Hai mắt An Nguyệt Hằng nheo lại, ý tứ Mộc Tịch Bắc mặc dù biểu đạt mờ mịt, nhưng hắn vẫn hiểu được, nàng đồng ý hắn trước cưới nữ tử Ngũ gia, nắm giữ quyền lực Ngũ gia, chỉ là khi sự tình thành công, lại phải phế bỏ Ngũ gia, chuyển sang lập phủ Thừa Tướng.
Nữ tử này tính kế thật độc ác, lớn như Ngũ gia ở trong mắt nàng chẳng qua cũng chỉ là cái ván cầu, mà trong quá trình Hoàng đế nâng đỡ phủ Thừa Tướng, mình có thể âm thầm nới lỏng thủ hạ mình chèn ép nhân mã, đồng thời làm lớn mạnh thế lực phủ Thừa Tướng, cứ như vậy, thế lực phủ Thừa Tướng không ngừng lớn mạnh, tương lai thời điểm phản chiến chính là mấu chốt quyết định thắng bại.
Lông mày An Nguyệt Hằng hơi chau lại, nhưng làm như vậy thật sự rất mạo hiểm, nếu phủ Thừa Tướng cuối cùng vẫn trung thành với Hoàng đế, như vậy chính mình toàn bộ đều thua, đây là một trận thiên đại đánh cược, nếu thắng, có được thiên hạ, nếu thua, không có gì cả!
Nữ tử trước mắt này, có thể tin hay không? An Nguyệt Hằng lặp đi lặp lại đánh giá trong lòng, chẳng qua bất kể có thể tin hay không, tối thiểu nhất chuyện này đối với thế cục tạm thời không có ảnh hưởng, hắn vẫn sẽ như thường lệ cưới Ngũ Thanh Thanh, hứa cho Ngũ gia một tương lai.
Chuyện này, Bản vương phải tính toán thật kỹ, không thể khinh suất được.
An Nguyệt Hằng không đưa ra câu trả lời chắc chắn, can hệ trọng đại, sinh tử tồn vong, hắn sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định.
Đây là tự nhiên, chẳng qua nếu Vương gia đồng ý, ta còn có một điều kiện.
Mộc Tịch Bắc một bộ dạng đã trong dự liệu.
Điều kiện gì?
An Nguyệt Hằng nhìn về phía nữ tử trước mặt, lại lần đầu tiên cảm thấy thấy không rõ tâm tư của nàng.
Đợi cho Ngũ gia mất tác dụng, ta muốn Ngũ Thanh Thanh sống không bằng chết!
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia tàn nhẫn, giống như hai thanh đại đao sáng loáng, phá vỡ yên tĩnh của ánh tà dương trời chiều.
Trong lòng An Nguyệt Hằng run lên, hận ý trong ánh mắt kia tuyệt đối không phải làm bộ, chẳng lẽ nói, nữ tử này thật sự như lời nàng nói ái mộ chính mình?
Vương gia cũng không cần lo lắng, ta xưa nay nghe nói Vương gia mềm lòng, nếu đến lúc đó Vương gia không xuống tay được, cứ giao cho Bắc Bắc làm là được.
Mộc Tịch Bắc cười rực rỡ, lời nói ra lại rất âm hàn.
Thiên hạ này, không có bất kỳ nữ tử nào có thể dễ dàng tha thứ cho nam tử mình yêu từ đầu đến cuối đều bồi ở bên người một nữ tử khác, cho nên dáng vẻ nàng hận Ngũ Thanh Thanh tận xương mới càng dễ dàng khiến An Nguyệt Hằng tin là thật.
Sự thật cũng xác thực như thế, An Nguyệt Hằng đã coi Mộc Tịch Bắc thành một người rất hay ghen tị, nhưng cũng là một nữ tử có dã tâm cực lớn, có thể vì muốn mình sớm ngày đăng cơ Đế vị, không tiếc để nữ tử khác chiếm lấy âu yếm nam tử của mình mấy năm, đương nhiên, một khi chiếm được thứ mình muốn, nữ tử này sẽ không chút do dự đem đồ vật từng chướng mắt dọn dẹp hầu như không còn.
