Thứ nữ rắn rết
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
An Nguyệt Hằng xoay người lại, nhìn về phía nữ tử nghênh diện đi tới, mặt mày mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, ánh nắng trời chiều chiếu xuống trên thân thể nàng, khiến cho gương mặt trắng nõn của nàng đỏ ửng lên, phảng phất như nữ tử mang theo thẹn thùng, duy chỉ có một đôi mắt, đen nhánh tỏa sáng, tựa như bầu trời đêm được nước mưa rửa sạch qua, sạch sẽ không nhiễm một tia bụi bặm.
An Nguyệt Hằng có chút thất thần, nếu không phải cặp mắt kia luôn luôn hàm chứa ý cười, hắn cơ hồ sẽ nghĩ đến nữ tử kia không chết, nhìn lại bộ dáng mềm mại của Mộc Tịch Bắc, không khỏi cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, nữ tử kia từ trước đến nay cứng rắn, cho tới bây giờ đều là hắn nói cái gì thì là cái đó, rất không thú vị.
Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng người nam nhân này, nàng dùng thời gian tốt đẹp nhất của mình làm bạn với nam nhân này hơn mười năm, vẫn là mặt mày như cũ, phong thần tuấn lãng, phảng phất như xuyên thấu qua gương mặt này, còn có thể nhớ lại vui cười hôm qua, lại không nghĩ, thoáng qua trong lúc đó, hết thảy đều cảnh còn người mất.
Mộc tiểu thư.
An Nguyệt Hằng cười tao nhã lễ độ, trước tiên mở miệng.
Nghe nói Nhiếp Chính vương đại nhân sang đầu năm nay, sẽ cưới tiểu thư Ngũ gia.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc xa xăm, lại bởi vì cười, khiến cho người ta nhìn không ra manh mối.
Mọi người vốn nên tán đi lại nhìn thấy Ngũ tiểu thư Mộc phủ vậy mà ở cùng một chỗ với Nhiếp Chính vương đại nhân, không khỏi trong lúc nhất thời thần thái khác nhau, đều dừng lại cước bộ, ngừng chân quan sát, chỉ tiếc, cũng không có ai dám tiến lên quấy rầy, càng không có người nào nói cái gì không hợp lễ pháp.
Đương nhiên, cũng có người hướng ánh mắt nhìn về phía Mộc Chính Đức, đang suy đoán có phải ông ta lại có ý đồ gì hay không.
An Nguyệt Hằng nhìn nữ tử trước mắt trong lúc nhất thời không rõ tâm tư của nàng, chỉ ôn hòa cười nói:
Không biết Mộc tiểu thư đối với việc hôn nhân của Bản vương có ý kiến gì không?
Mộc Tịch Bắc lướt qua An Nguyệt Hằng, đi ở phía trước, trầm giọng nói:
Cái nhìn ngược lại không có, chỉ là Bắc Bắc xưa nay kính ngưỡng Nhiếp Chính vương đại nhân, nay nhìn thấy Vương gia ngài sẽ đón dâu, thật sự không cam lòng.
Đầu óc An Nguyệt Hằng nhanh chóng xoay chuyển, đây là ý tứ Mộc Chính Đức, hay là ý tứ của nữ tử trước mắt, lời này của nàng có phải cho thấy phủ Thừa Tướng cũng có ý kết minh với phủ Nhiếp Chính vương hay không? Nếu thật sự như thế, hắn cũng không ngại lại thu thêm một nữ nhân.
An Nguyệt Hằng không tiếp tục mở miệng, chỉ là hai mắt mang theo xem kỹ, đánh giá bóng dáng nữ tử kia, váy dài cực địa, đẹp không thể nói.
Mộc Tịch Bắc tức thời xoay người lại, đối mặt với An Nguyệt Hằng, nở nụ cười xinh đẹp:
Vương gia nghĩ như thế nào?
Lúc này An Nguyệt Hằng liền hiểu được nữ nhân này cũng có ý với mình, lập tức mở miệng nói:
Vương phủ tựa hồ còn chưa có Trắc Phi.
