Chương 127: Dưới tầng hầm
Tiên thiên võ giả, một võ sĩ đỉnh cao trong giới giới võ đạo.
Người đời tôn làm bậc thầy, chẳng qua cũng chỉ là khác nhau một chỗ, là một võ sĩ giới thế tục bước vào giới tu luyện mà thôi.
Võ giả như vậy lại sống tại gia tộc ẩn dật. Người đó căn bản là không xứng đáng được nhắc đến trong giới tu chân.
Dương Hiên gia nhập là giới tu chân, cũng không có cơ hội được tiếp xúc với giới võ sĩ thế tục, nên anh hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên này.
Khuôn mặt Dương Hiên không bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ lắc một cái rồi hỏi một cách nghiêm túc: “Chi bằng cảm phiền gia chủ Viên gia, có thể giải thích giúp tôi, loại người được coi là tiên thiên võ giả, năng lực mạnh như vậy, sao lại bắt cóc một cô gái chân yếu tay mềm làm con tin?”
Nói xong, khóe miệng anh khẽ nhếch lộ rõ vẻ khinh thường.
Viên Thuật lúc này khựng lại, ngay sau đó trả lời Dương Hiên với khuôn mặt không chút sợ lo sợ: “Người làm chuyện lớn sẽ không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần đạt được mục đích của bản thân là đủ. Những thứ phức tạp kia vốn cũng chỉ là chuyện cỏn con, có ai lại nhắc đến những chuyện này trước mặt người đã thành công, cậu thấy đúng không?”
“Đúng là đồng bọn của Lâm Thiết Sơn có khác, cách làm việc cũng hèn hạ như nhau.”
Dương Hiên hừ lạnh một tiếng. Anh không tiếp chuyện với Viên Thuật nữa mà chỉ khoát tay: “Để xem thực lực đến đâu. Ông ra tay trước đi, cho tôi chiêm ngưỡng trình độ một tiên thiên võ giả sẽ mạnh như thế nào?”
“Tên tiểu tử thật to gan.”
Viên Thuật gằn giọng, trong câu nói nghe rõ được cả sự xảo quyệt.
“Tôi thấy cậu đúng là loại người không biết coi trọng mạng sống, hết lần này đến lần khác khiêu khích chọc giận tôi. Được, nhìn cái bộ dạng can đảm anh dũng này của cậu, tôi sẽ cho cậu một trận ra trò.”
Viên Thuật tàn nhẫn nhếch khóe miệng, ôm lấy một cánh tay, tay còn lại vẽ thành 1 hình tròn, tích lực tạo thành đòn đánh. Giữa không gian im ắng, thân hình khẽ chuyển động nhanh như gió, lao đi vun vút.
Nếu như nói Viên Thành Quyết trước đây miễn cưỡng coi là quan sát được bóng người của hắn, thì bây giờ, chỉ có thể thấy được bóng Viên Thuật in trêи mặt đất.
“Cũng có chút thực lực đấy chứ!”
Dương Hiên cảm thán một câu, sau đó chân mày khẽ nhíu lại, hất bàn tay bên trái lên, vung thành một đòn mạnh.
“Đáng tiếc, cũng chẳng đáng để tôi quan tâm!”
Viên Thuật trong nháy mắt đã tiến đến phía sau lưng Dương Hiên, khóe miệng nhếch lên đầy ý giễu cợt, như thể muốn nhân lúc Dương Hiên không chú ý để ra tay, thế nhưng Dương Hiện đã sớm dự tính trước, trực tiếp đánh bật lại.
“Ầm”
Viên Thuật vốn không lường trước được, nên bị Dương Hiên đánh cho một cú mạnh, bay ngược ra ngoài, ngã đè lên vườn cây sum xuê rồi mới bị đập mạnh xuống đất.
Sao có thể vậy chứ! Tên nhãi này có thể thấy rõ hành động của ông ta vậy sao? Thậm chí là còn biết được vị trí ông ta định tấn công. Chỉ cần một đòn là có thể đánh bật lại chiêu thức của một tiên thiên võ giả, khiến ông ta trọng thương đến sống dở chết dở.
