Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Không thể không nói, Liễu Chi Lan so với Thôi di nương có tâm kế hơn rất nhiều, chuyện này từ đầu tới đuôi căn bản tìm không ra manh mối gì liên quan tới bà, thành công giấu mình đến phía sau màn.
Đồng thời gián tiếp châm ngòi tình cảm giữa hai tỷ muội này, hiện tại Mộc Chính Đức đặt Mộc Tịch Bắc trong lòng, nếu Mộc Tịch Bắc tin việc này do Mộc Tịch Hàm hạ độc thủ, như vậy từ giờ Mộc Tịch Hàm ở trong phủ sẽ không còn ngày tháng dễ chịu nữa, thậm chí còn vì vậy mà ghi hận Mộc Tịch Hàm.
Một mặt khác, cho dù Mộc Tịch Bắc không tin, hôm nay cũng bởi vì búp bê kia mà rước lấy ốm đau, cũng coi như hành hạ Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Hàm lại bởi vì thái độ bất công cùng ánh mắt hoài nghi mà bị tổn thương, Liễu Chi Lan cũng không tin, giữa hai người này sẽ không xảy ra ngăn cách.
Giày vò nửa đêm, Từ ngự y ở trong cung rất nhanh bị mời tới.
Từ đại nhân, không biết bệnh Bắc Bắc thế nào?
Mộc Chính Đức có chút lo lắng nhìn ngự y trước mắt.
Từ ngự y có chút nhíu mày, nghĩ nghĩ sau đó mở miệng nói:
Dạ dày của lệnh ái cực kỳ không tốt, có thể do thời gian dài ăn uống không ổn định tạo thành, cũng có thể là do trước kia ăn phải gì đó không được tốt, đả thương tâm khí, phải chú ý điều dưỡng, nếu không sẽ gặp bệnh nặng.
Trong lòng Mộc Chính Đức sinh ra một tia áy náy, nếu không phải hắn sơ sẩy, cũng sẽ không để Bắc Bắc lại gặp nhiều bệnh trạng như vậy.
Mong Từ đại nhân cấp cho cái toa thuốc tốt để hảo hảo điều dưỡng, còn cần phải chú ý những việc gì nữa.
Liễu Chi Lan giống như một Chủ mẫu tốt bụng, lo lắng mọi chuyện.
Mộc Chính Đức lại cau mày, ngồi xuống bên giường, muốn để thân thể nho nhỏ kia giãn ra, không nên cứng ngắc như vậy, nhưng ai ngờ Mộc Tịch Bắc chỉ gắt gao nắm chặt chăn trên giường, cứng ngắc giống như pho tượng.
Đau lòng đem người nhỏ nhắn xinh xắn ôm vào trong ngực, bàn tay to vỗ nhẹ lưng Mộc Tịch Bắc, ánh mắt xa xăm, Mộc Chính Đức thở dài một hơi, không biết suy nghĩ cái gì.
Thanh Từ vốn định ngăn cản, nhưng nhìn Mộc Chính Đức cô đơn như thế, thì không mở miệng.
Lão gia, sắc trời đã rất muộn, vẫn nên đi về trước đi.
Liễu Chi Lan mở miệng khuyên nhủ, mắt sắc nhìn Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần thâm ý, bà vẫn luôn cảm thấy lão gia phá lệ để ý đứa bé này, cho nên lúc ban đầu mới muốn giết nó, chỉ không nghĩ tới, lão gia lại sủng ái nó như vậy, thậm chí Mộc Tịch Bắc chỉ trong một đêm đã không còn giống như xưa.
Các ngươi đều trở về trước đi, ta đợi ở chỗ này một chút nữa.
Mộc Chính Đức nhạt nhẽo mở miệng, lộ ra một tia mỏi mệt.
Liễu Chi Lan gật gật đầu, liền dẫn mọi người rời khỏi tiểu viện của Mộc Tịch Bắc.