Trong lúc nhất thời, An Nguyệt Hằng lại cảm thấy nữ tử này rất hợp khẩu vị hắn, suy nghĩ của nàng lại tương tự hắn như thế, điều này không khỏi làm hắn có chút kích động.
Việc này ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, Mộc tiểu thư không cần lo lắng.
An Nguyệt Hằng không hiểu có chút hưng phấn.
Đây là tự nhiên.
Mộc Tịch Bắc cũng không dừng lại lâu, xoay người rời đi.
Đi được mấy bước, dường như Mộc Tịch Bắc đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu cười một tiếng:
Đúng rồi, ta đều đã quên, thân phận của ta bây giờ vẫn là tú nữ đây, nghĩ đến Vương gia nhất định sẽ có biện pháp làm cho ta thoát khỏi cái thân phận này.
Hai mắt An Nguyệt Hằng hiện lên một tia buồn cười, nữ tử này, mình còn chưa kết minh với nàng, nàng cũng đã bắt đầu lợi dụng bản thân mình.
Không sai, Mộc Tịch Bắc đúng là lợi dụng An Nguyệt Hằng, chuyện phiền lòng này liền giao cho hắn là tốt nhất.
Đi đến trước mặt Mộc Chính Đức, Mộc Tịch Bắc có chút cười yếu ớt:
Sao còn chưa đi?
Đây không phải nhiều ngày không thấy Bắc Bắc, muốn trò chuyện với Bắc Bắc sao.
Mộc Chính Đức cũng không hỏi thăm Mộc Tịch Bắc nói gì với An Nguyệt Hằng, chỉ có chút ủy khuất mở miệng.
Không lâu nữa, sẽ xuất cung.
Trong đôi mắt đen của Mộc Tịch Bắc phản chiếu thân ảnh Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức nhìn thấy sững sờ.
Không đợi Mộc Chính Đức đáp lại, Mộc Tịch Bắc liền xoay người đi vào Lâm Lang viện, lúc đi qua nhìn thấy Ngũ Y Nhân từ đầu đến cuối vẫn ngã ngồi dưới đất.
Hơi cúi thấp người, ở bên tai Ngũ Y Nhân mở miệng nói:
Ta sẽ thường xuyên tới thăm nương nương.
Ngũ Y Nhân hoảng sợ nhìn Mộc Tịch Bắc, trong lúc nhất thời lại như có thứ gì đó ngăn chặn yết hầu, chua xót nói không ra lời.
Lướt qua Bạch Trúc, Mộc Tịch Bắc trực tiếp trở về Bảo Lang Các, lưu lại một ít người xem náo nhiệt ở bên ngoài thật lâu vẫn chưa tán đi.
Tiểu thư, người muốn An Nguyệt Hằng yêu người?
Dường như Thanh Từ biết được ý nghĩ của Mộc Tịch Bắc.
Ta chờ có một ngày, An Nguyệt Hằng vì ta giết Ngũ Thanh Thanh, lại giết con trai của nàng ta.
Mộc Tịch Bắc cười quỷ dị, trong mắt mang theo tia điên cuồng.
Nhưng mà...
Thanh Từ muốn nói gì đó, lại chung quy không có mở miệng.
Ngươi đang muốn nói, kiếp trước ta canh giữ ở bên cạnh hắn hơn mười năm, hắn lại chưa bao giờ yêu ta, kiếp này sao lại dễ dàng yêu ta?
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, tuy rằng hiện tại tiểu thư rất đẹp, nhưng nàng luôn cảm thấy việc này cũng không đơn giản như vậy.
An Nguyệt Hằng yêu nhất cho tới bây giờ đều là quyền thế, về phần kiếp trước, hắn có thể không chút do dự bỏ qua ta như vậy, là bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn tới ta.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc mang theo tia bi thương, xuyên thấu qua khuôn mặt bị bỏng của Thanh Từ, không biết thấy được quá khứ như thế nào.