Ngụ ý chính là, vị trí vương phi Nhiếp Chính vương đã hứa cho Ngũ Thanh Thanh, đây là điều không thể thay đổi, chẳng qua Bản vương ngược lại nguyện ý lấy vị trí Trắc Phi tới cưới ngươi.
Mộc Tịch Bắc nghe xong, cười lắc đầu:
Vương gia, ta lại hỏi ngươi, vị trí Nhiếp Chính vương này ngươi thỏa mãn không?
An Nguyệt Hằng bất động thanh sắc đánh giá nữ tử trước mặt, không có đáp lại, Mộc Tịch Bắc biết hắn từ trước đến nay cẩn thận, cũng không thúc giục, chỉ tự mình nói:
Ngươi tự nhiên không vừa lòng, một cái Tây La nho nhỏ cũng chưa chắc khiến Vương gia thỏa mãn, huống chi là một vị trí Nhiếp Chính vương?
Trái tim An Nguyệt Hằng đột nhiên căng thẳng, nữ tử này vậy mà biết thứ hắn muốn chưa bao giờ là Tây La, mà là thiên hạ này!
An Nguyệt Hằng không có mở miệng, chỉ còn chờ câu sau của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng:
Ngôi vị Hoàng Đế Tây La ngài còn chưa thỏa mãn, chỉ là một vị trí Trắc Phi sao ta có thể thỏa mãn?
An Nguyệt Hằng vẫn như cũ không nói gì, lại đang cân nhắc ở trong lòng Ngũ gia cùng phủ Thừa Tướng nhà ai quyền thế lớn hơn, Ngũ gia nữ tử đông đảo, tất cả đều phân tán ở trong từng nhà quyền quý, phần lớn chiếm giữ địa vị quan trọng, chẳng qua, nữ tử chung quy chỉ là nữ tử, rất nhiều thời điểm, cũng không thể hoàn toàn nắm giữ tư duy nam nhân, nhưng mà, Ngũ gia tiền tài đông đảo, nếu muốn dự trữ nuôi dưỡng quân đội, lại là lựa chọn tốt nhất.
Quyền thế Phủ Thừa Tướng cũng không to lớn như Ngũ gia, chỉ là thủ hạ Mộc Chính Đức lại có một nhóm người rất trung thành, Lục bộ cùng Ngự Sử đài đều có rất nhiều người của phủ Thừa Tướng, quý ở ổn trọng, mặt khác, năm đó Lão thái phi ở trong cung suýt nữa đoạt được hậu vị, cũng có một nhóm người ủng hộ, mà Mộc Chính Đức mặc dù cùng Mộc phủ phân nhà, nhưng nhiều lúc hai nhà vẫn đứng trên cùng một chiến tuyến.
An Nguyệt Hằng trong lúc nhất thời có chút do dự không chừng, chẳng qua ở trong tiềm thức của hắn vẫn cho rằng Mộc Tịch Bắc chỉ là cái thứ nữ, một vị trí Trắc Phi cũng đã đủ, huống hồ nếu chính mình leo lên Đế vị, như vậy nàng thế nào cũng sẽ là phi vị, vậy còn có cái gì không vừa lòng đây?
Ta biết Vương gia suy nghĩ cái gì, ta cũng có một biện pháp vẹn cả đôi bên, không biết Vương gia có nguyện ý nghe một chút hay không.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, nam nhân này, cho tới bây giờ đều đặt quyền thế ở vị trí đầu tiên, có điều Ngũ Thanh Thanh quả thật cũng có thủ đoạn, ở trong lòng người nam nhân này đoạt được vị trí nho nhỏ.
Mong Mộc tiểu thư giảng giải.
An Nguyệt Hằng một bộ dạng tao nhã hữu lễ, lại là điều Mộc Tịch Bắc chán ghét nhất.
Bây giờ quyền thế Vương gia thật sự quá lớn, nếu còn muốn thêm vào sợ là không dễ, nay phụ thân quy thuận Hoàng đế, nhưng có lẽ một ngày kia, lợi ích đủ lớn, chưa chắc sẽ không phản chiến, Vương gia nghĩ sao?