Thanh Từ nhẹ nhàng đóng cửa lại, canh giữ ở cửa, còn Mộc Tịch Bắc sau khi uống vào đơn thuốc thái y kê đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn nhíu chặt lông mày, vô cùng bất an.
Ngủ đi ngủ đi, Bắc Bắc của ta.
Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối dịu dàng vuốt bụng Mộc Tịch Bắc, nghĩ làm dịu đi một ít đau đớn cho nó.
Vốn Mộc Tịch Bắc đang cảnh giác, nhưng có lẽ bị đau đớn tra tấn, thế nhưng ở trong lồng ngực rộng lớn kia dần dần ngủ say.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Mộc Tịch Bắc phát hiện Mộc Chính Đức vẫn canh giữ ở bên giường của mình, không khỏi hơi kinh ngạc, cũng không biết Mộc Chính Đức đã trông một đêm, hay là dậy sớm lại chạy đến.
Mộc Tịch Bắc nhìn người phụ thân trên danh nghĩa này, vẫn còn có chút nghĩ không ra, vì cái gì ông lại đơn độc đối tốt với mình như vậy, nếu thật sự yêu thương mình như vậy, vì sao lúc trước lại vứt bỏ mình không thèm để ý.
Tỉnh?
Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở miệng, trong mắt Mộc Chính Đức lóe lên một tia kinh hỉ.
Bắc Bắc thế nào rồi, dạ dày còn đau không?
Mộc Chính Đức mở miệng lần nữa.
Con không sao, con búp bê đêm qua đâu rồi?
Mộc Tịch Bắc vừa dứt lời, đoàn người Liễu Chi Lan lại tới đây.
Mặc dù đêm qua Mộc Tịch Bắc đau đớn, nhưng vẫn rất thanh tỉnh, trực giác mách bảo chuyện này không phải đơn giản như vậy, hoa là Mộc Tịch Hàm tặng, nếu xảy ra chuyện tự nhiên sẽ hoài nghi đến trên đầu nàng, ai lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
Bắc Bắc tỉnh rồi, ta bảo phòng bếp làm cho con chút thức ăn nóng bồi bổ, con mau dùng chút đi.
Liễu Chi Lan dịu dàng mở miệng.
Đa tạ mẫu thân quan tâm.
Mộc Tịch Bắc lãnh đạm tiếp nhận, tiện đà bắt đầu xem xét búp bê trong tay.
Nhổ từng cây châm trên người búp bê ra, nhìn ngày sinh tháng đẻ phía trên, lại nhìn vải vóc một chút, trong mắt lóe lên một tia thâm trầm.
Liễu Chi Lan tiện đà mở miệng nói:
Lão gia, mang nha đầu Tịch Hàm kia đến tra hỏi một chút đi, có lẽ có gì đó hiểu lầm cũng nên?
Mộc Chính Đức nhẹ gật đầu, chỉ chốc lát, vẻ mặt có chút tiều tụy Mộc Tịch Hàm lần nữa xuất hiện trong phòng, trông thấy thân ảnh Mộc Tịch Bắc đang ngồi, vẫn nhịn không được tiến lên hỏi thăm:
Bắc Bắc, thân thể muội thế nào rồi, còn có chỗ nào khó chịu không?
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nắm lấy tay của nàng:
Tỷ tỷ yên tâm, muội tin tưởng việc này không phải do tỷ gây nên.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Mộc Tịch Bắc kia, làm cho trong lòng Mộc Tịch Hàm ấm áp, đây là muội muội mình bảo hộ từ nhỏ mà.
Trong tâm Mộc Tịch Bắc cũng không thật sự tin tưởng người như Mộc Tịch Hàm, mà chỉ dựa theo suy đoán nàng ta sẽ không làm như vậy.
Hốc mắt Mộc Tịch Hàm chứa đầy nước mắt, gắt gao nắm chặt tay Mộc Tịch Bắc, dường như có chút kích động.
Cha, người nhìn một chút vải vóc này là từ đâu đến?
Mộc Tịch Bắc đầu tiên là hỏi thăm.