Kiếp trước, Tịch Tình cũng không có đầy đủ thân gia, hắn chưa hề đối mặt bình đẳng với nàng, đối với An Nguyệt Hằng mà nói, nàng chẳng qua chỉ là một công cụ có thể lợi dụng được, người như nàng, sao An Nguyệt Hằng có thể để vào mắt, mà chưa bao giờ để vào mắt, sao hắn có thể yêu nàng?
Nhưng giờ này ngày này lại khác biệt, nàng có đầy đủ thân gia, những thứ kia là An Nguyệt Hằng tha thiết ước mơ, mà nàng lại đủ hiểu rõ hắn, biết hắn thích gì, yêu cái gì, biết cái gì có thể tạo nên hứng thú cho hắn, như vậy làm cho hắn cam nguyện vì nàng giết chết Ngũ Thanh Thanh, há không dễ dàng?
Nàng còn có thể nhớ kỹ, mình nhiều lần cứu Ngũ Thanh Thanh trở về như vậy, thay nàng ta ngăn chặn âm mưu của nữ nhân trong hậu viện, nhưng kỳ thật, mình chẳng qua là con tôm tép nhãi nhép thôi, tay Ngũ Thanh Thanh rất sạch sẽ, nhưng những chuyện ô uế kia lại do một tay nàng làm.
Một khi đã như vậy, không bằng lại bẩn một chút, nàng rất muốn nhìn một chút, một ngày kia, Ngũ Thanh Thanh nhìn thấy, nam nhân mình tâm tâm niệm niệm yêu, vì nữ nhân khác, không tiếc giết chết bộ dáng thống khổ của nàng ta, chỉ ngẫm lại, liền khiến Mộc Tịch Bắc không khỏi cảm thấy toàn thân thư sướng.
Nhìn đi, nàng chính nữ nhân ác độc như vậy, sống vì báo thù mà đến, chết cũng muốn lôi kéo bọn họ cùng nhau xuống Địa ngục!
Thanh Từ nhắm hai mắt lại, nhìn thấy tiểu thư biến thành dạng này lòng của nàng hơi đau, kiếp trước cho dù tiểu thư thân ở đao quang kiếm ảnh, nhưng cũng thoải mái, nhưng bây giờ, tâm tâm niệm niệm tính kế đều là vì nam nhân kia, An Nguyệt Hằng, ngươi có tài đức gì, vậy mà hủy hoại hai đời tiểu thư.
Thanh Từ biết, lòng tràn đầy cừu hận sẽ khiến cho nàng và tiểu thư đi đến một con đường không có lối về, không có ai biết các nàng sẽ ở trên con đường này sẽ mất đi cái gì, nhưng Thanh Từ lại càng hiểu được, tiểu thư thật sự đã không còn gì để mất nữa, nếu như không giải quyết An Nguyệt Hằng, cả đời này của tiểu thư cũng không thể thoải mái.
Cho nên, cùng với che giấu cừu hận trong lòng sống mấy chục năm, cuối cùng được thời gian thoải mái, cũng tốt hơn ngày ngày tâm sinh không cam lòng, sầu não không vui.
Mộc Tịch Bắc tựa hồ biết Thanh Từ suy nghĩ cái gì, trong ánh mắt mang theo tia bi thương hiếm thấy, yếu ớt mở miệng nói:
Ta từng nghe nói một câu, nếu ngươi muốn đấu với mãnh thú, thì ngươi phải biến thành mãnh thú trước. Bây giờ, người ta muốn giết là An Nguyệt Hằng, là mưu cầu danh lợi quyền thế, lãnh huyết vô tình An Nguyệt Hằng, cho nên nếu ta muốn đấu với hắn, cũng chỉ có thể máu lạnh hơn, vô tình hơn so với hắn.