Mộc Tịch Bắc chậm rãi nói tới, giọng nói không chứa một tia lực lượng, lời nói ra lại khiến cho An Nguyệt Hằng suy tư rất lâu.
An Nguyệt Hằng vẫn không lên tiếng, Mộc Tịch Bắc nói rất đúng, nay quyền thế của hắn quá lớn, muốn lớn hơn nữa đúng là không dễ, dường như đã đến bình cảnh, mà ý tứ của Mộc Tịch Bắc chính là, trước tiên để Mộc Chính Đức nuôi dưỡng ở trong tay Hoàng đế, để Hoàng đế cố gắng làm lớn mạnh thế lực Thừa tướng, mà đến cuối cùng nếu mình có thể hứa cho phủ Thừa Tướng đầy đủ chỗ tốt, như vậy phủ Thừa Tướng sẽ ở thời khắc mấu chốt phản chiến.
Hiện tại phủ Thừa Tướng là người Hoàng đế, Hoàng đế vì muốn khuếch đại quyền lực của mình, tất nhiên sẽ nâng đỡ phủ Thừa Tướng, mở rộng quyền thế Tướng phủ, chỉ là, cũng có khả năng, Hoàng đế làm những việc này cuối cùng đều trở thành đồ cưới cho An Nguyệt Hằng, hôm nay Hoàng đế thêm quyền lợi càng lớn cho phủ Thừa Tướng, tương lai cũng thua càng thảm, bởi vì một khi phản chiến, ngày sau những thứ kia sẽ đều thuộc về mình!
An Nguyệt Hằng cũng rốt cục ý thức được nữ tử trước mắt này, cùng người lúc trước hắn nhận thức cũng không giống nhau, hai mắt ở nơi người khác không nhìn thấy có chút nheo lại, nàng muốn cái gì? Phủ Thừa Tướng lại muốn cái gì?
Mộc Tịch Bắc chậm chạp không lên tiếng, An Nguyệt Hằng cũng lặng im không nói, hai người ở chung nhìn cực kì hòa hợp.
Còn Mộc Chính Đức ở xa xa thì từ đầu đến cuối ánh mắt đều rơi vào trên thân hai người, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng Triệu Vu Giang lại có chút không rõ ràng cho lắm, nay phủ Thừa Tướng quy thuận Hoàng đế, như vậy vị Ngũ tiểu thư này lại cùng Nhiếp Chính vương thương lượng cái gì đây?
Mà Ân Cửu Dạ từ lúc nghe thấy câu nói đầu tiên Mộc Tịch Bắc nói với An Nguyệt Hằng, sắc mặt liền hung ác nham hiểm, đôi môi nhếch lên, hắn sợ đã biết nàng muốn cái gì?
An Nguyệt Hằng chậm rãi mở miệng:
Ngươi muốn cái gì?
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, một đôi mắt đen mang theo hào quang vô hạn:
Ta muốn vạn dân thần phục ở dưới chân ta, ta muốn trèo lên hậu vị, muốn lời ta nói ra không người nào dám ngang ngược, muốn con ta trở thành chúa tể của thiên hạ này! Nhiếp Chính vương đại nhân, ngươi nói ta muốn cái gì!
Trái tim An Nguyệt Hằng đột nhiên buộc chặt, con ngươi hơi co lại, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ nhân cuồng vọng như vậy, cũng chưa từng biết một nữ nhân lại sẽ có dã tâm bực này, thật sự rất to gan, khí phách thật lớn, cũng dám muốn vạn dân thiên hạ này triều bái, nói như vậy, cho dù là hắn, cũng chưa từng dám tùy ý nói ra.
Nhưng cũng bởi vì cái này, khiến hắn không hiểu sinh lòng chờ mong, giống như dã tâm bị mình đè nén mấy năm một khi bị người nhìn thấu, không còn chôn sâu đáy lòng nữa, mà là quang minh chính đại, đúng lý hợp tình lấy ra dưới ánh mặt trời, điều này khiến từ đáy lòng An Nguyệt Hằng bắt đầu kích động, thật lâu không thể bình phục.
