Chương 125: Quyết đấu
Biết Lâm Toàn ở Viên gia bình an vô sự, nhiệm vụ tiếp theo mà Hình Minh giao cho cũng không phải vội vàng thực hiện.
Dù gì người cũng không sao, còn được Viên gia cho ăn cho uống tiếp đãi như khách, vậy thì nhiệm vụ của anh ta cũng không phải gấp rút làm.
Vừa hay chuyện tốt trước khi tới đây bị làm hỏng giờ lại có thể tiếp tục, hơn nữa còn xinh đẹp hơn người phụ nữ mà anh ta vừa tốn cả đống tiền ban nãy.
Cơ thể Long Thiên vô cùng rạo rực, bàn tay cũng vô cùng nóng bỏng.
Bên này, Long Thiên ở Viên gia nóng bừng như lửa đốt, bên kia Dương Hiên vừa ra khỏi sân bay lại gặp một cơn gió lạnh đột ngột.
Dương Hiên tùy ý vẫy một chiếc taxi, ngắm nhìn cảnh đêm và ánh trắng ngày rằm, khẽ nhíu mày.
Anh đã xuống máy bay được một lúc rồi, sao vẫn chưa nhận được thông báo của Hình Minh đã cứu được Lâm Toàn, chẳng lẽ lão hồ ly Hình Minh đã quên rồi, hay là năng lực của Ngọa Long không đủ để khiến Viên gia giao trả một người?
Dương Hiên trong lòng đang nghi ngờ trí nhớ và năng lực của Hình Minh, Hình Minh ở phòng làm việc lo lắng đi qua đi lại, trong lòng đặt một dấu chấm hỏi đối với năng lực của người trợ lý này.
“Đi đâu đây ạ?”
Tài xế hỏi Dương Hiên đang ngồi trầm mặc phía sau xe.
Dương Hiên nhìn điện thoại không chớp mắt, quyết định tự đi đến Viên gia đón Lâm Toàn về, nhân tiện giáo huấn mấy tên rác rưởi không biết sống chết, dám ra tay với người bên cạnh anh.
“Mười dặm vùng ngoại ô Trung Giang.”
Dương Hiên tự gọi xe, phóng như bay đến Viên gia.
Còn Long Thiên đang có phần sung sướиɠ ở Viên gia, muốn thưởng thức sự dịu dàng một lần nữa, thì điện thoại cuả anh ta lại vang lên.
Lần này người làm hỏng chuyện tốt của anh ta vẫn là người lần trước, Hình Minh.
“Long Thiên, cậu đang ở đâu, vẫn chưa đón người về sao?”
Long Thiên lười biếng siết chặt cơ thể kiều diễm trong lòng, ra hiệu cho người phụ nữ im lặng, giọng nói trở nên nghiêm túc.
“Sắp rồi, sắp rồi, dù sao người cũng không sao, anh yên tâm đi, đón về bây giờ đây.”
Sắp rồi, sắp rồi, trêи trán Long Thiên đầy mồ hôi, không kiên nhẫn nghe Hình Minh lải nhải.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Anh ta suýt chút nữa kêu lên, Long Thiên chột da nhìn vào loa điện thoại, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện: “Không có gì tôi cúp máy đây.”
Cảm thấy giọng nói của Long Thiên có chút kỳ lạ, Hình Minh nghi ngờ nhíu mày, nhớ ra phải báo lại cho Dương Hiên nên cũng không tiếp tục nghĩ về chuyện đó nữa.
Dương Hiên nhìn nơi duy nhất có ánh đèn cách đó không xa, nghe thông báo của Hình Minh trong điện thoại, giọng điệu hờ hững.
“Tôi đang trêи đường rồi, để tôi tự đi đón vợ mình cũng được.”
Hình Minh không nhận ra giọng điệu lạnh lùng của Dương Hiên, anh ta biết rõ tình cảm của Dương Hiên với Lâm Toàn, cũng đã xin lỗi vì sơ suất của mình, nghĩ Dương Hiên đã mệt mỏi cả quãng đường, nên không thể không quan tâm đến cấp dưới của mình.
“Cậu đang tới rồi à, hay là cậu quay về nghỉ ngơi chút đi, dù sao cậu vừa về, chắc cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút, người đang đón về rồi, tránh để mọi người không gặp được nhau.”
Biệt thự của Viên gia ở nơi vô cùng hẻo lánh, cả quãng đường anh chỉ thấy mỗi xe của mình, mà chỉ có con đường này đi đến Viên gia, người của Hình Minh nói đang trêи đường về rồi, thật là nực cười.
Hình Minh còn chưa hiểu ý của Dương Hiên thì Dương Hiên đã ngắt điện thoại.
“Ai đấy? Tối muộn rồi còn đến có chuyện gì vậy?”
Có được kinh nghiệm Long Thiên đến lúc trước, tối nay Viên gia lại tiếp tục đón khách, bảo vệ của Viên gia cũng gỡ bỏ sự kiêu ngạo của mình, không có vẻ kỳ thị người vừa bước xuống taxi, Dương Hiên, sợ lại là nhân vật lão đại của tổ chức bí mật nào đó.
Dương Hiên buồn cười liếc mắt đánh giá bảo vệ của Viên gia, thầm nghĩ, bảo vệ của Viên gia cũng rất lịch sự, không phải vừa đến đã như thổ phỉ cưỡng chế bắt người.