Mộc Chính Đức nhìn một chút, không có lên tiếng, Mộc Vãn Tình lại đột nhiên mở miệng:
Vải này sao lại giống thuỷ tụ váy dài mà hai ngày trước Tứ muội muội mặc vậy?
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, ở chỗ Mộc Tịch Hàm sợ là có phản đồ.
Hôm qua Mộc Tịch Hàm cơ hồ suy nghĩ cả một đêm, cũng suy nghĩ cẩn thận rất nhiều, cái thứ nhất nghĩ tới chính là Liễu Chi Lan đột nhiên hỏi cách nuôi dưỡng hoa như thế nào, dường như Liễu Chi đã nắm chắc trong lòng nàng lo nghĩ cho Mộc Tịch Bắc, nên tiến hành lợi dụng sự quan tâm của nàng đối với Mộc Tịch Bắc.
Nhưng bây giờ, mình căn bản không có cách nào chứng minh mình trong sạch, vẻ mặt không khỏi có chút mất mát. Tuy nhiên nghĩ đến Mộc Tịch Bắc tin tưởng nàng, thì lại cảm thấy không còn khổ sở như vậy nữa.
Mộc Tịch Bắc lại đem ánh mắt nhìn lên trên chữ viết, ngày sinh tháng đẻ cùng tên của mình đều viết ngoáy, dường như sợ người ta nhận ra bút tích, thấy Mộc Tịch Bắc im lặng, Mộc Chính Đức cũng không có vọng động.
Một hồi lâu, hai mắt Mộc Tịch Bắc sáng lên, dò hỏi Mộc Chính Đức:
Đất trong bồn hoa đêm qua có ẩm ướt không?
Mộc Tịch Bắc nhớ đêm qua lúc mình ngồi xuống kiểm tra, đất trong chậu hình như vẫn còn ẩm ướt, Mộc Chính Đức cẩn thận nhớ lại, nhẹ gật đầu.
Chức Cẩm, mang chậu nước đến đây.
Thanh Từ rất nhanh bưng chậu nước tới, Mộc Tịch Bắc trực tiếp ném búp bê vải kia vào trong chậu.
Một lát sau, lại duỗi tay đem nó ra, hai mắt sáng lên:
Cha, người nhìn xem đây là dùng mực gì viết ra chữ viết?
Sắc mặt Mộc Vãn Tình hoảng hốt, biểu tình của Liễu Chi Lan chỉ có dao động rất nhỏ.
Là Tô Mực?
Mộc Chính Đức tựa hồ cũng hiểu được dụng ý của Mộc Tịch Bắc, mực bình thường gặp nước đều rất dễ dàng bị mờ, nhưng Tô Mực thì lại khác, cho dù bị nước ngâm hồi lâu, chữ viết vẫn rõ ràng như cũ, thậm chí loại Tô Mực tốt nhất còn không có một điểm mờ ảo, thường thường chỉ có nhà giàu sang mới sử dụng, mà nét chữ trước mắt này, đen nhánh lại rõ ràng, rõ ràng là loại Tô Mực tốt nhất.
Đúng là Tô Mực, cho dù Tứ tỷ ngày thường đơn giản có học qua làm thơ vẽ tranh, nhưng bởi vì chỉ là một thứ nữ, không có Tô Mực quý giá để sử dụng, cho nên chuyện này không phải do Tứ tỷ tỷ gây nên.
Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở miệng, một đôi con ngươi lấp lánh cười nhẹ nhàng nhìn về phía Liễu Chi Lan.
Ở trong phủ này, có Tô Mực tốt như vậy để dùng tựa hồ chỉ có Liễu Chi Lan cùng Mộc Chính Đức, chỉ là bây giờ cho dù biết Liễu Chi Lan giở trò, nhưng sau lưng Liễu Chi Lan là Liễu gia, trừ phi có đầy đủ lý do, nếu không Liễu gia sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Còn có một điểm nữa là, nếu thật sự tra cứu kỹ càng, đối với tình hình của Mộc Tịch Hàm cũng rất bất lợi, dù sao vải vóc kia là của nàng, cho nên trong lòng hai bên đều rõ ràng, nhưng cũng chỉ có thể thối lui một bước, nếu như Mộc Tịch Bắc cắn chết chuyện Tô Mực, Liễu Chi Lan chắc chắn sẽ cắn chuyện vải vóc không buông.