Thanh Từ không có mở miệng, chỉ yên lặng phủ thêm một kiện áo ngoài cho Mộc Tịch Bắc.
Đêm hôm đó, Mộc Tịch Bắc trùm một kiện áo choàng màu xanh da trời, đi ra Bảo Lang Các, ở dưới tường Hoàng cung màu đỏ thắm chậm rãi đi về phía trước, phía trước là Thanh Từ cầm theo ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng đường dưới chân cho Mộc Tịch Bắc, mà người dẫn đường ở phía trước Thanh Từ chính là Bạch Trúc.
Gió lạnh buổi chiều từng cơn, thổi làn váy bay lên. Ba người phía trước phía sau, đều không mở miệng.
Đi ước chừng nửa canh giờ, mấy người mới dừng lại bước chân, tọa lạc ở trước mặt mấy người không phải cái khác, chính là thiên lao Mộc Tịch Bắc đã từng tới một lần.
Thiên lao bốn phía thủ vệ sâm nghiêm, bó đuốc sáng chói, dựng trong nồi lớn đốt than đá, thị vệ canh phòng thần tình nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Bạch Trúc mang theo hai người đi thẳng vào trong, những thị vệ kia lại coi như không nhìn thấy, nhìn không chớp mắt.
Mộc Tịch Bắc theo ở phía sau, nhíu mày, bất động thanh sắc đánh giá Bạch Trúc một phen.
Bạch Trúc giơ bó đuốc, ở phía trước dẫn đường, mang theo hai người di chuyển mấy vòng, mới dừng ở bên trong một nhà tù trống không trước mặt, sau khi mở ổ khóa ra, Bạch Trúc dẫn đầu đi vào.
Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ cũng theo sát vào trong, Bạch Trúc nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó ngồi xuống khởi động vặn một cái chén bể ở góc tường, bức tường của nhà tù liền dời đi, Bạch Trúc quay đầu nhìn vẻ mặt Mộc Tịch Bắc vẫn chưa có dao động, phảng phất như sớm đã biết hắn sẽ ở bên trong giấu mật thất, tà tứ cười cười:
Người ngươi muốn đang ở bên trong.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, xem như nói lời cảm tạ, lập tức đi thẳng vào.
Nữ tử này tính kế thật độc ác, lớn như Ngũ gia ở trong mắt nàng chẳng qua cũng chỉ là cái ván cầu, mà trong quá trình Hoàng đế nâng đỡ phủ Thừa Tướng, mình có thể âm thầm nới lỏng thủ hạ mình chèn ép nhân mã, đồng thời làm lớn mạnh thế lực phủ Thừa Tướng, cứ như vậy, thế lực phủ Thừa Tướng không ngừng lớn mạnh, tương lai thời điểm phản chiến chính là mấu chốt quyết định thắng bại.
Lông mày An Nguyệt Hằng hơi chau lại, nhưng làm như vậy thật sự rất mạo hiểm, nếu phủ Thừa Tướng cuối cùng vẫn trung thành với Hoàng đế, như vậy chính mình toàn bộ đều thua, đây là một trận thiên đại đánh cược, nếu thắng, có được thiên hạ, nếu thua, không có gì cả!
Nữ tử trước mắt này, có thể tin hay không? An Nguyệt Hằng lặp đi lặp lại đánh giá trong lòng, chẳng qua bất kể có thể tin hay không, tối thiểu nhất chuyện này đối với thế cục tạm thời không có ảnh hưởng, hắn vẫn sẽ như thường lệ cưới Ngũ Thanh Thanh, hứa cho Ngũ gia một tương lai.
Chuyện này, Bản vương phải tính toán thật kỹ, không thể khinh suất được.
An Nguyệt Hằng không đưa ra câu trả lời chắc chắn, can hệ trọng đại, sinh tử tồn vong, hắn sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định.
Đây là tự nhiên, chẳng qua nếu Vương gia đồng ý, ta còn có một điều kiện.
Mộc Tịch Bắc một bộ dạng đã trong dự liệu.
