Chương 126: Giết trong tích tắc
Dương Hiên đợi đến mười phút, dưới ánh đèn đường sáng rực, cuối cùng cũng đợi được gia chủ của Viên gia, nhưng Dương Hiên không ngờ là có xuất hiện của một người ở đây.
“Lâm Đông?”
“Sao, không ngờ là tao lại ở đây đúng không?”
Lâm Đông vênh váo tự đắc giống như con gà trống vừa thắng trận, diễu võ dương oai đi đến bên Dương Hiên.
Dương Hiên liếc mắt nhìn sắc mặt Lâm Đông và đám người Viên Thuật, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ.
“Những việc xảy ra ở Đồ Lâm là do cậu nhờ vả Viên gia, nhờ Viên gia thay cậu ra mặt?”
Lâm Đông nhìn chằm chằm vào Dương Hiên, khóe miệng đuôi mắt hiện lên tia khinh bỉ: “Ô, mày cũng không ngu lắm nhỉ, nhưng có đầu thông minh hơn cũng không thể thay đổi được mày, ngu như bò tự tìm đến cái chết, Dương Hiên, hôm nay món nợ của chúng ta từ từ tính, sẽ cho mày chết được toại nguyện.”
Dương Hiên quét mắt nhìn người ở thời kỳ sau của cấp bậc võ tướng – Viên Thành Quyết và tiên thiên võ thuật mới bước vào giai đoạn luyện khí Viên Thuật, hình như không ai ở đây có thể khiến anh bỏ mạng tại nơi này.
Dương Hiên không chút sợ hãi trước khí thế của Viên Thành Quyết và Viên Thuật, quay đầu nhìn Lâm Đông như nhìn thứ gì đó bẩn thỉu.
“Cậu với ông nội đã qua đời đúng là giống nhau, vì mục đích mà bât chấp thủ đoạn, ngay cả người thân cũng không tha.”
Ánh mắt Dương Hiên ghê tởm, chán ghét dường như đang bị kϊƈɦ thích nhìn Lâm Đông, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ.
“Tất cả không phải do mày ép sao? Khiến Đông Lâm phá sản, Lâm thị sụp đổ, còn ép ông nội phải nhảy lầu tự sát, Lâm Toàn con tiện nhân đó, là người thân cái thá gì chứ. . . . . .”
“Bốp”
Biểu cảm ngày càng kϊƈɦ động, lời nói tuyệt tình của Lâm Đông khiến Dương Hiên không chịu đựng được, vả luôn vào mặt hắn một bạt tai.
“Bằng” một tiếng động lớn rơi trêи mặt đất.
Dương Hiên ánh mắt lạnh lẽo như người chết, máu từ vết thương không ngừng chảy ra, Lâm Đông coi như đã chết đi một nửa, không đứng dậy nổi.
“Đừng dùng cái miệng dơ bẩn của cậu để nói đến thanh băng ngọc khiết như Lâm Toàn, cậu với ông nội cậu cũng là do tự chuốc lấy, chết không đáng tiếc.”
Lâm Đông bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Dương Hiên dọa đến nỗi choáng váng, thở dốc, ánh mắt tăm tối ấy tràn ngập sự sợ hãi, thở hổn hển, hắn ta chỉ có thể bất lực nhìn ông cháu Viên Thị vẫn luôn giữ im lặng từ nãy.
“Viên thiếu gia, giết hắn, giết hắn, Lâm Toàn sẽ là của anh.”
Lời nói của Lâm Đông đã chạm đến nội tâm của Viên Thành Quyết, chỉ cần giết người trước mặt, trong lòng Lâm Toàn sẽ không có ai nữa, bản thân có thể nhân cơ hội đi vào trái tim luôn ngăn cản mình bước vào.
Viên Thành Quyết ngẩng đầu tràn đầy ý chí chiến đấu, nhếch mép khinh bỉ.
“Giết mày rồi, Lâm Toàn sẽ là của tao.”
Lâm Đông mặc dù đang thở dốc, cũng không quên châm ngòi nổ: “Ha ha. . . . . . Dương Hiên, mày không biết, giờ mày chính là con rùa đầu xanh, ha ha. . . . . . Lâm Toàn băng thanh ngọc khiết của mày đã là tàn hoa bại liễu rồi . . . . . . Ha ha ha. . . . . . Dương Hiên mày cũng có ngày hôm nay, mang nỗi đau bị cắm sừng, ha ha ha. . . . . .”
Dương Hiên ánh mắt trống rỗng, các ngón tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch, cả người tỏa ra cảm giác chết chóc đến từ địa ngục, anh nhặt lấy viên đá dưới chân bịt vào miệng chó không phun ra ngà voi của Lâm Đông.
Lâm Đông bị đau miệng, nghiến răng, đầu lưỡi hình như bị đứt vô cùng đau đớn, Lâm Đông đau đến nỗi chảy nước mắt, tức giận nhìn Dương Hiên, nói năng lắp bắp.
“A. . . . . . A. . . . . .”
Lâm Đông hoảng sợ giãy dụa, lau máu trêи khóe miệng.
Một mẩu thịt nhỏ lẫn trong vũng máu.
Đó là đầu lưỡi của hắn, Lâm Đông hoảng sợ đến nỗi tay run lẩy bẩy.
Đầu lưỡi của hắn mất rồi, đầu lưỡi hắn mất rồi! Dương Hiên, tao phải giết mày, tao phải giết chết mày! !