Nếu như tất yếu, Mộc Tịch Bắc có thể không cần để ý tới Mộc Tịch Hàm mà cùng phân cao thấp với Liễu Chi Lan, nhưng chỉ chuyện này căn bản không thể đưa bà ta vào chỗ chết, chỉ có thể từ bỏ như vậy, tuy nhiên bút trướng này, nàng sẽ nhớ thật kỹ.
Dường như Mộc Chính Đức cũng phân tích rõ ràng lợi hại trong đó, chỉ có điều Liễu Chi Lan lại dám sử dụng thủ đoạn như vậy thương tổn Mộc Tịch Bắc, làm ông thống hận, vì thế trầm ngâm mở miệng:
Một khi đã như vậy, việc này liền dừng ở đây đi, thân thể Bắc Bắc không tốt, Chi Lan, bà cùng Vãn Tình thân là mẹ cả đích tỷ, liền tận tâm vì Bắc Bắc đi, mỗi người chép một trăm lần kinh Phật, cầu phúc cho Bắc Bắc.
Sắc mặt hai người đều có chút khó coi, Mộc Chính Đức đúng là không thể bắt lỗi của hai người, nhưng chắc chắn sẽ không bởi vì một cái búp bê mà phế đi vị trí chủ mẫu đương gia, tuy nhiên nếu để cho các nàng sao chép kinh Phật, hai người cũng không thể từ chối.
Liễu Chi Lan ráng chống đỡ khuôn mặt tươi cười:
Vâng, lão gia, trở về rồi thiếp cùng Vãn Tình sẽ bắt đầu chép.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, bất động thanh sắc nhìn Mộc Chính Đức, đã thấy ông mở miệng lần nữa:
Ta sẽ để Thái phi tự mình giám sát các ngươi.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia sáng, không khỏi có chút vui sướng khi người gặp hoạ, thật ra nàng cảm thấy nàng bị đau dạ dày cùng búp bê vải kia vốn không có quan hệ gì, chẳng qua Mộc Chính Đức để Lão thái phi giám sát hai người, hai người có muốn tìm người viết thay cũng không được rồi.
Vừa chuyển mắt, liền bắt gặp ánh mắt Mộc Chính Đức đang lấy lòng nhìn nàng, trong đó còn bao hàm nồng đậm sủng nịch.
Kỳ thật kế hoạch của Liễu Chi Lan đã rất chu toàn, sớm đã mua chuộc được nha hoàn của Mộc Tịch Hàm, chỉ có điều cho dù nha hoàn kia có
trộm được vải áo của Mộc Tịch Hàm, cũng không thể tự viết chữ, cho nên Liễu Chi Lan chỉ có thể tự mình viết ra ngày sinh tháng đẻ cùng tên của Mộc Tịch Bắc, nhưng không ngờ Mộc Tịch Bắc lại bắt được cái đuôi ở điểm nhỏ này!
Liễu Chi Lan nhẹ giọng cáo lui, hai tay siết lại thành nắm đấm, mục đích của bà không đạt thành, lại còn tìm tội cho mình, chuyện này sẽ không như vậy mà xong đâu!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta không muốn sống, ta cấp bốn kém ba phần... Hu hu, không có qua, ta thật buồn bực...
Ta phát hiện bối cảnh của người có chút không giống nha, sau lưng Liễu Chi Lan có Liễu gia, cũng không đủ lý do, cái thân phận này cũng đủ cho bà hung hăng ngang ngược ở phủ Thừa tướng rồi, cho dù là Mộc Chính Đức, cũng không thể tuỳ tiện động vào bà.
