Chương 158: Làm mẫu
Sắc mặt của Giang Nam tái mét, những người khác trong bang Đậu Phụ cũng giận đến mức đỏ mặt tía tai.
Giang Nam chỉ chờ xem kịch hay của Dương Hiên, oán hận nhìn những người anh em không chịu chống đở với cục diện trước mắt.
Người của bang Thanh Long không ngừng chế nhạo Dương Hiên, bản thân là người của bang Đậu Phụ nhưng lại bị người ta cho chịu thiệt một vố.
Giang Nam đẩy gọng kính màu bạc trêи sống mũi, nét mặt nho nhã, giọng điệu tàn bạo: “Ai nói tao đến một mình chứ, bên cạnh tao chính là hai cánh tay đắc lực mới bổ nhiệm của bang Đậu Phụ, Dương Hiên, thực lực của anh ấy ngay đến cả anh Binh của chúng tao cũng phải hết lời khen ngợi, tao khuyên bọn mày vẫn nên hiểu biết chút, giao hàng của chúng tao ra, quỳ xuống mà xin lượng thứ, bằng không chờ chút nữa sao lại chết, bọn mày cũng không biết đâu.”
Việc của Dương Hiên, người trong bang Đậu Phụ đều từng nghe nói, nhưng thực lực như thế nào, có người từng chứng kiến cảnh Dương Hiên dạy dỗ Ngô Đại Lực mới biết được, chỉ là hơi lo lắng Dương Hiên liệu anh có thể đánh bại mười người hay không.
Đối với những người chưa từng thấy bản lĩnh của Dương Hiên, bản thân thông báo với người trong bang, mà chỉ phái tên thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt này đến, không khỏi khiến người trong bang Đậu Phụ thất vọng, đến khí thế thù địch đối đầu với bang Thanh Long cũng nhụt lòng đi xuống ít nhiều.
Nhưng đám người bang Thanh Long nghe Giang Nam đeo dọa, tựa như đang nghe một câu chuyện nực cười, trong mắt họ Dương Hiên chỉ là một tên yếu ớt trắng trẻo, ánh mắt bọn họ xem thường nhìn anh.
“Chỉ dựa vào tên trai bao cơ thể được vài miếng thịt kia sao?”
Giang Nam cũng chưa từng thấy thân thủ thật sự của Dương Hiên, chỉ xem qua chút tư liệu Vương Binh gửi về cho hắn, trêи đó viết rõ thực lực của Dương Hiên còn lợi hại hơn cả người đứng đầu ở cảng Y Vân – Khưu Đạo Khuê.
Thực lực của Vương Binh cũng còn thua kém Khưu Đạo Khuê một bậc, một người mà năm đó dám chống bang Thái Đao, đổi thành bang Đậu Phụ.
Mà thực lực của Dương Hiên rõ ràng cao hơn Vương Binh, Giang Nam hết sức phấn khích, không chút sợ hãi, ngang ngược nói, “Chỉ dựa vào Nhị đương gia ‘trai bao’ chúng tôi, đã có thể đánh cho các người rụng đầy răng rồi.”
Anh phản bác thì phải bác ngang ngược chút chứ, lại còn thừa nhận Dương Hiên là trai bao, đó khác nào tự vả vào mặt mình, một bọn yếu đuối.
Khóe miệng Dương Hiên nhếch lên, nhưng vẫn chưa đích thân ra mặt đấu võ mồm.
“Ha ha”
Quả nhiên, người bang Thanh Long cười chảy ra nước mắt, tên cầm đầu, có chút kϊƈɦ động, ra sức vỗ vào người anh em bên cạnh.
“Cậu có nghe thấy không? Hắn ta cũng thừa nhận Nhị đương gia của bang Đậu Phụ là một tên trai bao bám váy đàn bà, vẫn còn mạnh mồm mạnh miện nói ra, đánh cho chúng ta rụng hết răng chứ, buồn cười quá.”
Những người khác trong bang Thanh Long cũng cười giễu cợt.
“Bang Đậu Phụ không có ai đến thì đành chịu đi, lại phái đến tên đàn bà yếu ớt này, còn tỏ vẻ kiêu ngạo, thực là mất mặt.”
Người bang Thanh Long, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dương Hiên và đám người bang Đậu Phụ bị đánh sưng xanh mặt, thở dài: “Haiz, bang Đậu Phụ lớn như vậy mà đến một quân cờ mạnh cũng không có, lại để một tên đàn bà yếu ớt làm cánh tay đắc lực, trước mắt nhìn đã thấy thất bại rồi đấy.”
Bị người ta nói là trai bao thì đã đành, miễn cưỡng có thể nói đám người này là đang ghen tỵ với nước da trắng trẻo của anh, nhưng người này lại nói anh là đàn bà thì thật không thể nhịn nổi.
Dương Hiên không chút biểu cảm, nhìn tên đang mở miệng nói, ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Mày nói lại xem nào!”
Một tên trai bao lại dám lớn tiếng trước mặt người bang Thanh Long, muốn tự tìm đường chết à?
Người bang Thanh Long giễu cợt, thoáng cái đã đứng trước mặt Dương Hiên, “Làm sao? Nói mày trai bao đấy, mày dám đánh tao chắc?”
Dương Hiên nhếch mép cười, ngay lập tức như hoa nở mùa xuân, tay phải vung lên một nắm đấm.
Khuôn mặt tên kia đã gần ngay trước mắt, còn tiết kiệm được vài bước chân của mình, tại sao lại không đánh hắn chứ?
