật một sự thật.

La Bố sứ giả lại giống như nhìn tên điên, vừa chạy vừa nhìn về phía Ân Cửu Dạ: Thái tử Tây La, ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ biết binh sĩ Bắc Bang đến tột cùng mạnh đến mức nào, ngươi nhất định sẽ hối hận vì hành động hôm nay của ngươi!

Ân Cửu Dạ mặt không biểu tình, ngoái đầu lại ôn nhu nhìn nữ tử mình ôm trong ngực, chấn động trong nháy mắt đó khiến vô số người động dung và khắc sâu.

Sau lưng đông đảo thị vệ thì lại giơ cao đao kiếm trong tay, cùng nhau hô to: Chiến! Chiến! Chiến!

Nhân số không tính là nhiều, thế nhưng thanh âm lại đủ kiên định cùng chấn động, khiến cho người ta vĩnh viễn nhớ kỹ một màn khó quên ngày hôm nay.

Thanh Phong kiếm dẫn lối, ta gặp nhau giữa trời hoa rơi, mỹ nhân cười, chỉ vì anh hùng.

Ngày đó, mặt trời chói chang, không chói mắt, lại rất ấm áp, ngày đó gió nhẹ phe phẩy, không tàn sát bừa bãi, lại rất nhu hòa, ngày đó gió thổi chim hót, bách hoa nở rộ, xinh đẹp vô song.

Ngày đó, tay chân đứt lìa, không khủng bố, lại rất dữ tợn, ngày đó, máu tươi chảy dọc, không thành sông, lại rất quyết tuyệt, ngày đó kinh đỏ cả vườn, thược dược nhuốm máu, quyết tuyệt vô song.

Một khắc này, vô số nữ tử vì hắn điên cuồng, bởi vì nam nhân này xung quan giận dữ chỉ vì hồng nhan!

Một khắc này, vô số nam nữ nhớ kỹ dung mạo của nàng, bởi vì nàng chính là nữ tử khiến cho hắn xung quan giận dữ!

Xung quan giận dữ chỉ vì ngươi, thế gian này không ai có thể mang nàng đi từ bên người ta!

Ba thước Thanh Phong kiếm, ra khỏi vỏ tất uống máu, máu này nhiễm giang sơn, lại không sánh nổi một điểm chu sa giữa lông mày nàng, vì nàng, ta nguyện chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây, vì nàng, ta nguyện phóng hỏa diễn chư hầu, làm một Thương Trụ vương, vì nàng, ta nguyện trở thành quân chủ thánh minh nhất, cũng nguyện gánh vác thiên hạ bêu danh, nàng chính là tín ngưỡng cả đời của ta, ta nguyện vì nàng mà lật đổ thiên hạ này!

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Ô ô, hậu trường chết tiệt, thiếu chút không đăng được ~ Vì thực hiện hơn vạn chữ của ta... Mà ba giờ ta mới ngủ, năm giờ liền bò dậy... Ta có phải Siêu Nhân Điện Quang không! Thấy ta giữ uy tín không, có hay không ~

Cô bạn thân ta nói với ta con mắt ta sưng lên thì bôi cao bệnh trĩ. Thật thối miệng có phải không... Nói cho ngươi người kia nhất định là lừa ngươi!

Bình luận không có hồi phục là bởi vì muốn cho mọi người khen thưởng tệ tệ, thế nhưng nạp tiền vào giao diện lại không đăng bài lên được. Đêm nay lại mạo xưng, mạo xưng đi vào liền hồi phục cho các bảo bối, thương các ngươi không giải thích!

/325

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status