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Không thể không nói, Liễu Chi Lan so với Thôi di nương có tâm kế hơn rất nhiều, chuyện này từ đầu tới đuôi căn bản tìm không ra manh mối gì liên quan tới bà, thành công giấu mình đến phía sau màn.
Đồng thời gián tiếp châm ngòi tình cảm giữa hai tỷ muội này, hiện tại Mộc Chính Đức đặt Mộc Tịch Bắc trong lòng, nếu Mộc Tịch Bắc tin việc này do Mộc Tịch Hàm hạ độc thủ, như vậy từ giờ Mộc Tịch Hàm ở trong phủ sẽ không còn ngày tháng dễ chịu nữa, thậm chí còn vì vậy mà ghi hận Mộc Tịch Hàm.
Một mặt khác, cho dù Mộc Tịch Bắc không tin, hôm nay cũng bởi vì búp bê kia mà rước lấy ốm đau, cũng coi như hành hạ Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Hàm lại bởi vì thái độ bất công cùng ánh mắt hoài nghi mà bị tổn thương, Liễu Chi Lan cũng không tin, giữa hai người này sẽ không xảy ra ngăn cách.
Giày vò nửa đêm, Từ ngự y ở trong cung rất nhanh bị mời tới.
Từ đại nhân, không biết bệnh Bắc Bắc thế nào?
Mộc Chính Đức có chút lo lắng nhìn ngự y trước mắt.
Từ ngự y có chút nhíu mày, nghĩ nghĩ sau đó mở miệng nói:
Dạ dày của lệnh ái cực kỳ không tốt, có thể do thời gian dài ăn uống không ổn định tạo thành, cũng có thể là do trước kia ăn phải gì đó không được tốt, đả thương tâm khí, phải chú ý điều dưỡng, nếu không sẽ gặp bệnh nặng.
Trong lòng Mộc Chính Đức sinh ra một tia áy náy, nếu không phải hắn sơ sẩy, cũng sẽ không để Bắc Bắc lại gặp nhiều bệnh trạng như vậy.
Mong Từ đại nhân cấp cho cái toa thuốc tốt để hảo hảo điều dưỡng, còn cần phải chú ý những việc gì nữa.
Liễu Chi Lan giống như một Chủ mẫu tốt bụng, lo lắng mọi chuyện.
Mộc Chính Đức lại cau mày, ngồi xuống bên giường, muốn để thân thể nho nhỏ kia giãn ra, không nên cứng ngắc như vậy, nhưng ai ngờ Mộc Tịch Bắc chỉ gắt gao nắm chặt chăn trên giường, cứng ngắc giống như pho tượng.
Đau lòng đem người nhỏ nhắn xinh xắn ôm vào trong ngực, bàn tay to vỗ nhẹ lưng Mộc Tịch Bắc, ánh mắt xa xăm, Mộc Chính Đức thở dài một hơi, không biết suy nghĩ cái gì.
Thanh Từ vốn định ngăn cản, nhưng nhìn Mộc Chính Đức cô đơn như thế, thì không mở miệng.
Lão gia, sắc trời đã rất muộn, vẫn nên đi về trước đi.
Liễu Chi Lan mở miệng khuyên nhủ, mắt sắc nhìn Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần thâm ý, bà vẫn luôn cảm thấy lão gia phá lệ để ý đứa bé này, cho nên lúc ban đầu mới muốn giết nó, chỉ không nghĩ tới, lão gia lại sủng ái nó như vậy, thậm chí Mộc Tịch Bắc chỉ trong một đêm đã không còn giống như xưa.
Các ngươi đều trở về trước đi, ta đợi ở chỗ này một chút nữa.
Mộc Chính Đức nhạt nhẽo mở miệng, lộ ra một tia mỏi mệt.
Liễu Chi Lan gật gật đầu, liền dẫn mọi người rời khỏi tiểu viện của Mộc Tịch Bắc.