Điều kiện gì?
An Nguyệt Hằng nhìn về phía nữ tử trước mặt, lại lần đầu tiên cảm thấy thấy không rõ tâm tư của nàng.
Đợi cho Ngũ gia mất tác dụng, ta muốn Ngũ Thanh Thanh sống không bằng chết!
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia tàn nhẫn, giống như hai thanh đại đao sáng loáng, phá vỡ yên tĩnh của ánh tà dương trời chiều.
Trong lòng An Nguyệt Hằng run lên, hận ý trong ánh mắt kia tuyệt đối không phải làm bộ, chẳng lẽ nói, nữ tử này thật sự như lời nàng nói ái mộ chính mình?
Vương gia cũng không cần lo lắng, ta xưa nay nghe nói Vương gia mềm lòng, nếu đến lúc đó Vương gia không xuống tay được, cứ giao cho Bắc Bắc làm là được.
Mộc Tịch Bắc cười rực rỡ, lời nói ra lại rất âm hàn.
Thiên hạ này, không có bất kỳ nữ tử nào có thể dễ dàng tha thứ cho nam tử mình yêu từ đầu đến cuối đều bồi ở bên người một nữ tử khác, cho nên dáng vẻ nàng hận Ngũ Thanh Thanh tận xương mới càng dễ dàng khiến An Nguyệt Hằng tin là thật.
Sự thật cũng xác thực như thế, An Nguyệt Hằng đã coi Mộc Tịch Bắc thành một người rất hay ghen tị, nhưng cũng là một nữ tử có dã tâm cực lớn, có thể vì muốn mình sớm ngày đăng cơ Đế vị, không tiếc để nữ tử khác chiếm lấy âu yếm nam tử của mình mấy năm, đương nhiên, một khi chiếm được thứ mình muốn, nữ tử này sẽ không chút do dự đem đồ vật từng chướng mắt dọn dẹp hầu như không còn.
Trong lúc nhất thời, An Nguyệt Hằng lại cảm thấy nữ tử này rất hợp khẩu vị hắn, suy nghĩ của nàng lại tương tự hắn như thế, điều này không khỏi làm hắn có chút kích động.
Việc này ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, Mộc tiểu thư không cần lo lắng.
An Nguyệt Hằng không hiểu có chút hưng phấn.
Đây là tự nhiên.
Mộc Tịch Bắc cũng không dừng lại lâu, xoay người rời đi.
Đi được mấy bước, dường như Mộc Tịch Bắc đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu cười một tiếng:
Đúng rồi, ta đều đã quên, thân phận của ta bây giờ vẫn là tú nữ đây, nghĩ đến Vương gia nhất định sẽ có biện pháp làm cho ta thoát khỏi cái thân phận này.
Hai mắt An Nguyệt Hằng hiện lên một tia buồn cười, nữ tử này, mình còn chưa kết minh với nàng, nàng cũng đã bắt đầu lợi dụng bản thân mình.
Không sai, Mộc Tịch Bắc đúng là lợi dụng An Nguyệt Hằng, chuyện phiền lòng này liền giao cho hắn là tốt nhất.
Đi đến trước mặt Mộc Chính Đức, Mộc Tịch Bắc có chút cười yếu ớt:
Sao còn chưa đi?
Đây không phải nhiều ngày không thấy Bắc Bắc, muốn trò chuyện với Bắc Bắc sao.
Mộc Chính Đức cũng không hỏi thăm Mộc Tịch Bắc nói gì với An Nguyệt Hằng, chỉ có chút ủy khuất mở miệng.
Không lâu nữa, sẽ xuất cung.
Trong đôi mắt đen của Mộc Tịch Bắc phản chiếu thân ảnh Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức nhìn thấy sững sờ.
Không đợi Mộc Chính Đức đáp lại, Mộc Tịch Bắc liền xoay người đi vào Lâm Lang viện, lúc đi qua nhìn thấy Ngũ Y Nhân từ đầu đến cuối vẫn ngã ngồi dưới đất.
