Chương 314: Đầu mối
Dương Hiên gật đầu, chậm rãi nói: “Ông tìm thời cơ để cho tên nội gián biết là chúng ta đã tìm được cách cứu cửa hàng quản lý. Chú ý chỉ để hắn tình cờ biết được, như vậy bọn họ mới tin.”
Đường Hồng nghe xong, bật cười đáp: “Kế hoạch này của cậu thật lợi hại, lúc bế tắc thì rút dây động rừng cũng là cách hữu hiệu.”
Dương Hiên mỉm cười rồi tiếp tục: “Sắp xếp phòng cho hai người này, nhất định phải để họ ở gần tôi, đặc biệt là cô gái này, xếp ngay phòng bên cạnh cho tôi.”
Đường Hồng gật đầu hiểu ý. Không tới mười phút anh đã ổn định xong.
Ngày thứ hai, Đường Hồng một mình nói chuyện với phó quản lí cửa hàng Bạch Húc Đông, nhằm lúc nội gián đi tới để cố ý cho hắn nghe mình đã tìm ra cách giải quyết.
Sau khi nghe xong, chưa tới mười phút, hắn đã thông báo tin tức cho Đổng gia.
Gia chủ Đổng gia Đổng Bằng gõ mạnh xuống mặt bàn. Nghĩ một hồi cũng không biết kế hoạch của Đường Hồng là gì, cuối cùng ông ta gọi thư ký tới: “Chuyển ngay lô hàng giả của chúng ta đi, cẩn thận một chút đừng để bị phát hiện.”
Thư ký vừa rời đi, Đổng Bằng thở phào nhẹ nhõm.
Dương Hiên đang ngồi nói chuyện phiếm với Mị Nương: “Cô thấy Đường Hồng là người như thế nào?”
Anh hỏi như vậy, vì biết Mị Nương có thể nhìn thấu được suy nghĩ, bản chất của người khác.
“Đường Hồng là người rất trung thành, biết thân biết phận, nắm được công việc cần làm.” Mị Nương từ lúc tới đây, mới chỉ gặp thêm một người, nên cho rằng đó là Đường Hồng.
Dương Hiên gật đầu, cũng không khác những gì anh biết. “Vậy cô thấy tôi như nào?”
Anh muốn biết Mị Nương nghĩ gì về mình, để hiểu bản thân nên làm gì.
“Nói thật thì, tôi không nhìn thấu được anh. Bình thường sau khi chúng ta nói chuyện nhiều thế này, tôi đã có thể thấu được rồi, nhưng riêng anh tôi không rõ lắm.” Mị Nương thấy hơi bối rối, cô không nghĩ anh sẽ hỏi điều này.
Dương Hiên bật cười, biết cô hơi khách sáo. Anh nói tiếp: “Cứ thẳng thắn mà nói, tôi cũng muốn hiểu rõ hơn về bản thân. Điều này cũng tốt cho tương lai tôi sau này.”
Mị Nương suy nghĩ một lát, rồi nhìn Dương Hiên nói: “Anh là người suy nghĩ sâu sắc, làm việc có lúc từ tốn, có lúc hấp tấp. Anh biết khi nào thì nên làm gì. Dù tôi không tiếp xúc nhiều, nhưng tôi nhận thấy anh là người có hoài bão, tham vọng. Nhưng khuyết điểm rất lớn của anh, là không chừa đường lui cho bản thân. Nếu như thất bại, có thể anh sẽ không còn cơ hội vực dậy.”
Dương Hiên nghe xong, gật đầu một cái. Trong cuộc đi săn, một thân một mình đi tìm thuốc, cũng không nghĩ tới chuyện lỡ anh chết đi, những vấn đề sau đó giải quyết như nào, người thân của anh phải làm sao.
“Anh còn một khuyết điểm nữa, đó là quá tự tin. Có một số chuyện anh không nắm rõ nhưng vẫn làm.” Mị Nương suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp.