Thanh Từ nhẹ nhàng đóng cửa lại, canh giữ ở cửa, còn Mộc Tịch Bắc sau khi uống vào đơn thuốc thái y kê đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn nhíu chặt lông mày, vô cùng bất an.
Ngủ đi ngủ đi, Bắc Bắc của ta.
Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối dịu dàng vuốt bụng Mộc Tịch Bắc, nghĩ làm dịu đi một ít đau đớn cho nó.
Vốn Mộc Tịch Bắc đang cảnh giác, nhưng có lẽ bị đau đớn tra tấn, thế nhưng ở trong lồng ngực rộng lớn kia dần dần ngủ say.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Mộc Tịch Bắc phát hiện Mộc Chính Đức vẫn canh giữ ở bên giường của mình, không khỏi hơi kinh ngạc, cũng không biết Mộc Chính Đức đã trông một đêm, hay là dậy sớm lại chạy đến.
Mộc Tịch Bắc nhìn người phụ thân trên danh nghĩa này, vẫn còn có chút nghĩ không ra, vì cái gì ông lại đơn độc đối tốt với mình như vậy, nếu thật sự yêu thương mình như vậy, vì sao lúc trước lại vứt bỏ mình không thèm để ý.
Tỉnh?
Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở miệng, trong mắt Mộc Chính Đức lóe lên một tia kinh hỉ.
Bắc Bắc thế nào rồi, dạ dày còn đau không?
Mộc Chính Đức mở miệng lần nữa.
Con không sao, con búp bê đêm qua đâu rồi?
Mộc Tịch Bắc vừa dứt lời, đoàn người Liễu Chi Lan lại tới đây.
Mặc dù đêm qua Mộc Tịch Bắc đau đớn, nhưng vẫn rất thanh tỉnh, trực giác mách bảo chuyện này không phải đơn giản như vậy, hoa là Mộc Tịch Hàm tặng, nếu xảy ra chuyện tự nhiên sẽ hoài nghi đến trên đầu nàng, ai lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
Bắc Bắc tỉnh rồi, ta bảo phòng bếp làm cho con chút thức ăn nóng bồi bổ, con mau dùng chút đi.
Liễu Chi Lan dịu dàng mở miệng.
Đa tạ mẫu thân quan tâm.
Mộc Tịch Bắc lãnh đạm tiếp nhận, tiện đà bắt đầu xem xét búp bê trong tay.
Nhổ từng cây châm trên người búp bê ra, nhìn ngày sinh tháng đẻ phía trên, lại nhìn vải vóc một chút, trong mắt lóe lên một tia thâm trầm.
Liễu Chi Lan tiện đà mở miệng nói:
Lão gia, mang nha đầu Tịch Hàm kia đến tra hỏi một chút đi, có lẽ có gì đó hiểu lầm cũng nên?
Mộc Chính Đức nhẹ gật đầu, chỉ chốc lát, vẻ mặt có chút tiều tụy Mộc Tịch Hàm lần nữa xuất hiện trong phòng, trông thấy thân ảnh Mộc Tịch Bắc đang ngồi, vẫn nhịn không được tiến lên hỏi thăm:
Bắc Bắc, thân thể muội thế nào rồi, còn có chỗ nào khó chịu không?
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nắm lấy tay của nàng:
Tỷ tỷ yên tâm, muội tin tưởng việc này không phải do tỷ gây nên.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Mộc Tịch Bắc kia, làm cho trong lòng Mộc Tịch Hàm ấm áp, đây là muội muội mình bảo hộ từ nhỏ mà.
Trong tâm Mộc Tịch Bắc cũng không thật sự tin tưởng người như Mộc Tịch Hàm, mà chỉ dựa theo suy đoán nàng ta sẽ không làm như vậy.
Hốc mắt Mộc Tịch Hàm chứa đầy nước mắt, gắt gao nắm chặt tay Mộc Tịch Bắc, dường như có chút kích động.
Cha, người nhìn một chút vải vóc này là từ đâu đến?
Mộc Tịch Bắc đầu tiên là hỏi thăm.