“A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .”
Dương Hiên không để ý đến Lâm Đông sắp chết, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Viên Thành Quyết đang nheo mắt đánh giá anh.
“Mày đã động vào Lâm Toàn?”
Tuy rằng hắn thật lòng yêu Lâm Toàn, song không cưỡng ép cô, hắn muốn thật sự có được cô, nhưng cắm sừng là nỗi đau khó nói của mọi người đàn ông, trước khi đánh nhau đả kϊƈɦ tinh thần đối thủ một chút cũng không tồi.
Viên Thành Quyết vẻ mặt đắc ý, ɭϊếʍ môi như đang nhớ lại hương vị đó.
“Đúng vậy, mùi vị của vợ mày thật sự rất tuyệt, khiến người khác không thể quên được.”
Dương Hiên sắc mặt xám xịt, ánh mắt như đang nổi lên một trận cuồng phong, như thể khoảnh khắc tiếp theo, đêm tối sẽ xuất hiện sấm chớp giữa trời quang.
“Chết tiệt!”
Sỏi đá xung quanh anh không có gió mà tự di chuyển, như thể xảy ra động đất, đá thi nhau rung chuyển dưới mắt đất.
Viên Thuật hơi ngạc nhiên, Dương Hiên khi tức giận khí thế tỏa ra lại kinh người như vậy, không hề đơn giản là võ tướng sơ cấp mà ông ta dự đoán.
Viên Thuật đang định tiến lên thăm dò Dương Hiên trước thì không ngờ đứa cháu không kiên nhẫn đã xông lên.
“Sai rồi, là mày đáng chết, nếu mày chết rồi, Lâm Toàn cũng sẽ không nhớ nhung mày, thế nên, mày hãy xuống địa ngục đi.”
Viên Thành Quyết ra tay không có ý định cho con đường sống, hắn dùng kỹ năng cao nhất của mình, cũng là chiêu có khả năng lấy mạng lợi hại nhất, Xuyên Ngư Chưởng.
Một tay để đằng trước, cơ thể như cá gặp nước bơi thẳng về phía trước, tốc độ nhanh chóng như mũi tên mà ra tay.
“A, đồ không biết sống chết.”
Dương Hiên như thể nhìn người chết, nhìn thẳng Viên Thành Quyết đang chạy nhanh đến phía mình.
Khi Viên Thành Quyết vô cùng tự tin Dương Hiên sẽ ăn thẳng chiêu này của hắn.
“Bụp”
Dương Hiên đánh một cú, Viên Thành Quyết ngã lăn vài vòng.
Chân của Viên Thành Quyết bị gập lại, đầu lợn choáng váng, lại bị Dương Hiên đá xuống đất, bị nghiền nát như một con kiến, giẫm gãy cả xương sống.
“A. . . . . .”
Viên Thành Quyết đau khổ kêu lên một tiếng, hoa mắt chóng mặt, nỗi đau bị gãy xương ngay lập tức khiến hắn ngất xỉu.
Lâm Đông trợn mắt há mồm, ngạc nhiên mở to miệng làm đau mép.
Tất cả mọi việc xảy ra trong chớp mắt, quá nhanh Viên Thuật không kịp phản ứng, đợi đến khi nhận ra thì mọi việc đã kết thúc, đứa cháu yêu quý của ông ta trong phút chốc đã bị gãy xương sống, trở thành phế nhân.
Viên Thuật lửa giận ngút trời, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ như chuông đồng đẫm máu.
“Thằng nhãi ranh, mày dám!”
Dương Hiên không quan tâm tiếp tục một lần nữa nhấc chân lên, đạp xuống điểm giữa hai chân của Viên Thành Quyết đang bất tỉnh nhân sự, cho đến khi chảy đẫm máu mới nhấc chân lên, rồi đá người về phía Viên Thuật giờ này đang tức giận mất hết lý trí.
Viên Thành Quyết khốn khổ vừa mới ngất đi, điểm yếu nhất trêи cơ thể lại bị đánh mạnh khiến hắn ta đau quá tỉnh lại, tỉnh chưa quá một giây lại bị đá đi như đá quả bóng.
“A. . . . . . Đau quá. . . . . . Ông nội. . . . . . Cứu cháu. . . . . .”
Lâm Đông lục phủ ngũ tạng đang đau đớn cũng ớn lạnh, đột nhiên cảm thấy vết thương của mình chỉ là nhỏ, bị câm điếc có lẽ cũng còn dễ chịu hơn thế.
Viên Thuật hai mắt đỏ ngầu, nổi điên.
Tên Dương Hiên này không chỉ đánh cháu trai ông ta tàn phế, còn khiến hắn về sau tuyệt tử tuyệt tôn, không còn là đàn ông nữa, như thế còn độc ác hơn là giết đi cháu trai ông ta.
“Mày muốn chết!”
Viên Thuật căm hận nhìn Chu Dương, tất cả tính toán trong lòng đều bị sự tức giận cuốn đi, toàn bộ cơ thể mở rộng, sức mạnh kϊƈɦ động làm gấu áo tung bay.
“Dương Hiên, mày có biết tiên thiên võ giả là gì không? Mày dám làm thế với cháu tao, tao sẽ cho mày biết cái chết đối với mày là quá dễ chịu rồi.”
————————
/414
|