Chương 170: Nhiệm vụ
“Anh rể, để bát đĩa đó em rửa cho. Anh nghỉ ngơi đi.” Dương Hiên vừa định đứng lên thu dọn thì bị Lâm Nhã cản lại.
“Thôi khỏi, dù sao cô cũng là người trong giới giải trí. Nếu như để chị gái cô biết được, không chừng lại trách tôi mất.” Dương Hiên cười rất tự nhiên rồi đứng dậy.
Lâm Nhã thấy không khuyên được anh, thì cũng hết cách, đành ngoan ngoãn đứng một bên nhìn.
Trong bếp, Dương Hiên rửa bát xong thì bắt đầu dọn dẹp.
Còn Lâm Nhã thì đang dựa vào cạnh cửa nhìn bóng lưng anh, cô hơi ngẩn người.
“Sao thế? Nhìn tôi làm gì? Cô ra phòng khách xem ti vi đi, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Dương Hiên đẩy Lâm Nhã ra ngoài, rồi nhanh chóng thu dọn tiếp.
Lâm Nhã thở dài, ngồi xuống ghế sofa. Cô đưa tay chống cằm, hiện giờ cô và anh rể đang ở cùng nhau, nhưng mà.
Haiz…
Cô khẽ thở dài một tiếng, Lâm Nhã cảm thấy phiền muộn, những cảm xúc xấu hổ cùng háo hức như xoắn bện lại vào nhau.
Không lâu sau Dương Hiên cũng dọn dẹp xong xuôi.
“Đi thôi. Phong cảnh ở khu biệt thự này cũng không kém khu 5A là bao đâu. Tôi dẫn cô đi thăm quan chút.”
“Được ạ!”
Lâm Nhã hoan hô một tiếng rồi chạy tới ôm cánh tay anh.
Cảm giác mềm mại lại đàn hồi truyền tới, Dương Hiên cũng không phải là người thích đứng núi này trông núi nọ, anh không khỏi lúng túng rụt tay lại, dò xét nói.
“Như thế này không được đâu…”
“Có gì mà không được chứ? Chúng ta người một nhà sao?” Lâm Nhã cười ranh mãnh nói.
“Có hơi mất tự nhiên, nhưng mà… Thôi được rồi, tùy cô vậy.”
Dương Hiên cũng không tranh cãi nữa, hai người cùng nhau rời khỏi nhà.
Vừa ra tới vườn hoa, hai người đụng phải Tần Bàn Nhược đã lâu không gặp.
Tần Bàn Nhược có hơi bất ngờ nhìn cô gái đứng cạnh Dương Hiên. Ngoại hình cô nàng này cũng không kém cạnh cô bao nhiêu, vẻ ngoài cũng tràn đầy sức sống hoạt bát. Anh chàng hàng xóm này tài thật đấy, chỉ vài ngày không gặp mà đã âm thầm quyến rũ được một cô nàng xinh đẹp rồi.
“Trùng hợp quá.” Tần Bàn Nhược thản nhiên chào hỏi. Dương Hiên cũng chỉ bình tĩnh gật đầu.
Nhưng lần này lại xảy ra việc không ngờ tới.
“Tần Bàn Nhược! Em là fans hâm mộ của chị đó…” Lâm Nhã kϊƈɦ động đến mức nhảy dựng lên, “Chị cho em xin chữ ký được không?”
Lâm Nhã tròn mắt nhìn Tần Bàn Nhược, giống như đứa trẻ nóng lòng chờ được cho kẹo.
“Tất nhiên là được rồi.” Tần Bàn Nhược hào phóng gật đầu.
Sau đó, Tần Bàn Nhược tạm biệt Lâm Nhã rồi trở về nhà.
“Anh rể, không ngờ anh lại là hàng xóm của Tần Bàn Nhược. Như vậy thì ngày nào em cũng có thể gặp được thần tượng của mình rồi?” Lâm Nhã vừa đi vừa nhảy chân sáo, chốc lát lại quay đầu lại.
“Cô ấy tốt vậy sao, đáng để cô thế này hả?” Dương Hiên nghi ngờ hỏi.
“Tất nhiên rồi. Tần Bàn Nhược là một trong những nữ ca sĩ tài năng nhất hiện nay đấy, chị ấy đối xử với fans và mọi người rất hòa nhã thân thiện, trước giờ chưa từng có scandal xấu nào cả!”
Dương Hiên nghe Lâm Nhã ca ngợi Tần Bàn Nhược xong, không khỏi nở nụ cười phức tạp.
Đối xử với mọi người rất thân thiện?
Nhưng anh nhớ lần đầu họ gặp nhau, cô nàng này chẳng có thái độ tốt với anh chút nào.
Nhưng anh cũng lười nói với Lâm Nhã.
Màn đêm buông xuống như một bức tranh, hai người chậm rãi rảo bước đi dưới tán cây xanh rợp hai bên đường. Đom đóm lặng lẽ bay quanh, giống như đang tìm đường về nhà.
Lâm Nhã hết nói về chuyện thường ngày, chuyện ở công ty của Lâm Toàn, rồi lại chuyển sang nói về sự nghiệp của mình, cô nói muốn trở thành một ngôi sao nổi tiếng như Tần Bàn Nhược, còn nói Tần Bàn Nhược chính là mục tiêu ba năm tới của mình.
Dương Hiên chỉ lặng lẽ nghe, thi thoảng mới đáp lại vài câu.