Mộc Chính Đức nhìn một chút, không có lên tiếng, Mộc Vãn Tình lại đột nhiên mở miệng:
Vải này sao lại giống thuỷ tụ váy dài mà hai ngày trước Tứ muội muội mặc vậy?
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, ở chỗ Mộc Tịch Hàm sợ là có phản đồ.
Hôm qua Mộc Tịch Hàm cơ hồ suy nghĩ cả một đêm, cũng suy nghĩ cẩn thận rất nhiều, cái thứ nhất nghĩ tới chính là Liễu Chi Lan đột nhiên hỏi cách nuôi dưỡng hoa như thế nào, dường như Liễu Chi đã nắm chắc trong lòng nàng lo nghĩ cho Mộc Tịch Bắc, nên tiến hành lợi dụng sự quan tâm của nàng đối với Mộc Tịch Bắc.
Nhưng bây giờ, mình căn bản không có cách nào chứng minh mình trong sạch, vẻ mặt không khỏi có chút mất mát. Tuy nhiên nghĩ đến Mộc Tịch Bắc tin tưởng nàng, thì lại cảm thấy không còn khổ sở như vậy nữa.
Mộc Tịch Bắc lại đem ánh mắt nhìn lên trên chữ viết, ngày sinh tháng đẻ cùng tên của mình đều viết ngoáy, dường như sợ người ta nhận ra bút tích, thấy Mộc Tịch Bắc im lặng, Mộc Chính Đức cũng không có vọng động.
Một hồi lâu, hai mắt Mộc Tịch Bắc sáng lên, dò hỏi Mộc Chính Đức:
Đất trong bồn hoa đêm qua có ẩm ướt không?
Mộc Tịch Bắc nhớ đêm qua lúc mình ngồi xuống kiểm tra, đất trong chậu hình như vẫn còn ẩm ướt, Mộc Chính Đức cẩn thận nhớ lại, nhẹ gật đầu.
Chức Cẩm, mang chậu nước đến đây.
Thanh Từ rất nhanh bưng chậu nước tới, Mộc Tịch Bắc trực tiếp ném búp bê vải kia vào trong chậu.
Một lát sau, lại duỗi tay đem nó ra, hai mắt sáng lên:
Cha, người nhìn xem đây là dùng mực gì viết ra chữ viết?
Sắc mặt Mộc Vãn Tình hoảng hốt, biểu tình của Liễu Chi Lan chỉ có dao động rất nhỏ.
Là Tô Mực?
Mộc Chính Đức tựa hồ cũng hiểu được dụng ý của Mộc Tịch Bắc, mực bình thường gặp nước đều rất dễ dàng bị mờ, nhưng Tô Mực thì lại khác, cho dù bị nước ngâm hồi lâu, chữ viết vẫn rõ ràng như cũ, thậm chí loại Tô Mực tốt nhất còn không có một điểm mờ ảo, thường thường chỉ có nhà giàu sang mới sử dụng, mà nét chữ trước mắt này, đen nhánh lại rõ ràng, rõ ràng là loại Tô Mực tốt nhất.
Đúng là Tô Mực, cho dù Tứ tỷ ngày thường đơn giản có học qua làm thơ vẽ tranh, nhưng bởi vì chỉ là một thứ nữ, không có Tô Mực quý giá để sử dụng, cho nên chuyện này không phải do Tứ tỷ tỷ gây nên.
Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở miệng, một đôi con ngươi lấp lánh cười nhẹ nhàng nhìn về phía Liễu Chi Lan.
Ở trong phủ này, có Tô Mực tốt như vậy để dùng tựa hồ chỉ có Liễu Chi Lan cùng Mộc Chính Đức, chỉ là bây giờ cho dù biết Liễu Chi Lan giở trò, nhưng sau lưng Liễu Chi Lan là Liễu gia, trừ phi có đầy đủ lý do, nếu không Liễu gia sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Còn có một điểm nữa là, nếu thật sự tra cứu kỹ càng, đối với tình hình của Mộc Tịch Hàm cũng rất bất lợi, dù sao vải vóc kia là của nàng, cho nên trong lòng hai bên đều rõ ràng, nhưng cũng chỉ có thể thối lui một bước, nếu như Mộc Tịch Bắc cắn chết chuyện Tô Mực, Liễu Chi Lan chắc chắn sẽ cắn chuyện vải vóc không buông.