“Bụp…”
Tên vừa lên tiếng giễu cợt bị Dương Hiên dùng một cú đấm đánh bay ra ngoài, hung hãn đáp xuống trước mặt tên cầm đầu bang Thanh Long.
!!!
Bầu không khí nhất thời im ắng, mọi người nhao nhao trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?
Một tên trói gà không chặt, chỉ một cú đấm nhẹ, đã đánh bay người đàn ông vạm vỡ của bang Thanh Long lên tận trời rồi sao?
Người trong bang Đậu Phụ, đầy kinh ngạc, một người trông có vẻ nhỏ bé yếu ớt, sao có thể phát ra năng lượng lớn đến vậy, người đàn ông vạm vỡ bang Thanh Long kia nhìn cũng phải hơn mét chín, thể trọng cũng phải trêи dưới 90kg, chỉ một cú đấm đã có thể đánh bay hắn lên, rồi đáp xuống, cú đấm này lực phải lớn đến mức nào đây?
Bọn họ lúc nãy còn thất vọng tràn trề, trong phút chốc lại đầy kϊƈɦ động, nhìn thấy thần sắc của Dương Hiên, khí thế cũng hừng hực trở lại.
Trái lại, đám người bang Thanh Long không mấy vui vẻ, tên cầm đầu híp mắt lại, hung hãn nhìn Dương Hiên.
“Không nhìn ra, mày cũng có chút võ thuật, nhưng mà…”
Tên cầm đầu bang Thanh Long vẫy tay, ra lệnh cho những tên đàn em khác xông lên.
“Nhiều người như thế, xem mày còn có thể ngông cuồn được nữa không.”
Dương Hiên cử động đôi tai, trong chớp mắt anh đã bị mấy chục người bao vây xung quanh.
Mặc dù biết Dương Hiên sức mạnh hơn người, nhưng bị mười mấy tên cao to vạm vỡm khí thế hung hăn dữ tợn bao vây xung quanh, nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người khác khϊế͙p͙ sợ.
Giang Nam nuốt nước bọt, lặng lẽ muốn trốn khỏi đám người đang bao vây xung quanh.
Nhưng hiển nhiên người bang Thanh Long không thể bỏ qua cho Giang Nam – người cầm đầu khiêu khích, Giang Nam trong lòng bất ổn, khuôn mặt trắng bệch sợ sệt, khóc không ra nước mắt trốn sau người Dương Hiên.
“Anh Dương, anh phải bảo vệ tôi đấy, tôi không biết chút võ thuật nào đâu.”
Dương Hiên cau chặt lông mày, “Yên tâm, chỉ trong nháy mắt thôi, cậu cứ yên tâm chờ đi.”
Tên cầm đầu bang Thanh Long nghe thấy Dương Hiên dám nói năng ngông cuồng như vậy, hắn nhếch miệng khinh bỉ: “Chỉ trong nháy mắt sao? Mày nghĩ mày là thần thánh đấy à, khoác lác mà không biết ngượng mồm, phiền mày xem lại bản thân mày đi, xem nói xằng nói bậy như vậy có thỏa đáng không?”
Dương Hiên nhéch miệng cười, “Vậy mày xem thử đi.”
Tên cầm đầu bang Thanh Long vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng hoa cả mắt, một trận tấn công dũng mãnh đầy khí thế mạnh mẽ lao về phía bọn hắn.
Còn chưa đủ thời gian của một cái chớp mắt, trêи thân đã bị đạp một cước, bên cạnh cũng phát ra những âm thanh la hét dữ dội.
Tình huống gì vậy?
Chỉ trong nháy mắt, đám người bang Thanh Long liền ngã nhào xuống đất. Những người đứng xem xung quanh không khỏi dụi mắt, muốn xem lại cảnh tượng mấu chốt lúc nãy mà họ lỡ bỏ qua, nhưng rõ ràng là tốn công vô ích.
Đám người bang Thanh Long ôm ngực, khuôn mặt kinh hãi ngẩng đầu nhìn Dương Hiên vẫn đang đứng ở vị trí cũ, tên cầm đầu trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn không thừa nhận là Dương Hiên đã ra tay, hắn cau mày quan sát bốn phía.
“Ai, ra đây đi! Đánh lén thì có bản lĩnh gì chứ?”
Đám người bang Thanh Long trố mắt nhìn nhau, không phải cái tên lúc nãy vừa lên tiếng đe dọa, tên gầy guộc cánh tay đắc lực của bang Đậu Phụ ra tay sao?
Người bang Đậu Phụ cũng nghi hoặc nhìn Dương Hiên đang im lặng không lên tiếng, rồi lại nhìn người bang Thanh Long đang đảo mắt bốn phía tìm người đánh lén.
Chỉ có Giang Nam nhìn thấy Dương Hiên trong nháy mắt biến mất, loáng mắt đã không thấy đâu, rồi lại nhanh chóng quay về đứng bên cạnh hắn.
“Tên nào úp úp mở mở dám đánh ông nội bang Thanh Long, mày biết đại ca của chúng tao là ai không? Lại dám đánh chúng tao trọng thương, dám làm không dám nhận sao?”
Dương Hiên nhìn đám người bang Thanh Long vẫn chưa chịu khuất phục, khóe miệng nhếch lên: “Trong nháy mắt đấy, hình như lúc nãy thời gian ngắn ngủi quá mày vẫn chưa cảm nhận được, vậy thì để tao làm mẫu lại lần nữa cho mày xem nhé.”
————————
/414
|