Mộc Tịch Bắc sáng ngời hai mắt, trong mắt đều lộ ánh sáng khiếp người, khiến trái tim An Nguyệt Hằng lâm vào chấn động.
Nàng cho tới bây giờ đều biết hắn muốn cái gì, cho nên kiếp trước mới có thể dốc sức làm việc vì hắn như vậy, chỉ là hắn lại chưa bao giờ để vào mắt.
Mộc Tịch Bắc không biết, lúc này nàng lại mang theo thần thái không hiểu, phảng phất đã đem thiên hạ giẫm nát dưới chân, khuôn mặt nhu hòa, ý cười nhợt nhạt, không biết làm cho bao nhiêu người trầm luân như vậy.
Tiểu thư nhà các ngươi ở cùng Nhiếp Chính vương nói cái gì vậy? Ta thấy ánh mắt Nhiếp Chính vương đều thay đổi luôn.
Bạch Trúc sờ sờ cái cằm, mắt sắc thật sâu, nhìn hai người xa xa.
Thanh Từ đang canh giữ ở trước cửa Lâm Lang viện, lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Trúc:
Muốn biết?
Bạch Trúc gật gật đầu.
Tự mình đi qua nghe!
Thanh Từ quăng ra một câu, chắc Bạch Trúc tiếp không nổi đi.
Bạch Trúc bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lại thủy chung chưa từng dời khỏi trên thân hai người.
Mà sắc mặt Ân Cửu Dạ lại càng đen hơn, đầy người hơi thở cô lạnh khiến cho người ta không dám tới gần, hắn đúng là không biết nàng muốn chính là những thứ này?
Trái tim An Nguyệt Hằng kịch liệt nhảy lên, không biết là vì nữ tử trước mắt, hay là vì dã tâm bành trướng vô hạn của mình.
Ta biết hiện tại Vương gia không rời được Ngũ gia, ta cũng không phải nữ tử chỉ biết giúp chồng dạy con, nếu Ngũ gia có thể làm cho Vương gia hao tốn thời gian mười năm, sao ta lại cố chấp tính toán vài năm ngắn ngủi này?
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng với An Nguyệt Hằng.
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
An Nguyệt Hằng xoay người lại, nhìn về phía nữ tử nghênh diện đi tới, mặt mày mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, ánh nắng trời chiều chiếu xuống trên thân thể nàng, khiến cho gương mặt trắng nõn của nàng đỏ ửng lên, phảng phất như nữ tử mang theo thẹn thùng, duy chỉ có một đôi mắt, đen nhánh tỏa sáng, tựa như bầu trời đêm được nước mưa rửa sạch qua, sạch sẽ không nhiễm một tia bụi bặm.
An Nguyệt Hằng có chút thất thần, nếu không phải cặp mắt kia luôn luôn hàm chứa ý cười, hắn cơ hồ sẽ nghĩ đến nữ tử kia không chết, nhìn lại bộ dáng mềm mại của Mộc Tịch Bắc, không khỏi cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, nữ tử kia từ trước đến nay cứng rắn, cho tới bây giờ đều là hắn nói cái gì thì là cái đó, rất không thú vị.
Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng người nam nhân này, nàng dùng thời gian tốt đẹp nhất của mình làm bạn với nam nhân này hơn mười năm, vẫn là mặt mày như cũ, phong thần tuấn lãng, phảng phất như xuyên thấu qua gương mặt này, còn có thể nhớ lại vui cười hôm qua, lại không nghĩ, thoáng qua trong lúc đó, hết thảy đều cảnh còn người mất.
Mộc tiểu thư.
An Nguyệt Hằng cười tao nhã lễ độ, trước tiên mở miệng.
Nghe nói Nhiếp Chính vương đại nhân sang đầu năm nay, sẽ cưới tiểu thư Ngũ gia.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc xa xăm, lại bởi vì cười, khiến cho người ta nhìn không ra manh mối.
Mọi người vốn nên tán đi lại nhìn thấy Ngũ tiểu thư Mộc phủ vậy mà ở cùng một chỗ với Nhiếp Chính vương đại nhân, không khỏi trong lúc nhất thời thần thái khác nhau, đều dừng lại cước bộ, ngừng chân quan sát, chỉ tiếc, cũng không có ai dám tiến lên quấy rầy, càng không có người nào nói cái gì không hợp lễ pháp.