Viên Thuật toàn thân đau nhức, toàn bộ lục phủ ngũ tàng như thể bị dập đến tan nát, cơn đau dữ dội khiến toàn thân nóng hừng hực.
Viên Thuật vô cùng đau đớn, ôm ngực ngoi ngóp thở, gắng gượng ngồi dậy, máu tươi phụt ra khỏi khóe miệng.
“Mày, rốt cuộc mày là ai?”
Dương Hiên không trả lời, chậm rãi bước từng bước đến chỗ Viên Thuật đang đau đớn và căm hận ngùn ngụt.
“Mày vốn đâu phải võ giả, mày, mày là…”
Viên Thuật đột nhiên nghĩ tới bí mật đằng sau gia tộc ẩn dật Viên gia, chợt ngộ ra lai lịch thật sự của Dương Hiên. Trong nháy mắt, toàn bộ lông tóc trêи người dựng đứng như bị sét đánh.
Nếu sớm biết Dương Hiên là người giới tu chân, ông ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện chỉ vì thứ lợi ích cỏn con mà chọc giận một sát thần hung ác như vậy.
Nếu như từng tiếp xúc với người giới tu chân, cũng biết rằng người giới tu chân với giới thế tục năng lực khác nhau một trời một vực, chỉ cần vung tay là đã đảo ngược tình thế, san bằng mọi thứ.
Dù bản thân trong giới thế tục được mọi người kính trọng nể phục coi là ngôi sao sáng trong võ lâm, nhưng chẳng qua chỉ là tên tay sai hèn kém mà gia tộc ẩn dật Viên gia nuôi dưỡng để thu tiền và thực hiện kế hoạch của Viên gia trong giới thế tục.
Viên Thuật kinh hoàng há hốc mồm, hét lớn khi biết được thân phân thực sự của Dương Hiên.
Nhưng Dương Hiên cũng không cho Viên Thuật cơ hội nói tiếp, anh nâng cao chân, nếu so với việc làm cho Viên Thành Quyết đang hôn mê bất tỉnh, thì lần này là làm gãy hết xương cốt của Viên Thuật, khiến ông ta tàn phế đến mức không có cơ hội tiếp tục luyện võ, không thể nào ỷ thế ăn hϊế͙p͙ người khác được nữa.
Dương Hiên lạnh lùng nhìn Viên Thuật đang nằm đó kêu gào thảm thiết, rồi quay người đi về hướng Lâm Đông.
“Tuổi tác đã cao, thì cũng nên nằm im trêи giường mà an dưỡng. Bây giờ tốt nhất ông nên nằm trêи giường, bầu bạn với xe lăn suốt phần đời còn lại đi.”
Lâm Đông nhìn Dương Hiên đang bước gần đến mình, trong lòng hoảng sợ, chỉ muốn bò dậy chạy trốn. Nhưng vết thương quá nặng, riêng việc xoay người cũng rất khó khăn, vùng vậy một hồi mà không di chuyển được chút nào.
Dương Hiên hừ một tiếng, giẫm chân lên hai đầu gối của Lâm Đông, thậm chí còn nghe được cả tiếng xương vỡ vụn. Nhưng anh không dừng lại, mà tiếp tục đi về phía đại sảnh sáng rực rỡ ánh đèn của Viên gia.
“A…”
Lâm Đông cất tiếng hét thảm thương khi nhìn chỗ bị thương vùng đầu gối giờ vỡ xương nát vụn, nước mắt chảy thành dòng. Chỉ trong một khắc, hắn ta vô cùng hối hận khi đã không giết chết Dương Hiên lúc anh chỉ là một thằng đàn ông ở rể hèn hạ nhu nhược vô tích sự.
Hắn muốn giết chết anh, muốn giết chết Dương Hiên!
