Chương 156: Cướp mất
Sắc mặt Dương Hiên đột nhiên thay đổi, Thái Mỹ Lâm dường như cũng nhận ra mọi chuyện có vẻ không ổn, gương mặt cô hơi hoảng loạn.
Nếu như Mã Khả tỉnh lại, nhìn thấy Thái Mỹ Lâm cũng ở đây, như vậy thân phận của bọn họ liền rất dễ bị Mã Khả vạch trần.
Mi mắt Mã Khả rung lên.
“Cạch”
Con dao trong tay Thái Mỹ Lâm nhanh như cắt, lần nữa kề lên cổ Mã Khả.
Mã Khả vừa mới mở được nửa con mắt, lại lần nữa không cam tâm mà đóng chặt lại.
Dương Hiên liếc nhìn rồi trêu chọc Thái Mỹ Lâm: “Cùng là phụ nữ, hà tất phải làm khổ phái nữ như vậy.”
Không phải Thái Mỹ Lâm không hiểu lời nói đầy ẩn ý của Dương Hiên. Vốn dĩ là chị em họ cùng huyết thống, mà bản thân cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Thái Mỹ Lâm trợn mắt lườm Dương Hiên một cái, “Nhanh đưa đi, nó hại tôi trúng độc nặng như vậy, tôi không lấy đi cái mạng nhỏ của nó chính là nhẹ tay lắm rồi đó, nếu không phải vì anh thì tôi đã đánh nó không phải chỉ là một hai nhát dao này thôi đâu, hừ.”
Dương Hiên không đùa nữa, tránh việc nói nhiều lại càng thêm sai, anh đưa người đến cục cảnh sát.
Còn Ngưu Lăng An sau khi trốn thoát, suýt chút nữa nối gót theo bước chân của bố mình, trở thành thái giám. Sau khi về đến nhà, lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, trêи miệng không ngừng dùng những từ ngữ thô tục mắng chửi Dương Hiên không biết bao nhiêu lần.
Mã Khả liều mình ngăn cản Dương Hiên để hắn ta có cơ hội trốn thoát, Khưu Lăng An cũng không hề quan tâm đến chuyện này, dù sao ban đầu sử dụng cô ta chính là để bí mật điều tra tài liệu cơ mật phía cảnh sát, bây giờ cô ta đã bị cảnh sát vạch trần, cho nên cô ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa, mà tổn thất một người không còn giá trị lợi dụng, thì cũng không phải là việc gì to tát cả, dù sao thì chỉ cần dựa vào địa vị của Khưu gia hắn ở Cảng Y Vân, thì loại phụ nữ nào mà không tìm được.
Ở bên này, Khưu Lăng An tàn nhẫn thờ ơ không tỏ thái độ gì đối với việc Mã Khả không tiếc thân mình giúp hắn ta bỏ trốn, còn phía bên kia, ở trong cục cảnh sát, Mã Khả đã tỉnh lại, cô ta trừng mắt nhìn Dương Hiên, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Dương Hiên đã điểm rất nhiều huyệt vị trêи người Mã Khả, để đảm bảo rằng cô ta không thể tự mình giải huyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một cô gái yếu đuối không có sức lực, Dương Hiên lại nhìn sang phía cảnh sát tiếp nhận hồ sơ, anh nói tiếp: “Người phụ nữ này ra tay rất tàn độc, suýt chút nữa hại chết bạn gái của tôi, cô ta còn có đồng bọn, các anh nhất định phải giám sát nghiêm ngặt cô ta, tránh để cô ta được đồng bọn cứu ra ngoài.”
Vị cảnh sát đó xem qua bản trình báo của Dương Hiên, hiểu rõ sự việc phát sinh ra sao, cảnh sát cũng đảm bảo với anh nhất định sẽ giám sát Mã Khả chặt chẽ, Dương Hiên nghe vậy liện giả bộ thở phào nhẹ nhõm, sau đó rời khỏi cục cảnh sát cảng Y Vân.
Dương Hiên giải quyết xong việc chỗ Mã Khả, yên tâm trở vê khách sạn, nằm dài trêи ghế sofa cả một đêm, còn Vương Binh biết được hành động lần này của Dương Hiên, thì cả đêm mất ngủ.
