Chương 157: Một tên thư sinh
Vương Binh vừa mới đưa người đi đến Trấn Giang bàn chuyện làm ăn không lâu , lão tam trong tứ đại thiên vương của cảng Y Vân đã công khai cướp hàng hóa trong tay thuộc hạ của Vương Binh. Đây chẳng phải là do Vương Binh không có mặt, cho rằng không có người quản lí nên cố ý đến khiêu khích gây sự sao? Hoặc là, chuyện này là do chính Vương Binh sắp xếp để kiểm tra lòng trung thành cũng như năng lực làm việc của đàn em mình?
Bất kể là nguyên nhân gì, trước khi Vương Binh ra ngoài đã ra lệnh cho đàn em của mình và Dương Hiên, nếu như có chuyện gì xảy ra, mọi việc đều do Dương Hiên thay mặt hắn ta xử lí.
Bây giờ sự tình đã đến nước này, Dương Hiên cũng chỉ có thể ra mặt giải quyết.
“Đi, mang theo người, chúng ta trực tiếp đến bang Thanh Long đòi hàng.”
Tuần Thiết Long, có biệt hiệu ‘gặp gà nhổ lông, gặp ngỗng vặt lông’, phàm là thứ gì đã vào tay hắn thì khó mà lấy lại được. Mặc dù ở cảng Y Vân này hắn được được người ta trêu đùa chỉ xếp ở vị trí thứ ba, tuy nhiên cho dù xét về thực lực của bản thân hay thế lực hậu thuẫn của Tuần Thiết Long, đều ngang bằng với những người khác.
Hiện giờ, hàng đã vào tay của hắn, chỉ sợ là đối phương không nể mặt, lúc này nét mặt Giang Nam hết sức khó coi, đứng giữa bang hét lớn:
“Ở đây, ai bằng lòng cùng anh Dương đến bang Thanh Long đòi hàng?”
Giọng của Giang Nam vang vọng, tuy nhiên cả bang nhiều người như thế không có lấy một ai trả lời, im lặng không một tiếng động.
Tuy rằng cách đây không lâu Dương Hiên đã chứng minh bản thân anh có đủ thực lực để đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh thứ hai của bang, thế nhưng anh còn trẻ, hơn nữa mới gia nhập bang không lâu, nếu để anh đi thương lượng với một bang chủ kiêu ngạo, tư phụ như thế sợ là ngay cả bọn họ cũng sẽ bị coi thường.
Người trong bang vì sợ uy phong Vương Binh, cho dù có bất mãn cũng chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng, không dám tỏ thái độ.
Giang Nam liếc mắt nhìn tất cả mọi người trong bang, ai nấy đều cúi đầu không dám ngẩng lên, bối rối nhìn Dương Hiên.
Dương Hiên không nói một lời, tâm trạng có chút chán nản.
Những người trong bang thấy cảnh không một ai nguyện ý đi cùng Dương Hiên, không nhịn được mà cười thầm trong bụng, Dương Hiên có bản lĩnh thì sao chứ, cuối cùng cũng chẳng có ai đồng ý đi theo anh.
Cảnh tượng hai bên đều im lặng này có chút ngại ngùng khó xử, Giang Nam ho lên hai tiếng, đang định chỉ đích danh tên người sẽ đi.
Những người này dường như biết mình sẽ bị gọi tên, lập tức nhảy ra, nét mặt có chút khinh thường:
“Tôi nghĩ anh Dương thực lực cao thâm, thiết nghĩ cũng không cần anh em phải mở đường tạo khí thế đâu nhỉ? Chi bằng nhờ anh Giang vất vả một chuyến cùng với anh Dương đi đến bang Thanh Long vậy.”
Những người khác nghe thấy thế cũng nhao nhao lên tiếp lời:
“Đúng rồi đó, cậu ta không phải luôn cho mình là giỏi giang sao? Còn cần đến mấy người già nua yếu ớt như chúng ta đi cùng hay sao chứ?”
“Đúng thế, đúng thế, bang Thanh Long lần này thế lực có đáng là gì, huống hồ cũng chỉ là một tên bụi đời, chúng tôi tin anh Dương đây có thể một mình mang toàn bộ hàng của chúng ta trở về.”
Mỗi lần ra ngoài giải quyết sự việc thực tế cũng không cần quá nhiều người, nhưng mỗi lần đối đầu, bên cạnh cũng cần mang theo một vài đàn em để tạo khí thế, bởi đó không chỉ là trận đối đầu giữa các thủ lĩnh mà còn là của cả bang phái.
Người ta thường nói, thua người không thua trận, chính là nói khi đánh nhau, người càng đông lực lượng càng mạnh, như vậy có thể giúp cân bằng về mặt thế trận giữa hai bên.
Tuy nhiên nếu thủ lĩnh của một bang phái ra ngoài làm việc, bên cạnh một người cũng không có, sẽ không tránh khỏi việc thực lực không đủ, khí thế cũng vì vậy mà bị sụt giảm. Ở cảng Y Vân này, nếu như lão đại một bang phái bị người khác nhìn thấy như thế, nhất định sẽ bị cười nhạo.
