Chương 155: Gay to rồi
Khưu Lăng An bị khí lực của Dương Hiên hút đứng tại chỗ, nghe thấy tiếng hét của Mã Khả mới định thần lại được.
Tuy rằng không biết tại sao một võ sư thực lực kỳ sau như Mã Khả lại có thể khiến Dương Hiên dừng tay nhưng cơ hội tốt như thế mà bản thân còn đờ đẫn không chạy thì hắn đúng là lãng phí cái đầu thông minh xoay chuyển 180 độ của mình.
Biết ai gây phiền toái cho mình nhưng trước mắt không vội báo thù vì nghĩ đến nhiệm vụ của Thái Mỹ Lâm là dắt ngựa trở về nên Dương Hiên cũng không ngăn Khưu Lăng An chạy trốn. Chờ đến khi không thấy bóng hình của Khưu Lăng An nữa mới kìm chặt hai tay của Mã Khả, bế người vào lòng.
Trừ Khưu Lăng An ra, Mã Khả chưa bao giờ thân mật với người đàn ông khác như thế này. Khuôn mặt Mã Khả ửng hồng cố gắng bình tĩnh, có chút xấu hổ xen lẫn giận dữ, tay chân vùng vẫy cả buổi cũng không động đậy được.
“Anh buông ra!”
Trừ vợ mình ra, Dương Hiên chẳng có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài, trực tiếp một tay đánh ngất Mã Khả.
Người thì hôn mê mà còn động đậy tới lui trong lòng khiến người ta bực dọc nhưng mà không lẽ vác về? Hay kéo về đây?
Dương hiên nhìn Mã Khả mềm rũ trong lòng, yên tĩnh như một đóa linh lan, trong lòng thở dài. Dù sao cũng là phụ nữ, đối đãi như thế có chút bắt nạt phụ nữ yếu ớt rồi.
Nghĩ rồi anh bế Mã Khả đưa người về phòng khách sạn.
Lúc này, Thái Mỹ Lâm cũng đã tỉnh lại sau cơn mê, trừ bốn cái lỗ nhọn bút chì to nhỏ trêи tay phải ra còn lại thì toàn thân cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như bây giờ.
Thái Mỹ Lâm lười nhác vươn vai thì đúng lúc Dương Hiên bế người về đến.
Liếc mắt nhìn mỹ nhân trong lòng Dương Hiên, tuy không nhìn được thẳng mặt nhưng cô biết Dương Hiên có vợ rồi, bản thân mình và Dương Hiên cũng chỉ vì nhiệm vụ, gặp dịp hợp tác mà thôi. Mặc dù không biết người phụ nữ này là ai nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô hứng thú trêu ghẹo: “Ai zô, tôi mới chỉ có ngủ một giấc mà anh đã đưa mỹ nhân về đây rồi, đây là chuẩn bị để hạ bệ chính thất đông cung tôi đây hả?”
Dương Hiên lườm Thái Mỹ Lâm một cái, vứt người sang định dọa cô.
“Ui ui ui. . . Anh định làm gì thế, tôi chỉ đùa chút thôi mà. Có tức giận anh cũng không thể dùng người vứt sang tôi chứ, dù sao cũng là một mỹ nhân đấy nhỡ bị thương rồi tôi đây đau lòng lắm á.”
Dương Hiên lười quan tâm đến trò đùa không đứng đắn của Thái Mỹ Lâm, nhìn thấy Thái Mỹ Lâm vừa chuyển người, tay chân linh hoạt đẩy Mã Khả cho cô, nói: “Có đau lòng thì cũng là cô đau, người tôi giao cho cô rồi đấy, cô đi mà xử lý. Còn nữa, ngày mai chúng ta đến địa bàn của Vương Binh, cô thu dọn đồ của mình đi.”
Thái Mỹ Lâm đang định phản bác rằng mình làm gì có đồ gì mà thu dọn, chợt thấy rõ người trêи tay mình là ai, sắc mặt ngẩn ra, trong mắt giận dữ, hận bản thân mình không dạy dỗ cô em họ nên người. Vốn dĩ muốn hất người ra, cuối cùng cũng không nỡ đặt người trêи giường, ngẩn người nhìn Mã Khả, không nói tiếng nào.
Trong lòng Dương Hiên chợt nhớ đến con rắn hai đầu trong lồng sắt, chẳng thèm quản chuyện bao đồng, để cho hai chị em Thái Mỹ Lâm trong phòng ngủ rồi tự mình mang lồng sắt ra, trong lòng hơi kϊƈɦ động nhẹ nhàng cẩn thận mở nắp đậy.
Nếu con rắn độc kia còn giận dữ công kϊƈɦ thì mình sẽ không nương tay nữa.
Dương Hiên nhìn chằm chằm từng tí từng tí một mở khay, chỉ thấy nguyên bản mắt rắn hai đầu hung dữ dọa người đang uất ức phì phò nhìn Dương Hiên như thể đang trách Dương Hiên nhẫn tâm. Lúc nó đang biểu cảm tâm phục khẩu phục, thân thiện thì anh lại nhốt nó về với không gian nhỏ hẹp tối tắm.