Không hiểu tại sao, Dương Hiên thân là người của bang Đậu Phụ, tìm được hung thủ rồi, lại đem người giao cho cảnh sát, không phải nên trực tiếp giao cho hắn ta xử lý không phải xong rồi sao?
Vương Binh không thể hiểu nổi cách làm này của Dương Hiên, hắn ta nghi ngờ liệu có phải Dương Hiên có quan hệ gì đó với cảnh sát hay không, nhưng chuyện lần này Dương Hiên lại đường đường chính chính áp giải người đến cục cảnh sát, không hề lén lút, dường như anh không sợ bị người ta bắt gặp, công khai đi đến đó.
Vì vậy, một lần nữa Vương Binh có chút nghi hoặc. Lẽ nào tính cách ngay thẳng của Dương Hiên vẫn còn, chưa dứt ra khỏi cái thân phận người thường? Lẽ nào Dương Hiên chưa nhận thức được bản thân đã gia nhập vào bang phái?
Điều này, khiến Vương Binh cảm thấy có chút buồn cười, cũng không đắn đo suy nghĩ chuyện này nữa, hắn ta quyết định lần sau sẽ tìm một cơ hội đề thăm dò Dương Hiên, nếu như không tin được, thì…
Ánh mắt Vương Binh bắt đầu trở nên cực kỳ u ám, nhìn xa xăm đằng đằng sát khí.
Ở cảng Y Vân, Dương Hiên đang cố gắng thăm dò và dần có được sự tín nhiệm của Vương Binh, còn Trung Giang cách Đông Ninh xa xăm, cũng đang xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Một công ty bảo an mới được thành lập tại Trung Giang, thực lực không hề nhỏ, đối đầu với bên Đồ Lâm, cướp đi không ít mối làm ăn của công ty Đồ Lâm, đến giờ, ngày càng phát triển dần hình thành một cuộc chiến giữa hai bên để tranh giành thân phận lão đại trong ngành bảo an.
“Mọi người vẫn chưa điều tra ra ai là người đứng sau Sát Dương sao?”
Lâm Toàn nhíu mày nhìn vào tập tài liệu trong tay mình, sau đó cô quay sang hỏi Đổng Nhu.
Đổng Nhu cũng cau mày, trong lòng cô ấy cũng bồn chồn không kém, cô ấy đã liên lạc với Liễu Tiêu Tiêu để hỏi thăm, nhưng kết quả đáp lại vẫn là không thể điều tra ra lai lịch của những người đứng sau lưng công ty kia.
Nhưng nghe thấy cái tên ‘Sát Dương’ cô hơi hoảng hốt, Sát Dương dùng từ theo kiểu đồng âm này, có phải ý muốn nói sẽ giết Dương, giống như lúc trước, vì để báo thù cho Lâm Toàn, mà Dương Hiên đã đặt cái tên là Đồ Lâm này.
Sát Dương không chỉ đơn thuần là công kϊƈɦ Đồ Lâm, mà nó chính là ám chỉ muốn đối phó với đối thủ, đó rõ ràng là muốn giết ‘Dương’, mà cũng chính là muốn giết Dương Hiên.
Ánh mắt Đổng Nhu lại thêm vài phần nghiêm trọng.
Thực lực của Long Đình lớn mạnh như thế, mà chẳng điều tra được gì, xem ra thế lực của người đứng sau chuyện này không hề nhỏ.
Chỉ có điều, với bản lĩnh của Dương Hiên, thì cũng không cần mọi người phải lo lắng, việc quan trọng mà họ nên lo lắng lúc này đó chính là tình hình kinh doanh của Đồ Lâm càng ngày càng ít.
Đồng Nhu áy náy lắc đầu, ” Vẫn không thể điều tra ra kẻ đứng sau chuyện này, có điều lần đại hội võ thuật mùa thu lần này, bên Sát Dương nhất định sẽ phái người tham gia, đến lúc đó, cũng phải tám đến chín phần là người đứng sau Sát Dương cũng sẽ đến.”
Vẫn còn một tháng nữa mới đến đại hội võ thuật mùa thu, nhưng tình hình bây giờ, bị Sát Dương chèn ép khiến Đồ Lâm thật sự rơi vào khủng hoảng, e rằng không thể đợi đến lúc đó.