Đương nhiên, cũng có người hướng ánh mắt nhìn về phía Mộc Chính Đức, đang suy đoán có phải ông ta lại có ý đồ gì hay không.
An Nguyệt Hằng nhìn nữ tử trước mắt trong lúc nhất thời không rõ tâm tư của nàng, chỉ ôn hòa cười nói:
Không biết Mộc tiểu thư đối với việc hôn nhân của Bản vương có ý kiến gì không?
Mộc Tịch Bắc lướt qua An Nguyệt Hằng, đi ở phía trước, trầm giọng nói:
Cái nhìn ngược lại không có, chỉ là Bắc Bắc xưa nay kính ngưỡng Nhiếp Chính vương đại nhân, nay nhìn thấy Vương gia ngài sẽ đón dâu, thật sự không cam lòng.
Đầu óc An Nguyệt Hằng nhanh chóng xoay chuyển, đây là ý tứ Mộc Chính Đức, hay là ý tứ của nữ tử trước mắt, lời này của nàng có phải cho thấy phủ Thừa Tướng cũng có ý kết minh với phủ Nhiếp Chính vương hay không? Nếu thật sự như thế, hắn cũng không ngại lại thu thêm một nữ nhân.
An Nguyệt Hằng không tiếp tục mở miệng, chỉ là hai mắt mang theo xem kỹ, đánh giá bóng dáng nữ tử kia, váy dài cực địa, đẹp không thể nói.
Mộc Tịch Bắc tức thời xoay người lại, đối mặt với An Nguyệt Hằng, nở nụ cười xinh đẹp:
Vương gia nghĩ như thế nào?
Lúc này An Nguyệt Hằng liền hiểu được nữ nhân này cũng có ý với mình, lập tức mở miệng nói:
Vương phủ tựa hồ còn chưa có Trắc Phi.
Ngụ ý chính là, vị trí vương phi Nhiếp Chính vương đã hứa cho Ngũ Thanh Thanh, đây là điều không thể thay đổi, chẳng qua Bản vương ngược lại nguyện ý lấy vị trí Trắc Phi tới cưới ngươi.
Mộc Tịch Bắc nghe xong, cười lắc đầu:
Vương gia, ta lại hỏi ngươi, vị trí Nhiếp Chính vương này ngươi thỏa mãn không?
An Nguyệt Hằng bất động thanh sắc đánh giá nữ tử trước mặt, không có đáp lại, Mộc Tịch Bắc biết hắn từ trước đến nay cẩn thận, cũng không thúc giục, chỉ tự mình nói:
Ngươi tự nhiên không vừa lòng, một cái Tây La nho nhỏ cũng chưa chắc khiến Vương gia thỏa mãn, huống chi là một vị trí Nhiếp Chính vương?
Trái tim An Nguyệt Hằng đột nhiên căng thẳng, nữ tử này vậy mà biết thứ hắn muốn chưa bao giờ là Tây La, mà là thiên hạ này!
An Nguyệt Hằng không có mở miệng, chỉ còn chờ câu sau của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng:
Ngôi vị Hoàng Đế Tây La ngài còn chưa thỏa mãn, chỉ là một vị trí Trắc Phi sao ta có thể thỏa mãn?
An Nguyệt Hằng vẫn như cũ không nói gì, lại đang cân nhắc ở trong lòng Ngũ gia cùng phủ Thừa Tướng nhà ai quyền thế lớn hơn, Ngũ gia nữ tử đông đảo, tất cả đều phân tán ở trong từng nhà quyền quý, phần lớn chiếm giữ địa vị quan trọng, chẳng qua, nữ tử chung quy chỉ là nữ tử, rất nhiều thời điểm, cũng không thể hoàn toàn nắm giữ tư duy nam nhân, nhưng mà, Ngũ gia tiền tài đông đảo, nếu muốn dự trữ nuôi dưỡng quân đội, lại là lựa chọn tốt nhất.