Mà đây cũng chính là chủ ý của người trong bang, ngồi chờ đến khi Dương Hiên mất mặt, đến lúc anh không đòi được hàng, bị bang Thanh Long đánh cho bầm dập phải quay về cầu xin bọn họ ra tay cứu giúp.
Hơn nữa bọn họ đều chưa nhìn thấy cảnh tượng Dương Hiên đối đầu với Khưu Đạo Khuê, mà Ngưu Đạo Khuê cũng vì nghĩ đến thể diện của mình mà đe dọa một số người không được đem chuyện mình bị Dương Hiên đá cho tuyệt tử tuyệt tôn nói ra ngoài.
Vì thế người trong bang không một ai cho rằng Dương Hiên có thể dựa vào thực lực của mình mà đối đầu được với cả một bang phái như bang Thanh Long.
Rõ ràng sự sắp đặt của bọn họ đã thất bại.
Dương Hiên không thèm nhìn mấy người trong bang Đậu Phụ, người già lại đi trách mắng người trẻ, đúng là chó chê mèo lắm lông, anh tự cảm thấy bản thân mình thật hài hước.
Sau đó vỗ vai Giang Nam đang có ý định thuyết phục người trong bang Đậu Phụ, nói: “Cậu dẫn dường đi, thời gian đứng đây gào thét với mấy người bọn họ cũng đủ thời gian cho chúng ta lấy hàng về rồi, hà tất phải tốn công sức với mấy người đó.”
Những lời này vừa nói ra đã khiến cho thành kiến của những người trong bang phái đối với Dương Hiên lên đến tột đỉnh.
“Hừm… cứ ở đây mà nói khoác đi, chúng tôi sẽ chờ xem cậu có thể mang được toàn bộ hàng về đây hay không.”
“Để xem một mình cậu làm sao mà đem được nhiều hàng như thế trở về.”
“Chờ xem, không lâu nữa đâu chúng ta có thể nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cậu ta trở về cầu xin cứu giúp…”
…
Giang Nam lén liếc nhìn Dương Hiên, ra hiệu hắn ta sẽ dẫn đường, Dương Hiên không chút chần chừ bước về đường lớn phía trước
Trong lòng Nam Giang âm thầm đánh giá, Dương Hiên người này cậy tài khinh người, bảo thủ, thắng thắn, là điển hình của một người tính tình ngay thẳng, lão đại có lẽ không cần phải quá cẩn trọng thăm dò anh.
Dương Hiên giả bộ không nhìn thấy dáng vẻ quan sát của Giang Nam, cười nhẹ một cái rồi bước theo sau lưng hắn.
Bến tàu của bang Đậu Phụ cách đó không xa, hai người đi bộ mười mấy phút là tới nơi.
Lúc này, người trêи bến đang rất nhốn nháo, người xem kịch, kẻ cãi nhau, ồn ào không dứt.
“Anh Giang, anh tới rồi ạ!”
Bang lần này có khoảng hơn hai mươi anh em chịu trách nhiệm di chuyển hàng hóa, họ không ngờ bang Thanh Long lại dám nhăm nhe cướp hàng ngay trêи địa bàn của mình. Người của bọn chúng tới rất đông, cướp đi tất cả hàng hóa, còn đánh nhau với người bang Đậu Phụ một trận dữ dội.
Lão đại đã giao phó lô hàng lần này vô cùng quan trọng, vì thế bọn họ hơn hai mươi người bị đánh bầm dập vẫn cố gắng ngăn cản không cho người của bang Thanh Long dễ dàng rời đi.
Trong khi đó người thông minh hơn ngay khi thấy tình huống xấu sẽ lập tức đi thông báo cho bang để chờ bọn họ mang người tới dọn sạch bọn người bang Thanh Long dám cả gan đến gây sự trêи địa bàn của mình.
Điện thoại thông báo đã gọi lâu như vậy, bọn họ cũng sắp chống cự không nổi nữa, cuối cùng người trong bang cũng đã tới!
Thế nhưng… Quản lí của bến tàu cau mày, hết nhìn qua Dương Hiên lại nhìn qua Giang Nam, phía sau không thấy lão đại đâu, ngay cả đàn em cũng không thấy.
“Anh Giang, sao lại chỉ có một mình anh thôi vậy?”
Những người này là những người di chuyển hàng hóa ở bến tàu, Dương Hiên gần đây lại không làm việc ở gần bến nên những người này cũng chỉ biết mới nghe đến tên chứ chưa hề được gặp mặt, không nhận ra anh cũng phải .
Giang Nam chưa kịp trả lời, một vài người nghe thấy đàn em đắc lực của Vương Binh đến đây ra mặt, giống như gặp được kẻ thù lớn, còn tưởng rằng sẽ có một trận ác liệt với người của bang Thanh Long, tuy nhiên lại nhìn thấy sau anh không có lấy một người liền cười nhạo:
“Người của bang các người đâu hết rồi? Sao lại không phái được ai đó ra bảo vệ thuộc hạ đắc lực của lão đại nhà các ngươi thế này? Lỡ như dao kiếm vô tình, làm bị thương thư sinh đây, há chẳng phải để người ta chê cười bang các người ngoài một tên thư sinh yếu đuối ra toàn là kẻ vô dụng sao?”
————————
/414
|