Lâm Toàn lo lắng trong lòng, hiện tại cô không nghĩ ra được cách nào, chính mình cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Cô cảm thấy chỉ cần xa Dương Hiên thì chuyện gì cũng không làm được, Lâm Toàn nhớ lại trước kia khi không có Dương Hiên bên cạnh thì cô vẫn có thể tự mình giải quyết được một số việc, nhưng nhìn bản thân cô bây giờ, việc dựa dẫm vào Dương Hiên đã thành thói quen, cô cảm giác mình như biến thành một người khác, Lâm Toàn thở dài một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ về Dương Hiên vừa mới rời xa cô.
Ở một nơi khác, người đứng sau Sát Dương, nhìn vào bản báo cáo kinh doanh của Đồ Lâm, xoay chiếc ghế đẩu của mình, giữa bầu trời u tối, đột nhiên xuất hiện một tia sấm sét đánh lên tòa nhà văn phòng cao chót vót, ánh sáng của tia sét rõ ràng và chói lóa chiếu sáng khắp văn phòng công ty Sát Dương, chiếu rọi lên người đứng đầu Sát Dương.
Chính là Lâm Đông, người đã rơi xuống vách đá vẫn chưa chết!
Lâm Đông nhìn vào bảng thống kê tình hình kinh doanh của Đồ Lâm ngày một xấu đi, khóe miệng hắn ta không khỏi nhếch lên một sự tàn nhẫn.
Lúc đầu Dương Hiên dùng Đồ Lâm từng bước hãm hại Lâm Thị, khiến cho ông nội hắn bị ép đến mức phải nhảy lầu tự vẫn, nay hắn ta dùng cách đó để trả thù, hắn dùng Sát Dương từng bước nuốt chửng Đồ Lâm của anh, đợi đến khi Dương Hiên quay lại, thì cái mà anh nhìn thấy cũng chỉ là một Đồ Lâm đã bị lật đổ.
Lâm Đông nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong mắt hắn ta tràn ngập hận thù sâu thẳm như máu biển.
Hắn ta ở đây đợi đến khi Dương Hiên quay lại, sẽ cho anh thấy một món quà bất ngờ lớn.
Còn Dương Hiên đang ở cảng Y Vân không hề hay biết Lâm Đông có mạng lớn như vậy, sau khi rơi xuống vách đá cao lại không chết, hơn nữa hắn ta còn có thể đứng dậy và khuấy đảo bầu trời Trung Giang, chìm trong bể máu.
Đợi đến lúc Dương Hiên quay lại, phát hiện ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Trung Giang đã biến thành cục diện này, đón đợi anh lại là một đối thủ hoàn toàn đã lột xác, Lâm Đông.
Lúc này, tại cảng Y Vân, Dương Hiên và Vương Binh vẫn đang cố gắng dò xét lẫn nhau.
Vài ngày này, Dương Hiên đã cùng Thái Mỹ Lâm dọn đến ở trong nhà Vương Binh, bây giờ quyền tự do cá nhân đều bị tất cả mọi người trong nhà này giám sát, cho nên mọi lời nói và hành động của anh đều phải cẩn thận từng chút một.
Nhưng cũng may thay, nhờ tình trạng sức khỏe của Thái Mỹ Lâm vẫn còn yếu sau khi bị trúng độc, lại thêm tư thế khi ngủ của Dương Hiên cực kỳ không tốt, vì thế tránh được tình huống lúng túng khi phải cùng giường cùng gối với Thái Mỹ Lâm.
Dương Hiên thở phào nhẹ nhõm, tạo mối quan hệ thân thiết hơn với thú cưng vừa thu nạp được trong nhiện vụ lần này.
Mặc dù nói mỗi ngày đúng giờ đúng bữa dùng linh khí của mình để cho nó ăn…
Nhưng Dương Hiên đã chán ghét việc con rắn hổ mang kia, mỗi ngày chỉ ăn rồi lại ăn, ăn no rồi lại bị ợ, sau đó lại lăn ra ngủ.
Đã cho nó ăn không biết bao nhiêu ngày, ngoại trừ ăn và ngủ, cho nó ăn nhiều linh khí như vậy, nhưng nó không có chút thay đổi gì.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Dương Hiên cau mày, mở cửa ra, chỉ nhìn thấy trợ lý đắc lực của Vương Binh tên là Giang Nam đang đứng đó.
“Anh Dương, không xong rồi, hàng hóa của chúng ta vừa đến cảng, đã bị người của Tuần Thiết Long cướp mất rồi.”
————————
/414
|