Lâm Đông toàn thân tàn phế, chỉ biết trợn mắt nhìn ánh đèn đang sáng rực rỡ, khắp người run rẩy, nỗi căm hận sâu đậm tới tận xương tủy.
Dương Hiên cảm nhận được sự phẫn nộ của gã tàn phế phía sau lưng mình, thần thái có chút giễu cợt, căn bản cũng không thèm để ý.
Khi Dương Hiên đánh nhau với mấy người bên Viên gia, sớm đã khiến những người Viên gia khác phải thay đổi lại thái độ nhìn nhận về mình, thậm chí còn khiến họ sợ hãi.
Dương Hiên ánh mắt hung ác, trực tiếp đi về phía ngôi nhà. Từng người một ai cũng hốt hoảng tìm nơi chạy trốn, chỉ sợ sẽ chết dưới tay tên sát nhân giết người không chớp mắt kia.
Lúc này, Long Thiên vẫn ở trong phòng khách trêu hoa ghẹo nguyệt, dù nghe thấy bên ngoài ồn ào huyên náo, nhưng cũng chằng để tâm. Dù sao Viên gia có rất nhiều người, ồn ào như vậy cũng là bình thường, chi bằng hắn nhân cơ hội này, để thứ ‘long vật’ phần thân dưới tranh thủ hưởng thụ.
“Người đẹp à…Em đúng là mê hoặc quá. Cái mạng già ba tám năm này, tối nay sẽ giao phó cả cho em.”
“Bộ trưởng Long, em tới này.”
Phòng khách vang lên không ngớt những lời tán tỉnh ve vãn.
Dương Hiên đi vào trong ngôi nhà, khiến mọi người hoảng hốt tháo chạy như nhìn thấy quỷ.
Dương Hiên nhướn mày, tiện tay bắt lại một người giúp việc đang chậm chạp chạy.
“Chủ tịch Đồ Lâm bị gia chủ nhà các người uy hϊế͙p͙ rồi bắt cóc, cô ấy giờ đang ở đâu?”
Tên đó sợ hãi xoay người, toàn thân run lẩy bẩy, lưng cúi gù xuống, bật khóc nức nở, lớn giọng kêu la.
“Tôi nói, tôi nói, xin ngài tha cho mạng tôi. Cô ấy đang ở tầng hầm dưới đất cách cửa rẽ trái 700 mét. Xin ngài đừng giết tôi! Ôi ôi.. những gì cần nói tôi nói hết rồi…”
Dương Hiên liếc mắt nhìn mấy những người khác nhà Viên gia đang đứng ẩn nấp trong bóng tối, toàn thân bọn họ đều đang nín thở run lên. Sau đó anh cũng không nói gì mà chỉ đi thẳng ra ngoài.
“Ôi, thật khủng khϊế͙p͙, tôi cứ nghĩ rằng tôi sắp chết rồi..”
“Ánh mắt của tên sát nhân kia giết chết tôi rồi… Ôi ôi ôi…”
…
Tên đầu sỏ đã phải đền tội, không liên quan gì đến người Viên gia khác, nên Dương Hiên cũng không có ý định ra tay với họ. Theo sự chỉ dẫn vừa nãy của người giúp việc, anh nhìn thấy dưới ánh trăng sáng trong trẻo là một tầng hầm lạnh lẽo.
Dương Hiên nhớ tới lời Lâm Đông nói lúc trước, tưởng tượng mọi thứ Lâm Toàn phải chịu đựng trong khoảng thời gian này, tay nắm cánh cửa tầng hầm chợt run run.
Lâm Toàn lại lần nữa vì anh, dù vô tội những lại phải chịu đựng tất cả, liệu còn có thể tha thứ cho anh sao?
Dương Hiên trong lòng vô cùng bức bối, đôi mắt ươn ướt nổi đầy tia máu đỏ.
Bất kể như nào, đầu tiên phải cứu Lâm Toàn ra rồi nói.
Dương Hiên hít một hơi sâu, từ từ mở cánh cửa dưới tầng hầm.
————————
/414
|