Chương 169: Mãn nguyện
“Cô còn tưởng bản thân thật sự là ngôi sao nổi tiếng hả? Chẳng lẽ tôi muốn vào nhà cũng không được sao?”
Tần Bàn Nhược tháo kính râm xuống, tự chỉ vào mặt mình.
“Anh không biết tôi, anh nhìn cho kỹ lại đi, anh nghĩ xem hôm nay đến đây rốt cuộc là để làm gì, đừng có mà giả điên giả dại với tôi, nếu không tôi gọi bảo vệ ném anh ra ngoài luôn đấy”
Dương Hiên quan sát đôi mắt long lanh quyến rũ, cùng với gương mặt xinh đẹp tựa như tiên nữ trước mắt, diện mạo của cô nàng lúc này thật sự không toát lên chút thanh nhã nào.
“Trông anh cũng không giống người có thể mua nổi căn nhà ở khu này, đừng có giả bộ với tôi, hạng người như anh tôi đã gặp nhiều rồi.”
Dương Hiên lắc đầu, không hiểu nổi suy nghĩ của đám con gái.
Anh lấy ra chìa khoá ra mở cửa biệt thự.
Biệt thự Nam Lâm số 66, giá bán vào khoảng năm mươi triệu, đúng thật sự là tấc đất tấc vàng.
Tần Bàn Nhược nhìn chàng trai trẻ tuổi kia ung dung mở cửa đi vào, thì tay bỗng khựng lại giữa không trung, cô ấy ngơ ngác nhìn cánh cửa đã khép lại trước mặt.
Trêи khuôn mặt đã không còn vẻ giận dữ, cảm xúc đầu tiên của Tần Bàn Nhược đó là kinh ngạc, sau đó thì cả gương mặt cô đỏ bừng, cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Có vẻ như cuối cùng cô đã nhận ra sự thất lễ của bản thân.
“Thì ra thật sự có người nhờ người môi giới tìm nhà.”
“Ha ha ha…”
Tần Bàn Nhược xấu hổ lẩm bẩm trong miệng, cô hối hận đỡ trán.
“Mất mặt quá đi”
Màn đêm phủ xuống, Dương Hiên đã thu dọn qua căn phòng một lượt, cũng không còn bừa bộn quá, Liễu Tiêu Tiêu đã đề nghị anh thuê vài người giúp việc, nhưng anh đã từ chối.
Nếu đã muốn yên tĩnh, thì tốt nhất nên ở một mình.
Anh mở cửa sân sau ra, rồi đi qua hành lang, trong sân cỏ mọc um tùm, không khí lạnh lẽo, khung cảnh thế này chỉ có thể dùng tiền để sửa sang lại thôi.
Nhưng đúng là Dương Hiên đen đủi thật, còn chưa đi được mấy bước, anh đã nhìn thấy hàng xóm của mình.
Chính là cô nàng tự xưng là ngôi sao nổi tiếng kia. Anh ở trong tù ba năm, bản thân đã không còn giống như trước kia nữa, đến giờ anh cũng không còn biết nhiều về mấy ngôi sao trong giới giải trí.
Thế nên việc anh nói không biết thân phận của cô nàng đó là thật, cho dù cô ấy hiểu lầm anh, thì anh cũng không định tranh cãi với cô.
Cô nàng mặc đồ ở nhà, so với vẻ quyến rũ ban chiều, thì Dương Hiên cảm thấy bộ dạng hiện giờ của cô trông thuận mắt hơn. Chắc là cô vừa tắm xong, tóc vẫn còn chưa được sấy khô.
Nhìn thấy Dương Hiên, Tần Bàn Nhược có hơi đỏ mặt, dù sao lời nói cử chỉ ban chiều của cô thật sự rất tồi tệ.
Hầu như những người sống ở đây đều là nhân vật tai to mặt lớn, đương nhiên Tần Bàn Nhược không dám đắc tội rồi.
“Việc chiều nay là do tôi không phải, tôi xin lỗi”
“Không sao”, Dương Hiên không để ý lắc đầu, rồi quay người đi về phía khác.
“Này.”
“Còn chuyện gì sao?” Dương Hiên nghi ngờ quay đầu lại.
“Anh thật sự không biết tôi sao?” Tần Bàn Nhược hơi tức giận hỏi.
“Có lẽ cô là một ngôi sao, nhưng tôi không biết tên cô.”
“Tôi là Tần Bàn Nhược”
“Tôi là Dương Hiên.”
Cho đến bây giờ, đôi hàng xóm này mới coi như chính thức chào hỏi nhau, Dương Hiên cũng không đứng lại nữa, anh tiếp tục đi thăm quan.
Đi dạo một vòng, cuối cùng cũng đã quen với cảnh vật xung quanh, tâm trạng Dương Hiên trở nên bình tĩnh.
“Phong cảnh nơi này thật sự rất đẹp, rất thích hợp để bố trí pháp trận pháp tu luyện.”
Một đêm trôi qua, Dương Hiên ngồi ở vị trí trung tâm của pháp trận, từ từ mở to hai mắt, anh cảm giác tu vi của bản thân đã có chút tiến bộ.
Anh đi ra ngoài chuẩn bị đi mua đồ ăn, thì trùng hợp gặp Tần Bàn Nhược.
Hai người sững sờ, ngẩn người nhìn đối phương.
“Trùng hợp thật, ha ha…”
Tần Bàn Nhược cười ngượng ngùng, Dương Hiên cũng gật đầu.
Chưa đi được bao xa thì Tần Bàn Nhược lại nhìn thấy Dương Hiên quay lại.