Dương Hiên lại gật đầu, điểm này anh cũng biết, nếu không làm như vậy, thì dựa vào thực lực hiện tại, kể cả có hợp tác với năm gia tộc lớn, anh hoàn toàn không thể chống đỡ được sự tấn công từ bọn họ. Chỉ khi nắm chắc năm gia tộc lớn trong tay thì mới thành công được.
Năm gia tộc lớn giải tán hay hợp tác, cũng đều nằm trong tính toán chi tiết của mình. Nếu không tập trung tất cả lực lượng tại một chỗ, thì sẽ không chống đỡ được sự công kϊƈɦ của đối phương.
Mị Nương thấy sự lo lắng trêи khuôn mặt Dương Hiên, trong lòng thấy hơi áy náy: “Anh đừng để tâm, tôi chỉ nói linh tinh thôi, đừng để ý quá.”
Dương Hiên phẩy tay: “Cô nói rất chính xác, tôi đúng là người như vậy. Nhưng vì hết cách rồi, nếu không liều mạng, tôi sợ là không đủ thời gian, vuột mất cơ hội nắm giữ Ngọa Long và năm gia tộc lớn. Tôi buộc phải mạo hiểm, tự thân đi tới đây, chịu mọi hiểm nguy để tạo chút thuận lợi cho thời điểm tôi thu phục bọn họ sau này.”
Mị Nương bất đắc dĩ thở dài. Người đàn ông trước mặt cô rốt cuộc phải chịu áp lực lớn thế nào, mới nói ra những lời như vậy. “Thật ra thì anh đâu cần dồn ép đến thế, hãy nhìn mọi chuyện một cách lạc quan, đừng khiến bản thân thêm mệt mỏi.”
Dương Hiên không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Lúc này, điện thoại báo tin nhắn đến, anh hào hứng hẳn lên: “Cơ hội cuối cùng cũng tới rồi.”
Dứt lời, Dương Hiên quay về hướng Mị Nương: “Cô ở đây chờ tôi, không được đi ra ngoài, nếu có chuyện gì thì cứ tìm ông lão kia là được.”
Anh không chờ Mị Nương đồng ý, vội vàng ra khỏi phòng, nhanh chóng tới địa điểm báo trêи điện thoại. Đó là một nhà kho cũ kĩ, cửa sổ bị phá vỡ, cửa ra vào cũng không còn nguyên vẹn.
Ở cạnh đó chờ một lúc, anh phát hiện có một chiếc xe trong nhà kho đi ra. Tốc độ rất nhanh, người lái có vẻ khá nóng vội.
Anh bí mật lái xe đi theo, cách xa đến mấy trăm mét để tránh bị phát hiện. Vì khu này khá thoáng, ít có ngã ba, nên khoảng cách xa chút cũng không lạc.
Không tới nửa tiếng thì bọn họ dừng lại. Dương Hiên xuống xe, chậm rãi tới gần rồi lẳng lặng quan sát.
Trước mặt bọn họ là một cái hố sâu rất lớn. Sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi xe, nói vài câu với người đàn ông bên cạnh rồi im lặng đứng một bên đợi.
Mấy người bảo vệ bắt đầu đào đất ở xung quanh, rất nhanh đã đào sâu được mấy thước. Dương Hiên hiểu ngay, bọn họ đang muốn chôn giấu đồ vật.
Anh nghĩ một lúc, rồi gọi điện thoại cho Bộ tài chính tố cáo.
Bảo vệ đào hố xong, dùng nilon bọc kín đồ vật, thận trọng đặt xuống hố. Bọn họ rất cẩn thận, sợ làm hư hại đồ vật.
Đúng lúc vừa đặt xong, chuẩn bị phủ đất, thì tiếng còi inh ỏi vang lên. Bọn họ hoảng hốt, nhất thời bất động không biết phải làm gì.
Người phụ nữ vô cùng bối rối, cô ta không nghĩ người của Bộ tài chính lại đến đúng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi. Xe của Bộ đến ngay trước mặt, chặn hết đường lui của bọn họ.
Dương Hiên cười khẩy: “Để xem các người giải thích như thế nào.”
/414
|