Tuy nhiên, số người bị thương rất ít.
"Anh Phong, anh biết rằng khoảng cách của chúng ta ở rất gần nên khi va chạm sẽ không tạo thành tổn thương lớn đúng không?"
"Mục đích của anh chỉ là ngăn chặn bọn họ lại, không để cho bọn họ chạy có đúng không?"
Khúc Đại Minh bỗng nhiên hiếu ra, quay đầu lại hỏi Cao Phong.
Cao Phong cũng không trả lời, chỉ cầm điện thoại vô tuyến, hét lên: "Tất cả mọi người xuống xe, bao vây đối phương lại."
"Ai dám phản kháng, chém ngay tại chỗ!"
Khúc Đại Minh nhìn gò má Cao Phong, trong lòng bỗng nhiên thở dài.
Cho dù Cao Phong giả vờ rất tàn bạo, thậm chí còn cho người khác có cảm giác vô lương tâm không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.
Nhưng thực sự trong nội tâm Cao Phong vẫn cất giấu một chút thương hại, nhân hậu, đó chính là bản chất của Cao Phong.
Trên mặt dữ tợn, đầy sát khí như hung thần, không chừa thủ đoạn nào nhưng trên thực tế ở sau trong nội tâm của Cao Phong vân còn có một chút lòng tốt.
Cao Phong nói một câu này xong, vô số người rối rít đi xuống xe, xách theo đao súng gậy gộc trong tay.
Lúc này, hơn một trăm người ở bên này đều đồng loạt đeo một chiếc găng tay trắng vào bàn tay phải.
Thứ nhất, khi đeo cái này lên để dễ dàng nhận biết được người của mình ở trong thời gian hỗn chiến.
Thứ hai, cũng có thể giảm bớt sự ma sát với ống thép, vũ khí để tránh sự tổn thương đối với bàn tay.
Chỉ với chỉ tiết này có thể nhìn ra Cao Thành Sâm dẫn người ra ngoài đều có tố chất tác chiến tốt như thế nào.
Tất cả các yếu tố đều đã được bọn họ cân nhắc đến.
Lúc này, hơn một trăm người đều đeo găng tay trắng, trong tay cầm đao súng gậy gộc, đẳng đẳng sát khí đi về phía trước.
Đèn pha xe chiếu vào tay khiến cho chiếc găng tay màu trắng kia trở nên vô cùng chói mắt.
Mà những người bên Dương Tuấn Minh đều bị dọa sợ cho vỡ mật.
Vốn dĩ số người bên ít hơn nhiêu so với bên Cao Phong, khí thế lại bị đám người Cao Thành Sâm nghiên ép hoàn toàn, trong lòng bọn họ hoảng sợ, không dám chống cự lại.
"Chém chết bọn họ! Chém đi tôi cho các người ba mươi năm tỷ đồng, bảy mươi tỷ đồng!"
Dương Tuấn Minh gần như phát điên, rống to về phía đám đông.
Cuối cùng vẫn có người không cưỡng lại được sự hấp dẫn của đồng tiền, lập tức giơ đồ trong tay lên, lao về phía đám người Cao Thành Sâm.2087643_2_25,60
"Đúng rồi! Chém chết bọn họ!"
"Đập chết bọn họ!"
Chỉ một thoáng sau, cuộc hỗn chiến nổi lên khắp nơi, khắp nơi không ngừng vang lên tiếng mắng chửi.
Giữa những khoảng trống của vụ va chạm xe, từng thanh niên lao lên phía trước.
Dưới chân giẫm lên những mảnh vỡ thủy tỉnh, vang lên tiếng răng rắc chói tai.
"Mẹ nó! Một đám rác rưởi!"
Cao Thành Sâm khinh thường bĩu môi, hét lên: "Nghĩ xem bình thường tôi huấn luyện các người như thế nào, chỉ với những đứa lưu manh lang thang đầu đường xó chợ, nếu trong vòng hai phút mà không đánh tan đám này thì đều cất bụng tự sát đi!"
Sau khi hét lên câu này, Cao Thành Sâm trực tiếp leo lên đầu xe ngồi xem cuộc chiến.
Căn bản Cao Thành Sâm không coi đám người lưu manh Dương Tuấn Minh mang tới ra cái gì cả.
Mặc dù là đàn em của Dư Văn Cường nhưng lúc trước bọn chúng cũng là lưu manh giống như nhau, nhưng phải xem xem bọn chúng đi theo ai.
Một người binh lính sẽ khiến cho một ổ lưu manh kinh sợ.
Người mà Cao Thành Sâm mang theo, không những có năng lực tác chiến rất mạnh mà còn có khí chất vượt xa đám người Dương Tuấn Minh.
Cao Phong cũng đứng ở bên trong xe giống như vậy, nửa thân trên nằm nhoài trên cửa sổ trên trời, nhìn toàn cảnh phía trước, không nói một lời nào.
Âm! Răng rắc! Rầm! Giao tranh hỗn loạn nổ ra, tất cả đều là đánh cận chiến.
Đây mới là sự va chạm của sức mạnh.
Vào lúc này, tất cả những người đàn ông có mặt ở đây đều đã thiêu đốt gen hiếu chiến trong cơ thể mình, họ bắt đầu chiến đấu điên cuồng.
Ống thép va chạm vào nhau, tiếng kính ô tô vỡ nát thỉnh thoảng còn có người gục xuống.
Hơn một trăm người của Cao Thành Sâm không ngừng tiến về phía trước trong khi những người của Dương Tuấn Minh liên tục bị đẩy lùi.