Quyền thế Phủ Thừa Tướng cũng không to lớn như Ngũ gia, chỉ là thủ hạ Mộc Chính Đức lại có một nhóm người rất trung thành, Lục bộ cùng Ngự Sử đài đều có rất nhiều người của phủ Thừa Tướng, quý ở ổn trọng, mặt khác, năm đó Lão thái phi ở trong cung suýt nữa đoạt được hậu vị, cũng có một nhóm người ủng hộ, mà Mộc Chính Đức mặc dù cùng Mộc phủ phân nhà, nhưng nhiều lúc hai nhà vẫn đứng trên cùng một chiến tuyến.
An Nguyệt Hằng trong lúc nhất thời có chút do dự không chừng, chẳng qua ở trong tiềm thức của hắn vẫn cho rằng Mộc Tịch Bắc chỉ là cái thứ nữ, một vị trí Trắc Phi cũng đã đủ, huống hồ nếu chính mình leo lên Đế vị, như vậy nàng thế nào cũng sẽ là phi vị, vậy còn có cái gì không vừa lòng đây?
Ta biết Vương gia suy nghĩ cái gì, ta cũng có một biện pháp vẹn cả đôi bên, không biết Vương gia có nguyện ý nghe một chút hay không.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, nam nhân này, cho tới bây giờ đều đặt quyền thế ở vị trí đầu tiên, có điều Ngũ Thanh Thanh quả thật cũng có thủ đoạn, ở trong lòng người nam nhân này đoạt được vị trí nho nhỏ.
Mong Mộc tiểu thư giảng giải.
An Nguyệt Hằng một bộ dạng tao nhã hữu lễ, lại là điều Mộc Tịch Bắc chán ghét nhất.
Bây giờ quyền thế Vương gia thật sự quá lớn, nếu còn muốn thêm vào sợ là không dễ, nay phụ thân quy thuận Hoàng đế, nhưng có lẽ một ngày kia, lợi ích đủ lớn, chưa chắc sẽ không phản chiến, Vương gia nghĩ sao?
Mộc Tịch Bắc chậm rãi nói tới, giọng nói không chứa một tia lực lượng, lời nói ra lại khiến cho An Nguyệt Hằng suy tư rất lâu.
An Nguyệt Hằng vẫn không lên tiếng, Mộc Tịch Bắc nói rất đúng, nay quyền thế của hắn quá lớn, muốn lớn hơn nữa đúng là không dễ, dường như đã đến bình cảnh, mà ý tứ của Mộc Tịch Bắc chính là, trước tiên để Mộc Chính Đức nuôi dưỡng ở trong tay Hoàng đế, để Hoàng đế cố gắng làm lớn mạnh thế lực Thừa tướng, mà đến cuối cùng nếu mình có thể hứa cho phủ Thừa Tướng đầy đủ chỗ tốt, như vậy phủ Thừa Tướng sẽ ở thời khắc mấu chốt phản chiến.
Hiện tại phủ Thừa Tướng là người Hoàng đế, Hoàng đế vì muốn khuếch đại quyền lực của mình, tất nhiên sẽ nâng đỡ phủ Thừa Tướng, mở rộng quyền thế Tướng phủ, chỉ là, cũng có khả năng, Hoàng đế làm những việc này cuối cùng đều trở thành đồ cưới cho An Nguyệt Hằng, hôm nay Hoàng đế thêm quyền lợi càng lớn cho phủ Thừa Tướng, tương lai cũng thua càng thảm, bởi vì một khi phản chiến, ngày sau những thứ kia sẽ đều thuộc về mình!
An Nguyệt Hằng cũng rốt cục ý thức được nữ tử trước mắt này, cùng người lúc trước hắn nhận thức cũng không giống nhau, hai mắt ở nơi người khác không nhìn thấy có chút nheo lại, nàng muốn cái gì? Phủ Thừa Tướng lại muốn cái gì?
Mộc Tịch Bắc chậm chạp không lên tiếng, An Nguyệt Hằng cũng lặng im không nói, hai người ở chung nhìn cực kì hòa hợp.