“Khu này lớn quá, gần đây có cửa hàng nào bán đồ ăn sáng không, không cần phải ngon đâu, sạch sẽ là được.”
Tần Bã Nhã cười hì hì, “Đi theo tôi đi.”
Thật ra cũng không phải cửa hàng bán đồ ăn sáng, chỉ là xe bán đồ ăn của một bà lão.
“Giá cả ở đây rất ổn, tôi nghe nói đã mười năm rồi cũng chưa tăng giá, anh được hời rồi đấy.”
“Đồ cũng khá ngon.” Dương Hiên khen ngợi.
Sau đó, anh cũng trả luôn tiền cho phần ăn của Tần Bàn Nhược.
Tần Bàn Nhược phải tới công ty, nên vội vàng tạm biệt anh, Dương Hiên cũng không có suy nghĩ gì khác đối với cô nàng ngôi sao này. Sau khi lo liệu xong chuyện trong nhà, anh mới xoay người đi vào trong ngôi mộ lần nữa.
Đá năng lượng ở nơi đây không thể thu thập hết trong một thời gian ngắn. Khi Dương Hiên đang cảm tạ ông trời có mắt, thì nghe được tin tức từ thành phố Trung Giang truyền tới.
Lâm Đông vẫn chưa chết.
Nhưng với tu vi của hiện giờ của anh, cộng thêm việc bản thân anh vừa lấy được sách cổ Di Hoa Tiếp Mộc từ trong ngôi cổ mộ, thì Dương Hiên không còn sợ Lâm Đông trốn thoát nữa, bản thân anh chính là một người vô cùng lợi hại.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Dương Hiên dần dần xuất hiện sự phấn khích.
Việc tu luyện rất thuận lợi, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, từ sau hôm đó, Dương Hiên cũng không gặp lại cô hàng xóm ngôi sao cạnh nhà nữa, nghĩ lại khi đó cô nàng nhận được thông báo khẩn cấp, chắc giờ cũng đang bận ngập đầu đây.
Dương Hiên tận hưởng những ngày tháng của bản thân, nhưng cuộc sống đâu có theo ý ta muốn, một hôm Lâm Nhã gọi điện tới, cô nói muốn đến Lĩnh Nam chơi.
Một mình……
Chuyện này vẫn nên nói cho Lâm Toàn biết.
“Tiểu Nhã qua đó chơi, anh phải chăm sóc con bé cho tốt nhé, con bé này giờ còn tốt với anh hơn cả em, anh đừng để con bé tủi thân.”
“Yên tâm đi, em gái của em cũng chính là em gái của anh, trước nay anh chưa từng coi con bé là người ngoài.”
Vì vậy, Dương Hiên bắt đầu gỡ bỏ pháp trận trong nhà, sau đó đi ra ngoài.
Thành phố Trung Giang và đường Lĩnh Nam cách nhau không xa, chỉ cần đi xe hai tiếng là đến nơi.
Lâm Nhã từ xa đã nhìn thấy Dương Hiên, cô xuống xe chạy như bay tới phía anh.
“Anh rể, lâu rồi không gặp.”
Lâm Nhã trực tiếp ôm chầm lấy Dương Hiên, hai tay vòng qua cổ anh, đôi chân mềm mịn quấn chặt lấy eo của Dương Hiên.
Tên là Lâm Nhã, nhưng dáng vẻ cô lại chẳng có chút nhã nhặn nào, Dương Hiên hơi cảm thấy khó chịu, anh vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Xuống đi.”
Lâm Nhã đứng trêи mặt đất, ánh mắt hiện lên vẻ cười gian manh đắc ý.
“Anh rể, lần này em tới đây, anh có thể đưa em đi thăm quan không?”
“Tất nhiên được rồi, tôi đâu để cô tủi thân được.”
Nói xong, Dương Hiên bắt đầu xách hành lí của Lâm Nhã từ xe ô tô xuống.
Ánh mắt Lâm Nhã đảo liên hồi, cô kinh ngạc phát hiện ra người anh rể lâu rồi mới gặp của cô ngày càng chín chắn hơn, đặc biệt là đôi mắt của Dương Hiện, trong mắt anh toát lên vẻ thông minh lanh lợi.
Người ta thường nói, khi phụ nữ tôn thờ một người đàn ông, thì cô ấy dễ dàng đánh mất đi năng lực phán đoán.
Lâm Nhã của hiện tại chính là một minh chứng sống.
“Anh rể, bữa tối anh muốn ăn gì?”
“Cô chọn đi.”
“Cũng lâu rồi không được ăn cơm anh nấu, em phụ anh một tay, còn anh nấu cơm nhé, đợi nấu xong rồi em sẽ chụp ảnh lại gửi cho chị gái, cho chị ấy ngưỡng mộ chết đi.”
“Ha ha……ý hay đó”
Dương Hiên cưng chiều xoa đầu Lâm Nhã, sau khi hiểu lầm được hoá giải, tất cả mọi thứ dường như đều đang trở nên tốt đẹp hơn.
Ngoại trừ mẹ vợ anh…
Dương Hiên cũng không phải là người vụng về chỉ biết nói miệng, sau khi nấu cơm xong, Lâm Nhã vui vẻ gọi video cho Lâm Toàn, thi thoảng lại truyền ra tiếng cười nói líu ríu.
Dương Hiên ngồi xuống đối diện, anh mỉm cười mở lắp chai rượu ngon rồi từ từ thưởng thức, cuộc sống thật mãn nguyện…
————————
/414
|