Một con rắn mà lại có biểu cảm đầy tính người như thế, từ bốn con mắt lúc nãy biểu cảm đầy ngây ngô ấy Dương Hiên chợt hiểu ra.
Dương Hiên trầm mặc bí hiểm. Con rắn độc đó bẩm sinh khác với những con rắn bình thường, tuy không phải linh thú nhưng lại rất linh tính. Chẳng lẽ có huyết mạch thánh thú trong nó? Hay là thần thú?
Biểu cảm Dương Hiên đầy nghiêm túc, từ khi giới tu chân dần dần tàn lụi đến nay còn có huyết mạch hiếm có như thế được truyền lại sao?
Anh không dám nghĩ nhưng lại đột nhiên nghĩ đến, con rắn độc này hình như sau khi phóng ra linh khí mới phát hiện hóa ra vui thích đến thế, có lẽ linh khí của mình có thể kϊƈɦ thích huyết mạch của nó.
Theo đó tay Dương Hiên phát một ánh sáng không màu, quả nhiên thân hình rắn hai đầu đung đưa một cách thích thú. Nếu có tiếng sáo làm nhạc có khi nó nhảy múa luôn rồi.
Rắn hai đầu nhảy nhót tung tăng một lúc tin tưởng vươn người ɭϊếʍ ngón tay chỉ linh khí của Dương Hiên. Thấy Dương Hiên không ngăn cản, hơn nữa món ngon trong miệng càng lúc càng ngon, đuôi rắn hai đầu vui vẻ ngoe nguẩy.
Dương Hiên nhận thức được, tự tin quét qua bên trong thân rắn, trực tiếp đến khi cái đuôi chuông, anh cũng không phát hiện ra con rắn này có gì khác thường.
Xem ra mình dùng một chút dương khí này cũng không thể kϊƈɦ động huyết mạch trong người con rắn. Dương Hiên thở dài, lòng thầm nghĩ nếu như quái thú thần thú thực sự dễ dàng bị kϊƈɦ động huyết mạch như thế thì thần thú quái thú đã đầy ra rồi.
Dương Hiên buông con rắn hai đầu đang buồn ngủ xuống, nếu như nguyện vọng muốn có linh thú đã bị dừng lại không thể đi tiếp thì chỉ đành chấp nhận vậy.
Vương Binh ở bên kia đang chứng kiến mọi việc thông qua camera lại cảm thấy kinh hãi, trong lòng đè nén càng nhiều nghi hoặc, nghĩ bụng hay là kiếm cơ hội bàn luận với Dương Hiên. Nếu không một thủ hạ thần bí như thế, giữ bên mình cũng không yên tâm, chẳng bằng một lần làm cho rõ ràng.
Dương Hiên tất nhiên biết rằng tất cả những gì mà mình làm đều trong tầm mắt của người ta, một là anh đã nghĩ xong lý do, hai là cũng chẳng sợ Vương Binh trở mặt.
Đêm nay lấy cớ Thái Mỹ Lâm trúng độc, nghĩ đến mình không phải nằm với Thái Mỹ Lâm trêи cùng một giường nữa, Dương Hiên thở phào.
Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến giọng của Thái Mỹ Lâm.
“Anh yêu, anh qua đây một lát.”
Dương Hiên nghe thấy tiếng gọi thân mật này mà cả người nổi da gà, mở cửa ra với vẻ mặt bất lực hỏi: “Sao thế Mỹ Lâm?”
Mỹ Lâm? Người này cũng biết diễn trò đấy, không gọi tên đầy đủ của mình nữa, có vẻ mờ ám đây.
Thái Mỹ Lâm chỉ vào Mã Khả vẫn chưa tỉnh lại, nói: “Người do anh mang về lại vứt chỗ tôi là sao, mà lại là đầu sỏ hạ độc tôi nữa, chẳng bằng giao cho cảnh sát đi, chứng cứ cũng giao hết một lần cho cảnh sát.”
Biết rõ bọn họ đã lén lút nham hiểm lại còn trắng trợn báo cảnh sát giao cho cảnh sát có phải là gan to quá rồi không?
Thế nhưng nơi nguy hiểm nhất lại càng là nơi an toàn nhất, tự mình giữ người, lén lén lút lút như thế ngược lại càng dễ bị nhìn thấy rõ thân phận. Mà mình đi báo cảnh sát cũng không chỉ đích danh là Vương Binh, quang minh lỗi lạc như thế, lối đi ngược đời như thế trái lại mới không khiến Vương Binh nghĩ nhiều.
Dương Hiên hiểu được dụng ý của Thái Mỹ Lâm, ôm người lên đang chuẩn bị đưa người rời đi.
Thì Mã Khả từ từ tỉnh lại.
Gay to rồi!
————————
/414
|