Còn Mộc Chính Đức ở xa xa thì từ đầu đến cuối ánh mắt đều rơi vào trên thân hai người, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng Triệu Vu Giang lại có chút không rõ ràng cho lắm, nay phủ Thừa Tướng quy thuận Hoàng đế, như vậy vị Ngũ tiểu thư này lại cùng Nhiếp Chính vương thương lượng cái gì đây?
Mà Ân Cửu Dạ từ lúc nghe thấy câu nói đầu tiên Mộc Tịch Bắc nói với An Nguyệt Hằng, sắc mặt liền hung ác nham hiểm, đôi môi nhếch lên, hắn sợ đã biết nàng muốn cái gì?
An Nguyệt Hằng chậm rãi mở miệng:
Ngươi muốn cái gì?
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, một đôi mắt đen mang theo hào quang vô hạn:
Ta muốn vạn dân thần phục ở dưới chân ta, ta muốn trèo lên hậu vị, muốn lời ta nói ra không người nào dám ngang ngược, muốn con ta trở thành chúa tể của thiên hạ này! Nhiếp Chính vương đại nhân, ngươi nói ta muốn cái gì!
Trái tim An Nguyệt Hằng đột nhiên buộc chặt, con ngươi hơi co lại, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ nhân cuồng vọng như vậy, cũng chưa từng biết một nữ nhân lại sẽ có dã tâm bực này, thật sự rất to gan, khí phách thật lớn, cũng dám muốn vạn dân thiên hạ này triều bái, nói như vậy, cho dù là hắn, cũng chưa từng dám tùy ý nói ra.
Nhưng cũng bởi vì cái này, khiến hắn không hiểu sinh lòng chờ mong, giống như dã tâm bị mình đè nén mấy năm một khi bị người nhìn thấu, không còn chôn sâu đáy lòng nữa, mà là quang minh chính đại, đúng lý hợp tình lấy ra dưới ánh mặt trời, điều này khiến từ đáy lòng An Nguyệt Hằng bắt đầu kích động, thật lâu không thể bình phục.
Mộc Tịch Bắc sáng ngời hai mắt, trong mắt đều lộ ánh sáng khiếp người, khiến trái tim An Nguyệt Hằng lâm vào chấn động.
Nàng cho tới bây giờ đều biết hắn muốn cái gì, cho nên kiếp trước mới có thể dốc sức làm việc vì hắn như vậy, chỉ là hắn lại chưa bao giờ để vào mắt.
Mộc Tịch Bắc không biết, lúc này nàng lại mang theo thần thái không hiểu, phảng phất đã đem thiên hạ giẫm nát dưới chân, khuôn mặt nhu hòa, ý cười nhợt nhạt, không biết làm cho bao nhiêu người trầm luân như vậy.
Tiểu thư nhà các ngươi ở cùng Nhiếp Chính vương nói cái gì vậy? Ta thấy ánh mắt Nhiếp Chính vương đều thay đổi luôn.
Bạch Trúc sờ sờ cái cằm, mắt sắc thật sâu, nhìn hai người xa xa.
Thanh Từ đang canh giữ ở trước cửa Lâm Lang viện, lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Trúc:
Muốn biết?
Bạch Trúc gật gật đầu.
Tự mình đi qua nghe!
Thanh Từ quăng ra một câu, chắc Bạch Trúc tiếp không nổi đi.
Bạch Trúc bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lại thủy chung chưa từng dời khỏi trên thân hai người.
Mà sắc mặt Ân Cửu Dạ lại càng đen hơn, đầy người hơi thở cô lạnh khiến cho người ta không dám tới gần, hắn đúng là không biết nàng muốn chính là những thứ này?
Trái tim An Nguyệt Hằng kịch liệt nhảy lên, không biết là vì nữ tử trước mắt, hay là vì dã tâm bành trướng vô hạn của mình.
Ta biết hiện tại Vương gia không rời được Ngũ gia, ta cũng không phải nữ tử chỉ biết giúp chồng dạy con, nếu Ngũ gia có thể làm cho Vương gia hao tốn thời gian mười năm, sao ta lại cố chấp tính toán vài năm ngắn ngủi này?
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng với An Nguyệt Hằng.
/325
|