Mười phút sau, những người bên Dương Tuấn Minh đã bị đánh gục ít nhất là ba mươi người.
Thậm chí có rất nhiều người nằm trên đất giả vờ bị thương.
Mà những người bên Cao Thành Sâm cũng lười phản ứng với bọn họ, dù sao chỉ cần nằm xuống là được, ai đứng lên thì sẽ đánh người đó.
Hoặc là biết điều năm xuống đất, hoặc là ngồi chôm hổm dưới đất, hai tay ôm đầu hoặc là bị đánh gần chết.
Trừ ba lựa chọn này ra không còn có cách nào khác.
Trong vòng chưa đầy hai phút, người bên Dương Tuấn Minh bị khuất phục hoàn toàn, hai tay ôm đầu ngồi chôm hổm ở dưới đất.
"Tim ra những người đã đến phòng tập thể dục Minh Phong ngày hôm đó, đập chết bọn họ!"
Cao Phong quay đầu nhìn huấn luyện viên bị đánh ngày đó, lạnh giọng nói.
Những người khác có thể thả nhưng những người đã đả thương Khúc Đại Minh tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Vâng, vâng!"
Huấn luyện viên không dám nói nhiều, lập tức vội vàng tiến lên nhận định từng người một.
"Cao Phong, đây là anh đặc biệt muốn tìm chỗ chết! Anh có biết không! Đây là anh đang tự tìm cái chết đấy!"
Dương Tuấn Minh cầm một cây gậy, cản răng nghiến lợi nhìn chăm chăm Cao Phong mà mắng chửi. .
"Ha ha, anh rất may mắn đấy, hiện giờ tôi không có nhiều thời gian để xử lý anh."
"Nếu không, tối nay nhà họ Dương các người sẽ bị diệt trừ tận gốc."
Cao Phong cười lạnh, nhìn Dương Tuấn Minh đầy ẩn ý.
Chỉ có đám người Khúc Đại Minh mới biết rằng những lời này của Cao Phong tuyệt đối không phải để hù dọa Dương Tuấn Minh.
Ở thành phố Hòa Bình đừng nói là xí nghiệp Dương thị, ngay cả thể lực nối tiếng ở Hòa Bình từ xưa như nhà họ Ngô mà Cao Phong nói tiêu diệt thì chắc chắn sẽ tiêu diệt.
Chẳng qua tình huống lúc này không cho phép Cao Phong làm như vậy.
Nếu có người chết thì sẽ lớn chuyện hơn.
"Anh muốn làm cái gì?"
Dương Tuấn Minh trợn tròn hai mắt hét lên.
"Đừng sợ, bây giờ tôi không có sức lực để giết anh!"
"Cho nên hôm nay chỉ là đến đòi nợ thôi!"
"Kéo anh ta lên xe cho tôi, toàn bộ di chuyển đến trụ sở chính của xí nghiệp Dương thị!"
Cao Phong nói xong, lập tức leo lên một chiếc xe còn có thể khởi động được.
Mấy người lập tức kéo Dương Tuấn Minh lên nhét vào trong xe, không thèm để ý đến anh ta đang giãy giụa.
Mọi người lựa chọn một số chiếc xe còn có thể lái được, tiếp tục chạy tới trụ sở chính của xí nghiệp Dương thị.
"Các người, rốt cuộc các người muốn làm gì?"
Lúc này Dương Tuấn Minh cuối cùng cũng biết sợ.
"Tôi nói rồi anh quên sao? Nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần!"
"Hôm nay, anh nhìn cho thật kỹ, Cao Phong tôi đòi nợ như thế nào."
Cao Phong cười lạnh một tiếng, dẫn mọi người chạy tới mục tiêu.
Tòa nhà trụ sở chính của xí nghiệp Dương thị ở thành phố Hòa Bình.
Lúc này, tòa nhà cao ốc vẫn đèn đuốc sáng choang.
Trong tòa nhà cao ốc mười tầng có vô số nhân viên đều đang bận rộn làm việc.
Tại phòng làm việc ở tầng cao nhất, có một người đàn ông trung niên bụng phệ đang làm những chuyện tuyệt vời với cô thư kí của mình.
Người này chính là cha của Dương Tuấn Minh.
Âm! Rầm! Bồng nhiên, ở dưới tầng truyền đến một loạt âm thanh dữ dội, giống như tiếng sấm nổ ở trên mặt đất.
Cha của Dương Tuấn Minh vốn đang ngồi trên ghế tận hưởng sự phục vụ của thư kí, lúc này bị dọa sợ đến nỗi ngã từ trên ghế xuống dưới đất.
"Chuyện gì vậy?"
Cha Dương Tuấn Minh hét lên.
"Chủ tịch Dương, không xong rồi Chủ tịch Dương, ở phía dưới kia có rất nhiều người!"
Ở dưới tầng, tiếng la hét vang vọng nối tiếp nhau không ngừng khắp tòa nhà cao ốc.
Cha Dương Tuấn Minh vội vàng kéo quần lên, chạy xuống dưới.
Lúc này ở dưới tầng có một chiếc xe SUV màu đen đang hung hăng đâm vào cửa công ty.
Cánh cửa kính dày cộp bị đâm vỡ thành nhiều mảnh.
"Nhìn cho thật kỹ vào, cảnh này có quen thuộc không? Suy nghĩ xem tại sao ban đầu anh lại làm thế với phòng tập thể dục Minh Phong."
Cao Phong túm tóc Dương Tuấn Minh, để cho anh ta trợn tròn hai mắt nhìn rõ ràng xem đang có chuyện gì xảy ra.
/860
|