Hơi cúi thấp người, ở bên tai Ngũ Y Nhân mở miệng nói:
Ta sẽ thường xuyên tới thăm nương nương.
Ngũ Y Nhân hoảng sợ nhìn Mộc Tịch Bắc, trong lúc nhất thời lại như có thứ gì đó ngăn chặn yết hầu, chua xót nói không ra lời.
Lướt qua Bạch Trúc, Mộc Tịch Bắc trực tiếp trở về Bảo Lang Các, lưu lại một ít người xem náo nhiệt ở bên ngoài thật lâu vẫn chưa tán đi.
Tiểu thư, người muốn An Nguyệt Hằng yêu người?
Dường như Thanh Từ biết được ý nghĩ của Mộc Tịch Bắc.
Ta chờ có một ngày, An Nguyệt Hằng vì ta giết Ngũ Thanh Thanh, lại giết con trai của nàng ta.
Mộc Tịch Bắc cười quỷ dị, trong mắt mang theo tia điên cuồng.
Nhưng mà...
Thanh Từ muốn nói gì đó, lại chung quy không có mở miệng.
Ngươi đang muốn nói, kiếp trước ta canh giữ ở bên cạnh hắn hơn mười năm, hắn lại chưa bao giờ yêu ta, kiếp này sao lại dễ dàng yêu ta?
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, tuy rằng hiện tại tiểu thư rất đẹp, nhưng nàng luôn cảm thấy việc này cũng không đơn giản như vậy.
An Nguyệt Hằng yêu nhất cho tới bây giờ đều là quyền thế, về phần kiếp trước, hắn có thể không chút do dự bỏ qua ta như vậy, là bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn tới ta.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc mang theo tia bi thương, xuyên thấu qua khuôn mặt bị bỏng của Thanh Từ, không biết thấy được quá khứ như thế nào.
Kiếp trước, Tịch Tình cũng không có đầy đủ thân gia, hắn chưa hề đối mặt bình đẳng với nàng, đối với An Nguyệt Hằng mà nói, nàng chẳng qua chỉ là một công cụ có thể lợi dụng được, người như nàng, sao An Nguyệt Hằng có thể để vào mắt, mà chưa bao giờ để vào mắt, sao hắn có thể yêu nàng?
Nhưng giờ này ngày này lại khác biệt, nàng có đầy đủ thân gia, những thứ kia là An Nguyệt Hằng tha thiết ước mơ, mà nàng lại đủ hiểu rõ hắn, biết hắn thích gì, yêu cái gì, biết cái gì có thể tạo nên hứng thú cho hắn, như vậy làm cho hắn cam nguyện vì nàng giết chết Ngũ Thanh Thanh, há không dễ dàng?
Nàng còn có thể nhớ kỹ, mình nhiều lần cứu Ngũ Thanh Thanh trở về như vậy, thay nàng ta ngăn chặn âm mưu của nữ nhân trong hậu viện, nhưng kỳ thật, mình chẳng qua là con tôm tép nhãi nhép thôi, tay Ngũ Thanh Thanh rất sạch sẽ, nhưng những chuyện ô uế kia lại do một tay nàng làm.
Một khi đã như vậy, không bằng lại bẩn một chút, nàng rất muốn nhìn một chút, một ngày kia, Ngũ Thanh Thanh nhìn thấy, nam nhân mình tâm tâm niệm niệm yêu, vì nữ nhân khác, không tiếc giết chết bộ dáng thống khổ của nàng ta, chỉ ngẫm lại, liền khiến Mộc Tịch Bắc không khỏi cảm thấy toàn thân thư sướng.
Nhìn đi, nàng chính nữ nhân ác độc như vậy, sống vì báo thù mà đến, chết cũng muốn lôi kéo bọn họ cùng nhau xuống Địa ngục!