Nếu như tất yếu, Mộc Tịch Bắc có thể không cần để ý tới Mộc Tịch Hàm mà cùng phân cao thấp với Liễu Chi Lan, nhưng chỉ chuyện này căn bản không thể đưa bà ta vào chỗ chết, chỉ có thể từ bỏ như vậy, tuy nhiên bút trướng này, nàng sẽ nhớ thật kỹ.
Dường như Mộc Chính Đức cũng phân tích rõ ràng lợi hại trong đó, chỉ có điều Liễu Chi Lan lại dám sử dụng thủ đoạn như vậy thương tổn Mộc Tịch Bắc, làm ông thống hận, vì thế trầm ngâm mở miệng:
Một khi đã như vậy, việc này liền dừng ở đây đi, thân thể Bắc Bắc không tốt, Chi Lan, bà cùng Vãn Tình thân là mẹ cả đích tỷ, liền tận tâm vì Bắc Bắc đi, mỗi người chép một trăm lần kinh Phật, cầu phúc cho Bắc Bắc.
Sắc mặt hai người đều có chút khó coi, Mộc Chính Đức đúng là không thể bắt lỗi của hai người, nhưng chắc chắn sẽ không bởi vì một cái búp bê mà phế đi vị trí chủ mẫu đương gia, tuy nhiên nếu để cho các nàng sao chép kinh Phật, hai người cũng không thể từ chối.
Liễu Chi Lan ráng chống đỡ khuôn mặt tươi cười:
Vâng, lão gia, trở về rồi thiếp cùng Vãn Tình sẽ bắt đầu chép.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, bất động thanh sắc nhìn Mộc Chính Đức, đã thấy ông mở miệng lần nữa:
Ta sẽ để Thái phi tự mình giám sát các ngươi.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia sáng, không khỏi có chút vui sướng khi người gặp hoạ, thật ra nàng cảm thấy nàng bị đau dạ dày cùng búp bê vải kia vốn không có quan hệ gì, chẳng qua Mộc Chính Đức để Lão thái phi giám sát hai người, hai người có muốn tìm người viết thay cũng không được rồi.
Vừa chuyển mắt, liền bắt gặp ánh mắt Mộc Chính Đức đang lấy lòng nhìn nàng, trong đó còn bao hàm nồng đậm sủng nịch.
Kỳ thật kế hoạch của Liễu Chi Lan đã rất chu toàn, sớm đã mua chuộc được nha hoàn của Mộc Tịch Hàm, chỉ có điều cho dù nha hoàn kia có
trộm được vải áo của Mộc Tịch Hàm, cũng không thể tự viết chữ, cho nên Liễu Chi Lan chỉ có thể tự mình viết ra ngày sinh tháng đẻ cùng tên của Mộc Tịch Bắc, nhưng không ngờ Mộc Tịch Bắc lại bắt được cái đuôi ở điểm nhỏ này!
Liễu Chi Lan nhẹ giọng cáo lui, hai tay siết lại thành nắm đấm, mục đích của bà không đạt thành, lại còn tìm tội cho mình, chuyện này sẽ không như vậy mà xong đâu!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta không muốn sống, ta cấp bốn kém ba phần... Hu hu, không có qua, ta thật buồn bực...
Ta phát hiện bối cảnh của người có chút không giống nha, sau lưng Liễu Chi Lan có Liễu gia, cũng không đủ lý do, cái thân phận này cũng đủ cho bà hung hăng ngang ngược ở phủ Thừa tướng rồi, cho dù là Mộc Chính Đức, cũng không thể tuỳ tiện động vào bà.
/325
|