Sau đó không hiểu sao lại nói đến cả chuyến lưu diễn toàn quốc của Tần Bàn Nhược.
“Anh rể, ngày kia trạm cuối cùng của chuyến lưu diễn toàn quốc của Tần Bàn Nhược sẽ diễn ra ở Lĩnh Nam. Giờ em mới biết hóa ra nơi này gần nhà chị ấy đấy. Chậc chậc chậc chậc…”
Lâm Nhã đột nhiên móc từ trong túi ra hai tấm vé.
“Đến hôm đó anh phải đi với em đấy.”
“Biết rồi.”
Dương Hiên đồng ý. Lúc này cũng đã đi dạo được một vòng, Lâm Nhã cũng cảm thấy mệt, cô tắm xong thì lên giường ngủ luôn.
Anh đóng cửa phòng ngủ lại giúp Lâm Nhã xong mới chậm rãi rời khỏi nhà, đi đến trước ngôi mộ cổ.
Anh vốn đã lấy một phần đá năng lượng để vào trong nhẫn không gian, nhưng anh đã dùng hết trong hai ngày nay rồi, Dương Hiên đành phải tới lấy thêm.
Anh vốn định lấy hết toàn bộ đá năng lượng trong huyệt mộ cất vào trong nhẫn, nhưng lại phát hiện ra, khi mang ra khỏi huyệt mộ thì tinh túy trêи viên đá sẽ bị phân tán rất nhanh. Vậy nên anh đã quyết định chuẩn bị sẵn sàng để ở lại Lĩnh Nam thêm một thời gian nữa.
Ngày hôm sau, Dương Hiên đến công ty một chuyến. Liễu Tiêu Tiêu nói với anh về tình hình gần đây của công ty, không ngờ lại có một chuyện khiến anh cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Cô nói là công ty chúng ta nhận nhiệm vụ bảo vệ an ninh ở buổi biểu diễn của Tần Bàn Nhược sao?” Dương Hiên cảm thấy kì lạ, anh phát hiện rất nhiều chuyện xung quanh mình đều liên quan đến nữ thần tượng này.
Liễu Tiêu Tiêu gật đầu.
“Vụ làm ăn lần này là do công ty giải trí Tinh Xán chủ động tìm chúng ta. Hiện tại tên tuổi của công ty chúng ta đã nổi danh toàn quốc rồi, trước đó đã nhận rất nhiệm vụ bảo vệ cho buổi biểu diễn của các ngôi sao khác.”
Dương Hiên hơi bất ngờ. Anh quả thật không biết nhiều về công ty của mình cho lắm, anh đã làm một ông chủ vô trách nhiệm một cách vô cùng thoải mái.
Hai người nói chuyện một lúc rồi đi xuống tầng, đúng lúc ấy lại gặp được người đội trưởng bảo an trước đây từng đánh nhau với Dương Hiên.
“Chào chủ tịch. Tôi là Tôn Ngọc Khôn. Chuyện lúc trước hi vọng anh không để bụng.” Tôn Ngọc Khôn vừa thấy Dương Hiên đi lên tầng, thì đã đứng đợi ở bên dưới, chủ động xin lỗi.
Trước đây bọn họ đã được nghe kể về vị chủ tịch mạnh mẽ tài năng, hiếm có đối thủ này rồi
“Mọi người làm việc cho tốt. Sau này có chuyện gì thì nhớ phải báo cáo kịp thời cho công ty. Chỉ cần không phải chuyện phạm pháp, thì công ty Đồ Lâm chính là hậu phương vững chắc nhất của mọi người.”
“Được!”
Dương hiên suy nghĩ một chút: “Đúng rồi, Liễu Tiêu Tiêu đã sắp xếp ai tới buổi biểu diễn của Tần Bàn Nhược chưa?”
Tôn Ngọc Khôn vừa vỗ ngực cười hiên ngang.
“Dương tổng hỏi đúng người rồi đấy. Ngày mai tiểu đội chúng tôi sẽ tới chấp hành nhiệm vụ ở buổi biểu diễn của Tần Bàn Nhược.”
Dương hiên gật đầu: “Vậy cho tôi số điện thoại đi. Mai tôi cũng sẽ tới hỗ trợ mọi người một chút.”
Tôn Ngọc Khôn được quan tâm mà cảm thấy lo lắng, vội vã gật đầu: “Vâng vâng vâng…”
Sau khi rời khỏi công ty về đến nhà, Dương Hiên phát hiện Lâm Nhã đã ngủ đến tận chiều mà vẫn chưa dậy.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, anh biết sự nghiệp của Lâm Nhã hiện giờ cũng chỉ vừa mới phất lên, bao nhiêu việc đều đổ dồn cả lên đầu cô. Lần này khó khăn lắm cô mới có chút thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên phải ngủ cho thật đã đời.
Cơm nước xong xuôi, Dương Hiên mới gõ cửa phòng Lâm Nhã.
“Ra ăn cơm đi.”
Không ai trả lời.
Anh gõ lại lần nữa, vẫn không một tiếng động. Dương Hiên không khỏi nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
Anh vặn nhẹ tay nắm cửa một cái lập tức phát hiện cửa không khóa, thế nên anh đi vào luôn.
Lâm Nhã ngủ một giấc đến tận chiều, nên cả người đều mơ màng, sau khi dậy đã muốn đi tắm.
Nhưng đúng lúc cô từ phòng tắm bước ra, trêи người chỉ quấn một lớp áo ngủ trong suốt thì thấy anh rể mở cửa bước vào.
————————
/414
|