Đáng tiếc cấp dưới thì được, nhưng cấp trêи thì đã móp méo từ lâu.
Hai người đến trước đến sau cách nhau không lâu, từ một người bảo vệ có thể thấy tình hình chung của Viên gia, đó là cái nhìn đối lập, không thể không nói người bảo vệ này Viên gia chọn rất đúng, tùy cơ ứng biến vô cùng linh hoạt.
Dương Hiên cũng không muốn làm khó người bình thường của Viên gia, nhìn những ngọn đèn củaViên gia huy hoàng như vậy, trong ánh mắt anh là cả một khát vọng hủy diệt mãnh liệt.
“Đi nói với gia chủ của mấy người, kẻ thù mà ông ta đang nghĩ đến, Dương Hiên đến rồi.”
Kẻ thù? Dương hiên?
Bảo vệ của Viên gia kinh ngạc dò xét trong cơn gió đêm, Dương Hiên đứng cao ngạo bất động.
Những việc làm của Dương Hiên ở Trung Giang cũng được xem là nổi tiếng, từ một người con rể vô danh tiểu tốt đến khi tay trắng thành lập Đồ Lâm, lật đổ lão đại của Lâm Thị, cả quãng đường đều thuận lợi, độc bá Trung Giang.
Cứ như vậy truyền cảm hứng giống như một huyền thoại, được đài tin tức Trung Giang đưa tin, cũng coi như nhà nhà đều biết.
Nhưng chuyện vợ Dương Hiên, Lâm Toàn bị gia chủ cưỡng ép đưa về Viên gia, anh ta cũng nghe nói.
Cho nên, người vừa đến, Dương Hiên, có thể xác định là kẻ thù lớn của Viên gia.
Bảo vệ tự biết mình không phải đối thủ của Dương Hiên, cũng không có ý muốn ra tay với anh, một lần nữa gọi cho gia chủ.
“Gia chủ, Dương Hiên đến rồi.”
“Dương Hiên?”
Viên Thuật vốn nhìn thấy số của bảo vệ, còn đang thầm trách tối nay nhiều việc như vậy, muộn rồi còn ai đến nữa.
Không ngờ người ông ta chờ đã đến.
Sau khi xác nhận, Dương Hiên tự tìm đến cửa, Viên Thuật thấy vui vẻ, lại nghĩ đến trong phòng khách là phó bộ trưởng Ngọa Long, trong lòng thấy hơi do dự.
“Dương Hiên đến rồi?”
Vốn đang suy nghĩ phải ứng phó thế nào khi Ngọa Long hỏi về Lâm Toàn, dù sao người đẹp có thể kéo dài thời gian, không thể trốn cả đời được.
Không ngờ lúc này, Dương Hiên lại muốn tìm đến cái chết, tự mò đến.
Lâm Đông cười nhếch mép vẻ tàn độc, do dự nói với Viên Thuật: “Đây không phải là chuyện tốt sao, để người phụ nữ đó tiếp tục hầu hạ Long Thiên, đừng để anh ta có cơ hội ra ngoài gây rắc rối là được.”
Viên Thuật trầm tư một lát, đột nhiên bị tiếng nói Viên Thành Quyết làm gián đoạn ý nghĩ.
“Ông nội, cho cháu đi nhé, cháu đi xem anh ta, xem người đàn ông mà Lâm Toàn nhớ nhung, xấu xí đến mức nào?”
“Cháu?”
Viên Thuật nhìn trong ánh mắt của Viên Thành Quyết đầy vẻ thù hận, ý chí chiến đấu cao, cười haha: “Cũng được, đám đàn em của Dương Hiên năng lực cao nhất cũng chỉ là võ sư thời kỳ đầu, ba năm có thay đổi thì khả năng Dương Hiên cũng không thể vượt qua được đỉnh cao võ thuật như cháu.”
“Đi đi, cho tên nhãi ranh ngốc nghếch của Lâm gia biết ai mới thực sự là đàn ông.”
Viên Thành Quyết liếc mắt nhìn phòng giam của Viên gia, trong lòng tràn ngập ý nghĩ giết chóc loại bỏ Dương Hiên.
Nhiều ngày như vậy rồi, dù hắn có lấy lòng Lâm Toàn như thế nào, cô vẫn thờ ơ, dường như những việc hắn làm trong mắt cô như một chú hề.
Nếu không phải do hắn ta rung động, thật lòng muốn lay động cô, muốn cô tình nguyện ở bên hắn, hắn đã sớm xé rách quần áo cô, xé bỏ sự dè dặt cao ngạo của cô rồi.
Nghe Lâm Đông nói, Lâm Toàn vô cùng yêu Dương Hiên, không chịu theo mình có lẽ cũng vì chờ đợi Dương Hiên đến cứu.
Vậy thì, bây giờ Dương Hiên đến, hắn ta sẽ tận tay hủy diệt hi vọng này của Lâm Toàn ở trước mặt cô.
Khiến cho người phụ nữ lúc nào cũng ở trêи cao nhìn xuống, người phụ nữ luôn không chịu khuất phục phải hiểu rõ ai mới là người đàn ông xứng đáng để cô có thể dựa dẫm.
————————
/414
|