Thanh Từ nhắm hai mắt lại, nhìn thấy tiểu thư biến thành dạng này lòng của nàng hơi đau, kiếp trước cho dù tiểu thư thân ở đao quang kiếm ảnh, nhưng cũng thoải mái, nhưng bây giờ, tâm tâm niệm niệm tính kế đều là vì nam nhân kia, An Nguyệt Hằng, ngươi có tài đức gì, vậy mà hủy hoại hai đời tiểu thư.
Thanh Từ biết, lòng tràn đầy cừu hận sẽ khiến cho nàng và tiểu thư đi đến một con đường không có lối về, không có ai biết các nàng sẽ ở trên con đường này sẽ mất đi cái gì, nhưng Thanh Từ lại càng hiểu được, tiểu thư thật sự đã không còn gì để mất nữa, nếu như không giải quyết An Nguyệt Hằng, cả đời này của tiểu thư cũng không thể thoải mái.
Cho nên, cùng với che giấu cừu hận trong lòng sống mấy chục năm, cuối cùng được thời gian thoải mái, cũng tốt hơn ngày ngày tâm sinh không cam lòng, sầu não không vui.
Mộc Tịch Bắc tựa hồ biết Thanh Từ suy nghĩ cái gì, trong ánh mắt mang theo tia bi thương hiếm thấy, yếu ớt mở miệng nói:
Ta từng nghe nói một câu, nếu ngươi muốn đấu với mãnh thú, thì ngươi phải biến thành mãnh thú trước. Bây giờ, người ta muốn giết là An Nguyệt Hằng, là mưu cầu danh lợi quyền thế, lãnh huyết vô tình An Nguyệt Hằng, cho nên nếu ta muốn đấu với hắn, cũng chỉ có thể máu lạnh hơn, vô tình hơn so với hắn.
Thanh Từ không có mở miệng, chỉ yên lặng phủ thêm một kiện áo ngoài cho Mộc Tịch Bắc.
Đêm hôm đó, Mộc Tịch Bắc trùm một kiện áo choàng màu xanh da trời, đi ra Bảo Lang Các, ở dưới tường Hoàng cung màu đỏ thắm chậm rãi đi về phía trước, phía trước là Thanh Từ cầm theo ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng đường dưới chân cho Mộc Tịch Bắc, mà người dẫn đường ở phía trước Thanh Từ chính là Bạch Trúc.
Gió lạnh buổi chiều từng cơn, thổi làn váy bay lên. Ba người phía trước phía sau, đều không mở miệng.
Đi ước chừng nửa canh giờ, mấy người mới dừng lại bước chân, tọa lạc ở trước mặt mấy người không phải cái khác, chính là thiên lao Mộc Tịch Bắc đã từng tới một lần.
Thiên lao bốn phía thủ vệ sâm nghiêm, bó đuốc sáng chói, dựng trong nồi lớn đốt than đá, thị vệ canh phòng thần tình nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Bạch Trúc mang theo hai người đi thẳng vào trong, những thị vệ kia lại coi như không nhìn thấy, nhìn không chớp mắt.
Mộc Tịch Bắc theo ở phía sau, nhíu mày, bất động thanh sắc đánh giá Bạch Trúc một phen.
Bạch Trúc giơ bó đuốc, ở phía trước dẫn đường, mang theo hai người di chuyển mấy vòng, mới dừng ở bên trong một nhà tù trống không trước mặt, sau khi mở ổ khóa ra, Bạch Trúc dẫn đầu đi vào.
Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ cũng theo sát vào trong, Bạch Trúc nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó ngồi xuống khởi động vặn một cái chén bể ở góc tường, bức tường của nhà tù liền dời đi, Bạch Trúc quay đầu nhìn vẻ mặt Mộc Tịch Bắc vẫn chưa có dao động, phảng phất như sớm đã biết hắn sẽ ở bên trong giấu mật thất, tà tứ cười cười:
Người ngươi muốn đang ở bên trong.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, xem như nói lời cảm tạ, lập tức đi thẳng vào.
/325
|